☆ 12 ☆
Lucas mặc quần, đi ra cửa, vẫn gài xích chống đột nhập và liếc nhìn qua khe cửa. Một người đàn ông thấp nhưng thân hình rộng đứng ở ngoài, mặc quần bò cạp cao màu đen, áo sơ mi trắng và áo khoác màu đen. Anh ta mũi tẹt, có mái tóc húi cua và khắp người toàn cơ bắp.
Đứng sau anh ta là một người phụ nữ da đen cao hơn nhiều, gần như cao bằng Lucas, với chiều cao được tăng thêm bởi một mái tóc xù xoăn kiểu những năm 1960. Cô có một khuôn mặt sáng sủa và sắc sảo, với một vết sẹo to bằng ngón tay ở má bên trái. Cô mặc áo sơ mi xanh, quần bò bó màu đen, đi đôi bốt da màu đen cao quá mắt cá chân và cũng mặc áo khoác màu đen.
Lucas hỏi: “Hai người là ai?”
Người đàn ông to con nói: “Bob và Rae. Chúng tôi được báo rằng anh đang chờ chúng tôi.”
Bob và Rae? Anh đang chờ đợi một cặp sĩ quan Cục Cảnh sát Tư pháp giống kiểu Jenkins và Shrake, mệnh danh là mấy gã du đãng của BCA. Bob thì trông hợp đấy; còn Rae, không hợp lắm. “À… vâng. Tôi vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng, ờ… vào đi.”
Anh mở chốt cửa và cho họ vào.
“Kiểu người ngủ muộn hử?” Rae nói, khi cô đi qua cửa. “Anh có biết họ hay nói gì về những con chim và sâu không?”
“Đa số các loài chim không phọt ra khi chúng dậy sớm.” Lucas nói.
“Nghe nói nhận xét đó đa phần chỉ là bề mặt.” Bob nói.
“Ai bảo với hai người là chúng có lẽ chưa bao giờ phọt ra?” Lucas nói.
Rae nhìn xung quanh căn phòng nhỏ và hỏi: “Làm thế nào mà anh được phép dùng một cung điện như thế này?”
“Không phải tôi yêu cầu đâu.” Lucas nói.
Bob lắc đầu. “Có một lỗi sơ đẳng. Nếu anh có tiến triển gì thêm, cứ việc nói cho chúng tôi, để chúng tôi biết mình đang chống lại cái gì.”
Lucas ngáp và vươn vai, nói: “Ờ, sau hai ngày ở thị trấn, tôi đã đạt được nhiều tiến triển trong việc truy tìm Garvin Poole hơn cả cái Cục Cảnh sát Tư pháp cộng lại khi hắn ở trong danh sách Mười lăm Tội phạm Truy nã Hàng đầu trong năm năm. Phải có ích cho thứ gì đó.”
Rae nhún vai. “Mọi thứ chúng tôi nghe chỉ là anh làm hỏng xe và không bắt được những kẻ làm hỏng nó.”
Lucas: “Có lẽ cô nên đợi ở sảnh.”
“Đó không phải là cách đối xử với một sĩ quan tư pháp anh em,” Bob nói. “Sao anh không đi đánh răng đi? Tôi bắt đầu ngửi thấy mùi mồm hôi ở đây rồi.”
Lucas đi vào buồng trong của phòng khách sạn, đóng cửa lại, cạo râu, tắm rửa, kiểm tra để đảm bảo các vết cắt của anh không bắt đầu chảy máu trở lại, rồi mặc một chiếc áo sơ mi xanh đen, một bộ vét Givenchy cỡ vừa màu xanh, một đôi giày oxford hiệu George Cleverley mà anh đã đánh bóng. Khi anh đi ra khỏi phòng trong, Rae nhìn anh rồi nói: “Tôi về đây. Chẳng đấu được với cái thứ vớ vẩn này.”
“Cá với cô rằng anh ta không thể rút súng bắn nhanh như chúng ta được.” Bob nói.
“Đó là lí do tại sao tôi dùng hai người.” Lucas nói. “Về cơ bản tôi là bộ não của chiến dịch. Hai người là tay chân.”
“Tay chân ư, còn lâu nhé.” Rae nói. “Chúng tôi là Einstein của Cục Cảnh sát Tư pháp. Hãy đi ăn mấy cái bánh kếp và xem xem chúng ta sẽ làm gì hôm nay.”
Cô biết Nashville và nằm lòng một cửa hàng bánh kếp ở đây; Lucas đi theo họ bằng chiếc Nissan. Trên đường, anh gọi cho đại lý Mercedes ở St. Paul và đặt mua một chiếc xe thể thao đa dụng mới.
Người bán hàng nói: “Tôi có thể kiếm cho anh một chiếc GLS550 đầy đủ tiện nghi trong hai ngày, miễn là màu đen. Nếu anh có thể đợi thêm vài tuần, tôi có thể kiếm màu khác.”
“Tôi sẽ lấy chiếc màu đen – giờ tôi đang ra ngoài thành phố. Hãy chuẩn bị giấy tờ đi, tôi không muốn phải quanh quẩn ở đó lâu hơn cần thiết.”
“Có một đống xe Porsche mới về, dân chơi ạ.” Người bán hàng nói. “Tôi có thể cho anh một chiếc Cayenne Turbo S có thể nuốt sống con 550, ở bất cứ cung đường nào anh chạy – đường thẳng, cong, ngoài lề…”
“Im đi, Dick. Cho tôi giấy tờ con 550.”
“Chiếc Porsche có màu đỏ son. Đăng ký đi và tôi sẽ giảm năm nghìn đô cho anh. Không, từ từ đã – tôi vừa nói năm nghìn hả? Ý tôi là bảy nghìn.”
“Nghe này, Dick. Tôi không cần mấy con xe bánh bèo với gầm cao có năm phân. Hãy cho tôi con 550 chết tiệt đi. Tôi sẽ gặp anh trong khoảng tuần sau.”
“Anh đi được bao nhiêu cây số để đổi xe rồi?” Dick hỏi. “Hạn đổi đã hết từ hôm qua.” Lucas nói. “State Farm trả tôi bằng tiền mặt, nhưng không đủ. Không đổi xe được.”
“Thế thì… giờ anh đang lái xe gì?” “Một chiếc Nissan Armada.”
“Chúa ơi, tôi sẽ không để cho lối vào gara của tôi bị thứ đó lăn bánh lên đâu.”
“Nó có vẻ… đầm.” Lucas nói.
“Có vẻ là đầm thôi. Nó đủ to để anh hạ cánh một chiếc tiêm kích F–16 lên nóc.” Dick nói. “Chỉ là tôi sẽ chết vì xấu hổ mất.”
“Tôi không muốn nói chuyện về điều đó nữa.” Lucas nói. “Cho tôi chiếc 550.”
Ở cửa hàng bánh kếp, Lucas và Rae – Rae Givens – gọi bánh kếp nhân việt quất, trong khi đó Bob – Bob Matees, mà anh phát âm nghe như họa sĩ Matisse – gọi bánh quế bởi vì, theo lời anh ấy, chúng ít béo hơn.
“Có thể lắm.” Rae nói. “Nếu anh không múc cả thìa kem đầy bơ đổ lên trên.”
“Và rồi tắm chúng trong sirô phong giả.” Lucas thêm vào. Bob đáp lại một cách tử tế: “Quỷ tha ma bắt hai người đi.” Anh ta rót nhiều sirô hơn và nói với Lucas: “Như tôi hiểu, anh là một cựu sĩ quan cảnh sát bang và anh đã cứu Michaela Bowden ở Hội chợ Bang Iowa và bà ta đã móc nối cho anh để được một sự bổ nhiệm đặc biệt ở Cục. Phải không? Anh có thể giới thiệu chúng tôi với Bowden không? Tôi có vài điều muốn nói với bà ấy.”
“Như là gì?”
“Như là bà ấy sẽ thua nếu bà ấy không bắt đầu co giò lên chạy quanh vùng Trung Tây.”
Lucas chĩa cái dĩa về phía anh ta: “Mọi cuộc thăm dò ý kiến đều cho thấy rằng anh chỉ toàn nói vớ vẩn.”
“Không phải mọi cuộc thăm dò. Báo L.A. Times nói bà ấy sẽ thua,” Bob nói. “Họ đúng đó, trừ phi bà ấy co giò lên chạy quanh vùng Trung Tây. Thế quái nào bà ấy lại đến các bang mà chắc chắn sẽ thua, như Arizona và Texas, hoặc chắc chắn sẽ thắng, như New York hay California? Bà ấy làm cái quái gì ở California?”
“Chắc phải có lí do gì đó, họ phải biết nhiều hơn chúng ta. Họ là những tay làm chính trị chuyên nghiệp.” Lucas nói. Anh quay sang Rae. “Cô nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ bà ấy sẽ thắng, nhưng Bob thông minh hơn vẻ bề ngoài của anh ấy. Thực ra, theo như vẻ bề ngoài của anh ấy, thì anh ấy thông minh hơn nhiều. Anh ấy làm tôi lo lắng.”
“Thế còn việc bổ nhiệm của anh thì sao?” Bob hỏi. “Thế còn về Bowden?”
Lucas kể cho họ nghe về việc bổ nhiệm của anh, còn Bob và Rae chia sẻ với anh vài thông tin nền tảng về công việc riêng của họ. Họ đều là sĩ quan cảnh sát tư pháp lâu năm được phân vào Đội Đặc nhiệm của Cục Cảnh sát Tư pháp, theo dõi và bắt giữ các tội phạm đào tẩu liên bang. Họ là sự pha trộn của một đơn vị điều tra và một đội Đặc nhiệm SWAT, như Bob nói: “Chúng tôi có nhiều súng và áo giáp trong xe hơn cả một chiếc Humvee 1 ở Iraq.”
1 Humvee là loại xe quân sự đa dụng và cơ động cao của quân đội Mỹ.
Không ai trong số họ đang có gia đình, cả hai đều đã từng ly hôn; chồng cũ của Rae trông con khi cô đi công tác ngoài thành phố. Cô đón chúng về khi cô ở nhà.
“Ổn cả.” Cô nói. “Chồng cũ của tôi là một người tốt, và những chàng trai tốt được lên thiên đường, nên tôi không phải lo lắng.”
“Anh ấy thực sự là một người tốt.” Bob nói. Anh ta nghiêng đầu về phía cộng sự của mình. “Họ ly hôn bởi vì Rae… ờm, Rae thì không.”
“Rất vui được nghe điều đó.” Lucas nói.
“Bây giờ.” Bob nói. “Hãy nói cho tôi biết nếu điều này đúng – anh chưa từng thực sự có đầu mối về chỗ ở của Poole, nhưng anh đã thẩm vấn người thân của hắn, một vài người trong số họ đã chết và một phụ nữ khác bị cưa chân.”
Lucas: “Tôi cũng xác định được vị trí gã có thể là kẻ khám phá chỉ điểm, người đưa Poole đến nhà kiểm tiền…”
Anh kể cho họ về Sturgill Darling và vụ đấu súng ở trang trại nhà Darling, lịch sử cáo buộc của Darling với Poole, và về việc vợ của Darling nói hắn đang trên đường đi đến Canada mà không có điện thoại di động, để đi săn gấu.
“Nghe như thể cô ta đang nói dối trắng trợn.” Rae nói.
“Với khả năng thấu hiểu như vậy, một ngày nào đó cô có thể trở thành thám tử ở St. Paul.” Lucas nói. “Vấn đề là đây. Có thể Darling có một điện thoại ẩn danh. Cũng có thể là hắn không có. Đa số những gã như này không giữ chúng sau khi sử dụng. Đó là toàn bộ mục đích của việc dùng điện thoại ẩn danh.”
“Chúng tôi biết điều đó.” Rae nói.
Lucas nói tiếp: “Trong khi tôi đi vắng để làm mấy giấy tờ cho chiếc xe của tôi, tôi muốn hai người làm hai việc – kiểm tra với Verizon và AT&T và bất cứ nhà cung cấp dịch vụ điện thoại nào phủ sóng trong khu vực trang trại của Darling và tìm ra xem liệu hắn có điện thoại di động không. Nếu có, chúng ta sẽ gọi, để xem hắn ở đâu. Nếu ta may mắn, hắn đang lên kế hoạch gặp Poole. Hoặc, có thể, hắn chỉ đang bỏ chạy thôi. Nếu hắn chỉ đang bỏ chạy, hai người cần đuổi theo hắn và ép hắn khai ra.”
“Thế nếu như thực sự hắn không có điện thoại?” Bob hỏi. “Hắn đã đi mất khi tôi tới trang trại. Tôi nghi ngờ hắn nhận được điện thoại từ John Stiner, nguồn tin của tôi ở Florida, và bỏ đi. Nhưng tôi không nghĩ hắn làm điều đó và bỏ lại vợ ở nhà. Tôi nghĩ chắc hắn đã sắp xếp để vợ hắn trốn một mình, nhưng cô ấy chưa kịp đi khỏi đó. Nếu Stiner là kẻ đã báo tin cho hắn, Darling hẳn đã chuồn đi từ tối trước hôm tôi đến, hoặc có thể là sáng sớm hôm ấy. Nếu điều đó là đúng, có thể hắn đã gọi cho Poole. Hắn sẽ không làm điều đó từ máy di động của mình – hắn biết rằng chúng ta sẽ tìm ra. Nếu hắn có một điện thoại ẩn danh, hắn có thể gọi điện từ máy đó. Nhưng nếu hắn không có sẵn một máy ẩn danh trong túi… có thể hắn phải đi vào thị trấn nhỏ chỗ trang trại đó và gọi điện từ một máy công cộng, nếu như có máy công cộng.”
“Anh muốn chúng tôi tìm xem liệu có máy điện thoại công cộng không và kiểm tra các cuộc gọi đi trong vài ngày gần đây.” Rae nói.
“Chính xác.” Lucas nói.
Bob nhìn Rae và nói: “Tất cả những thứ đó sẽ tốn của chúng ta, xem nào, một tiếng? Chúng ta có thể gặp lại nhau trước bữa trưa.”
Lucas nói: “Tôi nghiêm túc đấy.”
Bob nói: “Tôi cũng thế. Đó là cái thứ mà FBI rất giỏi. Tôi có số điện thoại nối thẳng tới một gã mà chúng ta cần nói chuyện. Chúng tôi sẽ gọi điện và gặp lại anh ở đây vào buổi trưa.”
Lucas nhìn xuống chiếc đĩa của mình, vẫn còn nửa chiếc bánh kếp ướt nhẹp: “Nói các bạn nghe này – tìm một nhà hàng tử tế và tôi sẽ thanh toán.”
Soto đang động não: hắn muốn biết về tên cảnh sát đang truy tìm Poole, bởi vì bản thân chúng đang dần hết đầu mối, nhưng có thể tên cảnh sát này thì chưa. Nếu chúng không thể tìm thấy Poole, có thể tên cảnh sát sẽ tìm được.
Làm sao để tìm ra tên cảnh sát? Tất nhiên là ở đại lý Mercedes rồi – chỉ có một cái ở quanh đây.
Bởi vì tên cảnh sát lái xe Benz đó sẽ nhận ra Kort nhưng có thể không nhận ra Soto nên hắn để Kort ở lại trung tâm mua sắm và đi bộ qua một đường quốc lộ phân làn đến đại lý Mercedes duy nhất ở Nashville và đi loanh quanh trong bãi đậu như thể là đang ngắm xe. Hắn phát hiện ra một chiếc Mercedes–Benz kiểu xe thể thao đa dụng đỗ ở đằng sau tòa nhà và đi lang thang qua chỗ nó. Hắn không cần phải đến quá gần để biết rằng mình đã tìm đúng chiếc xe: không có chiếc xe thể thao đa dụng nào khác bị bắn tan tành bởi súng máy.
Một người đàn ông gầy, đầu hói, mặc quần màu đất và áo khoác thể thao màu xanh đang kiểm tra chiếc xe và viết ghi chú lên một bảng kẹp giấy. Soto đi qua đó, nhìn biển số và bang đăng ký. Minnesota? Thế là thế nào nhỉ? Nếu gã đó thực sự là cảnh sát, hắn làm gì ở Tennessee?
Điện thoại của Soto reo lên, hắn nghe máy và Kort nói: “Đi ra khỏi đó mau. Gã cảnh sát vừa đi vào cửa trước của đại lý.”
Soto nhanh chóng lủi đi, qua các hàng xe và băng qua đường trở về.
“Tao thấy chiếc xe rồi, đã lấy được số đăng ký.” Hắn nói với Kort. “Để xem chúng ta có gì.”
Chúng gọi cho Gã Giọng Học Thức. Soto nói: “Tao cần mày chạy một lệnh tìm kiếm biển số xe. Từ Minnesota. Khi chúng tao có được một cái tên, chúng tao cần kiểm tra cái tên đó, xem hắn là ai.”
Gã Giọng Học Thức nhai một thứ gì đó có thể là bánh Cheeto và nói: “Hai trăm.”
“Cứ ghi hóa đơn cho chúng tao, như thường lệ.”
“Sẽ gọi lại sau mười lăm phút.” Gã Giọng Học Thức nói. Soto hình dung hắn là một người cao, mềm mỏng, đeo kính và có mái tóc bóng mượt chải từ trán thẳng ra phía sau. Mặt hắn có mụn trứng cá và ngồi giữa đống gói bánh Cheeto. Tại sao hắn lại cấu kết với những kẻ ở Honduras thì vẫn còn là một bí ẩn.
Kort và Soto ngồi xuống và chờ đợi. Kort nói: “Ôi cái mông tao...”
“Tao không muốn nghe thêm về cái mông đít mày nữa.” Soto gầm gừ. “Mông tao, mông tao, mông tao, lúc nào cũng mông tao. Tao biết mông mày đau rồi, giờ im đi.”
“Mày đúng là một thằng khốn nạn.” Kort nói. “Tao muốn dành mười phút với mày và chiếc cưa máy Sawzall của tao.”
Soto nhìn ả với sự thích thú. Đó là một thứ gì đó mới mẻ: “Thật sao? Mày thực sự muốn chẻ tao ra ư? Tao nói thế này nhé, con khốn, mày nhìn sang tao này...” Một tay hắn lộ ra một con dao bấm và lưỡi dao có răng cưa bật lên. “... tao sẽ cắt cái mũi chó chết của mày ra.”
“Ừ, tao... Thằng cảnh sát kìa.”
Lucas bước ra khỏi đại lý Mercedes và đi vòng ra đằng sau chỗ xe của anh đang đậu, rồi mất hút. “Sẽ chẳng sửa được cái xe hỏng đó đâu.” Soto nói. Nghe có vẻ hắn tự hào về chính mình.
“Hắn đi mất rồi. Tao phải ra khỏi cái xe này.” Kort nói. Cơn đau không tệ khi ả đứng dậy. Ả đợi ở bên ngoài xe, được lùm cây che khuất phần nào và nghĩ về Soto, về con người ngốc nghếch khốn khổ của hắn. Giờ ả bị thế này, rất đau đớn, bởi vì hắn làm hỏng chuyện – việc của hắn là kiểm tra căn nhà, và thay vào đó, hắn để một thằng nhãi con lùa chúng, như một tên nghiệp dư kém cỏi nhất trên thế giới.
Thằng ngốc.
Năm phút sau khi Kort ra khỏi xe, điện thoại của Soto reo lên, Gã Giọng Học Thức nói: “Ở đây mày có một cảnh sát tư pháp liên bang tên là Lucas Davenport. Mới nhận chức vụ liên bang, nhưng là một cảnh sát lâu năm ở Minnesota và có tiểu sử giết người. Hắn không phải là một kẻ để đùa cợt đâu.”
“Để làm gì cơ?”
“Để đùa cợt. Để gây sự.” Gã Giọng Học Thức nói. “Mày có thể xem thông tin các vé máy bay không?”
“Được, nhưng nếu mày muốn chạy lệnh theo dõi Lucas Davenport liên tục thì sẽ tốn của mày một nghìn đô một ngày. Tao sẽ phải kiểm tra mỗi mười lăm phút hoặc hơn, nếu như mày muốn được thông báo khi nào hắn bay, nếu hắn có đi máy bay. Đó là một công việc toàn thời gian, nhưng nếu mày muốn thế, tao có thể cho mày đủ các cảnh báo đến nỗi mày có thể tự đến sân bay. Tao còn có thể đặt vé cho mày.”
“Tao không quan tâm về việc hắn đi đâu nhiều đến thế.” Soto nói. “Nếu hắn đi, tao muốn biết loại xe nào mà hắn thuê khi đến đó.”
“Trong trường hợp đó, tao sẽ kiểm tra các chuyến bay với giá hai trăm đô một ngày. Mức giá đó sẽ cho mày một thông báo mỗi vài giờ cho đến khi hắn bay. Hai trăm nữa cho chiếc xe, hãng, loại và biển số. Tao cũng có một gói đặc biệt, chỉ trong ngày hôm nay, cho các khách hàng tốt hơn của chúng tao. Nếu hắn có một điện thoại từ AT&T hay Verizon, tao có thể đột nhập vào máy chủ định vị GPS của công ty điện thoại và nói cho mày biết máy điện thoại của hắn ở đâu, vào bất kỳ lúc nào.”
Soto: “Mày làm thế được ư?”
“Một trăm đô cho mỗi lần kiểm tra như thế, bao nhiêu lần mày muốn đều được, nhưng mỗi lần một trăm đô.”
“Làm thế đi và gửi hóa đơn cho chúng tao.” Soto nói.
“Bắt đầu tính giờ, từ lúc này.” Gã Giọng Học Thức nói, rồi cúp máy.
Khi Kort quay lại xe, Soto nói cho ả biết về cuộc gọi: “Đó là một kẻ đáng để biết.”
“Với tao thì nghe như là một thằng đỏm dáng đê tiện khốn nạn vậy.” Kort nói. Ả cựa người một cách khó chịu trên ghế. “Tao cần gặp bác sĩ để kiểm tra cái mông. Tao nghĩ nó đang đau tệ hơn hôm qua.”
“Tao có thể gọi điện về phía Nam và có thể họ có một người, nhưng điều đó cũng có thể làm họ không vui khi biết mày bị bắn.”
Kort không nói gì trong một lúc rồi nói: “Để xem ngày mai nó ra sao.”
Người đàn ông gầy đầu hói từ State Farm nói với Lucas rằng chiếc xe Benz đã hỏng hẳn – “Hơn một trăm mười nghìn cây số và không có lấy một mảnh kim loại tử tế trên nó – kể cả tấm nóc.” Anh ta nói. “Bên trong xe thành đồ bỏ đi hết, cộng với việc khoang động cơ trông như bị ai đó đập bằng búa đầu tròn, và bộ nhông magiê giống như bị ai đó cho mấy đường máy cưa vào ấy.”
“Cứ nói với tôi là được bao nhiêu.” Lucas nói.
Người thợ máy nói cho anh và số tiền đền bù đề nghị quá thấp. Lucas dọa kiện và người thợ máy còn gần như không thèm che một cú ngáp. Anh ta từ chối thay đổi đánh giá của mình và nói với Lucas rằng khoản bảo hiểm của anh có thể lên thêm một chút, dựa trên bản chất của yêu cầu, có liên quan đến cả đống lỗ đạn kia.
Lucas vẫn còn cáu khi anh bước vào nhà hàng nơi Bob và Rae đang ngồi sẵn ở một bàn; họ đang ăn món salad.
“Hãy kể cho tôi tin gì vui đi.” Lucas nói, khi anh ngồi vào bên cạnh Rae.
“Có một bốt điện thoại công cộng ở Elkmont, và vào lúc sáu giờ ngày hôm kia, có ai đó đã gọi điện đi Dallas. Đó là cú điện thoại đường dài duy nhất gọi đi từ máy đó.” Rae nói.
“Poole đang ở Dallas.” Lucas nói. “Đó là khoảng lúc Stiner gọi điện cho Darling và Darling đi thẳng vào thị trấn để gọi cho Poole.”
“Có thể lắm.” Rae nói. “Tay Darling có điện thoại di động – Cô Darling đã nói dối anh – nhưng nó đang không hòa vào mạng nào cả. Hắn đã tháo pin và có lẽ lúc này đang dùng điện thoại ẩn danh rồi.”
“Vậy là chúng ta không biết hắn đang bỏ chạy một mình, đi Canada bắn gấu, hay đang đi gặp Poole.” Lucas nói.
Bob nói: “Nếu hắn ở Dallas, chúng tôi sẽ đánh đổi hết thành tích để đi tìm hắn. Tôi và Rae.”
“Nếu anh chịu cho tôi một phần thành tích, tôi sẽ nói cho hai người biết bước tiếp theo là gì.” Lucas nói.
Họ nhìn anh một lúc, rồi Rae hỏi: “Anh có gì?”
“Những gì tôi có là một cái tên ở Dallas – Tôi đã lục tung đống giấy tờ mà tôi có thể tìm được về Poole; có hai gã hắn đã từng làm việc cùng, có vẻ từng là bạn, mà hiện tại không ở tù hay đã chết.” Lucas nói. “Một là Derrick Donald Arnold và tôi có một địa chỉ ở Dallas của hắn. Người còn lại là Rufus Carl Cake, sống ở New Orleans. Chúng ta cần nói chuyện với Arnold, ngay lập tức.”
Arnold có một tiểu sử bạo lực, theo hồ sơ của Lucas – đánh nhau, khi còn trẻ, làm bảo kê ở một vài câu lạc bộ thoát y. Hắn bị bắt hai lần và đi tù vì tội ăn cướp có vũ trang và một lần bị bắt nhưng được tha không truy tố khi làm bốc dỡ hàng hóa trên tàu cho một đường dây buôn cần sa ở New Orleans. Khi đồng lõa với Poole, dường như hắn làm việc như một kẻ chuyên dọa dẫm và mang hỏa lực hạng nặng.
“Hắn là một tay súng?” Bob hỏi.
“Ở hai trong những lần bị bắt giữ, họ thu được những khẩu súng ghém từ xe của hắn – không phải súng săn chim trời, mà là súng đạn ghém tác chiến lắp đạn chì. Không có bằng chứng cụ thể về việc hắn đã bao giờ dùng chúng hay chưa.”
“Giờ hắn làm gì?” Rae hỏi.
“Không biết.” Lucas nói. “Không có chạm trán với các lực lượng chấp pháp trong vòng ba năm trở lại đây, ngoại trừ một vé phạt quá tốc độ. Viên cảnh sát chặn hắn đã kiểm tra hắn; dựa trên tiền án tiền sự, cảnh sát đã yêu cầu kiểm tra xe. Arnold đồng ý nhưng người ta không tìm thấy thứ gì. Dù vậy, không có vẻ gì là hắn luôn dành nhiều thời gian làm việc chân chính. Nếu chúng ta ngoắc hắn lên và tìm thấy gì – bất cứ thứ gì – chúng ta có thể dùng nó như một cái búa. Texas có luật ba lần phạm tội.”
“Tôi biết nhiều người ở khu vực Dallas.” Bob nói. “Họ có thể trợ giúp nếu chúng ta cần.”
“Hay lắm. Chúng ta hãy tự mình đi kiểm tra hắn đã, trước khi làm thế.” Lucas nói. “Tôi không muốn rút dây động rừng và làm Poole cảnh giác.”
“Thế còn Cake?” Rae hỏi. “Tôi biết New Orleans.”
“Chắc chắn chúng ta cũng sẽ kiểm tra anh ta, nếu chúng ta không có kết quả gì từ Arnold.” Lucas nói.
Bob: “Mọi thứ anh có chỉ là một cái tên ở Dallas?”
Lucas nói: “Không – tôi cũng biết rằng trước khi biệt tích, Poole đã chuyển đổi mọi thứ hắn kiếm được thành các đồng tiền vàng. Có thể hắn định chạy xuống khu vực Trung Mỹ hoặc nơi nào khác.”
“Vậy nó đưa chúng ta đến đâu?”
“Nếu hắn không rời khỏi đất nước và nếu hắn đang không theo đuổi phi vụ nào, có thể hắn đang đổi số đồng vàng đó sang tiền mặt để tự trang trải. Khi chúng ta đến Dallas, điều đầu tiên chúng ta làm là kiểm tra mọi cửa hàng mua bán vàng trong khu vực, xem họ có biết mặt hắn không.”
“Có đến bảy triệu người sống ở vùng đô thị phức hợp Dallas – Fort Worth.” Rae nói. “Sẽ như là mò kim đáy bể.”
“Nhưng nếu hắn ở đó, ít nhất chúng ta cũng khoanh vùng được đáy bể.” Lucas nói. “Đó là lúc chúng ta lần theo Arnold.”
Lucas gọi cho Washington và nói chuyện với Forte, kể lại về đầu mối liên lạc ở Dallas. Anh lấy vé cho một chuyến bay đi Dallas chiều hôm đó, với các xe thuê và phòng đặt ở một khách sạn sang trọng khác.
Họ vẫn đang ngồi trong nhà hàng và khi anh cúp máy, Bob hỏi: “Làm sao anh làm được như vậy, anh bạn? Chúng tôi chưa bao giờ ở phòng khách sạn.”
“Mối quan hệ của Bowden.” Lucas nói. “Mọi người đều đang thận trọng theo sát, cố gắng hình dung ra xem chúng tôi thân nhau đến đâu. Trong lúc đó… tôi nhận được các đặc quyền. Nếu họ mà phát hiện ra chúng tôi không thân thiết nhau đến thế thì sẽ phải quay về ở nhà trọ Holiday.”
“Mấy giờ thì ta khởi hành?” Rae hỏi. “Bốn.”
“Có lẽ nên đi ra sân bay ngay sau khi chúng ta ăn xong.” Bob nói. “Chúng tôi cần thêm chút thời gian để lên máy bay. Chúng tôi bay cùng với tất cả đống súng ống này.”
Họ sắp xếp đồ đạc và đi ra sân bay, Lucas có một túi, Bob và Rae mỗi người một túi, cộng thêm một túi vải buồm to gia cố bằng dây, ở trong đựng súng và áo giáp. Họ tập hợp lại ở khu làm thủ tục dành cho nhân viên an ninh vào lúc ba giờ. Rae nói: “Vé của chúng ta là hạng thương gia.”
“Ờ?” Lucas nhún vai.
Bob nhìn Rae, rồi nói với Lucas: “Trời, ôi trời, anh là vị anh hùng mới của tôi đấy, Davenport. Bất cứ khi nào anh cần, hãy gọi cho chúng tôi. Và nếu anh chỉ cần một trong số hai chúng tôi, hãy gọi cho tôi – kệ Rae.”
“Cái đồ lùn chết tiệt.” Rae nói.