CHƯƠNG 14
Điện thoại của Nick rung lên khi anh sải bước vào văn phòng chiều muộn ngày thứ Ba sau khi trải qua ba tiếng đồng hồ trên đường ở O’Hare do một cơn bão tuyết. Chí ít lần này anh không thấy phiền lòng vì sự chậm trễ đó. Anh đã quá bận rộn phân tích những giả thuyết có thể giải thích cho sự giống nhau kỳ lạ giữa Rachel, Rebecca và mẹ của Rachel. Giả thuyết hợp lý nhất là ba người phụ nữ đó có quan hệ với nhau. Và anh quyết tâm tìm ra mối quan hệ đó.
Nhưng vấn đề đó đã được làm sáng tỏ mà không cần thêm chút nỗ lực nào khi anh nhấc điện thoại, chào hỏi theo đúng quy chuẩn và nhận ra Rebecca Neil ở đầu dây bên kia. Khi anh lắng nghe câu chuyện của cô ấy, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn là ngạc nhiên. Dự cảm của anh thường chính xác, dù trước đó anh đã bắt đầu nghĩ mình đang đánh mất dự cảm bản năng trong trường hợp này. Thế nhưng, anh đã đúng.
Rebecca kết thúc cuộc gọi bằng lời thỉnh cầu. “Vì anh đã tiếp xúc với Rachel, tôi tự hỏi anh có thể báo tin này cho em ấy biết và xem xem em ấy có muốn gặp mặt tôi không. Tôi có thể lái xe xuống đó sớm, vào ngày mai nếu việc đó không gây cản trở lịch làm việc của em ấy. Tôi rất mong được gặp em ấy và cảm ơn vì đã tin vào những linh cảm em ấy đã cảm nhận được từ con búp bê.”
“Tôi rất sẵn lòng sắp xếp việc này. Tôi sẽ gọi lại cho cô vào tối muộn hôm nay được không?”
“Được thế thì tốt quá. Cảm ơn anh.”
Khi Nick gác máy, Mark ló đầu vào cửa khoang làm việc. “Chuyến đi Chicago thế nào?”
Nick quay về phía bạn mình. “Đầy sự kiện.”
“Thế sao? Cụ thể là như thế nào?” Mark nén lại cái ngáp và ngả người vào khung cửa.
“Rebecca O’Neil và Rachel Sutton là chị em sinh đôi cùng trứng.”
“Cái gì?” Mark thẳng người, bộ dạng ngay lập tức chuyển từ thư thái sang chăm chú.
“Kỳ lạ, đúng không? Mình biết tấm ảnh của Rebecca trong hồ sơ tối hôm qua có gì đó quen quen. Và khi mình gặp cô ấy sáng nay, cô ấy có vài cử chỉ giống Rachel. Đó là khi mình nhận ra cô ấy rất giống với mẹ của Rachel trong tấm ảnh mà Rachel có ở nhà.”
Mark cau mày. “Nhưng mình đã nhìn thấy ảnh của Rebecca O’Neil. Và mình cũng đã gặp Rachel. Họ không giống nhau. Làm sao họ có thể là một cặp sinh đôi cùng trứng?”
“Theo như Rebecca nói, Rachel bị thương nặng trong vụ tai nạn đã cướp đi mạng sống mẹ của họ. Phẫu thuật có thể đã thay đổi diện mạo của cô ấy. Rachel có thể giúp làm sáng tỏ điều này.”
“Mình tự hỏi có lẽ nào mối quan hệ của họ cũng chính là lời giải thích cho những linh cảm xấu mà cô ấy cảm thấy?”
“Mình cũng nghĩ thế. Cậu có nghĩ Emily có thể đưa ra lý giải rõ hơn cho trường hợp này không?”
“Hãy gọi cho cô ấy và tìm ra câu trả lời. Phòng họp đang trống. Muốn lẩn vào đó không?”
“Ừ. Nhưng cho mình một phút. Mình vừa mới đến và mình cần kiểm tra tin nhắn đã.”
“Đừng vội. Cô ấy có thể đang có bệnh nhân. Mình sẽ báo cho cậu khi liên lạc được với cô ấy.”
Mười phút sau, Mark gọi anh vào phòng họp. Khi Nick đi vào và đóng cửa lại sau lưng, Mark bật chế độ loa ngoài. “Nick đang ở đây, Emily.”
“Chào, Nick. Mark vừa kể lại với em. Anh đang dính những chuyện bất thường trong vụ này. Cận tâm lý học. Ngoại cảm. Giờ là thần giao cách cảm của các cặp song sinh.”
“Có thứ như thế sao?”
“Nếu anh đang thắc mắc có bằng chứng khoa học chắc chắn nào về điều đó không, thì câu trả lời là không. Nhưng có rất nhiều chứng cứ dạng giả thuyết rằng có tồn tại sự thần giao cách cảm giữa các cặp sinh đôi cùng trứng.”
“Ngay cả những cặp không biết đến sự tồn tại của nhau và đã bị chia cắt từ khi chín tháng tuổi?”
“Phải. Đó là một chủ đề thú vị. Có những trường hợp một người bị thương và người kia có cảm giác về mặt thể xác hoặc đau ở bộ phận cơ thể đó. Những cặp sinh đôi cùng trứng được cho là có cùng gu lựa chọn công việc, xe cộ, thú nuôi và món ăn yêu thích. Thậm chí còn có giả thuyết cho rằng các cặp sinh đôi cùng trứng có một loại ngôn ngữ riêng khi còn nhỏ.”
“Rebecca và Rachel có những cử chỉ giống nhau.” Nick hùa theo. “Và họ đều theo nghề liên quan đến âm nhạc và hội họa. Còn phần thần giao cách cảm em nhắc đến thì sao? Nó có thể giải thích cho cảm giác Rachel đã cảm thấy không?”
“Em vẫn nghĩ phản ứng của Rachel với con búp bê có liên quan đến một trải nghiệm nào đó trong quá khứ.” Emily nói. “Có lẽ sâu trong tiềm thức cô ấy vẫn có một ký ức chính xác về việc ôm nó trong lúc gặp tai nạn. Còn cảm giác bất an kể từ ngày cháu gái cô ấy bị bắt cóc, chúng có thể liên quan đến thần giao cách cảm của các cặp song sinh, nếu anh chấp nhận giả thuyết đó tồn tại. Nói chung, thần giao cách cảm thường liên quan đến những sự kiện gây chấn động, hoặc cảm xúc mạnh và việc bắt cóc chắc chắn phù hợp với miêu tả đó.”
“Rebecca đề nghị gặp Rachel. Em nghĩ có khả năng nào nếu họ gặp mặt, Rachel có thể cho chúng ta biết thêm thông tin về vụ bắt cóc không?”
“Em ước mình có thể nói có. Nhưng thần giao cách cảm của cô ấy, nếu có, chỉ liên quan đến phần ký ức có liên quan đến của chị gái, không phải cháu gái.”
“Được rồi, cảm ơn, Emily.”
“Rất vui nếu em đã giúp được anh điều gì đó, Nick. Mark, anh vẫn định đặt pizza cho bữa tối chứ?”
Mark cười toe toét. “Anh đã từng quên bất cứ điều gì liên quan đến đồ ăn chưa?”
“Rất tốt.”
“Gặp lại em sau, Emily.” Mark ngắt kết nối, ngả người ra sau và nhìn Nick. “Thú vị đấy.”
“Đúng thế. Nhưng trừ khi Emily đã sai trong nhận định về việc thần giao cách cảm chỉ xảy ra giữa Rachel và Rebecca, việc này sẽ không giúp ta tìm ra Megan.”
Xỏ chân vào đôi dép lông màu hồng, Rachel đang nhấc chồng quần áo mang đi giặt lên thì chuông cửa vang lên.
Dừng lại ở chân cầu thang, cô kiểm tra đồng hồ. Gần chín giờ. Không phải là tín hiệu tốt. Có lẽ đó là cô phóng viên huênh hoang của tờ St. Louis Scene. Hoặc ai đó đã đọc bài báo kia và muốn cô liên lạc với một người họ hàng đã mất từ lâu.
Không có khả năng nào hay ho cả.
Cô nghĩ đến chuyện phớt lờ tiếng chuông, nhưng khi nó tiếp tục vang lên hai hồi một, cô quyết định đến kiểm tra. Để đống quần áo xuống chân cầu thang, cô tiến lại gần cửa và im lặng ghé mắt vào mắt thần trên cửa.
Nick đang đứng bên ngoài, cổ áo dựng lên chống lại cái lạnh buốt giá, tay nhét sâu vào trong túi áo khoác.
Nỗi vui sướng hân hoan làm cô thấy ấm áp hẳn lên. Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi ngày hôm qua, cô đã không mong được gặp hay liên lạc với anh cho đến khi vụ án nhà O’Neil kết thúc. Nhưng có lẽ chuyến đi Chicago đã mang lại chút manh mối gì đó. Nghĩa là họ có thể tiếp tục những việc đang còn dở dang từ cuối tuần trước.
Điều đó khiến cô râm ran vui sướng và nụ cười bất giác cứ nở trên môi.
Chùi lòng bàn tay vào chiếc quần bò, cô kéo cửa mở. “Chào. Anh làm em ngạc nhiên đấy.”
Anh mỉm cười và sự ấm áp trong đôi mắt xanh cho cô biết anh cũng vui khi có mặt ở đây. Nhưng những nếp nhăn ở khóe mắt anh lộ ra sự mệt mỏi.
“Điều đó có nghĩa là anh có thể vào trong phải không?”
Lùi lại, Rachel nhường cho anh một lối đi trong góc phòng khách bé xíu được dùng làm sảnh đợi. “Để em cất áo khoác cho anh.”
“Cảm ơn.” Anh cởi áo và đưa nó cho cô.
Lớp vải dạ cũng lạnh buốt và cô giữ nó cách xa mình hết mức khi cô treo chiếc áo vào móc để treo nó vào chiếc tủ nhỏ. Cô rùng mình một cái và nhún vai một cách buồn bã khi anh nhướng mày. “Cái lạnh xộc thẳng vào người em. Em nên sống vùng nhiệt đới. Với cát trắng, những hàng cọ, những cơn gió ấm áp… và không bị lạnh chân nữa.”
“Em có vẻ đã tìm thấy giải pháp cho vấn đề đó.” Khóe miệng anh nhếch lên khi hướng ánh mắt đến đôi dép lê của cô.
Cô ngọ nguậy ngón chân và cười toe toét. “Chúng có thể không thời trang, nhưng thực sự rất hữu ích.”
“Anh nghĩ chúng dễ thương.”
Đỏ mặt, cô quyết định đã đến lúc thay đổi chủ đề: “Kể cho em nghe về chuyến đi đến Chicago đi. Vì sự có mặt của anh ở đây, em có thể cho rằng anh đã có tin tức tốt về vụ án?” Cô rúc vào một góc trường kỷ, ngồi khoanh chân lại.
“Anh có tin mới. Nhưng nó không liên quan trực tiếp đến vụ án.”
Giọng nói ẩn chứa điều gì đó khiến cô cảnh giác. “Tin tức kiểu gì?”
“Anh đã tìm được lời giải cho cảm giác bất an của em kể từ khi đứa trẻ nhà O’Neil bị bắt cóc.”
Điều đó ngay lập tức lôi kéo được sự chú ý của cô. “Kể cho em nghe đi, làm ơn. Em đã vắt óc tìm câu trả lời và chỉ hoài công thôi.”
“Chuyện đó có liên quan đến Rebecca O’Neil.” Anh đi đến mặt lò sưởi và lấy bức ảnh của mẹ cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô. “Cũng như cô ấy vừa mới biết được sự thật sáng hôm nay, em và cô ấy có một mối liên kết rất đặc biệt. Mẹ Rebecca nói với cô ấy vào buổi chiều nay rằng cô ấy được nhận nuôi ba mươi lăm năm trước. Và rằng cô ấy có một cô em gái sinh đôi cùng trứng bị thương rất nặng trong vụ tai nạn xe hơi đã cướp đi tính mạng của mẹ họ. Người em gái bị đưa vào cô nhi viện.” Anh nhìn cô chằm chằm. “Em và Rebecca O’Neil là chị em sinh đôi, Rachel.”
Nhiều giây trôi qua khi Rachel nhìn chằm chằm vào Nick. Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng lách tách của ngọn lửa, tiếng rít của nước bốc hơi từ những thanh gỗ ẩm và tiếng gãy đột ngột của tàn gỗ khi chúng rời ra khỏi thanh gỗ, khiến tàn tro bay tung tóe.
Mình có một chị gái. Một chị gái sinh đôi.
Những từ đó vọng lại trong đầu Rachel. Cô hiểu thông điệp của Nick nhưng không thể tiếp nhận nó một cách dễ dàng. Cả cuộc đời, cô đã nghĩ mình là kẻ đơn độc. Rằng không có ai trên thế giới này cô có thể tìm đến những lúc cô cần, hay ai đó cô có thể ở bên vào những dịp đặc biệt. Quá nhiều Lễ tạ ơn, quá nhiều lễ Giáng sinh và những lần sinh nhật cô đơn đã trôi qua. Và trong suốt thời gian đó… Cô có một người chị gái… một người chị gái! Người có thể đã là một phần của cuộc đời cô.
Bụng cô thắt lại trước sự bất công đó. “Rachel? Em có sao không?”
Câu hỏi nhẹ nhàng của Nick kéo cô quay lại với hiện thực. Những ngón tay dài, xương xương của anh đặt trên cánh tay cô, cái đụng chạm trấn an của anh nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, mang đến cho cô chỗ dựa khi cần. Khi ngẩng đầu lên, cô thấy đôi mắt xanh trong veo đang nhìn mình và một cái cau mày khẽ làm lông mày anh nhăn lại.
“Sốc thậm chí không thể cất lời là cảm giác của em lúc này.” Câu trả lời run run thốt ra như một tiếng thì thầm. “Làm sao mà mẹ Rebecca có thể giữ một bí mật như thế trong suốt những năm qua?”
“Anh nghĩ Rebecca cũng đang vật lộn với câu hỏi đó.” Anh đặt tấm ảnh xuống bàn nước. “Nhân tiện, cô ấy rất giống với mẹ em. Nhưng dù hai người đó có rất nhiều đặc điểm giống nhau, thì em lại không hề giống họ.”
“Em đã phải phẫu thuật chỉnh hình khuôn mặt rất nhiều lần. Tai nạn đó gây ra nhiều vết thương trên mặt cũng như ở chân.” Cô trả lời theo phản xạ, vẫn còn rối bời trước những luồng cảm xúc hỗn độn.
“Đó là điều anh đã nghe. Rebecca có một tấm ảnh của hai chị em em với mẹ và lúc đó trông bọn em giống hệt nhau. Tấm ảnh đó cũng tiết lộ một thực tế thú vị khác. Con búp bê Raggedy Ann là của em, Rachel. Em đã ôm nó khi tai nạn xảy ra. Emily nghĩ đó là lý do em có phản ứng mạnh mẽ với nó như thế.”
Rachel gật đầu thật chậm, cố tập trung vào cuộc nói chuyện. “Em nghĩ mình có thể tin điều đó. Có thể trong tiềm thức em vẫn nhớ đến sự kiện ấy ở mức độ nào đó. Nhưng thế còn sự bất an thì sao? Cô ấy có giải thích được điều đó không?”
“Không phải ở góc độ được khoa học công nhận. Nhưng cô ấy nói rằng có rất nhiều minh chứng về thần giao cách cảm giữa các cặp sinh đôi cùng trứng đã được ghi nhận. Ngay cả với những người đã bị chia cắt từ khi sinh ra. Em và Rebecca đã ở với nhau chín tháng trước khi bị tách ra. Mẹ Rebecca nói với cô ấy rằng cô ấy thường bị đau đầu khi còn bé, mà không có bất kỳ tác động vật lý nào. Và thỉnh thoảng cô ấy cũng đi khập khiễng, cũng không có lý do rõ ràng. Nó có thể liên quan đến những lần phẫu thuật của em.”
“Điều này là thật.”
“Anh cũng nghĩ thế. Nhưng những chuyện đó chứng minh rằng bọn em có một mối liên kết đặc biệt.” Anh nghiêng người lại gần hơn và đan tay anh vào tay cô. “Cô ấy muốn gặp em, Rachel. Sớm nhất có thể. Cô ấy có ý muốn đến đây vào ngày mai nếu em sẵn sàng gặp mặt cô ấy.”
“Chắc chắn là em sẽ gặp chị ấy rồi!” Cô có thể còn rối bời về rất nhiều việc, nhưng quyết định có gặp chị gái mình hay không không nằm trong số đó. “Em có một gia đình, Nick! Một gia đình.” Cô nhắc lại những từ đó, giọng đầy kinh ngạc. “Chắc hẳn anh cũng có cảm giác giống em bây giờ khi Dan Foley đón nhận anh và khiến anh cảm thấy mình thuộc về ai đó. Đó là một món quà tuyệt diệu.”
“Anh hy vọng em nhìn nhận sự việc theo cách đó.”
“Em còn có thể nhìn nhận việc này theo cách nào khác chứ?”
Anh xoa xoa mu bàn tay cô bằng ngón cái. “Em hoàn toàn có quyền để tức giận. Bởi việc che giấu về sự tồn tại của người chị gái là không công bằng đối với em.”
“Em giận. Nhưng từ lâu em đã học được là cuộc đời không luôn luôn công bằng, Nick ạ. Và tức giận không thay đổi được điều gì.” Cô mân mê cây thánh giá ở cổ, nhớ lại lời nói của vị mục sư trong buổi lễ hôm Chủ nhật về việc trao sự phán quyết lại cho Chúa. “Thay vào đó, em nên biểu lộ lòng biết ơn cho phước lành kỳ diệu này. Điều này đủ lớn để khích lệ em bắt đầu cầu nguyện.”
Cô chỉ nửa đùa nửa thật và Nick dường như cũng nhận ra điều đó. “Em đã bắt đầu việc đó từ Chủ nhật tuần trước. Có thể chúng ta sẽ lại cùng nhau đến đó khi vụ này kết thúc.”
“Em nhận lời mời đó của anh rồi đấy.”
Anh siết chặt tay cô rồi thả ra. “Anh sẽ bảo Rebecca đến vào lúc mấy giờ ngày mai? Anh hứa sẽ gọi lại cho cô ấy tối nay, sau khi nói chuyện với em.”
Rachel vén tóc ra sau tai. “Anh nghĩ chị ấy muốn đến đây ăn tối không? Hay em nên gặp chị ấy ở đâu đó?”
“Anh nghĩ cô ấy thích gặp em trong chính căn nhà của em hơn.”
“Được rồi. Nhưng… anh cũng sẽ đến chứ? Ít nhất là một lúc thôi. Ăn tối cùng bọn em. Ở lại cho đến khi sự ngượng ngùng bớt đi?”
“Nếu em muốn anh ở đây, anh sẽ ở đây. Và bây giờ…” Anh liếc nhìn đồng hồ. “… Đến lúc anh phải về rồi. Và để em ngủ một chút.”
Anh đứng lên và cô theo anh ra đến cửa. “Em không nghĩ mình có thể chợp mắt được chút nào tối nay.”
“Sao anh lại nghĩ Rebecca cũng cảm thấy như thế nhỉ?” Anh mỉm cười khi lấy áo khoác trong tủ.
“Nick? Chị ấy có đẹp không?”
Trước câu hỏi nhẹ nhàng của cô, Nick xỏ tay vào áo và quay về phía cô. “Rất đẹp. Y như em gái của cô ấy.” Anh chạm vào má cô… ngón tay nấn ná trên khuôn mặt cô… sau đó thu tay lại và nhét nó vào trong túi quần. “Và bọn em sẽ có rất nhiều chuyện để nói. Cô ấy cũng đam mê âm nhạc và hội họa, giống như em.”
Một suy nghĩ u ám bất chợt kéo đến xóa tan phần nào niềm vui trong lòng Rachel. “Anh có nghĩ lý do chính chị ấy muốn gặp em là vì chị ấy hy vọng em có thể giúp được vụ án này không?”
Tìm kiếm ánh mắt cô, Nick bước về phía cô, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô trấn an. “Anh sẽ nói rõ ràng về điều đó với cô ấy tối nay. Nhưng anh không nghĩ điều đó có khác biệt gì. Anh nghĩ cô ấy cũng rất vui vì phát hiện ra mình còn có một cô em gái, giống như em vậy.”
“Em hy vọng thế.” Giọng Rachel ẩn chứa chút mong muốn khao khát. “Em ở một mình vẫn ổn, nhưng đôi khi thực sự cô đơn khi không có ai thực sự quan tâm đến mình. Anh có hiểu không?”
“Ừ, anh hiểu.”
Khi Nick nhìn xuống, Rachel quan sát thấy nỗi khao khát âm ỉ cháy qua ánh mắt anh. Cảm thấy tia lửa điện giữa họ tóe ra. Và cô biết anh muốn hôn mình.
Có lẽ nhiều như cô muốn anh làm như thế.
Nhưng anh là con người của công việc. Một người không muốn lẫn lộn giữa công việc và tình cảm. Vì thế cho dù anh có thể bị thôi thúc thực hiện một ngoại lệ tối nay, cô cũng không ngạc nhiêu khi anh buông mình ra và lùi lại.
“Anh sẽ gọi cho em sau, ngay sau khi anh nói chuyện với Rebecca.”
“Thế thì thật tuyệt.” Cô đi theo anh ra cửa, đợi anh kéo cửa mở. “Khóa cửa lại sau khi anh đi ra nhé.” Anh chạm vào má cô một lần nữa.
Một lần nữa anh lùi lại.
Sau đó, bước vào màn đêm, anh cúi đầu tránh làn gió lạnh giá và sải bước về chiếc ô tô.
Một luồng gió làm má Rachel lạnh ngắt khi cô nhìn anh bước đi, nhưng cô khó mà nhận thấy. Bởi trái tim cô lúc đó đang ngập tràn sự ấm áp.