← Quay lại trang sách

Chương 20

Sếp của Forte, Gabe O'Conner, đang đợi họ bên ngoài tòa nhà Hoover. Trông thấy Forte tay bê cái thùng, ông ta liền nói đùa, “Tiền đấy à?”.

Forte đáp, mặt nghiêm túc, “Hơn một triệu, chúng tôi nghĩ vậy, dù chúng tôi không có thời gian tính theo tỷ giá đồng Euro. Hoặc tỷ giá vàng hiện tại”.

O’Conner hết nhìn Forte, Lucas, Rae sang Bob rồi lại nhìn Forte. “Các người muốn giỡn tôi phải không?”

“Đó có thể không phải là thứ quan trọng nhất,” Lucas nói. “Chúng tôi lấy nó ra từ két an toàn của Ritter; có rất nhiều hồ sơ CYA18* trong đó, rõ ràng là các thương vụ vũ khí bất hợp pháp.”

chu Thich: 18*CYA là hoạt động được thực hiện bởi một cá nhân để bảo vệ bản thân khỏi những chỉ trích có thể xảy ra sau đó, hình phạt pháp lý hoặc hậu quả khác.

“Các anh tìm thấy... những vụ thú vị nhỉ,” O'Conner nói. Ông ta nhìn đồng hồ. “Đi thôi. Russell, vừa đi vừa nói cho tôi nghe về vụ này. Tôi không thích bị muộn nhưng cũng không muốn thành thằng ngu trong văn phòng.”

Forte bắt đầu nói liên tục ngay cả khi họ có người hộ tống. Anh ta nói nhanh - và chia thành từng đoạn, Lucas nghĩ. Nếu đánh máy lại những gì Forte nói, có thể dễ dàng in ra thành bài luận văn. Suốt chặng đường tới phòng họp, O'Conner lắng nghe và gật đầu không ngừng như gà mổ thóc. Phòng họp vẫn chẳng có ai, như lần đầu tiên họ đến đây, cho đến khi Jane Chase cùng đoàn tùy tùng mặc đồ công sở của bà ta xuất hiện. Bà ta mang theo chiếc cặp đựng tài liệu bằng nhôm.

Khi tất cả đã an tọa, Forte đứng dậy, ném phịch đống tài liệu xuống bàn. Tiếp theo là các ổ đĩa USB, hai hộ chiếu, một xấp tiền mặt, cuối cùng là những đồng tiền xu vàng, rồi ngồi xuống.

“Mấy thứ này từ đâu ra thế?” Chase hỏi.

Lucas mỉm cười, giơ tay giả vờ xoa xoa mũi. Họ không hề hỏi “Bao nhiêu?” hay thậm chí là “Lạy Chúa tôi”. Vàng và tiền mặt vẫn chưa đủ nhiều để gây ấn tượng với cái đám quan liêu đặc thù này.

Forte nhìn Lucas, rồi đáp, “Anh nói một lúc đi”.

Lucas bắt đầu từ chiếc laptop và chồng tài liệu mã hóa của Ritter, giải thích cách mật mã được ngụy trang - cho dù khá lộ liễu - trên mặt sau dây lưng của Ritter. Tiếp theo anh giải thích phát hiện bất ngờ của Bob về chữ “S” trên chính sợi dây lưng này và chiếc chìa khóa két an toàn.

Một người phụ nữ đi cùng Chase, nói với Bob, “Anh cho rằng đó là ống thoát nước à? Sao anh lại nghĩ vậy?”.

Bob đáp, “À trông cũng giống mà. Phần thiết kế ấy”.

Bà ta nói, “Tôi không nghĩ mình từng trông thấy một cái ống thoát nước”.

“Có thể chị không phải kiểu người thích tự sửa chữa đồ lặt vặt trong nhà,” Bob nói. “Tôi đã thấy vài cái ống như vậy rồi. Chúng thú vị lắm, nếu chị thực sự chú ý.”

“À vâng.”

Lucas giải thích họ không có thời gian xem hết các tài liệu ở ngân hàng. “Nhưng có vẻ như Ritter đang thu thập các tài liệu sẽ bảo vệ hắn, trong trường hợp Heracles vì lý do nào đấy quyết định bán đứng hắn,” Lucas nói. “Có rất nhiều hợp đồng về buôn bán vũ khí, bao gồm cả tên lửa phòng không, hàm ý rằng các thương vụ này là bất hợp pháp. Hoặc ít nhất là không chính quy.”

“Các anh định làm gì với chúng?” Chase hỏi.

“Chúng tôi định giao hết cho bà,” Lucas đáp, “tất cả luôn.” Chase khẽ nở nụ cười mỉm lộ vẻ thỏa mãn. “Mục tiêu của chúng tôi là âm mưu ám sát Thượng nghị sĩ Smalls. Nếu người của bà giải quyết xong đống này bằng pháp lý - thật nhanh - và cho chúng tôi biết kết quả, chúng tôi sẽ dùng nó để đối đầu với hai kẻ có liên quan đến các chuyến hàng này. Chúng tôi cần làm chúng quay cuồng. Sẽ phải làm thật nhanh, ngay lúc này, chúng biết bọn tôi đang tới gần, chúng đã chuẩn bị các luật sư cho những nghi phạm chính. Chúng tôi đã nói chuyện với hai người trong số chúng, và đều bị đuổi về... Bà biết rồi đấy.”

“Cút mẹ mày đi ấy hả?” Chase đáp, khô khốc.

“Chính xác,” Lucas nói. “Chúng tôi còn chẳng có đòn bẩy nào.”

“Thế các anh muốn theo đuổi ai?” Chase hỏi. “Nêu cụ thể đi?”

“Bốn cái tên,” Lucas đáp. “Bà biết hết rồi đấy: Claxson, Parrish, Moore và McCoy. Chúng tôi nghĩ mình có thể tóm cổ Moore ngay bây giờ, và chúng tôi hy vọng sẽ đúng quy định. Nếu bà xem bản đồ trong các tài liệu mã hóa...”

“Tôi có xem rồi. Cuộc phục kích cabin của Smalls.”

“Chuẩn.”

“Các anh có thể tóm hắn với lý do này, cùng động cơ suy diễn khác nhưng mong manh lắm,” bà ta nói.

“Đó là lý do tại sao chúng tôi cần một ai đó khác đối địch với hắn. Đối địch với tất cả bọn chúng. Bà có thể tìm thấy người đó trong những tài liệu này.” Anh vỗ vỗ nhẹ chồng giấy trước mặt Forte. “Nếu không chúng tôi sẽ phải bàn tới khả năng trấn áp một kẻ có thể tham gia tích cực vào ít nhất hai vụ án mạng, và có thể là ba vụ tùy thuộc vào ai là kẻ giết Ritter.”

Chase nhăn nhó: “Tôi ghét phải làm chuyện này”.

“Tôi cũng thế.”

Chase lật qua các trang tài liệu, mở cặp tài liệu và rút di động ra, bấm hai số rồi nói, “Cậu xuống đây được không?”.

Bà ta ngắt máy, nói với O'Conner và Forte, “Tôi sẽ phải nhờ trợ lý đếm tiền và đống xu vàng, rồi gửi biên lai cho các anh để hoàn thành hồ sơ.” Bà ta quay sang Lucas. “Tôi sẽ bảo cậu ta sao chép toàn bộ tài liệu để anh có thể đọc. Đừng làm mất nhé. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, sau khi tôi có cơ hội tiêu hóa hết cái đống này”.

Quay sang các đồng nghiệp mặc complet, bà ta nói, “Mọi người hãy giữ liên hệ với bất kỳ ai hẹn mọi người tối nay. Chúng ta sẽ quay lại đây sau một lúc nữa”.

Tất cả cùng gật đầu đồng ý.

Trợ lý của Chase thò đầu vào từ ngoài cửa; trông cậu ta giống hệt hình ảnh học viên tốt nghiệp ở Dartmouth, “Thưa sếp, sếp gọi em à?”.

Mất nửa tiếng để sao chép các tài liệu, với sự giúp sức của hai thư ký nữa. Lucas thu lại hết các bản sao, chuẩn bị ra về cùng Bob và Rae. Lập hồ sơ số tiền kia thì mất nhiều thời gian hơn; không chỉ là kiểm đếm mà còn sao chụp không dùng mực ướt từng tờ tiền một, nhờ thế Cục Cảnh sát Tư pháp sẽ có hồ sơ giấy tờ đầy đủ về từng tờ tiền và tổng số tiền. Forte sẽ phải đợi. O'Conner đã ra về, trước khi chia tay ông ta nói, “Mọi người làm tuyệt lắm”.

Lucas và Forte hẹn sẽ nói chuyện vào sáng hôm sau. Khi mọi người chuẩn bị ra về thì trợ lý của Chase lại thò đầu vào, nói, “Căn cứ theo chênh lệch giá mua-bán và tỷ giá hối đoái hôm nay, tổng số tiền là một triệu ba mươi lăm ngàn sáu trăm hai mươi đô. Và năm mươi hai xu”.

“Cậu về nhà nghỉ được rồi,” Bob nói.

Vừa quay về văn phòng khi công việc của thư ký đã xong xuôi, Chase bắt gặp họ tại tiền sảnh.

“Tôi muốn nói rằng tôi rất biết ơn những gì mọi người đã làm,” bà ta nói. “Thực sự rất hữu ích. Chúng tôi từng cố gắng theo dõi hoạt động kiểu này, nhưng phần nhiều chúng đều diễn ra vô cùng kín đáo, được xem là tuyệt mật. Nhiều tài liệu bị mã hóa, hoặc chỉ đơn giản là bị tiêu hủy, rất khó cho chúng tôi tìm thấy điểm xâm nhập. Đây có thể chính là điểm xâm nhập đó. Đây là một thứ cực kì hữu ích.”

“Đừng quên âm mưu ám sát,” Lucas nói. “Mấy thứ kia có vẻ tốt đấy, nhưng rốt cuộc chúng chỉ tổ làm đầy trang nhất của tờ Post thôi.”

“Chúng tôi hiểu mà. Ngày mai ta sẽ nói đến chuyện tóm cổ một số nhân viên của Heracles,” Chase nói. “Nhưng cũng đừng mong chờ quá nhiều. Chúng tôi phải trải qua rất nhiều thủ tục tẻ ngắt. Tôi sẽ cố gắng đơn giản hóa sau cuộc nói chuyện với bạn của các anh, Phó giám đốc Mallard, nhưng tôi chả biết ông ta có quan tâm không.”

“Bà cứ bảo nếu ông ta không quan tâm, tôi sẽ đạp thẳng vào mông ông ta,” Lucas nói.

“Được. Chắc chắn tôi sẽ nói thế,” Chase đáp, lần thứ hai nở nụ cười mỉm hiếm hoi.