☆ 4 ☆
Luis Soto là một kẻ xấu xa và hắn thích thế. Sự xấu xa tỏa ra từ hắn như những giọt mồ hôi của căn bệnh sốt rét, một gã chuột nhắt khốn nạn nhỏ bé và xấu tính, kẻ có thể đi vào một quán rượu và gọi một ly Reposado Gold và mọi người trong quán sẽ hình dung ra rằng hắn có một khẩu súng và một lưỡi dao cạo cùng sự háo hức được sử dụng chúng.
Hắn sinh ra ở Miami nhưng không phải là phần tốt đẹp của Miami; bố mẹ hắn là người nhập cư từ Cuba. Hắn bắt đầu cuộc đời tội phạm của mình từ vị trí một tài xế kiêm bảo kê cho một băng cho vay nặng lãi. Hắn cũng đã đốt cháy vài tòa nhà theo yêu cầu của một số kẻ, đã rửa tiền qua các sòng bạc của dân da đỏ ở Florida cho những sếp của mình, đã làm bảo kê cho một đường dây buôn lậu ngọc lam Iran từ Bahamas vào tiêu thụ trong nước. Hắn đã nhiều lần trộm đồ của khách du lịch trên bãi biển Miami; và hắn đã bị bắt đôi lần, bởi hắn không phải kẻ ranh mãnh nhất.
Hắn được một thám tử ở Miami mô tả là “gã khốn vạn năng của chúng ta.”
Cuộc đời của hắn đã thay đổi khi hắn vướng vào cuộc ẩu đả trong bãi đậu xe của một quán ăn ở San Cristobal, Florida. Hôm đó, hắn đã chém đi phần đẹp nhất trên chiếc mũi của một sĩ quan cảnh sát hạt Jepsen, Florida, sau khi viên cảnh sát này gọi hắn là “thằng mọi đen giáo phái Mỹ La tinh”.
Viên cảnh sát đó mặc thường phục nên Soto không biết người đó là cảnh sát, nhưng kể cả hắn có biết đi nữa thì kết cục có lẽ chẳng thay đổi. Có thể hắn biết rằng hắn sẽ gặp rắc rối vì cú chém nhiều hơn là sự khuây khỏa mà cú chém đó mang lại; nhưng vì niềm kiêu hãnh của một người đàn ông nên hắn cứ chém viên cảnh sát.
Hắn đã đúng về rắc rối. Hắn bị nện một cách chu đáo và liên tục trong ba mươi đêm ở nhà tù hạt Jepsen và đã không thể đi thẳng người hẳn lên hay đập phá bất cứ thứ gì kể từ khi gây ra nhát chém đầy đau thương ấy. Các cai ngục cũng dành đôi chút thời gian lôi hắn đi bằng dây đeo cổ chó, để lại cho hắn một giọng nói thô ráp, inh tai nghe như là một con quạ cạo chân lên mái thiếc.
Khi Soto ra khỏi nhà tù hạt Jepsen về Miami, hắn không thể chạy hay nhấc đồ vật gì quá nặng, và cuối cùng nhận việc giết người để sống. Hắn được từ một nghìn rưởi đến mười nghìn đô cho một lần ám sát, bất cứ giá nào mà đường dây có thể trả. Khách hàng “thân thiết” của hắn là một băng đảng ma túy từ Honduras, kẻ thuê hắn là một người mà hắn chỉ biết gọi là “Sếp”, với chữ “S” viết hoa.
Sếp sẽ cung cấp lời giải thích ngắn gọn về lí do tại sao con mồi cần phải chết và vị trí của kẻ đó; Soto sẽ chuẩn bị cho vụ ám sát và thực hiện nó. Đa phần các vụ giết người đều không hẳn là những kiệt tác về mưu mẹo: Soto sẽ dừng xe ở cửa trước nhà mục tiêu, gõ cửa, và khi kẻ đó ra mở cửa, thì cho hắn ăn no đạn 9 li; khẩu súng ngắn, dĩ nhiên, được lắp giảm thanh. Không hoàn toàn im lặng, nhưng đủ khẽ trong những khu mà dân cư vốn thích yên tĩnh. Một hoặc hai ngày sau, mười nghìn đô sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng của Soto ở thành phố Panama thuộc đất nước Panama.
Một vài vụ giết người phức tạp hơn thì được trả hậu hĩnh hơn. Đó là những vụ giết người trừng phạt. Soto sẽ truy dấu kẻ vô lại. Vào một thời điểm thích hợp, hắn bắt cóc gã đó, hoặc đôi khi, ả đó. Hắn không tự ra tay trừng phạt, điều đó là do cộng sự của hắn làm.
Xấu xa như Soto là vậy nhưng hắn vẫn chưa là gì so với cơn ác mộng Charlene Kort.
Kort không sống cuộc đời mình, ả chịu đựng nó. Ả chịu đựng nó ngay từ điểm khởi đầu. Sinh ra trong một gia đình da trắng hạ đẳng và béo mù béo mập; ả có khoảng thời gian không mấy tốt đẹp khi còn đi học, từ những năm tiểu học đến hai năm học trung học phổ thông. Ả quyết định sống bất cần với thói quen chơi ma túy đá bắt đầu từ lớp bảy, khi bố mẹ ả bắt đầu điều chế nó.
Một lần ả mặc quần áo chỉnh tề để đi phỏng vấn xin việc và hỏi người bố nghiện ngập của mình rằng trông ả thế nào. Ông ta nói: “Nhìn mày như bị châm lửa đốt và có ai đó dẫm lên bằng giày đánh gôn vậy.” Ông ta thực sự tưởng rằng mình hài hước.
Với hai mươi tám năm trong sự nghèo đói dai dẳng và cay đắng bám đuổi như một thứ bệnh dịch không thuốc chữa, ả tìm thấy định hướng nghề nghiệp của mình khi ra tay sát hại một viên phó quản lý tại cửa hàng tạp hóa nơi ả làm nhân viên kho trong ca đêm.
Tay phó quản lý, Dan Bird, thích thú khi gây khó dễ cho ả. Ả không làm việc nhanh nhẹn, không thông minh, ả còn không đủ sạch sẽ để làm ở Cửa hàng Tạp hóa: “Lần cuối cùng cô gội đầu là khi nào vậy, cô Lọ Lem? Kể cả nếu như cô không tự tôn trọng mình, cô phải tôn trọng cửa hàng, cô nghe thủng chưa?”
Bird đã say rượu và đã làm một chuyến ghé thăm cửa hàng bất ngờ để chắc chắn rằng ả đang chăm chỉ làm việc. Ông ta lèm bèm về chuyện đó khi Kort đang dỡ một chiếc bàn là khỏi hộp:
“Cô phải làm việc nhanh nhẹn và phải thông minh. Cô chẳng đạt được điều nào cả, có phải không, đồ hôi hám? Cô biết tại sao không? Cô là hạng rác rưởi ngu ngốc sống trong xe rác, rác rưởi da trắng, rác rưởi. Vì thế đó…”
Ông ta bước một bước quá gần và ả nện ông ta bằng chiếc bàn là, làm cho cái bộ dạng say khướt của ông ta ngã xuống đất. Vì biết rằng công việc đến thế là hết, ả đánh ông ta vài nhát nữa bằng cạnh chiếc bàn là, cho đến khi hộp sọ của ông ta bắt đầu nhũn ra, và ả nhận thấy một khoái cảm mãnh liệt, một thứ khoái cảm tình dục thuần túy khi nhìn ông ta run rẩy, rùng mình, rên rỉ và chảy máu.
Một lúc sau, khi nghĩ lại rằng chuyện này vui biết bao nhiêu, ả đi về phía gian dụng cụ đồ nghề và lấy một cặp kìm cắt dây thép, một chiếc cưa tay, một cây búa và túi rác loại lớn. Ả cho ông ta vào trong túi rác, kéo ra xe của ông ta, lái xe xuống một bến sông gần đó, nơi mà đôi khi ả đến để hít ma túy đá, và chặt xác ông ta bằng dụng cụ của mình.
Khi xong việc, mà phải mất một lúc mới xong, xác ông ta được đẩy xuống nước. Xe của ông ta được đỗ đằng sau một Cửa hàng Khoái cảm Người lớn, Kort đi bộ về cửa hàng tạp hóa để lau dọn đống máu trên sàn và đợi cảnh sát đến.
Cuối cùng thì cảnh sát cũng đến, ả nghe thấy họ, nhưng không ai nói chuyện với ả, và dần dần không có ai nói chuyện về sự biến mất của Dan Bird. Ả thoát khỏi vụ ám sát, mà còn không cần phải cố gắng.
Với các mối liên hệ của ả trong thế giới của các mối hận thù liên quan tới ma túy đá tại chốn xa xôi hẻo lánh, kĩ năng mới phát hiện và nhiệt huyết giết chóc của ả chắc chắn có thể mang ra buôn bán được. Không có ai biết chính xác ả đã làm gì, nhưng người ta đồn rằng Charlene Kort là con ả độc ác nhất vùng Bắc Florida, mà ác nhất Florida thì cũng không còn quá xa để trở thành ác nhất thế giới.
Kort đã bỏ những cái búa và cưa tường – dù rằng những dụng cụ cắt cạnh cỡ cực lớn vẫn có vị trí trong túi đồ nghề của ả. Khi ả khám phá ra thế giới tuyệt vời của đồ điện cùng tất cả các loại máy cưa, máy khoan hay máy bắn đinh chạy pin của Nhật, những tay nhà quê thuê ả gọi ả là “nữ hoàng dụng cụ sửa nhà”.
Rồi một ngày, hai năm sau khi ả giết Dan Bird, các Sếp của ả móc nối ả với Soto, kẻ có các mối liên lạc ở bên kia Vịnh Mexico, nơi có tất cả tiền bạc. Soto giết người, kĩ năng đó có giá trị, nhưng kết hợp với hứng thú gây đau đớn người khác của Kort, chúng tạo nên một nhóm sáng giá.
Cứ như thế, dù thực tế hai kẻ này căm ghét nhau từ cái nhìn đầu tiên, gã Cuba thọt và ả da trắng hạ lưu béo mù béo mập trở thành một nhóm. Soto ghét Kort chẳng kém ai và Kort nhận thấy điều đó kể từ lúc ả lên xe của hắn.
Lần này, chúng gặp nhau ở thành phố Panama, tại Bắc Florida, trong nhà hàng Bánh Pizza và Mì hảo hạng của Alegra, một nơi với khăn trải bàn nhựa kẻ ca rô, hộp nhựa đựng giấy vệ sinh cuộn mua từ siêu thị và bánh pizza cùng mỳ ý đông lạnh được hâm nóng qua loa trong lò vi sóng; chúng ngồi ở một bàn nhìn ra tòa nhà ở phía đối diện trong hẻm.
“Phức tạp đấy.” Soto nói với Kort. “Đây là một vụ trừng phạt, nhưng chúng ta cũng cần phải tra khảo lấy chút thông tin. Chúng ta không thể chỉ phanh thây chúng và bỏ đi.”
“Vụ này là thế nào?” Kort hỏi. Soto lắc đầu và quay đi quay lại liên tục, kiểm tra khu vực xung quanh, có thể là để tìm những tay súng lạ. Hắn làm Kort nhớ đến một con búp bê đầu lắc lư với có tính nết khó ưa.
“Ai đó cướp nhà băng của Sếp.” Soto nói. “Ông ta muốn lấy lại tiền và muốn những tên cướp bị trừng phạt. Nếu chúng ta lấy được tiền về, mỗi chúng ta được hai trăm năm mươi nghìn đô. Nếu chúng ta không lấy được tiền về, nhưng trừng phạt được mấy kẻ đó, mỗi chúng ta được hai mươi nghìn.”
“Vậy chủ yếu là về tiền.” “Luôn là vậy.” Soto nói.
“Tao thích hai trăm năm mươi nghìn.” Kort nói. Ả ngẫm nghĩ về nó rồi hỏi: “Nếu như chúng ta không tìm thấy hắn và không lấy được gì về?”
“Thế thì chúng ta cũng không được gì. Nhưng họ sẽ thanh toán các khoản chi tiêu.”
“Họ có biết ai cướp của họ không?” Kort hỏi, trong khi đang uống Coca–Cola của Mexico.
“Gã Giọng Học Thức nói có thể là một kẻ tên là Garvin Poole. Hắn là một tay cướp có vũ trang và một kẻ giết người. Bọn cảnh sát đã truy lùng hắn suốt mười năm.” Soto nói. “Vấn đề là, không ai biết Poole ở đâu. Họ chỉ biết có thể hắn đi cùng với bạn gái. Tên ả là Dora Box.”
“Làm sao chúng ta tìm ra chúng đây?” Kort hỏi. “Chúng ta không phải là cảnh sát.”
“Gã Giọng Học Thức sẽ giúp. Hắn đã đột nhập vào tất cả các hồ sơ cảnh sát. Vấn đề là, không tìm được Poole, nhưng người thân của hắn đang ở ngoài kia ngồi yên một chỗ. Đó là nơi mày sẽ vào việc.”
Kort gật đầu và nói: “Được rồi. Cần phải nghĩ về điều đó. Có thể cần tìm hiểu mấy thứ.”
“Tìm hiểu? Có gì để tìm hiểu?” Hắn không hẳn chế nhạo về ý kiến đó.
“Trong các phi vụ khác, Sếp chỉ muốn ai đó phải cực kỳ đau đớn, nên lời khai sẽ tuôn ra. Chúng ta đã không quan tâm khi nào kẻ đó chết. Nếu chúng ta cần lôi thông tin từ ai đó ra, tao phải cẩn trọng hơn. Rạch nó ra.”
“Làm mày thấy nóng trong người nhỉ, phải không? Nghĩ về điều đó ý?” Soto nói. “Đã chịch bao giờ chưa?”
“Mẹ mày.” Kort nói. Ả hút hết nước Coca khỏi chai, kéo ống hút ra và vo lại trong tay, rồi nhét lại vào chai. Ả không biết tại sao mình lại làm thế, nhưng ả luôn làm vậy. “Khi nào chúng ta có những cái tên?”
“Sớm thôi. Gã Giọng Học Thức nói rằng hắn cần phải lục lọi mấy thứ. Sẽ không lâu đâu. Đi thuê xe đi, tao sẽ cho mày biết. Cần phải sẵn sàng để đi tối nay.”
Gã Giọng Học Thức là một tay tin tặc cũng được Sếp tuyển dụng, kẻ có tấm vé giá trị để truy cập hầu như tất cả các hồ sơ của cảnh sát, cũng như rất nhiều hồ sơ khác nữa. Hắn đã tạo ra nửa tá thẻ căn cước giả khác nhau cho cả Kort và Soto, cũng như những thẻ tín dụng có thể thực sự dùng được trong hai tháng. Số tiền chúng trả cho dịch vụ của hắn khá nhỏ – có vài trăm đến vài nghìn đô mỗi lần, làm cho Kort nghĩ rằng hắn có thể có rất nhiều tài khoản.
Chúng có số điện thoại liên lạc đến tay này và ngoài ra thì không còn gì khác. Kort tưởng tượng ra cảnh tay này ngồi trong tầng hầm nhà mẹ mình, bóng tối bao phủ khắp nơi và xung quanh là những chai Orange Crush và vỏ bánh Cheetos. Trong đời thực, khi chúng điện thoại cho nhau, hắn thường đang nghe nhạc rock nhẹ, như của Genesis, hay đại loại thế.
Ngược lại, khi chúng gọi cho Sếp, thì chẳng có tiếng động gì ngoài giọng nam trung của Sếp và những âm thanh thiết bị điện tử rất mờ nhạt cả.
Kort không ngại nói chuyện với Gã Giọng Học Thức, bởi hắn có giọng nói bình thường và thái độ tự nhiên: đưa tôi tiền và tôi sẽ đưa thông tin cho. Còn Sếp thì xa cách kỳ quái và cực kỳ nhã nhặn; vì thế, nó bí ẩn và đầy hăm dọa.
Kort và Soto chia hướng đi ra khỏi nhà hàng, Soto đi trước. Chúng thuê những chiếc xe cho công việc, dù những chiếc xe thuê này sẽ không được dùng trong công việc – chúng thuê những xe khác cho việc đó. Nhiều xe nghĩa là nhiều lối thoát, nếu mọi chuyện xấu đi.
Kort lấy xe của ả tại sân bay, lái về căn hộ của mình, cách đó bốn mươi phút, vứt mọi thứ ra khỏi tủ lạnh ngoại trừ vài chai nước, mang rác ở phía đằng sau ra thùng rác. Xong việc, ả xem TV trong vài tiếng và lúc chuẩn bị xem lại bộ phim truyền hình Những người bạn thì Soto gọi điện.
“Chúng ta sẽ đi Tennessee. Tao sẽ gặp mày ở đó vào tối mai, tại Nashville. Mất tám tiếng lái xe. Mày lấy xe chưa?” “Rồi.”
“Gã Giọng Học Thức đã đặt phòng cho mày ở khách sạn Best Western tại sân bay Nashville, dưới cái tên Sally Thomas.” “Tao sẽ gọi điện khi đến nơi.” Kort nói.
Ả cúp máy và đi đến chỗ máy tính: đến lúc làm một chút nghiên cứu. Soto đã đúng một điều: việc nghĩ về phi vụ có làm ả thấy hứng lên đôi chút.