☆ 8 ☆
Văn phòng Điều tra bang Mississippi đã gửi một danh sách những người đã đến đám tang của người chú của Dora Box qua e-mail cho Lucas. Anh đã dành cả buổi sáng và nửa buổi chiều lái xe quanh khu vực Nashville, gõ cửa, thẩm vấn, nhưng chẳng đi đến đâu cả, trong một ngày mà hóa ra là quá nóng để đeo súng và bao treo vai, cả áo khoác thể thao.
Bản cáo phó trên báo, hóa ra là được đặt bởi nhà tang lễ như một bài quảng cáo khuyến mãi cho dịch vụ lễ tang, nên đầu mối đó là một ngõ cụt.
Đa số những người ở lễ tang đều biết Box đôi chút, nếu không nói là kha khá. Một người phụ nữ nói với anh: “Tôi tin rằng ai đó biết Dora, nhưng không biết Jack rõ lắm, nghe đến cái chết của Jack và gọi điện cho cô ta, nhưng chẳng thèm đến dự lễ tang. Tôi đã nói điều tương tự với các sĩ quan cảnh sát từ Mississippi. Theo như tôi biết, chẳng có ai ở đó là bạn tốt với Dora. Cô ta đến một mình và rời đi một mình, và tôi chẳng nhớ có ai có nói chuyện với cô ta không, ngoài việc gật đầu hay nói xin chào.”
Điều đó trùng khớp với những gì Natalie Parker đã nói với Lucas.
Trong khi anh phỏng vấn được gần hết những người trong danh sách thì Lawrence Post gọi điện từ TBI vào lúc ba giờ chiều. “Chúng tôi có thể có tin gì đó về những kẻ sát hại gia đình Poole.” Post nói.
Văn phòng TBI nhận được điện thoại từ một văn phòng cảnh sát hạt về một vụ đột nhập nhà riêng đã xảy ra sáng hôm đó ở Franklin. Hai kẻ đột nhập đã tra tấn một phụ nữ bằng cách dùng cưa máy cưa chân cô.
“Cậu con trai mười một tuổi của cô ấy ở trong nhà, chúng không biết về cậu bé, cậu bé bị ốm và nghỉ học ở nhà. Khi nghe thấy mẹ mình hét lên, cậu đã lấy khẩu súng của bố và bắn vào chúng.” Post nói. “Chúng tôi đang nhìn ngó ở các bệnh viện để tìm những người bị thương bởi súng, nhưng chưa có gì hay ho cả. Chúng tôi còn chẳng biết liệu chúng có trúng đạn không.”
Lucas hỏi: “Anh có ai ở dưới đó chưa?”
“Có trợ lý hiện trường, nhưng chưa có điều tra viên. Cảnh sát địa phương đã làm rất tốt khi vạch ra các khả năng. Hai thủ phạm là người lạ với cô Campbell nên chúng ta chẳng phải tìm ra xem người bạn hay kẻ thù nào làm điều đó. Chúng đã hỏi cô Campbell về người anh trai John, kẻ đã từng sát cánh cùng Poole. Tôi sẽ gửi e-mail tất cả những gì chúng tôi có về John Stiner cho anh ngay khi cúp máy.”
“Bọn buôn ma túy lấy được đầu mối từ đâu đó.” Lucas nói. “Có thể là từ bà Poole, trước khi bà ấy chết.”
“Có vẻ thế. Và còn một điều khác nữa. Dường như cậu bé này đã bắn vào chiếc xe mà các hung thủ đã điều khiển. Chỉ là một khẩu.22, nhưng chiếc xe sẽ giống như là vừa trải qua một cơn mưa đá, theo suy đoán của cảnh sát trưởng.” Post nói. “Anh ấy nói cậu bé có hai băng đạn hai mươi lăm viên. Cậu ta đã bắn gần hết một băng ở trong nhà, nhưng băng còn lại thì bắn ở trong sân và vào xe. Có thể có vài tá đầu đạn găm vào đó.”
“Hãng và kiểu xe?”
“Không rõ. Nhỏ, màu đỏ, có thể là của Nhật. Chúng tôi cho người đi tìm nó khắp cả bang và các bang lân cận, nên tôi nghĩ có lẽ chúng ta sẽ tìm được nó.” Post nói. “Tôi chỉ không biết là lúc nào.”
“Hãy nói cho tôi biết phải gặp nhà Campbell ở đâu.” Lucas nói. “Tôi sẽ xuống đó.”
Marilyn Campbell đang ở Trung tâm Y tế Williamson ở Franklin, một nơi trông giống bệnh viện với gạch đỏ và kính, và Lucas thấy Marilyn Campbell trong một phòng riêng đang đọc tạp chí đánh gôn dành cho phụ nữ. Một người phụ nữ tóc đen, mắt đen ở độ tuổi gần bốn mươi. Cô có những vết thâm đen khắp mặt, một mắt sưng vù nửa nhắm lại với quầng máu bầm màu nhung kẻ. Mũi cô được băng lại với nẹp nhôm, và một chân được bọc bằng nhựa cứng và được nâng lên. Lucas đi theo một y tá qua cửa; cô hạ tờ tạp chí xuống để nhìn anh và hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là cảnh sát tư pháp liên bang.” Lucas nói. “Tôi đang truy tìm những kẻ hại cô, đồng thời cả người anh John của cô và một gã tên là Gar Poole, kẻ đã bắt đầu tất cả chuyện này.”
Cô Campbell nói rằng chồng và con trai đã đi ra ngoài để kiếm đồ ăn và sẽ quay trở lại sớm. Cô vui lòng được kể với anh về cuộc tấn công, nhưng thú nhận rằng cô vẫn còn đang hoảng loạn.
“Tôi liên tục thấy những hình ảnh đấy hiện lại trong đầu.”
Cô nói. “Về người phụ nữ đứng ở cổng vào. Tôi tưởng cô ta là người của Giáo hội Cánh hữu hoặc Nhân chứng Giêhôva hay gì đó... có thể là từ công ty khí đốt, cô ta có một tấm bảng kẹp.”
Cô kể với Lucas về vụ tấn công một cách chi tiết, các mô tả về người đàn ông và người phụ nữ đã tấn công cô, về việc người phụ nữ đã đánh cô bằng tấm bảng thép như thế nào, càng lúc cô nói càng nhanh như thể cô đang sống lại khoảnh khắc đó. Người y tá nắm lấy tay cô và nói: “Chúng ta đang hơi bị kích động đấy, hãy chậm rãi lại nào.” Campbell nói với Lucas: “Chúng ta bị kích động. Các bác sĩ và y tá ở đây cứ liên tục nói từ chúng ta đó. Thật là lạ phải không?”
“Chỉ là để thể hiện sự đồng cảm và rằng chúng ta đều ở trong này cùng nhau.” Y tá nói. “Dù là tôi không bị tấn công.”
“Đúng là cũng hơi kì.” Lucas nói với người y tá. “Tôi cũng bị thương vài lần và luôn luôn có vụ chúng ta này.”
Người y tá nhún vai, mỉm cười và nói: “Chị sẽ học cách sống chung với nó. Mấy ngày nữa thôi, chị sẽ nói Chân của chúng ta vẫn đau.”
Campbell quay lại nhìn Lucas. “Các bác sĩ bảo rằng những dư ảnh sẽ tan biến đi.” Cô nói. “Các bạn nghĩ sao?”
Lucas nói: “Tan biến hầu hết. Và với hầu hết mọi người. Có một lần tôi bị bắn ngay dưới cằm, bởi một cô bé, đáng lẽ tôi đã chết nếu như ai đó không mở khí quản của tôi bằng một con dao gấp.” Anh chạm vào vết sẹo trên cổ mình. “Chuyện đó xảy ra mười năm về trước. Ngay khi tôi được bệnh viện cho về, tôi đã hồi tưởng khoảnh khắc khẩu súng giơ lên và thấy viên đạn bắn trúng mình. Giờ tôi sẽ có khoảnh khắc đó hiện ra trong đầu khi thứ gì đó gợi lại kí ức này, nhưng không phải là sống dậy nó. Khi cô hồi tưởng khoảnh khắc nào đó, cô sẽ toát mồ hôi và cảm thấy adrenaline được bơm vào trong máu và tim cô bắt đầu đập nhanh... Khi cô nhớ về nó, nó là một hình ảnh trong tâm trí, như một bộ phim cũ. Cô không sống dậy khoảnh khắc đó. Đó là tình trạng của tôi trong hiện tại.”
“Anh nghĩ rằng tôi cũng sẽ như thế?” “Có thể lắm.” Lucas nói.
“Anh không chắc chắn?”
“Không. Tôi sẽ không nói dối cô, tôi đã thấy nhiều người hồi tưởng lại những khoảnh khắc đen tối mãi mãi... nhưng hiếm.” Lucas nói. “Rất hiếm. Nếu cô có một gia đình tuyệt vời xung quanh, cô sẽ ổn thôi.”
“Thế còn Doug? Có thể cháu đã bắn trúng ai đó.”
“Chẳng thể giúp gì được cho cô về điều đó cả.” Lucas nói. Con gái Letty của anh từng bắn và giết người, nhưng đó là Letty, và Letty không phải là một đứa trẻ ngây thơ, được bao bọc thường thấy. “Tôi nghĩ điều đó tùy thuộc rất nhiều vào cậu bé.”
Lucas bắt cuộc gọi từ Lawrence Post ở TBI: “Đã nói với anh là chúng tôi sẽ thấy chiếc xe mà. Chúng lái xe đến một chỗ trong rừng rồi đốt cháy nó. Tôi được bảo rằng chẳng còn gì để xem – hình như là được tưới xăng và châm lửa. Cơ hội để tìm thấy dù chỉ một dấu vân tay giờ gần như bằng không. Các ghế ngồi đã bị thiêu rụi nên chúng tôi không thể phán đoán liệu có chút máu nào ở trong, trong trường hợp chúng bị trúng đạn.”
“Hừm, đen thật. Biển số vẫn còn chứ?”
“Ừ, là xe thuê, chúng lấy ở đây tại sân bay.” Post nói. “Chúng tôi có thể lấy được băng ghi hình nên có thể giúp ích đôi chút. Nhưng tôi nghĩ là không. Trừ phi chúng ngu đến mức đi vào mà không che mặt và mang thẻ tín dụng riêng.”
“Cần phải kiểm tra.” Lucas nói.
“Chúng tôi sẽ làm.”
Chồng của cô Campbell - Andy và con trai - Doug quay lại khi Lucas đang nói chuyện với Post. Vừa lúc Lucas cúp máy, Marilyn giới thiệu anh với họ. Andy, một người đàn ông cao to, hơi gầy với đôi bàn tay thô cứng, hỏi: “Anh có nghĩ chúng sẽ quay lại?”
“Tôi không nghĩ vậy. Chúng tôi đang truy tìm chúng gắt gao – chúng tôi có mô tả chi tiết, cậu con trai của anh đây đã bắn vào xe khá chuẩn và chúng biết rằng cảnh sát sẽ để mắt tới mình.” Lucas quay sang cậu bé: “Nhân tiện, làm tốt lắm, anh bạn nhỏ ạ. Rõ ràng là cháu đã cứu mạng mẹ mình.”
Andy Campbell nói: “Giá mà tôi ở đó. Nếu chúng quay lại, tôi sẽ giết chúng.”
Lucas lắc đầu: “Đừng nổi máu liều. Đây là những kẻ chuyên nghiệp. Bất kể anh có giỏi bắn súng đến đâu, những tên này có thể còn giỏi hơn; và không chỉ vậy, chúng đã quen làm những chuyện như thế này. Điều tốt nhất anh có thể làm là lắp cửa lõi thép ở phòng ngủ, giữ một khẩu súng bắn đạn ghém và một chiếc điện thoại di động ở trong. Nếu có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy những tên này mò đến, hãy đưa cả gia đình vào trong đó, khóa và chặn cửa, rồi gọi cảnh sát. Anh thực sự không muốn đấu súng với chúng đâu. Quá nhiều thứ có thể diễn biến xấu đi.”
Họ nói chuyện đó một lúc nữa, những thực tế về các cuộc đấu súng và đột nhập tư gia, và rồi chuyển qua câu hỏi về anh trai John của Marilyn.
“Marilyn vẫn nghĩ John là người tử tế, nhưng không.” Andy nói. “Hắn là kẻ sa ngã ngay từ lúc đầu. Tôi biết hắn hồi học trung học. Những người còn lại trong gia đình thì ổn, nhưng John thì không. Từ những gì tôi nghe được về Gar Poole, hai kẻ này cùng một giuộc.”
“Vài cảnh sát nghĩ rằng Gar Poole có thể đã giết nhiều hơn một tá người vô tội, và có Chúa mới biết là có bao nhiêu địch thủ.” Lucas nói với Marilyn Campbell. “Hắn đã giết tám người mà chúng tôi biết, bao gồm một bé gái, bị hắn sát hại một cách máu lạnh. Chúng tôi cần ngăn chặn hắn. Nếu John đã làm việc cùng hắn, anh ta sẽ biết những thứ mà tôi cần biết. Tôi cần phải liên lạc với anh ta, ngay bây giờ.”
Andy vừa mở miệng định nói gì đó, nhưng Marilyn chen ngang: “Khi chúng tôi nói chuyện, luôn luôn là cuộc nói chuyện một chiều với John. Anh ấy gọi chúng tôi từ điện thoại công cộng. Tôi không biết cách nào để liên lạc, không phải từ phía tôi.”
Andy nói: “Vì Chúa, Marilyn...”
“Em không biết.” Cô phản kháng. “Em từng biết cách gọi cho anh ấy, nhưng số điện thoại đó đã không dùng được trong hai hay ba năm nay.” Cô quay lại với Lucas và nói: “Hiện giờ John đã có công việc ổn định. Anh ấy bị sa ngã vào ma túy một thời gian, đó là lí do tại sao anh ấy làm chuyện xấu. Nhưng anh ấy đã bỏ ma túy, anh ấy cố gắng tự chấn chỉnh mình. Anh ấy không phải là Gar Poole – anh ấy chưa từng giết hại ai. Tôi bắt anh ấy nói điều đó và tôi biết khi nào anh ấy nói dối.”
Cuối cùng, Lucas ép được cô cho một số điện thoại di động cũ của John Stiner, nhưng cô nhấn mạnh rằng nó đã không còn dùng được nữa.
“Thế còn việc tại sao hai kẻ kia tìm thấy cô?” Lucas nói. “Cô có biết về bà Poole không?”
“Tôi chưa gặp bà ấy bao giờ – nhưng tôi biết bà ấy, gia đình bà ấy, chủ yếu là về Gar và Natalie.” “Nên bà ấy biết cô.” Lucas nói. “Vâng.”
“Cô có thể nghĩ đến ai khác mà bà ấy có thể khai ra không?” Lucas hỏi.
“Có lẽ, Natalie...”
“Bà ấy đã không làm vậy. Ai nữa?” Cô ấy không thể nghĩ ra ai.
Con trai họ, Doug, đã ngồi lên một chiếc ghế trong góc phòng và nghe cuộc nói chuyện, và khi Marilyn Campbell nói rằng cô không còn gì để cung cấp, Lucas quay sang cậu và hỏi: “Hãy cho chú biết cháu đã làm gì sáng nay.”
“Cháu vẫn còn hơi sợ.” Cậu nói.
“Chuyện ấy là thường. Với chú thì có vẻ cháu vừa sắm vai người hùng.” Lucas nói.
Doug Campbell kể về chuyện bị đánh thức bởi tiếng hét của mẹ, về việc lăn xuống giường, đi lấy khẩu súng, nạp đạn vào súng, đi ra phòng khách và nổ súng vào hai người đang hành hạ mẹ cậu, và về việc đuổi chúng ra khỏi nhà và dưới đường.
Lucas: “Chúng không bắn phát nào vào cháu sao?”
Doug lắc đầu và nói: “Không......” nhưng rồi bặm môi và nói: “Chúa ơi. Chúng có bắn. Cháu quên luôn về điều đó – gã đàn ông nổ súng. Cháu nghĩ, chỉ một phát.”
“Vào cháu?”
Doug cau mày suy nghĩ. “Kiểu như về phía cháu nhưng không trúng cháu hay cái gì. Có lẽ trúng vào tường.”
Cậu cũng không rõ liệu cậu có bắn trúng ai trong số hai hung thủ không, nhưng nghĩ rằng có thể cậu đã bắn trúng vào mông người phụ nữ. “Cô ta đang cố gắng tẩu thoát và cháu thì ngắm bắn cô ta bằng khẩu súng, nhưng cháu không thể theo kịp. Sau phát súng đó, cô ta hơi... nhảy lên... nên cháu đoán là cháu đã bắn trúng cô ta.”
Andy bước đến và xoa đầu cậu bé: “Bố rất tự hào về con, Dougie.”
Marilyn chen vào: “Anh biết không? Tôi nghĩ đến một cái tên khác… đại khái là một người khác, người mà Margery Poole có thể quen biết.” Cô nhìn chồng mình và hỏi: “Anh có nhớ tên cái anh chàng đến bữa tiệc của John, từ Alabama? Anh chàng nông dân với chiếc mũ cao bồi. Anh ta có một cô vợ xinh đẹp, em nhớ vậy. Em nghĩ tên cô ấy là Janice.”
Andy quay đầu sang một bên và nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi, rồi nói: “Anh không… hình như là Steve?”
Marilyn lắc đầu. “Không phải Steve, nhưng đại khái như thế… đó là một cái tên hơi khác thường.” Họ nhìn nhau một lúc, rồi Andy búng tay và nói: “Sturgill? Là Sturgill? Giống tên ca sĩ nhạc đồng quê?”
Marilyn chỉ tay về phía anh. “Đúng. Em nghĩ là nó đó. Em không nhớ họ của anh ta.”
Andy nói với Lucas: “John nói với chúng tôi rằng Sturgill và Gar là những người bạn khốn nạn. Đó là lời của anh ấy. Anh ấy nói rằng Sturgill chưa bao giờ bị bắt vì tội gì. Hắn giống như là một quân sư.”
Lucas nghĩ, À.
Anh cần nói chuyện với Sturgill.
Vài phút sau, một đội trưởng cảnh sát của thành phố Franklin xuất hiện và tự giới thiệu mình là Chuck Lamy, đội trưởng Ban Điều tra Tội phạm. Anh nói với Lucas: “Chúng ta cần nói chuyện, nếu anh có thể dành chút thời gian.”
“Tôi gần như xong việc ở đây rồi.” Lucas nói. “Hãy tìm một chỗ nói chuyện nào.”
Marilyn Campbell nói với anh rằng chân của cô được ổn định bởi một bác sĩ chỉnh hình khi cô được đưa vào phòng cấp cứu buổi sáng hôm đó, nhưng cô sẽ trải qua một hoặc hai ca phẫu thuật nữa trong ngày hôm sau để chữa xương cẳng chân. Cô sẽ phải nằm viện trong vài ngày.
Lucas gửi lời chào tạm biệt, rồi Lamy dẫn anh đi uống cà phê ở căng tin của bệnh viện. Sau khi vào chỗ ngồi, Lucas nói: “Trước khi chúng ta tiến hành làm gì khác… tôi sẽ phải nói chuyện với anh hay với TBI về việc lấy bản ghi số gọi đi của máy điện thoại trong phòng của cô Campbell?”
“Chúng tôi có thể làm được điều đó, nếu anh giải thích lí do tại sao.” Lamy nói.
Lucas giải thích về người anh trai John của cô ấy. “Tôi có thể thấy cách Andy diễn trò rằng Marilyn biết cách liên lạc với hắn. Cô ấy sẽ làm thế. Tôi nghi ngờ rằng cô ấy sẽ chờ đến khi chồng mình và con trai đi vắng. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ dùng máy di động, và cô ấy không thể ra khỏi giường.”
“Để tôi gọi điện.” Lamy nói rồi liền chạy đi để làm điều đó. Một bản ghi số gọi đi sẽ chỉ cho họ danh sách các số điện thoại được gọi từ một máy điện thoại, nhưng dẫu sao còn dễ dàng hơn nhiều so với việc yêu cầu truy cập vào dữ liệu của tổng đài.
Mười phút sau Lamy quay lại và nói: “Chúng tôi đang làm rồi. Bây giờ, hãy kể cho tôi mọi chuyện. Một cảnh sát tư pháp liên bang đang làm cái quái gì ở đây thế?”
Lucas nói qua về tình hình, Lamy đáp: “Vậy là anh có hai nhóm điên khùng đang truy đuổi nhau quanh vùng đồng quê.”
“Là thế đó.” Lucas nói. “Nói vắn tắt là vậy.”
Lúc Lucas và Lamy kết thúc cuộc nói chuyện đã là gần sáu giờ. Lamy nói họ có an ninh bệnh viện trông chừng phòng của Campbell và họ có một xe tuần tra đến nhà Campbell trực tiếp kiểm tra mỗi nửa tiếng trong mấy ngày tiếp theo.
Lucas tìm được một gợi ý về nơi tá túc trên iPad của mình; anh lang thang ngoài đường I–65, qua một khu mua sắm ngoài trời kiểu California, tìm cái gì đó lót dạ, dừng lại ở một nhà hàng bít tết và đánh một đĩa bít tết ngon lành. Quay lại khách sạn, anh gọi Weather và nói với vợ về cuộc tấn công Marilyn Campbell.
Cô không lạ lẫm gì với những kẻ xấu xa như hai hung thủ: cô đã gặp một vài kẻ rất độc ác kể từ khi cưới Lucas. Dù vậy, trước khi cúp máy, cô nói: “Nhớ lời em dặn nhé.”
“Anh sẽ cẩn thận.”
“Nhưng anh có đang cảm thấy thoải mái không?”
“Ô hay…”
“Em biết. Anh sẽ không thú nhận điều đó, bởi vì chẳng có vẻ gì là… bình thường. Nhưng anh đang thế, đúng không?”
“Có thể.” Lucas nói, mỉm cười vào điện thoại. “Việc tiến triển đang hơi chậm cho đến giờ, nhưng nó đang vào nhịp. Ừ. Bắt đầu thú vị rồi.”
Trên TV chẳng có gì liên quan đến bóng bầu dục để xem, nên anh đọc các hồ sơ về Gar Poole, bao gồm những đồng phạm đã biết – không có ai tên là Sturgill – và rồi bị cuốn vào một bộ phim.
Đó là một bộ phim cũ – tác phẩm của anh em nhà Coen tên là Đốt sau khi đọc. Anh đã xem phim này từ trước rồi, nên nó cho anh một chút khoảng lặng để suy nghĩ trong lúc xem.
Điều anh đang nghĩ là sự khác nhau giữa công việc cũ và mới của mình. Anh đã nhận ra từ trước rằng hiện nay mình là một con cá nhỏ bơi trong đại dương – và giờ, anh nghĩ, anh đã không nhận ra rằng những vùng nước khác của đại dương có thể khác biệt đến thế nào.
Anh không biết về bang Tennessee hay bất cứ khu vực nào mà nhóm Dixie Hicks hoạt động. Văn hóa khác biệt, thái độ với cảnh sát cũng khác biệt và kể cả đồ ăn cũng lạ lẫm. Anh đã thêm món súp ngô, cải búp xanh, quả đỗ bắp, đỗ đen vào trong danh sách đen của mình, anh e rằng danh sách đó sẽ còn kéo dài.
Có nhiều súng ở quanh đây hơn ở Minnesota – hai tên sát nhân máu lạnh đã bị hất cẳng khỏi hiện trường trong sáng nay bởi một học sinh tiểu học – một học sinh tiểu học biết dùng súng và dám bóp cò. Theo lần cuối anh cập nhật, có ít hơn bốn phần trăm dân số ở Minnesota được cấp phép mang theo vũ khí giấu kín. Ở Alabama, mười hai phần trăm dân số được cấp phép mang theo vũ khí giấu kín; như vậy là nửa triệu giấy phép, nhiều gấp đôi ở Minnesota, dù dân số thấp hơn.
Trớ trêu thay: trong một năm, những người mang vũ khí giấu kín thực sự ít phạm trọng tội hơn cảnh sát… Ấy thế mà, khu vực Trung Nam và phía Nam của Mỹ có một nền văn hóa súng đạn mạnh hơn Minnesota, nơi mà anh luôn coi là khá chặt chẽ.
Nếu anh ở lại với Cục Cảnh sát Tư pháp và làm công việc hiện tại, có thể anh sẽ phải công tác khắp mọi miền đất nước, có thể ở vùng Tây Bắc giáp Thái Bình Dương, New England, sa mạc Tây Nam… nó sẽ trở nên kì lạ, thậm chí căng thẳng. Phần thì anh trông chờ được làm điều đó. Phần thì anh nhớ Weather và các con, trong buổi tối thứ ba ở một mình.
Anh đi ngủ, nghĩ về món súp ngô và đặc biệt là đỗ bắp. Gã quái nào là người đầu tiên cho quả đỗ bắp vào miệng vậy? Hẳn phải là một gã dũng cảm, hoặc sắp chết đói…
Lamy gọi điện cho anh vào lúc tám giờ sáng hôm sau: “Cô Campbell đã gọi một cuộc, đến một số điện thoại chúng tôi không biết. Có vẻ là ở Orlando, Florida.”
“Tuyệt lắm.” Lucas nói.