Chương 3
Schmendrick trở lại vào lúc trời sắp rạng đông, lướt lẹ giữa những chuồng êm như nước chảy. Chỉ có quái điểu là kêu một tiếng khi nhà ảo thuật lướt qua đó. "Tôi không thể đến sớm hơn được." ảo thuật gia nói với lân. "Mụ cử Rukh canh chừng tôi, và y thì rất ít ngủ. Tôi đã hỏi y một câu đố, thường thường y thức suốt đêm để tìm lời giải những câu đố. Lần sau tôi sẽ kể cho y nghe một chuyện vui để y bận tâm suốt một tuần."
Lân đứng lặng, vẻ u buồn. "Có phù phép của mụ phù thủy trên tôi," lân nói. "Sao ông bạn không cho tôi hay điều đó?"
"Tôi tưởng là người biết chớ," ảo thuật gia nhã nhặn đáp. "Vả lại sau hết người không ngạc nhiên khi thấy đám đông thiên hạ tới xem nhận ra người hay sao?" Tiếp đó ảo thuật gia mỉm cười khiến khuôn mặt của ông già giặn thêm được một tí. "Không, chắc là không. Người chẳng bao giờ ngạc nhiên về điều đó."
"Trước đây chưa hề bao giờ tôi bị phù chú như thế này," lân nói và rùng mình thật lâu, thật thấm thía. "Cho tới nay chưa hề có một thế giới nào mà tôi không được biết."
"Tôi hiểu rõ cảm tưởng của bạn," Schmendrick nói, giọng nồng nhiệt. Lân nhìn nhà ảo thuật trong bóng tối, đôi mắt xa vời vợi, và Schmendrick cười bối rối, nhìn xuống hai bàn tay mình. "Hiếm khi người đàn ông hiểu rõ mình là gì," ảo thuật gia nói. "Trên cõi đời này có nhiều hiểu lầm quá đi. Nhưng thoáng gặp lần đầu tôi đã biết ngay bạn là kỳ lân, và đã biết mình sẽ là bạn của bạn. Còn bạn thì coi tôi là tên hề, hay một tên ngu đần, hay một tên phản bội, tôi sẽ thuộc những hạng đó hoài nếu bạn cứ tin như vậy. Thứ bùa chú phù phép trên bạn chỉ là bùa chú phù phép mà thôi, nghĩa là che mắt thế gian nhất thời, tan biến đi ngay sau khi bạn được tự do, còn cái nhìn mê hoặc mà bạn gán cho tôi như trên, tôi đành mang nó suốt đời dưới đôi mắt bạn. Chẳng mấy khi chúng ta được thật sự như bề ngoài, càng hiếm khi được thật sự sống như niềm ao ước bên trong. Tôi vẫn còn nhớ bài hát nghe được thuở nào:
Kỳ lân thật giỏi
Theo dõi chính tà
Kìa miệng như hoa
Lòng đà man mác
Trắng đen đổi khác
Liên mắt hay liền"
Giọng nhà ảo thuật bềnh bồng dâng lên cao, trong khi vòm trời ràng rạng dần, và trong một lúc, lân không còn nghe thấy những tiếng rên rỉ của chấn song sắt, hay tiếng rang rảng của đôi cánh đồng của quái điểu.
"Tôi tin rằng bạn là bạn của tôi" lân nói. "Bạn có thể giúp được tôi chăng?"
"Không giúp bạn còn giúp ai?" nhà ảo thuật trả lời "Bạn là niềm hy vọng cuối cùng của tôi."
Từng con thú một của Gánh Xiệc Nửa Đêm lần lượt thức giấc, con thì rên rỉ con thì hắt hơi, con thì rùng mình. Con thì vừa mơ thấy đá, bọ hung và cỏ mềm; con thì vừa mơ thấy một bàn tay gãi giúp mình chỗ ngứa khoảng sau tai. Duy có quái điểu là không ngủ, và giờ đây nó nhìn thẳng vào mặt trời, không chớp mắt. Schmendrick nói, "Nếu để ác điểu tự giải phóng trước, chúng ta hỏng mất."
Tiếng Rukh vang lên gần đâu đây - tiếng hắn bao giờ cũng vang gầm như vậy - hắn gọi, "Schmendrick, Hây, Schmendrick, tôi đoán ra rồi! Đó là cái bình cà phê, đúng không?" Nhà ảo thuật nói khẽ với lân, "Thôi tối nay nhé cứ tin tôi cho tới lúc hoàng hôn đi." Rồi khom lưng lẩn nhẹ, một phần người, một phần hồn của ảo thuật gia nhường như còn phảng phất, lưu luyến ở lại. Ẩn trong toa xe của mụ, Bà Má Định Mạng lần đầu ngâm khẽ một bài ca khác về Elli.
Đây là đó, thấp là cao,
Dở dang, dang dở làm sao thì làm.
Giả, chân ai biết mà ham,
Cái đi, đi mất, đừng tham của trời.
Đã có một số người mới tới, đứng rải rác ngơ ngác đây đó chờ đợi. Rukh bắt đầu lên tiếng, giọng như giọng con chim sẻ bằng sắt, "Đây, những loài vật chuyên sống về đêm!" Và Schmendrick thì đứng trên một cái bục, làm trò quỷ thuật. Lân chăm chú ngắm ảo thuật gia và thấy không tin cẩn cho lắm, không phải là tình cảm ông ta đâu mà là tại nghệ ông ta. Ông ta kéo cả một con lợn nái tự tai một con lợn nái, niệm chú hóa một hòn đá, một ly nước thành một vốc nước, năm con bài bích thành mười hai con bài bích, và một con thỏ thành một con cá vàng. Mỗi lần ảo thuật gia làm bộ niệm chú rối tinh rối xòe, ông ta lại liếc nhanh về phía lân, ý nói, "Ồ, chỉ có bạn là thấy rõ thực sự tôi đương làm gì." Một lần ông ta hóa bông hồng thành hạt hồng (thực ra hạt đó là hạt củ cải ra-đi), lân thích lắm.
Cuộc trình diễn bắt đầu. Lại một lần nữa Rukh dẫn mọi người đi từ chuồng này sang chuồng khác với lời giải thích đao to búa lớn, nào rồng phun lửa, nào chó ba đầu hú lên vì nhớ âm phủ, nào dê thần băm lăm tòm tem nữ giới khiến các bà các cô rúm người lại muốn khóc. Mọi người liếc nhìn gờm gờm và chỉ trỏ quái vật đầu người mình sư tử có răng nanh vàng khè, vòi nọc phồng căng; họ đứng chết lặng trước hình ảnh mãng xà Midgard; họ đứng bỡ ngỡ trước tấm lưới nhện to như tấm lưới đánh cá, tác phẩm của nàng Arachne thần thoại, tấm lưới đó như chụp lấy vừng trăng, ánh sáng tung tóe mơ hồ. Đám đông thì tin đó là lưới nhện thật, còn con nhện thì tin rằng nó đương nắm giữ vừng trăng thật.
Lần này Rukh không kể dài dòng về việc quái điểu quấy phá Vua Phineus và đám quần hùng Argonauts đi chiếm bộ lông cừu vàng, hắn chỉ giới thiệu qua tên quái điểu, rồi thúc giục mọi người sang chuồng khác. Quái điểu đắc ý mỉm cười. Điều này chỉ có lân là nhận biết, và lân nghĩ rằng giá lúc đó mình nhìn đi nơi khác thì hay hơn.
Khi đám khán giả đứng trước chuồng lân ngắm, lân chua chát thấy cặp mắt họ sao mà buồn vậy. Họ còn buồn nữa không, lân nghĩ, nếu bùa chú yểm trên lân hết tác dụng và họ chỉ còn chứng kiến một con ngựa cái trắng tầm thường? Mụ phù thủy có lý, thực ra chẳng một ai trên đời này nhận được ra lân. Nhưng cùng lúc đó có tiếng ai thì thầm, tựa như tiếng ảo thuật gia Schmendrick, rằng những cặp mắt họ sao mà buồn.
Và tới khi Rukh the thé hét lên, "Xin quý vị chú ý ngày Tận Thế, Chung Cục của đời người!" và tấm màn đen kéo ra để lộ mụ Elli, già nua run rẩy trong bóng đêm băng giá, lân lại cảm thấy hãi hùng tuyệt vọng trong cảnh già yếu, mặc dầu lân vẫn biết đó chỉ là Bà Má Định Mạng trá hình. Lân nghĩ rằng mụ phù thủy biết rõ hơn những điều lân biết về mụ.
Bóng đêm ập xuống rất chóng, có lẽ vì quái điểu muốn vậy. Mặt trời chìm xuống đám mây nham nhở như phiến đá chìm xuống biển. Không trăng, sao. Bà Má Định Mạng đi riễu một vòng khắp các chuồn. Quái điểu không thèm nhúc nhích một li khi mụ tiến tới gần, điều đó khiến mụ dừng lại chằm chằm nhìn khá lâu.
"Chưa tới lúc," sau cùng mụ lẩm bẩm, "Chưa tới lúc," nhưng giọng mụ nghe mệt mỏi và thiếu tự tin. Mụ đưa mắt nhìn lẹ sang chuồng lân, cái nhìn vàng vọt như khuấy động bóng tối loang loáng. "Thế cũng xong một ngày nữa," mụ thở dài, nói vậy, rồi quay đi.
Sau khi mụ khuất rồi không còn một tiếng động nào quanh khu này nữa. Các con thú đều ngủ, trừ nàng nhện tiếp tục giăng tơ, và quái điểu tiếp tục chờ đợi. Màn đêm dày đặc dần, cho tới khi lân chờ đợi tia sáng rạng đông đầu tiên... Nhà ảo thuật, sao không thấy tới?
Sau cùng thì kìa ông ta, dáng đi lảo đảo như con mèo đi trong đêm lạnh, lật đật trườn qua những khối bóng đổ xuống khi tới trước chuồng lân, ảo thuật gia nghiêng mình nói một cách hào hứng "Schmendrick đã tới với bạn." Từ chuồng bên cạnh, lân nghe tiếng cánh đồng rung lên.
"Tôi nghĩ rằng chúng mình còn rất ít thì giờ," lân nói. "Liệu bạn có thể giúp tôi thoát được?"
Người đàn ông cao lớn mỉm cười, cả những ngón tay gầy trang nghiêm và lợt lạt cũng rung lên vì sung sướng. "Tôi đã nói với bạn rằng mụ phù thủy đã phạm ba điều lầm lẫn. Mụ bắt nhốt bạn là điều lầm lẫn cuối cùng, bắt nhốt quái điểu là điều lầm lẫn thứ hai. Vì cả hai đều là những thứ thiệt, mụ làm sở hữu chủ sao nổi, y hệt chuyện mụ không thể trì hoãn mùa đông được thêm một ngày. Nhưng việc mụ coi tôi như một thứ làm trò hát dạo, tuy là điều lầm lẫn thứ nhất lại chính là điều tai hại cho mụ hơn cả vì tôi cũng là thứ thiệt chứ chơi đâu. Tôi là Schmendrick, ảo thuật gia, đạo sĩ đại diện cuối cùng cho ngành tu khổ hạnh, tôi già hơn vẻ mặt bề ngoài."
"Anh chàng kia đâu?" lân hỏi.
Schmendrick vén tay áo lên. "Bạn khỏi lo về Rukh. Tôi đã hỏi hắn một câu đố không có câu trả lời. Hắn không thể đụng đậy được nữa."
Ảo thuật gia hô lên ba tiếng gãy gọn và bật móng tay. Cái chuồng biến đi. Lân thấy mình đương đứng trong một rừng toàn những cam, tranh, lê và thạch lựu, hạnh nhân và acacia (cây keo), đất sốp mùa xuân dưới chân, vòm trời rang mở dần trên đầu. Lân thấy tình cảm mình lâng lâng nhẹ như khói, và lân muốn thu hết sinh lực lại để nhảy vút một cái vào lùm bóng tối dịu mát. Nhưng lân dừng lại ngay, buông trôi dự định, vì lân biết những chấn song sắt vẫn còn đó, dù mình không nhìn thấy chúng. Lân đã quá lão luyện đâu còn ngây thơ gì mà không biết điều đó.
"Thật đáng tiếc," tiếng Schmendrick đâu đó trong bóng tối. "Giá như tôi được là lá bùa giải phóng cho bạn."
Ảo thuật gia hát một bài gì giọng lạnh và thấp, những cây cam, tranh, lê, thạch lựu... tan đi trong ảo ảnh. "Câu niệm chú này chắc hơn," ảo thuật gia nói. "Những chấn song sẽ ròn như bánh đa mà tôi nghiền nát trong tay." Kế đó ảo thuật gia niệm chú, hổn hển, hai tay vung ra xa, từng ngón tay dài như rỏ máu.
"Tôi lấy giọng sai thì phải... giọng nhà ảo thuật khàn khàn. Ông ta dấu hai bàn tay sau tấm áo choàng dặng hắng dọn giọng. "Được đấy."
Lần này là một chuỗi thành ngữ gờn gợn nào đó, và đôi bàn tay đẫm máu của Schmendrick rung rung in trên nền trời. Một vật gì xam xám nhe răng cười, tựa như con gấu mà lớn hơn con gấu nhiều, một vật gì như cười khúc khích, tự nơi nào khập khiễng tới, háo hức muốn phá chuồng như kẹp nát một hạt dẻ, nhưng rồi nó lại muốn dùng móng vuốt mà kéo từng tảng thịt sống của lân ra Schmendrick vội ra lệnh cho nó rút lui, nhưng nó không chịu.
Lân lui vào một góc chuồng hơi cúi đầu xuống, nhưng quái điểu đã rung khẽ đôi cánh đồng thành tiếng xủng xoẻng. Cái bóng xám quay đầu nhìn về phía đó và nhận ra cô nàng Celaeno. Nó thốt một tiếng kêu khẽ kinh hoàng, và mất dạng lập tức.
Ảo thuật gia vừa run vừa cất lời thóa mạ, rồi nói, "Ấy trước đây khá lâu đã có lần tôi hô nó tới, và tôi cũng không điều khiển được nó. Bây giờ thì chúng ta mắc ơn cứu sống của quái điểu rồi. Và e rằng trước khi vừng đông ló rạng, nó sẽ hỏi thăm sức khỏe chúng ta đó." Ảo thuật gia yên lặng giây lâu, nắn lại những nghón tay bị thương ý đợi lân trả lời, "Để tôi thử một lần nữa," sau cùng ông ta nói. "Liệu tôi có nên thử thêm một lần nữa không?"
Lân có cảm tưởng khoảng bóng tối, nơi con vật xám vừa xuất hiện, vẫn còn sôi bỏng. "Cứ thử một lần nữa đi," lân nói.
Schmendrick hít sâu hơi thở, khạc nhổ ba lần, và lẩm bẩm niệm chú, lời nghe như chuông rung dưới đáy biển. Ông ta tung một nắm bột lên đống nước rãi, mỉm cười thắng thế, khi thấy tự đó bừng lên một khoảng sáng xanh khi khoảng xanh đó mờ đi, ông ta hô thêm ba tiếng nữa, nghe như tiếng ong bay vù vù trên cung trăng.
Chuồng lân bỗng thu nhỏ dần lại. Lân không trông thấy những chấn song chuyển dịch, nhưng mỗi lần ảo thuật gia hô lên "A, không!" lân lại thấy khoảng đứng của mình bị thu nhỏ hơn nữa, không còn xoay mình được nữa. Cứ thế chuồng thu hẹp thêm nữa cương quyết như triều dâng, như trời rạng sáng, cái điệu này thì nhất định những thanh sắt đó sẽ xiết chặt vòng vây, vĩnh viễn nhốt chặt lấy trái tim lân. Lân chưa kịp kêu thì con vật xám khi nãy tiến đến, nhe răng cười. Lần này lân kêu lên một tiếng, nhỏ thôi đượm vẻ thất vọng, nhưng chưa phải là đầu hàng.
Schmendrick cũng ngừng lại, mặc dầu lân không hiểu vì sao. Nhà ảo thuật có niệm chú thì lân cũng chẳng nghe thấy nào, chỉ biết rằng cái chuồng khi đó đã thu nhỏ lại đến mức chỉ còn cách lân có chân tơ kẽ tóc nữa thôi, từng thanh sắt như từng con mèo đói đương gào thét muốn cào nát thịt lân mà không với tới.
Nhà ảo thuật buông thõng hai tay xuống. "Tôi không dám thử nữa," ông tuyệt vọng một cách não nề. "Lần sau cùng này, tôi lại còn không thể..." Giọng ông ta ngân dài ra thê thảm, đôi mắt ông ta cũng biểu lộ niềm tuyệt vọng như đôi tay buông thõng. "Mụ phù thủy quả đã không lầm khi đánh giá tôi," ông ta nói.
"Cứ thử nữa đi," lân nói. "Bạn là bạn tôi mà. Cứ thử nữa đi."
Nhưng Schmendrick mỉm cười chua chát, tay thục vụng về vào túi quần tìm cái gì kêu kling kling, "Tôi biết là rồi đành phải theo giải pháp này vậy, tôi những ước mơ khác thế kia." Ông ta rút ra một chùm chìa khóa rỉ. "Bạn xứng đáng được một bậc phù thủy thượng thặng phục vụ," ông ta nói với lân, "nhưng bạn cũng nên vui lòng khi được anh móc túc hạng xoàng giúp đỡ. Kỳ lân thì không biết nhu cầu, sĩ diện hão, ngờ vực, nợ nần - nhưng thế nhân thì, như bạn nhận thấy đấy, hãy thấy cái gì mình lấy được. Anh chàng Rukh luôn luôn chỉ tập trung tư tưởng vào được một việc thôi."
Lân lúc đó mới chợt nhận thấy rằng tất cả những con vật của Gánh Xiệc Nửa Đêm đều đã thức dậy tuyệt đối giữ yên lặng, không một tiếng động, chúng nhìn về lân. Ở chuồng bên cạnh, quái điểu thong thả dậm hết chân nọ đến chân kia trên khúc cây. "Lẹ lên," lân nói. "Lẹ lên bạn."
Schmendrick đã ướm thử một chìa khóa vào ổ khóa, nhưng không đúng. Ông ta lại thử một chìa khác, tiếng khóa kêu sủng soẻng. "Hô hố, lại tên ảo thuật nào! Tên ảo thuật nào!" Tiếng Bà Má Định Mạng.
Nhà ảo thuật miệng lầu bầu, lân thì cảm thấy ông ta đương hổ thẹn. Ông ta vặn chìa và chiếc khóa cố cắn lấy, phản kháng một lần cuối rồi bung ra. Schmendrick mở toang cửa chuồng, nói rất nhẹ, "Xin rước công nương xuống, nàng đã được tự do."
Lân bước nhẹ xuống đất, và Schmendrick Ảo Thuật Gia lùi lại, nhạc nhiên. "Ồ", ông ta thì thầm. "Khi còn những chấn song sắt ngăn cách chúng ta, tôi thấy bạn khác kia. Bạn giờ đây trông nhỏ hẳn đi, và không giống như - Ồ, ồ thật là kỳ lạ."
Trở lại khu rừng nhà, khu rừng đen xấu đi, ẩm ướt, điêu tàn đi, vì lân vắng nhà đã quá lâu. Có tiếng nào đang réo gọi, tiếng vọng từ xa lại, nhưng lân thấy rằng trở lại khu rừng nhà, sưởi ấm cho cây cỏ đã.
Vừa lúc đó lân nghe thấy tiếng Rukh như tiếng chôn thuyền kéo lết trên đường sỏi. "Thôi được, tôi chịu thua bạn, Schmendrick. Tại sao con quạ lại giống như cái bàn viết?" Lân chuyển động tiến vào bóng tối dày đặc, và Rukh chỉ còn thấy cái chuồng trống rỗng với ảo thuật gia đứng lên. Tay hắn đặt vội lên túi, rồi vung lên. "Tại sao mi lấy cắp chìa khóa của ta, đồ khốn kiếp," giọng y thin thít như thép xiết. "Mụ già sẽ trói mi vào dây thép gai để làm chiếc vòng đeo cổ cho quái điểu." Hắn quay đi và tiến nhanh về phía toa xe của Bà Má Định Mạng.
"Chạy đâu," ảo thuật gia nói, rồi lao vút mình tới ôm ghì lấy Rukh bằng đôi cánh tay dài ngoằng của ông. Cả hai cùng ngã lăn trên mặt đất, Schmendrick vùng dậy trước, quỳ gối ghìm chặt hai vai Rukh xuống đất, vừa thở hổn hển vừa nói: "Dây thép gai này. Mi là đống đá. Mi là vật thừa. Mi là tai họa bất hạnh. Ta sẽ nhét khổ não vào người ngươi cho đến khi chúng lòi ra đằng mắt. Ta sẽ hóa tim ngươi thành cỏ xanh, và tất cả những gì ngươi quý đều biến thành cừu gặm cỏ. Ta sẽ hóa ngươi thành thứ thi sĩ mơ mộng hạng bét. Ta sẽ làm phép khiến tất cả móng tay của ngươi mọc ngược chui vào thịt ngươi. Ngươi hỗn láo với ta à?"
Rukh vùng mạnh và ngồi nhỏ dậy, ẩy tung Schmendrick ra xa tới ba thước. "Mi đương nói gì vậy?" Hắn cười khanh khách. "Mi hóa kem thành bơ cũng chẳng được." Ảo thuật gia chưa kịp tiến tới gần thì đã bị Rukh nắm lưng kéo xuống rồi ngồi lên trên "Ta không bao giờ hành động như mi" hắn nói giọng riễu cợt. "Ngươi làm ra vẻ ta đây nhưng có khỏe cóc gì đâu." Nặng chĩu như bóng đêm, hai tay hắn đã tiến sát đến cổ họng ảo thuật gia.
Lân nhìn thấy. Lân đã tiến tới cái chuồng xa nhất, trong đó quái vật đầu người mình sư tử đương gầm gừ, rên rỉ, nằm bẹp dí trên sàn. Lân dụi sừng vào ổ khóa rồi lại tiến ngay sang chuồng rồng, không hề ngoái cổ nhìn lại. Cứ như vậy con này sau con khác được lân tháo củi xổ lồng cho. Chó Ba Đầu Cerberus, Mãng xà Midgrad. Bùa yểm mất hiệu lực khi chúng trở lại tự do, chúng nhảy, chúng trườn, chúng lướt nhanh vào bóng tối và trở thành sư tử, đười ươi, rắn, cá sấu như cũ. Không con nào ngỏ lời cám ơn lân mà lân cũng chẳng nhìn lại chúng khi chúng phóng mình vào đêm tối tự do.
Duy có nàng nhện là không chú ý gì đến việc lân đã mở tung cửa chuồng cho nó. Nàng đang mải ngắm một khoảng lưới trong đó phản ảnh cảnh sông Ngân Hà đương lả tả rụng xuống thành tuyết. Lân thì thầm, "Nàng dệt tơ, nhưng tự do quý hơn, tự do quý hơn." Nhện nào có chú ý đến lời lân, vẫn leo lên, nhào xuống dóng sắt dùng làm khung cửi. Nhện không ngưng nghỉ một giây kể cả khi lân thét lên, "Trong quyến rũ thật đấy, nhưng đâu phải là nghệ thuật." Tấm mạng mới dệt rụng xuống lả tả như tuyết.
Gió vừa nổi lên, sợi tơ nhện bay ngang qua mắt lân, rồi mất hút. Quái điểu bắt đầu đập cánh mạnh như vũ bão, mạnh như thủy triều đương cong mình kéo nước, chở cát tới bãi biển. Một vừng trăng đỏ tía bỗng lộ ra khỏi đám mây, và lân nhận thấy mớ tóc vàng ánh của quái điểu tung bay phất phới, trong khi đôi cánh lạnh lùng và nặng nề của n1o ra sức phá chuồng.
Dưới bóng chuồng lân cũ, Rukh và Schmendrick đương quỳ trên gối. Ảo thuật gia thì nắm giữ chùm chỉa khóa nặng trong tay, Rukh thì đương gãi đầu, hấp háy mắt. Cả hai khuôn mặt đều tái lợt vì sợ hãi, cùng hướng về chuồng quái điểu, và cùng phải hơi nghiêng mình tựa vào nhau để chịu sức gió từng đợt, từng đợt ào tới, xương cốt như lỏng ra, như đương đụng vào nhau kê lắc cắc trong cơ thể.
Lân bắt đầu tiến tới chuồng quái điểu. Schmendrick rúm người lại, mặt tái lợt, miệng liên hồi há ra khép lại. Lân đoán là ông bạn đương la hét can ngăn mình đó, dù lân không nghe rõ thấy gì "Nó sẽ giết bạn, nó sẽ giết bạn! Trời ơi, phải chạy đi, bạn điên sao, phải chạy xa nó đi khi nó còn bị nhốt. Nó sẽ giết bạn nếu bạn mở chuồng cho nó ra bây giờ." Nhưng lân vẫn tiến tới mang theo vùng ánh sáng lâng lâng tỏa ra tự sừng. Lân đã đứng trước ác điểu Celaeno.
Trong giây lát đôi cánh lạnh ngắt của nó ngừng đập, ngưng đọng như đám mây, tia mắt vàng của nó xuyên thẳng vào tim lan, tia mắt đó như thốt thành lời sang sảng. "Ta sẽ giết mi nếu mi thả ta ra, ta sẽ giết mi, nghe không."
Lân cuối đầu xuống cho tới khi sừng lân chạm vào ổ khóa. Cửa chuồng không mở toang, chấn song sắt không tan loãng thành ánh sáng sao trời. Nhưng khi quái điểu cất cánh lên thì bốn bề của chiếc chuồng cùng từ từ rãn bung ra như những cánh một đóa hoa vĩ đại chợt thức giấc trong đêm. Quái điểu lồ lộ xuất hiện, tự do rít lên một tiếng khủng khiếp, mớ tóc rung lên như ánh gươm trần. Vừng trăng úa héo đi rồi biến mất.
Lân chợt nghe tiếng mình kêu lên, không phải vì sợ mà ngạc nhiên. "Ồ, ngươi cũng giống ta!" Lân lùi lại tưng bừng để kịp đáp ứng với dáng khom lưng của quái điểu, và lân dựng thẳng sừng lên chống lại luồng gió ma quái. Quái điểu tấn công một lần, trượt, lắc lư sang phía khác, tiếng cánh đồng reo vang, hơi thở ấm và nồng nặc. Đầu nó nóng bừng. Lân nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trên khoảng ngực đồng của quái điểu, và lân cũng cảm thấy rằng hình ảnh quái điểu có phản chiếu trên mình lân. Cả hai vần vụ xoay quanh như một vì sao đôi trong một vòm trời thu nhỏ. Tưởng như vào lúc đó chẳng còn gì thực trong vạn hữu, ngoài lân và quái điểu. Celaeno cười sảng khoái ánh mắt nó chuyển sang màu mật. Lân biết là nó lại sắp tấn công.
Quái điểu cụp đôi cánh lại và lao xuống như một vì sao lạc - không phải lao xuống mình lân mà xa hơn một chút, nhưng lao sát lân đến nỗi chiếc cánh đồng làm xước máu vai lân; móng vuốt của nó trực chỉ xuống khoảng lồng ngực Bà Má Định Mạng; trong khi hai cánh tay mụ dang rộng ra với hai bàn tay nhọn hoắt như thể mụ cũng đương nhiệt liệt chào đón quái điểu. "Một mình mi không làm gì nổi!" Mụ hét lên, thống khoái. "Ta đã nhốt giữ được cả tụi bay, và tụi bay có tên nào đơn độc mà tự cứu được mình đâu." Vừa lúc đó quái điểu ập tới người mụ, cả thân hình mụ bị che kín, và đôi cánh đồng của quái điểu chuyển thành màu đỏ rực.
Lân quay đi. Đâu đây như có tiếng trẻ thơ giục lân hãy chạy đi, chạy mau đi cho thoát. Thực ra đó là tiếng nhà ảo thuật. Đôi mắt ông ta trợn tròn, thất lạc tinh thần và khuôn mặt ông ta - luôn luôn trẻ hơn tuổi - càng trở về đồng hóa với tuổi thơ. "Không, việc gì phải chạy," lân nói. "Bạn hãy theo tôi."
Quái điểu thét lên một tiếng dày đặc kinh hoàng, ảo thuật gia run cầm cập, muốn té xỉu. Lân đã lại nói, "Bạn hãy theo tôi," và cả hai cùng sát cánh nhau lên đường, dời xa Gánh Xiệc Nửa Đêm. Trăng trời đã lặn, nhưng dưới mắt ảo thuật gia chính lân là vừng trăng vừa sa xuống, vừng trăng trắng lạnh, cũ kỹ thân yêu, soi sáng con đường đưa ông ta về chốn an bình hay chốn khùng điên. Ông ta theo lên, không một lần ngoái cổ lại, kể cả khi ông ta nghe thấy tiếng bước chân vùng chạy nặng nề, tuyệt vọng, rồi tiếng vang ầm của đôi cánh đồng chụp xuống, và tiếng kêu tắc nghẽn của Rukh.
"Anh khùng đó chạy," lân nói. "Bạn nên nhớ, chớ bao giờ chạy trước cái gì bất tử. Chạy như vậy chỉ làm nó chú ý nhận ra mình." Giọng lân dịu hiền và không sót thương. "Chớ bao giờ chạy. Hãy đi chậm rãi, thản nhiên, làm như đương mải suy nghĩ điều gì khác. Hãy hát một bài, ngâm một đoạn thơ, hay làm trò quỷ thuật, nhưng chậm rãi, thản nhiên. Nó không rượt theo đâu. Đi thật chậm rãi, thản nhiên, ông bạn!"
Cứ như vậy cả hai dời xa chốn đó từng bước một, trong đêm tối. Ảo thuật gia đi sát bên lân trong vùng ánh sáng lân tỏa ra. Bên ngoài vùng ánh sáng đó từng đợt bóng tối kinh hoàng di động mang theo âm hưởng những tiếng gầm thét dữ dằn của quái điểu đương tàn phá những gì còn lại của Gánh Xiệc Nửa Đêm. Tuy nhiên những tiếng gầm thét dữ dẳn đó rồi cũng dứt, duy còn một thứ tiếng, thứ tiếng này theo dõi lân và ảo thuật gia khá lâu khi cả hai đã đi vào con đường lạ dưới ánh sáng mờ nhạt của ban mai, đó là tiếng khóc thút thít, nỉ non, quyến luyến, tiếc rẻ của nàng nhện.