← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

“Chào Claudia. Rảnh không?”

Claudia cặp điện thoại dưới cằm và cố gắng phớt lờ tiếng ồn trong phòng làm việc khi đáp lời chị gái. “Ít phút thì được, Keri. Em sắp đến hạn nộp bài rồi. Chuyện gì thế?”

“Chị nghĩ em có thể quan tâm đến một bài báo trên tờ Tribune sáng nay?”

“Thế sao? Về cái gì?”

“Em nhớ bài báo về vấn đề ngoại cảm em gửi thư điện tử cho chị tuần trước không? Chị nghĩ đó là chuyện vớ vẩn. Nhưng hôm nay tờ Tribune đưa tin cập nhập về vụ án đứa trẻ nhà O’Neil và em biết gì không? Con búp bê của đứa bé đó đã được tìm thấy. Một con Raggedy Ann tơi tả, giống như con búp bên trong câu chuyện của em. Nghĩ xem có mối liên hệ gì không?”

Ngón tay Claudia khựng lại trên bàn phím. “Em chịu thôi.”

“Từ khi nào em lại trở nên thờ ơ với việc đeo bám đến cùng để tìm manh mối thế?”

“Đúng thế. Được rồi, em sẽ tìm bài báo của Tribune trên mạng và xem xem. Nhân tiện, vì sao chị lại quan tâm đến vụ này thế?” Claudia yêu chị mình, nhưng Keri không đáng tin lắm. Chị cô thường chỉ quan tâm đến việc đi thử vai đóng quảng cáo thức ăn cho chó hay các sản phẩm khử mùi hơn là đọc tin tức hàng ngày của địa phương.

“Chị đang ở văn phòng đại lý và tờ Tribune nằm chình ình đó. Bài báo kia thì nằm ngay trang đầu. Chị nhận ra bức ảnh của đứa trẻ, nó rất dễ thương và lướt qua vài dòng đầu. Con búp bê được nhắc đến ngay đoạn đầu tiên.”

“Nếu chuyện này giúp ích cho em, em nợ chị một chầu lớn đấy.”

“Chỉ cần mời chị đến lễ trao thưởng khi em thắng giải Pulitzer là được rồi.”

“Ừm. Được thôi.” Cơ hội thắng giải Pulitzer của cô chẳng khác gì chuyện Keri thắng giải Oscar cả. “Dạo này có gì hay không?”

“Chị đang thử vai quảng cáo kem đánh răng.”

“Chúc may mắn, cưng à. Nói chuyện sau nhé.” Dập điện thoại, Claudia kiểm tra đồng hồ. Năm giờ. Stacy chắc vẫn còn ở đây. Người chủ biên chưa bao giờ ra về trước khi hết giờ làm việc và thường xuyên ở lại muộn. Thật tốt. Bởi vì Claudia cần xin phép cô ấy được tạm dừng bài về những con người với những thú nuôi bất thường mà cô đang phải viết để tập trung vào bài về ngoại cảm tuần trước. Với hạn chót là buổi trưa ngày mai, cô sẽ cần tỉnh táo để lượm lặt thông tin mới nhằm viết ra một câu chuyện thú vị.

Rachel vuốt phẳng nếp nhăn bé tí trên chiếc khăn trải bàn, chỉnh lại một cành hoa baby cô đã giữ lại từ bó hồng của Nick gửi tặng và cắm kèm với một bó cẩm chướng, rồi gấp lại khăn ăn trên bàn ăn dành cho ba người. Thịt lợn thăn đang nướng, bánh quy nhà làm đang đặt trên giấy nướng sẵn sàng để được bỏ vào trong lò, một chiếc bánh táo đang được để nguội trên giá. Từ khi ra khỏi cổng trường để về nhà, cô đã cuống cuồng chuẩn bị cho buổi gặp mặt quan trọng tối nay.

Nhưng bận rộn cũng tốt. Làm việc luôn chân luôn tay giúp giải tỏa sự hồi hộp trong cô. Chỉ ngồi im đợi chờ sẽ làm những sợi dây thần kinh của cô căng đến mức muốn đứt phựt.

Chuông vang lên và bàn tay Rachel thoắt đưa lên cây thánh giá trên cổ, một cử chỉ đã trở thành phản xạ vô điều kiện vào lúc căng thẳng. Trước đây cô đã từng chỉ coi nó là món đồ trang sức xinh xắn và tượng trưng cho sự kết nối với người mẹ cô chưa biết mặt, bây giờ cô đã dần dần công nhận nó là biểu tượng của đức tin lớn lao hơn. Điều mà cô chưa hoàn toàn hiểu được nhưng lại có sức hút kỳ lạ đối với cô. Và nhờ vào Nick, cô định tìm hiểu nó kỹ hơn, ngay khi cuộc sống của cô bình lặng trở lại.

Hít một hơi thật sâu, Rachel đi qua phòng khách. Nick nói anh sẽ đến trước, vào lúc sáu giờ và nhìn qua mắt thần trên của cô đã xác nhận được rằng anh đã giữ đúng lời hứa đó.

Khi cô mở cửa, anh mỉm cười và đưa mắt nhìn chiếc chân váy ôm màu đen, áo sơ mi lụa màu xanh lá cây và đôi giày đen kiểu cổ điển thật nhanh nhưng thật kỹ. “Đẹp.”

Nhịp tim của cô tăng vọt trước ánh nhìn chăm chú đầy tán thưởng của anh. “Không cầu kỳ quá chứ?”

“Hoàn hảo.” Một luồng gió tạt vào lưng, anh bước vào trong nhà và cười khúc khích. “Anh nghĩ đó là dấu hiệu để đi vào nhà.”

Khi anh cởi áo khoác, cô mở cánh cửa tủ. Lóng ngóng tìm móc treo, rồi làm rơi nó.

Anh cúi người xuống để nhặt cái móc lên, mắt ghé sát vào cô khi đứng lên. “Hồi hộp hả?”

“Rõ ràng đến mức đó sao?”

“Bình thường mà.” Anh tự treo áo khoác và đóng cửa tủ lại. “Anh chắc Rebecca cũng cảm thấy như thế. Anh có thể giúp em chuẩn bị gì không?”

“Cầu nguyện?” Giọng cô nửa đùa nửa thật.

“Anh đã làm rồi.” Câu trả lời của anh không hề có chút đùa cợt và cô cảm động bởi sự quan tâm của anh. “Gì nữa không?”

Có thể một cái ôm là được.

Câu hỏi của anh được đón nhận bởi sự im lặng. Mắt Nick sẫm lại và một đốm lửa lóe lên từ sâu bên trong chúng. Có phải cô thực sự đã nói ra những từ đó? Không, chắc chắn là không. Nhưng cô bắt đầu nghi ngờ rằng chính Nick cũng có khả năng ngoại cảm. Cô có cảm giác rõ ràng là anh đọc được suy nghĩ của mình.

Giật mình, cô lùi lại một bước và cố gắng nói với vẻ điềm tĩnh. Nhưng giọng nói hơi run rẩy đã phản bội cô. “Em chỉ cần… trộn xa lát thôi.”

Cô đứng nhìn, sững sờ như bị thôi miên, khi đốm lửa trong mắt anh mắt dần dần lụi tàn đi, ngưỡng mộ khả năng kìm chế của anh ngay cả khi cô có mong ước hết sức vô lý rằng anh sẽ bớt tự chủ hơn.

“Anh giỏi làm xa lát lắm. Để anh làm việc đó cho em.”

Câu trả lời của anh nhẹ bẫng, đối lập hoàn toàn với tia lửa điện đang lóe lên giữa họ. Cô cố hết sức làm theo cách của anh khi cô dẫn đường vào bếp. Tối nay, tâm trạng của cô đã đủ xáo động lắm rồi. Thêm vào một cuộc đấu lãng mạn nữa không phải là ý tưởng hay.

Nhưng điều đó chắc chắn sẽ thú vị.

Thú vị. Rất thú vị.

Khi Claudia cho xe đi chậm lại đến một điểm đỗ xe cách ngôi nhà nhỏ của Rachel khá xa, cô quan sát chiếc Sedan màu đen đỗ ở phía trước, môi nhếch lên thành nụ cười tự mãn. Kéo cuốn sổ ghi chép ra, cô lật qua vài trang. Phải rồi. Đó là xe của đặc vụ FBI, chiếc xe cô đã nhìn thấy trong bãi đỗ xe của nhà hàng khi người đàn ông đó hẹn gặp ăn trưa với Rachel. Những miêu tả và biển số xe cô đã ghi lại ngày hôm đó hoàn toàn trùng khớp. Tỉ mẩn không bao giờ là thừa cả. Bạn không bao giờ biết trước được sẽ có ngày bạn lại cần đến những thông tin đó.

Trước khi lái xe đến nhà Rachel, cô cũng đã nghiên cứu qua vệ vụ O’Neil. Xem lại những số cũ đã phát hành của Tribune, xem kỹ những bức ảnh của đứa trẻ và bố mẹ của nó. Đó là một tình huống đáng buồn. Đứa trẻ đã biến mất được tám tuần. Một vụ án đầy thách thức đối với các nhà thực thi pháp luật. Claudia ngờ rằng FBI chẳng có mấy cơ hội tìm thấy cô bé trừ phi họ có bước đột phá nào đó.

Giống như một bà đồng cảm nhận được những thông điệp từ một con búp bê Raggedy Ann.

Chẳng phải cô đặt nhiều lòng tin vào những thứ như thế. Ai mà lại đi tin vào những chuyện như thế chứ? Nhưng cô cũng chẳng phải là người đầu óc bảo thủ. Có lẽ vào một ngày đẹp trời lại xuất hiện một người có khả năng đặc biệt. Cô đã học được rất nhiều khi viết bài báo đầu tiên và chắc chắn có những thứ tồn tại trong thế giới tâm linh mà không thể giải thích được về mặt logic. Có lẽ đây là một trong số đó. Nếu FBI vẫn còn liên lạc với Rachel Sutton, họ hẳn đã nghĩ như thế.

Trước đây, cả Cục và Rachel đều từ chối chuyện phỏng vấn, nhưng Claudia vẫn muốn thử thêm lần nữa. Chỉ một câu trích dẫn thôi cũng sẽ làm tăng sự hấp dẫn của bài báo.

Với chiếc túi xách từ ghế ngồi bên cạnh, Claudia định mở cửa xe thì chiếc xe thứ hai dừng lại bên kia đường, đối diện với nhà Rachel.

Tay đặt trên quai túi, cô đợi… và đợi.

Một phút trôi qua. Hai. Ba. Chiếc xe vẫn đỗ im lìm ở đó và trời quá tối để Claudia có thể nhìn ra ai ở bên trong.

Năm phút trôi qua. Xe cô bắt đầu lạnh đi trong nhiệt độ dưới điểm đóng băng và cô gõ gõ một ngón tay đeo găng vào vô lăng. Ai đang ở trong chiếc xe kia nhỉ? Họ đang đợi cái gì? Họ có liên hệ gì với Rachel Sutton không hay chỉ là một cặp đôi thanh thiếu niên nào đó, tình cờ chọn chỗ này để tranh thủ hú hí với nhau?

Sau sáu phút, Claudia nghĩ mình đã đợi đủ lâu. Ngón tay cô đang tê đi và cho dù người ở trong chiếc xe đó là ai thì dường như họ không có ý định sẽ di chuyển.

Khoác túi lên vai, cô ôm cuốn sổ ghi chép trên cánh tay và bước ra khỏi xe.

Cô đi chưa được bốn mét thì cánh cửa của chiếc xe kia mở ra và một phụ nữ mảnh mai bước ra ngoài. Claudia đi chậm quan sát. Người phụ nữ đó chỉnh áo khoác, vuốt thẳng lại và tóc, kẹp túi xách dưới nách. Băng qua đường, cô ta tiến đến nhà Rachel.

Cô ta có vẻ quen quen, nhưng ánh đèn đường vàng vọt có tác dụng trang trí hơn là chiếu sáng thực sự, khiến khuôn mặt cô ta khuất trong bóng tối. Muốn nhìn gần hơn, Claudia bước nhanh chân.

Cho đến khi bước đến trước cửa nhà Rachel, người phụ nữ ấy mới thấy Claudia. Cô ta dừng lại, quay người đi, tay giữ lấy cái túi xách. Claudia thì khác, không hề ngập ngừng. Cô tiếp tục đi, hướng nụ cười ngây thơ vào người phụ nữ đó khi tiến đến gần.

“Đêm nay lạnh nhỉ?”

Người phụ nữ đó ngước lên, nở nụ cười đáp lại có vẻ gượng gạo khi ánh sáng mờ mờ trên đường chiếu sáng khuôn mặt cô. “Ừm, rất lạnh.”

Claudia thực sự bị sốc.

Đó là Rebecca O’Neil.

Mẹ của đứa trẻ bị bắt cóc.

Cô nhận ra cô ta từ những bức ảnh trên bài báo cô vừa xem cách đây chưa đầy một tiếng đồng hồ.

Bằng cách nào đó, Claudia xoay xở lấy lại tỉnh táo lại từ cơn sốc và tiếp tục bước đi. Cô không dám quay lại cho đến khi Rebecca O’Neil đã bước vào nhà. Điều đó có thể gây ra nghi ngờ.

Nhưng trong ba phút nữa, cô định chạy, chứ không phải đi về phía xe mình.

Bởi vì đây quả là một món hời! Rachel Sutton và FBI có thể nói rằng họ không tin vào ngoại cảm, nhưng theo những gì Claudia biết, hành động của họ đã đi ngược lại những gì họ nói.

Độc giả St. Louis Scene sẽ vô cùng thích thú với chuyện này cho mà xem.

Rebecca kiểm tra đồng hồ. Đúng 6 giờ 30. Đã đến lúc gặp em gái cô. Cô đưa tay lên, chuẩn bị gõ cửa. Do dự. Cố gắng điều hòa lại hơi thở. Nhưng không thành.

Nếu hai người không thích nhau thì sao? Nếu sự đoàn tụ này phá vỡ cuộc sống của cả hai người thì sao? Nếu…

Cửa mở ra, cắt đứt dòng suy nghĩ đầy sợ hãi của cô. Đặc vụ Nick Bradley đứng ở phía trong nhà, như thể anh đã quan sát cô từ trước. Như thể anh đoán được cô sẽ cảm thấy căng thẳng. Như thể anh đoán được có lẽ cô sẽ cần cú thúc để bước qua ngưỡng cửa này và đến với một tương lai khác hẳn.

“Xin chào, cô O’Neil. Chúng tôi đang đợi cô đấy.” Anh mỉm cười và nghiêng người lại gần hơn, hạ giọng khi anh nháy mắt. “Và Rachel cũng đang hồi hộp về việc này giống y như cô.”

Phần nào căng thẳng trong Rebecca dịu đi. Chuyện này sẽ ổn thôi. Cô đã cầu nguyện và trong thâm tâm cô biết mình đang làm điều đúng đắn. Gặp Rachel có thể không mang Megan quay trở về bên cô, vị đặc vụ FBI này đã giải thích rằng khả năng những linh cảm mà Rachel cảm nhận được với cô có thể xảy đến với con gái cô là rất mong manh, nhưng chị em thì phải biết nhau.

Hít một hơi để lấy bình tĩnh, cô bước vào trong.

Từ vị trí cạnh lò sưởi, bên cạnh bức ảnh của mẹ họ, Rachel quan sát Rebecca O’Neil, chị gái sinh đôi của mình khi cô ấy bước vào nhà. Cô đã tìm ảnh chị mình trên mạng sau khi Nick báo tin cho cô biết về sự tồn tại của cô ấy, vì thế cô biết Rebecca trông như thế nào. Nhưng một bức ảnh không thể nào chân thực bằng việc tận mắt nhìn thấy con người bằng xương bằng thịt.

Khi Nick giúp Rebecca cởi chiếc áo khoác ra và cầm chiếc túi xách của cô, hai chị em cô nhìn nhau chằm chằm. Lập tức, cả hai người cùng liếm môi và vén tóc ra sau tai. Giật mình bởi hình ảnh như của chính bản thân mình trong gương, Rachel nhìn Rebecca chằm chằm. Rebecca cũng nhìn Rachel chằm chằm.

Không chắc mình có thể đứng vững trên đôi chân run rẩy này không, Rachel cố gắng nở nụ cười rụt rè. Cô bước về phía chị mình và giơ tay ra. “Chào đón chị đến nhà của em.”

Thay vì đón lấy tay cô, Rebecca ôm chầm lấy cô. “Chị nghĩ chị em gái có thể làm điều gì đó chứ không chỉ đơn thuần là một cái bắt tay, đúng không?”

Nước mắt tuôn trào khi Rebecca nói, song song với chúng là những giọt nước lăn dài trên má Rachel khi cô đáp lại cái ôm. “Tất nhiên rồi. Em chỉ tiếc là chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.”

“Chị cũng thế.” Rebecca buông Rachel ra nhưng cô vẫn nắm chặt đôi bàn tay Rachel. “Nhưng chị vẫn không từ bỏ hy vọng. Chị biết mọi người đang làm mọi điều có thể để tìm Megan. Giống như em đã làm, qua việc đến gặp FBI cùng với con búp bê. Để làm được điều đó hẳn em đã phải rất dũng cảm. Chị có thể hình dung được những phản ứng mà em phải đối mặt.”

Rachel liếc nhìn Nick qua vai Rebecca. “Thành thật mà nói, em nhận được sự quan tâm hơn mong đợi rất nhiều.”

“Dù thế nào chị cũng mừng vì điều đó.” Rebecca lại chớp chớp mắt và lau đi những giọt nước, cố gắng nở nụ cười rưng rưng. “Em biết không, ngay cả nếu không có giấy tờ chứng minh chúng ta là chị em sinh đôi, thì đây vẫn là một minh chứng rất hùng hồn.” Cô khua tay chỉ trang phục của họ.

Phải đến khi Rebecca chỉ ra, họ mới nhận ra sự lựa chọn quần áo cho buổi tối nay của hai người quá giống nhau. Giống như Rachel, Rebecca đi giày đen, váy đen ôm sát và áo sơ mi lụa cùng họa tiết hoa và kiểu dáng. Tuy nhiên, áo của Rebecca là màu xanh lơ đậm, còn áo của Rachel có màu xanh mòng két.

Rachel lắc đầu. “Ồ. Chuyện này là thật.”

“Còn đây là một chuyện lạ khác.” Rebecca đi đến chiếc ghế trường kỷ và mân mê lớp vải dạ. “Cái này của hãng Pottery Barm phải không?”

“Vâng.”

“Chị có một cái y như thế này trong phòng khách.”

Ngồi ghé vào tay vịn của chiếc ghế, Rachel khoanh tay. “Nick nói với em chị cũng đam mê âm nhạc. Vở nhạc kịch yêu thích của chị là gì?”

“Camelot.” Thấy nụ cười toe toét của Rachel, Rebecca mỉm cười. “Để chị đoán. Em cũng thế.”

“Phải. Chị có thích sô cô la không?”

“Rất thích.”

“Đen hay sữa?”

“Sữa. Còn loại nào khác đáng để ăn sao?”

“Em cũng thế.” Rachel nghiêng đầu, bắt đầu thích thú với việc này. Nhưng em ghét dừa.”

“Chị cũng thế. Chị cũng không thích đậu Hà Lan. Đừng nói chúng ta sẽ ăn món đó tối nay…”

“Không đời nào. Em xếp đậu vào cùng loại với dầu thầu dầu. Đối với súp lơ xanh… thì lại khác.”

“Chị thích súp lơ xanh.”

“Tốt. Bởi vì nó nằm trong thực đơn ngày hôm nay. Và nói về thức ăn, bữa tối xong rồi. Em nghĩ chị có thể đã đói sau chuyến lái xe đường dài.”

“Đói lả. Chị rửa ráy qua loa trước được không?”

“Tất nhiên. Cánh cửa đầu tiên ở bên phải, cuối hành lang.”

Khi Rebecca đi khuất, Rachel quay về phía nhà bếp và bắt gặp ánh nhìn của Nick khi anh đang đứng cạnh cửa. Anh đứng dựa vai vào tường, khoanh tay, hai chân bắt chéo nhau, đầu ngón chân chống trên thảm. Mỉm cười, anh đứng thẳng người lớn và thong thả bước về phía cô. “Xem ra em không cần anh ở đây để can thiệp nữa. Băng không chỉ đã bị phá vỡ, mà nó còn tan chảy. Hay anh lặng lẽ ra về và để hai người trò chuyện?”

“Không thể nào. Em đã hứa với anh về bữa tối.” Cô nắm cánh tay và kéo anh về phía phòng ăn. “Bên cạnh đó, có thể sẽ có những khoảng lặng trong cuộc nói chuyện và chúng em sẽ cần anh vào cuộc.”

“Được rồi. Em không cần kéo tay anh. Mùi thức ăn hấp dẫn quá.”

Nhưng cuối cùng, Rachel phải thừa nhận rằng sự hiện diện của anh là không cần thiết. Suốt bữa tối, cô và Rebecca nói luôn mồm không ngừng nghỉ, như thể họ đã biết nhau suốt ba mươi lăm năm, người này thường xuyên hoàn thành nốt câu nói của người kia. Thỉnh thoảng họ nhớ ra sự hiện diện của Nick và cố gắng kéo anh vào cuộc trò chuyện sôi nổi của mình, nhưng cô không ngạc nhiên khi anh đặt khăn ăn lên bàn sau món tráng miệng và đứng lên.

“Tôi nghĩ buổi tối của mình đến đây là kết thúc rồi, thưa các quý cô.”

Cả hai người phụ nữ cùng nhìn chiếc đồng hồ vàng kiểu cổ điển của mình.

“Không thể tin được, đã chín giờ rồi ư?” Rebecca lắc đầu.

“Anh chắc là mình không thể ở lại thêm một lúc nữa sao?” Rachel hỏi Nick.

“Không phải hôm nay.”

“Để tiễn anh. Chờ em một chút nhé, Rebecca?”

“Không phải vội đâu. Chị thích món cà phê kem Ai-len này. Nick, cảm ơn anh vì đã sắp xếp cuộc gặp này.” Cô đưa tay ra.

“Rất vinh hạnh.” Sau khi bắt tay Rebecca thật chặt, anh theo Rachel ra phòng khách. Cô đã lấy áo khoác của anh ra và anh cười toe toét. “Anh biết rồi. Em muốn đuổi anh về thật nhanh chứ gì.”

“Không hề.” Cô hạ áo khoác của anh xuống. “Anh có muốn ở lại thêm một chút không?”

Anh chạm tay lên má cô, ánh mắt dịu dàng. “Anh đùa thôi. Anh vui vì hai bọn em tâm đầu ý hợp như thế.”

Cô tựa cằm lên tay anh và trước sức ép lên ngón tay mình, anh ôm lấy cằm và vuốt tóc ở trán cô ra sau. Khi anh nói, âm điệu khàn khàn trong giọng anh nói với cô rằng cô không phải là người duy nhất bị tác động bởi cái đụng chạm nhẹ nhàng đó.

“Hãy cảm nhận giây phút này, được không? Những buổi tối đặc biệt như thế này không xảy ra thường xuyên.”

“Rachel, còn kem trong… ôi, xin lỗi.” Rebecca lùi lại và ngượng ngùng cười với họ khi Nick buông tay xuống. “Chị sẽ tìm ở trong bếp. Đừng vội vã nói lời tạm biệt chỉ vì chị.”

“Em có cảm giác một lát nữa mình sẽ bị trêu chọc về chuyện này. Chị em là như thế mà, theo những gì em biết.” Rachel mỉm cười, thích âm thanh của từ đó. “Nhưng anh biết không? Em không ngại chút nào.” “Em sẽ nói gì với cô ấy?” Nick cầm áo khoác và xỏ tay vào ống tay áo.

Cô nhìn anh dò xét. “Em nên nói gì với chị ấy?”

“Sự thật thì sao? Rằng chúng ta đang hẹn hò.”

“Chúng ta hẹn hò ư?”

“Cứ tin là như vậy đi. Ngay khi vụ án này kết thúc.”

Cảm giác râm ran thích thú lan tỏa khắp người cô. “Tiếc là em không thể đẩy nhanh tiến trình phá án. Em ước gì thứ thần giao cách cảm này vượt ra khỏi giới hạn với Rebecca.” Một phần niềm vui trong cô tan biến. “Tối nay chị ấy chỉ cố tỏ ra vui vẻ thế thôi, Nick, nhưng mất một đứa con vì bị bắt cóc… chuyện đó hẳn phải kinh khủng lắm. Khi em ôm chị ấy, em có thể cảm nhận từng cái xương của chị ấy. Chị ấy quá gầy. Và ngay cả lớp trang điểm cũng không thể che giấu những quầng thâm dưới mắt.”

“Anh biết. Nhưng chúng ta cũng không có cách nào khác. Gần như không có thêm manh mối gì nữa.”

“Rebecca sẽ không từ bỏ đâu.”

“Anh biết.”

“FBI cũng thế phải không? Nick, làm ơn… nói với em sự thật đi.”

Anh quan sát khuôn mặt cô và cô có thể thấy anh đang cân nhắc câu trả lời.

“Đã tám tuần rồi, Rachel. Kẻ bắt cóc có thể đang ở bất kỳ nơi nào vào lúc này. Megan có thể không…” Anh ngập ngừng. “Để anh nói như thế này. Bọn anh không gặp nhiều trường hợp có những cuộc đoàn tụ vui vẻ sau một thời gian dài như thế.”

Cô trân trọng sự chân thật của anh. Nhưng cô cũng sẽ không từ bỏ. Không từ bỏ.

“Rebecca và em đã đoàn tụ sau ba mươi lăm năm, Nick. Đó cũng là một chuyện khó tin. Về chuyện này, em có cùng suy nghĩ với Rebecca. Em có cảm giác rằng sẽ sớm tìm được kẻ bắt cóc và mọi thứ sẽ tốt đẹp. Sớm thôi.”

“Anh đồng ý đó là một kết cục đáng để cầu nguyện. Chúc ngủ ngon, Rachel.”

Khi Nick sải bước đi về phía chiếc xe, Rachel đóng cửa lại, tâm trạng cô chùng xuống. Trong khi cô vô cùng biết ơn vì cô và Rebecca đã tìm được nhau, không lẽ cuộc đoàn tụ giữa mẹ và con gái lại là mong muốn quá đáng ư.

Nhưng cô có cảm giác kỳ lạ rằng sắp có một diễn biến lớn xảy đến với vụ án này.