← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Claudia đã phải dùng mọi lý lẽ nhằm thuyết phục sếp của mình rằng cô có thể thu thập đủ thông tin để viết ra một câu chuyện hấp dẫn, nhưng cũng phải mất gần một tuần sau vụ nghe lén ấy, cô mới được “bật đèn xanh” cho bài báo về một hiện tượng huyền bí của mình. Điều kiện đặt ra là: phải xác định được nhân vật chính trong câu chuyện cùng một địa danh cụ thể nơi sự việc đó xảy ra, giống như cô đã hứa hẹn trước đó.

Đó là chỉ thị cho công việc tiếp theo của cô. Và cô đã phải bắt tay làm việc ngay tại nhà. Đầu tuần, cô đã tìm kiếm danh bạ vùng St. Louis và phát hiện thấy chỉ có một người có tên là Joseph Birker, trùng với cái tên cô nhìn thấy trên thẻ tín dụng nhà hàng. Anh ta và Marta sống ở số 7135 đường Willow.

Việc lần ra người bạn của Rachel làm việc ở đâu dễ như ăn bánh. Cô chỉ cần bám theo cô ấy đến trường tiểu học Stafford vào một buổi sáng. Sau mấy ngày chuẩn bị thật kĩ lưỡng cho kịch bản của mình, Claudia tự tin có thể tiến hành kế hoạch, lấy được thông tin cần thiết mà không tạo ra bất cứ sự nghi ngờ nào.

Rời khỏi phòng tin tức, cô tiến đến phòng họp, căn phòng trống có cửa duy nhất trong cả tòa nhà này. Đó là điều khiến cô cảm thấy rất không hài lòng về tòa báo này và cả giới báo chí nói chung. Thật sự không có một chút riêng tư nào cả. Làm sao mà một phóng viên có thể khai thác những nguồn tin bí mật hoặc độc quyền khi mọi người trong vòng sáu mét đều có thể nghe thấy cuộc nói chuyện ấy chứ?

Cô lướt qua bản thảo lần nữa, rút điện thoại di động ra và bấm số trường tiểu học Stafford. Vào lúc 4h30 ngày thứ Năm, có thể trường đã đóng cửa rồi. Nhưng cô hy vọng là không vì lúc này cô rất nóng lòng muốn bắt tay vào việc ngay. Giậm giậm chân xuống nền nhà, cô lắng nghe điện thoại đổ chuông một, hai, ba hồi. Đến hồi chuông thứ tư, khi cô bắt đầu có ý nghĩ cam chịu để lại lời nhắn qua hộp thư thoại lại có người nhấc máy trả lời.

“May quá, khi gặp được cô vào thời điểm cuối ngày thế này,” Claudia đáp lại lời chào hỏi với giọng điệu nghe có vẻ mệt mỏi của người phụ nữ. “Tôi đang cố gắng liên lạc với một giáo viên của trường, nhưng tôi không thể luận ra được chữ viết tháu của chính mình. Trước đây, tôi luôn bị điểm kém môn tập viết.” Cô cười, điệu cười tự giễu. “Đó là Rachel…” Cô để ngỏ câu nói, các ngón tay đan chéo cầu nguyện người phụ nữ sẽ điền vào chỗ trống.

“Sutton?”

“Phải rồi! Có thể là thế. Trừ phi… còn có một Rachel khác trong đội ngũ giáo viên của trường?”

“Không, chúng tôi chỉ có một Rachel.”

“Vậy hẳn là cô ấy rồi.”

“Liệu có phải cô muốn hỏi về môn Piano không?”

Thêm một thông tin cơ bản khác. Tuyệt vời. Claudia ghi lại phòng khi cần dùng đến sau này. “Đúng rồi. Cho con gái của tôi.”

“Con gái tôi cũng là học sinh của cô ấy.” Người phụ nữ có vẻ thích tán chuyện. “Rachel là một giáo viên rất giỏi. Tôi chắc chắn rằng cô sẽ hài lòng. Có điều, tôi e rằng chúng tôi không thể cung cấp thông tin của giáo viên qua điện thoại, nhưng tôi sẵn sàng chuyển lời bảo cô ấy gọi lại nếu cô để lại tên và số điện thoại.”

“Thế thì tốt quá. Tôi là Judy Denham.” Claudia bịa ra một số điện thoại.

“Được rồi. Tôi sẽ chuyển lời cho cô Rachel.”

“Cảm ơn rất nhiều. Cô thực sự giúp tôi rất, rất nhiều.” Nhiều hơn cô những gì cô tưởng đấy. Mỉm cười, Claudia kết thúc cuộc gọi. Chuyển sang bước thứ hai.

Rachel khẽ rùng mình, tra chìa vào ổ khóa trên cánh cửa căn nhà nhỏ của mình. Trong suốt buổi chiều, thời tiết có đôi khi chuyển lạnh dữ dội. Cô hối hận vì đã bỏ lại đôi găng tay trên quầy bếp sáng nay. Chỉ đi bộ một đoạn ngắn từ gara đến cửa nhà đã khiến những ngón tay của cô gần như lạnh cóng cả rồi.

Một luồng gió lạnh ngắt thổi đến và cơn rùng mình chạy khắp cơ thể cô. Nhiệt độ ngoài trời có lẽ chỉ còn vài độ C, lạnh quá mức cho phép tại thời điểm gần cuối mùa đông ngắn ngủi ở St. Louis này. Nhìn những đám mây ảm đạm trên nền trời đang chuyển tối dần lúc 4h30 chiều, cô nghĩ sắp tới tuyết sẽ rơi. Mà cũng chẳng sao cả. Dẫu sao khung cảnh có tuyết rơi cũng rất đẹp.

Bước vào bên trong, Rachel đóng cửa lại để ngăn cái lạnh căm căm ở ngoài rồi hít một hơi thật sâu và từ tốn. Tuần này thời gian trôi qua thật chậm. Cô đã tăng thời lượng buổi học piano vào tối thứ Ba và thứ Tư lên gấp đôi để có thời gian cho cuộc họp phụ huynh ở một trong hai trường nơi cô đang dạy nhạc vào tối qua. Sau cuộc họp, vài đồng nghiệp đã thuyết phục cô cùng ra ngoài ăn pizza. Khi cô về đến nhà mình thì đã gần mười một giờ đêm rồi. Tối nay, cô muốn thư giãn. Cô cần được thư giãn, sau một tháng căng thẳng đầy kỳ lạ vừa qua. Và cô đã lên sẵn kế hoạch cho tối thứ Sáu của mình. Đầu tiên, trên đường trở về nhà, cô sẽ ghé nhà hàng Ý yêu thích để mua món mì Ý tôm và súp lơ xanh xốt dầu ô liu và thưởng thức nó. Tiếp theo, cô sẽ tráng miệng bằng một miếng bánh sô cô la lớn cắt từ chiếc bánh ga tô cô mang về từ phòng làm việc của giáo viên ngày hôm nay. Sau đó, cô định kết thúc buổi tối bằng cách vừa ngâm mình trong bồn nước nóng đầy bọt xà bông vừa đọc một cuốn sách hay. Và có lẽ, cô sẽ cho phép mình tự nuông chiều bản thân một lần cuối, bằng một chút mơ mộng về một chàng đặc vụ FBI có mái tóc màu hung và đôi mắt xanh thẫm chẳng hạn.

Kể từ chuyến viếng thăm văn phòng FBI tuần trước, cô không nghĩ nhiều về anh. Nói đúng hơn là không cho phép mình nghĩ nhiều về anh. Cô là người rất thực tế. Cô nghĩ, việc trưởng thành ở cô nhi viện đã làm ảnh hưởng đến tư tưởng của người ta. Bạn sẽ học được cách trân trọng sự tử tế, chấp nhận sự bàng quan và ước tiếp mà không hề ngoái nhìn lại phía sau lấy một lần cho dù bạn bị đối xử như thế nào. Cô chưa từng bị đối xử không tốt nhưng việc chuyển nhà liên tục đã khiến cô khao khát có được một sự ổn định. Cô thực sự trân trọng và khao khát có được một mái nhà. Ngôi nhà của cô có thể nhỏ bé và khiêm tốn nhưng nó là của cô. Ngôi nhà đó có ý nghĩa như cả thế giới đối với cô vậy.

Và nếu không có người cùng cô chia sẻ… thì mọi thứ sẽ vẫn diễn ra giống như cuộc sống thường nhật của cô trước đây, cô sẽ không nghĩ quá nhiều về nó. Ngoại trừ, đôi khi, vào những ngày đặc biệt được định sẵn để những người đang yêu bên nhau.

Giống như ngày hôm nay. Ngày Valentine.

Đặt chiếc túi đựng bữa tối lên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa, cô cởi áo khoác và cố gắng xua đi nỗi buồn bã đâu đó bất chợt ùa về. Thay vì cảm thấy thương hại bản thân, cô sẽ nghĩ về những điều tốt đẹp, bao gồm cả buổi tối đầy thư giãn ngay trước mắt.

Cô sải bước đi qua phòng khách nhỏ và quẹt một que diêm trong hộp mà cô cầm trên tay, nhóm lửa những thanh gỗ trong lò sưởi. Cô luôn nói rằng cô muốn mua một ngôi nhà có lò sưởi. Ngôi nhà có đủ khả năng mua trong khu vực sống cô yêu thích này không có lò sưởi, nhưng khi chuyển đến đây, cô đã tự trang bị thêm. Đó là một hành động hoang phí nhưng cô chưa bao giờ hối hận. Vào đêm đông lạnh giá, được cuộn mình bên cạnh những khúc gỗ cháy lập lòe và nhâm nhi một cốc sô cô la nóng thì còn gì bằng. Hôm nay là một dịp lý tưởng để cô có thể kết thúc buổi tối của mình bằng hoạt động thú vị đó. Tất nhiên là sau khi cô đã tắm xong. Tuy nhiên, việc đầu tiên là phải ăn tối đã. Cô đã dùng bữa sáng cách đây quá lâu và giờ cô sắp đói chết đến nơi rồi. Xoay xở với lịch dạy học ở hai ngôi trường đúng là một thử thách, nó khiến cô thường phải bỏ qua bữa trưa. Tuy nhiên, nhìn vào mặt tích cực của vấn đề, bỏ qua bữa trưa có nghĩa là cô sẽ không phải cảm thấy tội lỗi với bữa mì Ý thịnh soạn tối nay.

Cô nhấc chiếc túi lên khỏi bàn nhưng khi vừa đi được nửa đường đến phòng bếp thì chuông cửa vang lên.

Rachel có chút ngập ngừng. Cô không muốn tỏ ra thô lỗ. Nhưng cô không có tâm trạng để giao lưu hay nghe một tràng quảng cáo từ nhân viên tiếp thị lúc này. Vấn đề là, nhỡ đâu người gọi cửa lại là người quan tâm đến tranh tường hoặc muốn hỏi về lớp học piano của cô… mặc dù đa số những người quan tâm đến lớp học piano của cô thường sẽ gọi điện, còn những người quan tâm đến tranh tường thường gửi thư điện tử sau khi xem mẫu của cô trên trang web. Tuy nhiên, trong mấy năm qua, cô đã có một vài khách hàng tiềm năng tìm đến tận nhà rồi.

Cô miễn cưỡng đặt chiếc túi lại trên bàn và quay ra cửa, nhìn qua mắt thần. Bên ngoài là một người phụ nữ trẻ, mái tóc vàng sẫm, hơi dài được buộc gọn gàng ở gáy bằng một cái cặp tóc. Cổ áo màu vàng lộ ra dưới cổ áo khoác dạ màu đen, ánh lên lấp lánh dưới ngọn đèn mái hiên và cô ta còn khoác thêm một chiếc túi da trên vai. Chiếc xe hơi dáng thể thao sành điệu thì đỗ bên lề đường, ngay cạnh xe của cô. Mặc dù Rachel không hề quen biết cô ta, nhưng nhìn vào trang phục và chiếc xe hơi của cô ta cũng đủ cho thấy cô ta không phải là nhân viên tiếp thị hay khảo sát thị trường. Đó là một tín hiệu tốt. Cô có thể kết thúc cuộc trao đổi nhanh chóng và tiếp tục với kế hoạch của mình.

Cố nặn ra một nụ cười, cô kéo cửa mở. “Xin chào. Tôi có thể giúp gì cho cô?”

“Rachel Sutton?”

“Phải.”

“Tên tôi là Claudia Barnes. Tôi làm việc ở tờ St. Louis Scene.” Cô ta đưa ra tấm danh thiếp. “Tôi hy vọng cô có thể cho tôi xin vài phút.”

Theo phản xạ tự nhiên, Rachel nhận lấy tấm danh thiếp. “Tôi xin lỗi. Tôi không nghĩ mình có quen biết ai ở tòa báo này.”

“Vẫn chưa có nhiều người biết đến tờ báo của chúng tôi lắm, tôi e là thế. Nó mới ra đời khoảng hai năm, nhưng số lượng phát hành đang ngày càng tăng. Scene là một tạp chí tin tức miễn phí hàng tuần, được phân phối ở các nhà hàng, cửa hàng rau quả và rất nhiều địa điểm kinh doanh khác. Tôi là phóng viên của Scene.”

Rachel cảm thấy hình ảnh logo trên tấm danh thiếp có chút quen quen. “Tôi nghĩ mình đã từng nhìn thấy nó rồi. Có lẽ ở một cửa hàng cà phê nào đó tôi đã đến. Nó là một tờ báo khổ nhỏ, đúng không?”

“Đúng thế.”

Rachel khá bối rối với chuyến viếng thăm này. Cô nghiêng đầu nhìn người phụ nữ này, thắc mắc. “Tôi có thể giúp gì được cô, cô Barnes?”

“Tôi hy vọng cô cho phép tôi được tìm hiểu về câu chuyện của cô. Tôi đang viết về các hiện tượng huyền bí.”

Yêu cầu đó khiến Rachel cảm thấy choáng váng, loạng choạng. Phải mất một lúc lâu cô mới có thể cất lời. “Cái gì cơ?”

Người phụ nữ kia thoáng chút dao động, nụ cười nhạt dần. Cô ta hắng giọng, kéo chiếc túi cao hơn một chút và cố gắng duy trì nụ cười của mình. “Tôi đang viết một bài báo về hiện tượng huyền bí. Câu chuyện như thế chắc chắn sẽ trở nên thú vị hơn khi cụ thể hóa được nhân vật chính và địa phương nơi xảy ra sự việc và tôi biết là cô vừa trải qua một chuyện như thế. Với một con búp bê Raggedy Ann, đúng chứ?”

Rachel sững sờ, nhìn cô ta trừng trừng. “Cô nghe được điều đó ở đâu?” Cô hỏi với giọng khàn khàn đầy căng thẳng.

“Tôi e rằng mình không thể tiết lộ nguồn tin được. Điều đó đi ngược lại với nguyên tắc hành nghề báo của chúng tôi. Vậy là điều đó có thật sao? Cô có khả năng tâm linh?”

“Không.”

“Thế còn con búp bê?”

“Đó là lần duy nhất tôi…” Rachel nhanh chóng dừng lại, mím chặt môi. Nhưng đã quá muộn rồi. Cho dù không muốn thì như vậy cô cũng đã khẳng định mình thực sự có phản ứng với con búp bê rồi.

“Đó là một câu chuyện thú vị, cô Sutton. Tôi biết độc giả sẽ quan tâm đến nó. Ngay cả trong trường hợp FBI không để tâm.”

Người phụ nữ đó khẽ nheo mắt lại và Rachel ngờ rằng giờ đây cô ta đang cố khai thác câu chuyện từ cô. Có thể cô ta vẫn chưa biết gì về phản ứng của FBI. Nhưng trước hết, tại sao cô ta lại biết chuyện cô đến văn phòng FBI chứ?

Trong đầu cô chỉ xuất hiện một câu trả lời duy nhất. Ai đó FBI đã tiết lộ câu chuyện của cô cho báo chí. Có lẽ không phải là cố ý, nhưng như vậy thì có khác gì đâu. Nó đã bị lộ ra rồi.

Nhưng ai có thể làm như thế? Cô không kể chuyện đó với bất kỳ ai ở văn phòng FBI ngoại trừ Nick Bradley, và không hiểu tại sao, cô không hề nghĩ anh lại thiếu thận trọng đến thế. Có thể anh đã kể câu chuyện đó cho những đặc vụ khác và một trong số họ lại mang câu chuyện đó ra bình luận với người nào đó có quan hệ với cánh truyền thông. Còn cách nào khác để người phụ nữ này lấy được thông tin đó chứ?

“Cô biết không, cô Sutton, bất kể các cơ quan hành pháp có thừa nhận hay không thì họ cũng đã từng sử dụng tâm linh học để phá án. Tôi đã nghiên cứu chủ đề này. Quay lại những năm 1970, có một phụ nữ ở St. Louis đã…”

“Cô Barnes.” Siết chặt mép cửa, Rachel ngắt lời cô ta. “Tôi không biết cô lấy thông tin về câu chuyện về tôi ở đâu, nhưng tôi không quan tâm đến bài báo của cô hay muốn tham gia dưới bất kỳ hình thức nào.” Nói xong, cô đóng cửa lại.

“Tất nhiên, đó là lựa chọn của cô.” Người phụ nữ đó cao giọng nói. “Tôi chỉ muốn giúp cô có cơ hội để kể câu chuyện của chính mình thay vì để tôi diễn đạt lại nó và thêm vào cụm từ miễn bình luận từ phía cô.”

Hy vọng của Rachel về buổi tối yên bình, êm ả bỗng chốc tan biến. Có thể cô phóng viên này chỉ đang lừa phỉnh mà thôi, cô ta hy vọng câu nói cuối của mình sẽ buộc cô phải hợp tác. Nhưng nếu không hợp tác, Rachel sẽ có nguy cơ phải đối mặt với sự mỉa mai từ công chúng. Kể chuyện này cho một nhân viên FBI đã đủ tệ rồi, nếu còn bị đăng lên những trang báo lá cải cho mấy chục nghìn người đọc, cô sẽ không bao giờ giũ bỏ được cái mác kẻ điên rồ mất.

Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Giống như một nỗ lực cuối cùng trong tuyệt vọng, Rachel hé cửa và đưa ra lời cảnh cáo. “Cô nên suy nghĩ đến việc tôi có thể kiện cô tội bôi nhọ khi sử dụng tên của tôi mà chưa được sự đồng ý.”

“Cô đang phủ nhận rằng mình đã tìm thấy một con búp bê, cảm thấy hoảng sợ hay nguy hiểm khi cầm nó lên và đã kể câu chuyện đó với cơ quan hành pháp ư?”

Dù đó là sự thật nhưng, nhưng Rachel không muốn thừa nhận. Thay vào đó, cô giữ im lặng và cố hết sức duy trì vẻ mặt thản nhiên.

“Đó chính là suy nghĩ của tôi đấy.” Người phụ nữ đó lấy chìa khóa ra, nở nụ cười thỏa mãn. “Kể một câu chuyện có thật thì không phải là bôi nhọ, nếu nó đáng được đưa lên mặt báo và hoàn toàn không có ác ý. Nếu cô thay đổi ý định của mình thì cô có danh thiếp của tôi rồi đấy.”

Nói xong, cô phóng viên đang đi đôi giày cao chín phân xoay người sải bước xuống đường, dáng người cô ta mờ dần dưới ánh đèn đường vàng vọt. Cô ta ngồi vào xe và khởi động máy. Những bông tuyết lớn bắt đầu rơi, bám vào mặt đất đóng băng như để xóa đi dấu vết chuyến viếng thăm của người phụ nữ đó vậy. Vài giây sau, chiếc xe thể thao màu đỏ biến mất trên con phố chìm trong bóng tối đen đặc.

Đóng cửa lại, Rachel loạng choạng đi đến chỗ ghế xa lông trước lò sưởi và ngồi thụp xuống. Bây giờ cô nên làm gì? Cô có thể làm gì? Có thể St. Louis Scene không phải là tờ Post Dispatch, nhưng cũng sẽ có rất nhiều độc giả. Một số độc giả của tờ báo sẽ biết đến cô. Trong đó, có thể sẽ có những học sinh, các khách hàng, và cả đồng nghiệp của cô. Và khi họ đọc được câu chuyện đó, họ sẽ lảng tránh cô, chất vấn cô hoặc cười nhạo sau lưng cô.

Không có giả thiết nào trong số đó có vẻ hay ho cả.

Quá bối rối, không thể ngồi yên một chỗ được nữa, Rachel đứng lên đi đi lại lại. Cú sốc lúc trước giờ đã chuyển thành cơn giận dữ. Chỉ vì sự thiếu thận trọng, hoặc sự hớ hênh nào đó mà danh tiếng của cô sắp bị hủy hoại. Tất cả đều nhờ FBI cả.

Khi Rachel bước ra khỏi văn phòng FBI một tuần trước, cô không hề có ý định sẽ liên lạc lại với nơi đó. Chỉ một lần đối diện với cái cơ quan đó cũng đã quá đủ cho cả phần đời còn lại của cô rồi.

Nhưng cô không thể không báo với họ về chuyện câu chuyện của cô đã bị rò rỉ ra ngoài được. Việc này cần được giải quyết. Người nào đó sẽ phải chịu trách nhiệm.

Rachel chỉ có thông tin liên lạc của một người ở FBI. Và cô cảm thấy rằng anh sẽ không vui vẻ gì khi mọi chuyện thay đổi theo chiều hướng này. Có lẽ anh sẽ làm mọi cách để truy ra kẻ đã tuồn tin ra ngoài.

Trừ phi anh chính là thủ phạm. Một khả năng mà cô thậm chí còn không muốn nghĩ tới.

“Kế hoạch lớn tối nay?” Mark đút tay vào túi quần, tựa vai vào vách ngăn bàn làm việc của Nick trong văn phòng.

“Không. Thế còn cậu và Emily?” Nick xoay ghế lại để đối mặt với Mark.

“Một bữa tối yên tĩnh, dễ chịu cho hai người bên lò sưởi. Mình sẽ mua đồ ăn ở cửa hàng Gourmet to Go trên đường về nhà. Thêm vài cây nến và một bản nhạc nhẹ làm nền… bọn mình đã chuẩn bị xong cho buổi tối nay rồi.”

“Nghe có vẻ giống một kế hoạch đấy.”

“Cậu không định sửa nhà vào tối nay đấy chứ?”

“Có thể.”

“Hôm nay là ngày Valentine.”

“Mình biết điều đó.”

Mark khoanh tay trước ngực, nhìn anh ra chiều suy đoán. “Nhân tiện, chuyện gì xảy ra với cậu thế? Mình nhớ thời còn học viện, cậu cũng là một tay có tiếng tăm mà. Từ khi nào cậu đã muốn làm một thầy tu thế?”

“Thứ nhất, mọi người đã quá cường điệu tiếng tăm của mình lên. Mình thích một cuộc sống không ồn ào. Và mình cũng không phải là một thầy tu.”

“Trừ phi cậu hẹn hò, nếu không thì đúng là vậy đấy.”

“Đó là do mình còn đang chọn lựa.”

“Nên nói là khó tính.”

“Xem ai đang nói kia? Cậu cũng đâu có vội vã kết hôn. Cậu bao nhiêu tuổi khi kết hôn với Emily vào hai tháng trước chứ?”

“Ba mươi tám. Bằng cậu. Nhưng trước đó, các mối quan hệ xã hội của mình rất rộng.”

“Cậu biết không, cậu đang chìm đắm trong cái bẫy khuôn sáo của người mới cưới đấy.” Nick ngả người ra sau ghế và đan tay sau đầu.

Mark cau mày lại. “Cái bẫy gì?”

“Cái bẫy kiểu tôi đang vô cùng hạnh phúc và tôi muốn tất cả bạn bè của tôi cũng hạnh phúc như vậy.”

“À, mình đang thế và muốn thế thật.”

“Mình rất cảm kích sự quan tâm của cậu. Nhưng hãy để mình quyết định chuyện yêu đương của mình, được chứ?”

“Mình sẽ làm thế nếu cậu có đối tượng để yêu đương.”

“Chủ đề này đến đây chấm dứt, Mark.” Nick chồm người lên bàn.

“Được rồi. Mình sẽ tạm chấm dứt. Nhưng chỉ hôm nay thôi.” Anh nhìn vào chiếc tủ hồ sơ ở góc ngắn làm việc của Nick, nơi con búp bê Raggedy Ann chắp vá đang nhô cái đầu ra khỏi chiếc túi và mỉm cười với anh. “Vẫn còn giữ con búp bê. Mình hiểu rồi. Mình tưởng cậu đã vứt nó đi rồi đấy.”

“Mình sẽ.”

“Khi nào?”

“Sớm thôi.”

“Chủ đề này là cấm kỵ hả?”

“Về nhà với Emily đi Mark.”

“Được rồi, được rồi. Mình hiểu cả mà.” Mặc Nick tỏ vẻ nghi ngờ, Mark vẫn cười ranh mãnh với anh. “Cuối tuần vui vẻ. Và đừng hít quá nhiều bụi thạch cao.”

“Mình sẽ cố gắng. Nhận tiện, nếu cậu và Emily buồn chán, mình rất hoan nghênh các cậu đến giúp đỡ mình.”

“Mình đã xong việc ở chỗ cậu rồi. Emily và mình có thể tìm cách khác để giúp nhau thư giãn.”

Bật cười, Nick xua bạn mình đi. “Gặp cậu vào thứ Hai.”

Khi Mark đi khỏi, Nick kiểm tra đồng hồ. Gần đến giờ tan làm rồi. Bình thường vào mỗi chiều thứ Sáu hằng tuần, nơi này đã khá vắng vẻ, hôm nay lại càng vắng vẻ hơn nữa. Mọi người hẳn đều có kế hoạch cho ngày Valentine.

Có lẽ vào ngày này của một năm nào đó, anh cũng sẽ có những kế hoạch riêng cho mình. Nhưng ở thời điểm này chuyện đó còn phụ thuộc vào ý Chúa. Anh thường xuyên cầu xin Người cho anh gặp được một người phụ nữ đặc biệt trong cuộc đời mình. Bây giờ tất cả những gì anh có thể làm là tin tưởng và sẵn sàng chờ đợi cơ hội đó đến.

Tắt máy tính, anh cố gạt đi ý nghĩ về buổi tối Valentine đơn độc này. Sẽ chẳng có ích lợi gì khi ta cứ mong ước về những điều không thể xảy ra. Năm nay thế là đã trôi qua rồi. Đứng lên, anh duỗi người và với tay lấy áo khoác. Đã đến lúc kết thúc ngày làm việc hôm nay.

Anh vừa xỏ một tay vào chiếc áo choàng thì chuông điện thoại kêu. Anh nghiêng người kiểm tra số máy gọi đến. Số điện thoại trong vùng nhưng là số lạ. Lúc này đã là năm giờ kém hai phút, chỉ chốc lát là hết giờ làm việc. Anh có thể bỏ qua cuộc điện thoại này mà không phải áy náy gì. Dù sao thì người ta vẫn có thể gọi đến số điện thoại khẩn cấp khác nếu thực sự cần giúp đỡ. Anh xỏ nốt tay kia vào chiếc áo choàng và quàng khăn lên cổ.

“Cậu không định nhận cuộc gọi đó à?”

Trước câu hỏi của Steve Preston, đội trưởng đội phản ứng của văn phòng St. Louis, Nick nén tiếng thở dài chán nản. Số anh thật may mắn khi được ông sếp đi ngang qua vào đúng thời điểm như thế này.

Anh nhanh chóng gật đầu tỏ ý chào Steve, rồi trả lời điện thoại: “Đặc vụ Nick Bradley nghe.”

“Đặc vụ Bradley, Rachel Sutton đây.”

Người phụ nữ với cặp mắt nâu như nhung và đôi môi mềm mại.

Nick quên khuấy sự có mặt của Steve, cố gắng định thần lại. Rachel Sutton là người anh thực sự mong đợi được nói chuyện một lần nữa. Anh cố gắng để không tỏ vẻ quá ngạc nhiên, hay quá vui mừng. “Cô Sutton, tôi có thể giúp gì được cô?”

“Anh có thể giúp tôi tìm ra người đã tiết lộ câu chuyện của tôi cho giới báo chí không?”

Anh đã không nhận ra giọng nói tức giận của cô khi chào anh. Nhưng bây giờ, nó lại hiện ra rất rõ ràng. Cả sự lo lắng của cô. Và thông điệp của cô muốn truyền đạt lại nữa.

“Cô đợi một chút.” Anh cau mày, hất vạt áo khoác sang một bên, tay chống hông. “Kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.”

“Tôi vừa được một phóng viên của tờ St. Louis Scene, Claudia Barnes, ghé thăm. Cô ta biết chuyện của tôi với con búp bê và cuộc gặp với FBI. Cô ta đang muốn viết bài về hiện tượng huyền bí và muốn phỏng vấn tôi với vai trò là người trong cuộc. Và cô ta nói rằng bất kể tôi có đồng ý hay không thì câu chuyện của tôi vẫn sẽ được lên báo. Tôi muốn biết ai đã để lộ thông tin đó ra ngoài.”

Bộ não của Nick ngay lập tức được kích hoạt. Anh chỉ kể câu chuyện của Rachel với bốn người bạn thân nhất của mình vào tối thứ Sáu, ngoài ra, anh không hề kể cho ai khác cả. Và anh hoàn toàn tin rằng những người bạn của mình là người biết giữ mồm giữ miệng. Ngoài ra, anh chắc chắn rằng mình chưa bao giờ nhắc đến tên cô trong suốt buổi nói chuyện. Trên hết, hôm đó họ ngồi trong một góc tách biệt của nhà hàng. Xác xuất có người nghe trộm được cuộc nói chuyện là rất thấp. Anh cũng đã điền xong các bảng mẫu liên quan ngay sau chuyến viếng thăm của cô và gửi thẳng vào khu lưu trữ hồ sơ. Anh không hề chia sẻ chúng với ai.

“Không phải nhân viên FBI đâu, cô Sutton.”

“Hẳn là thế rồi. Tôi không nói họ cố tình. Nhưng có thể câu chuyện của tôi đã trở thành trò cười cho văn phòng của anh cả tuần qua rồi. Và biết đâu ai đó đã vô tình tiết lộ nó khi trò chuyện và tình cờ đã bị người không nên biết nghe thấy.”

“Không ai cười nhạo câu chuyện của cô cả, tôi có thể hứa với cô điều đó.”

“Có thể anh không nhìn thấy. Nhưng anh không thể chắc chắn về điều đó… hoặc về việc nó đã bị lộ ra ngoài như thế nào.”

“Sự thật là tôi có thể chắc chắn đấy. Bởi vì không ai biết về vụ trình báo của cô ngoại trừ một vài người bạn đáng tin cậy của tôi.”

Vài giây im lặng trôi qua. “Anh không kể với mọi người văn phòng?”

“Không.”

Tiếng thở dài thật khẽ phát ra từ đầu dây bên kia. “Tôi rất cảm kích điều đó. Cảm ơn anh. Nhưng… nếu đúng là thế, cô phóng viên đó đã lấy được thông tin từ đâu?”

Đó là một câu hỏi hay. Và anh không có câu trả lời. “Tôi không biết. Nhưng hẳn phải có lời giải thích hợp lý.” Đột nhiên, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu anh. Anh không chắc mình nên thực hiện hay không. Nhưng chẳng để anh kịp suy nghĩ thật kĩ, lời nói đã thoát ra khỏi miệng rồi. “Tôi đang chuẩn bị rời văn phòng và tôi sẵn sàng ghé qua chỗ cô để cùng thảo luận. Tôi tin chúng ta có thể làm rõ chuyện này.”

Đáp lại lời đề nghị của anh là cả một sự im lặng kéo dài và anh đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày gì. Anh đã để ý cô không đeo nhẫn ở bàn tay trái khi họ gặp nhau lần trước, nhưng chắc chắn cô đã có kế hoạch cho ngày Valentine. Không có một cô gái nào ưa nhìn như thế lại cô đơn trong buổi tối hôm nay cả. “Xin lỗi.” Anh sửa lại, cảm thấy mình như một tên ngốc. “Trong chốc lát tôi, quên mất rằng hôm nay là ngày rất quan trọng. Tôi nghĩ cô có việc thú vị hơn để làm trong tối nay. Nhưng tôi sẵn lòng giúp cô tìm hiểu cặn kẽ việc này vào một dịp khác.”

Cô ngập ngừng một chút trước khi trả lời. “Nói thật thì tối nay tôi đã lên kế hoạch về một bữa tối ngon lành, một cuốn sách hay và thư giãn bên lò sưởi. Nhưng với tình trạng hiện giờ thì kế hoạch đó đã phá sản rồi. Tôi sẽ không ngại nếu anh giúp tôi tìm ra nguyên nhân mà cánh báo chí biết được câu chuyện này… và tôi phải xử lý sự việc này thế nào nếu câu chuyện đó bị đưa lên mặt báo.”

Cô không có hẹn.

Điều đó cũng khiến Nick ngạc nhiên không kém việc câu chuyện của cô bị tiết lộ ra ngoài. Nhưng theo cách dễ chịu hơn nhiều. “Tôi sẽ có mặt ở đó trong nửa giờ nữa, nếu được.”

“Được chứ. Hẹn gặp lại.”

Sau khi cúp điện thoại, Nick điều chỉnh khăn quàng và cài khuy áo, nụ cười thoáng nở trên môi. Anh cảm thấy tiếc về việc thông tin đã bị tiết lộ và cả những rắc rối mà nó có thể sẽ gây ra cho Rachel. Có vẻ ngày mà cô chạm phải món đồ chơi bị thất lạc của một bé gái nào đó trong bãi đỗ xe, may mắn đã không mỉm cười với cô. Con búp bê tóc vàng, cười toe toét đó chỉ mang đến cho cô thêm phiền phức mà thôi.

Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nó cũng mang đến ít nhiều may mắn. Ít nhất là cho anh. Và có lẽ nó mang đến cơ hội mà anh chờ đợi bấy lâu nay. Bởi vì nhờ vào con búp bê Raggedy Ann rách tả tơi đó, rốt cuộc anh đã có thể trải qua khoảng thời gian còn lại của ngày Valentine với một phụ nữ xinh đẹp.