← Quay lại trang sách

☆ 10 ☆

Khi Lucas rời khỏi chỗ Stiner, anh gọi cho Forte ở Washington, thu xếp một vé máy bay đến Nashville và cung cấp thông tin về Sturgill Darling.

“Đó là gã mà chúng ta cần.” Lucas nói. “Có khả năng hắn là kẻ phát hiện ra nhà kiểm tiền ở Biloxi, và kể cả nếu không phải, thì vẫn có khả năng hắn biết Poole đang trốn ở đâu. Hắn có thể là kẻ lên kế hoạch, kẻ chỉ điểm. Anh có cái tên rồi và nó không phổ biến – hãy cho tôi một địa chỉ.”

Forte nói rằng anh đang cho làm việc đó, và thêm: “Tôi nhận được một cuộc gọi từ Louise về chuyến đi của anh. Anh có vé máy bay quay về Nashville, nhưng anh cần nhanh lên.”

Cuộc gọi tiếp theo của Lucas là cho FBI. Anh nói với họ rằng anh đã nói chuyện với Stiner, nhưng không đủ thời gian để bắt giữ và xử lý. “Nếu các anh thực sự cần hắn, có thể hắn vẫn ở đó.”

“Chúng tôi đã gọi vài cuộc điện thoại về hắn. Chúng tôi chưa cần hắn gấp đến thế, nhưng nếu có thời gian rảnh, chúng tôi sẽ đến và đón hắn.” Đặc vụ phụ trách nói.

Lucas tống khứ chiếc Jeep ở Hertz, giao túi đồ và khẩu.45 cho hãng Southwest – anh chưa tham gia khóa huấn luyện cho Nhân viên chấp pháp có vũ trang hoạt động trên không, nên không thể mang súng lên khoang hành khách – và anh có mặt vừa kịp thời gian để mua một tờ tạp chí Esquire Black Book và một thanh kẹo Snickers.

Hai tiếng sau khi chia tay Stiner, máy bay cất cánh; Lucas ngồi ở phía cuối máy bay, tay bấu chặt vào ghế, mồ hôi toát ra như tắm. Sau khi sống sót qua lúc đó, máy bay bắt đầu ổn định, anh mở tạp chí ra đọc để thư giãn. Khi anh vừa đọc xong các bài viết về thời trang nam và khám phá ra rằng mình cần một bộ cà vạt khác, họ hạ cánh xuống Nashville và anh toát mồ hôi lần nữa.

Ở dưới mặt đất, anh nhận được e-mail của Washington. Họ có địa chỉ của một người tên là Sturgill Darling ở vùng nông thôn, ngoài thị trấn nhỏ Elkmont, Alabama, cách nơi anh đang đứng chưa đến một tiếng rưỡi. Địa điểm là đúng, bởi những người bạn của Poole có vẻ là đến từ khu vực Greater Nashville.

Anh có thể lái xe nửa đường đến đó, nghỉ lại tại khách sạn nơi mà anh đã ở đêm trước, ăn một bữa tối thong thả và một bữa sáng ngon miệng và vẫn đến được Elkmont trước mười giờ.

Anh cũng nhận được một tin nhắn từ số điện thoại mới của Stiner. Cho đến giờ, mọi thứ đều tốt đẹp.

Khi Lucas bước ra khỏi cửa quán Koffee Korner, Stiner, buồn bã tràn trề, uống hết chai Pabst và ném vỏ vào thùng rác. Hắn ném trượt và chai bia vỡ tung tóe ra sàn bê tông. Hắn chẳng bận tâm quét dọn. Hắn ngoắc ba chai PBR và hai chai Coca cuối cùng ra khỏi tủ lạnh, nhìn xung quanh chỗ làm việc, lấy chiếc mũ lưỡi trai bóng chày của mình và đi xuống phố về căn hộ đang ở.

Căn hộ đã có sẵn đồ đạc, và dù ban đầu nó có mùi lạ, những mùi hương từ cơ thể hắn đã lấn át hết chúng trong suốt khoảng thời gian sáu tháng từ lúc có việc làm, và giờ có cảm giác nó là nhà của hắn. Dù sao thì, cũng không có lựa chọn. Có thể Davenport đã không nói đúng sự thật và FBI đang trên đường đến tóm hắn, nhưng có thể anh ta đã nói sự thật và Stiner có chút thời gian.

Một tiếng sau, hắn chuyển các đồ đạc cá nhân lên khoang nhà ở trên thùng chiếc xe Ford Ranger cũ kỹ của mình, nói lời tạm biệt với căn hộ, để lại một lời nhắn cho chủ nhà và ra đi. Khi đi qua một đầm lầy, hắn ném chiếc điện thoại của mình khỏi cửa sổ. Một tiếng rưỡi sau, hắn mua hai chiếc điện thoại trả trước khác, một ở Walmart và một từ Best Buy.

Một lúc sau, khi Lucas đang chuẩn bị cho cú hạ cánh rơi ở Nashville, Stiner lấy một chiếc điện thoại mới ra và bấm một số điện thoại từ trong trí nhớ. Hắn không nhận được một đoạn ghi âm sẵn, chỉ một tiếng bíp. Sau tiếng bíp, hắn nói: “Một khẩu.270 tốt hơn rất nhiều để săn nai. Gọi lại cho tao vào số này và nhanh nhé. Tao nghiêm túc đấy.”

Mười phút sau Darling gọi lại. Hắn hỏi: “Tốt hơn cái gì?” “Tốt hơn khẩu.243.”

“Lâu rồi không có tin tức gì.” Darling nói. “Chuyện gì thế?” “Có thể mày đang ở trong một rắc rối to đấy. Nhân tiện, đây là một cái điện thoại ẩn danh mới toanh mà tao sẽ ném đi trong năm phút nữa nên mày sẽ không thể gọi lại cho tao. Tao vừa bị một tên cảnh sát tư pháp ghé thăm và hắn đang hỏi thăm về tên họ của mày, liên quan đến một phi vụ lớn.” Stiner nói. “Hắn biết mày đã ở bữa tiệc ở chỗ tao, nhiều năm trước. Tao bảo hắn tao không biết giờ mày ở đâu, hoặc mày đang dùng số nào. Tao nói tao chỉ biết mày từ lần chơi bời với nhau ở khu hạ Broadway.”

“Chính xác thì hắn nói gì?”

Stiner tiết lộ về vụ sát hại bố mẹ Poole, về hai kẻ sát nhân đã bắt đầu mó tay vào em gái hắn. “Bằng cách nào đó chúng có được tên của người–mà–mày–biết–là–ai–đó. Tao bảo tên cảnh sát rằng tao không biết tí gì về điều đó, rằng tao đã không gặp ai trong số chúng mày trong nhiều năm. Mà này, tên cảnh sát tư pháp đang đi tìm mày. Hắn rất muốn thằng bạn mày, nhưng hắn không biết làm cách nào để tiếp cận nó.”

“Chết tiệt. Và mày nói rằng bọn mọi Latinh đang truy tìm bạn tao á?”

“Nó như một cuộc đua vậy. Bạn mày nên biến đi xa khỏi thị trấn, ngay bây giờ, và đừng nói với ai rằng hắn đi đâu.”

“Nhưng điều đó sẽ không ngăn được bọn mọi Latinh truy tìm, đúng không? Nếu chúng có được tên tao, chúng có thể khủng bố cả gia đình tao mất…”

“Tao còn chưa tính đến chuyện đó.” Stiner nói. “Tao không biết tình trạng của mày ở đấy như thế nào. Nhưng thực tế là chúng chưa từng chỉ dừng lại ở tra tấn người thân của bất cứ ai khác. Nếu chúng tìm ra người nào khác biết mày và thằng bạn mày có quan hệ khăng khít… thì chúng sẽ ghé thăm.”

Một khoảng lặng dài và rồi: “Còn gì nữa không?”

“Không có gì ngoài việc tao cũng đang trốn.” Stiner nói. “Tao chẳng liên quan gì đến chuyện này, nhưng tao không muốn chúng tìm đến tao. Tao sẽ chui vào một cái hố nào đó và phủ đất lên trên.”

“Để tao nói mày nghe, bạn ơi.” Darling nói. “Tao nợ mày.

Khi chuyện này qua đi, hãy đến gặp tao. Tao sẽ chăm sóc mày chu đáo.”

“Ừ, thì – cảm ơn mày. Tao sẽ đến trong một năm nữa hoặc hơn… nếu mày còn ở đấy.”

Cả hai cùng cúp máy và Stiner đợi đến khi không còn ánh đèn xe nào ở phía sau xe mình thì vứt chiếc điện thoại xuống đường cao tốc liên bang, nơi mà nó sẽ bị nghiền nát đến hơn chín trăm lần trước khi trời sáng.

Chuyện đó xong xuôi, hắn gọi Lucas bằng máy còn lại; và khi Lucas không bắt máy, hắn để lại một tin nhắn bằng số điện thoại mới. Rồi hắn quay đầu xe và đi về phía Nam. Hắn nghĩ: cảnh sát sẽ cho rằng hắn sẽ bỏ chạy, và bởi vì hắn đến từ vùng phía Bắc, có thể họ sẽ cho rằng hắn đi theo hướng đó. Nếu họ kiểm tra cuộc gọi của hắn với Davenport, họ sẽ thấy rằng nó được thực hiện ở phía Bắc Orlando. Hắn không cần phải chạy xa như vậy. Đến Tampa là được. Nếu tay cảnh sát tư pháp mà có gọi lại, hắn định sẽ chơi khăm anh ta cho đến khi hắn biết phải làm gì và rồi lúc đó sẽ chạy hoặc ở yên một chỗ.

Cái chính là, hắn phải tránh xa hai kẻ giết thuê; ít nhất thì tay cảnh sát tư pháp sẽ không cưa chân hắn, cho dù hắn có làm gì.

Khi hắn đang làm vậy, Kort và Soto đang hoạt động ở vùng rìa Roswell, Georgia. Kort đang nhìn vào hốc mắt trống rỗng đầy máu đông của một người đàn ông cao tuổi tên là Henry Bedsow. Các con mắt của Bedsow nằm dưới sàn như hai quả nho đầy máu bị dẫm nát. Ả gào lên: “Đó là tất cả những gì mày có? Sturgill Darling? Tên kiểu quái gì vậy? Tao không tin vào cái chết tiệt đó. Mày có mười giây để nói cho tao biết hoặc tao sẽ kéo đứt cái lưỡi chó chết của mày đến tận gốc và rồi tao sẽ cho mày chết ngạt trong chính đống máu của mình. Ai nữa? Tao không tin vào cái Darling vớ vẩn đó. Ai nữa, thằng chó?”