☆ 11 ☆
Lucas khởi hành chậm hơn dự kiến vào buổi sáng hôm sau; không thành vấn đề, chỉ là anh ngủ muộn, và đồng hồ trên xe chỉ gần mười một giờ trước khi anh đi vào một đường quốc lộ hẹp vùng nông thôn dẫn đến trang trại của Darling.
Trang trại trải dài trong một khu vực lòng chảo tự nhiên của vùng đất, vùng phía dưới thì chạy theo một con sông hay một con lạch; một hàng cây chạy ngoằn ngoèo ở phía xa của trang trại đánh dấu dòng nước chảy qua. Bản thân trang trại toát lên bầu không khí công nghiệp phồn vinh, tươm tất.
Một ngôi nhà một tầng sơn trắng gọn gàng nằm ở bên trái, nhìn ra đường, một tá cây to trồng quanh sân, phả xuống những bóng mát nằm chồng lên nhau. Một con đường rộng, rải nhiều sỏi ngăn cách ngôi nhà với một gara màu kim loại trắng chứa được sáu chiếc xe, và ở đằng sau thì dừng lại trước một kho thóc màu trắng.
Theo những gì Lucas thấy, ở đây không có động vật: chỗ này chỉ dành cho công việc sản xuất hạt, với các cánh đồng đỗ tương trải dài hai bên và phía sau khu vực nhà ở rộng tám nghìn mét vuông. Một cánh cửa trượt đang mở ở phía bên trái của kho thóc và anh có thể thấy phần đầu một chiếc máy kéo John Deere màu xanh lá ngô.
Theo kinh nghiệm của Lucas, vốn không nhiều nhặn gì, các trang trại thường sẽ phô ra chút màu quá khứ tại các khu rìa: tổ gà và máy vặt lông cũ, có thể có một dây phơi quần áo bỏ không ở đằng sau, hay máy móc bỏ không để ở xưởng củi.
Trang trại của Darling không có thứ nào như vậy. Mọi thứ đều trông mới và được giữ gìn cẩn thận, với những luống dạ yến thảo màu phấn trồng cạnh bên lối vào gara và các vỉa hè, trong khi các bông cúc hợp lại thành một vòng tròn màu vàng dưới chân một cột cờ ở giữa sân. Một bình khí đốt màu bạc nằm như một viên đạn to màu bạc ở đằng bên kia ngôi nhà.
Lucas dừng xe ở lối vào gara, thấy một gương mặt phụ nữ nhìn anh từ cửa sổ bên cửa hông. Anh đặt tay vào khẩu súng dưới áo khoác, bước ra ngoài, đi đến cửa và bấm chuông.
Người phụ nữ mở cửa, ngẩng đầu lên: “Anh không phải là người bên công ty khí đốt.” Cô nói. Cô ấy trông cao, hơi mập, với tóc vàng được cắt tỉa gọn gàng nổi lên trên đôi lông mày đen. Trông cô ấy hợp với trang trại.
“Tôi là cảnh sát tư pháp Hoa Kỳ.” Lucas nói. “Tôi cần nói chuyện với anh Sturgill Darling về một người bạn cũ của anh ấy. Anh ấy có ở đây không?”
Người phụ nữ đang mỉm cười lễ phép, nhưng giờ thì nụ cười ấy tắt dần: “Là về thằng cha Gar Poole đó, phải không?”
“Sao cô lại nói thế?” Lucas nói.
“Bởi vì hắn là kẻ duy nhất mà tôi từng nghe tới mà được cảnh sát tư pháp đến hỏi thăm. Sturgill đã không nói chuyện với hắn trong nhiều năm, nhưng tôi biết rằng sớm muộn gì thì ai đó cũng sẽ đến đây tìm hắn.” Cô lưỡng lự, rồi mở khóa cánh cửa lưới đang chắn giữa hai người họ và đẩy nó mở ra. “Anh nên vào đây nếu phải nói chuyện. Sturgill đã rời đi Canada cho một chuyến săn bắn, sẽ không quay trở lại cho tới tuần sau nữa.”
Khi Lucas bước vào trong, Darling đang theo dõi từ phía gara. Hắn đã nghe thấy tiếng xe của Lucas rẽ vào từ ngoài đường, và gọi điện cho vợ để cảnh báo rằng ai đó đang đi ở lối vào gara và đó có thể là cảnh sát; hoặc có thể là bọn tra tấn. Nếu là tay chân của băng đảng, hắn sẽ ở ngoài cửa sổ với một khẩu súng đạn ghém tác chiến. Hắn bảo vợ để máy ở chế độ gọi và đặt nằm ở bàn bên ghế xô-pha để hắn có thể nghe thấy những gì đang xảy ra.
Đêm trước đó, hắn đã tra trên mạng các tin tức mới về vụ sát hại gia đình nhà Poole và cuộc tấn công em gái của Stiner, và đã đi vào thị trấn để gọi điện thông báo cho Gar Poole từ một máy công cộng.
Poole đã nói: “Chỉ có ba người biết tao ở đâu và liên lạc bằng cách nào – tao sẽ gọi những người đó và cảnh báo họ. Có lẽ mày nên biến đi đâu đó một thời gian, đưa bà xã đi đâu đó nơi chúng không thể tìm thấy. Nếu chúng ta ẩn mình đủ lâu, chúng sẽ biến đi. Chúng không thể chạy xung quanh vùng đồng quê và xẻ thịt người ta mãi – chúng sẽ bị bắt.”
“Tao sẽ làm thế – nhưng tao vẫn còn ít tiền ở đây.” Darling nói. “Đã được giấu, nhưng tao cần giấu kỹ hơn. Nếu bọn cảnh sát đến đây, thực sự đào tung chỗ này lên và tìm thấy nó, tao sẽ không thể giải thích được. Tao còn mấy việc đồng áng phải làm nữa… nhưng rồi tao sẽ biến khỏi đây. Tao sẽ gọi lại cho mày bằng một máy ẩn danh mới.”
“Có lẽ mày sẽ muốn bỏ qua việc đồng áng và biến đi luôn,” Poole nói. “Cái chuyện cưa chân mẹ tao – đó không phải là những kẻ mà mày muốn gây sự đâu.”
Darling có gần hai triệu đô tiền mặt ở trang trại. Sau khi cúp máy, hắn đi mua hai chiếc thùng nhựa loại cứng cáp có khóa cài, nhét tiền vào trong. Rồi khi trời tối, hắn mang chúng qua bên kia đường đến một khu đất cây cối rậm rạp và với vợ đứng trông chừng, đem chôn chúng xuống.
Xong việc, hắn bắt đầu lau dọn kho thóc. Hắn đã chuẩn bị máy móc để mang đỗ vào xử lý, nhưng giờ hắn phải gác lại. Hắn cất máy gặt liên hợp lại, gọi một người cung cấp đồ nghề mà hắn quen biết ở Tây Bắc Ontario và thu xếp để đi săn gấu.
Sáng hôm sau, hắn đã xong việc lau dọn nhà kho; trong khi đang cất đồ đi săn và đồ đi du lịch lên xe thì Lucas đến. Hắn có thể theo dõi ngôi nhà từ một cửa sổ ở góc. Janice là một người phụ nữ thông minh và sẽ ổn trước một nhân viên pháp luật, hắn nghĩ vậy.
Trong trường hợp tệ nhất xảy ra, và người đàn ông to cao trong bộ vét không phải là từ bên cảnh sát, hắn sẽ đợi với khẩu súng đạn ghém trong tay.
Người phụ nữ tự giới thiệu với Lucas rằng mình là Janice Darling, vợ của Sturgill. Cô ấy dẫn Lucas đến ngồi ở phòng khách và hỏi anh dùng nước lọc hay Coca ăn kiêng, và anh chọn Coca.
Khi cô đã ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lucas, anh kể cho cô nghe về vụ cướp ở Biloxi và câu trả lời hiển nhiên từ phía băng đảng, bao gồm vụ sát hại bố mẹ của Poole và vụ tấn công Marilyn Campbell. Janice đã biết mọi chuyện, nhưng giả vờ rằng cô mới nghe lần đầu.
“Chúa ơi.” Cô nói. “Chúng đã làm chuyện đó bởi chúng nghĩ rằng có thể những người này biết Gar Poole ở đâu ư? Liệu chúng có đang tìm đến chúng tôi? Chúng tôi có bốn đứa con, chúng đều đã lớn, nhưng chúng có thể bị tìm thấy…”
“Tôi không biết liệu chúng có đến tìm gia đình cô hay không, nhưng đó không phải là một rủi ro để liều mạng, nhất là khi chồng cô đã đi vắng.” Lucas nói. Anh đã theo dõi cô một cách kĩ lưỡng khi kể chuyện và đã thấy ánh mắt đờ đẫn của cô; cô ấy đã nghe chuyện này rồi, anh thầm nghĩ. Cô ta đang nói dối: Sturgill Darling có thể đang ở đâu đó gần đây. Nếu hắn đi săn ở Canada, có lẽ hắn mới chỉ rời đi.
Anh nghĩ, có thể sẽ có ích nếu quanh quẩn ở xung quanh đây, một nơi nào đó khuất mắt, để xem liệu Darling có xuất hiện…
Nếu Janice Darling biết điều gì về Gar Poole hay vụ cướp ở Biloxi, cô ta đang cản trở.
“Tôi có thể nói với anh rằng Sturgill chưa từng có liên quan gì đến đám người đó, ít nhất là về các hoạt động tội phạm của chúng, và sẽ không bao giờ có liên quan. Anh ấy có từng chơi đàn ghita ở Nashville và ăn chơi ở Broadway, nhưng điều đó chẳng đi đến đâu và anh ấy quay trở về đây. Đó là nơi anh ấy quen biết chúng và là lần cuối nhìn thấy chúng. Anh ấy đã làm việc đồng áng được hai mươi năm kể từ ngày đó.”
Lucas hỏi cô gọi điện cho chồng mình, nhưng cô ta nói rằng chồng mình không có điện thoại di động. Anh cũng không tin điều đó.
Trong khi họ đang nói chuyện, Kort và Soto đậu xe ở một con đường bên sườn đồi cách đó nửa cây số, nhìn xuống con dốc dẫn tới trang trại ở trong thung lũng cây xanh bên dưới. Một con lạch uốn khúc chảy qua vùng đất, điểm tô bởi những ngọn cây. Soto chẳng biết gì về cây cối, và Kort cũng chẳng khá hơn. Ở phía xa, cách đó vài trang trại, một đoàn tàu đang chạy qua, như một đàn sâu bướm màu vàng đang đua nhau chạy đến chỗ thức ăn.
Bản thân trang trại là một hình chữ nhật gọn gàng, các hàng cây trồng có màu xanh tối và thấp, với vài chiếc lá dần chuyển sang màu vàng như mùa thu đang len lỏi ở miền Nam; ở bên trái, tại trang trại bên cạnh, một khoảng đất rộng khoảng chín hecta được dành cho chăn thả, ở đó chúng có thể thấy hai con ngựa màu nâu tối.
“Trông như là cây bông ở đằng kia, nhưng tao không nghĩ vậy.” Kort lẩm bẩm. “Chẳng biết cây đó là gì nữa. Không thể là ngô, ngô cao hơn.”
“Lúa mì đó.” Soto nói về các cây đỗ tương.
“Thế hả? Tao không biết về nó. Chưa từng thấy cây lúa mì nào. Hay yến mạch.”
Soto lắc đầu, rồi nói: “Chắc chắn tao có thể kể cho mày một điều về bọn nông dân Tennessee.”
“Chúng ta đang ở Alabama.” Kort nói.
“Chả khác gì nhau.” Soto nói một cách bực bội. “Quay lại chủ đề, một điều về bọn nông dân Tennessee hay Alabama là, chúng sẽ có súng cất ở chỗ dễ lấy ở lối lên cầu thang. Nếu ai đó đột nhập vào nhà mày, sẽ không có thằng cảnh sát nào ở đủ gần để đến cứu cái mạng mày. Dân ở đây có súng, như thằng oắt con ở Franklin hay lão già Poole.”
Kort cựa mình một cách không thoải mái. Ả đang ngồi lên một chiếc gối mềm hình bánh vòng dùng cho những người mắc bệnh trĩ, và dù nó có tác dụng, cái mông của ả vẫn có cảm giác bị đánh bằng gậy bóng chày, và máu vẫn còn rỉ vào những chiếc băng vệ sinh Kotex mà chúng đang dùng thay cho băng y tế. “Mày nói cái gì đấy?”
Soto có một que tăm vị quế lăn qua lăn lại trong miệng và hắn dừng lại để móc mấy cái mắc răng ở hàm dưới. “Tao không nói là chúng ta không thể làm được, tao chỉ nói là chúng ta cần phải cẩn thận. Ở đây chúng ta không đối mặt với mấy thằng nhãi nhép ngoài đường. Những tên này là tội phạm cứng cựa đấy.”
“Những kẻ mà chắc là đang ăn nên làm ra.” Kort nói. “Trông như là một chiếc xe Benz đang đậu ở lối vào.”
“Ờm, chúng ta biết mình đang tìm kiếm một vài vali đựng đầy tiền giấy một trăm đô. Cái xe Benz chỉ là mớ tiền lẻ.”
“Thế thì, kệ mẹ nó. Tiến hành thôi.” Kort nói. Soto đeo cặp kính râm gọng bạc và cài số xe.
Lucas đã lấy được một thứ có giá trị từ cuộc nói chuyện với Janice Darling. Gần chiếc bàn bên ghế xô-pha có một dãy các tấm ảnh chụp gia đình, bao gồm vài tấm ảnh về một người đàn ông trung niên vạm vỡ mà Lucas nghĩ là Sturgill Darling: Darling cùng Janice Darling, cả hai người đứng cùng ba cô con gái ở độ tuổi học tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông; một bức ảnh chụp Janice và Sturgill trên một tàu câu cá thể thao cỡ lớn cùng với một cậu bé có xương gò má giống Sturgill đang cười. Nếu Lucas tình cờ gặp Sturgill Darling, anh sẽ nhận ra.
Sau khi đến nhà được nửa tiếng, khi Lucas cầm cuốn sổ và bút lên và đang chuẩn bị gửi lời cảm ơn chủ nhà đã dành thời gian cho mình, họ nghe thấy tiếng lạo xạo từ một chiếc xe khác đi vào con đường trải sỏi.
Cô Darling nhăn mặt và hỏi: “Giờ thì có thể là ai nhỉ? Tôi đang không đợi ai cả…”
Cả cô và Lucas đều đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách. Một chiếc Toyota màu xanh đã đỗ vào sau xe của Lucas và một người phụ nữ to béo bước ra. Ả nhìn xung quanh, và rồi chui vào xe và lấy ra một thứ gì đó. Khi quay lại, trong tay ả là một cái bảng kẹp.
Lucas quay sang nói với Darling và hỏi: “Cô có súng ở trong nhà không?”
“Gì cơ?”
“Súng! Cô có khẩu súng nào trong nhà không?” “Một khẩu súng đạn ghém ở tiền phòng…” Cô nói.
“Hãy chạy đi và lấy nó, rồi vào phòng tắm, nạp đạn, hãy ngắm vào cửa và đừng đi ra ngoài cho đến khi cô thấy tôi gọi cô.”
Darling nhìn người đàn bà ở bên ngoài, hiện đang đi đến cửa hông nhà. “Anh nghĩ…”
“Gần như chắc chắn.” Lucas nói. “Giờ hãy đi mau! Đi!”
Cô ấy chạy về phía sau căn nhà. Lucas rút khẩu.45 kéo chốt lên đạn và đi ra cửa. Anh kéo cửa mở ra khi người phụ nữ chuẩn bị bước lên bậc thang dưới cùng. Anh không thể nhìn thấy tay phải của ả, hiện đang ở dưới tấm bảng kẹp. Anh chĩa khẩu.45 lên ngực ả và nói: “Lùi lại! Lùi lại! Nằm xuống!”
Ả bị bất ngờ, nhưng thay vì phản kháng, ả bước lùi lại và né sang bên. Lucas dõi mắt theo ả rồi quay đầu nhìn về phía chiếc xe, nơi anh thấy cánh cửa bên kia mở ra, sau đó một người đàn ông bước vòng qua cánh cửa xe và giơ một khẩu súng trường qua nắp capô.
Lucas không nghĩ ngợi gì, súng trường, nhưng trong đầu đã hình dung ra, và anh nhào người nhảy vào trong ngôi nhà. Một tích tắc sau, một chùm sáu phát đạn lao đến, bay xuyên qua cánh cửa lưới trong khi anh đang nhào xuống và lăn về bên trái rồi trườn về phía cửa sổ phòng khách.
Những bức tường của căn nhà gần như không ngăn được những viên đạn đang xuyên thủng vách nhôm và các tấm thạch cao bên trong, nhưng tay súng đã phạm sai lầm khi quét qua phần tường bên ngoài ở độ cao cỡ thắt lưng, trong khi Lucas đang lăn mình qua phòng khách đến cửa sổ ở trong góc.
Một chùm đạn nữa bắn xuyên qua tường bếp ở phía đầu kia ngôi nhà. Lucas đánh liều đứng dậy và bước ra trước cửa sổ. Anh chẳng bận tâm đập vỡ kính cửa sổ mà chỉ nổ súng về phía gã đang nấp sau xe, kính cửa sổ vỡ vụn khi anh bắn. Ở hướng bên tay trái anh, ả phụ nữ to béo đã rút về chỗ chiếc xe và đang chạy vòng qua phía sau.
Lucas đã bắn trượt gã nấp sau xe và khẩu súng của hắn chĩa về phía anh và anh tiếp tục nằm rạp xuống trong khi một cơn lốc những phát đạn bắn xuyên qua cửa sổ. Gã nấp sau xe có vũ khí tự động, dù không bất ngờ nhưng tạo ra một tình huống nguy hiểm cho một cảnh sát chỉ được trang bị súng ngắn.
Lucas lăn người về phía cửa, đạp mở ra và xả hết đạn trong băng về phía chiếc xe. Gã kia lại ngó đầu lên bên cạnh ghế lái, giờ thì bắn qua nóc xe; lần này Lucas lăn người về phía ngược lại và bò ra sau một chiếc đàn organ cổ hiệu Hammond nằm ở phía sau một cửa sổ bên dưới cơn mưa đạn đâm xuyên qua cửa và tấm vách xung quanh.
Anh đút băng đạn thứ hai vào khẩu.45 và lén nhìn qua cửa sổ. Ả kia giờ đang ngồi ở ghế lái và gã cầm súng trường đang nhô lên trên nóc xe, dường như đang chờ xem có bất cứ động tĩnh nào không. Rồi chiếc xe di chuyển, gã kia nhảy vào ghế sau và chiếc xe rú lên chạy lùi ra đường.
Lucas bước ra cửa. Trong lúc chiếc xe đang quay đầu một cách vụng về để ra đường quốc lộ, anh xả toàn bộ băng đạn khẩu.45 về phía nó, thấy cửa sổ bên tài xế và kính sau vỡ vụn, nhưng chiếc xe đã tăng tốc chạy mất. Gã có súng trường bắn một loạt đạn qua cửa sổ hậu đã vỡ và Lucas né vào trong.
Khi chiếc xe kia đã ở cách xa tầm ba trăm, bốn trăm mét thì Lucas lao ra chiếc Benz và đánh lái quay đầu chạy về phía quốc lộ và đuổi theo xe kia. Anh không cần phải tóm chúng, anh chỉ cần giữ chúng trong tầm quan sát. Thực tế thì, việc bắt chúng sẽ là ngu ngốc; anh chẳng có gì để đấu lại với một khẩu súng máy.
Anh có hai băng đạn dự phòng trong ngăn đựng đồ phía trước được khóa kín. Lucas lái xe qua đường sỏi gập ghềnh, một tay giữ vô lăng, một tay cố gắng mở hộc đựng đồ và móc các băng đạn ra. Có vẻ chiếc Toyota đang ở cách hơn tám trăm mét khi anh đánh xe ra quốc lộ và bắt đầu đuổi theo.
Cuộc đấu súng căng thẳng vừa qua có thể khiến anh toát mồ hôi nhưng không thể khiến anh hoảng loạn. Anh đang tức giận và bị kích thích, anh tập trung cao độ vào cuộc đuổi bắt với chiếc Toyota. Anh cần bám sát chúng và anh cần giúp đỡ.
Forte đang bận việc ở Washington. Một thư ký trả lời điện thoại của Lucas, anh gào lên với cô; Forte đến nghe, và Lucas lắp bắp: “Tôi đang truy đuổi bọn tay chân băng đảng. Một nam, một nữ. Đi sau chúng nửa phút trên đường quốc lộ ngoài thị trấn Elkmont, Alabama. Tôi cần anh liên lạc với văn phòng cảnh sát trưởng bất cứ lực lượng nào ở đây và bảo họ gọi điện cho tôi, tôi sẽ chỉ đường cho họ…”
Anh rút ngắn khoảng cách giữa hai xe kể từ lúc rẽ ra khỏi đường mòn; ở phía trước, chiếc Toyota đột ngột phanh lại và rồi đánh lái mạnh sang phải để đi vào một đường đất và bắt đầu leo lên một ngọn đồi. Lucas sẽ có lợi thế ở đây, với hệ thống dẫn động bốn bánh mạnh mẽ, trừ phi…
Cái “trừ phi” đó đã xảy ra. Khi anh đang lên được nửa con dốc, chiếc Toyota đã biến mất trên đỉnh, thì anh thấy phần viền chiếc xe màu xanh hiện ra ở một bên. Chiếc Toyota đã dừng lại và tay súng đang chờ, khẩu súng giờ lại được kê trên nóc xe.
Lucas đạp thắng, anh chỉ vừa kịp phi người sang bên ghế phụ thì kính chắn gió vỡ vụn; những mảnh kính vỡ rơi như mưa xuống mặt, cổ và tay anh. Trong lúc nhiều phát đạn khác đâm loạn xạ vào đầu xe, anh bò qua bảng cần số, đẩy cửa bên ghế phụ, định nhảy xuống đất, nơi anh sẽ được che chắn bởi các lốp xe và có thể bắn trả. Khi anh đang mở cửa thì nhận ra rằng mình chưa cài số “Đỗ”, thế là chiếc xe từ từ trôi xuống và lùi về phía con mương bên đường.
“Mẹ nó! Mẹ nó!” Anh giơ chân trái lên và đạp vào cần số, được gắn ở sau vô lăng, cố gắng đưa xe về “Đỗ”. Anh đạp trượt nhưng đẩy được cần số ra phía trước, làm xe vào số lùi và dần dần trôi chậm lại và tụt vào con mương bên đường, nơi nó nảy lên rồi nghiêng đi và cuối cùng giật mạnh dừng lại.
Làn đạn kết thúc, nhưng điện thoại của anh thì đang rung lên. Lucas đánh liều liếc nhìn qua kính chiếu hậu đã vỡ vụn, không thấy ai trên đường, không có ai trước đầu xe. Anh ngồi dậy bấm nút “Đỗ” trên cần số, rồi trèo ra ngoài cửa ghế phụ và nhảy xuống con mương đằng sau chiếc xe.
Anh không nhìn thấy hay nghe thấy ai di chuyển trên đường hoặc đi qua các bụi cây bên đường. Anh dựa người vào sau xe và nhìn lên con dốc: chiếc Toyota màu xanh đã biến mất.
Điện thoại của anh ngừng rung, nhưng rồi lại rung tiếp. Anh nghe máy, trong khi đang xem xét chiếc xe của mình.
Anh ở dưới mương sâu đến độ anh thấy rằng khó có thể thoát ra mà không nhờ trợ giúp. Trong điện thoại anh nói: “Vâng? Davenport đây.”
“Tôi là Aaron Clark, tôi là phó cảnh sát trưởng hạt Limestone, Alabama. Chúng tôi vừa có một cuộc gọi…”
Lucas chen ngang: “Tôi vừa ở trong một màn đấu súng ở trang trại của Sturgill Darling trên đường 132. Các tay súng chạy về phía Tây đường 132 có lẽ khoảng tám trăm mét thì rẽ lên đồi trên một con đường đất trước khi chúng đẩy tôi rơi xuống một con mương. Tôi không thể thoát ra được. Chúng lái một xe Toyota màu xanh có lẽ là đầy vết đạn. Có hai người và có ít nhất một khẩu súng tự động…”
Lucas mô tả ả phụ nữ và hỏi phó cảnh sát trưởng gửi một xe cứu hộ để giúp anh ra khỏi mương. Chiếc xe đang nghiêng sang một bên và anh sợ rằng nó sẽ lật nếu anh thử tự di chuyển nó.
“Tôi sẽ chạy về trang trại của Darling, hãy đảm bảo cô Darling vẫn ổn…”
“Chúng tôi sẽ cho người đến gặp anh ở đó.” Clark nói. “Và chúng tôi sẽ truy tìm chiếc Toyota…”
Sau khi cúp máy, Lucas quay lại bụi cây và leo lên đồi, tìm kiếm chiếc xe màu xanh hoặc bất cứ chuyển động nào. Anh chẳng thấy gì: chiếc xe đã biến mất. Mặt anh đang đau rát: anh đã chỉ thoáng để ý đến nó, nhưng giờ thì máu đang chảy xuống một bên mắt và khi anh quệt tay lau đi, tay anh dính máu từ chân đến đầu ngón tay, và anh nhận ra rằng mình đã bị mảnh vụn và kính vỡ cắt vào da, nhưng đã không cảm thấy nó trong suốt màn đấu súng và truy đuổi.
Anh quay lại và bắt đầu đi bộ về trang trại nhà Darling. Sáu đến bảy phút sau, anh đã đến cổng và gọi to: “Cô Darling? Cảnh sát tư pháp, tôi vào đây…”
Anh nghe thấy một tiếng trả lời khẽ ở phía đằng sau nhà và rồi Janice Darling xuất hiện, tay cầm khẩu súng đạn ghém như thể cô ấy biết cách dùng nó. Cô há hốc kinh ngạc nói với anh: “Ôi Chúa ơi! Chuyện gì đã xảy ra? Anh bị chảy máu này, anh bị trúng đạn ư?”
“Bị rách da, tôi nghĩ vậy. Chúng ta sẽ có vài cảnh sát đến đây… tôi có thể dùng phòng tắm của nhà cô chứ?”
Cô ấy dẫn anh đến một phòng tắm nhỏ và anh nhìn chăm chú vào gương. Anh đang bị chảy máu từ khoảng năm đến sáu vết thương trên da đầu, trán, tai trái và cổ trái, chưa kể là anh có thể cảm thấy nhiều vết cắt hơn ở đằng lưng. Anh cởi áo khoác ra; có máu, nhưng không nhiều, và vài vết máu nhỏ ở phía sau áo sơ mi. Một điều chắc chắn: bộ vét hai nghìn đô của anh đã đi tong.
“Anh cần đi bệnh viện.” Darling nói.
“Vâng… nhưng chỉ là nhìn bên ngoài thì trông tệ hơn thôi.” “Mong là thế. Để tôi lấy khăn lau.”
“Tốt hơn là đừng. Có thể tôi bị dính vài mảnh kính, tốt nhất là để bác sĩ gắp chúng ra. Nếu dụi vào nó, có khả năng tôi còn đẩy chúng vào sâu hơn.”
Cô ấy đặt khẩu súng đạn ghém xuống, có vẻ sốc, và có lẽ đã mềm yếu đi vì thấy máu, nên Lucas chợt hỏi một câu: “Chồng cô thực sự đã đi rồi sao?”
“Anh ấy đi ra ngoài lúc bình minh.” Cô ấy trả lời trong nháy mắt. “Anh ấy sẽ rất buồn khi quay lại và thấy chuyện đã xảy ra với ngôi nhà.”
“Ừ, có thể anh ấy sẽ gọi điện từ đâu đó trên đường quốc lộ và cô có thể nói với anh ấy về chuyện đó.” Lucas nói.
Cô trả lời: “Có thể.” Trông cô ấy còn chẳng có chút xấu hổ nào. Lucas không nghĩ thêm được gì để nói nên trong khi họ đợi cảnh sát địa phương, anh xin phép ra gọi cho Forte ở Washington và kể cho anh ta nghe chuyện đã xảy ra.
“Anh bị thương nặng thế nào?” Forte hỏi. “Trong thang đo từ một đến mười?”
“Không nhiều hơn một. Có khi ít hơn. Tôi sẽ phải ghé qua một phòng cấp cứu ở đâu đó và băng bó, nhưng không tệ đến thế.”
“Được rồi, nghe này. Tôi sẽ không để anh chạy loăng quăng ngoài đó một mình nữa. Tôi đã nói chuyện với Đội Đặc nhiệm, chúng tôi sẽ đưa vài sĩ quan ra đấy, Bob và Ray… Anh muốn gặp ở đâu?”
“Tôi sẽ phải gọi cho anh sau khi tôi biết xe của mình hỏng nặng đến đâu, nhưng… tôi nghĩ là Nashville, tùy theo kết quả cuộc tìm kiếm mấy kẻ tay chân băng đảng kia.”
“Cứ năm phút gọi cho tôi một lần và báo cho tôi chuyện đang xảy ra.” Forte nói.
“Bob và Ray… có phải là cái cặp hài hước hay gì đó, trên đài phát thanh, nhiều năm trước?”
“Ừ, có thể – nhưng hai tay này không hài hước đâu.” Forte nói. “Gọi cho tôi khi nào anh biết mình sẽ ở đâu.”
Một phút sau, một chiếc xe cảnh sát đi vào đường mòn và Lucas cùng Janice Darling đi ra ngoài để gặp viên cảnh sát, người tự giới thiệu mình là Glen Long. Khi chắc chắn rằng Lucas không bị chảy máu từ vết thương lớn nào, Long nói: “Tôi sẽ lái xe đưa anh về bệnh viện để băng bó. Dù sao thì chúng tôi vẫn chưa thấy tăm hơi nào của chiếc Toyota đó.”
“Chúng ta không thể để cô Darling ở nơi mà bọn kia có thể tìm thấy nếu chúng quay lại…”
“Tôi có một người chị mang họ khác ở bên kia biên giới bang tại Tennessee.” Darling nói. “Tôi sẽ gói ghém hành lý ngay bây giờ và ở với chị ấy cho đến khi mọi chuyện lắng xuống.”
Người sĩ quan nói họ sẽ cho một xe tuần tra trực ở đường vào nhà cô cho đến khi cô đi khỏi. Và anh ấy hỏi: “Anh Sturgill đâu?”
“Đã đi Canada.” Cô ấy nói. Cô đánh mắt sang Lucas: “Chúng tôi hi vọng anh ấy sẽ nghĩ đến việc gọi điện lại trước khi đến nơi, nhưng anh biết Sturgill đấy. Một khi anh ấy đã bắt đầu đi, anh ấy sẽ cứ đi thế thôi. Có lẽ sẽ không ngừng lại trước khi đến được biên giới.”
Lucas nói: “Ừ, phải.”
Một xe tuần tra khác đến, lần này có viên phó cảnh sát trưởng Aaron Clark, người đã gọi cho Lucas trong cuộc đấu súng. “Chúng tôi có xe cứu kéo đang lôi xe của anh ra khỏi mương. Sẽ mất một lúc, họ phải lựa kéo nó từ phía bên.” Clark nói. “Nếu kéo nó đi thẳng lên, họ nghĩ nó sẽ lật. Chắc cũng sẽ không khác gì nhiều – tôi sẽ ngạc nhiên nếu xe của anh chưa hỏng. Mỗi miếng kim loại trên xe đều có ít nhất một lỗ đạn.”
“Anh cần báo với mọi người đề cao cảnh giác nếu họ tìm thấy chiếc Toyota đó.” Lucas nói. “Những kẻ này sẽ giết anh, dù là cảnh sát hay không.”
“Mọi người đều biết rồi.” Clark nói. “Tôi không biết chính xác làm sao chúng qua mặt được chúng tôi, nếu chúng làm được – có thể là đang trốn ở đâu đó trong rừng. Chúng tôi có xe chạy đến từ tất cả các hướng ngay khi anh gọi.”
“Tốt hơn là nên bắt đầu kiểm tra các trang trại tại địa phương.” Lucas nói. “Có thể chúng đã lái xe vào một chỗ, giấu xe trong kho thóc… sẽ không tốt cho những người ở trang trại.”
Clark nhìn anh, rồi nói: “Ôi… chết tiệt! Chết tiệt!” Anh ấy quay người và chạy về phía xe mình, cầm bộ đàm lên.
Cô Darling hỏi: “Anh nghĩ…?” “Tôi lo là vậy.” Lucas nói.
Sau đó, Lucas được một sĩ quan đưa đến chỗ xe của mình. Chiếc Benz đã được kéo lại lên đường, nơi mà người lái xe cứu hộ đã chuẩn bị xong để đưa nó lên thùng tải. Người cảnh sát đi xung quanh chiếc xe, lắc đầu, và anh ta nói: “Tôi phải kể với các anh, kéo chiếc xe từ phía bên chẳng có lợi gì cho nó. Nhưng chẳng có cách nào khác để làm cả. Nếu tôi thử kéo nó thẳng lên, về phía trước hay phía sau, nó sẽ lật, và rồi… thì, nó sẽ chẳng còn gì ngoài đống phụ tùng.”
“Tôi thấy là, bây giờ nó cũng đang thế rồi.” Người cảnh sát nói.
Người lái xe gật đầu: “Có lẽ thế. Cả đống lỗ đạn thế này thì còn gì là xe.”
Lucas lấy mọi thứ có thể lấy được từ xe rồi được đưa tới bệnh viện địa phương, nơi mà một y tá khéo tay đã lôi hai mảnh kính tí hon ra khỏi cổ và lưng của anh. Không có vết thương nào cần phải khâu lại, nhưng cô y tá bảo, anh sẽ thấy ngứa ngáy trong vài ngày. “Tôi đã trải qua chuyện này rồi.” Lucas nói.
Trong lúc cô đang xử lý vết thương, anh tranh thủ gọi điện, sắp xếp cho chiếc xe của mình được kéo về một đại lý Mercedes ở Nashville và gọi cho hãng bảo hiểm State Farm để báo cáo về vụ tai nạn. Khi cô y tá xong việc, anh thay một bộ quần áo từ vali, đi vào nhà vệ sinh của phòng cứu hộ và vận bộ đồ mới vào. Anh ném bộ vét rách và đầy máu của mình vào thùng rác của bệnh viện.
Không tìm thấy chiếc xe xanh vào chiều tối hôm đó; văn phòng cảnh sát cũng không tìm thấy người nông dân nào bị giết.
Sturgill Darling đã theo dõi màn đấu súng từ trong nhà kho. Hắn đã lắng nghe từ chiếc điện thoại đang bật trong khi Lucas nói chuyện với Janice Darling và biết rằng Lucas là cảnh sát tư pháp liên bang. Khi bọn tay chân băng đảng xuất hiện, hắn đã quan sát, sẵn sàng can thiệp nếu viên cảnh sát tư pháp bị bắn hạ và bọn tay chân băng đảng truy đuổi Janice.
Khi viên cảnh sát tư pháp chạy ra xe và đuổi theo chiếc xe xanh, Janice đã ra khỏi phòng tắm và hỏi vào trong điện thoại: “Anh vẫn ở đó chứ?”
“Vẫn đây. Chúng đi hết rồi, nhưng sẽ quay lại. Có thể là tay cảnh sát tư pháp cùng vài phó cảnh sát khu. Em ổn chứ?”
“Em ổn, nhưng căn nhà tan hoang rồi. Anh định làm gì?”
“Anh sẽ trốn ở ngay đây trong nhà kho. Chúng không có lí do gì để tìm kiếm chỗ này; và nếu chúng có đi tìm, anh sẽ trèo lên mái hiên nơi chúng sẽ không tìm ra anh. Anh sẽ ra khỏi đây sau khi trời tối. Em đi đến chỗ chị mình.”
“Được rồi. Anh cẩn thận đấy, Sturg.”
“Anh sẽ cẩn thận. Giờ quay lại phòng tắm, như lời dặn của tên cảnh sát tư pháp đi. Anh sẽ quan sát mọi thứ từ chỗ này.”
Khi Lucas ra viện, anh dành nửa tiếng tại văn phòng cảnh sát trưởng để gõ một bản báo cáo về vụ đấu súng và gửi một bản sao bằng e-mail cho Forte ở Washington.
Một sĩ quan lái xe đưa anh đi qua biên giới bang Tennessee, nơi anh được một xe tuần tra cao tốc Tennessee đón và đưa về Nashville, đến đại lý Mercedes, ở đó anh được nói rằng một thợ máy từ hãng bảo hiểm State Farm sẽ đến vào ngày hôm sau để đánh giá thiệt hại.
“Anh ta nói anh ta sẽ đến đây vào buổi trưa.” Người nhân viên nói. Anh ta đang nhìn vào chiếc xe của Lucas và lắc đầu: “Một trăm mười nghìn cây số và cả đống lỗ đạn chi chít như thế này, cộng với các hư hỏng nội thất và đống hỗn độn dưới nắp capô… nó toang rồi, anh bạn ạ. Có lẽ giữ được đống lốp.”
Viên cảnh sát tuần tra đáng mến đưa anh đến cửa hàng Hertz ở sân bay. Lucas gọi Weather trên đường để kể với cô chuyện đã xảy ra. Cô tức giận, nhưng không nói thẳng ra là Em bảo anh rồi.
Mà thay vào đó, cô nói: “Hãy cẩn thận hơn. Em đã luôn nói với anh…”
“Anh đang cố gắng và anh đã được chi viện. Họ điều mấy tay từ Đội Đặc nhiệm đến. Kiểu như là một cặp giống với Jenkins và Shrake 1 của chính phủ liên bang vậy.”
1 Hai nhân vật chính trong một số tác phẩm khác của John Sandford.
“Tốt! Tốt đấy. Anh cần sự trợ giúp, Lucas. Vì Chúa, hãy giữ mình.”
Lucas lấy một chiếc Nissan Armada từ Hertz và thuê một phòng ở khách sạn Embassy Suite trong khu kinh doanh của Nashville lúc quá nửa đêm rồi đánh một giấc không mộng mị tới tận mười giờ sáng hôm sau nhờ sự trợ giúp của Tylenol cùng với codein, ngoại trừ một vài hình ảnh thoáng hiện lại của màn đấu súng.
Lúc mười giờ sáng, anh bị đánh thức bởi một tiếng gõ nặng trịch lên cánh cửa phòng khách sạn.