Chương 15
Lucas, Bob và Rae ra ngoài ăn sáng cùng nhau. Lucas gọi cho Forte kể về kế hoạch trong ngày. Forte chỉ nói rằng thông tin họ có được quá ít, không đủ để xin lệnh khám xét, nhưng Lucas đề nghị anh ta tìm một thẩm phán liên bang thân thiện, phòng trường hợp họ nắm thêm được chút thông tin nữa.
“Nếu tiện tôi có thể gọi cho Smalls, xem ông ấy có nói chuyện được với thẩm phán không. Giải thích tính nghiêm trọng của tình hình,” Lucas nói.
“Ngoài ra còn phải giải thích tính cấp bách cần có sự xác nhận của Thượng viện, đề phòng phải chỉ định thẩm phán cho tòa phúc thẩm,” Forte nói.
“Ông ấy làm được mà,” Lucas đáp. “Anh nghĩ sao?”
Một khoảng lặng dài. “Gọi cho Smalls đi. Ông ấy là luật sư mà, đúng không?”
“Đúng thế.”
“Vậy thì ông ấy sẽ hiểu có thể tồn tại những giới hạn mà ông ấy không muốn vượt qua... khi đưa ra đề nghị.”
Lucas gọi cho Smalls bằng điện thoại dùng một lần rồi đưa ra đề nghị. Smalls đáp, “Tôi làm được. Thực ra, tôi biết một thẩm phán như thế, người có thể cấp cho cậu lệnh khám xét, theo những gì cậu có được bây giờ. Benjamin Park. Người tốt đấy. Tôi sẽ báo cho cậu sau khi nói chuyện với ông ta”.
“Nơi ngài đang ở có an toàn không?” Lucas hỏi.
“An toàn đến mức chính tôi còn chả biết mình đang ở đâu,” Smalls đáp.
Khi Lucas gác máy, Rae nói, “Đôi khi lối ăn nói ẩn ý thế này khiến tôi căng thẳng, mánh lới trong nghề nọ kia”.
Bob lắc đầu. “Cô biết rõ hơn thế mà. Gần như cái gì tại Washington này cũng đều ẩn ý và ma lanh thế. Nó đã như thế từ xưa rồi.”
“Ngày xưa có nhiều luật sư như bây giờ đâu,” cô ấy đáp.
Smalls gọi lại lúc mười một giờ thông báo đã nói chuyện với thẩm phán, ông ta đồng ý nhanh chóng xem xét đề nghị xin cấp lệnh khám xét.
“Tôi tin ngài sẽ làm được mà,” anh nói.
Họ đi hai xe đến khu chung cư của Ritter, Lucas đi đầu dẫn họ vòng ra sau nhà, nơi chiếc xe tải vẫn đang nằm trong nhà xe. Họ không tới gần nó cho đến một giờ chiều, khi Carl Armstrong cùng nhân viên kỹ thuật tên là Jane Kerr đến.
Mọi người bắt tay nhau rồi cùng đến gần chiếc F-250. Lucas chú ý đến mấy vết hằn như sóng gợn dưới sườn xe bên phải, cả Armstrong và Kerr cùng đến xem, rà tay lên các khung nhựa. Armstrong hỏi Kerr, “Cô có thấy không?”.
“Chắc chắn,” cô ta đáp. “Tôi còn có thể cảm thấy nữa - ít nhất cũng rõ ràng như khi tôi nhìn thấy nó.”
Armstrong nói với Lucas, “Chúng tôi thu được mẫu từ một chiếc xe tải không bị hư hại giống hệt xe này, chờ khi chúng tôi gắn các mẫu cắt rời lên sườn xe tải, anh có thể trông thấy thiệt hại rõ ràng hơn. Chúng tôi sẽ chụp ảnh nếu ta cần bằng chứng”.
“Tuyệt,” Lucas nói.
“Trong khi đó...” Anh ta chạy về phía chiếc SUV của mình, lấy ra một thứ trông như miếng cao su trắng. Khi anh ta quay lại với chiếc F-250, Lucas mới thấy nó thực ra là một cái khuôn được tạo từ các vết lốp xe tải họ tìm thấy trên sườn núi, nơi các súc gỗ được vùi.
Armstrong ngồi xổm bên cạnh xe tải, ướm cái khuôn vào một trong mấy cái lốp xe, tất cả mọi người cùng cúi xuống. “Cùng loại lốp,” anh ta nói. “Đây được xem là một trong những lựa chọn tiêu chuẩn cho xe tải, nhưng loại lốp này được trang bị cho chưa đến 30% xe. Không đáng tin cậy lắm nhưng cũng khá tốt.”
Hai bên sườn và mặt trước sàn xe tải đều được gắn giá thép, giúp đảm bảo sức chuyên chở cao hơn và khả năng chẳng giữ tốt hơn. Tay Kerr cầm kính lúp bước dọc theo thùng xe giống như Sherlock Holmes. Đi được nửa đường, cô ta dừng lại, chăm chú nhìn kỹ hơn, quay sang Armstrong rồi nói, “Carl... tới đây xem này”.
Armstrong cầm lấy chiếc kính lúp xem một thứ mà nhìn bề ngoài tưởng như chẳng có gì. Anh ta nói, “Hừm,” rồi, “Mọi người muốn xem không?”.
Lucas nhận lấy chiếc kính lúp, Armstrong rút ra cái bút chì kim từ trong túi và chỉ vào chiếc xe tải, nói, “Ngay dưới đầu bút chì đây này”.
Nhờ chiếc kính lúp Lucas có thể trông thấy ba hoặc bốn sợi vải màu be mỏng manh, đang dính chặt vào một vết cắt bé xíu trên thanh thép. “Tôi đang nhìn vào cái gì đây?”
“Những sợi này nhìn giống hệt các sợi dính ở phía được gắn đệm của súc gỗ. Tôi chắc chắn chúng giống nhau. Ta cần tìm ra chúng càng nhiều càng tốt rồi gom lại; phòng thí nghiệm sẽ cho ta biết chúng có phải cùng một loại hay không.”
Bob và Rae nhìn nhau, Bob nói, “Lệnh khám xét đấy”.
Lucas gọi cho Forte. Forte soạn đơn xin lệnh khám xét căn hộ của Ritter và nội thất xe tải rồi chuyển đến phòng thẩm phán. Phải mất ba tiếng đồng hồ lệnh khám xét mới đến được căn hộ của Ritter. Lucas, Bob, Rae, Armstrong và Kerr nghỉ ngơi trong xe mình ở bãi đỗ xe, thi thoảng có người chạy ra siêu thị Safeway gần đó mua đồ ăn, thức uống và báo chí.
Họ không cần lệnh khám xét để gắn các khuôn F-250 lên sườn xe tải, thế nên Armstrong và Kerr đảm nhận việc đó trong khi những người khác ngồi xem và chờ đợi. Khâu chụp ảnh khá thú vị, theo một cách nào đó, rồi tất cả lại chìm trong cảm giác buồn chán, vã mồ hôi dưới cái nóng hầm hập.
Khi Armstrong xong việc, anh ta tải ảnh vào laptop rồi mang máy đến chỗ Lucas. Với Bob và Rae ở ghế sau, Armstrong mở hết các bức ảnh độ phân giải cao trên màn hình laptop, vết lõm do tác động hiện lên rất rõ - Kerr cầm đèn nháy đứng bên kia các tấm khuôn, nó lóe lên khi Armstrong chụp ảnh, giúp rọi sáng khoảng cách giữa các khuôn với chiếc xe tải.
“Đây là thứ anh mong đợi nếu chúng làm đúng như những gì ta đã nghĩ với các súc gỗ,” Armstrong nói. “Tôi dám cá chúng còn chẳng biết chiếc xe tải bị hư hỏng nữa cơ.”
Đích thân Forte mang lệnh khám xét đến, đi cùng bốn cảnh sát tư pháp nữa. Hai người trong số này ở lại bãi đỗ xe để xem xét chiếc xe tải; Armstrong cùng Kerr bắt đầu thu thập các mẫu sợi vải từ chiếc xe, cho vào túi mang đến phòng thí nghiệm.
Lucas, Bob, Rae, Forte cùng hai cảnh sát tiến vào căn hộ của Ritter. Hai cảnh sát chuyên phụ trách khám xét, người thứ nhất sẽ xem các máy tính, người thứ hai khám các két sắt và tủ an toàn. Gõ cửa chẳng ai trả lời, nên họ trình lệnh khám xét cho quản lý khu chung cư, lệnh cho bà ta mở khóa căn hộ của Ritter.
Bà ta liếc nhìn Lucas rồi nói, “Ơ này, anh là viên cảnh sát lạc đường. Anh đã nói dối tôi khi tới đây hôm trước”.
Lucas nói, “Xin lỗi”.
Anh lại nói dối nữa.
Lệnh khám xét của họ chỉ giới hạn với các hồ sơ, cả bản mềm lẫn bản cứng, và các vũ khí, vì Ritter là nghi phạm trong vụ bắn chết Douglas Last tại thành phố Đôi. Last được cho là bị bắn bằng súng của bạn gái, một chi tiết không được nêu trong đơn xin lệnh khám xét. Lệnh nêu cụ thể rằng họ được phép lục soát tìm các hồ sơ có thể được giấu trong căn hộ, về cơ bản tức là có thể xem xét mọi thứ, nhưng nếu tìm thấy bằng chứng phạm tội gì đó không dễ phát hiện, không phải là hồ sơ hay vũ khí, có khả năng họ sẽ không được phép trình chúng trước tòa.
Căn hộ của Ritter trông không có gì khả nghi. Hắn sống một cuộc sống tằn tiện ngoại trừ ba thứ: hắn sở hữu một chiếc ti vi hiện đại, độ phân giải cao, đối diện chiếc sô pha dài hơn hai mét, dàn âm thanh stereo chất lòi, dư một mặt đĩa có thể nhét thêm, và một chồng đĩa nhựa thời thượng; cuối cùng hắn có rất nhiều súng.
Các khẩu súng đều cất trong két để súng, thay vì két an toàn trong tủ. Nó được gắn chặt xuống sàn, ngay cả chuyên gia mở khóa cũng phải mất hơn năm phút mới mở được.
Bên trong có mười bốn khẩu súng - năm súng trường, một súng săn chiến thuật và tám súng lục - chả có món nào rẻ, đủ mọi kích cỡ và cỡ nòng. Hai trong số các khẩu súng lục được trang bị ống giảm thanh bắt vít. Viên cảnh sát lưu ý số series trong các ống giảm thanh sau đó quét trên các hồ sơ máy tính ATF12*, kết quả cho biết Ritter được cấp phép sử dụng, cả hai đều hợp pháp.
chu Thich: 12* Cục Rượu, Thuốc lá, Súng và Chất nổ. Một tổ chức thực thi pháp luật liên bang thuộc Bộ Tư pháp Hoa Kỳ.
“Đáng tiếc thật,” anh ta nói với Lucas. “Đống này mà chưa đăng ký là vừa vặn trọng tội quốc gia đấy.”
Ngoài ra họ còn tìm thấy khoảng một nghìn băng đạn súng các kiểu. Căn hộ này gồm một nhà bếp nhỏ, ngăn nắp với hai cái bàn. Một dùng làm bàn ăn, một dùng để sửa chữa súng và tái nạp đạn.
Ritter sở hữu một máy tính để bàn đắt tiền của hãng Dell cùng một máy in/máy quét đa năng nhỏ. Máy tính không đặt mật khẩu. Toàn bộ phần mềm đều thuộc dạng tiêu chuẩn đi kèm theo máy, cộng thêm Microsoft Word và một ứng dụng riêng có tên là Win/DeXX.
Tức là thế này: không có email, không có lịch sử trình duyệt, không có văn bản và không có các tệp tin chứa dữ liệu người dùng. Chuyên viên máy tính của Cục Cảnh sát giải thích rằng Win/DeXX là một gói phần mềm Windows có thể loại bỏ bất kỳ dấu vết sử dụng máy tính nào mỗi khi kết thúc phiên làm việc. Chỉ việc nhấp chuột vào biểu tượng Win/DeXX, bất kỳ việc gì bạn đang làm sẽ không còn được lưu trong lịch sử.
“Giống các hình ảnh trên ti vi khi anh tắt đi vậy,” anh ta nói.
Ritter còn có hai tủ hồ sơ loại hai ngăn màu đen trong phòng làm việc: Rae xử lý các tủ này, trong khi Bob và Lucas xem xét quanh căn hộ, tìm kiếm các chỗ ẩn náu phổ biến và cắm từng giắc cắm đèn vào ổ để chắc chắn đèn vẫn hoạt động tốt. Các loại bẫy bằng ổ cắm rất được lũ tội phạm ưa chuộng hiện nay.
Lucas tìm thấy chút thông tin hữu ích đầu tiên: Ritter có bộ sưu tập quần áo khiêm tốn, phần lớn là đồ tập thể dục và mặc ngoài trời, gồm quần ngố ngụy trang trong quân đội và áo khoác, cùng một bộ complet đen thích hợp mặc đến các đám tang, ba chiếc áo khoác thể thao hoa văn đa dạng có màu xanh đậm nhạt khác nhau, ba cặp quần dài màu xám hoặc đen, bốn đôi ủng và một cặp giày tây màu đen.
Đang vỗ nhẹ các áo khoác, bỗng Lucas cảm thấy cái gì cộm cộm ở túi áo ngực trong của một trong mấy áo khoác thể thao. Anh rút ra thì thấy một chiếc thẻ chìa khóa khách sạn bằng nhựa. Phần lưng là logo của khách sạn Hilton Garden Inn Omaha East/Council Bluffs.
Ritter từng ở Omaha.
“Bỏ bé này vào túi đi,” Bob nói.
“Nghĩ xem có thể gọi nó là hồ sơ không?” Lucas hỏi. “Chuẩn mẹ nó rồi.”
Trong số sáu ngăn kéo tủ hồ sơ mà Rae đang khám xét, có hai ngăn kéo trên cùng để lẫn lộn lung tung các đồ văn phòng phẩm và dây cáp máy tính, bốn ngăn còn lại là tập hợp các bản sao kê ngân hàng, thông báo đầu tư, các hồ sơ tuyển dụng và hồ sơ thuế. “Tôi đang xem đây, thực sự là hắn có chút ít tiền, khoảng... gần tám trăm nghìn đô dưới dạng tiền mặt và các khoản đầu tư, nếu tôi không bỏ lỡ bất kỳ cái gì. Có vẻ hắn dành phần lớn thời gian đi nước ngoài, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu hắn được ăn chùa và có nơi ở miễn phí cùng khoản thù lao hậu hĩnh, mà hắn không thể tiêu ở bất kỳ đâu... thế nên các khoản đầu tư của hắn cũng không lạ. Anh sẽ cần một kế toán giỏi để chắc chắn những chuyện đó, tôi thì chịu.”
Đặt trên một trong các tủ hồ sơ là bức ảnh viền khung tẻ nhạt chụp Ritter, cùng hai anh bạn và hai phụ nữ, ở một nơi có vẻ là công viên. Hắn khoác vai một trong hai người phụ nữ, hình như là người họ đã thấy tại hộp đêm Wily Rat. Cô ta xoay nửa người tránh khỏi máy quay, mặt bị che, nhưng Lucas có thể thấy cô ta lùn và có mái tóc đen.
Forte đã rời đi cùng người chuyên viên máy tính nửa giờ sau khi họ bắt đầu khám xét. Đang dò tìm khắp căn hộ từng phân một, anh chàng chuyên gia mở khóa két nhận được cuộc gọi từ một trong hai cảnh sát ngồi trên xe tải.
Anh ta lắng nghe một lát rồi nói, “Này, Lucas, Ritter đang tới chỗ xe tải. Hắn vừa xuất hiện”.
Lucas cầm điện thoại, rồi hỏi, “Hắn đang lái chiếc Miata à?”. “Đúng.”
“Đừng để hắn đi mất,” Lucas nói. “Chúng tôi sẽ xuống ngay.”
“Hắn đỗ xe lại rồi,” viên cảnh sát đáp. “Hắn đang lên đấy, và say xỉn.”
“Theo sát hắn,” Lucas nói.
Năm phút sau Ritter xuất hiện ngoài cửa. Hắn tuy thấp hơn chiều cao trung bình, nhưng khá vạm vỡ, tóc đen, mắt đen, nước da sậm màu với ba vết sẹo màu trắng song song trên một bên mặt có thể là do móng tay của phụ nữ, hoặc trong trường hợp của Ritter là vật sắc nhọn. Hắn mặc áo thun đen, quần ngố bằng cotton/nylon màu nâu vàng nhạt, giày đi bộ đường dài sáng màu và đội mũ bóng chày đen.
Hắn nghĩ Lucas là đặc vụ liên bang chính, nên gặng hỏi, “Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?”.
Lucas đáp, “Chúng tôi tin rằng anh có liên quan đến âm mưu ám sát Thượng nghị sĩ Porter Smalls và khiến cô Cecily Whitehead bị sát hại. Chúng tôi đang tìm bằng chứng trong vụ đó”.
Ritter gần như giả vờ ngạc nhiên. “Ông đang chém gió cái quái gì vậy?”
“Không chém,” Lucas đáp. “Chúng tôi có rất nhiều câu hỏi dành cho anh.”
Ritter cúi người xuống thọc tay vào một trong mấy cái túi quần. Lucas lập tức phản ứng, bàn tay anh di chuyển đến gần sườn. Ritter cứng người lại, rồi nói, “Lấy ví mà”.
Lucas gật đầu, Ritter rút ra một cái ví gấp ba từ trong túi, lấy ra một tấm thẻ rồi trao cho Lucas. “Bản thân tôi cũng có vài câu hỏi đây, nhưng tôi sẽ không trả lời câu hỏi nào hết, nếu luật sư của tôi không đồng ý. Trên đó có ghi tên, địa chỉ và số điện thoại trực tiếp của luật sư đấy. Tôi sẽ gọi cho ông ta ngay bây giờ, trừ phi tôi bị bắt.”
“Chưa đâu,” Lucas nói, “nhưng anh sẽ bị bắt. Cứ gọi đi”. “Tôi có thể rời khỏi đây để gọi không?”
“Được. Anh cứ đi thoải mái, nhưng lệnh khám xét bao gồm cả các phương tiện của anh, thế nên anh không được lấy xe đi cho đến khi chúng tôi xong việc. Nếu chúng tôi tìm ra bất kỳ bằng chứng nào quan trọng với vụ này, chúng sẽ bị tịch thu.”
“Chó chết, thế không được,” Ritter đáp. “Tôi có được đền bù phí thuê xe không đây?”
“Không có mùa xuân đấy đâu,” Lucas nói.
Ritter nói, “Có hai khẩu súng ngắn trong két được lắp ống giảm thanh. Cả hai khẩu đều đã đăng ký với ATF.”
“Chúng tôi biết rồi,” Lucas nói. “Thất vọng thật.”
Rittle nhìn thẳng vào mắt Lucas một lúc, rồi nói, “Tôi sẽ nhớ anh đó”.
“Tôi nghĩ anh đã gặp vợ tôi,” Lucas đáp. Ritter chớp mắt.
Ritter quay lưng bỏ đi. Hắn đã phạm ít nhất một tội giết người, có khả năng là hai, nhưng hắn không phải là tay chuyên nghiệp hay tội phạm lão luyện - căn bản hắn là một quân nhân, một kẻ giết người theo lệnh, hoặc theo ý muốn của chính hắn, hắn không phải lo lắng chuyện bị khởi tố.
Những thằng lừa đảo ngu ngốc hẳn sẽ phản ứng với nhận xét của Lucas về Weather, tuy nhiên dân chuyên nghiệp sẽ chỉ hơi nhăn trán. Ritter đã chớp mắt; dân chơi bài xì phé gọi đấy là bí quyết đoán bài, nhưng với Lucas thì nó chẳng khác gì một lời thú tội.
Cái này không trình lên bồi thẩm đoàn được, nhưng nó đã xuất hiện.
Rae vươn vai, rồi nói, “Quyết định đóng vai quý ngài tế nhị đấy à?”.
“Tôi sẽ chẳng đạt được gì khi làm quý ngài tốt bụng hết, hơn nữa chúng ta không có đủ bằng chứng để tóm hắn, thế nên... thúc ép hắn tí cũng có sao đâu.”
Khi cuộc khám xét gần xong, Lucas bước vòng ra phía trước tòa nhà, thấy Armstrong đang tập trung kiểm tra chiếc xe tải. Kerr đang bận rộn với chiếc xe khác của Ritter, chiếc Miata Mazda MX-5 đỏ chót như xe cứu hỏa. Nó rất đẹp, Lucas nghĩ; quả xe của dân xế, hình như còn đắt hơn cả Porsche.
Bên trong xe tải chẳng có gì. Trong xe đã lắp GPS, tuy nhiên toàn bộ lịch sử đã bị xóa sạch. Đó là một dạng bằng chứng nhưng không hữu ích.
“Chúng ta có đủ cơ sở để chiến rồi,” Armstrong nói, “nhưng là nhìn nhận theo hướng tích cực thôi. Tôi nghĩ chúng ta có thể tạo ra bằng chứng vững chắc nào đó, chẳng hạn sợi vải tương đồng với sợi vải dùng làm đệm cho các súc gỗ”.
“Bao lâu sẽ có kết quả?”
“Tôi sẽ giục nhân viên phòng thí nghiệm. Mai ta sẽ biết được điều gì đó, nhưng chúng tôi có thể tìm kiếm ADN để đánh bại hắn, và chuyện đó sẽ phải mất vài ngày... hoặc thậm chí là vài tuần.”
“Nếu thượng nghị sĩ Mỹ gọi điện thúc giục thì liệu tiến độ có nhanh hơn không?”
“Chắc rồi,” Armstrong đáp.
Chẳng có gì trong chiếc Mazda. Bob đến bên cạnh Lucas rồi nói, “Tôi tin rằng thằng cha này có laptop. Khi xuống khỏi chiếc Miata, hai tay hắn trống không, trong xe chẳng có gì sất. Tôi tự hỏi hắn đã nhét nó vào đâu?”.
Lucas nhìn quanh bãi đỗ xe. Khuất sau khu chung cư, từ ngoài phố rất khó nhìn thấy khu đất này. Ritter không thể đánh xe vào đây hoặc đánh xe ra, vì ai đấy có thể nhận ra chiếc xe thể thao đỏ chót này ra vào mà không hề đỗ lại.
“Hắn không có cơ hội nào quẳng nó ra ngoài cửa sổ,” Lucas nói. “Tôi tự hỏi phải chăng có ai đó mách lẻo cho hắn biết chúng ta đang ở đây?”
“Bà Snyder chăng?” Đó là quản lý khu chung cư.
“Chúng ta cảnh cáo bà ta rồi. Với tôi bà ta là mẫu người luôn biết khi nào cần tránh xa rắc rối.”
“Chà... nhìn tất cả các cửa sổ này xem,” Bob nói, cả hai cùng ngước lên nhìn phía sau khu chung cư. “Chúng ta biết Ritter có bạn gái và nếu cô ả sống trên kia thì có thể gọi điện cho hắn.”
“Cũng là một khả năng,” Lucas đồng ý. “Tôi sẽ hỏi Snyder; có thể bà ta biết gì đó về mối quan hệ này.”
“Sẽ rất tốt nếu chúng ta tìm được cái laptop,” Bob nói. “Mấy cha kỹ thuật máy tính có thể biết nó được sử dụng ở Omaha hay ở Minneapolis, ngay cả khi các tin nhắn đã bị xóa sạch.”
Rae đến nhập bọn, rồi hỏi, “Tiếp theo làm gì đây sếp?”.
“Chúng ta kéo xe tải này về bãi giam xe Arlington. Chúng ta có tên của bốn kẻ có thể dính líu đến vụ đâm Weather, và những kẻ này cũng có khả năng liên quan đến vụ tấn công Smalls,” Lucas đáp. “Ngày mai ta sẽ truy tìm chúng. Tiếp tục tăng sức ép.”