← Quay lại trang sách

Chương 14

Kinh nghiệm hơn hai mươi năm làm cảnh sát giúp Lucas biết bà ta đang nói thật, ngay sau khi nghe mọi chuyện từ miệng bà ta, rằng vụ tai nạn của Weather được dàn dựng để ép Lucas rời khỏi Washington và con trai của Mary Last đã bị giết. Lucas phải kiểm tra lại nhưng anh tin chắc mình đúng.

Lucas đã ở thành phố Đôi được hơn một tuần nhưng không nói chuyện gì với Smalls kể từ vụ tai nạn. Anh chỉ gửi cho ông ta một email kể chuyện xảy ra. Smalls trả lời ngắn gọn, “Cứ chăm sóc vợ đi”.

Sau khi tiễn Mary Last, Lucas gọi cho Smalls bằng điện thoại dùng một lần. Khi Smalls trả lời, Lucas tự giới thiệu rồi nói, “Chỗ ngài có an toàn không?”.

“Có, nhưng không có gì...”

“Thượng nghị sĩ, tôi nghĩ Weather cũng bị chính tên đã phục kích ngài và Whitehead tấn công. Tôi cho rằng chúng lợi dụng một kẻ có tiền án lái xe khi say xỉn, Douglas Last, sau đó giết chết anh ta. Tôi có đầy đủ lý do để tin như thế. Bọn sát nhân vẫn săn tìm chúng ta, rất tích cực, và chúng có thể đang ở ngay trong thành phố Đôi này.”

Smalls không trả lời ngay, cho dù Lucas có thể nghe thấy tiếng ông ta thở. Cuối cùng: “Tốt nhất là tôi sẽ đi vắng một thời gian. Tôi phải quay lại sau thời gian Quốc hội ngừng họp, nhưng lúc này...”

“Đừng nói với tôi ngài định đi đâu. Đừng nói với bất kỳ ai. Ngài biết cách dùng điện thoại dùng một lần không?”

“Tất nhiên.”

“Những tên này rất thông minh. Vụ trước tôi làm, di động của tôi bị một bọn nghiện lần theo - giờ ai cũng thạo công nghệ. Ngài mua lấy hai cái đi, gửi một cái cho Kitten thông qua FedEx, đừng gọi cho bất kỳ ai trừ cô ấy, đừng gọi vì bất cứ việc gì khác trừ việc có liên quan đến cô ấy. Tôi không nghĩ chúng có thể phá được đâu - cũng không dễ mà. Tôi đã thiết lập một đường dây riêng với cô ấy rồi, chúng ta có thể duyệt lại bất kỳ điều gì đã nói với nhau.”

“Tối nay tôi sẽ rời đi,” Smalls nói. “Cậu có quay về Washington hay không?”

“Tôi phải bàn với Weather trước đã. Còn phải thuê vài người ở lại chăm sóc cô ấy cho đến khi vụ này xong.”

Kết thúc cuộc gọi với Smalls, Lucas gọi cho Mitchel White, bác sĩ pháp y hạt Ramsey, kể cho ông ta nghe những gì mẹ của Last đã nói, rồi hỏi, “Anh có kiểm tra tim anh ta không?”.

“Có. Anh ta bị suy tim xung huyết mãn tính. Nhưng Lucas này, điều kì lạ là một viên đạn xuyên qua đầu anh ta, nhưng phát súng lại cách đầu một phân.”

“Các nhân chứng nói rằng anh ta nhảy xuống xe sau vụ tai nạn, chạy lao xuống phố rồi ngoặt vào một con hẻm,” Lucas nói.

“Một thằng nhóc mười sáu tuổi đuổi theo anh ta nhưng không thấy đâu nữa.”

“Tôi không biết chuyện đó,” White đáp. “Ai cũng tập trung vào vết thương do đạn bắn. Nhưng tôi có thể dám chắc với anh, anh ta không thể chạy đến bất kỳ đâu hết. Lý do chỉ có một, anh ta nặng đến hơn một tạ, hai chân như hai ống sậy bọc ngoài bằng thịt lợn muối xông khói, quả tim thì như một miếng thạch ấy.”

Lucas gọi thêm một cuộc nữa, cho một người bạn cũ nhờ giúp đỡ.

Anh gọi cho Roger Morris, tại Đơn vị Trọng án St. Paul, cho anh ta biết suy nghĩ của mình. “Ôi trời ơi. Được rồi, tôi đang phụ trách vụ đó đây,” Morris nói. “Vụ này không nên được chuyển qua cho chúng tôi. Tôi chưa từng nghe một lời nào về tim của anh ta.”

Khi Lucas và Letty đến bệnh viện, Catrin Mattson, mặc áo sơ mi khoác ngoài màu trắng rộng thùng thình để che đi khẩu súng, đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường Weather, đọc rất to một bài đăng trên báo về những đôi giày. Virgil Flowers ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế thứ hai, đôi ủng cao bồi nằm phía cuối giường của Weather.

Khi Lucas bước vào, Mattson nói với Weather, đang nhắm nghiền mắt, “Tên ngốc đến rồi kìa. Cả cô con gái cực kỳ xinh đẹp của chị nữa”.

Weather nói, “Chúng ta giờ có hai kẻ ngốc trong phòng. Chào con gái”.

Lucas hôn lên môi Weather, hôn lên trán Mattson rồi nói với cô, “Hai người đến đây nhanh thế,” và với Flowers, “Cậu làm cái quái gì ở đây thế hả?”.

“Lẻn đến ngắm cô con gái cực kỳ xinh đẹp của sếp,” Flowers đáp. “Phần còn lại thì sếp lo đi, tôi chẳng quản nữa đâu.”

Letty bước đến sau lưng Flowers bắt đầu xoa bóp vai cho anh ta. “Anh đúng là nam tính,” cô bé nói. “Thậm chí vai anh cũng cơ bắp cuồn cuộn nữa.”

“Đương nhiên,” Flowers đáp. “Anh chăm sóc chúng nó hơi kinh đấy, để dành những khi cần. Ôi cha. Dễ chịu quá.”

Mattson nhìn cảnh này chỉ biết cười khổ, ngước lên nhìn Lucas. “Rose Marie đã nói chuyện với giám đốc, ông ta lập tức phê chuẩn cho tôi nghỉ phép trong có tám giây.”

Rose Marie Roux là sếp Bộ An toàn Công cộng11* và là bạn cũ của Lucas. Bà ta là người anh đã gọi điện xin giúp đỡ, đề nghị rằng nếu Mattson đồng ý, cô ấy sẽ được nghỉ phép khẩn cấp đến trông chừng Weather.

chu Thich: 11*Cơ quan chịu trách nhiệm thực thi pháp luật và quy định xe trên toàn tiểu bang.

Mattson làm việc cho Cục Giám sát tội phạm của bang, cơ quan cũ của Lucas, cũng như Flowers, và cô ấy hiểu Weather rất rõ. Tay giám đốc báo cáo trực tiếp cho Roux, và không bao giờ dám phản đối bất kỳ gợi ý nào của bà ta.

Bố trí thế là tạm xong.

Bắt gặp nụ cười khổ của Mattson, Lucas nghĩ, Hừm. Catrin có lẽ đã đút lót cho Virgil rồi. Anh xua ý nghĩ này rồi nói, “Trong bao lâu...?”.

“Họ bảo tôi cứ ở lại đây đến lúc nào thích thì về,” Mattson đáp, “dù đây không phải kiểu công việc tạm thời của tôi”.

“Tôi biết, nhưng chuyện này phức tạp lắm,” Lucas nói. “Tôi đã đề nghị cô vì cô có thể xử lý được.”

“Tôi cũng xử lý được mà,” Flowers nói.

Lucas: “Phải, nhưng tôi chỉ lo đó chưa phải là tất cả những gì cậu xử lý.”

Letty trợn tròn mắt, rồi nói, “Lạy Chúa tôi”.

Weather: “Vì chẳng ai nói cho tôi nghe chuyện gì đang xảy ra, thế sao giờ không kể cho tất cả mọi người cùng nghe đi?”

“Chuyện điên rồ lắm ạ,” Letty đáp. “Nhưng có vẻ chúng ta từng thấy kẻ còn điên hơn nhiều.”

Lucas kể toàn bộ câu chuyện, hai người phụ nữ im lặng lắng nghe. “Ý anh muốn nói họ đã suýt giết chết Weather để đá anh ra khỏi vụ này,” Mattson nói.

“Đúng. Hoặc chúng đang âm mưu giết cô ấy hoặc chỉ làm cô ấy bị thương đủ nặng để ép tôi quay về đây, tôi không biết nữa,” Lucas nói.

“Chúng sẵn sàng giết chết mẹ em, giống như bạn gái của Smalls,” Letty nói. “Chúng đã xuống tay tàn bạo với anh chàng tên Last đó.”

“Đúng vậy,” Lucas nói. Với Mattson: “Đó là lý do tôi cần một ai đó thật giỏi ở đây. Bọn này là dân chuyên nghiệp. Chúng giết người để kiếm sống.”

“Chúng làm bậy như thế vài lần rồi,” Weather nhận xét. “Giết hụt Smalls, sát hại bạn gái ông ấy. Rồi cố gắng đánh úp anh nhưng không thành...”

“Nhưng có vẻ chúng sẽ thành công với em, nếu mẹ của Last không đến tìm anh,” Lucas nói. “Cảnh sát St. Paul cho biết vụ ấy chắc chắn là tự sát. Như thể anh ta ngồi đó, nốc cạn một chai vodka rồi giơ súng lên và bùm. Thậm chí khẩu súng còn thuộc quyền sở hữu của bạn gái anh ta, chẳng có dấu vân tay của ai khác ngoài chính anh ta.”

“Thú vị đấy,” Flowers nói.

Letty nói, “Vâng. Gần như xứng đáng để theo đuổi đấy ạ”.

“Không, không, không,” Weather đáp. “Con phải quay lại trường. Và Lucas, khi nào thì anh quay về Washington?”

“Còn phụ thuộc vào em,” Lucas đáp.

“Em nghĩ ngày mai bác sĩ sẽ cho em xuất viện thôi, nếu em hứa nằm yên trên giường thêm hai ngày nữa. Catrin sẽ dẫn em đi xung quanh, Helen có thể giải quyết được chuyện ở nhà và mấy đứa nhóc... còn anh thì phải giải quyết vụ này.”

“Anh sẽ đợi đến khi em về nhà,” Lucas nói. “Nhưng đúng - anh phải quay lại. Những kẻ này cần phải được dọn sạch.”

“Những kẻ này cần phải bị bắn, chúng đáng bị thế,” Letty nói. Con bé cùng Mattson đập tay vào nhau. Flowers chỉ ngồi đó nhướng mày.

Lucas kéo Mattson sang một bên trước khi anh rời bệnh viện: “Tôi cần phải chắc chắn cô thấy ổn với chuyện này.”

“Weather là một người bạn tốt. Cô ấy đã giúp tôi rất nhiều sau... vấn đề của tôi,” Mattson đáp.

“Thế một ngàn đô một ngày thì sao?” Lucas hỏi.

“Lucas, nó không...”

“Phải đấy,” Lucas nói. “Cô được nghỉ phép, còn tôi thì có tiền. Chẳng phải tốt sao?”

“Còn hơn cả tốt nữa cơ,” Mattson đáp. “Tôi sẽ làm miễn phí.”

“Tôi hiểu. Thật tuyệt với tất cả chúng tôi rằng cô không phải làm thế.”

Mattson quay vào trong với Weather, Lucas và Letty rời khỏi bệnh viện cùng Flowers. Ở bãi đỗ xe, Flowers nói, “Sếp cần bất cứ cái gì, cứ gọi tôi. Bất cứ cái gì. Tôi có thể luôn luôn có thời gian cho sếp. Nếu Catrin cần ai đó thay ca...”.

Letty nắm chặt áo sơ mi của Flowers, kéo anh ta lại gần và hôn lên môi, cứ hôn mãi. “Cảm ơn anh.”

Lucas nói, “Này... Này! Thằng nhóc này có gia đình rồi đấy.”

“Anh ấy vẫn có thể đùa cợt mà,” Letty đáp. “Ý con là Chúa ơi, thế kỷ 21 rồi đấy bố ạ.”

“Này!”

Cuối cùng Lucas cũng gọi cho Rae Givens, dặn cô ấy động viên Bob. “Ngày kia tôi sẽ về thẳng Washington.”

“Ôi. Chúng ta phải bắn ai à?”

“Có thể phải thế đấy,” Lucas đáp. “Cố gắng giả vờ cô chẳng vui vẻ gì hết nhé.”

Lucas đưa Weather về nhà yên ổn, theo dõi cô cả một ngày cho đến khi cô phát bực. “Em tuyệt vọng với cái nẹp cổ này đến mức muốn lột nó ra quàng vào cổ anh, và em quá mệt để tranh cãi, thế nên anh biến về Washington mà kết thúc chuyện này đi,” cô nói.

Lucas cùng Letty ra sân bay. Lucas bay về phía đông còn Letty bay về phía tây. Qua cửa an ninh, hai cha con cùng ngồi tại cổng của Lucas cho đến lúc anh lên máy bay. Con bé ôm bố thật chặt khi anh đứng vào hàng rồi nói, “Bố hãy gọi cho con mỗi tối nhé, hãy kể cho con nghe chuyện xảy ra. Phòng trường hợp con phải tới đó...”.

“Bố sẽ không sao đâu,” anh nói. “Bố không muốn con tới đó trong bất cứ trường hợp nào.”

Letty có thể là đứa lạnh lùng như Lucas từng biết. Con bé lùi lại rồi nói, “Chỉ có một trường hợp mới có thể khiến con phải tới đó. Bố suy nghĩ đi”.

Anh suy nghĩ về điều này trên máy bay. Con bé sẽ đến Washington nếu anh bị giết. Nó sẽ vác súng theo. Nhiều lúc con bé vẫn là nữ sinh đại học nhẹ dạ điển hình; nhưng nhiều lúc không phải thế.

Không hề.

Bob và Rae đang ngồi chờ khi anh bước vào. Họ gặp nhau trong phòng Lucas, nơi anh kể cho họ nghe về vụ tai nạn.

Bob lên tiếng, “Vụ này... Anh không thể làm vụ này mà không có người hỗ trợ được đâu. Chắc chắn chúng phải có thông tin tình báo gì đó; phải được quyền truy cập máy tính nào đó để định vị được kẻ say rượu... Nếu cậu ta đang sống cùng bạn gái, có lẽ cậu ta còn chẳng có trang web nào của riêng mình. Làm sao chúng tìm được cậu ta?”.

“Các hồ sơ về án treo,” Lucas đáp. “Nếu bên chúng có chuyên gia về máy tính, hắn có thể truy cập các hồ sơ của bang...”

Rae gật đầu. “Chúng ta gặp phải vấn đề tầm cỡ liên bang rồi. Các hồ sơ này được thiết kế nhằm cung cấp câu trả lời nhanh cho những ai không rành máy tính. Với một hacker có nghề, việc truy cập vào đây chỉ là trò trẻ con.”

“Chúng ta còn phải đối mặt với những kẻ có khả năng truy cập được các hệ thống máy tính liên bang,” Lucas nói.

“Lựa chọn an toàn nhất bây giờ sẽ là giáng một đòn mạnh lên Ritter. Chúng ta biết hắn từng lái xe tải, thế nên tôi phải tin rằng có thể hắn đang có mặt ở Minnesota,” Bob nói.

“Tôi đồng ý,” Lucas nói. “Chúng ta không có đủ thẩm quyền để xin lệnh bắt hoặc lệnh khám xét, nhưng chúng ta có thể kích động hắn, giữ xe tải của hắn rồi gọi Carl Armstrong đến khám nghiệm. Tôi sẽ gọi Russell để tìm cách nào đó dụ Ritter đến St. Paul - rà thẻ tín dụng của hắn, xem xét các hãng hàng không.”

“Đưa cả gã Parrish tới đó luôn đi,” Rae nói.

Họ quyết định lên đường vào sáng hôm sau. Bob và Rae đã theo dõi xe tải của Ritter trong suốt tuần lễ Lucas vắng mặt. Họ sẽ tiếp tục công việc đó vào ngày hôm sau, trong khi Lucas làm việc với Forte, kiểm tra trên máy tính các hồ sơ điện tử về cả Ritter lẫn Parrish.

Khi hai người kia đi rồi, Lucas gọi cho Forte thông báo việc anh muốn làm, Forte đồng ý bắt đầu thu thập hết tất cả hồ sơ mình có thể nghĩ đến mà sẽ giúp lần theo nhất cử nhất động của hai kẻ này trong những ngày trước và sau khi Weather bị đâm.

Xong hai việc, Lucas gọi cho Carl Armstrong tại West Virginia để hỏi về kết quả khám nghiệm mới nhất các súc gỗ họ lôi ra từ con mương trên sườn núi.

“Thông tin lẫn lộn lắm,” Armstrong cho biết. “Vết sơn trên các súc gỗ xuất phát từ chiếc Cadillac, mà chúng ta đã biết điều đó rồi. Phía bên kia các súc gỗ, phía được gắn vào sườn chiếc xe tải tấn công... chúng tôi thu được mấy sợi vải bạt màu trắng. Tôi nghĩ chúng là đệm cho các súc gỗ, nhằm giảm thiểu tổn hại cho sườn xe tải. Chắc chúng phải mang theo hết các lớp đệm sau khi vùi các súc gỗ xuống mương - phía mặt này của các súc gỗ không thu được mẫu sơn nào.”

“Chết tiệt,” Lucas nói.

“Chính anh bảo tôi rằng chúng là dân chuyên nghiệp mà,” Armstrong đáp. “Có vẻ là thế thật.”

“Mai nói chuyện tiếp nhé, Carl,” Lucas nói.

Forte gọi lại cho biết rằng Parrish có khả năng ở Washington vào đêm Weather bị đâm.

“Tôi mò được thông tin hoạt động thẻ tín dụng của gã rồi. Gã dùng thẻ gần như mỗi ngày cho đến khi Weather bị tấn công, vào đúng ngày đó và từ ngày đó trở đi, thẻ chỉ được thanh toán trong phạm vi Washington. Nhưng còn Ritter... hắn có các thẻ MasterCard, Visa, Chase và Amex, nhưng hắn biến đi đâu ba ngày trước khi Weather bị tấn công, hai ngày sau đó mới xuất hiện trở lại. Hắn không sử dụng thẻ nhiều như Parrish, mà cứ khoảng một hay hai ngày một lần. Không thể tìm ra quãng thời gian năm ngày liên tiếp nào mà hắn không sử dụng thẻ này hay thẻ kia. Nhất là khi ở Mỹ.”

“Hắn đang cố tránh bất kỳ hoạt động nào liên kết hắn với thành phố Đôi.”

“Tôi nghĩ vậy. Đây là bằng chứng tiêu cực, bồi thẩm đoàn không thích đâu. Nhưng giờ chúng ta biết rồi,” Forte nói. “Không có vé máy bay, không có thông tin gì về bất kỳ chiếc xe nào được thuê ở thành phố Đôi, nhưng chúng ta biết máy bay riêng của George Claxson bay đến Omaha vào ngày đầu tiên Ritter im lặng.”

“Lại George Claxson nào nữa thế?” Lucas hỏi. Cái tên này gợi lên điều gì đó, nhưng anh không thể nắm bắt được.

“À rồi - ông ta điều hành Heracles. Họ gọi ông ta là giám đốc,” Forte đáp. “Mà chẳng có dấu hiệu nào cho thấy những kẻ chúng ta biết đã thuê xe tại Omaha. Có khả năng chúng dùng căn cước giả.”

“Chúng bay đến Omaha... để làm gì? Sáu tiếng đồng hồ từ thành phố Đôi à?” Lucas hỏi.

“Tôi đã tra cứu trên Google Maps. Mất sáu tiếng nếu anh chú ý nghiêm ngặt giới hạn tốc độ. Nếu anh không tuân thủ, vượt giới hạn đó bảy dặm, bay thẳng luôn, chỉ dừng một lần đổ xăng thì không đến đâu.”

“Di động thì thế nào?”

“À đến đây thì có vấn đề,” Forte nói. “Ritter có nửa tá cuộc gọi cho rất nhiều người quanh D.C. vào ngày Weather bị tấn công. Thêm nhiều cuộc gọi vào một ngày trước đó, một ngày sau đó và kể từ hôm đó, tất cả đều xung quanh khu vực tàu điện ngầm Washington. Tất nhiên, ngay cả thằng ngu cũng biết thừa các cuộc gọi đều bị truy dấu. Cuộc gọi xuất phát từ điện thoại của hắn nhưng chúng ta không biết có phải Ritter gọi không.”

“Anh biết hắn gọi cho ai rồi à?”

“Chuyện này giờ mới thú vị. Trong nhiều ngày trước và ngay sau khi Weather bị thương, hắn chỉ gọi cho bốn người gồm cả Parrish và Claxson,” Forte đáp. “Parrish thì có gọi vài cuộc khác nữa, nhưng Claxson, Ritter và hai người kia chẳng hề gọi cho ai ngoại trừ Parrish và gọi cho nhau.”

“Nói lại cho tôi nghe đi,” Lucas nói.

“Chúng chỉ gọi cho nhau và gọi cho Parrish,” Forte đáp. “Chúng ta biết rằng nếu Ritter là tên tài xế tại West Virginia, hắn phải có ít nhất một kẻ đồng lõa, bởi vì bà làm vườn đã trông thấy hai người trong chiếc xe tải đen. Có thể còn một người thứ ba nếu chúng có tên chỉ điểm, và nhiều khả năng là thế. Tiếp theo là Parrish và Claxson.”

Lucas: “Hai thằng cha kia, những kẻ đồng lõa, bay đến Omaha với Ritter và Claxson. Tất cả bọn chúng đều bỏ lại những chiếc di động bình thường ở Washington sau đó gọi bằng di động dùng một lần. Parrish sử dụng di động thường gọi cho lũ kia nhằm tạo các chứng cứ ngoại phạm. Nếu thế chúng ta phải biết được tên của cả hai kẻ đồng lõa nữa.”

“Đúng vậy,” Forte nói. “Ngay bây giờ tôi đang đào bới hồ sơ của chúng.”

Trong thời gian còn lại của buổi chiều, Forte gửi các hồ sơ cho Lucas, bao gồm tất cả những gì anh ta có thể tìm thấy về John McCoy và Kerry Moore, hai kẻ khác gọi điện cho Ritter, Parrish và Claxson vào khoảng thời gian xảy ra tai nạn của Weather. Giống như Ritter, cả McCoy và Moore đều làm việc cho Flamma, công ty con của Heracles. Và cả hai đều từng phục vụ trong các đơn vị lục quân hoặc lính thủy đánh bộ trước khi rút ra làm riêng.

Forte cũng tìm ra các bức ảnh của hai tên này. Lucas hoàn toàn chắc chắn rằng Moore, một cựu lính thủy đánh bộ, chính là kẻ tấn công đã bị anh đấm vào mặt.

Anh gọi cho Rae cung cấp thông tin về Moore, bao gồm cả địa chỉ căn hộ của hắn tại Virginia, đề nghị họ đến xem xét. “Tôi đặc biệt hứng thú muốn biết liệu mắt hắn có bầm tím, hay mũi hắn có sưng lên không,” Lucas nói.

“Tôi đi ngay đây. Tôi đang tìm địa chỉ nhà hắn trên iPad, chỉ cách nhà của Ritter có nửa dặm. Tôi sẽ đi bộ qua đó, để xem có tìm được chỗ nào lảng vảng không. Nếu Bob chẳng tìm được gì tại nhà Parrish, có thể anh nên bốc cậu ấy tới đây theo dõi nhà của Ritter đi.”

Lucas làm theo. Vào cuối ngày, cả Ritter cũng như Moore đều không xuất hiện tại các căn hộ của chúng - tuy nhiên chúng còn trẻ tuổi và độc thân, nên điều này hoàn toàn dễ hiểu. Cùng lúc đó, Rae không thể nấn ná lâu hơn nữa tại quán Starbucks cô ấy tìm thấy, Bob cảm thấy mình có thể bị lộ nếu cứ tiếp tục chạy qua chạy lại các con phố quanh nhà Ritter.

Lucas triệu tập cả hai về.

BA NGƯỜI BỌN HỌ ăn tối muộn tại khách sạn. Lucas kể lại những gì anh cùng Forte đã tìm được từ các hồ sơ.

“Vậy là chính chúng đã làm,” Bob nói. “Nếu tay Armstrong này nói mình tin rằng xe tải của Ritter có liên quan đến vụ tai nạn ở West Virginia, chẳng phải thế là đủ để xin lệnh khám xét căn hộ của Ritter sao?”

“Có thể, nếu chúng ta tìm được đúng thẩm phán,” Lucas đáp. “Forte có thể có vài ý tưởng đấy.”

Rae lắc đầu. “Tôi thì thấy nghi ngờ. Chúng ta biết tình hình nhưng bằng chứng thì yếu lắm.”

“Còn vấn đề khác, Ritter có thể là kẻ đã ra tay nhắm vào cả Smalls lẫn Whitehead và Weather nữa, nhưng tôi rất muốn tóm những kẻ đứng đằng sau,” Lucas nói. “Theo tôi hiểu thì chúng là Grant, Claxson và Parrish. Nhưng chúng ta còn ở xa quá.”

“Kích động Ritter sẽ làm rối tung mọi chuyện lên,” Rae nói. “Đúng. Tôi đang trông đợi điều đó đấy,” Lucas đáp.

Ăn tối xong, Lucas gọi cho Armstrong tại West Virginia. “Ngày mai anh có thể qua đây xem xét chiếc xe tải được không?”

“Được. Tôi gọi cho sếp của tôi ngay đây, và tôi sẽ đi cùng một kỹ thuật viên,” Armstrong đáp. “Anh muốn tôi đến đó lúc mấy giờ?”

“Anh sẽ mất bao lâu để đến được đây?”

“Năm tiếng, nếu lái xe,” Armstrong đáp. “Chúng tôi có thể rời khỏi đây lúc bảy giờ, tầm trưa là đến nơi.”

“Đi máy bay thì sao?” Lucas hỏi.

“Thà lái xe còn hơn,” Armstrong đáp. “Chúng tôi phải lái xuống Charleston, đợi máy bay tới rồi mất một giờ bay, xong sau đó phải bắt xe, chưa kể còn mang thiết bị theo - đi máy bay mất khối thời gian ra đấy - rồi chúng tôi còn phải quay về.”

“Thế đi xe thôi vậy; chúng tôi dự tính sẽ gặp thằng kia vào buổi trưa.”

Nói chuyện xong với Armstrong, Lucas gọi cho Weather kể về những gì anh phát hiện được.

“Tốt. Anh biết được nhiều đấy,” cô nói. “Anh đã biết tên những kẻ đâm em và giết chết Last. Anh lúc nào cũng nói rằng tri thức là sức mạnh.”

“Đúng thế,” Lucas nói. “Giờ đi tóm chúng thôi.”