Chương 12
Tại khu tiền đình mênh mông của tòa lâu đài, chiếc đồng hồ gõ sáu tiếng. Thực ra lúc đó đã quá nửa đêm được mười một phút, nhưng ánh sáng nơi đây tiếng vậy mà nhờ nhờ chỉ gọi là tối hơn khoảng sáu giờ sáng hay khoảng giữa trưa một chút thôi. Vả lại những ai sống trong tòa lâu đài này đều nói giờ căn cứ vào sự khác nhau trong bóng tối. Đồng hồ chỉ điểm giờ vào lúc khu tiền đình lạnh lẽo quá muốn tìm đôi chút hơi ấm, tối tăm quá muốn tìm đôi chút ánh sáng, khi bầu không khí nơi đây ẩm mốc và ngưng đọng, tường đá hôi rình mùi nước đọng, vì làm gì có luồng gió nào thổi qua nơi đây. Đó là về ban ngày.
Nhưng về đêm, vì có vài loại cây giữ lấy khí nóng ánh sáng suốt ban ngày, ủ hơi ấm phía mặt sau lá, nên sau khi mặt trời lặn đã lâu rồi, bóng tối nơi đây vẫn còn tưng bừng, sinh động. Khi khí lạnh tràn lấn tái chiếm lại dần khu tiền đình, những con vật nhỏ ngủ ban ngày thức giấc đi đi lại lại, kêu rúc rích, gãi sồn sột trong các góc tối. Rồi hơi ẩm mốc bắt đầu bốc tỏa tự sâu thăm thẳm bên dưới thềm đá. Đêm khuya đó.
"Cho một chút ánh sáng đi," Molly Grue nói. "Làm ơn cho một chút ánh sáng được không?" Schmendrick thì thầm một câu gì ngắn gọn và có vẻ nhà nghề. Một lúc sau chẳng thấy có gì lạ cả, chợt một thứ ánh sáng kỳ dị nông choèn tỏa ra phủ lấy sàn đá, hàng ngàn cánh sáng lốm đốm tỏa ra tứ phía cùng tiếng kêu the thé. Những con vật đêm đều như mang ánh sáng của loài đom đóm. Chúng vút chạy đi, vút chạy lại, chợt hiện, chợt mất, do đó bóng tối khu tiền đình càng trở nên lạnh lẽo.
"Trời, thà ông bạn đừng làm thế này còn hơn," Molly nói. "Thôi, tắt đi có được không? Trông kìa, những con vật màu đỏ tía với... với chân dài thì phải kìa."
"Không, tôi không thể tắt được nữa," Schmendrick trả lời. "Cứ yên chí lớn mà. Cái đầu lâu đâu?"
Nàng Amalthea có thể trông thấy nó nhăn răng ở trên cột đá kia, nhỏ như trái chanh trong bóng tối, và mờ như trăng bình minh. Nó chẳng nói một lời nào cả từ lúc nàng từ trên tháp xuống đây.
"Kia rồi," ảo thuật gia nói. Ông rảo bước về phía đầu lâu, chằm chằm nhìn sâu vào đôi hố mắt nứt nẻ, vụn nát của nó một hồi lâu, đầu gật bù, miệng lẩm bẩm niệm chú. Molly Grue theo dõi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng Amathea. Sau cùng Schmendrick bảo, "Được rồi. Chớ đứng gần quá như vậy."
"Liệu có thứ bùa chú khiến đầu lâu biết nói không?" Molly hỏi. Ảo thuật gia vươn dài những ngón tay ra, đáp lại bằng một nụ cười đầy thẩm quyền.
"Có những bùa chú khiến mọi vật nói được. Những tay phù thủy đại tài đều là những vị biết lắng nghe một cách tinh tế. Họ có cách khiến tất cả những vật sống cũng như chết nói được với họ. Là một phù thủy thì phần lớn phải biết nhìn, biết nghe." Ông hít một hơi thở dài, chợt quay nhìn phía khác, hai bàn tay xoa vào với nhau, tiếp, "Còn ngoại giả đều là kỹ thuật hết. Được rồi. Nào chúng ta làm."
Ông chợt quay lại đối diện với đầu lâu, đặt một tay lên đỉnh sọ miệng lẩm nhẩm như chuyện trò, như ra lệnh. Lời nói tuy thầm thì nhưng chững chạc như tiếng chân của những người lính canh gặp nhau trong đêm. Nhưng đầu lâu chẳng hề trả lời gì.
"Lạ nhỉ," ảo thuật gia thốt khẽ. Ông không đặt tay lên đỉnh sọ nữa, tiếp tục niệm chú, lần này âm thanh lời nói rõ hơn, đượm vẻ tỉ tê dỗ ngon dỗ ngọt. Cái sọ vẫn yên lặng, tuy nhiên Molly thoáng thấy như nó vừa thức giấc. Trong vùng ánh sáng lấp loáng lướt nhanh của lũ sau bọ ban đêm, mái tóc của nàng Amalthea như một bông hoa lồng lộng. Nàng đứng đó không hàm hồ, chẳng dửng dưng, nhưng yên lặng, thứ yên lặng đôi khi gặp ở bãi chiến trường. Nàng chăm chú ngắm Schmendrick niệm hết thần chú này sang thần chú khác trước cái sọ trắng hếu, nó vẫn yên lặng như nàng Amalthea vậy. Lời thần chú sau bao giờ cũng được thì thầm bằng một giọng thiết tha tuyệt vọng hơn lời thần chú trước, và cứ như vậy lũy tiến lên, mà đầu lâu nhất định không chịu nói. Cứ như nhận xét của Molly Grue thì đầu lâu có nghe, có hiểu đấy nhưng cố tình riễu cợt. Molly cho đến chết cũng không thể lầm được thứ yên lặng có tình riễu cợt đó.
Đồng hồ điểm đến tiếng thứ hai mươi chín thì Molly lẫn không đếm tiếp được nữa. Đồng hồ còn tiếp tục gõ nữa. Schmendrick thốt nhiên giơ cả hai nắm tay lên chỉ vào mặt đầu lâu hét lớn, "Được lắm, được lắm, nói với người thà nói với đùi gối còn hơn. Ngươi nghĩ sao, ta sẽ đấm ngươi một cái vào mắt." Lời nói sau cùng của ảo thuật gia lạc hẳn giọng vì giận, nghe thật thiểu não.
"Được lắm!" đầu lâu nói. "Cứ việc gầm lên mà đánh thức Haggard dậy. Tưởng bở!" Tiếng đầu lâu nói nghe như tiếng những cành cây chạm vào nhau trong gió thôi, ông ta đâu có ngủ nhiều, ông bạn biết đấy."
Molly thốt lên một tiếng kêu khẽ thống khoái, và cả nàng Amalthea nữa cũng tiến gần thêm một bước. Schmendrick còn nắm chặt quả đấm, nét mặt tiếng vậy không tỏ lộ vẻ thắng thế. Đầu lâu nói. "Hỏi đi thôi, hãy hỏi tôi xem muốn gặp Con Bò Mộng Đỏ phải đi đường nào. Chớ lầm mà hỏi ý kiến tôi. Tôi là tên canh gác cho nhà vua, canh gác con đường dẫn xuống sào huyệt Con Bò Mộng Đỏ. Kể cả Hoàng tử Lir cũng không biết con đường bí mật đó, nhưng tôi biết." Molly e dè hỏi, "Quả ông canh gác con đường đó, sao ông không báo động cho nhà vua? Sao ông lại có ý giúp bọn tôi?
Đầu lâu cười lục cục. "Tôi ở trên trụ đá này đã quá lâu rồi. Tôi vốn là trưởng đoàn cận vệ thân tín của nhà vua cho đến ngày ông ta chặt cổ tôi chẳng có gì duyên cớ. Đó là vào thuở ông ta ưa đường lối tàn bạo muốn tìm hiểu xem đó có phải là điều ông ta thực sự khoái. Sau khi đã chặt đầu tôi rồi ông ta mới hay đó không phải là điều ông ta thích. Ông bèn đặt đầu tôi lên đây cho giữ nhiệm vụ canh gác. Đó, trường hợp của tôi như vậy, kể ra tôi cũng chẳng cần phải trung thành với nhà vua làm gì cho lắm."
Schmendrick thấp giọng nói, "Hãy giải giúp bọn tôi lời đố. Hãy chỉ cho chúng tôi biết đường đi tới Con
Bò Mộng Đỏ."
"Không," đầu lâu trả lời, rồi cười như điên.
"Sao không?" Molly thét, giận dữ. "Trò chơi gì vậy?" Xương quai hàm vàng khè của đầu lâu không hề động đậy, nhưng tiếng cười ằng ặc còn kéo dài một lúc sau. Kể cả những con vật đêm đương đi lại tới tấp cũng ngừng lại một lúc.
"Tôi chết rồi," đầu lâu nói. "Vâng, tôi chết rồi và cắm trên cao trong khoảng tối để canh gác cho Vua Haggard. Tôi chỉ còn một điều giải trí duy nhất là chọc giận kẻ sống vậy mà cũng chẳng mấy khi tôi gặp được những dịp may đó. Thật là điều thiệt thòi cho tôi quá lắm vì thuở sinh thời tôi vốn là tên rất ưa chọc giận thiên hạ. Thứ lỗi cho tôi nhé. Mai lại đến, biết đâu mai tôi chẳng nói."
"Nhưng chúng tôi không có thì giờ!" Molly phân trần. Schmendrick hích nhẹ Molly một cái, nhưng nàng đương đà nói, nàng tiến thẳng tới gần đầu lâu nhìn vào hai hố mắt nài nỉ, "Chúng tôi không có thì giờ. Chúng tôi tới đây đã quá muộn rồi."
"Chúng tôi không có thì giờ," đầu lâu trầm ngâm nhắc lại. "Có thì giờ cũng chẳng hay hớm gì đâu. Vội vội vã vã, bổ sấp bổ ngửa, cuống cuồng, vô phương cứu chữa, quên cái này, chậm cái nọ, cái quá lớn không thích ứng được với nơi quá nhỏ, đời là như vậy chứ gì, luôn luôn so với điều kia thì điều này là chậm. Phớt tỉnh đi."
Molly lăm le năn nỉ tiếp, nhưng Schmendrick đã nắm mạnh cánh tay, kéo nàng sang một bên, nói lớn và lẹ, "Thôi im đi, đừng nói thêm một lời nào nữa. Tất cả câu đố chỉ có thế thôi mà."
"Chưa chắc," đầu lâu bảo ông. "Tôi có thể nói chuyện với các bạn bao lâu cũng được, nhưng tôi sẽ chẳng mách thêm các bạn điều gì đâu. Ồ giá như các bạn được gặp tôi thuở sinh thời mới phải."
Schmendrick không thèm để ý nghe, mà hỏi Molly, "Rượu vang đâu nhỉ? Để tôi nghĩ xem mình nên dùng rượu vang vào việc gì nào."
"Tôi không tìm thấy rượu," nàng bứt rứt đáp. "Tìm khắp trong lâu đài mà chẳng kiếm ra một giọt." Ảo thuật gia nhìn chằm chằm vào nàng trong cái im lặng mênh mông. "Tôi tìm," nàng nhắc lại.
Schmendrick từ giơ cả hai tay lên rồi lại buông xuống, nói, "Được, đành vậy, nếu như bạn không kiếm được ra rượu. Tôi có ảo giác, nhưng không bột làm sao gột nên hồ, tôi chẳng thể làm ra rượu bằng không khí."
Đầu lâu cười sằng sặc, rồi nhận xét, "Vạn sự chẳng cái gì tự tạo, chẳng cái gì tự diệt với hầu hết các ảo thuật gia."
Tự nếp gấp ở tấm áo của mình, Molly lấy ra một chiếc bình lấp lánh sáng trong bóng tối. Nàng nói, "Này ông bạn, có một chút nước đây, có thể khởi sự được đó..." Schmendrick và đầu lâu cùng hướng về nàng. "Được, đủ lệ bộ rồi đó," nàng nói lớn. "Ông bạn không làm ra được gì mới, nhưng điều đó chẳng sao."
Nàng nhìn xéo về phía nàng Amalthea. Schmendrick cầm lấy chiếc bình tự tay Molly, ngắm nghía kỹ càng, miệng lẩm bẩm những tiếng lạ lùng. Sau cùng ông ta nói, "Sao không, như là bạn biết đây là thứ trò phổ thông, đã từng một thời rất được hâm mộ, nhưng ngày nay thì cũng khá cổ lỗ." Ông múa tay trên miệng bình, niệm chú trong không khí.
"Ông bạn làm gì vậy?" Đầu lâu cất tiếng hỏi hăng say. "Hây, hãy làm cái đó gần tôi nè, tôi chẳng trông thấy gì cả." Ảo thuật gia quay sang phía khác, âu yếm ôm bình vào ngực, hơi cúi xuống, bắt đầu hát nho nhỏ, Molly có cảm tưởng như đương nghe tiếng than còn nổ lách tách trong lò sau khi lửa tắt đã từ lâu.
"Không phải là thứ đặc biệt cho lắm," ông ta nói "Vâng thường thôi." Molly trang trọng gật đầu. Schmendrick tiếp, "Vẫn như mọi khi tôi làm, ngọt quá, uống sao được." Ông ta tiếp tục niệm chú, nhỏ hơn, trong khi đầu lâu luôn luôn than phiền là chẳng trông thấy gì, chẳng nghe thấy gì. Molly nói khẻ với nàng Amalthea điều gì, nhưng Amalthea lơ đãng nhìn đi nơi khác, không trả lời.
Lời niệm chú ngừng bặt, Schmendrick nâng miệng bình lên môi, thoạt hít hít ngửi, rồi nói nhỏ, "Lạt quá, lạt quá gần như chẳng có hương vị gì. Chẳng bao giờ dùng ảo thuật mà làm nên rượu ngon cả." Ông nghiêng bình uống, rồi lắc bình, ngắm bình chằm chằm, rồi mỉm cười dốc ngược bình xuống. Không một giọt nước đổ ra.
"Được rồi đó," Schmendrick nói một cách tưng bừng, liếm lưỡi khô lên môi khô và nhắc lại, "Được rồi, làm xong rồi đó." Vẫn mỉm cười, ông giơ tay để ném chiếc bình.
"Ấy đừng - hây, hãy đợi đã!" Tiếng đầu lâu hốt hoảng phản đối đến nỗi Schmendrick phải ngừng tay. Ông ta và Molly cùng quay lại nhìn đầu lâu đương cuống cuồng lo mất bình rượu, dáng điệu đầu lâu rẫy nẩy, đỉnh đầu va vào cọc đá kêu lóc cóc, giọng cầu khẩn than van, "Xin đừng ném, ông bạn điên hay sao, ai lại ném bình rượu vang đi như thế bao giờ. Ông bạn chê thì cho tôi."
Một suy tư thoáng hiện trên vẻ mặt Schmendrick như một áng mây khói lướt nhẹ trên nền trời trong vắt của một ngày khô ráo. Ông chậm rãi hỏi, "Rượu vang với bạn thì ích gì, bạn có lưỡi đâu mà thưởng thức, bạn có thực quản đâu mà mong dẫn rượu xuống dạ dày cho các con tì con vị thưởng thức. Ông bạn chết đã năm mươi năm, nửa thế kỷ qua như vậy liệu ông bạn còn nhớ vị rượu, còn khoái rượu?"
"Chết đã năm mươi năm, tôi còn biết làm gì hơn?" Đầu lâu không còn bứt rứt nữa; giọng dịu xuống. "Ông bạn ơi tôi nhớ còn kỹ hơn bạn tưởng. Chỉ cần cho tôi một ngụm, một hớp thôi, tôi sẽ thưởng thức hương vị rượu đến tận cùng thống khoái, ngoài sức tưởng tượng của bạn. Tôi đã có thời gian để suy nghĩ mà. Tôi nhớ rõ hương vị rượu vang mà. Hãy đưa cho tôi bình rượu đó."
Schmendrick lắc đầu, nhăn răng cười, rồi nói. "Ông bạn cũng khá hùng biện đấy, nhưng tôi vẫn cảm thấy mếch lòng." Lần thứ ba, ông ta nâng cao bình rượu rỗng lên, và đầu lâu rên rỉ nghe thật thê thảm.
Cảm thấy tội nghiệp Molly Grue cất tiếng nói, "Nhưng đó đâu là... " Ảo thuật gia đã kịp dẵm lên chân nàng, và nói lớn "Ông bạn hẳn phải nhớ lối vào hầm Con Bò Mộng Đỏ như ông bạn nhớ hương vị rượu vang, vậy chúng ta có thể mặc cả với nhau được rồi." Ông mân mê bình rượu bằng hai ngón tay.
"Được rồi!" Đầu lâu nói. "Đồng ý đấy, nhưng cho tợp một ngụm đã. Mau lên. Trời ơi sao bây giờ tôi lại khát rượu hơn thuở sinh thời đến thế. Cho tợp một ngụm, mau lên đi, ông bạn, rồi tôi sẽ nói tất cả những gì ông bạn muốn biết." Xương quai hàm đầu lâu như đương trẹo trọ, hàm răng thì rung lên.
"Cho ông ta đi," Molly nói khẽ với Schmendrick. Nàng có cảm tưởng hai hố mắt của đầu lâu tràn ứ lệ đến nơi rồi. Nhưng Schmendrick vẫn cương quyết lắc đầu.
"Tôi sẽ biếu ông bạn cả bình rượu này," ông nói với đầu lâu. "Nhưng phải là sau khi ông bạn đã chỉ đường cho bọn tôi tới Con Bò Mộng Đỏ."
Đầu lâu thở dài nhưng không còn ngần ngừ nữa. "Đường đi qua chiếc đồng hồ kia kìa. Thế là xong nhé cho tôi uống đi nào."
"Đi qua chiếc đồng hồ." Ảo thuật gia nhìn về phía góc xa thăm thẳm của khoảng tiền đình, nơi chiếc đồng hồ lớn được dựng ở đó, bóng cao đen và và mỏng, trong ánh sáng chạng vạng. Kiếng trên mặt đồng hồ đã vỡ, và chiếc kim ngắn chỉ giờ đã mất. Dưới làn kính xám mờ những bộ phận máy có thể trông thấy đương co rút, vặn vẹo như con cá mắc cạn. Schmendrick hỏi, "Có phải khi nào đồng hồ điểm đúng giờ, thì cửa tự mở, để lột một lối xuống bí mật?" Giọng ảo thuật gia đượm vẻ nghi ngờ, vì đồng hồ nhỏ quá khó có thể che dấu một lối đi.
"Tôi không biết gì hơn nữa," đầu lâu đáp. "Nếu ông bạn có ý đợi cho chiếc đồng hồ này điểm đúng giờ, thì ông bạn cứ việc mà đợi cho đến ngày tóc rụng răng long. Việc gì mà phải phức tạp hóa một bí quyết đơn giản như vậy. Cứ việc mà bước qua đồng hồ, và Con Bò Mộng Đỏ ở phía bên kia."
"Nhưng theo lời con mèo nói thì..." Schmendrick nói, rồi tiến thẳng tới phía chiếc đồng hồ. Bóng tối làm cho người ta có cảm giác ông ta đương xuống đồi bóng nhỏ dần, người khom xuống. Khi tới chiếc đồng hồ ông tiếp tục đi như thể đồng hồ quả thực chỉ là cái bóng. Bỗng ông có cảm tưởng như mũi vấp phải cái gì.
"Thực vô lý," ông ta lạnh lùng nói với đầu lâu khi ông đã quay lại. "Ông bạn định bịp tôi hả? Có thể đường xuống Con Bò Mộng Đỏ qua cái đồng hồ kia, nhưng còn phải biết thêm điều gì khác nữa chứ. Bạn hãy nói rõ cho bọn tôi nghe đi, nếu không tôi đổ rượu xuống sàn cho tha hồ mà ngắm. Tôi tưởng tượng ra mùi vị. Hãy nói mau lên ông bạn!"
Đầu lâu lại cất tiếng cười, lần này tiếng cười đượm vẻ suy tư dễ thương. "Hãy nhớ lại những lời tôi đã nói với bạn về thời gian. Thuở sinh thời tôi cũng như ông bạn giờ đây hoàn toàn tin tưởng rằng thời gian là một thực thể ít nhất cũng vững chắc như thân hình của chính mình. Ta nói bây giờ là một giờ cứ y như thể mình sờ mó được thời gian đó, ta nói hôm nay là thứ hai cứ y như thể mình chỉ được vị trí ngày đó trên bản đồ, rồi tôi sống vội vã từ phút này sang phút khác, ngày lại ngày; năm tiếp năm, cứ như thể là đường di chuyển từ một nơi chốn này sang một nơi chốn khác. Và cũng y hệt mọi người khác tôi trở thành tù nhân trong một căn nhà xây tường lợp ngói bằng giờ, bằng phút, bằng giây, chẳng bao giờ tự giải phóng nổi, cho đến ngày chết mới thoát ra ngoài được, vì có còn cánh cửa nào khác nữa đâu. Bây giờ thì tôi hiểu, tôi hiểu rằng mình có thể bước qua tường được lắm chứ."
Molly chớp chớp mắt ngạc nhiên, Schmendrick thì gật gù, nói, "Được, điều đó một ảo thuật gia có thể làm được, nhưng còn cái đồng hồ?"
"Cái đồng hồ này chẳng bao giờ gõ đúng giờ cả," đầu lâu nói. "Haggard đã tranh đoạt được công trình đó từ lâu rồi, vào cái ngày mà ông ta muốn giữ lấy dòng thời gian. Nhưng điều cần thiết là chính ông bạn phải hiểu rằng mình có thể cóc cần đồng hồ. Thây xác nó muốn gõ bao nhiêu tiếng thì gõ, hãy làm chủ lấy thời gian, tự chọn giờ điểm đúng và hợp với chính mình. Khi mà ông bạn đã hiểu như thế rồi thì giờ nào cũng là giờ đúng và hợp với ông bạn."
Vào đúng lúc đó, đồng hồ điểm bốn tiếng. Tiếng thứ tư chưa kịp hết ngân vang thì có tiếng vang ầm bỡ ngỡ đâu từ phía dưới sâu sàn đá vẳng lên. Không phải là tiếng gầm man rợ quen thuộc hàng đêm của Con Bò Mộng Đỏ vào lúc nó ngủ mơ, đây là thứ tiếng vang bỡ ngỡ, dò hỏi, tựa như Conn Bò Mộng Đỏ vừa chợt thức giấc vì cảm thấy có điều gì mới sắp manh nha trong đêm tối. Từng phiến đá lát sàn vang lên mơ hồ như tiếng rắn phun, bóng tối như run rẩy, trong khi những con vật đêm bé bỏng tẩu thoát tán loạn về các góc khuất của tiền đình. Molly biết chắc chắn là Vua Haggard sắp tới rồi.
"Cho tôi uống rượu vang đi," đầu lâu nói. "Tôi đã nói đủ rồi đấy." Schmendrick lẳng lặng nghiêng bình rượu, rót bình không, vào cái miệng rỗng của đầu lâu. Tiếng uống ừng ực, tiếng thở dài khoái trá, tiếng mút chùn chụt. Sau cùng đầu lâu "à" lên một tiếng, "À, đó mới là rượu vang thứ thiệt. Tuyệt! Ông bạn còn hay hơn ảo thuật gia ấy chớ. Nào, thế ông bạn đã hiểu rõ lời tôi giải thích về thời gian chưa nào."
"Vâng, hiểu rồi," Schmendrick đáp. "Tôi cũng nghĩ như vậy." Con Bò Mộng Đỏ lại làm vang tiếng kêu lạ lùng như lần trước, và đầu lâu lại va xương lách cách vào trụ đá. Schmendrick nói, "Không. Tôi không hiểu. Còn đường nào khác nữa không?"
"Có cái gì thế này?" Molly nghe có tiếng chân bước; rồi lại thôi; rồi tiếng thở khe khẽ, thận trọng. Nàng không thể quyết đoán được tiếng đó từ phía nào vẳng lại. Schmendrick quay lại nhìn nàng, khuôn mặt ông mờ những xáo trộn, nghi vấn, như chiếc thông phong ám khói bên trong, cũng có chút ánh sáng nữa nhưng là thứ ánh sáng của chiếc đèn bão đương lắc lư heo hút giữa trận cuồng phong.
"Tôi nghĩ rằng đã hiểu," ông nói, "nhưng cũng nghĩ rằng chưa chắc đã hiểu gì. Để tôi thử."
"Tôi vẫn còn cho đó là cái đồng hồ thật," Molly nói. "Dầu sao cũng được đi, tôi có thể bước qua cái đồng hồ thật." Nàng nói thế thoạt để ảo thuật gia vững tâm, nhưng khi nói xong nàng cảm thấy toàn thân như bừng sáng và nhận định rằng nàng đã nói đúng. "Tôi biết chúng ta sẽ phải đi tới đâu và điều đó cũng tốt như thể mình biết giờ hàng ngày."
Đầu lâu ngắt lời nàng, "Để tôi cho các bạn thêm ít lời khuyên, vì rượu ngon quá." Schmendrick trông ủ dột như kẻ phạm lỗi. Đầu lâu tiếp, "Hãy đập tôi vỡ nát đi, hãy thẳng tay ném tôi xuống sàn đá cho tan thành từng mảnh. Đừng hỏi vì sao, hãy làm thế đi." Những lời an ủi sau cùng này, đầu lâu nói nhanh và lướt nhẹ thành lời nói thầm.
Cả Schmendrick và Molly cùng nói, "Sao? Sao vậy?" Đầu lâu nhắc lại lời thỉnh cầu. Schmendrick hỏi, "Sao ông bạn lại nói vậy. Làm sao chúng tôi có thể đập tan ông bạn xuống sàn đá cho được?"
"Làm ngay đi!" đầu lâu vật nài. "Làm ngay đi!" Nhịp thở kỳ dị như tự bốn phía ùa gần tới, có thêm nhịp một đôi chân bước.
"Không," Schmendrick nói. "Ông bạn điên rồi." Ảo thuật gia quay lại tiến về phía chiếc đồng hồ mờ ảo. Molly nắm lấy cánh tay lạnh của nàng Amalthea mà cùng bước theo ảo thuật gia. Amalthea bị nàng kéo theo như một cánh diều trắng của trẻ con chơi.
"Thế cũng được," đầu lâu buồn bã nói. "Tôi đã báo trước cho các bạn." Rồi bằng một giọng hét lớn đầy kinh hoàng, đầu lâu hô hoán lên, "Cứu tôi với, hỡi đức vua! Lính canh đâu, tới với tôi. Có kẻ trộm, có kẻ cướp, có kẻ bố ráp tấn công, quân bắt cóc, quân phá nhà, quân giết người, quân làm bạc giả. Vua Haggard! Hô, Vua Haggard đâu!"
Bây giờ thì tiếng chân rầm rập vang lại từ bốn phía tiếng các kỵ giáp binh gọi nhau ơi ới. Không một ánh đuốc được đốt lên; vì chưa có lệnh nhà vua. Mà Vua Haggard thì hãy còn yên lặng. Ba tên ăn trộm đứng lính quýnh đó chưa biết sẽ quyết định bề nào, há hốc miệng nhìn đầu lâu.
"Rất tiếc." đầu lâu nói. "Tôi phải làm vậy, phản bội. Tôi phải..." Vừa lúc đó đôi hố mắt đầu lâu như thất lạc tinh thần khi hướng về phía nàng Amalthea. Nó nói khẽ, "Ồ, không, ngươi không thể đi được, như vậy ta phản bội quá lắm, ta không thể phản bội đến mức ấy được."
"Chạy đi," Schmendrick giục giã, y như ông đã giục lân ngày nào khi mở chuồng gánh xiệc. Tiếng đầu lâu đã tru tréo lên, "Kỳ lân, kỳ lân, ới Vua Haggard, kỳ lân đi xuống hầm Con Bò Mộng Đỏ kìa! Chú ý cái đồng hồ, Haggard - nhà vua đâu? Kỳ lân! Kỳ lân kìa!"
Kế đó là tiếng nhà vua ráo rác, giận dữ, "Tên điên, tên phản bội, chính mi đã tiết lộ chứ còn ai nữa." tiếng chân của nhà vua dồn dập chạy tới và Schmendrick càu nhàu giận dữ, kế đó là tiếng nứt rạn, xào xạo, rồi tiếng khối xương cũng lăn lông lốc trên nền đá cũ. Ảo thuật gia tiếp tục chạy.
Khi cả ba đứng trước chiếc đồng hồ, họ ngỡ ngàng hết sức, không ra ngờ vực mà cũng không ra hiểu biết. Các kỵ giáp binh đã có mặt cả tại khu tiền đình. Tiếng bước chân vội vã vang đi dội lại loạn xà ngầu tự bốn phía, trong khi đó Vua Haggard tiếp tục la lối sỉ vả họ. Nàng Amalthea không một chút ngại ngần, bước thẳng vào chiếc đồng hồ và biến mất, như mặt trăng biến mất sau đám mây, sau đám mây chứ không phải trong đám mây, trăng biến mất sau đám mây, cách xa ngàn vạn dặm.
Molly thì lẩm cẩm nghĩ rằng Amalthea là một nữ lâm thần mà thời gian chỉ là cây cỏ. Nhìn qua làn kính mờ và lỗ chỗ, bộ phận quả lắc, bộ phận chuông, tất cả như lắc lư, như bốc cháy. Không có cái cửa vào, chỉ là một thông lộ rỉ của đống máy móc đương chuyển động như rong biển. Mắt Molly nhìn xa hơn nữa chỉ thấy mờ mờ ảo ảo như mưa giăng.
Tiếng Vua Haggard gầm lên, "Giữ chúng lại! Phá cái đồng hồ đi!" Molly quay đầu lại, định bảo với Schmendrick rằng có thể là nàng đã hiểu ý đầu lâu định nói gì rồi; nhưng ảo thuật gia đã biến mất trước mặt nàng, cả khu tiền đình của tòa lâu đài Haggard cũng biến mất, và nàng đương đứng cạnh nàng Amalthea tại một nơi lạnh lẽo.
Tiếng Vua Haggard vẳng lại từ xa, rất xa, hình như không phải là chính nhà vua nói, mà là Molly nhớ lại tiếng ông ta nói. Nàng ngoái cổ nhìn lại thấy thêm khuôn mặt Hoàng tử Lir xuất hiện. Sau lưng hoàng tử tỏa ra một đám sương mù lấp lánh và rung động, không có gì là giống bộ máy mòn và rỉ của cái đồng hồ cả. Không thấy Schmendrick đâu.
Hoàng tử Lir cúi chào Molly, nhưng lại nói với nàng Amalthea, "Nàng định ra đi một mình không cho tôi theo sao? Nàng như không có vẻ gì nghe tôi nói."
Nàng đáp lời hoàng tử giọng khẽ nhưng rõ, "Có lẽ em phải quay trở lại. Em không rõ làm sao em tới được đây, em không rõ em là ai, nhưng em nên quay trở lại mới phải."
"Không," hoàng tử nói, "nàng chẳng bao giờ nên quay lại nữa."
Nhưng hoàng tử chưa kịp nói gì thêm, Molly đã xen vào, giọng lạ lùng kinh hãi, "Tất cả những cái đó không cần! Schmendrick đâu đã." Hai người cùng nhìn Molly bằng một vẻ kính cẩn không bút nào tả siết. Toàn thân Molly rung lên, "Schmendrick đâu? Các bạn không quay lại thì tôi quay lại vậy." Và nàng bứt rứt bước quanh.
Ảo thuật gia đã tự đám mây mờ tiến tới, đầu cúi xuống như thể ông ta đương đi ngược chiều gió mạnh, một tay giữ lấy thái dương, và khi tay đó buông ra, một tia máu chảy nhẹ xuống.
"Không sao đâu," ảo thuật gia nói khi nhận ra máu mình đã dính sang hai bàn tay Molly Grue. "Không sao đâu, tôi đã tưởng không qua lọt cửa đồng hồ." Ông cúi chào Hoàng tử Lir. "Tôi còn nhớ Hoàng tử đi bên tôi trong bóng tối. Sao Hoàng tử đi vào đồng hồ dễ dàng vậy, chính đầu lâu đã nói là Hoàng tử cũng không biết đường kia mà."
Hoàng tử ngẩn người hỏi, "Đường nào vậy? Tôi có cần biết gì đâu? Tôi chỉ thấy nàng chạy vào khoảng nào thì tôi theo ngay nàng vào khoảng đó."
Tiếng cười của Schmendrick va vào các thành hầm lởm chởm như gai đâm, giờ thì họ đã quen với bóng tối và nhận ra thành hầm thăm thẳm. Ảo thuật gia nói. "Đúng vậy, có một vài thứ cứ theo tự nhiên mà đúng giờ đúng giấc." Ông ta lại bật cười, lắc lắc cái đầu làm máu lại phọt ra. Molly xé một mảnh áo của nàng để băng vết thương cho ảo thuật gia.
"Tội nghiệp những ông già đó," ảo thuật gia nói. "Họ không muốn làm tôi bị thương, và tôi cũng không muốn làm họ bị thương. Chúng tôi cứ né tránh nhau loanh quanh đấy, xin lỗi nhau, và Haggard thì gầm lên và tôi va vào cái đồng hồ. Tôi biết đó không phải là cái đồng hồ thật, nhưng tôi cảm thấy như nó có thật, điều đó mới khổ chớ. Rồi Haggard tiến tới với thanh gươm của ông ta đâm tôi." Ảo thuật gia nhắm mắt lại để Molly băng đầu cho, rồi lại tiếp, "Haggard, tôi bắt đầu thấy mến ông ta. Tôi còn cảm thấy như vậy. Trông ông có vẻ kinh hoàng quá đỗi." Tiếng nói vang vọng, mờ ảo của nhà vua và đoàn kỵ giáp binh như trở nên lớn hơn.
"Tôi không hiểu," Hoàng tử Lir nói "Sao cha tôi lại kinh hoàng? Sao cha tôi..." Vừa lúc đó về phía chiếc đồng hồ cũ, mọi người nghe thấy tiếng thét kinh hoàng ngoài sức tưởng tượng của con người và một tiếng đổ bể cựa lớn. Vùng sương mờ ảo tan đi tức khắc và một vùng bóng tối câm lặng đổ xuống bao phủ lấy mọi người.
"Haggard đã phá chiếc đồng hồ," Schmendrick nói. Thế là hết đường quay lại rồi. Bây giờ chỉ còn một con đường đi ra, con đường của Con Bò Mộng Đỏ." Một cơn gió nặng nề dày đặc bắt đầu nổi dậy.