☆ 9 ☆
Lucas có một chuyến bay lúc gần trưa từ Nashville đến Orlando của hãng hàng không Southwest Airlines. Khi đang lái xe đến sân bay, anh gọi điện cho Russell Forte, đầu mối liên lạc của mình ở văn phòng Washington, và cung cấp cho anh ta một báo cáo đầy đủ.
“Chúng tôi sẽ kiểm tra số điện thoại ngay bây giờ.” Forte nói. “Vé của anh sẽ đợi anh ở sân bay.”
“Hi vọng là còn chỗ.” Lucas nói.
Forte cười: “Luôn luôn có chỗ, nếu anh là người của chính phủ liên bang.”
Lucas kiểm tra túi đồ, lấy vé máy bay; và khi đang đợi ở cổng sân bay, anh nhận được cuộc gọi lại của Forte: “Chúng tôi không biết máy điện thoại đó. Hoặc là không có GPS, hoặc là GPS bị tắt. Gần như chắc chắn là một thuê bao ma, nó rất hiếm khi được sử dụng, một tháng đôi lần. Chúng tôi lấy được một danh sách các số điện thoại mà chủ máy đã gọi và chúng tôi có thể nói với anh rằng các cuộc gọi đi được thực hiện ở Quảng trường Thời trang Orlando. Nhiều khả năng hắn sống gần đó, và có thể hắn gọi điện từ trung tâm thương mại để đề phòng trường hợp có ai đó đến tìm hắn. Như chúng ta. Khó để tóm được hắn ở một nơi mà hai nghìn người đang nghe điện thoại, tất cả trong cùng một lúc.”
“Cuộc gọi của Campbell đi đến đâu?”
“Không thể nói một cách chính xác; nhưng nhìn chung, tất cả các cuộc gọi trong một khu vực nhất định sẽ đi qua một tháp tín hiệu phủ sóng khu vực đó của Orlando. Chúng tôi sẽ gửi bản đồ cho anh qua e-mail. Chúng tôi đã nói chuyện với FBI ở Orlando. Khi anh đến đó, họ sẽ cho cất cánh một máy bay với thiết bị Cá đuối và khi anh gọi vào điện thoại của Stiner, họ sẽ có thể tìm ra.”
“Chúng ta phải để FBI tham dự vào ư?” Lucas hỏi.
“Đúng, nếu chúng ta muốn sử dụng Cá đuối. Chúng ta không có thiết bị riêng ở Orlando. Anh có vấn đề gì với họ hả?” Forte hỏi.
“Đôi khi tôi thích không theo quy định hơn một chút so với họ…”
“Hừm. Vậy, anh muốn làm gì?”
Lucas nghĩ một lúc, rồi nói: “Hãy sử dụng Cá đuối, nhưng nói với họ rằng tôi không cần sự giúp đỡ nào ở mặt đất.”
“Được rồi. Nhân tiện, Stiner có hai lệnh tòa liên bang dành cho hắn, cả hai đều là cho đường bay liên bang.” Forte nói. “Ở dưới đó thì anh ổn, nhưng tôi phải nói với anh, là những lệnh tòa hiện tại không có giá trị lắm. Một là đánh nhau ở Nashville – một trận đánh nhau trên phố – và cái còn lại cho vụ cướp xe buýt…”
“Hắn cướp xe buýt?”
“Ừ, ở Montgomery. Hắn dùng nó như phương tiện tẩu thoát khi xe của mình bị hỏng sau một vụ trộm. Người ta đã tìm thấy nó ở đâu đó thuộc Tennessee. Hắn đã bán nó cho một đám hippie để đổi lấy tiền mặt. Có vẻ gã này chạy qua biên giới bang mỗi khi có ai đó đến tìm hắn. Điều đó khiến cho vụ này về mặt lý thuyết trở thành vụ việc cấp liên bang, lần nào cũng vậy.”
“Hắn có bắn người không?” Lucas hỏi.
“Hắn có mang theo súng, nhưng không có bằng chứng nào cho thấy hắn từng cố ý bắn người.”
“Được rồi. Tôi phải đi đây, họ đang gọi hành khách lên máy bay. Thế còn cái gã tên là ‘Sturgill’ - Gã quân sư?”
“Cho đến giờ chưa có gì, nhưng chúng tôi đang xử lý đây. Có nhiều Sturgill ở ngoài kia hơn anh nghĩ đấy.”
“Được rồi.” Lucas nói. “Nếu tôi tìm được Stiner, tôi sẽ ép hắn khai ra một cái tên hữu ích hơn.”
“Chúc chuyến đi săn vui vẻ, anh bạn.”
Chuyến bay kéo dài một tiếng rưỡi trong sự sợ hãi, dù bà già lẩm cẩm ngồi ghế bên có vẻ tận hưởng nó trong suốt thời gian, uống cà phê, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ trong khi không ngừng đan len, dường như là không mảy may về sự thật rằng họ đang ở độ cao gần mười một nghìn mét trên không trong một thiết bị máy móc kỹ thuật mà họ không có khả năng tự điều khiển. Người tiếp viên, một phụ nữ ân cần như một người mẹ, dừng lại hai lần để hỏi Lucas liệu anh có thấy ổn và anh gật đầu: “Cũng ổn…” trong khi đang nghĩ, cho một ai đó sắp bị tan xác trong một vụ tai nạn máy bay.
Rồi Lucas có mặt tại Orlando, trong một chiếc Jeep Compass, loại xe tốt nhất mà cửa hàng Hertz có thể tìm được trong một ngày bận bịu và lại còn không đặt trước – người nhân viên tại Hertz nói rằng tuần này có Lễ hội Quốc tế về Đồ ăn và Rượu tại khu vui chơi Disney World.
Trước khi rời sân bay, anh kiểm tra e-mail trong iPad, tìm thấy một tin nhắn từ đặc vụ phụ trách từ FBI, nói rằng Forte đã gửi cho anh ấy một e-mail tóm tắt về những gì Lucas đang làm. Lucas gửi tin nhắn lại với số điện thoại của anh và nói với người đặc vụ phụ trách rằng anh đã hạ cánh và đang di chuyển. Anh lấy bản đồ khu vực đông Orlando và đi đường đó.
Cái xe Jeep làm mình phát điên mất thôi, anh nghĩ vậy, khi đang đi về phía Bắc. Cái xe rung ầm ầm như đôi bình lắc nhạc maraca của Brazil, lắc lư như một tàu cá bằng nhôm. Tay lái không điều chỉnh được và đe dọa đè bẹp ngực của Lucas mà không cần một vụ tai nạn.
Anh đang ngồi đợi đèn đỏ thì đặc vụ phụ trách gọi điện: “Chúng tôi đã cho máy bay do thám cất cánh. Anh có hệ thống dò đường nào trong xe không?”
“Tôi có một chiếc iPad với Google Maps.”
“Đủ tốt rồi. Hãy tìm sân bay Orlando Executive và đi thêm, xem nào, khoảng tám trăm mét về phía Đông sân bay và gọi cho chúng tôi.” Đặc vụ nói. “Chúng tôi sẽ thực hiện cuộc gọi cho Stiner từ đây, ném cho hắn một bài quảng cáo thẻ visa và chỉ hướng cho anh tới vị trí của chiếc điện thoại.”
“Hiểu rồi.”
Lucas đi về phía Bắc, theo dõi đường đi trên iPad, và khi đã ở phía Bắc của sân bay, anh nhìn thấy một bãi đậu xe của trường trung học và đánh xe vào lối vào. Anh gọi cho FBI, đặc vụ phụ trách nhận điện thoại nói: “Hãy ngồi yên đó. Chúng tôi sẽ thử bán cho hắn chiếc thẻ Visa.”
Khi anh ta đang nói, một nhân viên bảo vệ xuất hiện từ cuối bãi đậu đằng xa giữa những chiếc xe, đi bước nhanh về phía Lucas. Lucas nói: “Đợi chút, tôi có một nhân viên bảo vệ đang chuẩn bị đuổi tôi đi.”
Người bảo vệ đến gần và hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?” Lucas giơ căn cước ra cửa sổ và nói: “Vâng. Tôi là cảnh sát tư pháp liên bang và tôi đang có điện thoại với FBI. Có thể tôi sẽ cần trợ giúp chỉ đường từ ông nên phiền ông đi sang phía bên kia đường. Tôi sẽ vẫy gọi ông trong một phút.”
Người bảo vệ, một ông già với lông mũi thò lò, nói: “Ồ. Được rồi.” Ông ta xách quần rồi đi về phía bên kia đường vào.
Lucas quay lại với đặc vụ phụ trách và nói: “Bán thẻ Visa đi.” “Đang làm đây.”
Mười lăm giây im lặng và căng thẳng, rồi đặc vụ phụ trách nói: “Không có tiếng trả lời từ máy điện thoại, nhưng chúng tôi đã lần theo tín hiệu và chúng tôi có được tọa độ tương đối, nhưng không chính xác. Đó là một trung tâm mua sắm nhỏ cách chỗ anh không quá một cây số rưỡi, tại đường Goldenrod. Đây là địa chỉ…”
Lucas viết địa chỉ vào cuốn sổ và đáp: “Tôi hi vọng hắn không chỉ đi mua sắm…”
“Ờm, anh bảo rằng nó là một máy ẩn danh. Anh có nghĩ rằng hắn mang theo nó suốt ngày không?”
“Chịu. Anh có thể giữ cho máy bay do thám quanh đó cho đến khi tôi tới nơi được không? Đề phòng trường hợp hắn di chuyển.
“Được. Hãy gọi cho tôi khi anh đến đó.” Đặc vụ phụ trách nói.
Lucas tắt máy và vẫy tay gọi người bảo vệ và hỏi: “Cách đi nhanh nhất đến đường Goldenrod là như nào hả ông?”
Người bảo vệ xoa cằm rồi nói: “Trời, tôi biết nó ở đâu, nhưng tôi không nghĩ anh có thể đến đó từ đây. Phức tạp đấy.”
Lucas kéo vị trí bản đồ của trường trung học trên iPad, người bảo vệ vẽ một đường đi về phía Tây, Bắc, Đông, và cuối cùng là phía Nam vào Goldenrod đến khu mua sắm.
Khi họ bàn với nhau xong, người bảo vệ hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Kẻ đào tẩu.”
“Tôi sẽ được xem nó trên TV chứ?” Người bảo vệ hỏi. “Hi vọng là không.” Lucas đáp.
“Tôi vẫn sẽ tìm xem nó.” Người bảo vệ nói. Ông ấy lùi lại, giang hai tay ra và nói: “Mà này, xe đẹp đấy.”
Lucas nói: “Trong chán ngoài thèm ông ạ.” “Thế hả?”
Hai mươi phút sau, Lucas ngồi bên kia con phố nhìn về phía trung tâm mua sắm Lakeview, một tập hợp của những thứ gọi là các cơ sở kinh doanh lay lắt. Anh gọi lại cho người đặc vụ phụ trách và hỏi: “Cái máy bay đó vẫn ở trên không chứ?”
“Vâng. Để tôi gọi thêm một cuộc nữa…”
Anh ta quay lại sau một phút và nói: “Vẫn không có ai trả lời, nhưng chiếc điện thoại vẫn ở chỗ cũ. Tôi cá là nó ở trong một ngăn kéo hoặc thứ gì đó và hắn dùng nó như một máy trả lời.”
“Được rồi. Tôi sẽ đi xem sao.” “Cẩn thận đấy.”
Lối lái xe vào có một tấm biển gắn cố định ghi “Còn chỗ” với một bức vẽ bị tróc sơn có hình một hồ nước và một cây cọ. Một khu đậu xe gần như trống hoàn toàn nằm phía trước khu mua sắm và một đường phụ dẫn ra phía sau, đến khu dỡ hàng của các cửa hàng.
Lucas lái vòng ra phía sau, để xem một kẻ chạy trốn có thể chạy đi đâu, nếu anh tìm thấy Stiner và hắn quyết định bỏ chạy. Dù vậy, chạy bộ sẽ khá khó khăn: một hàng rào ván gỗ nhiều dằm cao hơn hai mét ngăn cách khu mua sắm với một nơi trông như là một bãi rác, hoặc là một đống các côngtenơ rỉ sét của một ai đó, chẳng có cái hồ nào trong tầm mắt – như cái tên Lakeview của trung tâm mua sắm.
Lucas lái xe quay lại chỗ mặt tiền khu mua sắm và đậu xe. Một phần ba số kiốt ở mặt tiền để trống. Ở phía đằng xa, một cậu thiếu niên ngồi trên một chiếc ghế ngả lưng ở phía ngoài một cửa hàng máy hút bụi, nhìn chăm chú vào điện thoại di động. Lucas chọn một tiệm cà phê trông bụi bặm có tên là Koffee Korner, nhưng chẳng nằm trong góc. Hi vọng rằng người phục vụ sẽ biết tất cả mọi người trong khu thương mại.
Lucas kiểm tra chắc chắn rằng chiếc xe Jeep đã được khóa, vỗ vỗ chiếc túi có tấm ảnh chụp hồ sơ tội phạm phóng lớn của John Stiner và đi vào trong quán cà phê. Ở trong đó, anh thấy một người đàn ông ngồi sau quầy nhìn chăm chú vào màn hình máy tính mà sau khi Lucas đẩy cửa đi vào thì anh ta lật đật tắt đi. Anh ta là một người đàn ông có vóc dáng trung bình với bộ râu đen tỉa qua loa và mái tóc đen buộc đuôi ngựa bằng một cái nơ xanh.
Anh ta hỏi: “Tôi giúp gì được anh?” Với thứ giọng địa phương mà Lucas vừa thoát được ở Nashville. Lucas lấy bức ảnh chân dung ra khỏi túi, nhìn vào nó, nhìn vào người đàn ông đứng sau bàn quầy, loại trừ bộ râu trong trí tưởng tượng và nhận ra rằng anh đang nhìn John Stiner.
Anh nói: “Ừ.” Một tay cầm khẩu.45, một tay cầm phù hiệu, anh nói: “Cảnh sát Tư pháp đây, John. Chúng ta cần nói chuyện.”
Stiner lướt đôi mắt từ khẩu súng sang chiếc phù hiệu và nói: “Ôi… chết tiệt.”
“Anh có súng không?” Lucas hỏi.
“Một khẩu dưới bàn quầy.” Anh ta nói. “Chúng tôi chẳng có gì để bị ăn cắp nên cũng chẳng phải là một khẩu súng tử tế.”
Lucas bảo anh ta ngồi xuống ghế làm việc, đẩy nó đến gần một cửa sổ đóng kín và quay ra phía cửa sổ. “Nếu anh định giở trờ với tôi, tôi sẽ cho anh một trận và rồi gọi FBI.” Lucas nói. “Nếu chúng ta có thể nói chuyện một cách đàng hoàng, những điều tôi vừa nói có thể sẽ không cần thiết.”
Stiner đẩy chiếc ghế làm việc đến cửa sổ và Lucas đi vòng qua phía sau quầy nơi ai đó đã gắn một bao súng bằng nhựa rẻ tiền vào bức tường bàn quầy. Một khẩu súng lục.38 màu bạc, nòng dài, được gài trong đó. Khẩu.38 có lẽ nhiều tuổi hơn cả Lucas, nhưng khi anh tháo những viên đạn để trên quầy, chúng trông có vẻ khá mới.
Anh bốc những viên đạn bỏ vào túi áo khoác của mình và nói: “Bây giờ, tôi cần hỏi vài câu. Chuyện gì xảy ra sau đó tùy thuộc vào các câu trả lời.”
Một tấm biển hình bánh kẹp có mặt đồng hồ trên đó, với bộ kim bằng gỗ, dưới có một dòng chữ ghi “Quay lại sau ít phút” đang nằm trong góc. Stiner chỉ vào nó và nói: “Có lẽ tôi nên đặt chiếc đồng hồ của tôi ra ngoài.”
“Làm đi, nhưng đừng bỏ chạy, vì nếu anh bỏ chạy, tôi sẽ truy đuổi anh và chúng ta sẽ nói chuyện ở văn phòng liên bang.” Lucas nói.
“Tôi không chạy đâu.” Stiner nói. Lucas đi theo anh ta đặt tấm biển hình bánh kẹp lên rồi cả hai người họ quay lại vào trong; Stiner khóa cửa và hỏi: “Anh dùng Coca hay bia? Thực lòng tôi không thể đề nghị cà phê.”
“Coca cũng được.”
Stiner lấy một chai Coca và một chai bia Pabst Blue Ribbon từ tủ lạnh, vặn nắp chai bia, rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Tôi biết là anh đã biết chuyện của em gái anh.” Lucas nói. “Tôi chẳng biết phải làm gì.” Stiner nói. “Đó là điều tệ nhất mà tôi từng nghe. Chúng đã suýt cắt cụt chân con bé? Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra với thế giới vậy?”
“Bố mẹ Poole còn thê thảm hơn nhiều. Chẳng có gì cản trở chúng.” Lucas nói. Anh kể cho Stiner về hiện trường nhà Poole. Stiner cầm chai bia PBR nhìn anh chằm chằm, mồ hôi nhỏ giọt bên mũi.
“Tệ thật.” Anh ta nói, sau khi Lucas kể xong.
“Ừ. Chúng đang đi tìm anh – anh có thể là đầu mối duy nhất chúng có.” Lucas nói.
“Anh có biết chúng là ai không?”
“Không cụ thể lắm. Gar Poole đã tấn công một nhà kiểm tiền ma túy ở Biloxi và băng đảng đó muốn lấy lại tiền. Chúng tôi nghĩ rằng Poole có thể đã đi ra với vài triệu đô. Chúng muốn lấy lại số tiền đó và chúng muốn cho thế giới thấy kết cục của kẻ nào dám đụng đến chúng.”
Stiner nói bâng quơ. “Bil–ắc–xi.” “Gì cơ?”
“Anh đọc là ‘Bi–lốcx–i’. Nó được phát âm là ‘Bil–ắc–xi’.” “Tôi sẽ ghi nhớ.” Lucas nói.
“Chết tiệt thật.” Stiner nói, ngồi rướn người lên trên chiếc ghế văn phòng. “Tôi phải làm cái quái gì đây? Tôi đã không gặp Gar trong nhiều năm và tôi chẳng biết làm cách nào để liên lạc với hắn. Nếu anh tóm tôi bằng những lệnh tòa liên bang… anh biết ai điều hành các nhà tù không? Không phải là đám canh tù. Nếu thằng đại ca nào đó ở dưới Mexico bảo chúng làm, chúng sẽ chặt tôi ra thành từng miếng như cá ngừ.”
“Những gã này là người Honduras, không phải Mexico.” Lucas nói. “Nghe này, nếu anh phải liên lạc với Poole, ý tôi là, nếu ai đó gí súng vào đầu anh… anh sẽ làm gì?”
Stiner nghĩ ngợi một lúc, rồi nói. “Tôi biết người thân của năm sáu gã mà… có liên lạc với Poole. Tôi đoán tôi có thể gọi điện cho những người thân này, nói họ liên lạc với mấy gã kia; và từ những gã kia, tôi sẽ bảo Gar gọi điện cho tôi. Ai đó sẽ có thể liên lạc được, hoặc biết cách làm sao để liên lạc.”
“Liệu một trong số các cuộc gọi đó sẽ đến chỗ Sturgill?” Stiner ngẩng đầu lên: “Sturgill Darling? Hắn tham gia vụ này ư?”
“Có khả năng.” Lucas nói, vẫn giữ nét mặt nghiêm túc.
Sturgill Darling… Có thể có bao nhiêu người nhỉ?
Stiner lại quay mặt nhìn ra chỗ khác, lẩm bẩm thứ gì đó không hiểu được, rồi nói: “Hừm, điều đó khiến cho chuyện này có lý hơn chút.”
“Như thế nào?”
Stiner nói: “Sturgill chủ yếu làm một kẻ sắp xếp. Hoặc từng là vậy. Hắn kiếm tiền bằng việc đánh hơi thấy các phi vụ. Khi Marilyn nói với tôi về vụ ma túy của Gar, tôi đã tự hỏi làm sao mà hắn lại mò ra chúng được. Gar không thực sự giỏi đánh hơi. Hắn giỏi hành sự.”
“Tôi tìm Sturgill ở đâu?”
“Chịu. Tôi nghe nói hắn có một trang trại ở Alabama. Hắn như một gã lái máy cày thực thụ. Một lần Gar bảo tôi rằng thị trấn quê nhà của Sturgill bé đến nỗi tiệm giặt là ở đó dùng dây phơi quần áo thay vì máy sấy.”
“Làm sao anh liên lạc với hắn để đưa hắn đến bữa tiệc của anh ở Nashville?”
“Tôi bắt gặp hắn ta.” Stiner nói. “Bọn chúng tôi từng đi chơi với nhau ở khu hạ Broadway ở Nashville, đi uống rượu. Tôi gặp hắn và nói: Qua chỗ tao nào. Marilyn nói với anh về điều đó à?”
“Marilyn gần như chẳng nói gì với tôi cả.” Lucas nói. “Vậy thì làm sao mà anh tìm ra tôi?”
Lucas lục túi áo khoác, móc điện thoại ra và giơ lên. “Anh biết tại sao họ gọi đây là điện thoại cầm tay không? Bởi những người dùng nó bị cầm tay ném vào tù.”
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.” Stiner nói. “Anh sẽ làm gì với tôi?”
“Nói cho FBI chính xác vị trí của anh… nhưng tôi sẽ đợi một lúc. Có thể là một tiếng. Tôi sẽ cho anh số di động của tôi. Nếu những hung thủ đó, bất cứ ai trong số họ, tóm được anh, chúng sẽ lột da anh khi anh còn sống. Tôi thành thật đấy, John – đó là những gì chúng sẽ làm. Cảnh sát Tennessee đang để mắt đến em gái anh, nhưng họ không thể làm mãi được – có khả năng những kẻ đó sẽ quay lại với cô ấy, nếu chúng ta không tiêu diệt chúng trước. Nên là, hãy đi mua một chiếc điện thoại ẩn danh khác, gọi những người anh cần gọi, tìm cách để liên lạc được với Gar. Nếu anh tìm ra, đừng gọi hắn. Hãy gọi cho tôi. Gar sẽ không bao giờ biết.”
“Nếu thay vào đó, hắn gọi cho tôi thì sao?”
“Vậy thì báo tôi ngay. Chúng tôi có thể tìm ra vị trí người gọi.” Lucas nói.
Stiner nhìn ra chỗ khác: “Tôi không biết nữa...” “Anh biết chúng trong tù sẽ thế nào mà…”
“Chết tiệt. Thôi được rồi. Đưa số đây cho tôi.” Stiner nói. Lucas xé một trang của cuốn sổ, viết số điện thoại của mình vào đó và nói: “Gọi cho tôi ngay khi anh kiếm được chiếc điện thoại ẩn danh. Nếu là anh, tôi sẽ té khỏi đây ngay lập tức. Tôi sẽ phải báo cáo với phía FBI rằng tôi tìm thấy anh, nhưng… tôi sẽ chấp anh ba bước. John ạ! Té ngay trước khi tôi tìm thấy anh lần nữa.”
“Chấp tôi ba bước, như lời họ hát trong bài hát.” Stiner nhìn quanh cửa hàng, những bức tường lở sơn, tấm trần cách âm bong tróc, ốp bóng đèn bằng nhựa, những bưu thiếp màu vàng và các tờ thông báo tìm mèo lạc trên bản tin.
“Công việc ngon nghẻ nhất tôi từng có.” Anh nói. “Tôi được làm quản lý cơ đấy – đã từng như vậy.”