☆ 5 ☆
Lucas rời St. Paul sau bữa tối Chủ nhật, lái xe về hướng mặt trăng đang mọc. Vốn là người thức khuya, anh không ngại lái xe quá nửa đêm, miễn là anh có đặt phòng trọ từ trước. Anh dành phần còn lại của ngày hôm ấy, cộng với gần hết ngày thứ Hai, để đến Nashville, nhìn những chiếc lá mùa thu chuyển từ màu vàng và đỏ ở Minnesota và Wisconsin, sang một màu xanh xỉn khi đi qua biên giới Tennessee.
Anh chưa từng đến Nashville. Cái tên đó với anh đa phần gắn liền với loại nhạc của dân nhà quê, những tiếng violin ai oán và tiếng đàn banjo lộp độp như tiếng ếch ộp, mà anh thì lại là một người nghe nhạc rock. Loại nhạc đồng quê mà anh thích nghe thì chủ yếu thuộc một dòng nhạc có xuất xứ từ Bakersfield, California, đến Tulsa, Oklahoma, tới Jacksonville, Florida và phần phía nam của nó. Nói cách khác, không phải loại nhạc trong buổi hòa nhạc đồng quê Grand Ole Pory, hay bất cứ thứ gì liên quan tới dãy Appalachian, rượu lậu hoặc bất cứ thứ gì thuộc về bên kia ranh giới hạt Harlan.
Vào lúc sáu giờ kém, anh đánh xe vào nhà trọ La Quinta ở bên đường I–24, ba mươi hai cây số về phía Nam của Nashville, nhận phòng, đi vệ sinh, rửa mặt, mặc vét, đeo cà vạt và xỏ giày oxford đen – một bộ dạng cảnh sát xịn xò – rồi lái xe về hướng đông bắc vào thị trấn La Vergne, nơi anh tạt xe ngang qua nhà bố mẹ của Poole.
Kevin và Margery Poole sống trong một căn nhà hai tầng màu be với vách nhựa vinyl, ít cửa sổ, một gara đủ chứa một xe và một bãi cỏ cháy xơ xác. Mặt trời đã lặn ở đường chân trời phía Tây và bóng đêm đang tràn tới, nhưng không có ánh đèn nào phát ra từ trong nhà. Có một chiếc xe đỗ ở đường vào gara, không ngay ngắn lắm, như thể nó bị bỏ lại trong sự vội vã, hoặc do người lái xe có chút say.
Lucas đậu xe dưới đường, đi đến cửa và bấm chuông. Không ai trả lời.
Anh không muốn nấn ná lại lâu vì có thể làm ai đó cảnh giác nên anh quay về xe của mình. Khi đang nổ máy, anh thấy một người phụ nữ to béo đứng sau cánh cửa lưới ở căn nhà bên kia đường. Đôi tay của bà ta đang chắp lại thủ thế: có thể là một dân phòng tự phong hoặc là ai đó sẽ mách lẻo cho nhà Poole về anh.
Anh lái xe về La Quinta, nghĩ tới đồ ăn. Có hai chiếc xe tuần tra cao tốc của cảnh sát Tennessee đỗ ở lối vào nhà trọ, hai sĩ quan cảnh sát đang nói chuyện với một người đàn ông râu rậm đứng bên ngoài một chiếc xe bán tải cũ hiệu Ford. Chiếc xe có một thùng nhà di động ở phía sau và một tấm đề can dán ở cản sau phía ghế lái ghi “Người ăn chay” trên một hình lá cần sa xanh; và phía bên ghế phụ thì ghi “Chúng ta không thể hút hít được với nhau?” Người râu rậm có một thùng đàn cũ sờn ở dưới chân, nhưng không phải là Willie Nelson 1 .
1 Willie Hugh Nelson là một nhạc sĩ, diễn viên và nhà hoạt động người Mỹ.
Lucas gật đầu với hai viên cảnh sát khi đi ngang qua và một trong số hai sĩ quan gọi anh lại: “Này anh gì ơi.” Lucas quay lại và thấy hai sĩ quan cảnh sát đang nhìn anh, tay đặt lên khẩu Glock của mình. Người cao kều hơn trong cả hai cất tiếng hỏi: “Anh đang mang theo súng?”
Khẩu.45 của Lucas cộm lên dưới lớp áo khoác. Anh nói: “Vâng. Tôi là Cảnh sát Tư pháp Hoa Kỳ. Tôi có giấy tờ trong túi bên phải áo khoác.”
Hai viên cảnh sát gật đầu và Lucas vạch áo khoác mình ra bằng đầu ngón tay phải, kéo ví phù hiệu bằng tay trái, lật mở nó ra. Viên cảnh sát nhỏ người hơn nhìn nó và nói: “Được rồi, Minnesota?”
“Vâng. Tôi xuống đây tìm một gã.” Lucas nói.
Người cảnh sát cao kều ngoắc ngón cái về tay nghệ sĩ chơi đàn và nói: “Không phải là anh Rory Harris này chứ?”
“Không. Hắn là vấn đề của các anh.”
Người râu rậm nói: “Tôi biết các quyền của tôi.”
Người cảnh sát cao kều nói: “Quyền của anh là bị yêu cầu dừng xe mỗi ba cây số và bị thẩm vấn rằng liệu anh có giấu cần sa trong xe. Không anh nên bỏ những cái đề can đó đi. Tôi không nói với anh đó là luật, tôi chỉ nói là, hãy làm điều dễ dàng cho bản thân mình.”
“Không bị vấn đề đó ở Alabama…”
Người cảnh sát ngước mắt nhìn lên trời, nhìn xung quanh bãi đậu xe, nhìn sang Lucas, nhấc cánh tay lên và ngửi nách, rồi nói: “Anh biết đấy, tôi thề rằng nơi này là Tennessee.”
Harris không hiểu được trò đùa và không cười. Viên cảnh sát nhỏ người hơn nói với anh ta: “Biến đi.”
Harris biến khỏi đó, lái xe đi trong mùi hôi của dầu cháy, những đề can về cần sa vẫn còn đó. Người cảnh sát cao kều nói:
“Thằng đần.” và hỏi Lucas, lúc này đang cất bước ra đi. “Anh đang tìm ai thế?”
“Một gã đang chạy trốn trong vòng mười năm trở lại đây. Garvin Poole?”
Cả hai cảnh sát lắc đầu. “Hắn đã làm gì?” Một người hỏi. “Mọi thứ.” Lucas nói. “Bao gồm giết một bé gái và một cảnh sát bang Mississippi.”
“Ồ, tệ thật đó.” Người thấp hơn nói. “Anh nghĩ hắn ta ở gần đây hả?”
“Vài thành viên gia đình của hắn ở đây, nhưng Poole á? Tôi chịu. Tôi nghi là hắn không ở đây đâu.” Lucas nói. “Tôi mới bắt tay vào vụ của hắn.”
“Tôi biết khu này khá rõ, tôi đã ở ngoài này được tám năm rồi. Tôi sẽ để ý đến hắn và nếu tôi có tin tức gì, tôi sẽ gọi điện cho anh.” Người thấp bé nói.
Lucas và hai viên cảnh sát nói chuyện thêm một vài phút – người cao kều tò mò về việc làm sao để trở thành cảnh sát tư pháp; Lucas nói với anh ta: “Hãy điền vào giấy đăng ký – có mọi thứ về điều đó trên mạng.”
Viên cảnh sát nói anh ta sẽ làm vậy và Lucas hỏi về một cửa hàng bán món sườn ngon ở quanh đây. Họ chỉ cho anh đến một nhà hàng bán đồ nướng bên đường cách đó vài cây số. Lucas trao đổi danh thiếp với họ trước khi họ rời đi, rồi lên đường đi ăn.
Vào tám giờ tối, với những miếng sườn khó nuốt nằm trong bụng, anh quay lại nhà Poole, vẫn không có đèn, vẫn một chiếc Corolla cũ đỗ ở đường vào. Lucas đỗ vào phía sau nó, xuống xe, đi lên vỉa hè. Anh gõ cửa, nhưng không ai trả lời.
Anh gõ cửa lần nữa, chờ đợi, rồi quay đi và thấy người phụ nữ to béo ở bên kia đường, đằng sau cánh cửa lưới. Anh đi về phía đó và khi đang bước đến lối vào gara của người phụ nữ, bà ấy hỏi: “Anh có phải là cảnh–xát?”
“Tôi là Cảnh sát Tư pháp.” Lucas nói. “Anh muốn gì với nhà Poole?” Bà ấy hỏi.
“Tôi cần thẩm vấn họ.” Lucas nói. “Họ không làm gì sai cả. Bà có thấy họ ở quanh đây không?”
Bà ấy đứng yên lặng một lúc, răng cắn cắn môi dưới, rồi nói: “Tôi nói với anh nghe này, sĩ quan ạ. Tôi đã nghĩ có lẽ cần gọi cảnh–xát địa phương. Xe của Margery đã đỗ ở đó cả ngày như vậy và xe của Kevin thì ở trong gara, bởi vì tôi đã nhìn vào cửa sổ và thấy nó. Chẳng suy suyển gì. Họ thường bảo tôi khi nào họ đi ra khỏi thị trấn, để tôi có thể để mắt đến ngôi nhà của họ – nhưng tôi chẳng nghe tí gì từ họ. Tôi chẳng thấy có gì di chuyển ở đó suốt cả ngày, nhưng họ đã ở đây tối qua. Tôi thấy họ và những ánh đèn. Hôm nay, tôi chẳng thấy gì. Tôi gõ cửa, nhưng không ai trả lời. Tôi hơi lo.”
Lucas nói: “Hừm.” Anh ngoái nhìn về ngôi nhà của nhà Poole. “Không đèn?”
“Đó là một chuyện khác. Họ có những bóng đèn chống trộm giả đó, anh biết đấy, loại tự động bật và tắt với bộ hẹn giờ? Họ luôn dùng thứ đó khi họ đi xa và lúc này thì không có chút ánh sáng nào.”
“Được rồi.” Lucas nói. “Nghe này, tôi sẽ gọi cho vài người. Để xem liệu có cách nào để vào kiểm tra không.”
“Tôi rất lấy làm cảm kích, thưa sĩ quan.” Bà ấy nói.
Lucas đi về xe Benz, nổ máy lên và gọi Adams, điều tra viên của TBI mà anh đã nói chuyện qua điện thoại. Adams đang ở nhà, trông con cho vợ, hiện đang đi chơi với các bạn gái của mình. Lucas nói qua về vấn đề và Adams nói: “Anh có thể đi vào nhà mà không cần lệnh tòa, dựa trên sự bày tỏ quan ngại hợp pháp của hàng xóm… nhưng… trời ạ, tôi không thể đi được bây giờ. Tôi đang mắc kẹt với đám trẻ con. Tôi có thể gọi điện cho văn phòng và xem liệu có thể kiếm được vài cậu nhân viên dưới đó không.”
Lucas nhớ lại hai người cảnh sát tuần tra cao tốc và đề nghị gọi cho một trong số họ. “Một người nói rằng anh ta sống ở đâu đó quanh khu này, nên có thể anh ta ở gần đây.”
“Được đấy.” Adams nói. “Họ được quyền làm mọi thứ chúng tôi làm.”
Lucas tìm danh thiếp của hai người cảnh sát tuần tra và gọi điện cho người thấp hơn, tên là Manny Dean.
“Manny hả? Tôi Davenport đây, sĩ quan Cảnh sát Tư pháp mà anh vừa nói chuyện cùng hôm nay.”
“À, vâng. Có chuyện gì thế?”
Lucas nói tóm tắt cho anh ta và Dean nói: “Tôi có thể đến đó trong mười lăm phút. Cần phải mặc quần áo đã. Tôi sẽ gặp anh ở trước nhà.”
Lucas đi về phía nhà của Poole. Dưới cặp mắt lo lắng của người phụ nữ bên kia đường, anh bấm chuông lần nữa và gõ cửa một hồi, nhưng không ai trả lời. Dean xuất hiện, mặc thường phục nhưng đi xe cảnh sát của mình. Anh ta đi ra ngoài với đèn pin và hỏi: “Không có gì à?”
“Không có gì. Hãy xem xem chúng ta thấy được gì.” Những tấm mành che ở cửa sổ phía trước đã được kéo xuống nên họ đi vòng ra sau nhà đến chỗ phòng ngủ chính và phòng ngủ cho khách, nơi những tấm mành đang mở, nhưng cả hai phòng ngủ đều có vẻ như để không. Có một sân hiên nhỏ ở sau nhà, dẫn vào bếp. Dean chiếu đèn qua cửa sổ, nhìn quanh, rồi lùi lại, nhăn mặt, rồi quay lại cửa sổ và gọi: “Này.”
Lucas đang ở bãi cỏ cháy, nhìn lên: “Anh thấy gì à?”
“Ra đây. Ngay đằng kia chỗ vòm đi ra mặt trước… có phải là một cái chân?” Dean hỏi. “Không thấy thân người hay gì, nhưng… có phải đó là một cái chân nằm vắt qua kia? Có thể là một mảnh thảm cuộn lên, tôi nghĩ vậy, nhưng trông giống một cái chân.”
Lucas nhìn vào, rồi quay lại nói: “Anh có cây nạy lốp trong xe không?”
“Có, và một cái xà beng.”
“Tôi nghĩ đó là một cái chân. Có thể chúng ta đến quá muộn rồi, nhưng chúng ta cần phải vào trong.”
Họ đi vào qua cửa trước. Dean cậy nó ra bằng xà beng và Lucas đẩy cửa mở ra với một cú thúc khuỷu. Mùi tử khí xộc lên. Lucas quay ra sau và nói: “Đừng chạm vào thứ gì.”
Ngôi nhà tối thui và Lucas chiếu đèn của Dean qua phòng khách: một người đàn ông nằm dưới sàn, đầu dựa vào dàn âm thanh đời tám mươi; một khẩu súng lục nòng ngắn nằm dưới sàn cách tay phải của ông ấy khoảng một mét. Trên trán của ông ấy có một lỗ đạn. Nhìn quanh phòng, Lucas phát hiện ra một xác phụ nữ, đã bị chặt thành nhiều mảnh, ngón tay, ngón cái, cả hai chân, một tay… đến mức mà hẳn bà ấy đã chết vì sốc, trước khi những kẻ tra tấn kịp xử nốt tay còn lại. Chúng ngừng tại đó, bỏ bà ấy nằm trên chiếc thảm lông đầy máu.
Dean nói: “Đó không phải là thứ anh nhìn thấy thường ngày.” Lucas liếc nhìn anh ấy: “Nếu anh sắp nôn, hãy ra ngoài.” Dean nói: “Tôi gặp cả trăm vụ tai nạn xe cộ một năm. Máu chẳng còn làm tôi bận tâm nữa.”
“Được rồi. Ta hãy gọi cảnh sát địa phương và TBI tới đây.” Lucas nói. “Gượm đã – anh gọi cảnh sát địa phương, tôi sẽ gọi người của tôi ở TBI.”
Nhiều cảnh sát bắt đầu đến trong vòng năm phút sau cuộc điện thoại. Đầu tiên là cảnh sát địa phương, sau đó là các cảnh sát của Cục cảnh sát Quận, và cuối cùng, là điều tra viên TBI tên là Lawrence Post.
Post nhìn hiện trường, yêu cầu cảnh sát La Vergne dựng rào bảo vệ hiện trường và cho đội khám nghiệm làm việc. Anh đưa Lucas sang một bên và hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lucas kể về Garvin Poole và nói thêm vào: “Tôi nghĩ băng đảng muốn lấy tiền về.”
“Nếu đó là bà Poole trong kia, hẳn bà ấy đã khai với chúng mọi thứ bà ấy biết.”
“Có thể lắm. Tôi còn có thêm tin xấu đây – Gar Poole có một người em gái sống không xa nơi này, gần một chỗ gọi là Beech Grove. Cô ta và chồng mình quản lý một bãi phế liệu… tôi có thông tin chi tiết trong vali của mình.”
“Chúng ta nên cho mấy người xuống đó.”
“Chỗ đó không xa lắm.” Lucas nói. “Tôi muốn được thông tin về chuyện ở đây sau khi các anh khám nghiệm xong, nhưng giờ tôi sẽ đi xuống đó. Sẽ nhanh hơn so với việc gọi ai đó mà họ lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra.”
Dean tới kế bên khi họ đang trao đổi và nói: “Tôi đi với anh. Tôi không có việc gì ở đây.”
“Đi thôi.” Lucas nói. Anh lấy vali trong xe mình, lôi ra giấy tờ về em gái của Poole, Natalie Parker và đọc những mẩu thông tin liên quan cho Dean.
“Này, tôi biết họ. Chăm chỉ, nhưng không hoàn toàn trong vòng pháp luật.” Dean nói. “Từ trước đến nay, họ được biết tới vì tháo dỡ xe ăn cắp. Anh muốn làm chuyện này như thế nào?”
Lucas lấy chiếc iPad của mình từ trong xe và tìm ảnh vệ tinh bãi phế liệu của nhà Parker. Bãi phế liệu trải rộng khoảng vài hecta, với ba tòa nhà nhìn ra đường. Ngôi nhà cách đường xa nhất, mà theo lời Dean, là nhà ở của gia đình Parker. Có hai tòa nhà ở mặt trước bãi phế liệu – một tòa nhà văn phòng nhỏ và một căn nhà Quonset 2 lớn hơn nhiều. Dean nghĩ rằng căn nhà Quonset đó là xưởng làm việc, dù anh chưa vào bên trong bao giờ. “Tôi đã thấy những ánh lửa máy hàn khi đi ngang qua.”
2 Nhà Quonset là một kiểu nhà lắp đặt sẵn của Mỹ, trông giống như một hình trụ bán nguyệt. Vốn được dành cho quân sự. Sau Thế chiến thứ 2, số lượng nhà sản xuất thừa được bán cho dân chúng.
Lucas chạm vào màn hình iPad: “Chúng ta đậu xe ở cái lạch này, rồi đi bộ vào trong.”
“Anh nghĩ bọn tay chân băng đảng ma túy có thể ở đây?”
“Tôi không rõ nữa. Nhà Poole chết chưa được lâu – có thể là mới bị giết sáng nay, hoặc hôm qua vào lúc đêm muộn, dựa theo khứu giác của tôi. Kẻ đã giết họ có thể cách đây không xa đâu. Tôi không muốn đoán sai về việc chúng đang ở chỗ nhà Parker.”
Dean đánh mắt về phía ngôi nhà của gia đình Poole: “Hiểu rồi.”