☆ 6 ☆
Lucas và Dean đến bãi phế liệu nhà Parker trong hai mươi lăm phút, Dean đi trước với đèn hiệu nhưng không bật còi. Ra khỏi đường cao tốc liên bang, họ luồn lách qua một mê cung đường nông thôn trải nhựa, gần giống như những con hẻm ở thành phố với hàng cây san sát hai bên đường; và cuối cùng thì Dean cũng dừng xe lại bên đường. Lucas đỗ ngay phía sau; anh có thể thấy những ánh đèn từ cách đó vài trăm mét, chiếu hắt qua hàng cây cỏ bên đường.
Họ ra khỏi xe tiến vào bóng đêm, khẽ sập cửa, khóa chúng lại. Lucas một tay cầm đèn pin LED còn tay kia cầm khẩu.45 không đúng biên chế. Họ đi bộ gần hai trăm mét trên mặt đường trải nhựa đen cũ kỹ; không có xe nào qua lại. Bóng tối dày đặc xung quanh đến nỗi họ không thể thấy chân mình, nhưng Lucas không muốn dùng đèn pin. Họ có thể ngửi thấy mùi cỏ nước từ con lạch bên đường, mùi cỏ mới cắt và mùi dầu từ bãi phế liệu; họ nghe thấy cả tiếng đàn muỗi vo ve quanh tai khi họ đang đi.
Tại bãi phế liệu, họ đi ra khỏi đường xuống nơi sáng hơn, kiểm tra văn phòng - trống rỗng. Có ánh đèn từ nhà Quonset, Lucas nói: “Đi sau tôi, nhưng đừng bắn vào lưng tôi nhé.”
“Thế thì xấu hổ lắm.” Dean thì thầm. Anh đang lo lắng, khẩu súng lục nặng hướng lên trời. “Dĩ nhiên anh là một gã miền Bắc, thực tế có khi tôi sẽ không bị đuổi việc.” “Suỵt…”
Họ đi vòng qua tòa văn phòng và quay về chỗ nhà Quonset. Một cột đèn trên cao phả xuống ánh sáng vàng cam, làm cho những chiếc lá ở cây gỗ gòn bên cạnh tỏa ra màu đen lập lòe kỳ lạ.
Khi họ tiến đến gần nhà Quonset, Lucas giơ một ngón tay ra trước mặt Dean, ra hiệu dừng lại, rồi anh bước sang một bên, đến một cửa sổ vuông nhỏ và liếc nhìn vào. Một người phụ nữ và hai người đàn ông đang làm việc với một thứ trông có vẻ là một chiếc Corvette mới, dưới ánh đèn sáng trưng, đang tháo dỡ phần đầu trước của xe.
Anh quan sát một lúc, khi ba người kia dường như là đang tranh luận về việc dỡ cản sốc trước như thế nào. Lucas giơ tay ra dấu gọi Dean. Dean đi đến và nhìn vào cửa sổ trong vài giây, rồi lùi lại, lẩm nhẩm một mình. Anh tóm lấy tay áo khoác của Lucas và kéo anh ta đi.
“Đi về xe thôi.” Anh thì thầm. Lucas đi theo anh ta vòng qua tòa văn phòng lần nữa và rồi Dean bắt đầu bước nhanh về phía xe của họ. Khi họ về đến nơi, Dean chỉ vào ghế phụ, rồi chui vào trong xe tuần tra, Lucas vào theo sau. Dean đang nói chuyện qua điện đàm; anh đã nhớ biển số xe Corvette và yêu cầu kiểm tra. Một lúc sau người điều phối của anh quay lại và nói: “Nó có trong danh sách đấy, Manny. Của một nha sĩ, bị lấy khỏi chỗ đậu xe của ông ta vào khoảng ba đến bốn giờ chiều nay. Riêng phần động cơ đã có giá năm nghìn đô. Anh thấy nó rồi à?”
“Ừ, còn có nhiều thứ đang xảy ra nữa cơ. Có thể chúng tôi cần vài sự giúp đỡ dưới này. Gọi cho văn phòng cảnh sát trưởng và nói với họ xuống gặp tôi ở nghĩa trang Liên minh miền Nam.”
Tắt điện đàm, Dean nói với Lucas: “Bọn tay chân băng đảng chưa tìm ra họ – nếu đó đúng là điều đang xảy ra. Nhưng chúng đang tháo dỡ một chiếc Corvette. Điều đó có thể giúp chúng ta có chút ưu thế khi bắt Natalie nói về anh trai mình.”
“Khi anh cho mình là đúng, thì anh đúng.” Lucas nói.
Họ quay đầu xe trên đường và Dean đi trước đến rìa thị trấn, rồi anh đậu xe vào lề. Lucas đỗ ở đằng sau và cả hai bước ra ngoài.
Dean nói: “Tôi bắt đầu thích cái trò thám tử này rồi đấy. Nói thật này, tôi ngạc nhiên khi bọn buôn ma túy chưa tìm thấy họ. Như anh biết đấy, đáng ra chúng phải nhìn thấy mọi thứ.”
“Không. Chúng chỉ là một đám thất phu tưởng mình là giỏi, một nửa trong số đó còn chẳng biết đọc.” Lucas nói. “Chúng không phải là FBI. Chúng không có các bản lưu máy tính, các hồ sơ tội phạm. Đó là lí do tại sao chúng chặt xác bà Poole.”
“Thế thì làm sao mà chúng đến gặp nhà Poole ngay từ đầu?” “Cảnh sát bang Mississippi nghĩ rằng Poole có liên quan tới vụ cướp đó.” Lucas nói. “Tôi nghe chuyện này từ một sĩ quan cảnh sát tư pháp ở St. Louis và chúng tôi không có liên quan gì đến cuộc điều tra. Tôi nghi ngờ rằng bọn tay chân băng đảng có thể có các đầu mối liên lạc nói với chúng về điều đó.”
“Ý anh là… trong hàng ngũ cảnh sát?” “Đúng. Trong hàng ngũ cảnh sát.” Lucas nói.
“Ờ, thế thì tệ thật.” Dean nói.
“Đúng vậy.”
Dean ngẫm nghĩ về điều đó một lúc rồi nói: “Tôi không thể tin được là bà Poole không nói gì với chúng về Natalie.”
“Đó là vấn đề với trò tra tấn – người ta nói dối và không có cách nào để nhận ra khi nào họ làm thế.” Lucas nói. “Nếu bà ấy yêu quý con gái mình… và bà ấy phải biết là chúng sẽ giết chết bà ấy bất kể bà ấy khai những gì. Chúng đã giết chết chồng bà ấy rồi.”
“Hãy nói với tôi tại sao anh biết điều đó.”
“Ông ấy có một khẩu súng giấu kín trong nhà, có thể là ở ngay trong phòng khách.” Lucas nói. “Ông ta vớ lấy nó và chúng buộc phải nổ súng. Nếu không, chúng đã chặt xác ông ấy ra như đã làm với bà vợ. Ông ấy may mắn, tôi đoán thế.”
“Không phải thứ may mắn mà người ta hi vọng.” Dean nói. “Không.”
Một chiếc xe cảnh sát đỗ lại ở đường cái, quay đầu lại, dừng ở gần Lucas và Dean. Viên cảnh sát trong xe hạ kính cửa sổ ghế phụ và hỏi: “Anh ở đây vì cái chuyện dị hợm đó à?”
Năm phút sau một viên cảnh sát khác và một cảnh sát tuần tra cao tốc xuất hiện; cả nhóm cúi lưng nhìn màn hình iPad của Lucas, đang nằm trên nắp capô một trong số những chiếc xe cảnh sát. “Manny và tôi đã ở dưới này, nên chúng tôi sẽ dẫn đường, và sẽ cố gắng đi vòng ra sau căn nhà Quonset đó.” Lucas nói, tay chạm chạm vào màn hình. “Sẽ có một cái cửa ở đằng sau này. Chúng ta sẽ tóm bất cứ ai cố gắng bỏ chạy.”
“Anh nghĩ chúng ta có đủ người không?” Một trong các cảnh sát hỏi.
Sĩ quan tuần tra nói: “Miễn là chúng không có súng máy.” “Trong trường hợp đó, chúng ta nên để anh cảnh sát tư pháp dẫn đường.” Viên cảnh sát đầu tiên lè nhè. “Tôi xung phong đi phía sau để có thể gọi hỗ trợ, nếu cần.”
Mười phút sau họ đều đậu xe ở bên đường, nơi mà Lucas và Dean đã đỗ trong lần tiếp cận đầu tiên. Lucas và Dean dẫn đầu, trong khi cả nhóm còn lại đợi trong xe. Không có gì thay đổi ở bãi phế liệu: không có đèn trong văn phòng, tiếng nói vọng từ nhà Quonset. Lucas và Dean đi xuống phía bên phải của tòa nhà; không có cửa sổ ở cạnh bên, Lucas đánh liều dùng đèn pin. Khi họ đi qua bãi đất đầy dấu lốp xe tải, một con chó ở bên trong bắt đầu cất tiếng sủa.
Lucas thì thào: “Chó to.”
Dean lấy bộ đàm và nói: “Các anh nên tiến lên. Có một con chó to ở đây…” Khi anh đang gọi điện đàm, một con chó khác bắt đầu sủa ở bãi phế liệu. “Giờ có hai con chó…”
“Đang đến đây…”
Họ ở sau nhà Quonset, nơi có một cánh cửa hẹp không ô kính đóng kín ở bức tường phía sau. Họ chia nhau án ngữ ở hai bên cửa trong khi những ánh đèn xe chiếu sáng con đường và rồi chiếc xe cảnh sát đầu tiên phi vào trong sân, tiếp tục lao vào và chỉ dừng lại cho đến khi mũi xe gần sát cửa chính nhà Quonset.
Lucas và Dean không nhìn thấy chuyện đó, nhưng họ có thể nghe thấy, những cánh cửa xe bật mở và đóng sập lại, họ nghe được tiếng một người phụ nữ hét toáng ở bên trong và con chó to bắt đầu sủa loạn lên, đánh thức con chó to khác, dường như là đang ở sau một hàng rào. Vài giây sau, một người đàn ông gầy và mặt tàn nhang lao ra qua cửa sau.
Lucas rọi đèn chiếu thẳng vào mắt gã kia và cùng lúc đó giơ một chân ra ngáng. Gã kia vấp chân và ngã úp mặt xuống đất, Dean đóng sầm cửa lại và nói: “Đừng có hòng đứng lên, Jimmy.”
Gã tàn nhang xoay người lại, mắt vẫn bị Lucas rọi đèn vào, hắn nói: “Mày đấy à, Manny?”
“Đúng, tao đây. Mày trộm cái xe Blingray đó hả, Jimmy? Có thể lắm, đồ ngu. Vị nha sĩ đó sẽ khóc một dòng sông nếu biết mày đã dỡ cái xe đó. Nào, nằm úp bụng xuống, cho tao thấy hai cổ tay đi, mày biết chúng tao đang làm gì ở đây.”
Lucas nói: “Hai người quen nhau.”
Dean nói. “À, vâng. Anh Jimmy đây đã ở trong tù lâu hơn cả hầu hết các cai tù.”
“Mày cứ làm như tao thích ở tù ấy.” Jimmy càu nhàu. Hắn nằm úp xuống và giơ cổ tay lên để Dean có thể bấm còng.
Lucas mở cánh cửa sau ra và cùng Dean dẫn Jimmy đi vào nhà Quonset, nơi mà các cảnh sát khác đứng nhìn Ralph và Natalie Parker, đang ngồi trên một chiếc ghế băng nhà thờ cũ. Một con chó béc giê mõm xám không bị xích ngồi giữa họ, Natalie Parker đang xoa đầu nó với một tay còn tay kia ôm một đứa trẻ.
Ralph Parker, một người đàn ông thân hình chắc nịch, mặt đỏ với mái tóc kiểu pompadour, đang bị còng tay, nhưng Natalie thì không. Đứa trẻ, nhìn các cảnh sát một cách nghiêm nghị, mắt rơm rớm nhưng không khóc. Nơi này bốc mùi mỏ hàn và dầu máy.
Một viên cảnh sát ngoắc ngón tay về phía Lucas. Cả bọn đi vào góc và viên cảnh sát hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Như tôi thấy, nếu chiếc xe bị ăn cắp, các anh cần đưa Parker về đồn. Có thể gã Jimmy này ăn trộm nó. Các anh có thể đưa Natalie đi hoặc để cô ta ở với con. Để cô ta ở với con có lẽ là hợp lý nhất, kể cả nếu cô ta biết rằng chồng mình điều hành một xưởng dỡ xe. Dù gì cũng phải có ai đó chăm sóc thằng bé, mà trông nó có vẻ được chăm sóc tốt.”
“Nhất trí.” Viên cảnh sát nói. “Tôi nghĩ anh có thể muốn nói chuyện với cô ấy về người anh trai, khi cô ấy còn chưa biết chúng ta đang nghĩ phải xử lý cô ấy ra sao. Có lẽ anh có thể nói với cô ấy về vụ việc xảy ra với ông bà Poole nữa.”
Lucas nhăn nhó: “Ôi trời. Được rồi. Hãy dẫn cô ta về văn phòng, tôi sẽ nói chuyện với cô ta ở đấy.”
Họ đã làm vậy. Ralph Paker nói với vợ, khi cảnh sát tách hai người ra. “Đừng nói gì, Nat. Đợi đến khi Comfort xuống đây.”
Comfort là một luật sư, viên cảnh sát giải thích khi họ rời khỏi nhà Quonset, nhưng không phải là một người giỏi cho lắm.
Tại văn phòng, Lucas và viên cảnh sát để Natalie ngồi ở chiếc ghế xoay, tay vẫn ôm đứa bé đang im thin thít như cún con, và kéo hai chiếc ghế gỗ khác ngồi đối diện cô ấy. Lucas nói: “Cô Natalie, các cảnh sát ở đấy đã đọc cho cô nghe về các quyền của cô, nên giờ cô biết là cô không cần phải nói gì với chúng tôi. Nhưng cô cần…”
Cô ta úp tay vào hai bên tai đứa trẻ và nói: “Mả mẹ cái chuyện đó.”
Lucas cố gắng bình tĩnh: “Cô chưa có tất cả các thông tin cô cần, và thông tin đó rất tệ. Rất, rất tệ.”
Natalie Parker là một người phụ nữ gầy, tóc ánh đỏ, xinh đẹp mà không cần trang điểm; cô mặc quần bò và áo sơ mi bông kẻ. Cô nhìn vào mặt Lucas với ánh mắt không chắc chắn, rồi hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Có chuyện gì xảy ra ư?”
Lucas nói: “Chúng tôi nghĩ anh trai Gar của cô và vài người khác đã cướp một nhà kiểm tiền ma túy và giết năm người. Đó là vào tuần trước…”
“Tôi chẳng có liên quan gì cả…”
Lucas giơ ngón tay lên ra dấu cho cô im lặng và tiếp tục nói. “… Bọn tay chân của băng đảng đã đến để tìm tiền của chúng. Đó là những gì chúng tôi nghĩ. Chúng đã bắt đầu ra tay với bố mẹ cô.”
Mặt Parker tái nhợt: “Chúng không làm hại gì họ chứ?” “Chúng tôi rất tiếc…” Lucas nói.
“Chúng đã giết họ?”
“Vâng. Chúng tôi tìm thấy họ một giờ trước.” Lucas nói. “Đó là lí do tại sao chúng tôi đi xuống đây. Chúng tôi sợ rằng mẹ cô đã tiết lộ vị trí của cô.”
Parker ôm chặt đứa bé và nói: “Thằng Gar chết tiệt. Hắn phải đi và cướp của mấy gã buôn ma túy, phải không? Hắn chỉ có phải đi và làm điều đó.” Cô ấp mặt mình vào cổ cậu bé và bắt đầu khóc, rồi cậu bé cũng bắt đầu khóc theo. Cậu bé nhìn Lucas và viên cảnh sát với nỗi sợ hãi hiện rõ. Họ ngồi một lúc trong im lặng và rồi viên cảnh sát nói: “Hay là cô đưa cậu bé đây cho tôi? Tôi sẽ bế cháu cho.”
Viên cảnh sát đón lấy cậu bé, cậu giãy giụa một chút trước khi chịu ngồi ngoan; viên cảnh sát vỗ nhẹ lưng cậu bé, và Natalie nói: “Tôi phải nói với Ralph. Hãy cho tôi nói chuyện với Ralph.”
“Để tôi xem họ còn ở đây không.” Lucas nói.
Ralph Parker vẫn ở nhà Quonset; Lucas bảo Dean dẫn Parker ra rồi tháo còng cho hắn, anh nói cho hắn nghe về chuyện đã xảy ra. Parker choàng tay ôm vợ. Một lúc sau, anh ta nói với Lucas: “Không ai trong chúng tôi biết Gar ở đâu. Nếu biết, và nếu chúng tôi kể cho anh, hắn sẽ xuống đây và giết chúng tôi. Không đùa đâu. Hắn sẽ cắt cổ họng chúng tôi trong một nốt nhạc.”
Lucas và viên cảnh sát dẫn Natalie về văn phòng, cho cô ngồi lại vào ghế; viên cảnh sát vẫn bế cậu bé. Lucas nói: “Tôi là sĩ quan cảnh sát Tư pháp Hoa Kỳ và tôi đang truy tìm anh trai cô. Nếu cô hợp tác, Gar sẽ không bao giờ biết. Nếu công tố viên khu vực quyết định kết tội cô về chuyện cái xe này, tôi sẽ bảo lãnh với thẩm phán cho trường hợp của cô và nói với họ rằng cô đã hợp tác trong một chuyện quan trọng hơn vụ trộm xe. Tôi nghĩ điều đó sẽ giúp cô thoát khỏi tù tội và được ở với con mình. Ngoài ra, xét trên những gì chúng tôi biết hiện nay, tôi nghĩ chúng ta có thể cứu mạng một vài người bạn của cô.”
“Sao lại thế?”
“Chúng tôi không biết Gar trộm được bao nhiêu tiền, nhưng có thể là rất nhiều. Có thể là hàng triệu đô.” Lucas nói. “Băng nhóm ma túy sẽ không ngừng truy tìm hắn, cho đến khi chúng lấy được tiền về và trừng phạt những tên ăn cướp. Chúng phải làm thế như là một lời cảnh báo tới bất cứ ai có ý định chơi chúng. Chúng suy luận giống cách của tôi – ai đó quanh đây, một trong các họ hàng hay bạn cũ của Gar, sẽ biết cách liên lạc với hắn. Khi chúng có đầu mối liên lạc đó, chúng có thể tìm ra hắn.”
Natalie đanh mặt lại; cô không còn chút tình thương nào cho anh trai mình: “Tôi vẫn sẽ nói như những gì Ralph đã nói.” Cô nói. “Nếu Gar biết được rằng tôi mở miệng khai cho anh, hắn sẽ cắt cổ tôi. Anh có biết là bạn gái hắn đã từng chặt đầu một gã không? Và đó chỉ là vì vài đô tiền nợ.”
“Tôi nghe rồi, về Dora.” Lucas nói. “Tôi không quan tâm đến cô, Natalie. Tôi cũng không quan tâm lắm đến Ralph, nhưng giờ anh ta đang ở trong tay của chính quyền địa phương. Tôi nghĩ chúng ta có thể sắp xếp mấy thứ để cô có thể ở cùng con trai và không phải vào tù tối nay. Nhưng tôi sẽ cần sự hợp tác của cô.”
Buồn rầu, vẫn còn tiếp tục suy sụp, cô vươn tay và đón cậu bé vào lòng, úp tay che tai cậu và nói: “Đám các anh mang danh nghĩa bảo vệ luật pháp nhưng có khi chính các anh mới là đồ chó đẻ đấy, các anh có biết không?”
“Không phải chúng tôi giết bố mẹ cô.” Viên cảnh sát nói. “Không phải chúng tôi ở ngoài kia tháo dỡ một chiếc xe ăn cắp từ một người tử tế ra thành từng mảnh.”
“Ừ, thế thì, mẹ kiếp các anh.” Cô nói. Cô bỏ tay ra khỏi tai cậu bé và nói với Lucas: “Tôi sẽ khai những gì tôi biết, nhưng chẳng có gì nhiều.”
“Tôi không thể nói với anh là Gar ở đâu.” Natalie nói. “Bố mẹ tôi được cảnh sát ghé qua vài lần trong năm và hỏi về điều đó, như thể chúng tôi biết. Garvin bỏ nhà hồi mười sáu tuổi; kể từ đó, chúng tôi chẳng gặp hắn mấy và trong năm năm trở lại đây thì biệt tăm, kể từ lúc họ nói rằng hắn làm vụ Chattanooga – như là họ chẳng từng chứng minh được bất cứ điều gì.”
Dù không gặp Gar Poole trong năm hay sáu năm nhưng cô đã thấy Dora Box, hai năm trước tại đám tang của người chú của Box.
“Tôi đã hơi hoảng, bởi vì chúng tôi biết rằng có thể cô ả vẫn đi với Garvin và chúng tôi biết rằng cảnh sát cũng đang tìm cô ả. Cô ả không ở lại lâu – không đến nhà thờ, chỉ ra nghĩa trang và ném ít đất xuống nắp quan tài, khóc một chút, và ra đi. Bố mẹ cô ả mất từ trước rồi, nên cô ả là người cuối cùng của dòng họ.”
Cô giải thích rằng bố mẹ của Box và người chú đã từng sống cạnh nhà nhau, không xa khu phố của bố mẹ mình. Đó là lí do tại sao Box và Poole gặp nhau lần đầu ở trường trung học, và cũng là lí do tại sao nhà Poole lại biết họ. Mẹ của Box mất vì ung thư vú mười năm trước và bố cô ả đã bán ngôi nhà rồi thuê một căn hộ ở Nashville. Bố cô ta mất vài năm sau đó do chứng suy nhược liên quan đến sử dụng rượu và ma túy quá mức. Cô ả cũng đến các đám tang đó.
“Ai gọi cho Dora Box để báo với cô ấy rằng chú mình đã mất?” Lucas hỏi.
“Đó là một dấu hỏi.” Natalie nói. “Dora không còn bà con thân thích nào để nói đến. Có khoảng mười đến mười hai người ở đám tang – tôi nghĩ là một trong số đó. Chú của cô ả không phải là một người nổi tiếng, có ai đó đã trả tiền cho bài cáo phó được đăng lên một tờ báo mua sắm địa phương, tôi đọc được nó ở đó. Có thể là ai đó đã nhìn thấy thông báo.”
Lucas viết ghi chú: tìm xem ai ở đám tang và ai trả tiền viết cáo phó.
“Thế còn Gar? Hắn phải có vài người bạn…”
Cô ấy lắc đầu. “Không phải ở quanh đây. Hắn thường đánh nhau ở trường nên chẳng có ai gần gũi thực sự. Có một người tên là Jim Jacobs đến chơi vài lần – anh ta ở cùng lớp tôi, nên nhỏ hơn Gar hai tuổi, họ có điểm chung là đều thích xe hơi. Tôi không còn nhớ anh ta sống ở đâu. Gar biết vài gã xấu xa mà hắn gặp ở trường cải tạo, nhưng hắn không dẫn chúng về đây bao giờ. Rồi khi hắn bị tóm do ăn trộm ở nhạc hội ấy… đó là lúc hắn rời xa chúng tôi. Chúng tôi cũng chẳng biết những gã bị tóm cùng hắn. Chưa bao giờ nghe về chúng. Hắn chuyển đi không ở với chúng tôi. Chúng tôi là những–người–bảo–thủ. Hắn muốn những cô gái nhanh nhẹn, xe hơi tốc độ cao, và những thứ như thế.”
“Dora là một cô gái nhanh nhẹn?” Natalie xoa mũi, rồi nói: “Anh biết đấy, tôi chẳng biết chuyện đó đến như thế nào. Cô ả đi học cùng lũ chúng tôi, nhưng cô ta và Gar không bao giờ đến với nhau cho đến khi, xem nào, phải đến mười năm sau. Cô ta nổi tiếng ở trường, là hoa khôi trung học. Rồi cô ta cưới người bạn trai thời trung học, anh ta cũng là một thanh niên nổi bật ở trường. Họ yêu đương được ba hay bốn năm rồi chia tay, sau đó cô ta ra ngoài kinh doanh bán lẻ một thời gian… ai cũng tưởng cô ta sẽ học đại học, nhưng không.”
“Cô biết cô ta khá rõ nhỉ?”
“Không… cô ta sống cùng khu phố với chúng tôi. Dù gì thì tôi cũng không thuộc diện nổi bật ở trường, nên chúng tôi chơi với những nhóm người khác nhau. Tôi và cô ta chỉ thi thoảng chào nhau, chỉ như thế, nếu chúng tôi có tình cờ gặp nhau trên đường sau khi đã tốt nghiệp. Sau khi cô ta trở thành hoa khôi trung học… cô ta tưởng mình sẽ sống phần đời còn lại trong sắc màu, nhưng hóa ra không phải. Cô ta đã phải đi làm ở một cửa hàng sơn Sherwin–Williams. Gar đã thay đổi cái mộng tưởng ban sơ đó, mộng tưởng về một cuộc sống sắc màu, chỉ là Gar mà thôi.”
Gar không có người bạn gái dài lâu nào khác mà cô ấy biết. Hắn có tiếng tăm về bạo lực ở trường trung học. Không phải chỉ là về độ hung bạo, mà có thể còn có chút điên loạn. Về sau, khi hắn ghé qua nhà sau khi mãn hạn tù, đôi khi hắn có gái đi cùng, nhưng cô không nhớ được cái tên nào. “Mỗi lần một ả, cho đến khi có Dora. Tôi nghĩ Gar cảm thấy hứng thú với ý nghĩ hẹn hò một hoa khôi trung học. Anh biết đấy, mọi thứ trong cuộc sống vẫn đều là về trung học. Rồi nữa, có vài lời đồn về Dora…”
“Như…?”
“Cô ta thích đàn ông, nhưng tôi nghe nói cô ta cũng thích phụ nữ, và đôi khi cô ấy sẽ đãi Gar một bữa chơi xấp đôi 2 .” Natalie nói. “Đó là thứ mà Gar sẽ thích, rất thích. Hắn luôn là một con chó săn hứng tình. Dù sao thì, cái trò hai nữ một nam đó vẫn chỉ là tin đồn – tôi chưa bao giờ hỏi Gar về chuyện đó, mà thực ra là chẳng bao giờ hỏi chuyện gì.”
2 Bản gốc: two-fer, là một thuật ngữ kĩ thuật dùng cho cổng đấu nối dây cáp; trong đó, có một đầu đực nối với hai đầu cái. Ở đây ám chỉ Dora cho Gar quan hệ với mình và một cô gái nữa.
Cuối cùng, Lucas có được sáu cái tên mà Natalie không nghĩ rằng sẽ có ích, cộng với tên của nhà thờ Baptist, nơi tổ chức đám tang cho người chú của Dora Box.
Một trong số các cảnh sát khu vực đã nói chuyện với công tố viên địa phương thụ lý vụ việc; công tố viên đó cũng đồng ý rằng nên để Natalie Parker ở với con, nhưng cần cho cô ta biết rằng cô vẫn phải có trách nhiệm với bất cứ hành động phạm tội nào của mình.
Ralph Parker và Jimmy được đưa đến nhà tù hạt; còn Lucas quay về khách sạn để nghĩ về bước đi tiếp theo và nghỉ ngơi.