Chương 21
Sau cuộc gặp gỡ giữa Lucas cùng các cảnh sát với FBI, Claxson kéo John McCoy và Kerry Moore vào phòng họp phía sau, đóng chặt cửa lại, rồi nói, “Chúng ta gặp rắc rối rồi. Có thể cả ba thằng chúng ta, nhưng đặc biệt là hai cậu đấy”.
McCoy và Moore liếc nhìn nhau. Moore hỏi, “Chuyện gì thế?”.
Hai người trẻ tuổi hơn trông rất giống nhau: Đều cao khoảng mét tám, người chắc nịch, lực lưỡng với hai bàn tay rám nắng và gương mặt khó đăm đăm. Trong khi McCoy có mái tóc vàng dâu thì Moore lại có tóc đen. Cách di chuyển của hai người trông giống cầu thủ chốt golf hai trong một giải lớn.
Claxson hít một hơi sâu rồi thở hắt ra, tỏ vẻ mệt mỏi giả tạo. “Là Davenport. Y đã quay lại đây...”
“Y bỏ rơi vợ à?” McCoy hỏi. “Thằng chồng tốt ghê.”
“Vợ y về nhà rồi và đang phục hồi. Có một chuyên mục trên tờ St.Paul, tay phóng viên tên là Soucheray nói rằng anh ta đang nói chuyện với một tên cớm, và biết rằng giờ đây họ xem cái chết của Last là án mạng, chứ không phải tự sát.”
Moore nói, “Chết tiệt. Làm sao...?”.
“Cha phóng viên này bảo Last có tiền sử bệnh tim. Hắn không thể chạy hết nửa dãy phố được. Dù là kẻ nào đâm vào xe của vợ Davenport, hắn chạy suốt hai dãy phố - và chạy rất nhanh. Các cậu biết Jim chạy thế nào rồi đấy.”
“Mẹ kiếp,” McCoy nói. Anh ta đứng dậy, bước vòng quanh ghế, cào tay vào mái tóc, rồi lại ngồi xuống. “Có ai nói cho chúng ta biết đâu. Đó là thứ mà chúng ta cần được biết. Tin tình báo ngu dốt có thể giết chết chúng ta.”
“Đúng vậy, Davenport quay về rồi, chuyện gì xảy ra tiếp theo hẳn các cậu đã biết. Jim Ritter bị giết. Chúng ta có được bản báo cáo giải phẫu từ các hồ sơ của bên pháp y...”
Claxson đẩy báo cáo qua bàn về phía McCoy. “Có vẻ như Jim bị trấn nước19* rồi bị bắn ở khoảng cách gần, trúng tim. Bị hành hình. Hắn đang nhìn thẳng vào nòng súng thì chúng bóp cò.”
chu Thich: 19*Hình thức tra tấn mà nạn nhân bị trói chặt và bị dội nước vào mặt, làm ngạt thở và hít nước vào phổi, gây cảm giác tương tự khi sắp sửa chết đuối.
Moore hoài nghi. “Ông nghĩ Davenport và mấy tên cớm kia làm thế à?”
“Không có bằng chứng. Tất cả những gì chúng ta biết là Jim biến mất và rồi xuất hiện tại một hố rác. Tuy nhiên ban đầu hắn bị tra tấn, đó là lúc Davenport ở đây và y là kẻ sát nhân. Y đã giết gần mười thằng khi còn làm cớm, vài vụ trong số này vẫn còn rất đáng nghi. Y luôn xử lý mọi việc theo kiểu cứng rắn, điều đó giải thích cho vài vụ... Quan trọng là giết người không phải là chuyện khiến y lo lắng.”
“Chúng ta đã phạm sai lầm khi đuổi theo vợ y,” Moore nói với McCoy. “Hồi tôi kết hôn, nếu kẻ nào muốn làm hại Jeannie, chắc tôi sẽ giết chết hắn mất.”
McCoy cười toét, rồi nói, “Thật may cho chàng trai đó, hắn chỉ ngủ với cô ta thôi”.
“Chết đi,” Moore đáp, nhưng cười to. Rồi anh ta nói với Claxson, “Có lẽ đã đến lúc tìm việc ở chỗ khác rồi. Như Niger chẳng hạn. Biến mất khoảng hai năm”.
Claxson nói, “Cũng là một lựa chọn. Lựa chọn khác nữa đó là loại bỏ Davenport. Chẳng ai muốn làm thế cả vì sẽ thu hút sự chú ý, nhưng Davenport là kẻ duy nhất có thù oán... cá nhân... đủ sâu nặng để theo vụ này đến cùng”.
Moore ngờ vực. “Thế nếu găm vào tim y một viên 338 cách đó sáu dãy phố thì sao? Sẽ thu hút sự chú ý - mà kiểu gì bọn mình chả bị săm soi...”
Claxson lắc đầu. “Không thể khử y theo cách chuyên nghiệp được. Phải tìm cách khác. Một tai nạn, một vụ trấn lột, bất kỳ cái gì. Chúng ta vẫn đang nghĩ đến chuyện ép y phải thoái lui khoảng hai tháng, để chúng ta có thể thoát khỏi chuyện này.”
McCoy và Moore lại nhìn nhau, McCoy nói, “Vậy nếu y chỉ bị ốm - ý tôi là ốm thật sự ấy thì...”.
“Cậu biết cách làm y bị ốm à?” Claxson hỏi.
“Không, nhưng người khác thì có,” McCoy đáp.
Moore lắc đầu. “Vớ vẩn. Chúng ta không biết làm đâu. Vấn đề ở chỗ, chúng ta khử người phụ nữ trong hồ sơ đó, người đi cùng xe với Smalls. Nếu chúng ta có bị bắt hay bị nhận diện, thì cũng chỉ như đáy bể mò kim. Còn nếu chúng ta giết y, chúng ta chỉ làm thế khi đã có kế hoạch đào tẩu. Tôi sẽ không náu mình trong cái khách sạn chết tiệt nào đó mà chẳng có thông tin tình báo rõ ràng, chẳng biết các máy quay nằm đâu, rồi suy nghĩ cái ý tưởng ngu ngốc nào đó như đầu độc y bằng khí gas, hay giết y bằng bệnh thủy đậu hay sao đó.”
McCoy đáp, “Cậu nói đúng”.
Moore nói với McCoy: “Tôi đang nói Niger kìa”. Anh ta nhìn Claxson. “Trừ phi hai người tìm được chỗ tốt tại Syria, hoặc ở cùng bọn người Kurd.”
Claxson nói, “Chúng ta đang nói về Nhà Trắng. Chúng ta đưa mụ vào đó, mụ biết rõ chúng ta biết cái gì, chúng ta có thể có được mọi thứ mình muốn. Bất kể cái gì. Anh muốn mười triệu đô hả? Không thành vấn đề. Hai mươi triệu đô hả? Cũng không thành vấn đề luôn”.
“Trừ phi mụ biết thêm hai thằng nữa như chúng ta để giải quyết vấn đề,” Moore nói.
Claxson lắc đầu. “Nằm mơ đi. Tiền thì dễ thôi. Giết chết tất cả chúng ta sẽ khó hơn đấy. Và nguy hiểm nữa.”
Họ ngồi nhìn nhau thêm một lúc nữa.
Claxson đứng dậy, cầm báo cáo giải phẫu lên và nói, “Nghĩ cách đi. Tôi cũng sẽ cố gắng tìm hiểu. Trong trường hợp xấu nhất, chúng tôi sẽ cấp cho các anh một lọ thuốc sốt rét để các anh biến mất”.
Claxson tiến thẳng ra cửa, nhưng trước khi ông ta đi, McCoy nói, “Này. Jim có thằng em trai song sinh. Một kẻ khá quyền lực đúng không? Hắn như là thiếu tá hay là trung tá rồi, có làm việc trong đội Delta không? Tôi nghĩ bọn họ gắn bó lắm, anh em trai...”.
“Trung tá,” Claxson đáp.
“Nếu chúng ta xúi hắn khử Davenport thì sao? Hắn bị bắt... chẳng liên can gì đến tụi mình hết.”
Claxson cắn môi, suy nghĩ rồi nói, “Có thể. Thậm chí hẳn sẽ chẳng cần phải giết y, chỉ cần dọa cho y sợ chết khiếp hay làm gì đó. Bất kỳ điều gì làm chậm lại chuyện này, giảm nhiệt đi, để tất cả mọi người tiếp tục sống”.
“Làm sao chúng ta biết khi nào hắn đến đây? Tên trung tá ấy?”
Claxson nhún vai. “Chúng ta sẽ kiểm tra xem liệu bố mẹ Jim có được thông báo không. Tôi nghĩ là có, nên chúng ta sẽ gọi cho họ đề nghị họ bay đến đây. Nguyện vọng của Jim là muốn được hỏa táng, và chôn cất tại Arlington, sẽ mất một thời gian để thu xếp. Chúng ta đề nghị lo khâu giấy tờ tại Arlington, tuy nhiên việc hỏa táng chỉ có thể diễn ra sau khi bên pháp y trả xác về. Mà người thân của thằng trung tá hẳn sẽ biết hắn đến đây khi nào và sẽ ở đâu. Chúng ta gửi thông báo ngắn gọn cho hắn... khiến hắn chĩa mũi dùi vào Davenport. Nếu không chịu làm gì thì sẽ chẳng xảy ra chuyện gì hết.”
“Thật khó tin rằng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì,” McCoy nói.
“Hắn không phải một trong số chúng ta,” Moore nói. “Hắn không suy nghĩ giống chúng ta. Cậu không thể đoán trước được.”
“Thế nếu một trong chúng ta... làm gì đó, nhưng trông giống như thằng trung tá này làm thì sao?” Claxson hỏi.
McCoy lắc đầu. “Đừng làm thế. Nếu xóa sổ Davenport, hắn sẽ nắm lấy cơ hội của mình. Nhưng tôi không đẩy một người vô tội bao năm làm bạn với gió cát phải vào tù đâu.”
Moore giơ tay lên đập tay với McCoy.
Claxson lắc đầu rồi bỏ đi - ra đến tiền sảnh ngoài cửa, ông ta gọi với vào, “Tôi sẽ nói chuyện với thằng trung tá”.
Khi ông ta đi rồi, Moore đứng dậy bước ra cửa, nhìn quanh hành lang để chắc chắn Claxson đã đi hẳn, đóng cửa lại rồi ngồi xuống. Anh ta rướn người sang McCoy ngồi bên kia bàn, và nói, “Anh bạn, chúng ta phải rời khỏi đây. Chuyện này sẽ không ổn đâu, không còn cách nào khác đâu”.
“Tôi nghĩ chúng ta còn chút thời gian...”
Moor lắc đầu. “Không đâu. Nếu chúng ta khử tên cớm đó, mọi thứ sẽ chỉ tồi tệ thêm. Nếu thằng trung tá kia giết thằng cớm, chúng ta sẽ vẫn bị mắc tội. Chúng ta bị mắc kẹt với cái mớ hỗn độn bậc nhất thế giới này rồi.”
“Nhưng nếu chúng ta vượt qua được, thì phần thưởng - Nhà Trắng...” McCoy bắt đầu.
Moore ngắt lời: “Nếu chúng ta biến mất, còn mụ ta lên làm tổng thống, chúng ta vẫn có thể quay về lĩnh thưởng mà. Với những gì chúng ta biết...”
“Cậu cố gắng tống tiền ả tổng thống chết tiệt đó, bọn Heracles chết tiệt và thằng quân nhân chó chết đó, cả CIA nữa và cậu nghĩ mình sẽ được thưởng hẳn một văn phòng trong Nhà Trắng ấy hả? Cậu có bị điên không?” McCoy hỏi.
“Chúng ta làm được mà. Chúng ta có thời gian để suy nghĩ xem nên làm thế nào.” Moore rướn người sang bên kia bàn, sát mặt McCoy, hạ giọng xuống thành lời thì thầm gần như không thể nghe thấy, rồi hỏi, “Cậu muốn biết điều tồi tệ nhất là gì không? Điều tôi cho rằng mình đã tìm ra?”
“Tôi có muốn biết không đây?” McCoy hỏi nhỏ.
Moore tiếp tục thì thầm. “Tôi không nghĩ tên cảnh sát tư pháp đã giết Jim. Tôi nghĩ kẻ nào đó ở đây đã ra tay. Có thể là Claxson. Có thể là Parrish. Cậu có biết chúng luôn nói chuyện về súng ống như thế nào không, rằng chúng làm chuyện này ở đây, làm chuyện nọ ở kia ra sao không? Khi chúng ta không còn giá trị lợi dụng với chúng nữa...”
“Ôi trời.”
“Tôi sẽ kể cho cậu nghe chuyện khác. Tôi mất cả buổi sáng gói ghém,” Moore thì thầm. “Tôi kiếm được hai hộ chiếu ngon lành và đã mua vé tới Bogota. Từ đấy tôi sẽ bay tới Rio rồi sang Nam Phi, trên đường đi tôi sẽ mua râu giả, và rồi tôi sẽ đi về phương bắc. Niger, Nigeria, Libya - có hai công ty khai mỏ ở tận Congo sẽ tiếp nhận chúng ta... có một công ty vận chuyển ngoài Perth cần thuê các nhân viên an ninh hộ tống tàu của họ lên bờ biển phía đông châu Phi, để bảo vệ họ khỏi cướp biển. Tiền nong không thành vấn đề, trên tàu cậu sẽ không phải tiêu một xu nào cả, và cậu sẽ không đi qua bất kỳ cửa kiểm tra hộ chiếu yêu cầu nhận dạng khuôn mặt nào cả.”
“Ricky làm cho mấy hãng tàu bè đấy. Hắn bảo việc này chán thấy mồ,” McCoy nói.
“Ricky nào phải trải qua những rắc rối như chúng ta đâu,” Moore đáp.
McCoy ngả đầu ra đằng sau, nhìn lên trần nhà. “Để tôi suy nghĩ đã.”
“Tối nay tôi sẽ đi,” Moore nói. “Tôi rủ cậu theo cùng. Tôi xem rồi; trên máy bay còn vài ghế trống đấy. Chúng ta có thể mua vé cho cậu trên đường đi. Chuyến đi sẽ rất dài và cậu có thể giúp được tôi.”
“Cậu định đi xa đến đâu?”
“Đến khi nào cậu ngồi lên xe tôi mới nói,” Moore đáp. McCoy cáu tiết, gắt lên, “Cậu sợ tôi phản thùng à?”.
Moore đáp, “Hạ giọng xuống. Trời ạ, cậu chẳng hiểu tôi nói gì cả. Tôi bảo rằng nếu mọi thứ không ổn - và đúng là như thế kể từ khi chúng ta lao xe vào Smalls - chúng ta có thể phải mang tội giết người. Quái quỷ vậy đấy. Với tất cả những gì đã xảy ra, nó có thể biến thành vụ án cấp liên bang, và đặc vụ liên bang sẽ nhúng tay vào. Tôi đã tin tưởng giao phó mạng sống của mình cho cậu, nhưng nếu chúng nói rằng, ‘Hoặc kể bọn tao nghe về Moore, hoặc bị trói và ăn một viên kẹo đồng,’ tôi không chắc 100% cậu sẽ làm gì sau đó”.
“Cảm ơn nhiều, bạn hiền,” McCoy nói.
Moore mệt mỏi thở hắt ra, rồi nói, “Tôi tin cậu nên sẽ cho cậu biết một tin quan trọng. Tám giờ tối nay xe tôi sẽ lăn bánh rời nhà. Tôi không thể đợi lâu hơn được vì còn phải lái xe. Tôi bỏ lại toàn bộ đồ nội thất và mọi thứ khác không thể cho vào két an toàn. Nếu cậu không muốn đi cùng tôi, hãy lập một tài khoản Gmail mới, và khi tôi đến được nơi mình cần, tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu - nếu cậu vẫn không bị ai theo dõi”.
“Để tôi suy nghĩ đã nhé,” McCoy đáp.