☆ 7 ☆
Soto và Kort rời khỏi khách sạn Nashville vào sáu giờ sáng ngày hôm sau, khẩu súng ngắn của Soto giắt vào dưới ghế trước, đồ nghề của Kort nằm đằng sau băng ghế hành khách, cùng với một bảng kẹp với vài trang tạp chí gắn ở đó. Kort có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch khi chúng đi về phía Nam trên đường cao tốc liên bang: năng lượng truyền qua các dây thần kinh khiến ả thấy rùng mình phấn khích bởi thứ gì đó như là dục vọng.
Soto, ngược lại, im lặng và lạnh lùng hơn. Hắn nói: “Hãy ghi nhớ các bước thực hiện: đánh bà ta, né sang bên để tao bước vào, rồi mày đóng cửa.”
“Biết rồi, biết rồi.” Kort nói.
Chúng tấn công bố mẹ Poole vào đêm hôm kia, và kết quả thật là đáng thất vọng. Chúng đã đến ngôi nhà ngoại ô của gia đình Poole trước chín giờ, lượn qua lượn lại hai lần, ngó nghiêng xem có ai chú ý không, rồi đậu xe dưới đường ngay trước ngôi nhà.
Kort đi trước đến hiên nhà, mang theo bảng kẹp giấy. Khác với các bảng kẹp khác, thường được làm từ tấm gỗ ép nhẹ, bảng của Kort được làm thủ công từ tấm thép dày hơn nửa phân. Sau lần kiểm tra cuối, Soto dựa người vào bức tường mặt trước ngôi nhà; cùng lúc đó, Kort nói: “Tới này.” và bấm chuông cửa.
Vài giây sau, Margery Poole bước ra cửa, cau mày. Theo lẽ thường ở vùng ngoại ô Nashville, lúc này là muộn cho một chuyến thăm bất ngờ.
Bà ấy thấy Kort cầm tấm bảng kẹp, cất tiếng hỏi: “Vâng?” Chẳng nói chẳng rằng, Kort giơ tấm bảng thép lên và đập thẳng vào mặt Margery Poole. Bà Poole ngã ngửa tại lối hành lang ngắn dẫn vào phòng khách, nơi chồng mình đang xem một trận đấu bóng.
Kort bước sang một bên ngay khi bà Poole ngã xuống, một động tác mà chúng đã dàn dựng từ trước; Soto chạy vụt qua với khẩu súng giương lên. Kort đi vào trong và đóng sập cửa. Soto đến phòng khách, nơi Kevin Poole đang vừa đi ra khỏi chiếc ghế người già. Khi thấy khẩu súng của Soto, ông ấy nhảy thoắt sang bên phía giá đựng tạp chí rồi rút súng ra trước khi Soto kịp nói điều gì. Soto không còn lựa chọn nào khác ngoài bắn vào đầu ông ấy.
Kort nói: “Cái gì vậy?”
“Ông ta có súng.” Soto nói. “Mụ già sao rồi?”
“Chết tiệt. Mày không thể bắn vào tay lão ta hay chỗ nào khác hả? Sẽ tốt hơn nhiều nếu chúng ta có cả hai.”
“Mày không thể chơi đùa khi người còn lại có súng đâu.” Soto nói với cái giọng chuyên gia.
Chuyện gì đã làm rồi, thì đã xong rồi. Chúng kéo Margery Poole vào phòng khách và bắt đầu xử lý bà.
Việc xắt miếng bà Margery Poole với chúng như một trò giải trí; tuy thế, sau tất cả, chúng chỉ lấy được một cái tên duy nhất mà chúng nghĩ có thể có ích. Cái tên đó là John Stiner, một kẻ cũng đang lẩn trốn, giống như Poole. Chúng không biết hắn ở chỗ nào, nhưng đó là thứ mà Gã Giọng Học Thức biết.
Hai mươi tiếng sau, Gã Giọng Học Thức gọi điện cho Soto với một cái tên: hắn không biết Stiner ở đâu nhưng hắn tìm được chỗ ở của em gái hắn là Marilyn Campbell, vợ một chủ cửa hàng dụng cụ ở Franklin, Tennessee, xa hơn Nashville về phía Nam.
Soto gọi Kort và nói với ả rằng chúng sẽ khởi hành rất sớm vào sáng hôm sau.
Nhà Campbell sống trong một ngôi nhà giả cổ kiểu Americana với khung nhà trắng, có nhiều cột, tọa lạc tại West Main, cùng với một mảnh vườn cây xanh rộng. Kort và Soto theo dõi bên ngoài từ sớm, trước khi Andy Campbell rời nhà đi đến cửa hàng. Giờ này thì bất cứ đứa trẻ nào cũng đã đi đến trường, nghĩa là chỉ có Marilyn Campbell ở trong nhà.
“Mày nghĩ sao?” Kort hỏi.
“Không có nhiều xe cộ qua lại, nên hãy chắc chắn là mày đánh gục cô ta.” Soto nói. “Ngay khi cô ta ngã xuống, tao sẽ ở ngay đằng sau.”
“Mang đồ chơi của tao theo.”
Marilyn Campbell mở cánh cửa lưới và chạm mặt Kort, lúc này đang trong bộ dạng một người phụ nữ trẻ ngờ nghệch đứng ở hiên nhà cùng với một tấm bảng kẹp giấy. Campbell hỏi: “Tôi giúp gì được cho chị không?”
“Tôi nghĩ là có. Liệu tôi có thể nói chuyện với anh Andrew Campbell?”
“Andy đi vắng rồi…”
“Tốt.” Kort nói. Nửa giây sau khi Campbell nhận ra người phụ nữ đang đeo găng tay bếp bằng cao su, cô đã bị Kort đập tấm bảng kẹp bằng thép vào mặt.
Campbell choáng váng, mắt tối sầm lại, mũi cô bị gãy và ngã đập lưng xuống sàn. Soto ở ngay gần đó chạy lên sân hiên để khống chế cô. Sau khi Kort sập cửa, chúng kéo cô ấy đi, cô vẫn đang choáng nhưng bắt đầu la hét, máu chảy ra từ miệng.
Soto tát cô một cú trời giáng bằng cả bàn tay, một lần, hai lần, ba lần và quát: “Câm mõm đi con chó…”; hắn lật người cô lại và kéo hai tay cô ra sau lưng, Kort trói cổ tay cô ấy bằng băng dính.
Soto nói với Kort: “Tao sẽ kiểm tra căn nhà.” Hắn rút súng ra và đi nhanh quanh tầng một, rồi lên gác vào tầng hai. Có bốn phòng ngủ và một phòng làm việc ở tầng hai. Phòng ngủ chính không có ai, hai phòng còn lại cũng vậy. Một trong số đó dường như là phòng của nữ sinh, với đống thú bông và một chiếc giường được dọn dẹp qua quýt; phòng còn lại là của con trai, với đồ dùng môn bóng đá nằm khắp nơi dưới sàn, còn trên giường là một đống chăn nệm cuộn với nhau.
Phòng ngủ cuối cùng là phòng dành cho khách, gọn gàng và chưa được sử dụng, với cái mùi trống rỗng vì thiếu hơi người. Soto chạy xuống cầu thang.
Kort hỏi: “Chúng ta an toàn chứ?” “An toàn rồi.”
Kort đang ngồi trên lưng của Campbell, tay nắm lấy tóc cô ấy và đập mặt cô xuống sàn mạnh đến mức làm gãy mũi lần này tới lần khác. Kort hét lên: “Thằng anh mày đâu, con đĩ? John đâu? Kiểu gì mày chẳng biết…”
“Không, không, không, không…” Campbell nằm úp mặt xuống vũng máu.
“Chắc phải chặt chân mày thôi. Sau đó xắt nhỏ mày ra thành nhiều miếng, bắt đầu từ chân mày…”
Soto đã mang theo mình túi dụng cụ bằng vải dù qua cửa. Hắn tiến lại chỗ Kort và hỏi: “Mày muốn bắt đầu thế nào?”
Campbell thét lên trong sợ hãi và tuyệt vọng, Kort lại đập mặt cô xuống sàn nhà thêm mấy lần và nói: “Đưa cho tao cái máy DeWalt và dây trói.”
Kort quỳ một đầu gối lên lưng Campbell và nói với cô ấy: “Chúng tao sẽ giải thích chuyện này. Chúng tao cần thông tin về chỗ của John hiện tại. Chúng tao cần số điện thoại, cần địa chỉ. Mày không nói cho chúng tao biết, chúng tao sẽ bắt đầu cắt chân mày và sẽ không cho mày cơ hội khác đâu…”
Trong lúc đó, Soto đang buộc một dây garô quanh chân phải của Campbell. Cô rít lên: “Không biết, không biết…”
“Được rồi, mày không thích nhẹ nhàng chứ gì.” Kort nhấn một chân của Campbell xuống sàn và bắt đầu cưa chân phải của cô ấy.
Campbell hét lên trong điên dại như tiếng một chiếc xe cứu hỏa, một tiếng rít dài run run nhưng không ngắt, và là lí do khiến Soto và Kort không nhận ra con sâu làm rầu nồi canh, xảy ra dưới hình dáng là cậu bé Douglas Campbell mười một tuổi bị ốm và hơi sốt, đang nằm nghỉ trong phòng ngủ tầng hai.
Khi Soto và Kort đi vào cửa chính và mẹ cậu bắt đầu kêu gào, Doug thức dậy, bị mất phương hướng do những tiếng thét; nhưng rồi cậu nhanh chóng nhận ra chúng ở đâu, rằng có điều gì đó nguy hiểm đang xảy ra và nghe thấy ai đó chạy lên tầng. Cậu lăn ra khỏi giường và nằm ở khoảng trống giữa giường và bức tường. Có ai đó chạy ở hành lang, dừng ở ngoài cửa, rồi đi tiếp và cuối cùng, quay trở về cầu thang.
Khi chắc chắn rằng kẻ đột nhập đã đi khỏi, Doug chui ra khỏi phòng ngủ và đi ra hành lang đến ban công lửng nhìn xuống phòng khách. Cậu ngó qua hàng tay vịn và thấy mẹ mình nằm úp xuống một vũng máu, một người đàn ông đang buộc một sợi dây xung quanh chân mẹ.
Doug quỳ gối, rồi nằm hẳn xuống, cậu trườn trên nền hành lang đến phòng ngủ của bố mẹ, nơi cậu lấy khẩu súng trường Ruger 10/22 từ tủ của bố. Cậu đã tập bắn với nó khá đều đặn từ năm sáu tuổi, dưới sự giám sát khắt khe của bố. Bố cậu cất hai băng đạn trong đôi bốt cao bồi ở phía sau tủ. Chúng được giấu ở đó để đề phòng trong trường hợp các anh em họ đến chơi, thường diễn ra vài lần một tuần. Lũ anh em họ là một đám quỷ sứ, và nếu chúng tìm thấy một khẩu súng đã nạp đạn trong tủ, chúng sẽ bắn tung cả căn nhà lên, và có thể là bắn vào nhau, thế là to chuyện.
Doug là người có trách nhiệm hơn cả nên được biết về chỗ giấu các băng đạn. Cậu lấy chúng khỏi đôi giày, lắp một băng vào khẩu súng, cho băng còn lại vào trong túi quần soóc, kéo chốt lên đạn, nhớ lời bố dặn về chốt an toàn, gạt nó xuống, rồi đi về phía ban công.
Cậu không biết rằng mình chỉ cần nổ súng. Cậu chỉ biết về việc bắn nhau từ trong các bộ phim, nên cậu chĩa nòng súng ra ngoài hàng tay vịn và quát lên: “DỪNG LẠI!” rồi nổ súng.
Một băng đạn mở rộng theo nguyên mẫu của khẩu Ruger 10/22 có hai mươi lăm viên đạn cỡ.22 tốc độ cao. Kort và Soto né sang hai bên ngay lúc Doug quát lên, và một giây sau, những viên đạn.22 như hàng ngàn con ong bay sượt qua chúng khi chúng đang bỏ chạy về phía cửa.
Kort đã phạm sai lầm khi chạy chậm lại để lấy túi đồ và bị một viên đạn bắn xuyên qua mông. Sau đó chúng nháo nhào chạy qua hiên nhà ra sân ngoài nhưng loạt đạn vẫn không ngừng lại. Soto rút khẩu Sig trong bao ra và nói: “Tao nghĩ đó là một thằng nhóc…”
Nhưng Kort rên rỉ: “Tao trúng đạn rồi…” “Tệ lắm không?”
“Trúng vào hông, vào hông…”
Khi chúng đang ở trong sân, cách cửa trước gần ba mươi mét, thì Doug bước ra hiên cùng khẩu súng trường. Soto giơ khẩu Sig lên, quá nhanh để ngắm được chính xác, nên thực hiện một động tác nhỏ trấn tĩnh bản thân mà hắn đã tự luyện cho mình. Trong khi đang lựa đường ngắm vào ngực cậu bé thì một viên đạn.22 bay sượt qua tai hắn, gần đến độ hắn có thể cảm thấy luồng khí. Hắn giật mình, tay bất chợt bóp cò khẩu súng, nhận ra rằng mình đã trượt mục tiêu quá xa, thấy cậu bé tháo băng đạn cũ và lắp băng đạn mới dài như quả chuối. Kort gào thét và chúng tháo chạy ra xe, những viên đạn.22 vẫn trút, bay xuyên qua, nảy vào hai bên cửa, ba đờ sốc, và cả cửa kính.
Chúng phóng xe tẩu thoát, thẳng xuống đường West Main; cậu bé không ngừng bắn vào chúng cho đến khi chúng đã chạy xa gần trăm mét còn cậu thì hết đạn.
Đây là chiếc xe thuê, nhưng không thể nào mang trả nó cho Avis với đống lỗ đạn và vết móp như thế này. Chúng thuê nó bằng căn cước giả nên đó sẽ không phải là vấn đề. Biết rằng trong vài phút tới cảnh sát sẽ truy tìm chúng nên chúng đi lòng vòng quanh thị trấn, Kort gào thét trong đau đớn: “Chúa ơi, chậm thôi, chậm thôi, nhẹ nhàng thôi, mày đang giết tao đấy…”
Cuối cùng ả phải quỳ trên ghế trước, bởi vì nếu ngồi thì ả không chịu được. Đến khi tới đường I–65, chúng lái xe ở làn ngoài cùng bên phải, bởi vì các vết đạn lỗ chỗ đều nằm ở bên phải thân xe. Nhờ đó mà trên đường quốc lộ, xe của chúng không còn lộ liễu và khả nghi – chỉ giống như hàng tỷ chiếc Toyota khác.
Chúng lấy phòng ở một khách sạn Super 8, nơi chúng cất chiếc xe thứ hai. Chúng chọn chỗ này bởi đây là một khách sạn theo kiểu cũ, với cửa phòng mở thẳng ra bãi đậu xe, nên chúng không phải đi qua sảnh đón. Soto đưa Kort ra ngoài và trong khi ả lạch bạch bước đi trong đau đớn về phòng mình, hắn đỗ xe cho phần bị đạn bắn sát cạnh chiếc xe thứ hai, vừa đủ để không ai để ý đến mấy lỗ đạn.
Hắn liếc nhìn xung quanh – không có ai chú ý đến hắn – và rồi nhìn kĩ hơn vào cạnh bên của chiếc xe. Có ba viên đạn đã bay xuyên qua cốp và bốn viên xuyên qua ba đờ sốc sau bên ghế phụ, một thì qua cửa kính đằng sau. Hai viên nữa đã nảy khỏi thành xe, một bay xuyên ra khỏi cửa kính. Hắn không thể tin được rằng cả hắn và Kort không bị trúng đạn khi ngồi trong xe, nhưng thằng bé đã bắn quá thấp và ở góc quá lớn.
Hắn vơ lấy mọi thứ trong xe – những chai nước khoáng và Pepsi, giấy gói bánh cupcake, mấy gói xúc xích khô Slim Jims và một cuốn truyện tranh Walking Dead, nói chung là mọi thứ mà chúng có thể đã chạm tay vào. Soto đi theo Kort vào phòng của ả. Ả đang ở trong phòng tắm, không mặc quần; thấy hắn đi vào, ả nói: “Tao chẳng nhìn thấy gì – mày sẽ phải soi mông tao.”
Chẳng thích thú gì, nhưng đó là điều phải làm. Phải chịu thôi, hoặc hạ thủ ả. Hắn nghĩ về điều đó. Hắn có thể nói với các Sếp của ả rằng ả đã bị thương chí mạng và hắn phải chôn xác ả trong rừng. Có thể chúng sẽ tin hắn, nhưng chúng cũng có thể sẽ gửi kẻ nữa kiểu như Kort đến để hỏi tội hắn. Hắn quyết định không giết ả. Có chăng thì cũng không phải là ngay bây giờ. Hắn thực sự ghét con mụ đó.
“Tao đang chết đây.” Kort rên rỉ. “Giúp tao với, thằng đần kia.”
Soto lôi một chiếc khăn bông ra khỏi giá treo trong phòng tắm, nhúng xuống nước trong bồn rửa mặt, vắt bớt nước và nói: “Nằm lên giường đi.”
Ả làm như vậy và hắn dùng khăn để lau rất nhiều máu đi rồi quan sát - một kí ức ám ảnh mà hắn sẽ không bao giờ quên nổi. “Xuyên vào một bên mông, xuyên qua khe giữa và đi vào bên còn lại nhưng không xuyên qua bên đó. Tao nghĩ tao nhìn thấy nó. Có một vết bầm dưới da.” Máu thâm đang rỉ ra từ ba vết thương.
“Ở đâu? Chạm ngón tay vào đó đi.”
Soto chạm ngón tay vào vết lồi và Kort vòng tay ra sau để sờ vết lồi đó, nhấn vào nó rồi nói. “Đầu đạn đấy. Mày phải lôi nó ra.” “Ây, tao làm kiểu gì được?” Soto hỏi.
“Dùng dao.” Ả nói.
“Tao có một con dao.” Hắn nói.
Trước khi tiến hành, hắn đi ra ngoài, đến một cửa hàng thuốc Walgreens và mua một chai cồn, một hộp băng keo y tế và một cuộn băng dính phẫu thuật cỡ đại, một chai thuốc giảm đau Aleve, một ống mỡ kháng sinh Neosporin; sau cùng, hắn mua thêm một gói dao cạo một lưỡi, hắn nghĩ rằng sẽ tốt hơn con dao của hắn. Quay trở lại khách sạn, Kort vẫn đang nằm trên giường. Soto nhìn cái mông của ả, lắc đầu ngán ngẩm, lôi một lưỡi dao cạo ra khỏi gói, đổ ít cồn lên trên đó và nói: “Sẽ đau đấy.”
“Nó đã đau sẵn rồi. Cứ làm đi, thằng điên? Làm đi. Trước hết cho tao một cái khăn ướt. Không phải khăn bẩn vừa nãy, một cái khăn sạch ấy.”
Hắn đưa ả một chiếc khăn ướt và ả cuộn lại thành hình ống rồi cho vào miệng cắn. Lầm bầm gì đó đại khái là: “Bắt đầu đi.”
Soto, với lưỡi dao cạo trên tay, xem xét các cách tiếp cận – thẳng vào, từ phía bên, một kiểu đường cắt lật da…
Kort nhổ cái khăn ra và hỏi: “Mày đang làm cái chó gì thế? Cái chó gì thế?”
“Đang nghĩ.” Soto nói. “Mà tao phải nói với mày này, cái mông mày chẳng phải là thứ tuyệt đẹp nhất mà tao từng nhìn. Trông như hai quả bóng rổ đang bụp nhau ấy.”
“Mẹ cha mày!”
“Ngậm khăn vào miệng đi. Tao làm đây.”
Kort nằm xuống trở lại và Soto bóp lấy vết lồi, với viên đạn ở trên cùng như một cái mụn trứng cá chưa được nặn, rồi hắn lấy góc lưỡi dao cạo, rạch thẳng vào.
Kort hét vào chiếc khăn trong miệng, nhưng Soto đã bóp khối mỡ mông vàng và viên đạn rơi ra. Khá nhiều máu cũng chảy ra theo, dù vết thương nhỏ. Kort ngừng gào thét, nhả khăn ra và hỏi: “Mày lấy được chưa?”
“Rồi, tao lấy được rồi.” Nghe hắn có vẻ hài lòng với chính mình. “Mày có thể tự rửa các lỗ thủng. Đừng bận tâm đến cái lỗ nâu nâu ở giữa.”
“Mẹ mày, thằng chó.”
“Ít ra tao chỉ có một lỗ.” Soto nói, bật cười với trò đùa của chính mình.
Kort rửa tất cả bốn vết thương bằng cồn, vừa rửa vừa rơm rớm nước mắt, cả vì cơn đau lẫn sự xấu hổ. Khi da đã khô, ả bóp chút kem mỡ Neosporin, dán băng gạc, rồi dán chồng một dải băng dính phẫu thuật lên phần giữa của miếng gạc.
Soto đang nằm trên giường, đọc cuốn truyện Walking Dead. Khi ả bắt đầu lục lọi trong hành lý của mình để lấy một mớ quần lót, hắn hỏi: “Xong hết rồi à?”
“Mẹ mày.”
“Mày vẫn còn hơi chảy máu kìa. Cố gắng đừng để dính lên giường. Chúng ta không muốn bị tra hỏi đâu.”
“Mẹ mày.”
Trong khi ả mặc đồ, Soto quay lại phòng tắm để rửa tay bằng xà phòng. Rất nhiều xà phòng.
“Mày biết thằng ranh con đó là ai không?” Kort đặt một câu hỏi kiểu tu từ, nói vọng ra từ phòng ngủ. “Nếu tao mà gặp thằng ranh con đó lần nữa, tao sẽ xé xác nó ra bằng những cái máy cắt viền. Tao không đùa đâu.”
“Ít nhất là mày cũng giữ được cái máy DeWalt.” Soto nói, nhắc đến chiếc cưa máy chạy pin của Kort. “Cái đó tốn vài trăm đô đấy.”
Tối đó, chúng lái hai chiếc xe đến một cửa hàng Dụng cụ Ace, nơi chúng mua một thùng đựng xăng, rồi kiếm một chỗ vắng vẻ, tưới xăng lên chiếc Camry và đốt nó.
Trong lúc chúng lái xe đi khỏi đó, Kort đang nằm nghiêng ở ghế sau, cất tiếng hỏi: “Mày có tin vào cái trò ADN nhảm nhí không?”
“Ừ, có thể. Nhưng dẫu sao thì, kể cả nếu nó có dùng được, có gã nào đó đã bảo tao rằng lửa sẽ thổi bay chúng. Một thằng khôn ngoan đã nói thế. Chúng ta chẳng có gì phải lo lắng cả.”
Trong lúc đó, chiếc xe thuê trông như một con đom đóm trong kính chiếu hậu, đang bốc cháy dữ dội cách đấy gần một cây số.