Chương 19
Forte rà hai cuốn hộ chiếu qua cơ sở dữ liệu có liên quan xem Ritter có thể đã đi những đâu; sau bữa tối anh ta gọi lại cho Lucas, thông báo cả hai được sử dụng cho các chuyến đi sang châu u và quay về Mỹ.
“Hắn không ở lâu - Pháp hai ngày, Tây Ban Nha ba ngày, dùng một hộ chiếu; Pháp ba ngày, Đức hai ngày bằng hộ chiếu còn lại,” Forte nói. “Có thể tôi sai nhưng tôi nghi ngờ hắn đi du lịch để hợp thức hóa hai hộ chiếu. Thường họ sẽ không chú ý đến các hộ chiếu cũ mang dấu visa nhiều bằng hộ chiếu mới, nếu làm kiểm soát hộ chiếu anh sẽ hiểu. Những hộ chiếu này đã được kiểm tra rồi.”
Sáng hôm sau, Bob gọi sau khi tập thể dục, Lucas bảo mình sẽ ra ngoài đi dạo khoảng hai tiếng. “Tôi cần thời gian suy nghĩ, chỉ thế thôi. Nghĩ xem chúng ta có thể cứu rỗi được những gì. Như cậu đã nói, Ritter là cần câu của ta, và giờ ta phải có cần câu mới.”
Lucas quay về Georgetown, gần nơi anh ở và là nơi dễ chịu để tản bộ. Cuối cùng anh ghé vào một quán ăn, chén một chồng bánh kếp cùng thịt lợn muối xông khói, đọc tờ Post. Có một mục nhỏ ở trang ba về cuộc khẩu chiến giữa Smalls với Grant, nhưng chẳng có gì mới.
Khi thanh toán, anh trả bằng tờ 20 đô cuối cùng, khiến anh ngạc nhiên đôi chút. Anh đã thôi dùng thẻ tín dụng để trả các khoản tiền nhỏ ở nơi xa lạ - mỗi khi rút thẻ ra dùng lại làm tăng nguy cơ bị tấn công mạng - thế nên anh luôn mang theo một ít tiền mặt. Tiền trong túi anh hiếm khi dưới 100 đô. Anh rời khỏi quán ăn, trong túi chỉ còn 15 đô và ít tiền lẻ, vấn đề tiền mặt không đủ khiến sau gáy anh nhức nhối như bị kiến bò.
Anh vẫn chưa tính được bước tiếp theo.
Nhìn thấy ngân hàng Wells Fargo cách đó hai dãy phố, anh liền bước đến. Tra thẻ ATM vào máy xong anh bấm mật mã... rồi nhận ra các chấm chữ nổi Braille dưới dòng hướng dẫn nạp thẻ. Anh tự hỏi họ đưa chữ nổi vào máy làm gì, khi mà người mù sẽ rất khó nhìn thấy.
Tiếng ting ting vang lên trong đầu anh.
Anh rút tiền mặt nhét vào túi, gọi cho Rae. “Xuống trung tâm thương mại đi, - có thể cô sẽ cần mang theo laptop - và tải bảng chữ nổi chỉ gồm các chữ cái và số sau đó in ra. Tôi cần cô tìm hiểu xem nó hoạt động thế nào - đúng rồi, chữ Braille ấy. Kiểu là tìm hiểu cách đọc bảng chữ cái này ấy.”
“Ý anh là đọc nó bằng tay tôi ấy hả?”
“Không, không... tìm hiểu xem mỗi hoa văn chữ nổi nghĩa là gì - các chữ cái là gì, số là gì.”
“Ừm... Được rồi. Chúng ta đang làm cái gì thế?”
“Tìm mật mã cho laptop của Ritter.”
“Trong hệ chữ nổi à?”
“Còn nhớ mấy cái dấu chấm kỳ lạ trên mặt sau thắt lưng của hắn không?” Lucas hỏi. Anh nghe thấy cô hít vào một hơi.
“Lạy Chúa, có thể anh đoán chuẩn rồi đấy. Tại sao không tải bằng iPad của tôi luôn? Chớp mắt là xong thôi.”
“Hiện tôi không có cái thắt lưng ấy trong tay, nhưng dùng iPad ổn đấy. Tôi sẽ gọi lại cho cô khi có được thắt lưng. Hoặc chúng ta sẽ gặp sau tại khách sạn và cùng tìm mật mã.”
“Tôi tải luôn đây. Stump sẽ ngạc nhiên lắm... mà anh ta không hay như thế.”
“Chúng ta vẫn chưa biết đang có gì trong tay,” Lucas nói, “nhưng hướng đi này có vẻ đúng. Mật mã trên thắt lưng của hắn vừa đảm bảo yếu tố dài, lẫn ngẫu hứng, như hắn muốn, rất tiện lợi, xài được ở bất kỳ đâu và vào bất kỳ lúc nào, vừa không sợ quên vừa không sợ ai biết. Những người biết chữ nổi sẽ không thể thấy được nó, cô biết đấy vì...”
“Họ mù.”
“Đúng. Còn người sáng mắt sẽ không thể nhận ra chúng là mật mã.”
“Làm sao anh nhận ra được?” Cô hỏi.
“Nghĩ nhiều đến nó... tôi từng thấy các mật mã dạng chấm ở nhiều nơi khác nhau rồi,” Lucas nói dối. “Ý tưởng chữ nổi chợt đến trong đầu tôi thôi.”
“Rồi ngày nào đó anh sẽ phải nói thật với tôi,” Rae nói.
khi Rae lang thang trên mạng tìm kiếm bảng chữ nổi, Lucas gọi cho bác sĩ pháp y hạt Frederick, tự giới thiệu rồi nói chuyện với nhà điều tra Phòng Pháp y tên là Gates. “Anh có một thi thể đang ở đấy, tên là James Ritter đúng không?”
“Vâng.”
“Tôi cần qua đó xem thắt lưng của hắn,” Lucas nói. “Đó là thắt lưng giắt súng, với những con đỉa rộng như trên quần bò.”
“Anh đang muốn tìm gì thế?” Gates hỏi.
“Mặt sau thắt lưng. Có thể có một số... thông tin... trên đó. Thứ chúng tôi có thể tận dụng,” Lucas đáp.
“Thật sao? Tôi chẳng thấy gì hết.”
“Siêu năng lực của tôi mà,” Lucas nói. “Có thể một tiếng nữa tôi sẽ tới đó.”
“Tôi có thể chụp bằng iPhone của tôi rồi gửi cho anh trong bốn phút,” Gates nói.
“À vâng, anh cứ thử làm vậy xem sao. Tôi cần toàn bộ mặt sau dây lưng đó. Hiện tôi đang ngồi bên đường khu thương mại Washington, tôi sẽ chờ anh gọi lại.”
“Cơ mà bốn phút không xong đâu, phải cỡ chục phút đấy.” “Tôi sẽ đợi,” Lucas nói.
Đang ngồi chờ cùng chiếc iPad thì bảy phút sau Lucas nhận được ảnh, có ba tấm tất cả, đều rất cận cảnh, kèm một tin nhắn, “Từ trái sang phải. Có đúng các chấm này là mật mã không?”.
Lucas chẳng buồn trả lời, chỉ nhắn lại “Cảm ơn nhiều nhé,” rồi về thẳng khách sạn.
Lucas thấy Bob và Rae đang đợi trong phòng Rae. Cô để anh vào, ve vẩy chiếc iPad trước mặt anh và nói, “Bob và tôi đang tìm hiểu chữ nổi. Nó đơn giản lắm luôn. Anh vẫn nghĩ trên mặt thắt lưng kia là chữ nổi à?”.
“Tôi chắc chắn là thế,” Lucas đáp. Anh bật iPad, mở ảnh ra rồi cả ba cùng cúi xuống xem bên bàn làm việc, hai chiếc iPad xếp cạnh nhau. Lucas hỏi, “Làm sao chúng ta biết xem đầu nào trước?”.
Rae giải thích rồi Lucas nói, “Thôi cô đọc đi”.
Cô ấy làm theo, viết ra từng chữ cái hoặc con số trên tập giấy ghi chú. Khi cả ba xem lướt các tấm ảnh: có hai mươi tư biểu tượng: “c3cejd24lstpv319qubdo6g9”.
“Chẳng có ý nghĩa gì cả ngoài mật mã của cái gì đó,” Bob nói.
Lucas đấu tranh với bộ máy quan liêu của FBI để liên hệ được với Roger Smith, chuyên viên kỹ thuật máy tính. “Có laptop của Jim Ritter ngay cạnh đấy không?”
“Nó bị khóa rồi, nhưng tôi có thể lấy được trong vài phút.” “Tôi có vài con số cho cậu đây,” Lucas nói.
“Chờ máy nhé.”
Bob nói với Rae, “Nếu làm thế này mà hiệu quả, có thể tôi sẽ phải hôn mông Lucas mất thôi. Có thể cô sẽ không muốn nhìn cảnh đó đâu”.
“Mà cũng chẳng còn thời gian,” Lucas nói. “Nếu thế, chúng ta cần phải xuống Quantico và kiểm tra cái thứ này.”
Rae: “Sao phải thế? Anh ta có thể gửi thư điện tử cho chúng ta cơ mà.”
Lucas xoa mặt, rồi thở dài. “Chết tiệt. Cô biết đấy, có thể tôi vẫn chưa quen với việc không phải lúc nào cũng chạy đến mọi nơi để lấy các thứ nữa,” Lucas nói. “Tôi vừa định lái xe một tiếng đến phòng giám định pháp y để xem thắt lưng của Ritter. Nhân viên điều tra lại gửi tôi các bức ảnh chụp bằng iPhone trong có bảy phút. Cái cách nó tự dưng hiện ra đại loại khiến tôi hơi khiếp sợ.”
Smith gọi lại, nói, “Chúng tôi đang đẩy nhanh tiến độ. Phán đoán tốt nhất của anh vào lúc này là gì?”
Lucas đọc dãy số và chữ cái cho cậu ta, tay kỹ thuật viên gõ lại rồi nói, “Không được”.
“Có thể là viết ngược lại hay sao đó,” Lucas nói.
“Hoặc có thể là tôi gõ sai. Tôi sẽ đọc lại nó cho anh.” Cậu ta đọc lại, đến cuối dãy chữ và số cậu ta nói, “ddo6g9”.
Lucas nói, “Chờ đã. Chờ đã. Cuối dãy phải là bdo, chứ không phải là ddo...”
Cậu ta đáp, “Đợi một...” và sau đó, “Mở Được Khóa Rồi! Vào được rồi”.
“Tôi có thể qua xem, nhưng nếu cậu gửi được thứ này, sẽ còn nhanh hơn nhiều.”
“Tôi gửi được. À mà cô em làm việc cùng anh tên là gì ấy nhỉ?” Smith hỏi.
“Ý cậu là Rae à?” Lucas nhìn Rae.
“Vâng, cô nàng xinh xinh ấy... cầu thủ bóng rổ.”
“Rae.” Quay sang Rae, anh nói nhỏ: “Hắn say nắng cô rồi đấy”. “Bình thường mà,” cô ấy nói.
Smith: “Gửi cho tôi địa chỉ email của cả cô ấy lẫn của anh. Tôi sẽ gửi cho cô ấy một chuỗi giống như chuỗi anh vừa gửi tôi... một chuỗi khác, tất nhiên... Tôi sẽ gửi anh tất cả các đoạn văn bản và thư điện tử nén trong một tệp qua thư điện tử của anh. Chúng ta sẽ tách riêng ra để không kẻ nào có thể đọc được cả hai cùng một lúc. Anh sẽ cần phải nhập mã vào mới đọc được. Là loại mã một lần, sau khi anh đã dùng rồi thì không ai nhập lại được nữa. Kể cả chính anh cũng không được. Tất nhiên, nếu anh mở các tệp trên máy tính của mình rồi lưu lại dưới dạng văn bản thường, kẻ nào đó có thể cướp máy tính của anh và xem được chúng.”
“Tôi sẽ mở nó trên iPad. Tôi đặt chế độ vân tay rồi,” Lucas nói. “Chẳng phải tên Ritter này bị mất ngón tay sao?” Smith hỏi. “Phải,” Lucas đáp. “Tôi sẽ không làm thế đâu.”
“Cho tôi địa chỉ email của Rae đi.”
“Đừng đụng vào cô ấy,” Lucas nói.
“Này, tôi làm việc cho FBI. Trung thành, quả cảm, liêm chính16* - FBI đấy nhá.”
Smith nói rằng sẽ mất một lúc để nối các tệp lại với nhau, họ ngồi nghỉ ngơi xem chương trình trò chơi Nationals trong hai mươi nhăm phút, rồi iPad của Lucas reo chuông báo. Một phút sau, một chuỗi chữ cái và con số xuất hiện trên máy Rae: “Hey, sugar bun, I'd gr8ly like 2 take U out 4 a drink someday”17*.
chu Thich: 16* Khẩu hiệu của cục điều tra FBI.
chu Thich: 17* “Này bé yêu, anh rất muốn mời em đi uống nước một dịp nào đó”.
“Đó không thể là mật mã được,” Rae nói.
Bob: “Chắc là nó đấy. Còn nhớ cậu ta nói về việc dùng các câu thông thường làm mật mã không? Và những gì Lucas nói về chuyện say nắng cô ấy? Cậu ta đang vừa chuyển tin nhắn mã hóa vừa tán tỉnh cô cùng lúc đấy.”
“Anh ta trông đẹp giai mà,” Rae nói. “Cao ráo, thông minh.” “Nhưng hói,” Bob nói.
Lucas nói, “Lạy Chúa tôi, Rae, gõ lại cái thứ chết dẫm này cho tôi đi”.
Cô ấy làm theo, một tệp mới xuất hiện: mười hai văn bản và ba mươi thư điện tử.
“Không nhiều lắm,” Rae nói.
“Ritter tuân thủ kỷ luật mà,” Lucas nói. “Có khả năng hắn dọn sạch thứ không dùng đến.”
“Kể cả dù hắn biết chúng ta không thể bẻ khóa mà không biết mật mã?” Bob hỏi.
“Kể cả như thế,” Lucas đáp. “Nếu cậu có một thứ mình không cần nữa, thì vứt béng nó đi.” Nghĩ đến bản sao kê ngân hàng của Ritter, anh đỏ mặt.
Nhưng Ritter chẳng tuân thủ kỷ luật cho lắm.
Các tệp dài hơn bao gồm chi tiết các chuyến hàng đến Libya, Niger và Iraq của Heracles - nhưng không biết các chuyến hàng ấy có thể là gì - mà được Ritter, McCoy lẫn Moore hộ tống tới tận những điểm đến cuối cùng. Có tên người nhận và địa chỉ nhận, kèm theo các ghi chú vắn tắt về thời gian, thi thoảng là các dòng chữ bí ẩn khiến Lucas phải đề phòng: “Maziq rất đáng tin cậy và hiểu biết, luôn được bảo vệ cả về thân thể lẫn trên chính trường, thế nên cậu sẽ ổn khi đến đó,” và “Cậu không thể trông đợi vào sự hậu thuẫn của Jibril một khi phải đối mặt với tình huống khó khăn (chẳng có đâu). Phải hiểu rằng anh ta thuộc về bốn lực lượng dân quân khác nhau theo như chúng ta biết, và họ không thân thiện với nhau cho lắm, thế nên anh ta là kẻ sẵn sàng thay đổi đức tin như thay áo. Nếu anh ta thay áo...”.
Người khác nói “Mỗi khi không thấy va li của mình đâu, hãy kiểm tra ngay các dấu niêm phong khi tìm lại được chúng. Ngay cả khi xuống máy bay. Có hai khả năng: cái thứ chó chết này không thể ráp lại vào được hoặc chúng ta đang gặp rắc rối”.
Người thứ ba nói “Phải để ý OGA, ở đó chúng đầy rẫy”. “Tôi tự hỏi OGA là cái gì?” Lucas hỏi.
“Tôi biết đấy,” Bob đáp. “Từ viết tắt của ‘Cơ quan chính phủ khác,’ nghĩa là CIA.”
“Đã hiểu.”
“FBI cần xem cái này,” Rae nói. “Còn các thư điện tử thì sao?”
Hầu hết các thư đều được mã hóa. Chúng được gửi đến từ vài người làm ở Heracles, nhưng hầu hết đều nói những câu như “Chúng ta vẫn đi lúc hai giờ à?”.
Thế rồi họ tìm thấy các bản đồ.
Lucas nhấp chuột vào một bức thư có tiêu đề “Ở đây”, mở ra thì thấy hai bức ảnh chụp từ vệ tinh, phóng to các khu vực kín đáo ở West Virginia. Một ảnh có chấm đánh dấu một nơi có vẻ là điểm giao giữa đường mòn với đường làng, cách cabin của Smalls chưa đầy nửa dặm, trên bờ nam sông Potomac.
Bức thư còn lại hiển thị “con đường” bắt đầu từ điểm va chạm, nơi xe tải của Ritter đâm vào xe Cadillac của Smalls, đến con đường làng phía trên cabin, rồi đến vị trí vùi các súc gỗ gắn trên sườn xe tải.
Cả ba người cùng xem thư, nửa tin nửa ngờ, cho đến khi Bob gõ vào màn hình nơi con đường mòn giao với đường làng. “Đây là một báo cáo do thám, lên kế hoạch vụ tấn công. Ai đó đã cố ý theo dõi Smalls - ở đây. Khi họ rời khỏi cabin, người đó sẽ gọi cho Ritter, ngồi trong xe tải, sau đó bước ra nơi xe tải sẽ đón - ở đây. Người đó được đón và chúng sẽ lái đến nơi vùi các súc gỗ. Tiếp theo chúng tiến lên đồi và quay về D.C.”
“Nhìn dấu thời gian xem,” Lucas nói. “Là bao lâu nhỉ, năm ngày trước khi Smalls bị đâm à? Chắc chắn chúng phải theo dõi ông ấy, biết rằng ông ấy sẽ lên đó cùng Whitehead.”
“Nếu chỉ theo dõi thôi anh sẽ không biết được đâu,” Rae nói. “Chúng đã nghe lén ông ấy.”
Bức thư được gửi cho Ritter từ Moore.
Lucas nói, “Chúng ta cần cho FBI biết chuyện này. Tiếp theo chúng ta đến lục soát nhà Moore. Hắn sẽ bị nướng chín. Hắn chính là cần câu mới của chúng ta. Câu hỏi duy nhất bây giờ là, nên tống giam hắn hay giật dây hắn?”.
Lucas lại vất vả vượt qua bức tường quan liêu của FBI, cuối cùng cũng liên hệ được với trợ lý của Jane Chase. Anh ta cho biết Chase đang dự hội nghị. Lucas nói, “Chuyện này cực kỳ hệ trọng. Ngay bây giờ anh bước vào phòng họp, nói với bà ta rằng Cảnh sát Tư pháp Mỹ gọi tới cung cấp thông tin mà bà ta cần. Bà ta sẽ biết anh đang nói về cái gì”.
Tay trợ lý ngần ngừ rồi lên tiếng, giọng có vẻ cáu tiết, “Được, tôi sẽ làm thế, nhưng tôi hy vọng anh không khiến tôi gặp rắc rối”.
“Tôi hứa sẽ không có chuyện đó đâu.”
Hai phút sau, Chase nói, “A lô?”.
“Lucas Davenport đây, cảnh sát tư pháp từ cuộc họp...”
“Tôi nhớ mà,” bà ta đáp, giọng khô khốc như cát sa mạc. “Anh muốn gì?”
“Bà đã biết một trong các mục tiêu của chúng ta, James Ritter, bị giết rồi chứ?”
“Có, tôi được thông báo rồi. Forte đã gọi.”
“Chúng tôi có được laptop của Ritter...”
“Và tôi hiểu là nó được mã hóa rất ác.”
“Đúng. Nhưng sáng nay tôi cùng các cảnh sát khác đã bẻ khóa được rồi. Chúng tôi có một số tài liệu về các chuyến hàng từ Heracles chuyển tới Libya, Iraq và Niger, cho dù chúng không nói rõ các chuyến hàng đó là gì. Rõ ràng là chúng không muốn bất kỳ ai biết đến. Theo quan điểm của chúng tôi, điều quan trọng hơn là rõ ràng tài liệu này xác định một nghi phạm khác có tên là Moore tại cabin của Thượng nghị sĩ Smalls. Ngoài ra nó còn định vị chính xác nơi chúng vùi các súc gỗ chúng tôi thấy dính sơn từ chiếc Cadillac của Smalls. Chúng tôi đang nghĩ đến chuyện lục soát nhà Moore ngay lập tức. Câu hỏi là chúng tôi nên tống giam hắn hay biến hắn thành con rối? Hoặc chúng tôi muốn biết liệu FBI có ý tưởng nào khác không?”
“Chờ đã. Anh đã bẻ được khóa rồi à? Các chuyên gia bảo tôi họ không làm được cơ mà,” bà ta nói.
“À vâng... biết nói sao nhỉ? Chúng tôi là cảnh sát tư pháp mà.”
Sau một hồi cân nhắc, bà ta nói, “Tôi còn mắc kẹt ở đây đến đầu giờ chiều, nhưng sau đấy thì rảnh. Hãy đến đây vào lúc bốn giờ. Chúng ta sẽ gặp nhau ngoài hành lang. Mang theo các tài liệu các anh đã tìm thấy nhé. Chúng tôi sẽ cử vài chuyên gia xem xét chúng”.
Lucas nói anh chàng máy tính tại Quantico có thể cung cấp tài liệu đấy trong vòng bảy phút, bà ta nói, “Tuyệt. Tôi sẽ lấy từ chỗ cậu ta. Tôi đánh giá cao sự chu đáo của anh. Hẹn gặp lại anh vào bốn giờ chiều”.
Bà ta gác máy, Lucas nói với Bob và Rae, “Có một phụ nữ không chỉ nghiêm nghị thôi đâu mà còn hách xì dầu nữa đấy. Thật kinh khủng”.
Rae nói, “Anh cũng nên hách xì dầu thế mới leo cao được như bà ta”.
“Giống như cô ấy hả,” Lucas nói.
Rae đáp, “Không. Tôi chỉ sẵn sàng bắn chết bất kỳ thằng đần nào ngu xuẩn đến mức chạy trốn tôi thôi. Việc mà tôi luôn sẵn sàng. Và tất nhiên, tôi còn phải chăm sóc Stump nữa.”
“Tôi đời đời biết ơn đấy,” Bob nói.
Lucas kiểm tra điện thoại di động của anh. “Bốn giờ chiều - còn ba tiếng nữa. Tôi có thể tập tành một lát. Chứ đi mua sắm thì nóng chết mẹ.”
“Ngủ trưa thôi,” Rae nói. “Hoặc tôi có thể xuống Quantico gặp Smith và đi uống gì đó. Anh ta có thể xoa bóp lưng cho tôi. Tôi có thể chải tóc cho anh ta.”
Bob nói, “Tôi đang nghĩ...”.
Rae: “Này, này. Anh biết tôi nói gì về chuyện đó không.” “Chữ ‘S’ trên thắt lưng của Ritter nghĩa là gì nhỉ?”
Lucas hỏi, “Cái gì cơ?”.
“Có một chữ ‘S’ ở cuối mật mã. Nếu các chấm là một mật mã, thì chữ ‘S’ kia cũng có thể có ý nghĩa đó.”
Lucas lấy iPad ra, mở các tấm ảnh chụp thắt lưng của Ritter. Bob đã đúng, có một chữ “S” được viết bằng thứ mực đen giống các chấm chữ nổi, cho dù Lucas không chắc chắn biểu tượng này có thực sự là chữ “S” không. Chữ cái đầu, hoặc biểu tượng này - hoặc bất kể là gì đi nữa - được thể hiện bằng hai đường song song, với một cạnh ngắn hơn cạnh còn lại. “Nó giống hình dạng nào đó hơn là một chữ cái thực sự. Như một con đường hình chữ S,” Lucas nói.
“Thế ngớ ngẩn lắm. Ai mà nhớ được con đường hình chữ S?” Rae hỏi. “Nếu thế anh sẽ được lợi gì chứ?”
“Có thể là con sông chăng?” Lucas gợi ý, Rae lắc đầu.
Họ ngồi đó nhìn chằm chằm nó một lúc, rồi Lucas nói, “Mẹ kiếp, cùng nghĩ nào”.
Một giây sau, Bob nói, “Anh biết trông nó giống cái gì không? Giống cái xi phông dưới bồn rửa. Có thể giống cái chỗ anh giấu thứ gì đó nho nhỏ. Một chiếc USB chẳng hạn?”.
Rae và Lucas nhìn nhau, rồi lại nhìn chiếc iPad, Rae nói, “Chết tiệt, chúng ta đã bỏ qua nó. Bây giờ phải quay lại căn hộ của Ritter. Rồi quay về đây lúc bốn giờ”.
Trên đường đi, Lucas gọi cho Russell Forte, kể cho anh ta nghe về cuộc gặp gỡ với FBI. Forte nói mình sẽ tới đó, có khả năng O'Conner sẽ đi cùng để tăng thêm sức nặng. Xong xuôi, Lucas gọi lại cho quản lý khu chung cư của Ritter, hỏi xem có nhân viên bảo trì nào ở đấy không. “Chúng tôi cần anh ta sửa ống nước,” anh nói.
Khi đến nơi, cả ba thấy anh chàng bảo trì, tính tình phớt Ăng lê với đôi mắt xanh ướt át, đang đợi họ. Anh ta bảo có thể họ vẫn chưa xem hết mọi thứ, dù căn nhà gần như đã bị lục soát kỹ rồi, nên anh ta không thấy ngạc nhiên khi ba cảnh sát mặc complet xuất hiện đề nghị tháo rời bồn rửa.
Họ cùng vào trong bếp, nhưng không tìm thấy gì trong xi phông.
Trong buồng tắm, anh ta ngắm cái ống xi phông rồi nói, “Cái thứ này đã bị tháo ra vài lần rồi, nhưng không phải tôi làm. Tôi là người duy nhất được quyền làm thế”.
Tay bảo trì tháo đoạn ống cong ra, thò tay vào trong lấy ra một cái ống nhựa, có chiều dài và đường kính bằng ngón tay út của Lucas. Hai đầu quấn băng dính.
Anh ta trao nó cho Lucas và nói, “Băng dính ống mềm tản nhiệt. Nhờ nó nước không vào trong được. Không thể đặt nó trong bếp vì rác trôi xuống có thể kéo cái ống này theo, làm tắc bốn rửa. Chẳng có cái gì đổ vào bồn rửa này ngoài nước, xà phòng và tinh thể dạng sợi”.
Trong khi tay bảo trì gắn lại các bồn rửa như cũ, Lucas mượn dụng cụ cắt mở đa năng của Bob để cắt băng dính khỏi ống nhựa. Anh lấy ra một chìa khóa căn hộ trông có vẻ lạ lạ.
“Két an toàn,” Rae nói. “Chuyện này có vẻ ổn đấy.”
Lucas gọi Forte. “Tôi cần hai thư ký và một lệnh khám xét nữa, phải thật nhanh đấy.” Anh giải thích, Forte không chắc họ có cần lệnh khám xét nữa hay không vì Ritter đã chết, tuy nhiên anh ta vẫn cho rằng có lệnh khi họ không cần còn tốt hơn cần lệnh nhưng lại không có. “Tôi sẽ viết đơn xin và lấy cho anh.”
Các thư ký bắt đầu gọi đến các ngân hàng trong vùng, sử dụng ba cái tên: tên của chính Ritter và những cái tên trên hai hộ chiếu họ tìm thấy dưới tấm thảm. Một người tìm thấy tên David Havelock tại Citibank cách đó nửa dặm. Forte đang ở cách đó không xa, tại trụ sở Cảnh sát Tư pháp, anh ta nói sẽ gặp họ tại đó cùng lệnh khám xét.
Lucas nói, “Đi thôi”. Họ ra ngoài và lao vào cái nóng. Họ đến ngân hàng trước Forte, gặp giám đốc chi nhánh, nói cho bà ta biết chuyện sắp xảy ra. “Có lệnh là ổn rồi,” bà ta nói, sau khi xem thẻ của họ, “nhưng tôi cần phải gọi người đến phá khóa.”
Lucas rút chìa khóa trong túi ra. “Chúng tôi có chìa khóa của Ritter đây rồi, ngoài ra là hộ chiếu hắn dùng để tiếp cận két an toàn bằng danh tính giả.”
Bà ta xem hộ chiếu và chìa khóa, rồi lẩm bẩm, “Đúng, đây là một trong các két an toàn của chúng tôi. Két to lắm. Tôi nghĩ mình nhớ mặt quý ông này. Anh ta rất đẹp trai”.
“Giờ thì bớt nhiều rồi,” Rae nói.
Forte xuất hiện. Bộ đồ trên người ướt đẫm mồ hôi nhưng trông anh ta vẫn khá bảnh bao, rồi trình lệnh khám xét. “Anh biết tôi không quen đến hiện trường thế này. Tôi hợp việc bàn giấy hơn việc chân tay.”
“Chúng tôi biết mà, nhưng để được tuyên dương làm thực địa thì anh chàng văn phòng chịu khó tí nhé,” Rae nói.
“Chưa từng nghĩ đến chuyện đó luôn,” Forte đáp. “Có lẽ tôi nên mang súng theo nhỉ.” Tất cả họ cùng trố mắt nhìn, anh ta vội nói thêm, “Được rồi, có lẽ là không nên”.
Họ theo viên quản lý xuống hầm ngầm, cùng đi có mấy phụ nữ quản lý sổ sách đăng ký và cất giữ các chìa khóa chính. Tủ bật mở ngay lần thử đầu tiên, người phụ nữ lấy đồ bên trong ra rồi nói, “Nặng thật. Đặt nó lên bàn rồi hẵng xem”.
Cái bàn thực ra là một hốc riêng. Họ xua hết nhân viên ngân hàng ra ngoài, tụ tập xung quanh khi Forte mở nắp két an toàn, ngó vào trong, rồi Bob nói, “Ôi trời ơi”.
Những thứ bên trong gần đầy đến miệng. Tầng thứ nhất, dày sáu hoặc tám phân, là một chồng tài liệu bằng tiếng Anh, Pháp và tiếng Ả Rập. “Các hợp đồng giao hàng,” Rae nói, lật qua mấy bản. “Súng đạn. Ôi lạy Chúa, các tên lửa phòng không.”
“Ritter cất giữ các tài liệu này nhằm bảo vệ bản thân, các hồ sơ hộ mệnh của hắn. Để phòng hờ,” Lucas nói.
“Có vẻ cũng hiệu quả đấy, nếu chúng ta đoán đúng về kẻ đã giết hắn,” Rae nói. “Có thể mục đích không phải là bảo vệ bản thân, mà là trả thù.”
Dưới tầng thứ nhất là một cái hộp mỏng, phẳng bằng nhựa, giống hệt hộp đựng đồ câu cá của Lucas. Bên trong là hơn hai mươi ổ USB.
Tầng thứ ba bao gồm tiền mặt - các tờ 100 đô và các tờ 500 euro - vài đồng xu vàng, cùng ba hộ chiếu nữa. Họ đếm nhanh lượng tiền mặt, ước tính số lượng vàng, nhìn vào kết quả máy tính trên di động. Forte nói, “Hắn đang tích cóp một khoản tương đương một triệu đô tiền mặt. Các tờ 500 euro giúp hắn tiết kiệm thời gian hơn”.
Tám mươi đồng xu vàng góp vào tổng số cuối cùng hơn 100.000 đô.
Rae quay ra hành lang lấy một cái thùng carton của ngân hàng từ tay bà quản lý. Forte khai xong xuôi vào tờ lệnh khám xét rồi ký tên, viên quản lý mang tờ lệnh đi sao in, sau đó họ cho tất cả vào thùng mang ra xe cho anh ta.
“Đến tòa nhà Hoover sẽ phải mất ba mươi phút,” Forte nói, “Chúng ta có thể bị chậm một chút, đặc biệt nếu tôi lái không được nhanh. Và tôi sẽ lái thật chậm. Trời ơi, một triệu đô nằm ngay dưới chân. Có thể tôi sẽ lái thực sự chậm đấy, tôi sẽ đến sân bay Reagan rồi bay tới Panama”.
“Hãy nghĩ đến vợ anh cùng lũ nhóc,” Bob nói.
Forte đáp, “Đó là việc tôi đang làm đây”.