← Quay lại trang sách

☆ 13 ☆

Phiều muộn, sau một chuyến bay ngắn từ Nashville: Dallas nóng, nhiều ánh nắng chói chang, rung động bởi sự căng thẳng và xe cộ di chuyển vội vã. Không phải là một thành phố có nhiều đặc trưng miền Nam hơn miền Tây nam. Lucas kiềm chế ý định cúi xuống hôn mặt đất khi anh ra khỏi máy bay. Anh lấy một chiếc xe Jeep khác, lần này thì là một chiếc to hơn – một chiếc xe có vẻ ổn, dù anh bị lạc trên đường ra khỏi Sân bay Quốc tế Dallas – Fort Worth (DFW).

Khi cuối cùng đến được khách sạn, anh nhận ra rằng mình đã đến trước hai người kia và nhận phòng cho cả ba người. Anh mang túi lên phòng và đi xuống sảnh để đợi. Rae đến sau mười phút, trong một chiếc Camry. Cô giải thích rằng Bob bị lạc khi tìm đường ra khỏi DFW và sẽ đến sau cô vài phút.

Rae khênh các túi của cô lên phòng và rồi Bob xuất hiện trong một chiếc Camry khác, lắc đầu. “Hãy nói với tôi rằng anh không bị lạc ở sân bay.”

“Không nói thế với anh được.” Lucas nói, tay đưa thẻ chìa khóa. “Tôi ở phòng 505, hãy gặp nhau ở đấy. Tôi sẽ gọi Rae.”

Khi họ tập hợp lại, tại phòng của Lucas, Lucas cho họ xem một danh sách các nhà mua bán vàng mà anh tải về từ trên mạng. Họ chia danh sách ra làm ba; mười phút sau, họ lên đường.

Rae đến được tiệm gần nhất và gọi điện cho Lucas trước khi anh kịp đến địa điểm đầu tiên. “Chúng ta trúng mục tiêu rồi. Họ nói rằng hắn trông không còn giống hệt như trong ảnh chụp chân dung, hắn già hơn và nặng nề hơn, nhưng là hắn. Hắn đến khoảng mỗi tháng một lần để đổi một xu vàng lấy tiền mặt, đôi khi là hai. Hắn vừa ở đây tháng trước.”

“Tuyệt lắm. Hãy gọi Bob, kể cho anh ấy nghe. Hãy đi thăm vài cửa hàng nữa, nhưng tôi nghĩ chúng ta tìm được hắn rồi.”

Lucas dừng lại ở một chỗ gọi là Cửa hàng Trao đổi & Thế chấp Kim loại quý Arlington, một cửa hàng ở mặt đường với cửa sổ kính bụi bặm và một mớ các dụng cụ điện đã qua sử dụng nằm ở phía sau tấm kính. Ở bên trong, anh đi ngang qua rất nhiều nhạc cụ hỏng và máy quay phim cổ lỗ để đến chỗ một người đàn ông đang ngồi dựa lên bàn quầy, hút thuốc lá và đọc một tờ báo miễn phí. Anh ta ngẩng lên khi chuông cửa rung. Khi Lucas đến gần, anh ta nói: “Anh là một sĩ quan cảnh sát ăn mặc rất đẹp đấy.”

“Cảm ơn.”

“Các sĩ quan cảnh sát ăn mặc đẹp làm tôi lo lắng.” Anh ta nói. Anh ta mặc quần soóc tụi hợp với một thứ gì đó chùng xuống ở một bên túi mà Lucas nghi là một khẩu súng lục cùng một áo sơ mi hiệu Tommy Bahama có hình các cây cọ. “Tôi chưa phạm tội gì cả, phải không? Tôi giữ mình ngay thẳng với cảnh sát địa phương. Anh không phải cảnh sát địa phương, phải không?”

“Không, tôi là cảnh sát tư pháp Hoa Kỳ.” Lucas nói, câu nói vẫn còn lạ tai với anh. Anh lấy ra một bức ảnh từ túi áo khoác, cỡ khổ bốn, chụp chân dung của Poole từ một thập kỷ trước và hỏi: “Người này có đổi tiền vàng ở đây không?”

Anh ta nhìn bức ảnh và nói: “Ừ, anh ta có đến đây. Giờ trông anh ta già hơn một chút – hầu như luôn để một bộ râu kiểu ba ngày tỉa một lần, điểm vài sợi bạc. Đừng bảo hắn là tôi nói với anh.”

“Hắn làm anh thấy lo lắng à?”

“Phải. Lần đầu hắn đến đây, hắn mang theo một đồng xu.” Anh ta nói. “Tôi 3.cho hắn một mức giá đề nghị. Tôi không biết hắn đến từ chỗ Adam nên mức giá đề nghị hơi thấp. Hắn nói: “Đừng có giỡn với tao, anh bạn; tôi nhìn vào mắt hắn và quyết định không giỡn với hắn. Anh sẽ gặp một vài gã như vậy, trong nghề này.”

“Lần cuối hắn đến đây là khi nào?”

Anh ta gãi cổ rồi nói: “Có lẽ… một tháng trước? Có khi hơn. Hắn đến theo kỳ. Thường đến mỗi tháng hoặc sáu tuần một lần. Mỗi lần hắn đến tôi kiếm được hai mươi đô, nên, anh biết đấy, tôi không ngại gặp hắn, nhưng tôi cũng không phải nín thở làm gì. Có hắn hay không có hắn cũng không ảnh hưởng nhiều đến thu nhập hàng tháng.”

“Anh có biết hắn sống ở đâu không?” Lucas nói.

“Chịu. Tôi phải nói với anh rằng trông hắn không giống kiểu người khiến anh tò mò. Anh có thể nhận ra rằng tôi cũng chẳng thèm hỏi hắn đã làm gì. Đừng bận tâm kể chuyện đó cho tôi.”

Lucas lấy một tấm bưu thiếp và chìa ra: “Hãy gọi cho tôi nếu hắn đến. Hắn sẽ không bao giờ biết đâu.”

“Được thôi.” Anh ta nói, theo cách mà cho thấy rằng anh ta sẽ không gọi điện.

“Anh sẽ muốn gọi cho chúng tôi.” Lucas nói. “Anh thực sự không muốn trở thành đồng phạm theo bất cứ kiểu nào. Đặc biệt là với gã này.”

“Được rồi.”

Một cái giá nhỏ bằng nhựa đứng bên cạnh máy tính tiền của cửa hàng, với một tập bưu thiếp ở trong đó. Lucas lấy một tấm, đọc, rồi hỏi: “Anh là Deke?”

“Là tôi đây.”

“Cảm ơn đã giúp đỡ, Deke.” Lucas nói. “Lâu lâu tôi sẽ gọi cho anh.”

Bob cũng tìm thấy chuyện tương tự như Lucas và Rae: ba người họ đã kiểm tra chín cửa hàng và bảy người điều hành cửa hàng nhớ có mua các đồng xu vàng từ Poole. Bob và Rae mỗi người gặp một cửa hàng mà những người điều hành không nhớ Poole, nhưng trong cả hai trường hợp đó họ không phải là chủ cửa hàng hoặc quản lý. Chẳng ai biết hắn sống ở đâu.

Quay trở lại khách sạn, họ nhất trí rằng đây là thành phố nơi Poole đã sống, nhưng hắn đã không lui đến bất cứ cửa hàng nào trong vòng chưa đến một tháng trước.

“Chẳng bán đồng xu nào kể từ ngày nhà kiểm tiền bị tấn công.” Lucas nói. “Hắn có tiền mặt và không cần đổi tiền vàng nữa.”

“Tiếp theo là gì?” Rae hỏi.

“Tôi cần suy nghĩ về nó đã. Đầu tiên là đi tìm Arnold vào ngày mai.”

“Chúng ta có thể làm một vài việc liên quan vào tối nay.”

Rae nói. “Đại khái như xem chỗ ở của hắn. Có thể đi tìm nơi hắn đang làm việc.”

“Có thể.” Lucas ngáp. “Nơi này có một phòng tập thể hình, tôi sẽ đi tập trước. Chúng ta có thể đi ăn tối và nói chuyện về Arnold, về việc xuất kích vào tối nay hay sáng mai.”

“Tôi có thể đi loanh quanh tìm một sân bóng.” Rae nói. “Một sân bóng?”

Bob nói với Lucas: “Cô ấy đi khắp nơi với một quả bóng rổ. Cô ấy không cho tôi xì hơi nó. Đó là sự khó chịu to nhất quả đất.”

Lucas nhìn Rae một lúc, rồi hỏi: “Cô chơi ở đâu?” “UConn 1 .” Rae nói.

1 Trường Đại học Connecticut

“Mới chơi?”

“Tầm hai năm trở lại đây.” Rae nói. “Anh cũng chơi à?” “Tôi chơi khúc côn cầu ở Đại học Minnesota.” Lucas nói.

“Khi tôi đang kiểm tra phòng tập ở đây, tôi thấy chỗ này có một sân bóng rổ nhỏ.”

Lông mày Rae nhướn lên: “Chỗ này có á?”

“Ừ. Dù tôi ngờ rằng một người có học vấn kiểu cô không bao giờ chơi bóng rổ đường phố.” Lucas nói.

Rae nói: “Với kiểu suy luận như vậy, anh có thể kiếm được một công việc thám tử tại một thị trấn nghèo kiết xác ở khu vực đồng bằng.”

Lucas: “Bob có chơi không?”

Rae nhìn Bob, rồi quay lại với Lucas: “Những gã lùn không chơi bóng rổ. Họ đấu vật.”

“Tôi chơi bóng rổ đấy.” Lucas nói. “Thực ra là khá tốt.”

Rae đập tay và đứng lên, một nụ cười lộ hàm răng trắng ngà như thú săn mồi hiện ra trên mặt. “Mười lăm phút, trên sân. Cá một trăm đô.”

Mười lăm phút sau, trên sân bóng. Lucas thấp hơn Rae một phân, nhưng nặng hơn gần ba mươi cân. Bob tìm được một chiếc ghế ở đâu đó và ngồi bên ngoài sân với một nụ cười viên mãn và rồi anh bắt đầu đóng vai một bình luận viên bóng rổ.

“Hai người này không thích nhau, tôi có thể thấy vài hành động tiểu xảo ở đây, thưa những người hâm mộ thể thao, mọi chuyện có thể trở nên tệ hại…”

Lucas nghi rằng Rae sẽ là một tay ném giỏi hơn anh. Có thể giỏi hơn nhiều: nhưng anh có cân nặng và lên kế hoạch sử dụng lợi thế đó.

“Đầu tiên ném bóng bật bảng.” Anh nói. “Chơi đến mười một, thắng cách biệt hai bàn, cô phát bóng, phải chạm vào viền.”

“Chuẩn bị đi.” Cô nói.

Rae phát bóng từ phía sau vạch ba điểm, với hai người họ đứng cạnh nhau. Nếu bóng vào rổ, cô ấy sẽ ném tiếp cho đến khi họ có một cú bóng bật bảng hợp lệ trong lần ném đầu tiên. Quả bóng bay về phía bên phải của đai rổ và cả hai người họ chạy vào đón bóng. Lucas dùng hông đẩy Rae khỏi lấy bóng, cướp được pha bóng bật bảng, đập bóng chạy ra khỏi vùng khóa, quay lại vượt qua cô thẳng đến rổ và ghi bàn.

Có bóng trở lại trong tay, anh vượt mặt cô lần thứ hai. Lần thứ ba cô ấy ngáng chân và anh suýt ngã, mất bóng. Cô đưa bóng ra và Lucas đứng hơi xa, cô bước lùi ra sau vạch ba điểm và đưa bóng vào rổ, đưa tỉ số về hòa 2–2.

Trò chơi vào guồng, Lucas chơi rắn và áp sát; Rae vật lộn để thoát ra. Cô có một cú ném bóng xa trúng mục tiêu đẹp, và trừ phi anh làm cho cô mất thăng bằng, thì còn chí mạng nữa.

Lucas, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, dẫn trước 8–7 và giữ lợi thế đó. Khi tỉ số là 11–10, anh lao nhanh và với bước cuối cùng rẽ về bên trái, làm một cú lên rổ ngược qua đầu và thắng, 12–10.

Ở ngoài biên, Bob hét to: “Oa! Oa! Cậu bé da trắng giành chiến thắng! Thưa quý ông quý bà, điều này thực sự là không ngờ tới…”

Rae cau có và nói: “Tôi bị anh bắt bài rồi, chàng da trắng. Một trận nữa.”

“Chúng ta cần nói chuyện về Arnold.” Lucas nói. “Ồ, giờ chúng ta nói chuyện về Arnold.”

Từ đường biên, Bob gọi: “Thưa quý ông quý bà, liệu cậu da trắng có phải là một kẻ hèn nhát? Liệu anh ta có hèn nhát né tránh một trận tái đấu? Không biết các khán giả của chúng ta có biết rằng hèn nhát vừa là một danh từ, vừa là một động từ không?”

Một trận nữa, Rae giữ khoảng cách tốt khi cô có bóng, di chuyển khéo léo cho đến khi cô có thể thoát khỏi bị kèm, chơi chậm lại, tận dụng thời gian của mình. Cô đánh bại anh, 11–7, không thắng suýt soát như trận trước.

“Tôi bị cô bắt bài rồi.” Lucas nói, lau mồ hôi trên trán bằng vạt áo phông. “Tôi sẽ chọc tay vào mũi cô mỗi khi cô cử động.”

“Mơ đi…”

Bob gọi: “Đến giờ ăn tối rồi! Không đánh trận quyết định nữa! Đi ăn thôi.”

Lucas và Rae đi tắm nhanh rồi đám bọn họ cùng đi ra ngoài đến một quán Ý gần đó mà người trực lễ tân nói rằng không tệ lắm, và đúng thế thật. Khi cả ba người đều bốc mùi bánh mỳ bơ tỏi thì Rae nói: “Tôi chán quá, hãy đi tìm Arnold vào tối nay đi.”

“Tôi đã kiểm tra.” Lucas nói. “Chỗ hắn ở nằm ở phía Đông Bắc Dallas, đường Diceman. Ở đằng sau, cách đây bốn mươi lăm phút.”

“Ta đi chung, hay đi xe riêng?” Bob hỏi.

“Hay là một trong hai người đi với tôi và người còn lại mang theo một xe dự phòng.” Lucas nói.

“Gã này có thể rắc rối đấy, với đống súng đạn ghém đó; hắn có thể còn rắc rối hơn nếu hắn vẫn còn liên lạc với Poole; mà nếu thế, giờ chắc hắn đang lo lắng về điều đó.” Bob nói. “Hay là Rae đi xe với anh, mang theo khẩu M4 của cô ấy, còn tôi mang đồ của tôi. Theo cách đó, chúng ta sẽ có hỏa lực trong cả hai xe.”

Lucas thấy ổn.

Rae lấy súng, áo giáp và mang sang chiếc xe Jeep của Lucas. Khi họ chuẩn bị di chuyển, Bob đến gần và nói: “Tôi đã nói chuyện với người của tôi ở bên Cảnh sát Dallas, bảo trước với họ rằng chúng ta sẽ đi loanh quanh đây. Họ nói không có vấn đề gì.”

Lucas nói: “Tôi chưa từng làm nhiều mấy trò tư pháp này. Những phương án của họ là gì nếu họ có vấn đề với việc này?”

Rae nói: “Ờm, có thể ai đó trong khu vực sẽ gọi điện cho họ và nói với họ rằng một người da đen cao lớn với súng máy và áo giáp đang ở trước sân nhà họ, xin trợ giúp, rồi cảnh sát sẽ tràn ngập khu vực với mười lăm hay hai mươi đội cùng đơn vị SWAT và tiêu diệt tất cả những ai mà họ không nhận ra.”

Lucas nói: “Cảnh sát Dallas đáng ra phải giỏi lắm mà.”

“Họ thực sự giỏi.” Bob nói. “Nhưng anh biết đấy, với tình hình hiện nay…”

“Nước đi tốt lắm, Bob.” Lucas nói. “Hãy để họ được biết.”

Bóng đêm đã tràn ngập vào lúc họ tìm thấy đường Diceman. Họ nối liên lạc với nhau bằng điện thoại di động của Rae ở chế độ loa thoại; họ đi qua căn nhà hai lần. Trong lô đất đó có hai công trình, một ngôi nhà nhỏ kiểu những năm năm mươi với một chiếc xe Pontiac xám cũ ở đường vào gara, và một thứ gì đó giống như là một gara hay một nhà xưởng nằm ở phía sau. Cả hai đều có ánh đèn.

Ngôi nhà đằng trước có một cọc bằng kim loại ở vườn bên, với một đường vòng tròn xung quanh: có chó, và có thể là một con giữ nhà, dù không thấy có con chó nào ở bên ngoài. “Phải cẩn thận con chó.” Rae nói trong điện thoại.

“Tôi thấy rồi.” Bob nói. “Có lẽ nên dừng lại ở căn nhà phía trước, trước khi chúng ta vòng ra đằng sau.”

Họ làm như thế – ngồi ở trước căn nhà mục tiêu trong vài phút, cửa sổ hạ xuống, nghe những tiếng động khó phân biệt của một chương trình phim truyền hình phát qua cửa sổ của căn nhà phía trước. Có tiếng dế kêu. Sau khi quan sát vài phút, Lucas gọi Bob và nói: “Tôi và Rae sẽ vào gõ cửa.”

“Tôi yểm trợ anh đây.” Bob nói. “Nếu hai người bắt đầu chạy, tôi sẽ sẵn sàng để xả đạn san phẳng chỗ này nên đừng có chạy lung tung nếu hai người nghiêm túc.”

Lucas nói: “Tôi sẽ để điện thoại bật để anh có thể nghe thấy hết…”

Lucas hỏi Rae: “Cô sẵn sàng chưa?”

“Tay đã sẵn sàng ở túi xách rồi.” Cô nói. “Lần này tôi sẽ để khẩu M4 lại.” Chiếc túi xách thực ra là một bao súng có khẩu Glock của cô ở trong đó.

“Đi thôi.”

Cửa ra vào căn nhà phía trước đang mở, cửa sổ cũng vậy, dù tất cả đều có cửa lưới đóng chặt. Lucas gõ cửa, một tiếng phụ nữ vọng ra: “Có ai đó ngoài cửa. Mitch ơi? Có ai đó ngoài cửa.”

Một lúc sau, một người đàn ông đầu hói mập mạp mặc quần soóc, áo phông, đi chân đất ngó qua cửa lưới nhìn Lucas và Rae rồi hỏi: “Hai người là ai?”

Lucas giơ phù hiệu ra và nói: “Cảnh sát tư pháp liên bang. Chúng tôi muốn nói chuyện với...”

Người đàn ông nói: “Vớ vẩn! Tôi sẽ gọi cảnh sát!” rồi đóng sầm cánh cửa trong lại.

Qua các cánh cửa sổ lưới, họ nghe một phụ nữ hỏi: “Mitch, ai thế? Mitch?” Mitch nói: “Mấy tên cảnh sát giả. Tôi sẽ gọi 911.”

Lucas đang để điện thoại mở, bật loa ngoài lên, và Bob nói: “Tôi nghe thấy rồi. Tôi sẽ gọi 911 và gọi lại cho anh khi mọi thứ được giải thích.”

Lucas đứng ở cổng và Rae đứng chéo ở phía sau. Một phụ nữ ngó qua lưới cửa sổ và nói: “Nếu mọi người là đồ rởm, mọi người nên đi đi, cảnh sát sẽ đến đấy.”

“Chúng tôi là cảnh sát liên bang nên cảnh sát đã ở đây rồi, như chồng bà sẽ thấy sau khoảng một phút nữa.” Rae nói với bà ấy.

Người phụ nữ nói “Ồ” và nhìn về hướng chồng mình đang nghe điện thoại: “Em nghĩ có thể họ là cảnh sát thật đấy, Mitch.”

Điện thoại của Lucas bật lên và Bob nói: “Chúng ta đã xong với 911.”

Một phút sau, Mitch ra cửa, mặt đỏ bừng và hối lỗi: “Tôi xin lỗi về việc đó. Chúng tôi có vài vấn đề ở trong khu này. Tháng trước tôi bị mất thư.”

“Bởi một người da trắng cao to mặc vét giữa đêm?” Rae cất tiếng hỏi từ phía sau Lucas.

“Không sao.” Lucas nói giảng hòa. “Xin lỗi nếu chúng tôi có làm mọi người giật mình. Chúng tôi cần hỏi về người đàn ông sống ở phía sau…”

“D.D.? Cậu ấy làm gì?”

Vợ ông ta ghé vào vai chồng và thì thầm: “Em đã bảo cậu ấy là rắc rối mà.”

“Anh ấy chưa gây chuyện gì theo như những gì chúng tôi biết.” Lucas nói. “Chúng tôi hỏi về một người bạn cũ của anh ấy.”

Mitch nói: “Được rồi, cậu ấy ở đằng sau. Mọi người cứ tự nhiên.”

“Anh ấy có vướng vào rắc rối gì với luật pháp mà mọi người biết không? Hay có bất cứ rắc rối gì không?” Rae hỏi.

Mitch lắc đầu. “Chúng tôi không gặp cậu ấy nhiều. Cậu ấy làm ở một câu lạc bộ quý ông trong ngày, đôi khi có một cô gái đến ở qua đêm. Hầu như cậu ấy quay về đây một mình với con chim.”

“Con chim của anh ấy?”

“Ừ. Cậu ấy có một con chim. Một con gì đó giống vẹt.” Mitch nói.

“Vẹt mào.” Người phụ nữ nói. “Rất đẹp, lông trắng muốt. Cậu ấy gọi nó là ‘Thiên Thần’. Nó cũng trông giống thiên thần thật. Một con chim nhỏ.”

“Đừng gọi anh ấy và nói với anh ấy rằng chúng tôi ở đây.” Lucas nói.

“Yên chí.” Người đàn ông nói.

Ngôi nhà ở phía sau có ánh đèn chiếu qua ba cửa sổ; hai cửa thì đóng, cửa thứ ba bị chắn bởi một chiếc máy điều hòa đang kêu rè rè. Qua các cánh cửa đóng, họ có thể nghe thấy bài hát Get Your Shine On của ban nhạc Florida Georgia Line, đang được vặn lớn tiếng. Lucas nhấn chuông cửa. Không có ai trả lời, anh nói: “Tiếng nhạc to quá” và đập cửa bằng nắm đấm.

Tiếng nhạc được vặn nhỏ lại và một phút sau, một người đàn ông mặc áo phông không tay, quần soóc, đi dép tông đi ra cửa. Thân trên của hắn to như một cái thùng rác cỡ đại, và không phải toàn là mỡ, dù vài chỗ thì có mỡ thật. Hắn ta nheo mắt nhìn Lucas và Rae, rồi hỏi: “Hai người là ai?”

Tấm phù hiệu của Lucas lại hiện ra: “Cảnh sát tư pháp.”

“Tại sao? Tôi có làm gì đâu.” Gã đàn ông to xác phân trần, dù có một làn khói cần sa đi theo hắn ra cửa.

“Chúng tôi cần hỏi anh về một người bạn cũ của anh.” Rae nói. “Nên chúng tôi sẽ vào đây.”

“Hai người có lệnh khám nhà không?”

Rae lắc đầu. “Tôi ghét phải nói với anh điều này, D.D., nhưng hút cần vẫn còn là một tội liên bang, và từ chỗ chúng tôi đang đứng đây, chúng tôi có thể ngửi thấy đấy.”

“Chắc cô đùa tôi.”

“Không, chúng tôi không đùa đâu.” Lucas nói. “Chúng ta cần nói chuyện, nên chúng tôi sẽ vào trong. Anh muốn tránh ra chứ?”

Arnold lùi lại, Lucas và Rae bước vào trong. Căn nhà trông như một túp lều đi săn, một căn phòng lớn với một chiếc giường trong góc, bếp có bàn ăn, và một giá quần áo che hết một đầu nhà. Có hai chỗ đóng kín: một nhà tắm bé tí và một cái lồng cao từ sàn lên trần nhà, trong đó có một con vẹt mào đậu trên một cành cây.

Con vẹt mào nhìn họ và nói: “Zô zội.” Căn phòng bốc mùi súp đỗ và thịt giăm bông hiệu Campbell’s Chunky Hearty, một chút mùi trung tiện do loại súp đó gây ra, và mấy nét thoảng qua của giấy–báo–và–phân–chim. Hai chiếc ghế nhồi quá tay hướng về phía TV, một cây đàn điện tử đặt ở góc phòng, cùng một chiếc âm li nhỏ cỡ hộp cơm màu cam sáng. Cây đàn ghita có hình ô cờ đen trắng tạo ảo giác được khắc lên phần trên.

Lucas chỉ vào một ghế và nói: “Ngồi đi.”

Arnold ngồi xuống và hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra thế, anh bạn? Tôi đã sống ngay thẳng từ lâu rồi.” “Ngoại trừ cần sa.” Rae nói.

“Là thuốc đấy.” Arnold nói. “Tôi đang trong chương trình sử dụng thuốc mở rộng.”

“Chúng ta đang nói chuyện ở cấp liên bang.” Rae nói. “Chúng tôi không quan tâm cảnh sát ở Baja Oklahoma nói như thế nào.”

“Mọi người bình tĩnh nào.” Lucas nói. Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Arnold, bắt chân chữ ngũ và nói: “Chúng tôi cần giúp đỡ. Chúng tôi không đến đây để bắt anh vì cần sa.”

“Giúp đỡ kiểu gì cơ?” Arnold hỏi.

“Lần cuối anh gặp Garvin Poole là từ bao giờ?”

“Ôi, chết tiệt.” Arnold nói. Hắn nhìn Thiên Thần, đang kêu lục cục vài lần rồi lại nói: “Zô zội.” Quay lại với Lucas: “Trời, tôi đã không gặp Gar trong sáu hay bảy năm rồi. Tôi không biết hắn ở đâu. Hắn vừa làm trò gì gần đây?”

“Có một tin là, hắn đã chuyển tới Dallas.” Lucas nói. “Mà anh thì ở ngay đây…”

Arnold lắc đầu: “Anh bạn ơi, nếu hắn ở Dallas, thì đó là tin mới với tôi. Tôi không muốn liên lụy gì đến hắn. Lần cuối tôi gặp hắn, thực ra hắn đã không thấy tôi. Tôi đã đi vào một quán rượu ở Jackson, Mississippi, còn Gar đang ngồi cùng với ban nhạc. Hắn để râu, nhưng tôi biết đó là hắn. Tôi chuồn ra cửa sau và biến đi. Như tôi đã nói, đó là chuyện của sáu hay bảy năm trước.”

“Tôi không chắc tôi tin anh một–trăm–phần–trăm.” Lucas nói. “Chúng tôi nghe nói hai người chơi rất thân.”

“Chúng tôi đã chơi thân trong một thời gian – Gar và vài người nữa đã làm bảo kê cho một vài tay buôn bán ma túy, còn tôi là… ờm, tôi làm việc cho họ, và bị bắt vì việc đó. Nhưng dù sao thì, đó là lúc tôi biết Gar. Chúng tôi đều biết chơi ghita một chút và chúng tôi đều thích âm nhạc… chúng tôi có chơi với nhau một chút.”

“Tôi không biết hắn chơi nhạc.” Rae nói.

“Hắn có thể chơi nhạc đồng quê. Hai người có biết hắn làm đàn ghita không? Hắn dựng cây đàn cho tôi. Chúng được gọi là đàn thủ công partscasters, bởi hắn làm chúng từ các bộ phận bán sẵn, nhưng rồi tự tay hắn trang trí phần thân đàn, thùng đàn và đầu cần đàn, hắn còn chạm khắc thủ công ở cần đàn…”

Lucas: “Hắn làm để bán? Hắn có trang web hay gì không?” Arnold nhún vai: “Chịu, không biết nữa. Hồi tôi biết hắn, hắn thường làm chuyện đó như một thú vui. Hắn bán chúng, cũng kiếm được mấy đồng tiền sạch từ chúng. Nhưng tất cả đều chỉ qua lời nói. Anh phải quen biết hắn để có được một chiếc.”

“Nó như một tài năng.” Rae nói. “Như tài năng của hắn với súng ống.”

“Đúng, như một tài năng vậy.” Arnold đồng tình. “Dù vậy tôi nói cho hai người nghe này, tôi chưa bao giờ làm việc với hắn. Hắn có tiếng xấu – những người làm việc cùng hắn, đều chết – bị giết. Hắn được cho là đã giết vài người trong số họ, và vài người khác nữa... Ờm, Gar sẽ bắt đầu mấy vụ cướp có vũ trang điên rồ và kết thúc bằng việc đấu súng với ai đó. Tôi không muốn dính líu gì vào thứ chết tiệt đó. Ý nghĩ của tôi về một tội ác hoàn hảo là được một cô nào đó ở câu lạc bộ cọ vào người.”

“Anh có tiếng xấu vì mang theo súng đạn ghém.” Lucas nói.

Hắn nhún vai lần nữa: “Nghe này hai người, nếu các người làm những gì tôi đã làm, các người sẽ muốn mang theo một khẩu súng đạn ghém. Nó như kiểu một luật sư với cái vali vậy… hay một tay cảnh sát với khẩu súng ngắn. Nhưng tôi sẽ không nhúng tay vào một vụ đấu súng lớn đâu. Nếu cảnh sát xuất hiện khi tôi đang hành sự, kế hoạch của tôi là ném khẩu súng xuống biển và đầu hàng. Không có chuyện tôi muốn đánh nhau với DEA, những gã đó có súng chống tăng và rất ít lòng thương hại.”

Điện thoại của Lucas reo lên – Bob gọi. “Tôi nghĩ chúng ta xong việc ở đây rồi.” Lucas nói.

“Có muốn tôi vào đó không?”

Lucas nhìn Arnold: “Không. Chúng tôi sẽ đi ra ngoài trong năm phút. Có khả năng chúng ta có một tội ác ở đây, nhưng chúng tôi đang nói chuyện.”

Lucas cúp máy và Arnold, toát mồ hôi, nói: “Anh bạn ơi, đó không phải là một tội ác. Tôi còn chẳng có đến ba mươi gam.”

“Chúng tôi cần anh kiểm tra với bạn bè anh xem Poole có thể ở đâu.” Lucas nói. “Chúng tôi cần được nghe tin từ anh.”

“Nếu tôi làm thế, ai đó sẽ đến đây và giết tôi.” Arnold nói. “Sẽ không như vậy nếu như Poole vào tù…”

“Có nhiều hơn là mỗi tên Poole.” Arnold nói. “Có cả một băng làm việc cùng hắn.”

“Như Sturgill Darling?” Arnold nhăn trán: “Ai cơ?”

Họ tiếp tục nói chuyện thêm năm phút nữa rồi đi, Lucas khá tin rằng Arnold là một ngõ cụt. Khi họ đi ra cửa, Rae nói:

“Nếu anh nói dối chúng tôi một câu nào, chúng tôi sẽ quay lại ngay để tìm cái mặt anh.”

“Tôi tin cô, cô bé.” Arnold nói. Rae đứng lại: “Gì cơ?”

“À, thưa bà.” Arnold đáp.

Trên đường quay trở lại khách sạn, Rae nói: “Tôi đã tìm thông tin về anh trên Internet sau khi đánh bại anh chiều nay. Tôi muốn xem sự nghiệp khúc côn cầu của anh. Chẳng thấy gì nhiều về điều đó.”

“Tôi là hậu vệ hồi còn chưa có Internet. Khi tôi được lên báo, nó thực sự là bằng giấy trắng mực đen. Cô không thể tìm thấy nó trên mạng.” Lucas nói. “Nếu một gã thời đó được lên Internet, hoặc hắn là một cầu thủ nổi tiếng lên hạng chuyên, hoặc hắn tự tay viết lên đó.”

“Dù sao thì, tôi đã tìm thấy mọi thứ khác về anh… rằng anh giàu.” Rae nói.

“Khá giả thôi.” Lucas nói.

“Trên mạng nói anh rất, rất giàu.” Rae nói.

“Tôi không nghĩ về mình như vậy. Tôi là một nhân viên cảnh sát hạng trung gặp may.” Lucas nói.

“Với anh, đó là một môn thể thao phải không? Việc đi săn những gã này ấy?”

“Không. Đó là những gì tôi làm. Có tiền thì… rất tuyệt. Nếu tôi không được đồng nào, tôi vẫn sẽ làm.”

Cô gật đầu. “Được rồi.”

Ở khách sạn, Lucas chào tạm biệt hai người kia. “Hãy nghĩ về điều này – làm sao để tìm được cái kim của chúng ta dưới đáy bể?”

“Tôi sẽ làm điều đó.” Bob nói. Anh ấy cười và nói tiếp: “Tôi chưa từng nghe thấy cái gì như tiếng con chim đó, anh bạn ạ.”

Rae và Lucas nhìn nhau, rồi Rae nói: “Hử?”

Bob nhìn người nọ rồi người kia và nói: “Chắc hai người đã nghe thấy rồi.”

“Nghe thấy nó quác lên.” Lucas nói.

“Không phải quác lên đâu.” Bob nói. “Có thể hai người sẽ nghe nó rõ hơn qua điện thoại – nó nói Vô tội.”

Rae: “Không.” “Có đó.”

Lucas lắc đầu: “Chúc ngủ ngon. Đừng gọi tôi dậy sớm quá.”

Khi Derrick Arnold biết chắc rằng Lucas và Rae đã đi hẳn, hắn hôn tạm biệt con vẹt của mình và đi bộ đến câu lạc bộ quý ông nơi hắn làm việc trong ca ngày. Người phục vụ quầy đang trực cất tiếng hỏi: “Anh đến đây làm gì lúc muộn thế này?”

“Chẳng thể rời xa được những cặp ngực đấy.” Arnold nói. Hắn đi ra đằng sau quầy bar, tự lấy một chai bia. Hắn đi qua chỗ các vũ công ngực trần trong các bục diễn che kính một nửa mà chẳng thèm liếc nhìn họ – sau khi bạn đã nhìn thấy từ mười đến hai mươi nghìn cặp ngực đầu tiên, thì bạn đã nhìn thấy hết các loại trên đời rồi đấy. Rồi hắn đi qua khu vực khách VIP nơi bọn ngốc được phục vụ màn múa trên đùi, đi qua những chiếc thang máy đến khu Cũi Chơi, nơi các lực sĩ và người làm giải trí quan hệ khăng khít với nhau được hưởng nhiều thứ hơn là chỉ múa phần bụng của mình, rồi đi qua nhà vệ sinh đến bếp. Trong bếp, hắn gật đầu với một người phục vụ bàn và lục trong ngăn kéo đựng đồ linh tinh, thấy một thẻ điện thoại trả trước, hắn mang nó ra ngoài sảnh đến lối thoát hiểm nơi bốt điện thoại trả tiền được lắp ở đó, ở mặt trong cửa.

Ở chỗ điện thoại, hắn bấm dãy số thẻ rồi số điện thoại của Garvin Poole mà hắn có. Đầu dây vang bốn lần trước khi một giọng phụ nữ vang lên: “Ai đó?” Giọng nói khá hay, với chút hương vị whiskey trong đó.

“Gar có ở đấy không?”

Im lặng một lúc, rồi: “Ai vậy?”

“Một người mà hắn cho số. Tôi từng làm… dỡ hàng. Không muốn nói tên.”

“Chờ chút.”

Một phút sau Poole đến và hỏi: “Dỡ hàng ở đâu?” “Galveston. Một lần chúng ta cuỗm khoảng mười cân cần sa ra khỏi một cuộn và nhét vào trong quần. Bi của tao bốc mùi cần sa suốt cả tuần.”

“Nhận ra mày rồi.” Poole nói, mỉm cười với kỉ niệm đó. “Chuyện gì vậy, anh bạn?”

“Một tên cảnh sát tư pháp vừa đến nhà tao tối nay. Hắn nghĩ mày ở Dallas, nhưng hắn không biết ở đâu. Chúng đến nhà tao bởi tao cũng ở Dallas.”

“Tao không biết chuyện đó.” Poole nói. “Mày ở đâu?”

“Một chỗ ở đông bắc Dallas.” Arnold nói. “Không muốn nói địa chỉ qua điện thoại.”

“Mày có nói gì với chúng nó không?”

“Tất nhiên là không. Lí do là tao chẳng biết gì ngoài số điện thoại này.” Arnold nói. “Tao còn chẳng biết liệu chúng có nói đúng không, rằng mày đang ở Dallas. Tao tưởng mày vẫn ở Mississippi. Tao chẳng thể nói nhiều gì cho mày, ngoại trừ chúng đang ở đây và chúng đang truy tìm gắt gao. Chúng nghĩ mày có liên quan đến thứ gì đó như ăn cướp ma túy.”

Thêm một khoảng lặng nữa. “Mày nghĩ liệu chúng có biết chính xác tao đang ở đâu không?”

“Tao khá chắc là chúng không biết. Đó là điều chúng muốn biết từ tao. Chúng không nói tại sao chúng lại ở đây, hay tại sao chúng nghĩ mày ở đây. Chúng chẳng kể gì nhiều cho tao cả.”

Thêm sự im lặng: “Được rồi, cảm ơn mày, bạn ơi. Tao nợ mày. Tao sẽ gửi cho mày ít tiền, nếu tao có cơ hội. Tao liên lạc với mày thế nào? Đừng đọc số của mày qua điện thoại…”

“Bố tao có một số, nếu mày nhớ tới ông ấy.” Arnold nói. “Tao vẫn nhớ. Vẫn đi làm ngành dầu khí?”

“Ừ, năm tới nghỉ hưu. Hãy gọi cho ông ấy, nếu mày muốn liên lạc.” Arnold nói.

“Cảm ơn mày lần nữa.” Poole nói. Hắn nói như thể rất thành tâm, và cúp máy.