← Quay lại trang sách

Chương 11

Hoàng tử Lir đã trở lại sau ba ngày ra đi diệt con quỷ, cái Rìu Lớn của Quận Công Alban đeo ở sau lưng, đầu con quỷ bị hạ treo lủng lẳng ở yên ngựa. Lần này chàng không dâng chiến công lên nàng Amalthea, không hớt hải đến trình diện nàng ngay với đôi bàn tay còn vết màu quái vật của chàng. Chàng đã quyết định vào ngay buổi chiều hôm đó, khi nói chuyện với Molly ở nhà bếp, rằng từ nay chàng sẽ không quấy rầy nàng Amalthea nữa, mà chỉ lặng lẽ tưởng nhớ đến nàng, lặng lẽ phục vụ nàng một cách hăng hái cho đến chết, nhưng không bao giờ nài nỉ được nói chuyện với nàng, mong hưởng sự cảm phục và tình yêu của nàng. "Tôi sẽ vô danh như không khí nàng thở," chàng nói, "và hình như sức mạnh kia vẫn giữ nàng trên trái đất." Vài phút sau chàng tiếp, "Thỉnh thoảng tôi làm bài thơ tặng nàng, có thể tôi sẽ luồn những bài thơ đó qua khe cửa phòng nàng, có thể tôi thả chúng ở bất kỳ đâu để may ra nàng có dịp đọc tới. Nhưng không bao giờ tôi ký tên ở dưới những bài thơ đó cả."

"Như thế mới thật là cao quý," Molly đáp lời chàng, và cũng cảm thấy nhẹ lòng rằng từ đây chàng không còn theo đuổi Amalthea theo kiểu như xưa nữa. Kể cũng vui mà cũng hơi buồn. "Con gái thích thơ hơn là rồng chết, với gươm thần," Molly góp thêm ý kiến. "Khi tôi còn là con gái, tôi cũng vậy. Lý do tôi đi theo Cully vì..."

Nhưng Hoàng tử Lir đã ngắt lời nàng bằng giọng cương quyết, "Không, đừng vạch đường hy vọng cho tôi, tôi phải học cách sống không cần hy vọng, như cha tôi, và có lẽ vì thế mà sau cùng chúng ta hiểu được nhau." Hoàng tử thục tay vào túi, Molly nghe sột soạt có tiếng giấy bên trong. "Thật ra tôi cũng đã làm được vài bài thơ nói về hy vọng, nói về nàng, bà có thể đưa mắt nhìn qua nếu bà muốn."

"Tôi rất sung sướng được đọc thơ đó. Nhưng hoàng tử nghĩ sao là từ nay, thôi quách, đừng đi chiến đấu với loại hắc hiệp sĩ, và cưỡi ngựa vượt qua vòng lửa?" Molly nói vậy để đùa, nhưng nàng cũng biết ngay rằng nếu sự thể như vậy thì cũng đáng tiếc lắm thay. Những cuộc phiêu lưu hào hùng đó đã làm cho chàng đẹp lên nhiều, và cũng cứu nhân độ thế nữa chứ. Và còn điều này nữa, khi chàng đi vào hiểm nguy như vậy, chàng cho ta một cảm giác hồi hộp về sự sống chết bất ngờ của những vị anh hùng. Hoàng tử thì lắc đầu, vẻ bối rối.

"Ồ giả sử như tôi rửa tay treo kiếm, điều đó cũng chẳng phải dùng để khoe khoang với nàng. Nhưng sự thực là khi mình đã đi vào con đường cứu khốn phò nguy rồi, nó thành một cái nghiệp mà mình phải đi cho trọn, không thể phó mặc được. À bà đã đọc xong bài thơ thứ nhất của tôi chưa đấy, bà có thích bài đó không?

"Gợi cảm lắm," Molly nói. "Nhưng này hoàng tử, bụi vần với nỗi có được không?

"Được chứ, hơi chệch một tí, đó vần thôn, không phải vần chính."

Vừa lúc đó Schmendrick bước tới ngưỡng cửa. Molly hỏi, "Này ông bạn chữ gành viết thế nào? G-a-n-h- h-u-y-ề-n, hay g-h-a-n-h huyền?"

"G-h-a-n-h huyền," Schmendrick trả lời vẻ mệt mỏi. "Gành thì cũng như ghềnh chứ gì, mà ghềnh thì đích thị g-h-ề-n-h huyền."

Molly múc cho ảo thuật gia một bát súp, và ông ta ngồi xuống. Đôi mắt ông khắc khổ, mờ mịt, một bên mi giần giật.

"Tôi không thể làm trò này lâu hơn được nữa," ông chậm rãi nói. "Không phải vì nơi gớm ghiếc này, cũng không phải vì tôi cứ phải ngồi nghe nhà vua nói, tôi thích thế là đằng khác, nhưng vì các trò rẻ tiền tôi làm để giải trí ông ta. Đêm qua tôi làm suốt đêm. Tôi đâu có cần để ý đến ông ta muốn tôi làm trò quỷ thuật thứ thiệt, hay chỉ là thứ như cầu hồn, cầu cơ bình thường. Khổ một điều kể cả những trò tầm thường đó tôi cũng vẫn cứ lầm lẫn, thất bại. Bảo làm cái này thì rút cục ra cái nọ.

"Nhưng mà đó chính là điều ông ta muốn," Molly phản đối lại. "Nếu ông ta muốn ảo thuật thứ thiệt thì ông ta lưu dụng ông già Mabruk chứ." Thấy Schmendrick dướn lông mày nhìn lên, Molly vội nói thêm, "Không phải là tôi khoái loại Mabruk thứ thiệt đó. Vả lại cũng chẳng còn bao lâu nữa chúng ta sẽ tìm ra lối xuống sào huyệt Con Bò Mộng Đỏ. Con mèo đã bảo cho tôi cách tìm ra đường rồi."

Molly hạ giọng xuống thành lời thì thầm và cả hai cùng đưa lẹ đuôi mắt về phía Hoàng tử Lir; nhưng quả thực ông hoàng nầy lúc đó chẳng quan tâm gì đến họ, chàng đương làm thơ, loay hoay lựa vần một cách khá vất vả. Chàng khẽ đập đập cán bút vào môi vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm, "Thành, hừm, phải vần với mong manh, long lanh, bập bềnh..." Chàng chọn chữ gập ghềnh và ghi vội xuống trang giấy.

"E rằng chúng ta chẳng thể tìm ra đường được đâu," giọng Schmendrick bình tĩnh. "Dù là con mèo nói thật, điều mà tôi rất ngờ, Haggard cũng chẳng để chúng ta có thì giờ nghiên cứu điều tra về chiếc đầu lâu và cái đồng hồ. Bà bạn có thấy không, ông ta cứ càng ngày càng nhèn thêm thật nhiều việc cho bạn, chính là để bạn hết còn thì giờ tha thẩn, dòm ngó. Bạn nghĩ sao về việc ông ta cứ giữ lấy tôi bên cạnh, bắt làm những trò vớ vẩn rẻ tiền, hà chẳng cùng một mục đích đó? Bạn Molly ạ, ông ta biết, tôi chắc vậy, ông ta biết nàng là gì, tuy ông ta vẫn chưa tin hẳn đâu, nhưng khi ổng đã xác tin rồi, ổng sẽ biết cách đối phó. Ông ta biết. Đôi khi cứ trông mặt ông thôi cũng đủ thấy rằng tôi đoán không sai đâu."

Hoàng tử Lir đương vấp phải một vần khác, lẩm bẩm, "Chờ mong nay thỏa nỗi niềm. Yêu nhau mãi mãi

mà thêm, càng thêm, biết tìm. Hừ, khó thực."

Schmendrick nghển người, nghiêng đầu qua bàn. "Chúng ta không thể ở đây đợi ngày ông ta hạ thủ. Chỉ còn một đường hy vọng là phải thoát thân ban đêm, và bằng lối biển. Có thể tôi sẽ tìm cách xoay xở được một chiếc thuyền nhỏ. Các kỵ giáp binh thì chỉ chú trọng canh về phía kia, nơi có cổng lớn."

"Nhưng còn những kỳ lân lâm nạn trước đây nữa, nàng lặn lội đến đây chỉ vì việc ấy, mà đích thị là những kỳ lân lâm nạn xưa đều tập trung ở đây cả." Xem chừng Molly cũng phần nào cho rằng sự tìm kiếm kia là vô vọng, nên nàng đâm cáu với Schmendrick. "Này, thế nào về phép ảo thuật của ông bạn, ông bạn đã suy nghĩ tìm tòi đến đâu rồi. Liệu nàng có đến nỗi chết trong hình hài thế nhân như vậy chăng, và ông cứ sống nhăn răng như vậy mãi chăng? Coi bộ ông bạn còn muốn giúp Con Bò Mộng Đỏ nuốt chửng nàng nữa."

Ảo thuật gia ngồi phịch xuống, khuôn mặt lợt lạt và nhăn nheo như những ngón tay của người thợ giặt ngâm nước nhiều. "Thực ra điều đó không sao đâu, dù ở hình thể này hay hình thể nọ," ông như nói thầm với chính mình. "Nàng bây giờ không là kỳ lân nữa, nhưng là một thiếu nữ trong cõi nhân sinh có sống có chết, kẻ đã khiến anh chàng ngốc kia thở ngắn thở dài và đương loay hoay làm thơ tặng. Có thể là rồi đây rút cục Haggard cũng cóc khám phá được ra nàng là gì, vì nàng đã trở thành con gái ông ta. Thế kể cũng vui." Ông gạt bát súp sang bên, chưa hề đụng tới một muỗng, và gục mặt vào đôi bàn tay, nói tiếp, "Nếu chúng ta không tìm thấy được những kỳ lân lâm nạn cũ, thì chắc chắn tôi cũng không thể khiến nàng trở lại hình thể cũ được. Trong tôi có pháp thuật khỉ khô gì đâu."

"Schmendrick," Molly muốn nói thêm điều gì, nhưng ảo thuật gia đã đứng phắt dậy và đi vút ra khỏi nhà bếp, mặc dầu không phải vì ông ta nghe thấy vua Haggard kêu mình. Hoàng tử Lir vẫn không hề ngẩng đầu lên, tiếp tục sửa câu gieo vần. Molly treo ấm nước trên lò lửa, sửa soạn trà cho những người lính canh.

"Tôi làm gần xong bài thơ rồi, chỉ còn đoạn cuối," Lir khoe với Molly. "Bà có muốn nghe những đoạn tôi vừa sáng tác xong chăng? Hay đợi tôi hoàn tất đã?"

"Thế nào cũng được," nàng đáp. Thế là hoàng tử đọc nhưng Molly có tâm địa nào mà nghe đâu. May thay lúc ấy đám kỵ giáp binh bước vào. Chàng chưa đọc hết và cũng ngượng không dám hỏi ý kiến Molly trước mặt đám kỵ giáp binh. Khi đám lính canh đã ra đi rồi, chàng lại đương vùi đầu sáng tác một bài khác. Mãi khuya lắm ông hoàng mới tạm rút lui về phòng ngủ. Còn lại một mình Molly ngồi bên bàn, tay ôm con mèo lông sặc sỡ.

Bài thơ mới hoàng tử đương làm thuộc loại thủ vĩ ngâm. Trên đường về phòng mình, hoàng tử khoái chí lắm. Chàng nghĩ, "Bài thơ đầu ta sẽ luồn dưới khe cửa phòng nàng, còn bài thứ hai để dành đến mai." Ông hoàng đương xét lại ý định không ký tên dưới những bài thơ sáng tác nhưng giờ đây thì chàng có ý định sẽ dùng bút hiệu "Chàng Hiệp Sĩ Tương Tư," Vừa nghĩ đến đó thì chàng nhận ra nàng Amalthea đương thoăn thoắt xuống bực trong bóng tối. Khi chợt nhận ra chàng, nàng thốt một tiếng kêu nhỏ ngỡ ngàng và ngừng lại khoảng ba bực trên cao cách chàng.

Nàng bận một chiếc áo mà một kỵ giáp binh đã lẻn xuống thành phố Hagsgate ăn trộm được vào một đêm nào đó. Tóc nàng xõa xuống ngang vai, chân đi đất. Bất ngờ gặp nàng như vậy, Hoàng tử Lir cảm thấy luống cuống ngượng ngùng, đến nỗi chàng đánh rơi bài thơ và cũng quên khuấy cả mọi dự tính, chàng còn định quay chạy đi là đàng khác. Nhưng chàng sự nhớ dầu sao mình cũng là anh hùng, vì vậy chàng hùng dũng tiến thẳng lên, cúi chào nàng cực kỳ lịch thiệp, "Xin chào công nương."

Nàng Amalthea nhìn chàng chăm chú trong bóng đêm, nàng thò tay ra, nhưng chưa kịp đặt lên người chàng đã vội rụt lại. Nàng hỏi thầm, "Ông là ai: Rukh, phải chăng?"

"Tôi là Lir," chàng trả lời, và thốt nhiên thấy sờ sợ. "Nàng không nhận ra tôi sao?" Nhưng nàng đã quay trở lại, tiếng bước chân nàng đi mơ hồ như tiếng chân loài thú. Ngay như dáng nàng đi, đầu cúi xuống, trông cũng từa tựa như dáng con dê hay con hươu gì đó. Chàng nói, "Tôi là Lir."

"Mụ già," nàng Amalthea nói. "Trăng lặn. A." Nàng hơi rùng mình, và sau đó nàng thực sự nhận ra chàng, toàn thân nàng còn mơ hồ run rẩy, và nàng vẫn không tiến lại gần chàng hơn.

"Nàng đương mơ," giọng chàng vẫn giữ được vẻ hùng dũng của hiệp sĩ. "Ôi ước chi ta biết được nàng đương mơ thấy gì."

"Trước đây em đã mơ thấy điều đó rồi," nàng chậm rãi trả lời chàng. "Em mơ thấy mình bị nhốt trong một cái chuồng, quanh em còn nhiều những con vật khác cũng bị nhốt trong chuồng. Lại có một mụ già nữa. Nhưng thôi, em không muốn làm phiền chàng. Em đã từng mơ như thế nhiều lần rồi."

Nàng muốn tạm biệt chàng lúc đó, nhưng chàng đã nói với nàng bằng thứ giọng chỉ những bậc cái thế anh hùng mới có, thứ giọng âu yếm, chở che, đùm bọc như tình mẹ thương. "Một giấc mộng mà cứ trở đi trở lại hoài tất có ý nghĩa một sứ điệp báo trước mình một cái gì sẽ xảy ra. Xin nàng kể rõ thêm nữa, tôi sẽ gắng tìm lời giải mộng cho nàng."

Nghe vậy nàng dừng bước hẳn, nhìn chàng đầu hơi ngoái lại, vẫn với dáng điệu của một con vật mảnh khảnh, bỡ ngỡ, chăm chú nhìn tự trong bụi rậm nhìn ra. Nhưng đôi mắt nàng còn là đôi mắt lạc lõng một người đương cố nhớ ra điều gì mình đương cần. Giá như lúc đó chàng chớp mắt, có thể nàng đã rời bỏ chàng mà đi ngay, nhưng chàng đã biết cách giữ nàng lại bằng tia nhìn thẳng, chăm chú, như chàng vẫn nhìn thẳng như vậy để thôi miên những quái vật, giữ chúng đứng yên bất động. Nhìn đôi bàn chân không, đi đất của nàng, tim chàng nhói buốt còn hơn là bị sừng quái vật húc phải, nhưng quả thật chàng luôn luôn xứng danh là một đấng anh hùng.

Nàng Amalthea thủ thỉ nói, "Trong mộng, em thấy những toa xe đen, có chấn song sắt, có những con thú, đặc biệt có con quái vật đôi cánh lấp lánh như kim khí dưới trăng. Có một người cao lớn với đôi mắt xanh và đôi bàn tay rướm máu."

"Người đàn ông cao lớn có thể là ông chú nàng, ảo thuật gia," Hoàng tử Lir vừa suy nghĩ vừa nói. "Điều đó rõ rồi. Còn đôi tay rướm máu thì bỏ qua đi, không quan trọng, xin nàng tha lỗi cho vì đã nói vậy. Thế nàng chỉ mơ có vậy thôi sao?"

"Em không thể kể hết cho chàng nghe được" nàng nói. "Giấc mộng chưa hết. Chưa bao giờ hết cả." Sự sợ hãi trở lại trong ánh mắt nàng như hòn đá rơi xuống hồ sâu: mọi sự mờ ảo và quay cuồng, và những bóng chạy trốn tán loạn. Nàng nói, "Em đã dời bỏ một nơi dung thân tuyệt hảo, để đi vào vùng đêm tối mênh mang. Cũng có ban ngày nữa, và em đi dưới hàng cây giẻ gai, mưa rơi giăng mắc và xót xa. Lại có cả những cánh bướm, những tiếng dịu ngọt, những lối đi lốm đốm, và những đường phố như xương cá, và quái vật biết bay xà xuống giết chết mụ già. Em đương chạy và chạy hoài trong vùng lửa lạnh, rồi em quay lại, chân biến thành chân loài thú."

Hoàng tử Lir ngắt lời, "Xin nàng đừng kể thêm gì nữa." Giấc mộng nàng kể như biến thành hình thể âm u ngăn cách chàng với nàng. Chàng không còn muốn tìm hiểu ý nghĩa của chúng.

"Xin nàng đừng nói nữa," chàng nhắc lại.

"Em phải tiếp tục chứ," nàng Amalthea nói, "Vì những giấc mộng đó không bao giờ hết cả. Kể cả khi em thức giấc, đi đứng, ăn uống em cũng không thể nói rõ cái gì là thật, cái gì là em đương mơ. Em nhớ lại cái chắc là không hề xảy ra, và em quên cái đương xảy đến. Mọi người nhìn em như thể em đương nhiên quen biết họ, em quả thực có quen họ trong mộng thật, và lửa hình như bao giờ cũng lan tới gần em, kể cả lúc em đã thức giấc."

"Xin nàng đừng kể nữa," chàng nói một cách tuyệt vọng. "Một mụ phù thủy đã xây cái lâu đài này. Kể chuyện ác mộng ở đây, ác mộng có thể thành sự thực." Thật ra không phải những giấc mộng đó của nàng làm chàng e ngại, chàng sợ vì trong khi nàng kể lại như vậy mà tuyệt nhiên nàng không hề nhỏ lệ. Là một anh hùng, chàng hiểu những giọt lệ của mỹ nhân và biết cách an ủi - thường là giết một cái gì - nhưng vẻ kinh hoàng điềm đạm của nàng bỗng làm chàng bối rối và nhụt chí khí trong khi khuôn mặt nàng làm sụp đổ khoảng cách danh dự mà chàng muốn giữ vững giữa hai người. Khi chàng cất lời nói nữa thì lần nầy giọng chàng trở thành non dại, vấp váp.

"Tôi sẽ theo đuổi nàng một cách dễ thương hơn, nhưng vẫn chưa biết cách theo đuổi ra sao cho thích hợp với nàng. Những đầu rồng, những chiến công hiển hách của tôi làm nàng phát ngấy, nhưng tôi chẳng có gì khác để dâng nàng. Tôi đã trở thành anh hùng từ lâu rồi, và trước khi chưa là anh hùng, tôi chả là gì cả, hay chỉ là một thằng con trai đần độn, yếu đuối của cha tôi. Có lẽ giờ đây tôi thành tẻ nhạt theo một thể thức mới chăng. Nhưng tôi hiện ở đây, nàng đừng để uổng xin cho hay tôi có thể giúp nàng được điều gì, không cần phải kinh thiên động địa, nhưng hữu ích thôi."

Nàng Amalthea mỉm cười cùng chàng, đó là lần đầu tiên nàng mỉm cười với chàng từ khi nàng tới lâu đài này. Một nụ cười mỉm, mong manh như vành trăng thượng tuần long lanh in ngần trên vòm trời, nhưng quả thực đã khiến Hoàng tử muốn nghiêng người về phía đó để tự sưởi ấm cho mình, chàng còn muốn khum khum hai bàn tay hứng lấy nụ cười mà thổi lên cho sáng thêm nữa, nếu như chàng dám có cử chỉ đó.

"Xin chàng hát cho em nghe một bài," nàng nói. "Cũng là một việc hào hùng lắm nếu chàng cất giọng hát ở khoảng vắng lạnh đêm trường này, đồng thời hữu ích nữa. Xin hãy hát cho em một bài, hát lớn lên, hãy dìm cho chết đuối mọi ác mộng của em vào âm thanh sảng khoái của chàng. Và em có thể nhớ lại những gì em phải nhớ. Xin hãy hát ngay đi, hỡi ông hoàng của em. Đó chẳng phải là một hành động anh hùng quả cảm quen thuộc của chàng, em biết, nhưng điều đó làm vui lòng em biết bao."

Thế là Hoàng tử Lir cất giọng hát, giọng hát tràn đầy sinh khí, và trông kia, dọc theo bực thang những con vật nhỏ ẩm ướt, ít khi được trông thấy, đương tới tấp chạy về mọi ngả để tìm chốn ẩn thân. Giọng hát của chàng như mang ánh dương quang tới. Chàng hát theo ngẫu hứng, và đây là bài hát vui, tếu chàng sực nhớ ra để sưởi ấm và soi sáng đêm trường:

Chợt lớn lên thành chàng trai trẻ

Được các nàng vừa nể vừa ưa

Bướm ông ong bướm mây mưa

Có bao giờ nói mình ưa cô nào

Mặc cô gái má đào mơn mởn

Mặc cho tình gió rợn mưa đong

Chờ ai lòng nhủ với lòng

Duyên tình như thể gương lồng bóng hoa

Ngày tháng vẫn la đà trôi miết

Bướm hoa càng da diết phù du

Ái ân, cười nói, vui đùa

Mà sao tình vẫn hững hờ với duyên

Lòng tự nhủ thuyền quyên đến muộn

Như hoa vàng thêm đượm chiều đông

Đợi chờ vẫn đợi chờ mong

Hưởng vui vẫn chuyện bướm ong qua ngày

Rồi một buổi hương trời xuất hiện

Người tôi mơ thoắt đến cùng thơ

Phụ tình quen thói như xưa

Vàng thau lẫn lộn giấc mơ tan tành

Hỡi ơi, dẫu ân tình tuy mạnh

Thôi hư còn ương ngạnh gấp đôi

Bướm ong ong bướm quen rồi

Sở Khanh trắc nết khiến người ra đi.

Nàng Amalthea cất tiếng cười ròn khanh khách khi Hoàng tử vừa hát xong. Bóng tối âm u như lùi xa, như chạy trốn khỏi hai người. "Thật là hữu ích," nàng nói. "Cám ơn Hoàng tử của em."

"Tôi cũng không hiểu sao mình lại chọn hát bài này." Hoàng tử Lir ngượng ngùng giải thích. "Một trong những người lính của cha tôi thường hát bài đó cho tôi nghe; tôi không tin tình ý nói trong bài ca là đúng đâu. Tôi nghĩ rằng tình yêu phải mạnh hơn thói quen và hoàn cảnh chứ, mình có thể chờ đợi lâu đến đâu chăng nữa, khi người ước mơ tới, mình phải nhận ra ngay là chính nàng đó." Nàng Amalthea lại mỉm cười, nhưng không trả lời. Chàng hoàng tử tiến thêm một bước tới gần nàng.

Tự thấy cảm phục mình về cử chỉ bạo dạn đó, chàng nói khẽ, "Tôi muốn đi vào giấc mộng của nàng ôi, nếu tôi có thể làm được việc đó, để gìn giữ nàng, tôi muốn diệt trừ đến tận gốc tận rễ những gì ám ảnh nàng, quấy phá nàng. Nhưng làm sao tôi vào được giấc mộng của nàng, nếu nàng không mộng thấy tôi."

Trước khi nàng kịp trả lời chàng, nếu như nàng có ý muốn trả lời, thì cả hai cùng nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ những bực thang xoáy ốc phía dưới, và giọng khàn khàn của vua Haggard. "Ta nghe thấy tiếng hắn hát. Có cái gì làm hắn hát vậy."

Kế đó là tiếng Schmendrick ảo thuật gia của nhà vua, đáp bằng một giọng nhẫn nhục, "Thưa ngài đó là vài khúc anh hùng ca, hoàng tử vẫn hát mỗi khi ra đi tìm chiến thắng hào hùng, hay mỗi khi trở về với thành quả vinh quan. Xin Bệ Hạ yên lòng."

"Hắn có chịu cất tiếng hát ở lâu đài nầy bao giờ đâu," nhà vua nói. "Chắc là trên con đường phiêu lưu điên khùng hắn hát luôn, vì đó là thói quen của các vị anh hùng mà. Nhưng lần này hắn lại hát ngay ở đây, mà không phải là những khúc anh hùng ca hay những bài biểu lộ tình tự theo truyền thống hiệp sĩ, đây là bài hát huê tình rõ ràng. Con bé ấy đâu rồi? Ta biết chắc là hắn hát bài huê tình, dù không nghe rõ lời ca, vì ta nghe tiếng đá chuyển động trong lòng đất dưới chân di chuyển của Con Bò Mộng Đỏ. Con bé

ấy đâu rồi?"

Chàng hoàng tử và Amalthea nhìn nhau trong bóng đêm, lúc đó chàng và nàng như đứng sát bên nhau mặc dầu cả hai cùng không hề chuyển dịch. Họ cùng sợ bị nhà vua bắt gắp. Phía trên họ là khoảng dẫn vào một hành lang; họ bèn quay người, cùng chạy về phía đó, trước mặt tối mò mò. Bước chân của nàng thì câm lặng như lời hứa câm lặng nàng vừa trao cho chàng bằng ánh mắt, nhưng đôi ủng nặng nề chàng mang thì thực tình vang lên rang rảng như bất kỳ đài ủng của hiệp sĩ nào vẫn vang trên sàn đá như vậy. Vua Haggard không đuổi theo. Ảo thuật gia thì thầm, "Chuột, thưa ngài, chuột, không còn nghi ngờ gì nữa. May thay về thứ bùa chú." Tiếng nhà vua vang dọc theo hành lang đôi trẻ vừa chạy khuất. "Để cho chúng chạy. Với ta, chúng chạy như vậy là phải đạo."

Khi hai người ngừng chạy, đứng lại khoảng nào, họ lại nhìn nhau.

°

Thế là mùa đông đằng đẵng cũng qua đi, không phải để sang một mùa xuân lá xanh hoa nở gì, mà sang một mùa hạ hung tàn ngắn ngủi tại lãnh địa này của vua Haggard. Đời sống tại lâu đài tiếp tục qua trong câm lặng, nơi đây không ai ủ ấp một niềm hy vọng gì trong lòng. Molly Grue làm bếp, giặt giũ, lau sàn đá, khâu vá giáp trụ, mài gươm giáo; nàng bổ củi, xay bột, tắm cho ngựa, rửa chuồng, nấu chảy vàng bạc ăn trộm về rồi cất vào rương cho nhà vua. Sau cùng vào mỗi buổi tối, trước khi lên giường ngủ, nàng thường còn phải đọc vài bài thơ mới sáng tác của Hoàng tử Lir và sửa cho chàng đôi lỗi chính tả.

Schmendrick thì làm trò hề, làm ảo thuật, khi nhà vua ra lệnh. Ảo thuật gia chán ghét những trò đó lắm rồi, ông biết nhà vua thừa hiểu vậy, nhưng lại lấy thế làm khoái. Ông có đề nghị với Molly nên trốn thoát khỏi lâu đài trước khi Haggard khám phá ra sự thật về nàng Amalthea, nhưng khi có thì giờ rảnh ông cũng chẳng thiết tìm cách khám phá ra con đường hầm bí mật dẫn tới sào huyệt Con Bò Mộng Đỏ. Hình như ông đành chịu đầu hàng, không phải nhà vua, mà một kẻ địch nào đó già dặn hơn, độc ác hơn. Nó quả đã thắng ông sau một mùa đông qua đi tại chốn này.

Nàng Amalthea thì vẻ đẹp cứ ngày một rỡ ràng, mặc cho đời sống chốn nàng ở ngày một tàn bạo hơn, tăm tối hơn. Những kỵ-giáp-binh già nua run rẩy, ướt sũng nước mưa ngoài tháp canh, hay đi ăn trộm trở về, gặp nàng giữa lối điều cảm thấy như trẻ lại và lòng nở ra hoa. Có thể nàng mỉm cười với họ, nói với họ đôi lời dịu dàng, nhưng khi nàng đã khuất xa, họ lại thấy tòa lâu đài đen tối ủ ê hơn bao giờ hết với tiếng gió bên ngoài lồng lộng trong bầu trời âm u. Vì nhan sắc của nàng nay đã là nhan sắc của thế nhân, người già chẳng tìm được chút an ủi nào nơi đó. Họ chỉ còn có thể tự sưởi ấm bên ngọn lửa nhỏ dưới nhà bếp kia.

Nhưng giữa nàng Amalthea và Hoàng tử Lir thì khác hẳn. Họ đi chơi với nhau, nói chuyện ríu rít với nhau, cùng nhau cất tiếng hát say sưa vui vẻ, cứ y như lâu đài của Vua Haggard đây là cả một khu rừng xuân xanh mướt, ngút ngàn, với tiếng suối reo đây đó. Họ cùng nhau trèo lên những đỉnh tháp cong queo mà họ coi như những đỉnh đồi thơ mộng, ăn giữa trời với nhau trên mặt đá sù sì mà họi coi như thảm cỏ xanh mướt. Trên đầu họ luôn luôn là vòm trời màu chì, nhưng họ cần quái gì. Họ lướt nhanh, lên lên xuống xuống theo cầu thang cứ y như họ đang cùng nhau thỏa thuê bơi lột theo dòng suối. Chàng nói với nàng những điều chàng biết, suy nghĩ về chúng rồi lại suy nghĩ phát biểu giúp nàng nữa và nàng lắng nghe không hề phản đối. Không phải là nàng muốn lừa gạt chàng, nhưng vì quả thực khi đứng trước tòa lâu đài và chàng, nàng không nhớ một cái gì cả. Nàng chỉ biết khai mạc và bế mạc cuộc vui họp mặt bằng chính Hoàng tử Lir - trừ trong giấc mơ, và những giấc mơ đó của nàng cũng tàn lụi rất mau chóng, như chính lời chàng thường bảo.

Giờ thì họ ít nghe thấy tiếng gầm của Con Bò Mộng Đỏ ra đi vào lúc màn đêm đã buông xuống. Nhưng đôi khi nếu chợt nghe thấy, nàng vẫn tỏ vẻ sợ hãi rụng rời, và tường đá, và mùa đông như lại muốn bao phủ vùi rập đôi trẻ. Vào trường hợp đó, chàng muốn âu yếm cầm tay nàng và an ủi nhưng chàng biết nàng vẫn còn rất sợ sự đụng chạm đó.

Vào một chiều kia, nàng Amalthea leo lên đỉnh ngọn tháp cao nhất, ngóng đợi Hoàng tử Lir về. Chàng ra đi thanh toán tên anh rể của một con quỷ mà chàng đã hạ sát. Ấy, dạo này đôi khi chàng vẫn ra đi thực hiện một vài cuộc mạo hiểm như vậy. Trên đầu nàng lúc đó, mây chất như núi; một màu trắng bẩn, nhưng trời vẫn không mưa. Tít dưới xa, biển lướt rộng về phía chân trời mờ khói theo từng vệt, chỗ thì lấp loáng bạc, chỗ thì màu lá cây, chỗ thì màu nâu như rông, những con chim gớm ghiếc kia không chịu ngưng nghỉ, chúng bay lên bay xuống khi thì từng hai con, quay cuồng trên sóng nước rồi lại quay về đậu vênh vang trên bãi cát, hướng về phía lâu đài của Vua Haggard trên bờ đá cao làm điệu như vừa cười khà khà, vừa kêu thành lời, "Nói như vậy đó, nói như vậy đó." Thủy triều thấp, và có thể sắp dâng cao.

Nàng Amalthea bắt đầu hát. Giọng nàng đu đưa trong gió lạnh như giọng một loài chim lạ.

"Tôi là công chúa con vua

Lớn lên với tháng ngày qua tuổi đời

Tù nhân cho cái thân tôi

Da xiềng, thịt xích, nào vơi mối sầu

Nhớ ai gió thổi bên lầu

Thương ai trăng dãi qua cầu ngẩn ngơ.

Nàng không hề nhớ là đã nghe hát bài này trước đây, lời ca như bàn tay lũ trẻ cố níu kéo nàng trở lại chỗ mà chúng muốn được xem nữa. Nàng cựa vai như để xua đuổi chúng.

"Nhưng ta đâu có già," nàng tự nhủ, "và ta đâu có là tù nhân. Ta là công nương Amalthea mà Hoàng tử Lir yêu dấu. Hoàng tử đã lọt được vào giấc mộng của ta rồi kia mà, chẳng có điều gì khiến ta phải nghi ngờ, kể cả khi ngủ. Ta đã học được bài hát sầu đó ở đâu vậy? Ta là công nương Amalthea, thường chỉ biết những bài hát do Hoàng tử Lir dạy."

Nàng đặt tay lên khoảng cái dấu ở giữa trán. Tiếng triều biển dạt dào đâu đây, êm ả như vòng đai hoàng đạo; tiếng những con chim gớm ghiếc kêu lên the thé. Nàng hơi bối rối khi thấy cái dấu vẫn còn đó.

"Kính chào Bệ Hạ," nàng nói, tuy lúc đó chẳng hề có một tiếng động nào. Có tiếng cười phía sau và nàng quay lại nhìn nhà vua. Ngoài bộ giáp ông còn khoác tấm áo choàng màu xám, nhưng đầu để trần. Những vết nhăn đen trên khuôn mặt chứng tỏ thời gian đã cương quyết để lại con dấu, tuy nhiên trông ông còn vạm vỡ hơn, man rợ hơn con ông nhiều.

"Nàng có vẻ tưng bừng thích nghi mau lẹ với hiện tại và trì độn với dĩ vãng," nhà vua nói. "Người ta bảo tình yêu làm đàn ông lẹ lên, làm đàn bà chậm đi. Ta sẽ bắt giữ nàng lại nếu như nàng còn say đắm hơn nữa."

Nàng mỉm cười nhưng đáp lời: Nàng thường không biết nói sao với ông già có đôi mắt xám lợt ấy, nàng ít khi gặp ông ta, trừ đôi khi vào trường hợp nàng đang chia sẻ những giây phút cô quạnh nhất với Hoàng tử Lir. Vừa lúc đó có tia lấp lánh của giáp trụ ánh lên tự đáy sâu thung lũng, và tiếng vó ngựa vấp trượt, mệt mỏi đập trên đá. "Hoàng nam của Bệ hạ đã trở về."

Vua Haggard tiến tới đứng cạnh nàng bên bờ thành thấp, nhưng ông không hề chú ý ngắm khuôn mặt nhỏ xíu còn ở tít dưới xa của đứa con trở về. Ông hỏi, "Này chứ ta với nàng thì cần gì phải chú ý tới Lir nhỉ. Hắn chẳng phải là con ta, cũng chẳng phải thuộc về ta. Ta đã mang hắn về đây từ thuở hắn còn đỏ hỏn bị ai đó bỏ rơi, thuở đó ta nghĩ rằng chưa bao giờ mình sung sướng chỉ vì vừa chưa bao giờ mình có con. Thoạt việc chăn nuôi hắn cũng là cái thú, nhưng rồi niềm vui cũng chóng tàn. Cái gì đến với ta cũng chỉ cho ta hưởng những niềm vui chóng tàn, duy có một điều cho đến bây giờ với ta cũng chưa hề trở thành nhàm chán." Khuôn mặt độc ác của nhà vua cùng đượm vẻ nham hiểm như cái lưới vừa bung ra để bất ngờ chụp xuống. "Lir có khám phá ra điều đó cũng không giúp ích gì cho nàng. Mà cho đến nay hắn cũng chưa hề biết cái đó."

Bỗng nhiên cả tòa lâu đài rung lên như dây đàn, con vật nằm ở dưới đáy móng hầm sâu vừa cựa mình thức giấc. Nàng Amalthea dễ dàng lấy lại thăng bằng, vì đã quá quen với điều này, và hỏi khẽ, "Con Bò Mộng Đỏ. Nhưng tại sao ngài lại nghĩ rằng tôi đến để ăn trộm Con Bò Mộng? Tôi có vương quốc nào đâu để giữ nó? Tôi chinh phục nó, lấy trộm nó thì dùng được việc gì? Nó ăn chắc khỏe dữ?"

"Đừng có ngạo ta, nàng" vua đáp. "Con Bò Mộng Đỏ cũng như chàng trai kia, cả hai chẳng hề là của ta. Con Bò Mộng Đỏ không ăn gì cả, và cũng chẳng thể bị mất trộm. Nó phục vụ bất kỳ kẻ nào không biết sợ là gì." Nàng Amalthea thoáng thấy vẻ tiên tri tiên giác lướt trên khuôn mặt dài, xám của ông, lướt trên vừng trán của ông. "Đừng có ngạo ta," ông nói. "Tại sao nàng lại giả bộ như quên mất điều nàng đương tìm kiếm, đợi ta phải nhắc nàng chăng? Ta thừa biết nàng đến đây để tìm gì, nàng cũng thừa biết ta có giữ thứ đó. Cứ lấy cái đó đi, có giỏi thì cứ lấy đi, nhưng đừng làm bộ đầu hàng." Những vết nhăn trên mặt ông đều xuất hiện như những lưỡi dao sắc.

Hoàng tử Lir cưỡi ngựa trên đường về, miệng cất tiếng hát vang. Nàng Amalthea chưa nghe rõ được lời ca của chàng. Nàng điềm đạm nói với nhà vua, "Thưa ngài, Con Bò Mộng Đỏ đã giúp ngài chiếm hữu được những gì? Đàn súc vật, ngai vàng, vương quốc chăng? Duy tôi chỉ ưng có một vật đó là vật mà ngài không có quyền giữ. Tất cả kho tàng ngài có, trong đó không có chàng, tôi thành thực chúc ngài giữ lấy mà an hưởng. Kính chào ngài."

Nàng định đi về phía cầu thang, vua đã đứng chặn đường. Nàng ngừng lại, nhìn vua với đôi mắt đen tối như vết chân loài thú in trên tuyết. Vị lão vương mỉm cười, nàng Amalthea thấy lạnh người giây lát vì nàng chợt tưởng tượng thấy như nàng và nhà vua có phần nào giống nhau. Vua nói, "Ta biết nàng. Ta gần như đoán ra ngay, khi thoạt thấy nàng từ xa lại với tên hề và người nấu bếp của nàng. Kế đó nhất cử nhất động nàng đều tự tố cáo rõ như ban ngày. Từ dáng đi, từ vẻ nhìn, từ cách quay đầu, từ cách thở, từ cách đứng yên bất động - ta đều quan sát rất kỹ. Nàng làm ta ngạc nhiên một thời gian, nhưng giờ thì hết rồi."

Ông ta ngoái nhìn ra phía biển, đi thẳng tới khoảng thành thấp, dáng lanh lẹ dị thường, như một chàng trai trẻ. Ông nói, "Triều bắt đầu lên. Hãy lại đây mà trông. Lại đây." Giọng nói của ông rất nhẹ, nhưng cũng đủ khiến lũ chi gớm ghiếc trên bãi biển kia ngừng kêu. "Lại đây," tiếng ông trở nên giữ dằn. "Lại đây, ta không đặt tay lên nàng đâu mà sợ."

Tiếng Hoảng tử Lir hát:

"Thương nàng lắm lắm nàng ôi,

Thương nàng biết thuở nào nguôi hỡi nàng..."

Chiếc đầu khủng khiếp treo lủng lẳng nơi yên ngựa của chàng như đập theo nhịp trầm. Nàng Amalthea tới đứng bên vua.

Trời vần vũ mây, nàng ngắm nước triều dâng cao dần, những đợt sóng nhấp nhô như muôn vàn thân cây trồi lên ngang biển. Càng gần tới bãi cát, những đợt sống càng như khom lưng nhô cao hơn nữa rồi lao mình hung dữ lên bãi cát, trông cảnh đó chẳng khác cảnh một đoàn súc vật vừa bị sập bẫy vội lồng lộn nhảy qua một đoàn súc vật vừa bị sập bẫy vội lồng lộn nhảy qua một bức tường để thoát thân, nhưng rút cục bị bật trở lại, bèn nhe răng múa vuốt cố nhảy một lần nữa, thêm lần nữa, và cứ thế cho đến lúc chân chồn móng vỡ. Trong khi đó lũ chim gớm ghiếc càng cất tiếng kêu the thé muôn phần rùng rợn. Nàng ngắm những đợt sóng từ xa ùa lại màu xám và xanh như chim bồ câu, nhưng khi chúng va vào bãi cát, vỡ tung thành bọt thì biến thành máu trắng xóa, trắng như cụm tóc của chính nàng đương phất phơ trước mắt.

Một tiếng nói lớn, lạ lùng ngay bên tai nàng, "Đó, chúng đó." Vua Haggard chỉ xuống khoảng bọt biển trắng xóa, rồi cất tiếng cười sằng sặc, nhắc lại, "Đó, chúng đó. Nàng có dám nói đó không phải là đồng loại của nàng chăng? Nàng có dám nói nàng không đến đây để tìm chúng chăng? Nàng có dám nói nàng chỉ đến đây trú ngụ nơi đây qua một mùa đông để tìm tình yêu thôi chăng?"

Ông ta không hề đợi câu trả lời, mà quay đi tiếp tục ngắm sóng biển. Khuôn mặt ông đổi màu một cách kỳ dị: sự sảng khoái làm bừng màu da xẫm, làm tròn gò má xương xẩu, làm phẳng những nếp nhăn vòng cung hai bên miệng. "Chúng là của ta," ông nói, "Chúng thuộc quyền sở hữu của ta. Con Bò Mộng Đỏ đã bắt chúng về từng con một, từng con một, và ta yêu cầu Bò Mộng dẫn chúng theo đường ra biển. Còn có chỗ nào tuyệt hảo hơn để giam giữ kỳ lân bằng biển? Con Bò Mộng Đỏ vẫn có đó, thức hay ngủ, canh giữ chúng.

Từng bị Con Bò Mộng Đỏ quần cho mất nhuệ khí, giờ đây chúng đành cam chịu sống dưới biển. Vẫn theo nước triều mon men đến gần bờ đấy nhưng tuyệt nhiên không dám lên khỏi mặt nước. Chúng sợ Con Bò Mộng!"

Gần có tiếng Hoàng tử Lir hát.

Yêu nàng dám tiếc gì đâu

Núi cao, biển rộng, sông sâu chẳng nề.

Nàng Amalthea bám chặt lấy bờ thành mong hoàng tử sớm tới với nàng, vì nàng cho rằng vua Haggard điên mất rồi. Bên dưới kia vẫn chỉ là bãi biển nhỏ, hẹp, với những tảng đá và triều dâng, thế thôi, có gì khác đâu.

"Ta thích ngắm chúng. Vui không thể tả được." giọng của nhà vua như trẻ thơ cất tiếng hát. "Ta chắc chắn đố là niềm vui thật. Lần đầu tiên cảm thấy vui, ta chợt nghĩ rằng ta sẽ chết. Buổi sớm đó, ta thấy hai kỳ lân, con đực đang uống nước ở dòng suối, con cái ngả đầu lên lưng con đực. Ta nghĩ rằng ta sẽ chết.

Ta bảo Con Bò Mộng Đỏ rằng ta cần chúng, ta cần tất cả lũ chúng, không sót một con. Thế là Bò Mộng đi bắt chúng, cứ từng con một, từng con một bị dẫn về. Thực ra Con Bò Mộng Đỏ chỉ biết tuân lịnh thôi. Ta bảo nó đi bắt ong hay đi bắt cá sấu thì nó cũng tuân lệnh y như vậy. Nó chỉ cần phân biệt cái ta muốn và cái ta không muốn, thế thôi."

Ông ta chợt quên khuấy nàng khi cúi nhìn qua bức thành thấp, lúc đó nàng có thể lẩn đi được. Nhưng nàng vẫn đứng nguyên. Giấc mộng cũ kỹ nào đó như chợt thức giấc bao phủ lấy nàng, dù đang thanh thiên bạch nhật. Triều biển tiếp tục lên, sóng biển xô vào đá tan tác, và tiếng Hoàng tử Lir ca theo nhịp vó ngựa.

"Yêu nàng lắm lắm nàng ôi,

Yêu nàng biết thuở nào nguôi hỡi nàng."

"Thưở ban đầu gặp chúng, ta còn là chàng trai trẻ." Vua Haggard nói. "Nay thì đã già rồi, từ đó tới nay ta đã bắt nhốt biết bao nhiêu là kỳ lân trong vùng biển dưới kia. Nhưng ta cũng luôn luôn hiểu rằng chẳng có cái gì đáng ngự trị trong trái tim ta, bởi có cái gì vĩnh cửu đâu. Và ta đã có lý, bằng chứng, ta mỗi ngày một già. Tuy nhiên cứ mỗi lần đứng ngắm đám kỳ lân, thật tình ta cảm thấy như mình trẻ lại ngoài ý muốn, trở lại thuở thanh xuân lần đầu tiên bắt gặp chúng trong rừng."

Nương theo lời nói của Vua Haggard, nàng Amalthea tự nhủ rằng trong mộng nàng vẫn đứng và nhìn xuống bốn chân loài thú trắng phau của mình, lại có một vệt cháy bỏng ở trên trán, vệt bỏng đó nay vẫn còn. Nhưng nước triều vẫn xô vào bờ kia, có thấy con kỳ lân nào đâu. Nhà vua điên rồi. Ông tiếp tục nói, "Không hiểu lũ chúng sẽ ra sao sau ngày ta qua đời. Con Bò Mộng Đỏ sẽ quên chúng ngay tức khắc, ta biết rõ điều đó lắm, nó ra đi tìm một ông chủ mới nhưng chúng nó biết lợi dụng lúc đó mà ùa lên bờ chăng. Ta mong rằng không, như vậy chúng sẽ thuộc về ta vĩnh viễn."

Nhà vua quay lại ngắm nàng Amalthea, đôi mắt vừa dịu dàng vừa tham lam y như đôi mắt Hoàng tử Lir ngày nào ngắm nàng. Ông nói. "Ngươi là con kỳ lân cuối cùng. Con Bò Mộng Đỏ bắt trượt vì ngươi đã hóa thành cô gái như thế này, nhưng điều đó qua mắt ta sao nổi. Ta hỏi thực ngươi làm cách nào mà hóa thành thiếu nữ như vậy. Cái anh chàng ảo thuật gia của người chắc chắn không làm nổi trò đó, biến kem thành bơ hắn cũng không làm nổi.

Nếu như lúc đó nàng buông tay ra khỏi bờ thành, có thể nàng ngã khuỵu, nhưng nàng đã điềm tĩnh trả lời,

"Thưa ngài, tôi không hiểu ngài nói gì. Tôi có trông thấy gì ở sóng biển kia đâu."

Khuôn mặt nhà vua rúm ró lại, như thể nàng nhìn ông qua làn lửa. Ông hỏi thầm, "Có thật ngươi đã tự quên mình rồi chăng? Này, như vậy thì thật hèn mạt như thể chính ngươi là con người vậy. Ta sẽ đích thân ném ngươi xuống kia giữa đám đồng loại nếu ngươi tự phủ nhận như vậy." Ông tiến thêm một bước tới nàng, và nàng nhìn ông ta với đôi mắt mở lớn, không sao nhúch nhích nổi một li.

Tiếng triều biển ầm ầm chan hòa trong đầu óc nàng cùng với tiếng ca của Hoàng tử Lir và tiếng than khóc trước khi chết của một người tên là Rukh. Khuôn mặt của vua Haggard nhìn xuống khuôn mặt nàng như nhát búa sắp bổ xuống, ông ta lẩm bẩm. "Có thể thế lắm, ta đâu có lầm. Tuy nhiên sao đôi mắt nàng giờ đây cũng tầm thường như đôi mắt hắn - như bất kỳ đôi mắt nào chưa hề bao giờ thực mục sở thị kỳ lân, chẳng bao giờ trông thấy gì cả ngoài cái bóng mình trong gương. Ngươi định lừa ta đây. Sao lại có thể thế được? Ta không còn thấy màu lá xanh trong đôi mắt này nữa."

Vừa lúc đó, nàng nhắm nghiền mắt lại, nhưng khép vào nhãn giới nhiều hơn là những gì có thức bên ngoài. Con vật có đôi cánh đồng với khuôn mặt của mụ phù thủy đanh ác đương lắc lư gần đó, cười nói líu lo, và con bướm chấp cánh liệng bay chao chát. Con Bò Mộng Đỏ rượt đuổi lặng lẽ qua rừng, dùng đôi sừng lợt lạt của nó gạt những cành cây lớn sang bên. Nàng biết lúc vua Haggard bỏ đi, nhưng nàng vẫn chưa mở mắt.

Có thể là một thời khắc khá lâu qua đi, cũng có thể là ngay lúc đó, nàng nghe tiếng ảo thuật gia nói phía sau, "Hãy đứng yên, xin hãy đứng yên, mọi sự qua rồi." Nàng không rõ mình có thốt ra lời nào không.

"Trong khoảng bể kia kìa," ảo thuật gia tiếp. "Trong khoảng bể kia kìa. Đừng nghĩ lan man mà làm gì. Chính tôi đã từng ngồi đây ngắm triều lên mà có bao giờ thấy gì đâu. Sở dĩ Haggard bảo là thấy vì ông ta hễ cứ muốn cái gì là thấy cái đó." Ảo thuật gia bật tiếng cười hào hứng nghe như tiếng rìu bổ chắc nịch vào gỗ. Đừng nghĩ lan man mà làm gì. Đây là một lâu đài phù thủy, do đó khó mà nhìn được cái gì gần gũi, chưa phải lúc - mà bạn thì lúc nào cũng cứ chăm chăm nhìn hoài nhìn hủy." Ông lại cất tiếng cười, lần này dịu dàng hơn, nói, "Được rồi chúng ta sẽ tìm ra chúng bây giờ. Nào hãy theo tôi."

Nàng quay về phía ảo thuật gia mấp máy môi muốn nói mà không thốt nên lời. Ảo thuật gia chợt chăm chú nhìn lên khuôn mặt nàng, và nói bằng giọng lo lắng, "Chết chưa, sao khuôn mặt bạn ướt đẫm thế này. Hy vọng đó là nước bắn vào. Chứ như nếu bạn đã nhân hóa đến mức biết không như người thì thật vô phương - không thể có một bùa phép gì ở trên đời này mà có thể - ồ, chắc là nước bắn vào đấy. Hãy theo tôi, bạn. Đó là nước bắn vào thì hơn."