Chương 10
"Tôi có thể giúp bạn được gì nào?" Hoàng tử Lir hỏi. "Bây giờ thì cũng chưa nhiều lắm đâu," Molly Grue đáp. "Hiện tôi cần nước hơn cả. Trừ phi hoàng tử muốn gọt khoai với tôi thì cũng được đi."
"Không, tôi không định nói thế. Nếu bạn muốn tôi gọt khoai cũng được, nhưng tôi nói với nàng kia, nghĩa là cứ khi nào nói với nàng là tôi cứ phải hỏi như vậy."
"Vậy thời xin ngài ngồi xuống đi, gọt cho tôi vài củ khoai tây," Molly nói. "Tôi giúp hoàng tử có dịp sử dụng đôi tay một chút."
Khoảng rửa ráy trong bếp thì ẩm ướt, còn thêm nồng nặc mùi xu hào thối và mùi củ cải ngọt lên men nữa. Khoảng một tá đĩa sứ xếp ở góc bếp, và một ngọn lửa rất nhỏ uốn éo dưới chiếc kiềng ba chân đương đun lửa rất nhỏ uốn éo dưới chiếc kiềng ba chân đương đun sôi một nồi lớn nước xám. Molly ngồi gần chiếc bàn thô sơ bên trên đầy những khoai tây, tỏi tây, hành, hồ tiêu, cà-rốt và các loại rau khác phần lớn đã mềm nhũn. Hoàng tử Lir đứng trước Molly đu đưa thân mình, vặn những ngón tay lớn và mềm của mình.
"Sáng nay tôi đã giết thêm một con rồng nữa," chàng nói. "Tốt lắm," Molly đáp. "Như vậy tất cả là bao nhiêu rồi?"
"Năm. Con này tuy nhỏ hơn những con kia, nhưng thực ra lại gây nhiều khó khăn hơn cả. Tôi không thể đi chân tới gần nó, phải cưỡi ngựa lao tới với một ngọn giáo vì vậy con ngựa của tôi bị bỏng khá nặng. Về con ngựa cũng buồn cười."
Molly ngắt lời. "Xin hoàng tử ngồi xuống đi, đừng vặn vẹo ngón tay như vậy làm tôi cũng sắp sửa vặn hết mọi thứ đây." Hoàng tử Lir ngồi xuống đối diện với Molly, rút con dao găm ở dây lưng ra, bắt đầu gọt khoai. Molly nhìn chàng mỉm cười.
"Tôi mang dâng nàng cái đầu rồng," chàng nói. "Lúc đó nàng ở trong phòng như thường lệ. Tôi kéo lê chiếc đầu rồng lên suốt các bậc thang, đặt dưới chân nàng." Chàng thở dài và cắt phải ngón tay. "Bực mình không, tôi cóc cần chuyện đó. Xách đầu rồng lên suốt dọc cầu thang, một tặng vật uy dũng nhất của bất kỳ kẻ nào tặng cho bất kỳ ai. Nhưng khi nàng nhìn vào đầu rồng, thốt nhiên cái đó biến thành một đống bầy nhầy những vẩy sừng, lưỡi, mắt ứa máu, và tôi biến thành một anh hàng thịt nhà quê mang đến tặng tình nhân một miếng thịt tươi để tỏ tình yêu. Lúc đó nàng nhìn tôi, tôi cảm thấy xấu hổ đã giết con vật. Xấu hổ vì đã giết một con rồng!" (1) Chàng rạch vào một củ khoai vỏ cứng làm trượt mũi dao và lại tự làm đứt tay lần nữa.
"Xin hãy gọt theo chiều tự trong ra ngoài, thì không sao," Molly khuyên. "Hoàng tử biết đấy, theo ý khiến tôi thì hoàng tử nên tốp việc đi giết rồng rồi mang đầu rồng về dâng nàng. Hoàng tử đã giết năm con rồi mà không thấy nàng khoái việc đó, thì giết thêm một con nữa cũng bằng thừa. Hãy tính làm chuyện khác đi."
"Nhưng còn cái gì trên trái đất này nữa mà tôi chưa làm?" Hoàng tử Lir hỏi lại. "Tôi đã bơi qua bốn con sông nước tràn bờ rộng không bao giờ dưới một dặm; tôi đã vượt qua bảy đỉnh núi chưa ai vượt nổi; tôi đã ngủ ba đêm liền tại Chốn Đồng Lầy của Người Treo Cổ, và vượt thoát khu rừng trong đó từng bông hoa nở có thể đốt cháy đôi mắt mình, và chim họa mi thì líu lo tuôn ra hàng tràng thuốc độc. Tôi đã từ hôn với nàng Công Chúa nọ - phải anh hùng lắm mới dám làm chuyện đó, bởi mẹ nàng là thứ cực dữ mà. Tôi đã khuất phục được mười lăm hắc hiệp sĩ dựng lều đen bên mười lăm quãng sông nông thách bất kỳ hảo hớn nào dám tới lội qua sông. Còn việc hạ đám phù thủy trong khu rừng gai, hạ lũ người không lồ, làm cỏ lũ quỷ hiện thành hình mỹ nữ, trả lời những câu đó hóc búa, cùng những thử thách nguy hiểm khác tôi đã làm xong từ lâu. Ấy là không kể những việc vặt khác như chuyện quả táo thần, nhẫn thần, đèn thần, gươm thần, thuốc nước, áo tàng hình, giày bảy dặm, ngựa biết bay, trăn biển... trăm thứ bà dằn." Hoàng tử ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lơ của chàng bối rối và buồn thảm lạ lùng.
"Và tất cả cho con số không," chàng tiếp. "Muốn thực hiện những gì thực hiện, nhưng tôi nào có động được đến tay nàng. Vì nàng, tôi, Hoàng tử Lir, vốn lười nhác, một thứ trò chơi, một niềm xấu hổ của cha tôi, bỗng vùng lên thực hiện những việc kinh thiên động địa như vậy, mà nào nàng có coi tôi ra gì đâu, rút cục tôi vẫn là thứ điên khùng dưới mắt nàng."
Molly cầm dao bắt đầu thái hạt tiêu. "Như vậy thì nàng Amalthea không ưa được chinh phục bằng những hành động đao to búa lớn." Hoàng tử nhìn Molly cau mày bối rối.
"Còn có cách nào khác chinh phục người đẹp nữa chăng?" Chàng hỏi bằng giọng nồng nhiệt. "Molly, bà có biết cách nào khác nữa không? Làm ơn chỉ dùm tôi cái." Hoàng tử nghiêng người qua bàn, nắm lấy tay Molly. "Tôi đã chứng tỏ đức tính hào hùng dũng mãnh, nhưng tôi sẵn sàng trở lại lười biếng, hèn nhát, nếu bà nghĩ rằng tôi nên như thế mới dễ chinh phục được nàng hơn. Cứ nhìn nàng thì tôi muốn vùng lên chiến đấu diệt trừ mọi ác độc xấu xa, nhưng tôi cũng lại muốn ngồi im như tượng gỗ để sầu khổ. Tôi phải làm gì bây giờ đây, Molly?"
"Tôi cũng không biết nữa." Molly đáp và cũng tỏ vẻ bối rối. "Tốt, lịch thiệp, làm điều hay điều thiện. Chuyện khôi hài." Một con mèo lông màu nửa đồng nửa tro nhảy vào lòng Molly, vừa kêu ầm ỹ vừa tựa vào tay nàng. Muốn thay đổi câu chuyện, nàng hỏi, "Thế con ngựa của hoàng tử ra sao? Vì sao mà buồn cười?"
Nhưng Hoàng tử Lir nhìn chăm chú vào con mèo nhỏ có chiếc tai khoằm. "Nó ở đâu lại vậy. Mèo của bà chăng?"
"Không," Molly đáp. "Tôi chỉ cho nó ăn, đôi lúc ôm nó chút xíu." Nàng vuốt ve khoảng cổ mảnh mai của con mèo, và nó lim dim con mắt. "Chắc là nó sống ở đây."
Hoàng tử lắc đầu. "Cha tôi vốn ghét mèo. Ông ta thường nói giống mèo là giống để ma quỷ trá hình mà vào nhà người ở cho được dễ dàng. Nếu biết bà có con mèo ở đây, chắc ông ta sẽ giết nó mất." "Về con ngựa thì sao?" Molly hỏi.
Khuôn mặt hoàng tử lại sa sầm. "Điều đó thực lạ lùng. Khi thấy nàng không khoái chiến công đầu rồng dâng tới, tôi nghĩ rằng ít ra nàng cũng thích nghe thuật lại việc tôi đã chiến đấu như thế nào để đạt được kết quả ấy. Và tôi kể cho nàng nghe nào tiếng rồng phun như thế nào, đôi cánh trần trụi của nó ra sao, mùi rồng ngửi ra sao, đặc biệt vào mỗi buổi sáng mưa rơi tầm tã, và tả tia máu đen của nó phun ra nơi bị ngọn giáo đâm thủng ra sao. Nàng không chú ý nghe, cũng chẳng thốt một lời nào, cho đến khi nghe con ngựa bị rồng phun lửa làm một chân bị bỏng thì nàng bừng tỉnh, và nàng bảo phải đi thăm con ngựa. Rồi tôi đưa nàng ra chuồng ngựa, con ngựa lúc đó đang rên la đau đớn. Nàng đặt bàn tay lên nó, lên khoảng chân bị thương đó. Và con ngựa thôi không rên rỉ nữa. Trời, giống ngựa bị thương, hí lên nghe kinh khủng biết chừng nào, nhưng khi tiếng hí đó chợt nhiên ngừng bặt, mình có cảm tưởng như đương sống trong giấc mơ."
Lưỡi dao găm của hoàng tử lấp lánh giữa đống khoai gọt. Bên ngoài những đợt mưa lớn cứ táp nước ào ào ào ào vào các tường lâu đài, nhưng chỉ ở khoảng rửa ráy này của nhà bếp là nghe rõ. Căn phòng lạnh lẽo, không có lấy một khung cửa sổ, không có cả một đốm ánh sáng, trừ ngọn lửa leo lét nấu bếp. Con mèo ngủ thiếp trong lòng Molly trông như một đống lá rụng mùa thu.
"Và rồi ra sao nữa, Molly hỏi. Khi nàng Amalthea đặt tay vào con ngựa."
"Không có gì xảy ra cả. Không có gì." Hoàng tử Lir thốt nhiên muốn nổi giận. Chàng đập tay lên mặt bàn, tỏi tây và rau bắn tung tóe ra mọi ngả. "Bà có ý chờ đợi một cái gì sẽ xảy ra phải không? Đúng ý nàng đấy. Bà có ý mong những vết bỏng sẽ khỏi tức khắc chứ gì, những vết nứt trên da sẽ liền lại chứ gì, những khoảng cháy xém trở lại hồng hào ngay chứ gì? Chính nàng hy vọng thế đó, chính tôi cũng hy vọng nàng làm được như thế đó. Và khi nàng nhận ra mọi đau đớn bất hạnh của con ngựa không hề suy giảm dưới bàn tay nàng, thì nàng vùng chạy đi nơi khác. Tôi không rõ giờ này nàng ở đâu nữa."
Giọng nói của chàng dịu dần và bàn tay chàng đặt trên bàn uốn cong một cách buồn bã. Chàng đứng dậy, tới nhìn vào nồi nước trên lửa. "Sôi rồi" chàng nói, "bà có thể cho rau vào đi. Nàng khóc khi thấy chân ngựa không lành - tôi nghe thấy nàng khóc - tuy nhiên không có lệ đọng trên khóe mắt nàng khi nàng vùng chạy bỏ đi. Không có nước mắt!"
Molly đặt nhẹ con mèo xuống sân và thu vén các thứ rau cho vào nồi. Hoàng tử Lir ngắm người đàn bà đó đi đi lại lại quanh bàn, chân dẫm lên mặt sàn ẩm. Nàng hát:
Chân khiêu vũ lung linh
Trăng bay trong mộng tình
Bước đi sao nghiêng ngả
Như Thần Chết trá hình
Khép lấy mộng tình say
Mắt ngước ước gì đây
Ước trẻ măng, khôn mãi
Hay lứa đôi xum vầy.
Hoàng tử hỏi, "Nàng là ai vậy Molly? Nàng thuộc hạng phụ nữ nào mà lại nghĩ rằng mình có thể chữa khỏi vết thương chỉ bằng cách đặt nhẹ tay vào, và khi khóc lại không có nước mắt?" Molly vẫn tiếp tục công việc bếp nước của nàng, và tiếp tục hát khẽ.
"Người đàn bà nào cũng có thể khóc mà không rơi lệ," Molly nghiêng đầu đáp xéo qua vai, "và thưa hoàng tử, bàn tay của họ có thể làm lành những vết thương được lắm, có điều là tùy thuộc loại vết thương.
Nàng là một người đàn bà, Hoàng tử có nghĩ rằng giải thích như vậy đủ rồi chăng?"
Nhưng Hoàng tử đã đứng lên chặn lối Molly. Nàng dừng lại, chiếc tạp-dề của nàng vướng đầy cỏ, tóc nàng thì xõa xuống mắt. Hoàng tử Lir cúi xuống nhìn thẳng vào mặt nàng. Dáng chàng hiên ngang vì đã từng giết được năm con rồng, trông đẹp trai nhưng vẫn ngốc nghếch khi chàng đứng đực mặt ra kia. Chàng nói, "Bà hát. Cha tôi bắt bà làm những việc buồn nản nhất mà bà còn hát được. Chưa bao giờ ở đây có tiếng hát, hay có mèo, hay có mùi nấu ăn thơm phức. Chính nàng Amalthea đã mang lại những thứ đó, cũng như chính nàng đã khiến tôi bừng sáng nổi hứng cưỡi ngựa đi tìm những thú hiểm nguy."
"Tôi bao giờ cũng là một tay nấu bếp giỏi," Molly ôn tồn đáp. "Từng ở chốn rừng xanh mười bảy năm trời với Cully."
Hoàng tử tiếp như không hề nghe tiếng Molly nói, "Tôi muốn phục vụ nàng, như bà, giúp nàng tìm ra cái gì mà nàng tới đây để tìm. Tôi sẽ tận tình giúp nàng mọi việc nàng cần tới tôi. Bà làm ơn nói với nàng như vậy. Bà có chịu nói giúp với nàng như vậy không?"
Chính lúc chàng đương nói, có tiếng bước chân êm lướt chạm vào tia nhìn của chàng, tiếng sột soạt nhẹ của tấm áo choàng sa-tanh làm chàng bối rối. Nàng Amalthea xuất hiện ở ngưỡng cửa. Đã một mùa qua rồi, sống ở nơi lâu đài giá băng này của Vua Haggard mà vẻ đẹp của nàng không hề mờ nhạt hay tăm tối đi. Trái lại mùa đông càng làm nhan sắc nàng sắc sảo hơn, người ngắm nàng cảm thấy như vừa bị thương bởi một mũi tên ngạnh sắc không thể rút ra được. Mái tóc bạch kim của nàng được cuốn lên buộc giữ bởi một chiếc băng xanh,và tấm áo choàng của nàng màu tím nhạt. Tấm áo choàng không được vừa vặn với thân hình nàng cho lắm. Về nghệ thuật vá may thì Molly hơi đuối, nhất là khi may cắt hàng sa tanh,
Molly càng bị bồn chồn dữ. Nhưng nàng Amalthea trông vẫn đẹp, vẫn dịu hiền làm sao dưới bộ đồ may vụng của Molly, giữa vùng đường đá lạnh cùng mùi củ cải của nhà bếp. Có những hạt mưa đọng trên tóc nàng.
Hoàng tử Lir cúi chào nàng thật nhanh, và cong gập người, "Chào công nương của tôi," chàng nói khẽ.
"Nàng nên che kín đầu khi đi ra ngoài vào lúc mưa gió này."
Nàng Amalthea ngồi xuống gần bàn, và con mèo nhỏ lập tức nhảy tới trước nàng, miệng gù gù thật êm. Nàng giơ tay ra, con mèo vội lướt đi, miệng vẫn còn gù gù. Không phải nó sợ, mà nó không muốn nàng vuốt bộ lông hoen ố như một con chó, nhưng nó vẫn không chịu lại gần nàng.
Hoàng tử Lir nói, giọng khản, "Tôi phải đi. Tại một làng cách đây hai ngày ngựa có một con quỷ xuất hiện, bắt những cô gái làng ăn thịt. Người ta bảo rằng con quỷ chỉ có thể bị hạ nếu có người biết sử dụng cái rìu lớn của Quận công Alban. Hỡi ôi, chính Quận công Alban lại là một trong những kẻ bị tiêu diệt đầu tiên - ông ăn mặc giả làm cô gái làng để lừa con quỷ. Thôi tôi phải ra đi ngay đây. Nếu tôi không trở lại, xin hãy tưởng niệm tôi. Chào tạm biệt."
"Chào tạm biệt Hoàng tử," Molly nói. Hoàng tử cúi chào lần nữa và ra đi. Chàng chỉ quay đầu nhìn lại có một lần.
"Cô thật tàn ác với ông hoàng," Molly nói. Nàng Amalthea không ngẩng đầu lên. Nàng đương xòe bàn tay để đợi con mèo tai khoằm lại, toàn thân nó run lên vì sung sướng, nhưng nó vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
"Tàn ác?" nàng hỏi lại. "Sao tôi có thể tàn ác được? Điều đó cho những kẻ có sống, có chết." Nhưng rồi kế đó, nàng ngước nhìn lên, đôi mắt mở lớn đầy sầu hận, và gần như riễu cợt nữa. Nàng nói, "Tử tế cũng vậy, cũng chỉ là đức tính của những ai có sống có chết."
Molly Grue bận rộn, vừa quấy súp và nêm vừa cất lời nhận định khẽ, "Ít nhất cô cũng nên nói với ông hoàng đôi lời tử tế. Chàng đã vượt qua những thử thách lớn lao cũng vì cô."
"Nhưng tôi phải nói với ông hoàng ra sao?" nàng Amalthe hỏi. "Tôi chưa hề nói với chàng một lời mà chàng đã hàng ngày mang về cho tôi nào là những đầu, những sừng, những da lột, những đuôi, những ngọc hiếm, những khí giới lạ. Chàng còn làm thêm những gì nữa nếu tôi lại nói nữa.
Molly nói, "Chàng muốn cô nghĩ tới chàng. Hiệp sĩ hay hoàng tử chỉ muốn có một điều là được nhớ tới. Đó đâu phải là lỗi tại chàng. Tôi nghĩ rằng chàng đã hành động rất đúng." Nàng Amalthea quay nhìn con mèo. Những ngón tay thuôn dài của nàng mân mê một đường chỉ trên chiếc áo khoác sa tanh.
"Không, chàng đâu có muốn tôi nghĩ tới chàng," nàng nói khẽ. "Chàng muốn tôi cũng như kiểu Con Bò Mộng Đỏ vậy. Tôi ngán chàng còn hơn ngán Con Bò Mộng Đỏ nữa, vì chàng có lòng tốt. Không, tôi sẽ không bao giờ nói một lời hứa hẹn nào với chàng cả." Dấu xinh trên trán nàng không trông rõ trong căn bếp tối tăm này. Nàng đặt ngón tay lên đó rồi vội rụt về như thể nàng vừa chạm vào một vết thương. "Con ngựa chết rồi," nàng nói với mèo nhỏ. "Ta chẳng thể làm được gì nữa."
Molly đặt vội tay lên vai Amalthea. Bên dưới lần vải trơn bóng, da nàng lạnh cứng như bất kỳ phiến đá nào trong tòa lâu đài của Vua Haggard. Molly nói thầm, "Ồ hỡi công nương của tôi sở dĩ như thế này chỉ vì nàng không ở đúng hình thể của nàng. Khi mà nàng trở lại hình thể cũ, vạn sự như cũ, quyền năng của nàng, sức lực của nàng, như cũ, như cũ." Giá như Molly lúc đó có thể bế cô gái trắng ngần vào mà ru như ru một đứa trẻ, điều mà trước đây không bao giờ nàng dám mơ tưởng tới.
Nhưng nàng Amalthea trả lời, "Ông bạn ảo thuật gia chỉ cho tôi cái hình người, mà không cho cái tinh thần của con người. Nếu ngày đó tôi chết, tôi vẫn là kỳ lân. Ông phù thủy già biết điều đó. Ông ta không nói điều gì bêu xấu Haggard, nhưng ông ta biết."
Tóc nàng tuột khỏi chiếc băng xanh, tuột nhanh xuống cổ, phủ kín hai bờ vai. Con mèo chợt sinh động hẳn; nó nâng một chân lên đùa với mớ tóc, nhưng rồi nó lui lại, ngồi trên hông, đuôi cong quấn lấy hai chân trước, đầu nghiêng về một bên dáng nghi ngại. Đôi mắt nó xanh màu lá cây đốm màu vàng lộng.
"Thuở đó đã xa rồi," cô gái nói. "Bây giờ tôi là hai - vừa là kỳ lân, vừa là cái mà Molly gọi là công
nương của tôi. Cả hai bây giờ cùng thật trong một tôi mới khổ chứ, mặc dầu thoạt trên hình thể nàng công nương chỉ là tấm màn ảo hóa tạm che dấu tôi. Nàng đi đi lại lại trong lâu đài, nàng ngủ, nàng bận quần áo, nàng ăn cơm, nàng nghĩ những ý nghĩ riêng của nàng, nếu nàng không có khả năng làm lành các vết thương, không thể trở nên trầm lặng, nhưng nàng lại có pháp thuật khác. Đàn ông nói với nàng, thưa Amalthea công nương, và nàng trả lời hay không trả lời. Nhà vua luôn luôn ngắm nghía nàng bằng đôi mắt xám của ông, tự hỏi nàng là gì vậy, còn chàng hoàng tử con vua thì tự mang vết thương lòng vì yêu nàng và cũng luôn luôn tự hỏi nàng là ai. Ngày nào cũng vậy nàng đi ngắm biển, ngắm trời, ngắm lâu đài, ngắm sân, ngắm tháp, ngắm khuôn mặt nhà vua. Nàng ngắm như vậy để kiếm cái gì, nàng cũng không nhớ nữa. Nàng đương đi tìm kiếm cái gì đây, ở nơi chốn lạ lùng này? Mấy phút trước nàng biết, bây giờ nàng đã quên rồi."
Nàng quay nhìn Molly Grue, đôi mắt không phải là đôi mắt kỳ lân. Đôi mắt đó vẫn đẹp, nhưng bây giờ đẹp một cách khác, đẹp có tên gọi, như cái đẹp của một người đàn bà đẹp chẳng hạn. Chiều sâu của đôi mắt ấy bây giờ có thể thăm dò, tìm hiểu được rồi, bóng tối trong đó bây giờ có thể diễn tả được. Molly thấy trong đó có sợ hãi và tiếc nuối, và bối rối, và chính Molly nữa. Ngoài ra không còn gì khác.
"Những kỳ lân," Molly nói. "Con Bò Mộng Đỏ đã dồn hết kỳ lân đi đâu mất rồi, trừ nàng. Nàng là con kỳ lân cuối cùng. Nàng tới đây để tìm và giải phóng cho đồng loại. Đó là điều nàng muốn."
Hình ảnh biển sau huyền bí lại từ từ xuất hiện trong đôi mắt nàng Amalthea. Đôi mắt nàng cứ thế bỗng đầy ắp biển và cũng trở thành khó hiểu khó tả như biển vậy. Molly ngắm biển dâng tới và thấy sợ, nàng nắm chắc lấy vai Amalthea hơn nữa. Trong khi đó sàn nhà bếp rung lên khủng khiếp. Con Bò Mộng Đỏ trở mình trong giấc ngủ của nó, Molly nghĩ chẳng hiểu nó đương mơ thấy gì.
Nàng Amalthea nói, "Tôi phải đi tìm nó. Không có cách nào khác, và cũng không còn mấy thời gian để mà phí phạm. Dưới hình thức thiếu nữ như thế này, hay dưới hình thức kỳ lân, tôi phải đối diện với Con Bò Mộng Đỏ lần nữa, dù đồng loại tôi đã chết cả và không còn cứu vớt được gì. Tôi phải đi gặp nó, trước khi tôi quên tôi vĩnh viễn. Nhưng làm sao mà tôi tìm ra đường đi bây giờ, tôi có một mình." Con mèo nhỏ quất đuôi và cất tiếng kêu lạ hoắc, không phải là tiếng "gù gù" hay tiếng "meo meo".
"Tôi sẽ đi với nàng," Molly nói. "Tôi cũng không biết đường, nhưng chắc là phải có một con đường dẫn tới đó chứ. Schmendrick cũng sẽ đi với chúng ta. Ông ta đi trước mở đường."
"Tôi không mong đợi gì ở ông bạn ảo thuật gia," nàng Amalthea đáp bằng giọng miệt thị. "Tôi gặp ông ta hàng ngày làm trò hề cho Vua Haggard, mua vui cho nhà vua bằng những vụng dại của chính mình. Ông ta nói hiện ông không thể làm được gì hơn, chờ ngày quyền năng trở lại. Chắc là quyền năng chẳng bao giờ trở lại với ông ta nữa. Giờ đây ông ta chỉ là một tên hề của nhà vua."
Molly chạy tới kiểm soát nồi súp và trả lời sắc gọn, "Ông ấy làm vậy là vì nàng đó. Trong khi nàng ấp ủ, buồn rầu và trở thành kẻ khác, thì ông ta nhún nhảy, đùa riễu, mua vui cho Vua Haggard để nàng có đủ thì giờ tìm ra đồng loại, nếu quả có cơ hội cho nàng tìm thấy. Nhưng rồi không lâu đâu, nhà vua sẽ chán ông ta, như nhà vua đã chán hết mọi sự, và quẳng ông ta xuống ngục, hay vào một nơi tối tăm nào khác. Nàng đã lầm mà coi thường ông ta."
Giọng Molly ấp úng nhỏ và buồn, "Riêng với nàng thì không bao giờ như vậy đâu. Tất cả mọi người đều yêu nàng."
Hai người đàn bà nhìn nhau giây lát: một nàng thì đẹp và lạ lùng với căn bếp lạnh và thấp, một nàng thì ra vẻ thuần thục quen thuộc với không khí bếp nước. Họ nghe thấy tiếng giày, tiếng giáp trụ lích kích. Bốn người kỵ-giáp-binh đã tới tụ họp ở bếp.
Họ thảy đều đã khoảng bảy mươi tuổi rồi, gầy gò, khập khiễng, mong manh như lớp tuyết mỏng, nhưng tất cả đều giáp trụ đàng hoàng kín từ đầu đến chân, tay mang loại vũ khi cong queo cũ rích của vua Haggard.
Cả bọn ồn ào vui vẻ chào Molly và hỏi rằng nàng sắp cho ăn gì, nhưng khi nhận thấy có thêm nàng
Amalthea ở đấy thì họ bỗng im bặt, cung kính cúi chào nàng.
"Thưa công nương," ông cụ già nhất nói, "xin cứ sai bảo những tôi tớ của người. Chúng tôi, những kẻ già nua mòn mỏi tuổi trời, nhưng làm bất kỳ cái gì cho công nương, dù khó khăn đến mầy. Chúng tôi sẽ được cải lão hoàn đồng, nếu như công nương rủ lòng thương cho như vậy." Ba ông già kia cũng lẩm bẩm lời chúc tụng.
Nhưng nàng Amalthea đáp khẽ, "Không, không, các người chẳng bao giờ cải lão hoàn đồng được nữa." Rồi nàng đi thẳng, mái tóc tơi tả che kín mặt, và tiếng sột soạt vang khẽ của chiếc áo sa-tanh.
"Nàng mới khôn ngoan làm sao!" người kỵ giáp binh già nhất nói. Nàng hiểu chính nhan sắc nàng cũng chẳng thể chống nổi với thời gian. Còn trẻ như vậy mà đã khôn ngoan, tư lự như thế thật hiếm. A, mùi súp thật tuyệt, Molly."
"Hương vị súp quá tuyệt cho nơi chốn mốc meo này," người thứ hai lẩm bẩm, trong khi mọi người cũng ngồi xuống. Và ông ta nói tiếp là vua Haggard vốn ghét thức ăn ngon, vì nhà vua cho rằng thức ăn dù ngon đến mấy cũng không khác với số tiền và công sức làm nên nó bất quá đó chỉ là ảo tưởng, và cứ sống như ông là chẳng bao giờ bị lừa.
Ông lính già kể chuyện đến đấy thì rùng mình, nhăn mặt. Brraaahh! Mọi người cùng cười.
"Kiếp sau tôi sống như vua Haggard bây giờ," ông kỵ-giáp-binh khác nói, trong khi Molly múc súp nóng vào bát của ông, "Thì đó là một hình phạt cho kiếp này tôi ăn ở lỗi đạo."
"Vậy tại sao ông lại phục vụ nhà vua?" Molly hỏi Nàng ngồi xuống, tì khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay đỡ lấy cằm: tiếp, "Đã không có lương, mà lại cho ăn càng ít càng hay. Vào những khi xấu trời nhà vua sai các ông ra đi ăn trộm đồ của thành phố Hagsgate, vì ông ta có bỏ một đồng xu nào để trang điểm cho căn phòng lớn của ông ta đâu. Nhà vua cấm hết mọi thứ, từ ánh sáng đến đàn địch, từ lửa đến đàn bà con gái, từ ca hát đến tội lỗi, từ sách vở đến trà rượu. Sao không bỏ quách nhà vua đi? Ở đây với của nợ ấy làm gì?"
Bốn ông già nhìn nhau, họ và thở dài. Ông thứ nhất nói, "Cũng về vấn đề tuổi tác của chúng tôi mà ra cả. Như chúng tôi bây giờ đây còn đi đâu được nữa? Tuổi già tất nhiên ngại đi lang thang tìm công ăn việc làm, nơi ăn chốn ở."
"Đúng thế," người thứ hai nói. "Khi đã về già, thì hễ cứ không có cái gì phiền nhiễu mình đã là êm ấm lắm rồi. Lạnh lẽo, âm u, buồn bực lâu dần với chúng tôi thành quen thú! ấp áp, hát hỏng, xuân tình bây giờ lại thành phiền toái, thà sống theo kiểu Haggard còn hơn."
Người thứ ba nói, "Vua Haggard còn già hơn bọn tôi nữa. Rồi sẽ đến ngày Hoàng tử Lir lên ngôi trị vì, mong rằng ngày đó tôi chưa từ giã cõi đời nầy. Tôi vẫn mến yêu hoàng tử từ thuở người còn là chú nhỏ."
Molly Grue nhìn quanh những khuôn mặt già nua và nghe tiếng họ húp súp! Và nàng chợt thấy bằng lòng rằng vua Haggard bao giờ cũng dùng cơm riêng.
Thận trọng nàng hỏi, "Các ông có bao giờ nghe thấy nói rằng Hoàng tử Lir không phải là cháu nuôi của vua Haggard không?" Các kỵ-giáp-binh không tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe câu hỏi đó.
"Ấy, tôi biết chuyện đó," người già nhất đáp. Có thể thế lắm, hoàng tử không có liên hệ thân thích gì với nhà vua. Nhưng điều đó có hề gì? Thà là một người khác lạ ngoài dòng họ Haggard cai trị xứ này đi."
"Nhưng nếu hoàng tử là đứa trẻ được bắt trộm từ thành phố Hagsgate," Molly nói lớn, "thì chàng chính là người sẽ làm cho lời nguyền thực hiện. Và nàng đọc lại bài sấm mà Drinn đã đọc trong quán ăn ở Hagsgate.
Thần dân triều đại lão
Haggard Yên hưởng điều may vĩnh viễn a?
Mai ngày sóng biển dâng hùng vĩ
Tháp đổ đi rồi khổ hận đa
Duy nhất, một người dân Hagsgate
Làm cho tan nát lâu đài kia.
Nhưng những ông già đều lắc đầu, nhe hàm răng xỉn như đồ giáp trụ của họ. "Không phải là Hoàng tử Lir đâu," người thứ ba nói. "Hoàng tử có thể giết hàng trăm con rồng, nhưng sẽ chẳng san bằng một tòa lâu đài nào, chẳng lật đổ một ông vua nào. Không phải là bản chất của chàng. Chàng chỉ là một đứa con luôn luôn muốn tỏ ra xứng đáng với người mà chàng gọi là cha. Không phải là Hoàng tử Lir đâu. Có thể là lời nguyền đó ám chỉ một ai khác."
"Và kể cả khi Hoàng tử Lir là người đó," người thứ hai tiếp, "kể cả khi Hoàng tử Lir là người mà lời nguyền chỉ định, chàng cũng vẫn sẽ thất bại trong việc đó, vì giữa Vua Haggard với bất kỳ định mệnh nào, còn Con Bò Mộng Đỏ nữa."
Sự yên lặng lan ra khắp phòng và giữ nguyên tình trạng, tô thẫm màu mọi khuôn mặt hiện diện và hầu như làm giảm cả sự ấm áp sau bữa súp ngon, nóng. Con mèo nhỏ màu lá mùa thu ngừng gù gù trong lòng Molly, ngọn lửa nhỏ trong bếp càng thu nhỏ lại hơn nữa, hiu hắt. Hơi lạnh ẩm của tường bếp được thể tiến lại gần hơn.
Người thứ tư từ nãy đến giờ chưa thốt một lời nào, lúc đó mới lên tiếng nói với Molly Grue trong bóng đêm, "Điều chính làm chúng tôi ở lại phục vụ Vua Haggard là nhà vua không hề tỏ ý muốn chúng tôi ra đi, và điều chính là điều mà Con Bò Bộng Đỏ quan tâm. Chúng tôi là những vật hèn mọn của Vua Haggard, nhưng chúng tôi chính là tù nhân của Con Bò Mộng Đỏ."
Bàn tay Molly vuốt ve con mèo thì mạnh, nhưng giọng nàng thì yếu nhỏ hẳn đi, "Con Bò Mộng Đỏ với
Vua Haggard là thế nào?"
Chính người lính nhiều tuổi nhất trả lời, "Chúng tôi cũng không rõ nữa. Con Bò Mộng vẫn luôn luôn có ở đây. Nó phục vụ Vua Haggard như binh đội của ông, vệ thành của ông, sức lực của ông, nguồn gốc sinh lực của ông; và cũng có thể là người bạn tri âm tri kỷ duy nhất của ông, vì tôi chắc rằng cứ vào dịp nào đó nhà vua lại sử dụng bực thang bí mật xuống thăm Con Bò Mộng tại sào huyệt của nó. Còn việc nó là chủ nhà vua hay nhà vua là chủ nó thì chúng tôi không được biết."
Người thứ tư, người ít tuổi nhất bọn, nghiêng về phía Molly, đôi mắt ướt, đỏ, nhiệt thành, ông ta nói, "Con Bò Mộng Đỏ là một quái vật. Nó trù tính giúp vua Haggard để rồi tới một ngày kia chính nó sẽ trở thành Vua Haggard." Một người khác ngắt lời, nhấn mạnh rằng chính Con Bò Mộng Đỏ đã bị yểm bùa để thành nô lệ cho Vua Haggard, bởi vậy ngày nào nó thoát được bùa yểm đó nó sẽ giết cố chủ.
Nhưng Molly lại cất tiếng hỏi, tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ để khiến mọi người im lặng. "Các ông có biết thế nào là một con kỳ lân không? Có bao giờ các ông gặp một con kỳ lân nào không?"
Chỉ duy có con mèo nhỏ và bầu không khí yên lặng là như có thấm thía đôi chút hiểu biết về lời hỏi của Molly. Bốn người đàn ông thì nháy mắt, nôn nao, và rụi mắt. Con Bò Mộng Đỏ lại trằn trọc, cựa mình trong giấc ngủ.
Bữa ăn bế mạc, các kỵ giáp binh chào Molly Grue và rời khỏi nhà bếp, hai đi ngủ, hai đi vào mưa giữ phần gác đêm. Chờ cho ba người kia ra khỏi, người nhiều tuổi nhất mới bình tĩnh bảo Molly, "Xin cẩn thận cho nàng Amalthea. Thuở mới tới đây, nhan sắc nàng làm lộng lẫy lây cả tòa lâu đài, như ánh trăng chiếu sáng hòn đá vậy. Nàng ở đây đã quá lâu rồi, tuy giờ đây nàng vẫn đẹp như bao giờ, nhưng ánh sáng rỡ ràng tỏa ra tự nhan sắc nàng hầu như giảm đi nhiều."
Ông thở dài đến thành như rên rỉ, "Tôi đã quen với loại nhan sắc đó, nhưng chưa bao giờ tôi gặp một nhan sắc lạ lùng hơn thế. Nên cẩn thận cho nàng Amalthea. Tốt hơn hết nàng nên rời khỏi nơi đây."
Còn lại một mình, Molly gục mặt lên bộ lông con mèo. Lửa bếp đang lụn dần, nhưng nàng không đứng dậy để nuôi cho lửa bùng lên lớn hơn. Những sinh vật nhỏ và lẹ chạy rồn rập ngang căn phòng nghe như tiếng nói của vua Haggard, còn mưa rào rào đập vào tường nghe giống tiếng gầm của Con Bò Mộng Đỏ. Như để đáp ý nàng Molly nghe thấy tiếng Con Bò Mộng. Tiếng rống của nó tưởng có thể làm vỡ nát cả đá dưới chân nó. Molly hét lên và víu chặt một cách tuyệt vọng lấy chiếc bàn để giữ cho nàng và con mèo khỏi bị cuốn hút đi.
Con mèo nói, "Nó đi ra ngoài đấy. Bao giờ nó cũng đi ra ngoài sau khi mặt trời lặn để lùng bắt nốt con vật trắng tinh còn thoát khỏi tay nó. Điều đó bà biết quá mà, đừng sợ vớ vẩn."
Tiếng gầm còn vang lại nhưng đã xa xa. Molly lấy lại hơi thở bình tĩnh và nhìn chăm chú vào con mèo. Nàng không ngạc nhiên cho lắm; càng vào những ngày gần đây nàng càng ít ngạc nhiên. Nàng hỏi. "Ngươi có luôn luôn nói tiếng người như vậy không? Hay chỉ nhờ nàng Amalthea nhìn mà ngươi nói được?"
Con mèo liếm bàn chân trước của nó vẻ suy nghĩ rồi trả lời, "Chính vì được nàng nhìn mà tôi thấy như mình nói được. Kỳ lân là thế đấy. Nàng đẹp quá đi."
"Sao ngươi biết nàng là kỳ lân?" Molly hỏi "Và tại sao ngươi sợ nàng vuốt ve? Ta trông thấy ngươi mà. Ngươi sợ nàng."
"Tôi ngờ rằng tôi chẳng thể nói được tiếng người lâu đâu," con mèo đáp lại, không oán thù, "Nếu tôi là bà tôi chẳng để phí phạm thì giờ một cách điên khùng như thế mãi. Để trả lời câu hỏi thứ nhất của bà, xin thưa bà loài mèo chúng tôi chẳng bao giờ bị huyền hoặc bởi cái bề ngoài. Ngược lại loài người có vẻ khoái bề ngoài. Còn về câu hỏi thứ hai của bà." Tới đây con mèo hơi ấp úng, nó tự liếm lông một cách thận trọng và khoái chí, không nhìn Molly, mà tự ngắm nghía những bàn chân.
"Nếu để nàng đặt tay lên tôi," con mèo nói rất nhỏ "lập tức tôi sẽ thuộc về nàng, không còn thuộc về mình nữa, không bao giờ nữa. Tôi muốn được nàng vuốt ve lắm nhưng không dám. Không một con mèo nào muốn vậy. Chúng tôi để cho người vuốt ve vì điều đó giúp con người bình tĩnh - nhưng điều đó không đúng với nàng. Được nàng vuốt ve, giá trả đắt quá, mèo nào kham nổi?"
Molly bế con mèo lên, nó gù gù nơi cổ nàng một lúc lâu khiến nàng đã sợ rằng không khéo nó hết nói được tiếng người. May thay nó tiếp, "Quý vị còn ít thì giờ lắm. Chẳng bao lâu nữa nàng sẽ quên hết dĩ vãng quên nàng là gì, quên đến đây để làm gì. Như vậy là Con Bò Mộng đỏ khỏi phải đêm đêm ra đi lùng bắt nàng nữa. Có thể là nàng sẽ lấy ông hoàng tử yêu nàng." Con mèo húc mạnh đầu vào tay Molly, nói như ra lệnh, "Hãy làm việc đó đi, Hoàng tử thật can đảm khi yêu kỳ lân. Một con mèo có thể khoái những hành động hào hùng phi lý như vậy."
"Không," Molly nói, "Không, điều đó không thể xảy ra được. Nàng là con kỳ lân cuối cùng."
"Vậy thì nàng phải làm điều mà nàng đến đây để làm," con mèo trả lời. "Nàng phải theo con đường bí mật của nhà vua mà xuống gặp Con Bò Mộng."
Molly giữ chặt lấy con mèo quá mạnh đến nỗi hình như nó kêu lên một tiếng phản đối. "Ngươi có biết đường xuống đó không?" nàng hớt hải hỏi. "Hãy nói cho ta biết, hãy nói mau cho ta biết đường đi." Nàng đặt mèo lên bàn và buông tay ra.
Con mèo không trả lời một lúc lâu, nhưng đôi mắt nó cứ sáng dần lên, sáng dần lên: ánh vàng như tỏa ra để che lấy màu xanh của đôi mắt nó. Cái tai khoằm của nó vặn vẹo, và chóp đuôi của nó cũng vậy. Chỉ có thế. Giây lâu nó mới nói.
"Khi rượu vang tự uống, khi đầu lâu cất lời, khi chuông đồng hồ điểm đúng - chỉ có khi đó quý vị mới tìm ra đường xuống sào huyệt Con Bò Mộng Đỏ." Nó đặt một chân lên ngực và nói thêm, "Lẽ cố nhiên đó là một cách nói bóng gió, và cũng cần sử dụng đôi chút ảo thuật."
"Ta có thể đoán," Molly nói một cách hăng hái. "Đó là chiếc xương sọ cũ kỹ, mục nát, gớm ghiếc đặt trên chiếc trụ đá trong khu tiền đình rộng mênh mông cái đó mà có gì để nói. Chiếc đồng hồ treo gần đấy toàn điểm giờ tầm bậy tầm bạ và theo hứng của nó. Bất cứ giờ nào cũng là nửa đêm, điểm mười bảy tiếng vào lúc bốn giờ sáng, lại có khi cả tuần chẳng hề một lần điểm giờ. Còn rượu vang - ồ, hỡi mèo, phải chăng đó là ám chỉ một đường hầm. Người có biết đường hầm đó phải không?"
"Lẽ cố nhiên tôi biết," con mèo vừa trả lời vừa oằn người ra ngáp. "Lẽ cố nhiên việc đơn giản nhất là tôi chỉ đường cho quý vị. Như vậy vừa tiết kiệm được thì giờ, vừa đỡ rắc rối."
Giọng mèo lè nhè kéo dài vì buồn ngủ. Molly nhận ra rằng nó, cũng giống như Vua Haggard, đã hết hứng thú rồi. Nàng vội vã hỏi, "Hãy nói cho ta thêm một điều. Những kỳ lân xưa ra sao? Chúng ở đâu bây giờ?"
Con mèo lại ngáp nữa. "Gần và xa, xa và gần," nó thì thầm. "Chúng ở trong tầm nhìn, nhưng lại xa tầm trí nhớ của công nương Amalthea. Chúng đương tiến tới gần hơn, chúng đương lùi ra xa nữa." Nó nhắm mắt lại.
Hơi thở của Molly nặng nhọc như thừng chão kéo qua nơi gồ ghề. "Con khỉ, sao ngươi không giúp ta?" nàng hét lên. "Sao ngươi cứ luôn luôn phải sử dụng lời bóng gió úp mở như vậy?"
Một bên mắt con mèo hé mở ra, vừa xanh vừa vàng lộng như ánh mặt trời chiếu trên rừng cây. Nó nói,
"Tôi là tôi. Tôi đã nói cho bà nghe những điều bà muốn biết theo khả năng của tôi, vì bà rất tốt với tôi.
Nhưng tôi rõ con rnèo, vì không con rnèo nào chịu giải đáp dầu là của bất kỳ ai một cách thẳng ruột cả."
Chú thích:
(1)Xin nhắc lại: với Tây phương rồng chỉ là một quái vật, không một chút cao quý gì (L.N.D.)