← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

Một tiếng sau, khi Nick tiến lại chiếc bàn dành cho năm người nằm tại một góc phòng kín đáo của nhà hàng West County yên tĩnh, Mark Sanders nâng ly chào mừng anh. “Rốt cuộc cậu đã xuất hiện rồi. Bọn mình đang định báo FBI đây. À, mà quên mất… chúng ta là FBI mà.” Bạn anh cười nhăn nhở và đặt lại ly xuống bàn.

“Xin lỗi, mình đến muộn.” Nick ôm Emily và Monica, rồi bắt tay với Mark và Coop, dừng lại bên chiếc nôi đặt cạnh Monica trên chiếc ghế dài, lướt nhẹ ngón tay lên má cậu bé Michael David Callahan mới hai tháng tuổi. “Mình đang háo hức được gặp thành viên mới nhà Cooper đây. Thật là một cậu chàng đẹp trai.”

“Tất nhiên rồi, Monica nhà tớ sinh cơ mà.” Coop vòng tay ôm siết lấy người vợ mới cưới được mười lăm tháng của mình.

Monica đỏ mặt, cô khẽ lắc đầu, cười ngượng ngùng. “Má em mà có ửng đỏ là do màu của mái tóc phản chiếu lên khuôn mặt thôi đấy nhé.”

“Tóc em là màu nâu đỏ mới đúng.” Coop sửa lại, vừa ngắm nghía vừa mân mê những sợi tóc của cô. “Giống như lá vàng mùa thu.”

“Oa! Cựu nhân viên của HRT hóa thành thi sĩ rồi cơ đấy. Mình phải kể cho mọi người nghe mới được.” Mark tự lấy một thìa nấm từ đĩa đồ ăn khai vị đặt ở giữa bàn trong lúc chế giễu anh bạn đồng nghiệp cũ ở HRT.

“Tùy cậu thôi.” Coop săm soi đĩa khai vị, ngập ngừng chọn một cái bánh rán. “Rồi mình sẽ kể cho họ nghe về những cánh hoa hồng cậu đã rải khắp giường trong tuần trăng mật của cậu ở Wren Lake.”

“Cánh hoa hồng?” Nick ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Mark và toét miệng cười. “Chúng ta đã chạm tới phần bản năng của phụ nữ rồi nhỉ, đúng không?”

“Thôi đi!” Mark gầm gừ, cổ đỏ ửng.

“Em nghĩ chuyện đó rất lãng mạn đấy chứ.” Emily khoác tay Mark, mái tóc vàng lấp lánh trong ánh sáng dìu dịu. “Nhưng làm sao mà anh biết được?” Cô hỏi Coop.

“Mark hỏi ý kiến của anh mà. Anh nói với cậu ấy rằng chuyện đó thật lố và khuyên cậu ấy bỏ ý tưởng đó đi, nhưng cậu ấy không nghe anh.”

“Làm tốt đấy, Mark.” Monica chen vào. “Em đồng ý với Emily. Chuyện đó rất lãng mạn. Thực ra, đám cưới của anh nghe cũng rất lãng mạn. Em luôn tiếc vì đã bỏ lỡ nó.”

“Nếu anh chàng nhỏ bé này không phá vỡ kế hoạch của chúng ta, chịu ở trong bụng mẹ thêm hai tuần nữa, thì em đã không bỏ lỡ đám cưới của họ rồi.” Coop mỉm cười với Monica, với tay qua người cô và kéo lại chiếc chăn cho cậu con trai bé bỏng của mình. “Tin anh đi, anh chàng phù rể hôm đó hẳn còn hạnh phúc hơn nhiều khi có cô phù dâu xinh đẹp đứng bên cạnh mình.” Sau đó, anh quay sang nhắm vào Mark. “Cậu biết không, càng nghĩ về nó mình càng cảm thấy nên kể câu chuyện này cho mọi người nghe.”

“Coop.”

Nghe thấy giọng cảnh cáo của Mark, Coop bật cười. “Đừng lo. Dù sao thì mình cũng không nghĩ sẽ có bất cứ gã nào trong HRT này lại tin rằng cậu thì lãng mạn còn mình thì thơ thẩn như vậy đâu.”

“Các cậu có nhớ đôi chút nào không?” Nick uống một ngụm trà mâm xôi đá mà có lẽ Mark đã gọi cho anh. Các đồng nghiệp cùng phòng đều biết anh nghiện món đồ uống đó.

“Thỉnh thoảng.” Coop thừa nhận. “Nhưng mình thích việc huấn luyện ở Quantico. Và khi đã có một gia đình để trở về, mình đặc biệt thích ở nhà ban đêm.”

“Mình đồng ý.” Mark ủng hộ. “Mình không chắc liệu việc quay lại với công việc điều tra hiện trường có áp lực như khi làm việc cho HRT không, nhưng chỉ huy đội phản ứng đây cũng thú vị. Và giờ giấc của đặc vụ điều độ hơn nhiều so với nhân viên HRT. Có vẻ tối nay cậu đã rất bận rộn ở văn phòng.” Mark hướng sang Nick nói.

“Ừ. Chúng ta có một chuyến viếng thăm ngay sát giờ nghỉ. Không may, mình là người lĩnh nhiệm vụ đó.”

“Xui xẻo thật.” Mark thông cảm. “Có phải lại một gã dai như đỉa nào đó muốn kể cho cậu nghe câu chuyện về cuộc đời gã không?”

“Không phải gã. Mà là cô. Và cũng không phải là người dai như đỉa, mà ngược lại cô ấy chỉ muốn bỏ đi càng nhanh càng tốt.”

“Mới mẻ đấy.”

Người phục vụ xuất hiện để ghi lại món khách yêu cầu và câu chuyện nhanh chóng chuyển hướng sang những tranh luận về hương vị của món thịt lợn thăn sốt hương thảo với măng tây và cơm thịt thái lát mỏng kiểu Ý đặc biệt của ngày hôm nay.

Nick không hề phật ý vì sự xao nhãng này. Bình thường, khi có ai đó xuất hiện ở văn phòng của họ kể một câu chuyện kỳ lạ, chẳng mấy chốc câu chuyện đó sẽ lan truyền khắp cơ quan và mọi người sẽ có một trận cười nghiêng ngả. Nhưng không hiểu sao, anh không muốn người khác cười Rachel Sutton.

Tuy nhiên, chủ đề đó vẫn không bị bỏ qua. Ngay khi mọi người đã gọi món xong, Mark đã khơi lại. “Kể cho bọn mình về người phụ nữ bí ẩn này đi.”

“Cô ấy không bí ẩn. Mình có đủ thông tin liên lạc. Ngoài ra, lúc này mình không muốn nói về công việc chút nào. Các cậu sẽ đến nhà mình dùng bữa vào trưa Chủ nhật cả chứ?”

“Em sẽ không bỏ lỡ đâu.” Monica nói. “Sau những câu chuyện em đã nghe, em muốn tận mắt thấy nơi đó.”

“Tình hình bụi thạch cao thế nào rồi?” Coop hỏi.

“Khá khẩm hơn nhiều lúc cậu và Mark ở với mình mùa hè năm ngoái. Tầng một sắp xong rồi. Và mình không có ý định đụng đến tầng hai nên cậu có thể hít thở thoải mái mà không sợ hắt hơi.”

“Mình có thể đảm bảo điều đó.” Mark tiếp lời. “Cậu không cần lo lắng cho bệnh xoang của mình nữa đâu.”

“Ngôi nhà tuyệt lắm.” Emily nói với Monica. “Nó có hai tầng, xây bằng gạch theo lối kiến trúc Liên bang từ những năm… 1850, phải không Nick?”

“1852.”

“Và trước khi anh ấy mua nó một năm trước, nó đã bị bỏ hoang cả chục năm rồi.” Emily tiếp tục.

“Mình thậm chí không thể tưởng tượng được việc tôn tạo lại nó sẽ như thế nào.” Monica lắc đầu. “Chắc sẽ rất tuyệt vời.”

“Năm ngoái chúng ta đã đánh giá nó hơi thấp, Coop nhỉ?” Mark cười điệu với đồng nghiệp cũ.

“Mình xin giữ quyền im lặng.”

“Vẫn cứ kiệm lời như thế. Tốt hơn là để cậu ấy đọc lại cuốn sách về kỹ năng giao tiếp em đã viết, Monica ạ.” Mark trêu.

Monica xích lại gần chồng. “Anh ấy giao tiếp vẫn ổn mà, cảm ơn rất nhiều.”

Mark nhìn đứa trẻ sơ sinh đang nằm trong nôi và cười toe toét. “Phải. Anh đoán là thế.”

“Mark!” Emily chọc đùa anh một cái, rồi quay sang nói với Nick. “Chúng ta đang nói về ngôi nhà. Em nghĩ anh đã làm được một việc tuyệt vời.”

“Cảm ơn em. Khôi phục lại căn nhà này là tham vọng mà anh muốn thực hiện nhất. Công việc thực sự sắp hoàn thành rồi. Anh sẽ đưa em đi xem một vòng sau bữa trưa Chủ nhật.”

“Về chuyện đó…” Coop nheo mắt nhìn Nick. “Mình có một câu hỏi. Cậu có đãi bọn mình món đậu phụ không đấy?”

Mark bật cười, liếc nhìn Nick. “Cậu biết đấy, mọi người sẽ không bao giờ quên được thời kỳ ăn uống thanh đạm của cậu đâu.”

“Mình vẫn ăn uống thanh đạm. Và ăn đậu phụ chẳng có gì sai. Nhưng hẳn là các cậu sẽ rất vui khi biết thực đơn dành cho ngày Chủ nhật có món trứng Benedict với thịt xông khói.”

“Đó là một tin tốt đấy.” Coop cười toe toét và giải thích với Monica. “Thực ra, Nick không phải là một đầu bếp tồi, bất chấp việc Mark và anh đã làm cậu ấy tổn thương vào mùa hè trước. Cô gái nào lấy được cậu ấy sẽ rất may mắn, nếu cậu ta yêu cô ấy nhiều như yêu ngôi nhà cũ kĩ đó.”

“Nói đến phụ nữ… mình vẫn muốn nghe về người đã xuất hiện ở văn phòng chiều nay.” Mark xen vào. “Vì sao cậu lại phải giấu giếm?”

“Mình không giấu giếm. Mình chỉ đang cố gắng để không mang công việc ra khỏi văn phòng thôi.”

“Từ bao giờ?”

“Từ tối nay.”

Hai đặc vụ tóc đen liếc nhìn nhau đầy ngờ vực. “Mình cảm thấy hẳn là có chuyện gì đó.” Coop nhận xét.

“Mình cũng thế.” Mark quay sang Nick. “Tốt hơn là cậu mau khai ra đi. Không thì Coop và mình sẽ phải dùng đến vài mánh khóe chất vấn đã học ở HRT đấy.”

Nick nén tiếng thở dài. Anh đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng rồi, càng lảng tránh vấn đề thì lại càng khơi dậy sự tò mò của người khác. Nếu là ở trường hợp khác, anh sẽ là người đầu tiên kể lại câu chuyện kỳ dị có một không hai này, để bọn họ cùng cười nghiêng ngả một trận rồi chuyển sang chủ đề khác.

Lần này, anh không nghĩ rằng Rachel là kẻ lập dị. Vấn đề là ở câu chuyện của cô thôi. Nhưng anh có thể hình dung những người này sẽ nghĩ gì về nó. Và cả về anh nữa, nếu anh cố tình lảng tránh kể cho họ nghe về vụ này. Anh muốn né tránh chủ đề này, nhưng anh không tìm ra cách nào để có thể thoát khỏi cái hố mà mình đã tự đào ra.

Khẽ đung đưa ghế, anh cầm ly trà đá lên, vừa từ tốn nhấp một hơi dài, vừa cầu mong sao có thể tìm được lối thoát cho mình.

“Mọi người biết em nghĩ gì không?” Emily xen vào.

Mọi ánh mắt đều hướng về phía cô. Lời nói của một nhà tâm lý học luôn có sức hút mãnh liệt khiến người khác phải chú ý.

“Gì thế?” Monica hỏi.

“Em nghĩ chiều nay Nick đã có một cuộc gặp gỡ khiến anh ấy phải xao động.”

Mọi người đều quay ngoắt sang anh. “Có phải không?” Mark hỏi.

“Mình không biết tại sao Emily lại đoán ra. Nhưng… đúng vậy.”

Mark lắc đầu. “Thật kỳ diệu. Đôi khi mình nghĩ vợ mình là một bà đồng.”

“Điều đó khiến hôn nhân trở nên thú vị hơn rất nhiều.” Coop khẽ nhếch một bên khóe miệng và thả miếng bánh ngô mỏng chấm sốt vào miệng.

“Việc này chẳng liên quan gì đến việc đọc suy nghĩ của người khác cả.” Emily nhăn nhó nhìn Coop. “Anh có thể thấy được nội tâm của người khác bằng cách quan sát thái độ của họ. Tối nay Nick không còn là người cởi mở, ung dung như bình thường nữa. Anh ấy có vẻ hơi xao nhãng và… phiền não.”

Nick ước gì mình có cách nào đó để thoát được việc phải kể về cuộc gặp gỡ vào chiều tối hôm nay. Nhưng anh đã không thể. Ít nhất thì lời nhận xét nhạy bén của Emily, cùng với việc Mark đề cập đến vấn đề tâm linh trước đó, đã cho anh một khởi đầu hoàn hảo.

“Hoan hô Emily.” Nick nâng ly trà đá lên như chúc mừng. “Em đã diễn tả rất chuẩn tâm trạng của anh.”

“Phải nói là em rất tò mò đấy.” Monica nhoài người về phía trước, tập trung hơn vào anh. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Cậu biết không, hai người này hẳn sẽ giúp được chúng ta rất nhiều trong quá trình phỏng vấn lúc còn ở HRT đấy.” Mark quay sang Coop nhận xét.

“Phải. Một bà đồng và một chuyên gia về giao tiếp. Cặp bài trùng này sẽ thành một đội có chiến thuật ra trò đấy.”

“Vấn đề đặt ra là chiến thuật thần giao cách cảm của họ liệu có tác dụng hay không.” Mark nhìn Nick. “Giờ cậu có kể hay không? Hay bọn mình phải dùng đến những phương pháp kém vui vẻ hơn để ép cung cậu đây?”

“Thật thú v.ị” Nick nhập thêm một ngụm trà nữa, rồi đặt chiếc ly chính xác vào vết nước in hình đáy của chiếc ly trên mặt bàn gỗ sồi bóng loáng. “Được rồi, đây là tất cả những gì đã xảy ra. Một phụ nữ xuất hiện ngay trước lúc tan tầm, yêu cầu được nói chuyện với một đặc vụ. Thế là bạn thân của các cậu đành phải tiếp nhận. Mình gặp cô ấy trong phòng tiếp khách. Cô ăn diện đẹp và mang theo một chiếc túi mua sắm.”

“Ồ không thể nào.” Mark đảo tròn mắt. “Lại là trò chứng cứ trong một cái túi mua sắm kinh điển.”

“Cậu có muốn nghe tiếp không?” Giọng nói của Nick trở nên gay gắt. Anh có vẻ mất kiên nhẫn hơn bình thường.

Gương mặt Mark thoáng vẻ ngạc nhiên và anh đưa mắt nhìn sang Coop. “Ừ. Xin lỗi.”

“Được rồi. Trong chiếc túi đó có một con búp bê Raggedy Ann rách tơi tả. Cô ấy nói tìm thấy nó trong bãi đỗ xe của nhà hàng bán đồ ăn nhanh, nó nhô ra từ dưới đống tuyết đang tan dở. Cô ấy quyết định đào nó lên và giao cho bộ phận lưu giữ đồ thất lạc.”

“Cô ấy đào con búp bê cũ kĩ từ đống tuyết bẩn thỉu lên sao?” Mark nhướng mày.

“Cô ấy nghĩ có lẽ cô bé nào đó đã đánh mất nó và gia đình cô bé đó có thể đang tìm kiếm nó.” Lời nói đầy vẻ bênh vực của Nick chỉ làm tăng thêm sự hiếu kỳ của những người bạn đặc vụ.

Ngược lại, Emily mỉm cười. “Cô ấy là một người có tâm hồn mong manh dễ vỡ. Em thích điều đó.”

“Mình nữa.” Monica xác nhận. “Khi còn nhỏ mình cũng có một con búp bê Raggedy Ann. Mình mang nó theo khắp mọi nơi, từ văn phòng ngoại giao này đến văn phòng ngoại giao khác. Mình sẽ buồn khủng khiếp nếu đánh mất nó.”

Thấy vợ của hai người bạn đã trở thành đồng minh của mình, Nick bèn tập trung vào họ khi tiếp tục câu chuyện. “Khi anh hỏi tại sao cô ấy lại nghĩ FBI có thể quan tâm đến con búp bê, cô ấy nói…”

Anh đột ngột dừng lại.

Lúc này, anh đã hoàn toàn hiểu được cảm giác của Rachel Sutton trước khi kể với anh lý do chuyến viếng thăm của mình. Và anh càng cảm thấy ngưỡng mộ cô hơn. Chia sẻ câu chuyện này với những người bạn không hề nghi ngờ mình đã khiến anh cảm thấy đủ tệ rồi. Anh không thể hình dung được việc cô xông vào một cơ quan hành pháp và kể một câu chuyện chắc chắn sẽ khiến người ta hoài nghi khó khăn đến mức nào.”

“Cô ấy nói gì vậy, Nick?” Emily nhoài người ra chạm vào tay anh.

Nick nhìn chằm chằm vào ngón tay cô, dựa vào sự ủng hộ, khích lệ đó để lấy can đảm nói tiếp. “Cô ấy nói khi chạm vào nó, cô ấy có phản ứng.”

Mọi người đều im lặng trước lời nói của anh. Anh vẫn dán mắt vào ngón tay Emily, gồng mình chờ đợi chúng được thu về. Nhưng chỉ có sự im lặng kéo dài, những ngón tay của cô vẫn ở nguyên vị trí cũ, anh bèn liều mình liếc nhìn những người bạn của mình.

Biểu cảm của Mark và Coop y hệt nhau, cả hai đều nheo mắt lại, vừa có vẻ thận trọng, vừa không chắc chắn, lại đầy hoài nghi. Và anh không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy nụ cười châm biếm kiểu chuyện này là thật hay cậu đang cố giễu cợt mình đấy trên môi họ.

Ngược lại, hai người phụ nữ có vẻ tiếp nhận câu chuyện của anh dễ dàng hơn. Emily mang vẻ suy tư. Monica khẽ nhíu mày, nghiêng người lại gần.

“Cô ấy nói có phản ứng là như thế nào, Nick?”

Anh cũng không ngạc nhiên với câu hỏi của Monica. Cô là người giỏi hùng biện, nên có khả năng diễn đạt rất tốt. Chính bản thân anh cũng đã hỏi Rachel một câu tương tự.

“Cô ấy nói khi cầm con búp bê lên, cô ấy cảm thấy hoảng sợ.”

“Và cậu tin điều đó?” Câu hỏi của Mark đầy vẻ hoài nghi.

“Lúc đầu thì không.”

“Điều gì làm cậu thay đổi suy nghĩ?” Coop tham gia câu chuyện.

“Mình yêu cầu cô ấy cầm con búp bê lên. Và mình đã chứng kiến phản ứng của cô ấy.”

Lại im lặng.

“Được rồi, để mình nói thẳng ra nhé.” Mark khoanh tay lại trên bàn. “Cô ấy cầm con búp bê lên và cô ấy… làm sao? Hoảng sợ à?”

“Cô ấy có tất cả dấu hiệu hoảng sợ. Giống như bị hoảng loạn.”

“Adrenalin tăng vọt, chân tay run rẩy, cơ bắp căng cứng, hơi thở nhanh và nông?” Emily nói rõ.

“Phải. Và anh không nghĩ rằng những dấu hiệu thể chất như thế có thể dễ dàng ngụy tạo.”

“Đúng là không thể.” Emily tán thành.

“Thế thì cậu đã giải thích thế nào về những chuyện đã xảy ra?” Mark hướng thẳng câu hỏi vào Nick.

“Ý cậu là ngoài cách giải thích của cô ấy?”

“Lời giải thích của cô ấy không hợp lý.”

“Mình đã chứng kiến.” Nick cãi lại.

“Được rồi.” Coop chen vào. “Hãy tạm dừng thảo luận về việc có hợp lý hay không trong chốc lát và đặt câu hỏi tiếp theo. Cô ấy muốn cậu làm gì với nó?”

“Điều tra việc này. Cô ấy cảm thấy nguy hiểm và cảm thấy cần phải chuyển… nói một cách rõ ràng hơn là, thông điệp từ con búp bê… cho người có khả năng điều tra.”

“Con búp bê đó bây giờ ở đâu?” Mark hỏi.

“Trên bàn của mình.”

“Vứt nó đi.”

Nick vò đầu. “Mình cũng có ý đó ngay từ đầu. Nhưng mình không thể làm thế. Cô ấy có vẻ rất… thành thật.”

“Những người tìm đến văn phòng của chúng ta đều thế cả.”

“Vấn đề là, cô ấy bịa ra chuyện này để làm gì?” Monica gõ gõ ngón tay trên bàn, vẻ mặt trầm tư.

“Để thu hút sự chú ý? Bởi vì cô ấy bị ảo tưởng? Còn lý do nào cho những kẻ lập dị xuất hiện với mấy câu chuyện quái gở chứ?” Mark đáp lại.

“Cô ấy không phải một kẻ lập dị.” Nick khẽ rít lên. Anh hít một hơi thở sâu. “Cô ấy là giáo viên, rất thông minh và tỉnh táo.”

“Một phụ nữ xuất hiện ở văn phòng FBI tuyên bố rằng mình cảm thấy dự cảm xấu từ một con búp bê và muốn chúng ta điều tra. Cậu không cho đó là kỳ quái à?”

“Về lý thuyết thì có. Nhưng trong trường hợp này… thì không.”

“Cậu đang nói rằng cậu tin cô ấy?” Mark hỏi dồn.

Nick khẽ thay đổi tư thế ngồi. “Mình không muốn tin. Chuyện này quá kỳ lạ.”

“Nhưng cậu đã tin.” Mark ngả người ra sau và cặp mắt nhíu lại nhìn anh. “Người phụ nữ này bao nhiêu tuổi?”

“Mới ngoài ba mươi, mình đoán thế.”

“Hấp dẫn?”

Nick cau mày. “Cái đó thì có liên quan gì?”

“Phụ nữ đẹp thường dễ khiến người ta xao nhãng mà quên mất sự lập dị của họ.”

“Mình không nói cô ấy đẹp.”

“Mình nhận ra điều đó. Cậu đang lẩn tránh câu hỏi.”

Bị dồn ép, Nick đành khoanh tay trước ngực. “Được rồi, cô ấy đẹp. Nhưng vẻ ngoài của cô ấy không liên quan gì đến chuyện này hết. Mình đã chứng kiến phản ứng của cô ấy. Cậu giải thích điều đó như thế nào?”

“Mình không thể. Nhưng bác sĩ tâm lý thì có thể. Và thật tình cờ, chúng ta có một bác sĩ tâm lý xuất sắc ở đây. Mình nghĩ mình có thể thương lượng để có được một mức giá từ vấn hợp lý, vì cô ấy là vợ mình.” Anh nháy mắt với Emily và khoác tay lên vai vợ. “Bác sĩ Lawson, ý kiến của cô về chuyện này thế nào?”

“Em e rằng chuyện này ngoài tầm chuyên môn của em. Nó thiên về lĩnh vực cận tâm lý học thay vì tâm lý học thông thường. Nhưng em có thể nói với anh rằng, thông thường những hiện tượng huyền bí thường không được các nhà tâm lý học nghiên cứu kĩ càng và tin tưởng cho lắm. Người ta cũng đã thực hiện những nghiên cứu về lĩnh vực này, nhưng cũng có không ít những thử phản khoa học và rất nhiều dữ kiện không đúng. Vì thế, bất chấp việc những người tin tưởng vào các hiện tượng này đã rất nỗ lực để chứng minh rằng chúng có thật trong nhiều thập kỷ qua thì vẫn chưa có kết quả khả quan nào mang tính thuyết phục cả.”

“Thế còn những người tuyên bố rằng họ có các dự cảm từ vật thể thì sao? Có tên gọi cho các hiện tượng đó không?” Monica hỏi.

“Năng lực nhìn thấy quá khứ.” Emily bổ sung thêm. “Nó được coi là một dạng ngoại cảm. Những người làm nghề đó nói rằng họ có thể đọc được quá khứ của vật thể và người sở hữu vật thể đó bằng cách cầm vật đó trong tay. Có rất nhiều giai thoại thú vị về chuyện đó, nhưng vẫn không có những chứng cứ thực nghiệm đáng tin cậy để chứng minh cho điều đó.”

“Nói cách khác, người phụ nữ Nick đã nói chuyện đang bịa đặt.” Mark ngả người dựa lưng vào ghế.

“Em không nói thế.” Emily khẳng định.

Cau mày, Mark lại chồm người về phía trước. “Ý em là gì?”

“Với em, phản ứng của cô ấy rất thật. Chúng ta không thể phủ nhận điều đó. Em nghĩ có thể sẽ có lời giải thích hợp lý cho điều đó. Một ký ức chôn vùi ở đâu đó trong quá khứ của cô ấy chẳng hạn. Con búp bê có thể đã khơi dậy ký ức đó.”

“Nghĩa là em không nghĩ cô ấy là kẻ quái gở.” Nick cảm thấy thật nhẹ nhõm. Emily đã đưa ra lời giải thích hợp lý đầu tiên cho hiện tượng anh đã chứng kiến. Lời giải thích giúp gỡ bỏ cái mác điên rồ cho Rachel Sutton. Và không biết vì lý do gì, anh thấy biết ơn về điều đó. Việc này thật lạ, vì cô với anh vốn chẳng quen biết gì và dường như cũng không có căn cứ gì cho thấy họ sẽ gặp lại nhau lần nữa.

“Cũng không nhất thiết. Kiểu phản ứng đặc biệt anh miêu tả là hiếm, nhưng em đã có những bệnh nhân có phản ứng mạnh mẽ với những vật thể trong quá khứ của họ. Có những trường hợp chúng ta có thể lần ra lý do, nhưng cũng có trường hợp chúng ta không thể. Theo kinh nghiệm của em, nếu anh đang đối mặt với người nào đó có vẻ như là người bình thường, sáng suốt nhưng lại có những phản ứng như thế, nếu anh tìm hiểu đủ kỹ, chưa biết chừng anh sẽ có thể tìm được lời giải thích thỏa đáng. Từ những gì anh nói, em cho rằng người phụ nữ này đang rơi vào tình trạng như vậy.”

“Nó chỉ xảy ra khi cô ấy chạm vào con búp bê.” Nick lưu ý.

“Xúc giác có thể tác động đến những ký ức tiềm thức hậu chấn thương.” Emily nghiêng đầu và nghịch chiếc thìa. “Đó là một tình huống thú vị.”

Món sa lát được mang lên. Nick cảm thấy thật nhẹ nhõm khi Mark và Coop đã bỏ qua câu chuyện của anh. Cuộc trò chuyện chuyển sang những chủ đề khác khiến cho khoảng thời gian còn lại của buổi tối diễn ra rất dễ chịu và thoải mái.

Sau khi dùng xong đồ tráng miệng và cà phê, họ chia tay nhau ở bãi đỗ xe. Khi Nick quan sát hai cặp đôi tay trong tay rời đi, đầu kề sát nhau và cùng chia sẻ những câu chuyện riêng tư, anh lại nghĩ về Rachel Sutton.

Lúc này, khi Emily đã giải tỏa tâm lý cho anh khỏi những lo lắng về sự tỉnh táo của người phụ nữ đó, anh lại tự hỏi không biết sẽ thế nào nếu mình và Rachel có một bữa tối nhẹ nhàng cùng nhau thì sẽ như thế nào. Cô sẽ khoác tay anh khi họ đi đến chỗ để xe sau đó. Dưới ánh trăng bàng bạc, anh sẽ lén đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Những suy nghĩ bất thường đó đã khiến anh bần thần và cũng mang đến cho anh nhiều cảm xúc như chính câu chuyện mà Rachel đã kể với anh buổi chiều nay vậy. Quay lưng đi về hướng ngược lại với hai cặp đôi hạnh phúc, anh sải bước về ô tô của mình. Điều tốt nhất anh cần làm lúc này là quên đi cuộc gặp ngắn ngủi với vị khách có đôi mắt như nhung, đeo chiếc thánh giá màu vàng tinh tế trên cái cổ mảnh mai đó.

Nhưng trên đường lái xe về nhà, trong bóng tối, anh không thể giũ bỏ được ý nghĩ rằng nếu họ gặp nhau trong một tình huống bình thường hơn, anh sẽ rất muốn được hiểu về cô nhiều hơn nữa.

Rất muốn.