VI - KINH TẾ-CANH NÔNG CẢI CÁCH ĐIỀN ĐỊA Diễn Văn của Thủ Tướng nhân dịp khánh thành Đập Đồng Cam, Tuy Hòa.- 17.9.1955
Đồng bào thân mến,
Tháng trước, nhân dịp kinh lý Đà Nẵng và các Tỉnh Quảng Nam, Quảng Ngãi, Thừa Thiên..., tôi đã đề cao những nỗ lực không ngừng của đồng bào trong công cuộc trùng tu xứ sở.
Ngày hôm nay, tôi lại có dịp nhận rõ thêm một lần nữa kết quả của những cố gắng ấy. Đập Đồng Cam vừa mới khánh thành có thể coi là một công trình đẹp đẽ, đẹp đẽ vì nó đã được thực hiện trong một thời gian kỷ lục. Sở dĩ đạt được kết quả ấy, mặc dầu hoàn cảnh rất khó khăn, đó cũng là nhờ ở sức tranh đấu của toàn thể đồng bào, từ các cấp chỉ huy cho tới anh em công nhân. Do đó với ba trăm ngàn nông dân Tỉnh Phú Yên, sự sinh sống từ nay sẽ dễ dàng hơn trước và nhờ ở công tác mới này, 23.000 mẫu Tây ruộng sẽ có đủ nước ngọt để cầy cấy. Đối với Chánh Phủ, đó chỉ là một bước đầu trên con đường kiến thiết kinh tế quốc gia: Con đường đó hãy còn dài, và chúng ta hãy còn cần rất nhiều nỗ lực.
Nhân dịp này, tôi muốn giải bày cùng đồng bào những điểm chính trong chương trình kinh tế của Chánh Phủ. Tôi biết rằng đây là một vấn đề đang làm cho các giới kỹ nghệ canh nông, thương mại thắc mắc. Ngày hôm qua, một số đông đại biểu các giới ấy đã họp thành ‘’đại hội kinh tế’’ ở Nha Trang và đã thảo luận sôi nổi về những biện pháp khả dĩ cải tạo nền kinh tế quốc gia. Tôi mong rằng chương trình mà tôi sắp giãi bày ở đây sẽ đánh tan một phần lớn những nỗi thắc mắc của các bạn ấy.
Đồng bào thân mến,
Chúng ta cần phải can đảm nhận thức rõ ràng tình trạng bi đát mà mười năm chiến tranh đã để lại cho chúng ta. Trong những năm qua, bọn việt cộng, mù quáng theo đuổi chánh sách vô sản hóa, đã luôn luôn áp dụng những biện pháp tiêu thổ, khiến cho nền kinh tế quốc gia hầu như kiệt quệ.
Số sản xuất hàng năm của ta, so với trước chiến tranh, bị giảm mất quá nửa. Non một nửa diện tích, trước kia vẫn trồng trọt điều hòa, đã bị bỏ hoang vì cũng bị tổn thất nặng nề. Những công tác dẫn thủy nhập điền ở hầu hết các nơi đều bị tàn phá. Rất nhiều nhà máy gạo đã bị dỡ đi để chuyển ra ngoại quốc...
Tất cả những lý do đó, hợp lại, khiến cho hoạt động canh nông của ta rất đỗi kém sút.
Về kỹ nghệ toàn thể những xí nghiệp to tát ở ngoài các đô thị lớn đều đã bị tiêu diệt. Còn tiểu công nghệ, thì khí cụ hư và hàng ngoại quốc tràn ngập thị trường trong nước, cho nên chỉ còn là một ngành hoạt động yếu ớt.
Ngoài ra, chiến tranh đã làm cho đường giao thông ở nhiều nơi bị gián đoạn. Số thuyền bè chuyên chở, so với trước, chỉ còn độ 20%.
Nguy hiển hơn nữa, là cơ cấu kinh tế của ta đã bị đảo lộn vì chiến tranh. Trong những năm vừa qua, vì lý do an ninh, một số đông nhân dân, đã phải sống chen chúc ở các đô thị. Họ không biết làm gì khác hơn là buôn bán mà phần nhiều chỉ là buôn đi bán lại. Hàng hóa, trước kia đến tay người tiêu thụ, phải qua rất nhiều trung gian. Giá sinh hoạt vì thế lên rất cao, khiến các tầng lớp cần lao rất bị thiệt thòi.
Ngày nay, chiến tranh đã chấm dứt nhưng chúng ta lại phải đương đầu với nhiều khó khăn khác. hiệp ước Genève cắt đôi lãnh thổ Việt Nam, buộc lòng một triệu đồng bào Bắc và Trung Việt phải bỏ quê hương, tài sản, di cư vào Nam để làm lại cuộc đời, phần đông với hai bàn tay trắng. Tìm cách định cư cho các đồng bào ấy, trong một thời gian ngắn ngủi, với những phương tiện co hẹp của chúng ta trong lúc này, đó không phải là một chuyện dễ dàng. Đã thế, lại có nhiều hoạt động kỹ nghệ và thương mại, trước kia hoàn toàn nương nhờ vào tình trạng chiến tranh; nay hòa bình trở lại và quân đội viễn chinh Pháp hồi hương, lẽ tất nhiên những hoạt động ấy không tồn tại nữa. Một số dân chúng, vì vậy, lâm vào nạn thất nghiệp.
Đồng bào thân mến,
Trên đây tôi vừa giải bầy những nỗi khó khăn mà chúng ta đang vấp phải về phương diện kinh tế.
Tuy nhiên tình trạng đó không đáng cho chúng ta lo ngại, vì đồng thời có nhiều yếu tố chắc chắn sẽ giúp ta phá tan mọi trở lực.
Trước hết, chính quyền quốc gia đã củng cố khắp trên lãnh thổ Việt Nam tự do: Sau khi bọn phiến loạn bị đánh bại, mệnh lệnh của Chánh Phủ Trung Ương có thể thi hành ở khắp nơi, vì không có lực lượng nào chia rẽ Chánh Phủ và nhân dân nữa. Đấy là điều kiện căn bản để thực hiện mọi kế hoạch kinh tế trong hiện tại cũng như trong tương lai.
Một yếu tố khác làm cho tôi lạc quan hơn nữa. Đó là tinh thần cách mạng của đồng bào. Tinh thần ấy đã biểu lộ một cách mãnh liệt trong mấy tháng vừa qua, và đã giúp ta gạt bỏ rất nhiều tàn tích phong kiến, rất nhiều lề thói hủ lậu trong mọi lĩnh vực. Tôi tin rằng với tinh thần cách mạng đó, đồng bào có thể canh tân bộ máy kinh tế quốc gia một cách nhanh chóng.
Sau hết, tôi không không thể nhắc tới một yếu tố thứ ba, rất cần thiết cho chúng ta trong lúc này. Đó là sự viện trợ chân thành của các nước dân chủ bạn. Nhờ sự viện trợ dồi dào ấy, chúng ta đã tránh được cuộc khủng hoảng về tiền tệ. Chúng ta đã có thể nhập cảng tất cả những hàng hóa cần dùng, mặc dầu xuất cảng rất ít. Chúng ta đã có thể thăng bằng được ngân sách quốc gia, mặc dầu phải tiêu pha rất nhiều để cứu trợ đồng bào di cư.
Với những yếu tố vừa kể, tôi có thể vững lòng trình bày trước đồng bào chương trình kinh tế của Chánh Phủ trong năm nay và những năm tới.
***
Chương trình ấy nhằm hai mục tiêu phiêu chính:
Mục phiêu thứ nhất là kiện toàn nền độc lập của nước nhà trong lĩnh vực kinh tế.
Mục phiêu thứ hai, là canh tân nền kinh tế quốc gia để nâng cao mực sống của toàn thể nhân dân.
A.- Tại sao phải kiện toàn nền độc lập của ta về mạt kinh tế? Tôi chắc đồng bào cũng thừa biết rằng nước ta, từ nghìn xưa chỉ chuyên về nông nghiệp. Tất cả các ngành hoạt động quan trọng khác như kỹ nghệ, thương mãi, vận tải, ngân hàng, bảo hiểm v.v...đều lọt vào tay những kiều dân ngoại quốc. Vẫn biết rằng nông nghiệp là căn bản của dân sinh, nhưng trong tình trạng kinh tế hiện thời, nếu không nắm được chủ quyền về các ngành then chốt như kỹ nghệ, thương mại...thì người nông dân rất dễ bị bóc lột. Ngay trước chiến tranh, các nhà thống kê học am hiểu tình thế nước ta đã tính rằng, trong số tiền thóc gạo mà ta bán ra ngoại quốc hàng năm, thì chỉ có 12% là trả cho nông dân Việt Nam mà thôi. Số 88 % kia dùng để trả công, trả hoa hồng, hay trả lãi cho các ngân hàng, các công ty bảo hiểm các hãng xuất nhập cảng, các hãng vận tải, các nhà máy gạo...nghĩa là những trung gian ngoại quốc sinh sống ở đây. Lẽ tất nhiên, những trung gian, kiếm được bao nhiêu tiền, đều gửi về quê hương: Do đó nông dân nước ta, tuy làm việc đầu tắt mặt tối, tay lấm chân bùn, mà rút cục vẫn bị nghèo túng.
Tình trạng đó không những bất công, mà lại nguy hiểm cho tương lai ta đằng khác. Đồng bào cũng thừa hiểu rằng chỉ có người dân Việt mới tha thiết với đất nước Việt, còn những xí nghiệp ngoại quốc thì chỉ chú trọng về lợi lộc. Ngày nào mà nước ta yên ổn, thì họ vui vẻ kinh doanh. Trái lại, gặp những lúc khó khăn, họ tìm cách rút dần ra ngoại quốc. Trong trường hợp ấy, lẽ tất nhiên, nền kinh tế của ta sẽ bị tê liệt vì ta không thể nhất đám thay thế toàn thể các công ty ngoại quốc. Như vậy, muốn kiện toàn nền độc lập của ta, ta phải dần dần giành lại chủ quyền kinh tế trong những ngành học động then chốt.
Về điểm này, tôi muốn nhấn mạnh đến vai trò tối quan trọng của các bạn doanh nghiệp Việt Nam trong giai đoạn hiện thời. Trên trường kinh tế, từ trước đến nay, vì hoàn cảnh chính trị không thuận lợi, các bạn chỉ có thể đóng những vai trò phụ, các bạn chỉ là những kẻ trung gian làm việc đắc lực cho các hãng ngoại quốc. Nay hoàn cảnh đã khác hẳn. Các bạn có thể trông cậy vào sự nâng đỡ triệt để của Chánh Phủ Quốc Gia do tôi lãnh đạo, để khuyếch trương công cuộc kinh doanh của các bạn.
Chánh Phủ sẽ áp dụng một chánh sách tín dụng rộng rãi để giúp các bạn ít vốn có thể vay tiền để kinh doanh, Chánh Phủ đã lập xong một Doanh Tế Quỹ. Quỹ đó sẵn sàng cho các nhà kỹ nghệ mượn vốn để tăng gia sản xuất. Đồng thời, Quốc Gia Ngân Hàng sửa soạn gấp rút thành lập một Thương Vụ Cuộc với mục đích chính là nâng đỡ các nhà buôn trong việc xuất nhập cảng.
Có người lo ngại rằng các nhà doanh nghiệp Việt Nam không đủ kinh nghiệm để thay thế ngoại kiều trong những ngành hoạt động rất chuyên môn như ngành ngân hàng, ngành bảo hiểm, ngành hàng hải, ngành ngoại thương v.v...Tôi không nghĩ như thế, tôi tin rằng đồng bào có thừa khả năng về kinh tế. Những khả năng đó, từ trước đến nay không được phát triển đầy đủ, chỉ vì các nhà doanh nghiệp ta không được tổ chức và cũng không được nhà cầm quyền ân cần hướng dẫn.
Để tổ chức các bạn doanh nghiệp thành một lực lượng tranh đấu, Chánh Phủ đã cho thành lập một Phòng Thương Mãi hoàn toàn Việt Nam. Phòng Thương Mãi này sẽ là một nơi để thương gia có dịp tiếp xúc với nhau, và cộng tác về mọi phương diện. Ngày hôm qua, ở Nha Trang, dưới sự bảo trợ của Chánh Phủ, Phòng Thương Mãi Việt Nam đã tổ chức một ‘’đại hội kinh tế’’ để nhà doanh nghiệp toàn quốc thảo luận về những vấn đề chung. Đó chỉ là những chặng đầu để đi tới một Hội Nghị Kinh Tế Toàn Quốc. Một khi các ngành hoạt động được tổ chức thành một hệ thống nhất trí, một khi công cuộc kinh doanh của các tư nhân được nhà cầm quyền hướng dẫn theo một kế hoạch chung, thì chúng ta lo gì không nắm chắc được chủ quyền kinh tế.
Tuy nhiên, tôi cũng cần giải thích ngay rằng Chánh Phủ không bao giờ có ý tưởng bài ngoại: Trái lại tôi sẵn sàng đón tiếp niềm nở bất cứ nhà tư bản ngoại quốc nào muốn sang kinh doanh ở Việt Nam. Những nhà tư bản ấy sẽ được mọi bảo đảm trong công cuộc kinh doanh: Họ sẽ không lo xí nghiệp của họ bị quốc hữu hóa một cách đột ngột như ở một vài nước khác. Họ cũng không lo phải chịu đựng một chế độ thuế khóa gắt gao. Họ cũng đừng ngại không chuyển được lợi tức hàng năm về xứ sở. Chánh Phủ sẽ cố gắng cho họ được hài lòng về điều này, trong giới hạn những phương tiện hối đoái của nước nhà.
Lễ tất nhiên, những xí nghiệp ngoại quốc ấy phải hoạt động trong khuôn khổ những luật lệ hiện hành của Việt Nam, về phương diện an ninh cũng như về phương diện xã hội. sở dĩ tôi đã nêu cao vấn đề kiện toàn nền độc lập của nước nhà, cũng là vì trong bất cứ nước nào, có những lĩnh vực kinh tế mà người ngoại quốc không nên can thiệp vào. Tôi muốn nói đến những ngành hoạt động liên quan mật thiết đến sự an toàn của quốc gia, hay đời sống hàng ngày của dân chúng. Ví dụ những kỹ nghệ về quân nhu, hay những đường vận tải căn bản...Ngoài lĩnh vực cấm ấy, tư bản ngoại quốc có thể tự do kinh doanh trong đoàn thể các lĩnh vực khác, miễn là đừng nắm độc quyền. Và chính là để chống lại những độc quyền ‘’thực tế’ do chế độ thuộc địa tạo ra, nên Việt Nam phải tranh đấu tích cực hơn nữa.
B.- Kiện toàn nền độc lập chưa đủ: Chúng ta còn phải cố gắng canh tân bộ máy kinh tế quốc gia nữa. Đó là điều kiện căn bản để nâng cao mực sống của nhân dân.
Chúng ta phải thành thực nhìn nhận rằng nhiều ngành hoạt động kinh tế của ta còn hủ lậu quá. Ở một thế giới tiến hóa nhanh chóng như ngày nay, nếu ta cứ chìm đắm mãi trong những phương pháp cỗ hũ ấy, thì quốc dân không bao giờ có thể sung sướng được.
1.- Hãy lấy thí dụ: Nghề Nông. Phần đông đồng bào hương thôn vẫn còn trồng trọt theo những phương pháp áp dụng từ nghìn xưa. Cũng vì vậy, nên năng xuất của nông nghiệp Việt Nam rất thấp kém, và thóc gạo ta không cạnh tranh nổi với thóc gạo ngoại quốc trên thị trường quốc tế. Chánh Phủ sẽ thi hành mọi biện pháp cần thiết để cải cách nông nghiệp. Tại sao ta không dùng cơ khí để đỡ khó nhọc cho nông dân? Một cái cầy máy, một cái bừa máy, một cái máy bơm, một cái máy xay lúa, một cái xe vận tải...đó không phải là những xa xỉ phẩm mà là những khí cụ thường ngày của nhà nông. Ta không nên ngần ngại phế bỏ những dụng cụ cũ để dùng những cơ khí mới này. Chắc có người sẽ cái rằng nông dân nghèo túng, và ít ruộng đất thì dùng sao nổi mày móc? Tôi trả lời ngay: Nếu các bạn nông dân biết hợp nhau thành một hợp tác xã thì sẽ không lo thiếu đất cày cấy. Vả chăng nếu thiếu tiền thì Chánh Phủ đã lập những Nông Phố Ngân Hàng để cho nông dân vay. Một người đứng vay thì khó khăn vì không của bảo đảm. Nhưng nếu cả một hợp tác xã đứng vay, thì vấn đề bảo đảm sẽ giải quyết ngay.
Ngoài phương pháp cơ khí hóa, các bạn nông dân cũng nên chú ý đến những phát minh mới của khoa học. Bộ Canh Nông sẵn sàng chỉ dẫn cho các bạn chọn lọc những mầm giống tốt, những phân bón thích hợp, những thứ nông phẩm chắc chắn có lợi...
Tôi muốn rằng các bạn nông gia nhận rõ tình trạng hiện thời của thị trường thóc gạo quốc tế. Trong 15 năm nay, Việt Nam xuất cảng rất ít thóc gạo, đó là sức sản xuất của nước ta quá ư kém sút. Trong thời gian ấy, có những nước khác đã tăng gia sản xuất nhiều hơn, ta sẽ vấp phải một vấn đề gai góc là khó có chỗ tiêu thụ. Vậy thì các bạn nên đề phòng ngay từ bây giờ. Các bạn không nên chỉ chuyên về một thứ nông phẩm như thóc gạo. Các bạn phải trồng trọt nhiều thứ khác. Có thế các bạn mới tránh được khủng hoảng.
2.- Về thương mại cũng vậy. Nước ta rất nhiều nhà buôn nhưng hầu hết đều là những tiểu thương gia, chuyên bán lẻ, hoặc buôn đi bán lại. Trong thời kỳ chiến tranh, có một số đại thương gia xuất hiện, nhưng chúng ta phải thành thực nhận rằng có nhiều người coi việc buôn bán như một sự đầu cơ, nếu không phải là canh bạc. Những người ấy chỉ ưa làm những việc thật nhiều lãi, mặc dầu trái luật. Do đó đã xẩy ra những sự lạm dụng đáng tiếc, và nhà buôn của ta, rốt cuộc, vẫn không cạnh tranh được các hãng ngoại quốc.
Ngày nay, chúng ta cần phải canh tân nền thương mại. Chánh Phủ sẽ triệt để nâng đỡ những thương gia nào làm việc đứng đắn và có phương pháp. Trái lại, những kẻ đầu cơ, hoặc những trung gian vô dụng sẽ phải dần dần tiêu diệt.
Sức mạnh của một nhà buôn là ở chỗ khéo tổ chức và am hiểu tình trạng thị trường. Một hiệu buôn, làm việc trên căn bản gia đình kinh doanh, lẽ tất nhiên không thể địch nổi một công ty có chi nhắn ở nhiều nơi. Vậy thì các bạn thương gia nên tìm cách phối hợp thành những công ty lớn chứ đừng nên hoạt động riêng rẽ như hiện thời.
3.- Sau hết tôi muốn nhắc tới một điểm căn bản trong chương trình kinh tế của Chánh Phủ: Đó là việc kỹ nghệ hóa. Kinh nghiệm những năm qua cho biết rằng, nếu ta trông cậy hoàn toàn vào hàng nhập cảng, thì mực sống của nhân dân không bao giờ nâng cao được. Hàng nhập cảng, nhất là những sản phẩm kỹ nghệ, trước khi đến tay người tiêu thụ Việt Nam, phải chịu rất nhiều tổn phí như tiền đấu tải, tiền bảo hiểm, tiền lãi của các nhà buôn, thuế thương chánh v.v... Giá hàng vì thế mà lên rất cao, khiến cho đại chúng không sao đủ phương tiện tiêu thụ. Người ta thường ca tụng mức sanh hoạt của người thợ Hoa Kỳ: Mỗi gia đình thợ đều có nhà riêng, có tủ nước đá, có máy giặt, có mày vô tuyến truyền hình và nhiều khi có cả xe hơi. Tại sao thế? Há chẳng phải vì Hoa Kỳ là một cường quốc kỹ nghệ, sản xuất đủ thứ hàng hóa cần dùng. Noi theo tấm gương ấy, muốn cho đời sống của người dân Việt được sung sướng hơn ta cần phải lập thêm thật nhiều kỹ nghệ ở trong nước.
Khi tôi nói kỹ nghệ hóa, đồng bào đừng tưởng lầm là ta phải có ngay đủ các đại kỹ nghệ như ở các cường quốc tân tiến. Sự thực không phải thế: Chúng ta cần phải thiết thực và không nên quên rằng kỹ nghệ ta sẽ lập đây, cốt hướng về thị trường trong nước chứ rất ít hy vọng tiếp tế cho các nước ngoài. Sức tiêu thụ của nước ta không là bao. Vậy thì ta chỉ nên lập những kỹ nghệ nhẹ, ví dụ các nhà máy gạo, nhà máy sợi, nhà máy tơ, nhà máy giấy, nhà máy gạch v.v... Những kỹ nghệ này không lo gì thiếu thị trường. Mục đích của chúng ta là phải làm sao cho một ngày kia, khắp đó đây, không còn có những nhà tranh vách đất, lúp súp thiếu vệ sinh, không còn có những kẻ đói rách. Phải làm sao cho ai nấy đều được hưởng những tiện nghi của văn minh làm sao cho khắp nơi đều có điện, nước, có đủ đồ đạc quần áo cần dùng, có đủ sách báo để đọc.
Muốn đạt được mục đích ấy, ta còn phải sản xuất biết bao nhiêu là hàng hóa? Ta còn phải lập biết bao nhiêu là kỹ nghệ?
Ngoài những kỹ nghệ nhẹ này, lẽ tất nhiên, ta cũng không nên lãng quên một vài công cuộc xây dựng to tát có thể biến đổi tình trạng kinh tế của toàn quốc. Tôi muốn nói đến những công tác để khai thác thủy điện như Đập Danhim ở vùng Cao Nguyên, Đập này, một khi hoàn thành, có thể cung cấp điện lực với một giá hạ cho toàn cõi Nam Việt, và nhờ đó ta có thể lập thêm nhiều kỹ nghệ hóa học khác, như các nhà máy làm muối, nhà máy chế tạo phân bón, các kỹ nghệ về nhựa, về nhôm v.v...Đó là tôi chaư kể những xưởng dệt, xưởng may, xưởng chữa máy móc, chỉ cần một vài động cơ chạy bằng điện là có thể nuôi sống cả mội gia đình tiểu công nghệ.
Ngân dịp này, tôi cũng cần nhắc rằng Chánh Phủ luôn luôn săn sóc tới các bạn tiểu công nghệ. Chánh Phủ sẽ tìm đủ biện pháp để hướng dẫn các bạn, nâng đỡ các bạn về phương diện chuyên môn. Trái lại, tôi cũng khuyên các bạn nên có một tinh thần cấp tiến, đừng giữ những lề thói hủ bại. Các bạn nên canh tân phương pháp sản xuất, nên bắt chước những nhà tiểu công nghệ Nhật Bản, lúc nào cụng cố cải thiện sản phẩm của mình.
***
Đồng bào thân mến,
Tôi vừa giãi bầy những điểm chính trong chương trình kinh tế của Chánh Phủ. Chắc sẽ có người thắc mắc tự hỏi ‘’Vậy thì chủ trương của Chánh Phủ là gì?...Là kinh tế chỉ huy hay là kinh tế tự do? Là kinh tế tư bản hay là kinh tế xã hội?’’.
Theo ý tôi trong hiện tình của nước nhà, những nỗi thắc mắc về chủ nghĩa ấy chỉ có một tính cách hoàn toàn lý thuyết. Nó không ích lợi gì trong thực tế.
Thực ra Chánh Phủ do tôi lãnh đạo chỉ có một mục đích: Là bảo vệ nền độc lập của giang sơn và tăng gia hạnh phúc của toàn thể dân chúng. Cái gì có lợi cho quốc gia cho dân tộc, thì nên làm. Trái lại, bất cứ cái gì có hại cho quốc gia cho dân tộc, thì phải bài trừ cho triệt để.
Hiện nay nước ta bị tàn phá rất nhiều vì chiến tranh: Vậy nhiệm vụ đầu tiên của Chánh Phủ là kiến thiết lại đất nước, là xây đắp đường xá, tu sửa cầu cống kênh ngoài. Hiện nay có một triệu dân di cư: Vậy nhiệm vụ của Chánh Phủ là tìm chỗ cho họ định cư, tìm việc cho họ.
Tuy nhiên tôi cũng không quên rằng trong xã hội Việt Nam hãy còn nhiều tàn tích phong kiến, thực dân. Cần phải đi tới một nhiều tàn tích phong kiến, thực dân. Cần phải đi tới một nền dân chủ kinh tế thật sự trong đó thợ với chủ có thể cộng tác chặt chẽ trên căn bản bình đẳng, bình đẳng không phải chỉ về phương diện luật pháp mà cả trong đời sống hàng ngày. Muốn như vậy, phải tạo nên cả một hệ thống an ninh xã hội trong đó người dân, bất cứ ở giai cấp nào, từ lúc lọt lòng cho đến khi nhắm mắt, đều được bảo vệ chống lại nạn đói rét, nạn thất nghiệp, nạn già yếu, nạn ốm đau, v.v...Lẽ tất nhiên một chế độ nh ưthế chỉ có thể thành tựu, khi nào lợi tức của quốc dân được dồi dào. Vì nếu nước nghèo, thì dù có san phẳng mọi tài sản chăng nữa, mực sống của dân vẫn thấp kém như cũ. Dựa vào nhận xét ấy, Chánh Phủ hiện nay chú trọng đặc biệt đến việc tăng gia lợi tức của nhân dân. Đồng thời, Chánh Phủ cho thi hành ngay cuộc cải cách điền địa để bênh vực quyền lợi của kẻ bần nông lao nông, và sẽ ban bố mọi luật lệ lao động cần thiết để giữ cho người công nhân khỏi bị bóc lột.
***
Đồng bào thân mến, Trước khi dứt lời, tôi muốn nhắc lại một lần nữa ý nghĩa sâu xa của chương trình kinh tế mà tôi đã trình bầy. Chúng ta hiện nay đang theo đuổi một cuộc tranh đấu vĩ đại để bảo vệ nền độc lập của non sông và quyền tự do của dân tộc. Hạnh phúc của chúng ta và của con cháu chúng ta sau này sẽ tùy theo kết quả cuộc tranh đấu ấy. Nếu bọn việt cộng thắng, thì quốc gia Việt Nam cũng sẽ bị tiêu diệt và sẽ biến thành một tỉnh nhỏ của Trung Hoa cộng sản. Hơn nữa, toàn dân sẽ phải sống mãi mãi dưới ách độc tài của một bọn vong bản vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo.
Lẽ tất nhiên, bọn việt cộng tìm đủ mọi cách để quấy rối hàng ngũ chúng ta. Những cuộc khủng hoảng kinh tế đối với chúng sẽ là những cơ hội thuận tiện để dành chính quyền. Âm mưu của chúng là gây thiệt nhiều trở lực về kinh tế, là ngăn ngừa công cuộc kiến thiết của Chánh Phủ Quốc Gia. Chúng càng thấy có nhiều người thất nghiệp bao nhiêu thì chúng càng hoan hỷ bấy nhiêu.
Nhưng chúng sẽ không đạt được mục đích. Tôi tin rằng đồng bào sẽ sáng suốt và biết rõ đâu là con đường hạnh phúc.
Trong việc trùng tu Đảo Đồng Cam, đồng bào đã góp phần xây dựng như vét mương, cắt cỏ, kẻ ít người nhiều. Điều đó chứng tỏ rằng đồng bào đã hiểu rõ nhiệm vụ của người dân là phải cùng Chánh Phủ đồng tâm hiệp lực để kiến thiết lại đời sống của mình và của đất nước. Ngoài ra, đồng bào còn tự xây cất lấy trường cho con em học tập. Đồng bào đã nêu một tấm gương sáng, cho những người chỉ biết khoanh tay trông đợi vào Chánh Phủ. Thực ra, Chánh Phủ là ai, mà nhân dân là ai? Chánh Phủ và nhân dân chỉ là một. Nhiệm vụ là nhiệm vụ chung.
Nhưng dưới chính thể quốc gia này, không phải như dưới thời việt cộng: Bọn việt cộng đã dùng đủ danh từ giả dối để bóc lột nhân dân đến tận xương tận tủy. Bọn chúng thường rêu rao với đồng bào là chúng làm việc khoa học và hợp lý theo duy vật biện chứng. Việc bắt hàng ngàn vạn nhân công để đào mương nước qua Xã Hòa Định, làm mất mấy trăm mẫu ruộng mà rốt cuộc, ruộng của đồng bào vẫn khô, lúa của đồng bào vẫn chết! Đó là khoa học và biện chứng của cộng sản đấy!
Luôn luôn, cộng sản nêu lên những khẩu hiệu hết sức nhân đạo: ‘’Vì cơm áo của nhân dân’’ ‘’phục vụ nhân dân’’. Nhưng đồng bào còn nhớ rõ những tháng ngày dân công tiếp vận mà có kẻ đã phải bỏ xác ở chốn rừng sâu hay bên suối vắng lặng. Nhân đạo của việt cộng là thế đấy!
Đồng bào cũng không quên bao nhiêu lúa gạo của đồng bào đã phải góp cả vào kho tàng của cộng sản sau những đợt thuế nông nghiệp trung thu, thanh thu và truy thu...kết quả là đồng bào phải đi hái lá, đào củ ở núi để về độ nhật. Chiến dịch ‘’khoai khai’’ ở Phú Yên cũng như ở khắp Nam, Ngãi, Bình, Phú đã chứng minh hùng biện nhất cho lòng nhân đạo của cộng sản!
Trước sự thực hiện nhiên ấy, tôi tin rằng đồng bào sẽ không còn nghi ngờ gì nữa. Đồng bào phải siết chặt hàng ngũ chung quanh Chính Phủ để thực hiện mau chóng chương trình kinh tế của chúng ta.
Chúng ta phải thắng. Chúng ta sẽ thắng. Vì chính nghĩa ở về phía chúng ta.