← Quay lại trang sách

Chương 9

Hai người lính canh trông thấy họ tới vào khoảng trước hoàng hôn, mặt biển khi đó mờ mờ phẳng lặng. Hai người đương bước đều qua một trong hai tháp nhỏ xiêu vẹo khiến tòa lâu đài trông như một thân cây khổng lồ bị bật rễ. Từ khoảng đứng đó hai người lính có thể kiểm soát được cả vùng thung lũng của thành phố Hagsgate cùng những đồi bao quanh, kể cả con đường viền thung lũng dẫn lên tới cổng chính vào lâu đài.

"Một người đàn ông và hai người đàn bà," người lính canh thứ nhất nói. Y đi vội về phía góc xa của tòa tháp. Tòa tháp này nghiêng đến nỗi nổi bật phía sau một nửa là trời một nửa là biển, trông thật dễ sợ. Tòa lâu đài tọa lạc ngay trên bờ một thành đá dựng đứng, bên dưới là một bãi biển nhỏ, màu cát vàng nổi bật trên màu xanh và màu đen của đá tảng. Lũ chim biển to xù như đương ngồi sổm trên những tảng đá và cất tiếng kêu the thé, "Nói-vậy, nói-vậy."

Người lính canh thứ hai bước ngang qua tòa tháp nhịp đi dễ dàng hơn. Y nói, "Một người đàn ông và một người đàn bà, còn người thứ ba khoác chiếc áo choàng không rõ là đàn ông hay đàn bà." Cả hai người lính canh đều mặc thứ áo giáp may lấy bằng vật liệu thô lậu, khuôn mặt họ che khuất sau cái mũ trụ bằng sắt rỉ, tuy nhiên cứ nghe giọng nói và nhìn dáng đi thì người thứ hai nhiều tuổi hơn, người này nhấn thêm lần nữa "Gì chứ người mặc áo chòng đen thì đừng đoan chắc vội."

Nhưng người lính canh thứ nhất đã nghiêng mình vào khoảng ánh màu cam của mặt biển gợn sóng, tay gãi lên mấy chiếc khuy lỏng trên bộ giáp trụ tồi tàn, nói, "Đàn bà mà. Chẳng lẽ tôi lại lẫn."

Người kia nói, giọng châm biếm chua chát, "Ờ, là bởi vì ngươi vẫn còn là thứ đàn ông chỉ biết đứng dạng cẳng xuông mà. Một lần nữa ta lưu ý đừng coi người thứ ba là đàn bà vội, hãy đợi một chút, và nhìn cho kỹ."

Người lính canh thứ nhất trả lời mà không ngoái đầu lại. "Nếu như tôi đã lớn lên mà chẳng bao giờ mơ rằng có hai điều bí mật dành riêng cho cõi đời, nếu như tôi được lang chạ với bất kỳ người đàn bà nào mà tôi gặp đúng như bản chất tôi muốn thế, thì tôi vẫn phải công nhận rằng sinh vật này thật hoàn toàn khác hẳn với tất cả sinh vật tôi đã gặp. Tôi vẫn ân hận rằng chưa bao giờ tôi làm vui lòng người, nhưng giờ đây, nhìn về phía nàng tôi lại ân hận rằng mình chưa bao giờ làm vừa lòng chính mình. Ôi, tôi ân hận biết chừng nào." Người lính càng vươn người ra ngoài bờ thành nhìn chằm chằm về phía có ba khuôn mặt đương tiến tới chầm chậm. Tiếng cười khanh khách thoát ra tự sau mũ trụ, "Người đàn bà coi đau chân và gắt gỏng. Người đàn ông coi bộ dễ thương, mặc dầu chỉ đơn giản là là loại chuyên đi lang thang, cầu bơ cầu bất. Có thể hắn là tên hát dạo, hay một kịch sĩ không chừng." Người đó ngừng nói một lúc lâu, nhìn mấy người tiến gần tới dần.

"Thế còn người thứ ba?" người lính canh nhiều tuổi hỏi. "Ánh chiều tà mê hoặc chiếu trên màu tóc lạ ra sao? Sau một khắc đồng hồ ngắm nghía ngươi đã chán nàng chưa? Đã nhìn gần nàng hơn thì yêu lẽ ra phải e dè giữ ý chưa?" Giọng hỏi rung lên phía trong mũ trụ như tiếng cào yếu ớt.

"Tôi chưa thể nhìn gần nàng được," lời đáp. "Tuy nhiên nàng đương đến gần." Giọng nói bỗng nín bặt và tiếc nuối. "Nàng là một cái gì mới, thật mới," người đó tiếp. "Cái gì ở nàng cũng như bỡ ngỡ xuất hiện lần đầu. Trông nàng cử động kìa, trông nàng cất bước đi kìa, trông nàng quay đầu kìa - nhất cử nhất động bỡ ngỡ mới toanh, như thể lần đầu tiên tập làm những cử động đó. Trông cách nàng thở hít không khí kìa, như thể trên cõi đời này không ai hiểu rằng khí trời hữu dụng đến thế. Chẳng lẽ tôi lại bảo nàng vừa mới sinh ra hôm nay."

Người lính thứ hai nhô đầu ra khỏi tháp canh nhìn xuống ba người bộ hành. Người đàn ông cao lớn nhận ra trước, rồi kế đến người đàn bà nhăn nhó gắt gỏng. Mắt họ chẳng phản chiếu cái gì khác ngoài bộ giáp trụ. Vừa lúc đó người con gái trong tấm áo khoác cũ kỹ màu đen ngẩng đầu lên, và người lính canh lùi lại phía sau bức thành thấp, rút một chiếc bao tay bằng thiếc ra, cô gái nhìn theo. Lát sau cô ta cùng hai bạn đồng hành đã vào vùng bóng đổ xuống của tòa lâu đài. Người lính canh hạ tay xuống.

"Có thể nàng điên," ông ta nói, giọng bình tĩnh. "Không có cô gái nào mới lớn lên mà trông lại giống nàng, trừ phi nàng là thứ điên khùng. Có thể nàng sẽ làm phiền mình, nhưng điều đó còn đáng mê hơn chán vạn những thức khác."

"Vậy nghĩa là thế nào?" Người lính canh ít tuổi hơn ngắt lời sau một lúc im lặng. "Vậy có nghĩa là quả thực nàng mới sinh ra đời sáng hôm nay. Nàng khùng chăng? Nào, chúng ta hãy xuống xem sao."

Khi người đàn ông và hai người đàn bà vừa tới lâu đài, hai người lính canh đã đứng hai bên cổng lớn, hai chiếc kích cùn và cong ngáng thành hình chữ thập, còn đoản kiếm lưỡi cong thì chặn về phía trước. Mặt trời đã lặn, mặt biển mờ đi, bộ giáp trụ của họ nổi bật lên càng đượm vẻ dọa nạt. Ba khách bộ hành dừng lại ngỡ ngàng nhìn nhau.

"Cho biết tên các người," giọng nói khàn khàn của người lính canh đứng tuổi.

Người đàn ông cao lớn tiến lên một bước, nói, "Tôi là Schmendrick, Ảo thuật gia. Đây là Molly Grue, người phụ tá của tôi - và đây là Công nương Amalthea. (1) Ông ta hơi lúng túng khi nói đến tên đó, tựa như đây là lần đầu ông thốt ra. Ông tiếp, "Chúng tôi tới xin yết kiến Vua Haggard. Chúng tôi từ xa lắm tới để xin được gặp vua."

Người lính canh thứ hai đó có ý chờ cho người lính canh thứ nhất nối lời nhưng người lính trẻ này chỉ biết chăm chú nhìn vào nàng công nương Amalthea. Vì vậy người đó đành sẵng giọng hỏi tiếp, "Cho biết các người tới gặp Vua Haggard về việc gì?"

Ảo thuật gia đáp, "Tôi sẽ đích thân nói chuyện đó với Vua Haggard. Có chuyện nào nói với nhà vua lại đi nói trước với lính canh, lính gác cửa không? Hãy đưa chúng tôi tới yết kiến vua."

"Quốc sự nào mà đến hạng phù thủy với giọng lưỡi điên rồ như ông kia chứ?" Người lính canh thứ hai buông lời nhận xét bằng giọng ảm đạm. Nhưng rồi ông ta cũng quay bước trở vào, và ba người xin triều yết vội vã bước theo. Người lính trẻ tha thẩn ở lại, dáng đi của hắn giống dáng đi của công nương Amalthea mà hắn vô tình bắt chước. Nàng đứng trước cổng giây lâu, nhìn ra phía biển và người lính trẻ cũng bắt chước làm theo.

Người lính đi trước giận dữ gọi hắn, nhưng người lính trẻ lại chỉ bước vào sau khi công nương Amalthea đã bước vào, vừa bước theo vừa cất tiếng lơ đãng hát thầm.

Điều gì đã đến với ta đây,

Sao ta ngơ ngẩn suốt đêm ngày?

Chẳng rõ mình vui hay sợ hãi

Điều gì đã đến với ta đây?

Họ qua một cái sân rải cuội, quần áo phơi đã khô lạnh vướng vào mặt họ. Qua một cái cửa nhỏ họ vào một khu tiền đình rộng, bóng tối mờ mờ, không trông thấy trần và tường. Trong khi lết gót tiến họ chỉ gặp những cột đá bự như cũng đương tiến ngược chiều và nghiêng thân về phía khác không để họ nhìn. Hơi

thở cũng âm vang ở nơi này, và tiếng bước chân của những con vật nhỏ khác rồn rập rõ mồn một như những bước chân của họ. Molly Grue đi sát bên Schmendrick.

Sau tiền đình lớn rộng, qua một cái cửa khác, rồi tới bực thang nhỏ. Những cửa sổ nhỏ xuất hiện không có ánh sáng. Càng bước lên, thang càng xoáy cuộn cho đến lúc một bậc bước lên là một bậc xoáy ốc, và tòa tháp khép giữ lấy họ như một nắm tay nhơm nhớp mồ hôi. Bóng tối như giương mắt trừng trừng, rồi sờ mó vào họ, mùi ẩm và hôi.

Có tiếng ù ù tự chốn thăm thẳm nào. Tòa tháp rung lên như chiếc tầu bể kéo cho chạy trên mặt đất, và từng phiến đá như rên rỉ ảo não. Ba kẻ mới tới kêu lên một tiếng kinh hãi rồi cúi xuống bò trên bực thang rung chuyển nhưng hai người lính canh dẫn đường ép họ đi ngay. Người lính trẻ thì thầm bảo nàng Amalthea, "Đừng sợ, không sao đâu. Con Bò Mộng đấy." Kế đó không còn tiếng động nào khác.

Người lính canh thứ hai chợt dừng lại, lấy chìa khóa ở chỗ dấu, đâm chìa khóa vào khoảng tường trống. Một khoảng tường lắc lư mở. Bước theo lối nhỏ vào, bên trong là một căn phòng thấp, hẹp có một cửa sổ và một cái ghế tít đằng phía xa. Ngoại giả không còn gì khác, đồ đạc không, thảm trải không, thảm treo không. Bên ngoài, ánh sáng mong manh của vừng trăng thượng tuần nhòm ngó.

"Đây là phòng thiết triều của vua Haggard," người lính canh nói.

Ảo thuật gia nắm lấy khuỷu áo giáp của người lính canh kéo hắn lại đối diện với mình rồi nói. "Đây là một sà lim. Đây là một nhà mồ. Không ông vua tại thế nào thiết triều ở đây. Hãy mang bọn tôi đến gặp Haggard nếu nhà vua còn sống."

Người lính gác vừa trả lời lẹ như gió cuốn vừa nâng mũ trụ lên để lộ cái đầu với mái tóc hoa râm, "Chính ta là vua Haggard đây!"

Mắt nhà vua cùng màu với đôi sừng của Con Bò Mộng Đỏ. Ông còn cao lớn hơn cả Schmendrick nữa, khuôn mặt lẩn quất niềm chua chát, không thân ái nhưng cũng không hề lộ một vẻ gì là điên khùng. Khuôn mặt ông như khuôn mặt con cá măng: hai hàm dài và lạnh lùng, đôi má dắn dỏi, cổ gầy còn tràn đầy sức mạnh. Có thể nhà vua đã bảy mươi hay tám mươi tuổi trời, hay hơn nữa.

Người lính canh thứ nhất bấy giờ mới tiến lên, mũ trụ cắp dưới nách. Molly Grue há hốc miệng ngạc nhiên, vì đó chính là khuôn mặt thân ái và bối rối của vị hoàng tử ngồi đọc báo trong rừng, trong khi nàng công chúa lên tiếng hát gọi kỳ lân. Vua Haggard nói, "Đây là Lir."

"Chào!" Hoàng tử Lir lên tiếng. "Hân hạnh được gặp các bạn" Chàng cười, đôi mắt xanh thẳm tràn ngập bóng tối, đôi mắt đó vẫn chăm chăm nhìn nàng Amalthea. Nàng nhìn lại chàng, yên lặng như viên ngọc, nhìn chàng không chân thật gì hơn người ta nhìn kỳ lân. Nhưng hoàng tử cảm thấy sung sướng vì đinh ninh rằng người đẹp nhìn mình chu toàn và thông suốt. Sự kỳ diệu hình như bắt đầu khơi động đâu đây trong chàng. Vẫn tự soi mình nơi nàng Amalthea, hoàng tử thấy chính mình cũng bắt đầu chói rạng.

"Các người đến gặp ta có chuyện gì?"

Schmendrick ảo thuật gia dặng hắng dọn giọng, khẽ cúi đầu trước ông già có đôi mắt xám. "Chúng tôi mong được hầu hạ ngài. Danh tiếng triều đình vua Haggard thực đã được truyền tụng sâu rộng lắm."

"Ta không thiếu hầu cận." Nhà vua quay đi, khuôn mặt và thân thể cùng dửng dưng. Schmendrick cảm thấy một điều gì kỳ lạ phảng phất nơi khuôn mặt màu đá mài và mái tóc màu muối tiêu của nhà vua. Ảo thuật gia nói một cách cẩn trọng, "Nhưng chắc ngài vẫn duy trì một số tùy tùng. Nếp sống tiết chế là đồ trang điểm quý giá nhất của một đáng quân vương, nhưng thưa ngài, với một vị vua như vua Haggard."

"Ngươi không hiểu điều ta ưa thích," nhà vua ngắt lời, "và như vậy rất nguy hiểm. Chỉ lát nữa ta hoàn toàn quên ngươi, không hề nhớ đã cùng ngươi đàm thoại. Những gì ta quên không những ngừng hiện hữu, mà chưa bao giờ hiện hữu cả." Trong khi nhà vua nói, đôi mắt ông giống con trai ông, chiếu nhìn vào đôi mắt của nàng Amelthea.

"Triều đình của ta ư," nhà vua tiếp, "vì người đã chọn danh từ đó, ta xin nói là triều đình ta chỉ có bốn kỵ giáp binh. Có thể ta chẳng cần họ, vì họ cũng chẳng xứng đáng cho lắm, như mọi vật khác ấy mà. Nhưng họ đã quen thay phiên nhau khi thì là lính canh khi thì làm bếp tại nơi đây rồi. Vả lại dầu sao họ cũng giúp cho lâu đài này có vẻ như được canh gác nghiêm mật bởi cả một đạo binh. Ta còn cần ai tùy tùng nữa?"

"Nhưng còn những thú vui của triều đình," ảo thuật gia nói lớn, "âm nhạc, chuyện trò, nữ giới, suối nước phun, đi săn, kịch nghệ, và tiệc tùng yến ẩm."

"Chẳng có nghĩa lý gì với ta cả," Vua Haggard nói. "Ta đã từng trải tất cả, những thứ đó chẳng hề làm ta sung sướng."

Nàng Amalthea lẳng lặng đi ngang qua nhà vua, tiến tới gần khung cửa sổ, nhìn xuống khoảng biển đêm.

Schmendrick tiếp tục lời nói cầu âu, "Chúng tôi hiểu lắm. Vạn sự trên đời này với ngài đều nhàm chán, vô tích sự. Ngài chán hạnh phúc, ngấy cảm giác, coi khinh những trò vui nhạt nhẽo. Đó là nỗi buồn thường tình của các đấng quân vương, vì vậy mà không ai khoái ảo thuật gia hơn các đấng quân vương. Chỉ ảo thuật gia mới phù thủy được cuộc đời trôi chảy, luân lưu, đổi mới hoài hoài. Chỉ ảo thuật gia mới nắm được bí quyết của đổi thay, hắn biết rằng bất kỳ vật nào cũng ao ước trở thành một vật khác, chính tự khuynh hướng đại đồng đó hắn làm nên quyền uy. Với ảo thuật gia, tháng ba có thể là tháng năm, màu tuyết có thể xanh, màu đỏ có thể xám; cái này có thể là cái kia, hay là bất kỳ cái gì ngài nói. Xin hãy chấp nhận tôi được ở bên ngài, tôi, một ảo thuật gia."

Schmendrick quỳ xuống một gối, hai tay vung rộng. Vua Haggard lùi ra xa, dáng điệu bứt rứt và cất tiếng lầu bầu, "Hãy đứng dậy, hãy đứng dậy, ta cũng đã có một ảo thuật gia rồi."

Schmendrick nặng nhọc đứng dậy, mặt đỏ bàng hoàng. "Ngài chưa hề nói cho tôi hay điều đó. Nhà ảo thuật đó tên gì, thưa ngài."

"Tên hắn là Mabruk," Vua Haggard đáp. "Ta ít khi nói đến hắn. Kể cả những kỹ giáp binh của ta cũng không hay biết gì về việc có hắn ngụ tại lâu đài này. Mabruk chính tiếp. "Trong những ngày qua khanh đã thực hiện bất kỳ phép lạ nào ta yêu cầu, thành thử ra ta đâm ra chán phép lạ. Không một việc nào là khó với tài năng của khanh, nhưng sau mỗi lần hoàn tất một pháp thuật lạ lùng, mọi sự vẫn y nguyên, không thay đổi. Có thể là tài năng quán thế của khanh vẫn chưa thực hiện được điều ta thực sự ao ước. Thôi thì, một thầy phù thủy có đầy đủ khả năng đã không làm cho ta sung sướng, âu là ta thử dùng thứ phù thủy vô năng, bất toàn xem sao. Mabruk, khanh có thể ra đi." Vua gật đầu chào biệt nhà phù thủy lão thành.

Vẻ ôn hòa giả tạo của Mabruk biến hẳn. Cả khuôn mặt ông đanh lại cùng đôi mắt. "Tôi không ra đi dễ dàng như vậy đâu, thưa ngài," ông nói rất nhẹ khẽ. "Dù là ý kiến của một vị vua do lòng trắc ẩn cho một tên khùng cũng không khiến tôi cuốn gói ra đi một cách dễ dàng. Xin nhà vua thận trọng, Mabruk không phải là kẻ dễ chọc giận."

Một luồng gió bắt đầu nổi lên trong căn phòng tối tăm, nổi lên tự góc nầy hay tự góc khác, qua cửa sổ hay qua cánh cửa ra vào khép hờ, nhưng ngọn nguồn chính phát xuất ra nó là khuôn mặt nghiêm khắc kia của Mabruk. Ngọn gió lạnh buốt và cực mạnh, loại gió ẩm, và rít lên của miền đồng lầy, nhảy từ chỗ nọ sang chỗ kia nhởn nhơ như một sinh vật. Molly Grue rúm người lại bên Schmendrick bối rối. Hoàng tử Lir bứt rứt đặt tay vào đốc thanh kiếm.

Kể cả Vua Haggard cũng lùi lại một bước khi thấy Mabruk nhe răng cười. Những bức tường quanh phòng như tan ra thành nước chảy thoát đi đâu mất, và chiếc áo choàng lấp lánh sao của ông phù thủy già như biến thành màn đêm mênh mông với tiếng gió hú. Mabruk không hề thốt một lời, nhưng khi gió đã bắt đầu thổi mạnh, gió như ủn ỉn nên lời. Đôi lúc gió như kết tụ lại thành hình thù trông thấy được.

Schmendrick cố mở miệng, nhưng nếu ông đọc lên lời phản chú nào, lời đó bị chìm nghỉm trong tiếng gió, không nghe thấy gì và không có hiệu lực gì.

Trong bóng tối, Molly Grue thấy nàng Amalthea quay nhìn ra xa, vươn dài một tay những ngón giữa dài bằng nhau. Điểm lạ giữa trán nàng sáng rực thành một bông hoa hào quang.

Thế rồi gió bỗng ngừng hẳn như chưa bao giờ có, và những tường đá quanh phòng lại xuất hiện, căn phòng tẻ nhạt bỗng rực rỡ như chính ngọ sau một đêm dài của Mabruk. Ông phù thủy già gần như co rúm người lại trên sàn, nhìn chằm chằm về phía nàng Amalthea. Khuôn mặt khôn ngoan và nhân từ của ông trắng bệch như khuôn mặt của người chết trôi, bộ râu của ông rủ xuống lơ thơ và trễ nải như nước ao tù. Hoàng tử Lir nắm lấy cánh tay mà nâng ông lên.

"Hãy đứng dậy, ông." Lời hoàng tử dẽ dàng. "Đi ra lối này, ông. Tôi sẽ viết cho ông một chứng chỉ."

"Ta sẽ đi," Mabruk nói. "Không phải vì sợ anh, một đống bột nhồi vô vị - cũng không phải vì sợ vua cha anh điên khùng và vô ơn, cũng không phải sợ tên phù thủy mới, mong rằng hắn sẽ mang lại hạnh phúc cho các người." Đôi mắt nhà phù thủy gặp đôi mắt hau háu của vua Haggard, và ông cất tiếng cười như tiếng dê kêu.

"Haggard, tôi không hề là của ông chút nào," nhà phù thủy tuyên bố. "Ông đã rước định mệnh vào bằng cửa chính, mặc dầu rồi đây nó không ra bằng cửa đó đâu. Tôi có thể giải thích rõ hơn, nhưng bây giờ tôi đâu còn phục vụ ông. Thật đáng tiếc, rồi sẽ tới ngày chỉ có bậc thầy mới cứu nổi ông khỏi tai họa - và lúc đó ông chỉ còn biết kêu cứu Schmendrick thôi! Vĩnh biệt vua Haggard đáng thương, vĩnh biệt."

Tiếng cười còn vang vang mà ông đã biến rồi; không khí hài hước khoái hoạt còn phảng phất ở các góc phòng như mùi khói, mùi bụi, mùi ẩm mốc.

"Được rồi," Vua Haggard nói trong ánh trăng xám mờ. Ông lẹ bước tiến tới phía Schmendrick và Molly, đầu lắc lư vui vẻ. "Hãy đứng yên," nhà vua vội nói khi thấy họ chuyển bước. "Ta muốn được ngắm khuôn mặt của các bạn."

Hơi thở của nhà vua như mài rũa lên da mặt hai người khi ông tuần tự ngắm họ. "Tiến tới gần hơn nữa!" Vua lẩm bẩm và ngước nhìn trong bóng tối. "Tiến lại gần nữa - gần nữa! Ta muốn ngắm các ngươi."

"Ánh sáng, xin cho ánh sáng," Molly Grue nói. Giọng nói bình tĩnh của nàng làm chính nàng phát sợ hơn là sự lôi đình thịnh nộ của vị phù thủy già vừa qua. Can đảm cho chính mình thì dễ, nàng nghĩ, nhưng nếu đã biết can đảm cho chính mình, thì rồi lòng can đảm đó sẽ đưa tới đâu?

"Không bao giờ ta cho đốt đèn ở đây bạn ạ," nhà vua trả lời. "Đèn đóm mà làm gì?"

Vua quay đi, lẩm bẩm một mình, "Một khuôn mặt thì không một chút gian dối, xảo quyệt, hơi điên, nhưng không điên hẳn. Khuôn mặt người kia giống như khuôn mặt của ta, và có thể nguy hiểm. Ta đã nhìn họ ngay tự ngoài cổng, không hiểu sao ta lại cho họ vào kia chứ. Mabruk có lý; ta đã già, do đó trở nên khùng và dễ dãi. Ta vẫn chỉ thấy Haggard khi nhìn vào mắt chúng."

Hoàng tử Lir hết sức bứt rứt khi thấy vua cha bước ngang qua để tiến tới nàng Amalthea. Nàng đương quay nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khi vua Haggard tiến tới gần lắm nàng mới xoay lẹ người lại và cúi đầu theo một cung cách kỳ lạ.

"Ta không đụng vào người nàng đâu," nhà vua nói. Nàng đứng yên.

"Sao nàng thích đứng bên cửa sổ?" nhà vua hỏi. "Nàng nhìn gì ngoài đó?"

"Tôi nhìn biển," nàng Amalthea trả lời, giọng khẽ và run run, không phải vì sợ mà vì sức sống, như con bướm vừa nở đương rung cánh dưới ánh mặt trời.

"À ra thế," Vua nói. "Đúng vậy, biển bao giờ cũng tốt. Không cái gì ta ưa nhìn lâu bằng biển." Nhà vua chăm chắm nhìn vào khuôn mặt nàng Amalthea khá lâu, khuôn mặt vua không hề có được một chút ánh sáng nào phản ảnh trên khuôn mặt nàng - khuôn mặt của Hoàng tử Lir thì có. Hơi thở của nhà vua cũng ẩm mốc như luồng gió của ông phù thủy già, nhưng nàng Amalthea không mảy may phản ứng.

Chợt nhiên Vua thét lớn, "Đôi mắt nàng sao vậy? Chỉ thấy toàn lá xanh, cây cao bóng cả, suối nước và những con vật nhỏ. Ta ở đâu đây! Sao ta không thấy ta trong ánh mắt nàng?"

Nàng Amalthea không trả lời ông. Vua Haggard lắc lư đi quanh rồi đối diện với Schmendrick và Molly. Nụ cười của nhà vua như lưỡi mã tấu sắc đặt kề cổ hai ngươi. "Nàng là ai?" Vua hỏi.

Schmendrick dặng hắng nhiều lần rồi đáp, "Nàng Amalthea là cháu gái tôi, thưa ngài. Tôi là người thân duy nhất của nàng còn lại, nên có bổn phận săn sóc nàng. Hẳn vì thấy cách ăn mặc của nàng mà ngài thấy lạ nhưng điều đó cũng dễ giải thích. Nguyên do trong cuộc hành trình, chúng tôi vừa bị cướp giữa đường."

"Ông ba hoa những điều gì vô lý vậy? Áo quần nàng làm sao?" Vua quay lại nhìn cô gái trắng muốt. Schmendrick chợt hiểu rằng nhà vua cũng như hoàng tử, không ai nhận ra rằng cô gái trần truồng sau tấm áo khoác. Dáng nàng Amalthea kiều mỹ tuyệt với đến nỗi chiếc áo tả tơi rách mướp nàng khoác lên thân mình mà trông ra lại thành thứ áo vừa khít khao vừa lịch sự cho hàng công nương, hơn nữa nàng không hề trần truồng, trái lại chính nhà vua bận áo giáp kia trần trụi dưới mắt nàng.

Vua Haggard nói "Nàng ăn mặc ra sao, cái gì đã xảy ra với các người, dây liên hệ giữa các người với nhau ra sao, ta đâu có cần biết. Về những chuyện đó các người tha hồ mà nói dối. Ta chỉ muốn biết nàng là ai. Ta chỉ muốn biết vì sao nàng phá vỡ được phép ảo thuật của Mabruk mà không cần thốt nên một lời. Ta muốn biết vì sao trong mắt nàng ta thấy có lá xanh và những con cáo nhỏ. Nói mau, và đừng có nói dối, đặc biệt là về những lá xanh. Hãy trả lời ta." Schmendrick không vội trả lời ngay. Ông ta dùng toàn những lời cầu kỳ trang trọng đấy, mà chẳng giải thích được là bao. Molly Grue thu hết can đảm, muốn trả lời, tuy vậy nàng cũng thấy rằng không thể nói rõ sự thực cho nhà vua nghe được. Sự hiện diện của nhà vua làm úa héo mọi lời nói, gây trắc trở mọi ý nghĩa, uốn cong mọi thiện ý thành những hình thù chua xót như hình thù những chiếc tháp của ông ta. May thay lúc đó chợt có tiếng ai vang lên trong phòng, đó là tiếng nói trong ánh sáng, ngây ngô, hiền hậu của hoàng tử Lir.

"Thưa cha, cần gì phải hỏi. Nàng hiện ở đây, thế không đủ sao?"

Vua Haggard thở dài. Đó không phải là tiếng thở dài dễ thương, mà là tiếng thở dài đầy u ẩn, không phải là tiếng thở dài của kẻ cam chịu đầu hàng mà là tiếng thở tập trung năng lực của con hổ đương chuẩn bị nhảy vụt ra vồ lấy con mồi. "Cố nhiên là con có lý," ông nói. "Nàng đương ở đây, tất cả bọn họ đương ở đây, dù sự hiện diện đó có liên hệ gì đến định mệnh của ta hay không, ta cũng phải ngắm nhìn họ một chút. Một bầu không khí bàng bạc của tai nạn hầu như theo họ vào đây, có lẽ đó là điều ta muốn."

Nhà vua nói với Schmendrick bằng một giọng cộc cằn. "Là ảo thuật gia, từ nay ngươi sẽ giải trí ta khi ta muốn được giải trí. Sâu sắc hay hời hợt là tùy theo trường hợp mà ngươi phải tự động tìm hiểu vì không bao giờ ta lại có thể nói cho người biết là ta đương ở trạng thái nào, cần được giải trí ra sao. Người sẽ không lĩnh lương, bởi ta biết ngươi không đến đây để được lĩnh lương. Còn cái người đàn bà ăn mặc cẩu thả kia, người phụ tá của ngươi, hay ngươi muốn gọi y thị là gì tùy ý, thị cũng được ở đây giúp việc ta, nếu thị muốn. Kể từ chiều nay thị sẽ vừa là nữ lao công vừa trông nom bếp nước.

Nhà vua ngừng lại, ý muốn đợi lời phản đối của Molly, nhưng nàng chỉ gật đầu ưng thuận. Vừng trăng không còn xuất hiện trong khung cửa sổ nữa, nhưng Hoàng tử Lir nhận ra rằng không vì thế mà căn phòng âm u nầy bị tối hơn. Ánh sáng mát rợi tỏa ra tự nàng Amalthea chậm hơn là luồng gió của Mabruk, nhưng hoàng tử thừa biết rằng tiếng vậy mà còn nguy hiểm gấp bội. Chàng thấy mình muốn làm thơ dưới vừng ánh sáng đó. Trước đây có bao giờ chàng nghĩ rằng mình muốn làm thơ đâu.

"Nàng muốn đến hoặc đi lúc nào tùy ý," Vua Haggard nói với nàng Amalthea. "Kể ta cũng khá điên khùng nên mới giữ nàng ở đây, nhưng ta không quá điên khùng đến nỗi ra lệnh cấm nàng không được qua cửa này hay cửa nọ. Niềm bí ẩn của riêng ta ta biết. Nàng cũng vậy, phải chăng thế? Nàng đương nhìn gì?"

"Tôi đương nhìn biển," nàng Amalthea đáp lại.

"Đúng, biển bao giờ cũng tốt. Sẽ có ngày chúng ta cùng ngắm biển với nhau." Nói đoạn nhà vua đi thong thả về phía cửa. "Thật là kỳ dị," ông còn nói tiếp, "Vì có sự hiện diện của nàng nơi đây mà Lir tự nhiên gọi ta bằng cha. Đây là lần đầu tiên hoàng tử gọi ta như vậy, kể từ thuở y mới lên năm tới đây."

"Sáu chứ," Hoàng tử Lir nói. "Ngày đó con lên sáu."

"Năm hay sáu thì cũng vậy," vua đáp, "điều đó trước đây chẳng hề đem lại hạnh phúc cho ta, và bây giờ cũng vậy. Ta chưa thấy có gì thay đổi nhiều với sự hiện diện của nàng ở đây." Nhà vua ra đi có lẽ cũng êm lẹ như Mabruk vậy, và mọi người còn nghe thấy tiếng gót giày thiếc của ông lích kích chạm vào bực thang.

Molly bước lẹ đến gần Amalthea bên cạnh cửa sổ, hỏi, "Có gì vậy? Nàng trông gì vậy?" Schmendrick tựa nghiêng người vào chiếc ngai, nhìn Hoàng tử Lir bằng đôi mắt xanh dài của ông. Ngoài xa, dưới thung lũng thành phố Hagsgate; lại nghe có tiếng gầm lạnh lẽo vang tới.

"Tôi sẽ đi tìm ít đồ quân nhu cho các bạn," Hoàng tử Lir nói. "Các bạn đói không? Phải có cái gì ăn chứ. Tôi biết nơi để thứ vải sa-tinh đẹp có thể dùng may áo được."

Không ai trả lời hoàng tử. Đêm dầy dặc như nuốt chửng lời nói của chàng. Nàng Amalthea không nghe chàng nói, cũng chẳng nhìn chàng nữa. Nàng không cử động, mà sao hoàng tử thấy như nàng sắp xa cách chàng muôn trùng tuy chàng còn đứng đó. Như vừng trăng vậy. "Để tôi giúp các bạn một tay," Hoàng tử Lir nói. "Tôi có thể giúp các bạn được gì nào? Để tôi giúp các bạn một tay."

Chú thích:

Theo Thần thoại Hy Lạp, Amalthea là tên con dê đã nuôi nấng chú bé Zeus, về sau là chúa tể các thiên thần. Amalthea cũng là tên công chúa con vua Melissus ở đảo Crete; theo một vài thần thoại gia thì chính nàng nuôi cậu bé zeus bằng sữa dê. Khi tác giả (Peter S. Beagle) để cho Schmendrick lấy tên Amalthea đặt cho lân mới bị hóa thành người, chắc chắn ông có nghĩ đến tương quan thần thoại này. (L.N.D)