Chương 22
Lucas, Bob và Rae dành cả buổi tối ở phòng Bob, xem hết bản sao in bằng máy Xerox các tài liệu được tìm thấy trong két an toàn của Ritter, cũng như các tài liệu mã hóa tìm được trong laptop của hắn. Chúng chủ yếu gồm các vận đơn, cùng các thư viết tay của McCoy về nội dung của những chuyến hàng và tên người nhận. Ngoài ra là các tấm ảnh của những người mặc quân phục, hoặc nửa quân phục, có vẻ như chụp lén bằng di động.
Họ rời phòng lúc mười giờ. Lucas vừa quay về phòng mình đi vệ sinh, thay giày và bật ti vi lên thì nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng là âm thanh phát ra từ căn phòng cuối hành lang, nơi anh từng ở đêm đầu tiên.
Anh bước ngang phòng, nắm chặt khẩu súng ngắn tự động PPQ trong tay, nhẹ bước tới gần cửa, bỏ viên đạn giấy ra khỏi mắt thần rồi nhòm ra ngoài. Một phụ nữ tóc đen đang đứng trước cánh cửa bên kia. Anh không thể nhìn thấy rõ hơn vì cô ta thấp, không cao quá mét sáu.
Anh vặn núm mở cửa bằng tay trái, tay phải vẫn nắm chắc khẩu PPQ, không ngó đầu ra ngoài - nếu đây chỉ là nhân viên khách sạn, anh không muốn làm cô ta sợ hãi. Bị giật mình, cô ta quay ngoắt lại, anh thấy cô ta không có mũi hay miệng, chỉ có đôi mắt đen và lông mày đen. Khi nhận ra trên mặt cô ta là chiếc mặt nạ ngụy trang quân sự dùng trên sa mạc, cùng khẩu súng ngắn gắn ống giảm thanh trông rất quái lạ đang giơ lên, anh đóng sầm cửa lại ngay lập tức, ngã ngửa xuống sàn khi những viên đạn đầu tiên xuyên qua cánh cửa.
Anh lăn tròn sang bên phải, hướng đến cánh cửa phòng tắm, bắn trả lại một viên, đáp lại là ba viên đạn xé gió bay từ ngoài cửa ra vào. Khi đã yên vị trong phòng tắm, anh bắn trả lại một viên nữa. Những phát súng từ ngoài bắn vào nghe khá to, mặc dù tiếng nổ đã bị hạn chế do các ống giảm thanh nhưng không loại bỏ được hoàn toàn. Ngược lại, những phát súng bắn ra mới thực sự đinh tai nhức óc. Tiếng súng bên ngoài im bặt, rồi anh nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, anh nghĩ cô ta có thể đang bỏ chạy.
Anh quỳ xuống, sẵn sàng nhả đạn, khẽ mở cửa, nhận thấy hành lang vắng tanh. Anh đứng thẳng dậy, bước nhanh ba bước và nghe thấy có thể là mười lăm phát súng liên thanh gắn giảm thanh ở sảnh chính, tiếp theo là ba phát đạn súng ngắn bắn nhanh chói tai, tiếp tục một tràng liên thanh nữa, rồi mọi thứ bỗng câm bặt.
Anh khẽ mở cửa ra tiền sảnh. Bob hét lên, “Lucas! Lucas!”. Lucas hét trả lại, “Hai người có sao không?”.
“Chúng tôi không sao. Cô ta ở dưới nhà.”
Lucas bước vào tiền sảnh và trông thấy Bob đi chân trần, mặc áo thun và quần đùi đấm bốc màu trắng. Cậu ta đang chĩa súng xuống hành lang, anh nhìn qua cậu ta về phía lối thoát hiểm. Vài giây sau, Rae, đang trùm khăn tắm, lao vào hành lang với khẩu súng ngắn trên tay. Thấy hai người đàn ông cô hét lên, “Hắn đâu rồi?”.
Bob và Lucas cùng nhau hét trả lại, “Là phụ nữ. Ở dưới nhà”.
Rae và Bob bắt đầu chạy về phía cầu thang, Lucas đuổi theo sau và họ quát lên, “Không, không, không, Bob, đứng lại!”.
Họ vẫn chạy tiếp, Bob ngoảnh lại hét qua vai, “Cô ta sẽ bỏ trốn mất”.
“Dừng lại, dừng lại, mẹ kiếp!”
Họ bối rối, chạy chậm lại khi Lucas bắt kịp và nói, “Hai người thực sự muốn chạy cầu thang bộ xuống tóm tên sát thủ có súng máy à?”.
Bob và Rae nhìn nhau, Rae đáp, “Có lẽ là không”.
“Dù gì cô ta cũng thoát rồi,” Lucas nói. “Cô ta có một khẩu súng ngắn giảm thanh và một súng máy. Dân chuyên nghiệp đấy, chuẩn bị sẵn cả đường thoát rồi. Hãy đi xem có ai bị thương không, tìm hiểu có nhân viên an ninh nào kịp quay lại cảnh vừa rồi không.”
“Gọi luôn anh chàng Russell của anh xem ai sẽ bồi thường cho cái đống này đây,” Rae nói, vẫy tay xuống hành lang.
Lucas nhìn theo, thấy tấm thảm đầy bụi vữa và các bức tường cách âm lỗ chỗ vết đạn, thêm nhiều lỗ hổng nữa trên bức tường phía cuối tiền sảnh. Một người đàn ông thò đầu ra từ trong phòng, thấy ba người mang súng liền đóng sầm cửa lại.
Bob đang nói rất nhanh, như thể đang chịu tác động của adrenaline. “Cô ta có một khẩu MP9. Là súng hiếm. Trước đây tôi mới chỉ thấy một khẩu. Cô ta giắt nó vào băng đeo dưới áo khoác. Tôi thấy nó trồi lên liền nhảy lùi lại, cô ta bắn nát cánh cửa. Tôi bắn ba phát xuống hành lang mà không kịp nhìn, hy vọng bắn trúng cô ta.” Cậu ta nhìn xuống tấm thảm. “Không có máu. Khi cô ta bắn loạt đạn thứ hai, tôi nghe tiếng cô ta dùng chân đá cửa...”
“May thật,” Lucas nói. “Cô ta tưởng rằng tôi đang ở trong căn phòng ban đầu...”
“Phải gọi cho cảnh sát ngay đi,” Rae nói, “nếu không đến lượt họ mang súng máy đến đây, và cho rằng chúng ta là những kẻ duy nhất quanh đây xứng đáng ăn đạn”.
“Chuẩn,” Lucas nói. “Cứ làm vậy đi.”
Một cánh cửa nữa bật mở, một người phụ nữ nhìn quanh hành lang và hét lên, “Chuyện gì thế này?”.
“Bà không sao chứ?” Lucas gọi.
Bà già không sao. Bob mặc quần dài vào rồi cùng Lucas chạy xuống hành lang, gõ cửa các phòng xem có ai bị thương không. Mọi người đều ổn.
Lucas không rõ có bao nhiêu cảnh sát D.C. xuất hiện, nhưng có vẻ gần ba mươi người, bám theo sát gót một nhân viên an ninh đang làm nhiệm vụ. Khẩu súng tự động là thứ cuốn hút họ nhiều nhất, khiến họ nghĩ đến tấn công khủng bố. Họ còn nhận được hơn hai mươi báo cáo về vụ đấu súng cả trước khi Rae gọi, cô đã gọi đến 911 báo rằng có các cảnh sát tư pháp tại hiện trường, và theo họ biết thì không có ai bị thương.
Lucas gọi cho Forte. Anh ta lắng nghe câu chuyện rồi nói, “Vụ này chính thức vượt khỏi tầm kiểm soát. Nó chính thức điên loạn rồi. Giờ thì nó là đống giấy tờ khiến chúng ta đau hết cả não”.
“Mai gặp sau nhé,” Lucas nói. “Giờ thì có vẻ chúng tôi phải thức đêm cùng cảnh sát D.C. rồi.”
“Còn cả FBI và DHS nữa. Anh không thể nổ súng ở Watergate mà không bị người ta sờ gáy.”
Năm giờ sáng, Bob và Rae tập hợp lại trong phòng của Lucas. Anh nói, “Cô ta đeo mặt nạ ngụy trang; tôi từng thấy nó trong các bức ảnh chụp binh lính Mỹ tại Iraq. Tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt và dáng người cô ta, nhưng tôi nghĩ mình từng thấy cô ta rồi”.
Rae: “Ở đâu?”
“Cô gái trong bức ảnh tại nhà của Ritter. Trong ảnh cô ta quay mặt đi bởi vì đang bị ai đó chụp lén.”
“Ý anh là... cô ta cùng nhóm Heracles à?”
“Tôi không biết, nhưng cô ta biết rõ mình đang làm gì,” Lucas nói. “Nếu cô ta tìm đúng phòng, có lẽ giờ này tôi đã tiêu rồi.”
Bob gật đầu, quay sang Rae, “Cô biết thế nghĩa là gì không? Không còn phòng thượng hạng nữa, không còn phòng xịn nữa đâu. Chúng ta quay về Motel 6 thôi”.
“Tôi còn chả muốn nghĩ luôn,” Rae nói, run rẩy, vòng tay ôm lấy người. “Hạng du lịch - Bước chân nhục nhã.”
“Chưa đến mức đó đâu,” Lucas nói. “Nhưng tôi thấy lo lắm.”
Sáng hôm sau Jane Chase không gọi điện - bà ta đã cảnh báo trước có thể sẽ như vậy. Lucas, Bob và Rae bị dựng khỏi giường lúc chín giờ, tham dự cuộc thẩm vấn với ba người của Cục An ninh Nội địa, cùng với một cảnh sát D.C. và hai đặc vụ FBI. Đến trưa họ mới ra về, sau khi đã khai thác mọi thứ mà Lucas, Bob và Rae biết vào lúc mười giờ, tuy nhiên họ cứ nhai đi nhai lại mãi chủ đề này suốt hai giờ đồng hồ sau đó.
“Xin lỗi, nhưng mấy người này cứ muốn nghĩ đó là tấn công khủng bố,” Rae nói.
“Nếu không thi thoảng xảy ra mấy vụ khủng bố, những người này làm quái gì có việc mà làm?” Bob hỏi.
“Nói hay đấy,” Lucas đáp.
Một giờ chiều, Lucas gọi vào số văn phòng của Chase, nhưng không ai nhấc máy, anh để lại tin nhắn rất dài về trận đấu súng tại Watergate. Họ gọi bánh sandwich tại một ga tàu điện ngầm rồi ăn trong phòng Lucas.
“Đêm qua anh có thấy các phóng viên ngoài đó không?” Rae hỏi. “Chúng ta lên hẳn bản tin thời sự quốc gia rồi đấy. Khéo giờ còn đang chường mặt lên khắp CNN và Fox cũng nên.”
Lucas bật ti vi lên, chuyển sang các kênh thời sự. Sau lần chuyển thứ ba anh thấy một phóng viên, đang đứng bên ngoài Wategate nói chuyện với một phụ nữ đã nghe thấy hoặc nhìn thấy cái gì đó. “Chúng la hét toàn tiếng Ả Rập, rõ mồn một, Allahu Akbar...”
“Ôi trời ạ,” Rae nói. Lucas tắt ti vi.
“Cục An ninh Nội địa sẽ xử lý vụ này,” Lucas nói. “Hoặc phòng PR của họ.”
Họ nói chuyện về các tài liệu trong két an toàn của Ritter rồi kết luận rằng mặc dù có thể có hoạt động phi pháp nào đó diễn ra tại Heracles, chúng cũng không trực tiếp giúp họ trong cuộc điều tra vụ của Smalls. “Nói ngay mấy tài liệu này thôi, để hiểu được chúng, tôi cần nhiều thông tin hơn nữa. Ý tôi là từ ngữ thì tôi hiểu, nhưng tôi không biết chúng nói về cái gì. Nếu anh biết chúng vận chuyển hai mươi thùng SAWs hoàn toàn tự động đã qua sử dụng/còn dư thì anh có hiểu không? Chúng có phi pháp không? Tôi không biết,” Rae nói. SAWs, vũ khí tự động cấp tiểu đội, tức là các súng máy nhẹ giắt ngang lưng. “Thực tế việc Ritter giữ lại các tài liệu này cho thấy có chuyện không ổn, còn lý do nào khác để hắn làm thế không? Nếu tất cả đều hợp pháp, thế thì chẳng có gì khác biệt giữa việc vận chuyển một khẩu SAW với vận chuyển một bánh sandwich pho mát nướng.”
“Có chuyện không ổn thật đấy,” Bob nói. “Thề luôn. Đó là lý do tại sao Jane Chase nói rằng họ từng cử chuyên gia theo dõi.” Một lúc sau, cậu ta nói với Rae. “Tôi muốn có được một trong những khẩu SAW này trong túi đồ nghề của chúng ta. Còn nhớ thằng bợm rượu Willard làm khổ bọn mình bằng khẩu 25 không? Hãy nghĩ đến chuyện bước ra ngoài đó với một khẩu SAW, tụi mình sẽ cho con xe moóc chết tiệt của hắn nát luôn.”
Cả hai cùng phá lên cười khi nghĩ đến cảnh đó. Lucas lắc đầu rồi nói, “Lạy Chúa tôi, hai người chú ý bảo ban nhau đi nhé”.
Điện thoại của Lucas đổ chuông. Anh lấy nó ra khỏi túi, nhìn màn hình và nói. “Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn này.”
Lucas bật loa ngoài, cả ba cùng cúi xuống nhìn điện thoại khi Chase bắt máy. “Chúng tôi đang xử lý các tài liệu. Chúng tôi có thể kiện Heracles tội xuất khẩu vũ khí trái phép,” bà ta nói. “Chúng gồm các giấy chứng nhận người dùng cuối cấp cho các khách hàng được phép dùng - hầu hết là các chính phủ quốc gia, cùng một số đơn vị dân quân tại Bắc Phi - tuy nhiên nhân viên bên Heracles lại giao vũ khí đến nhiều người mua khác cùng lúc, gồm cả vài nhóm nằm trong danh sách FTO của chúng tôi.”
“Danh sách FTO là gì?” Bob hỏi.
“FTO là từ viết tắt của Tổ chức khủng bố nước ngoài,” Chase đáp. Bà ta nói các danh sách này được lưu trữ ở Bộ Ngoại giao Mỹ.
“Bà tính sẽ làm gì?” Lucas hỏi.
“Các tài liệu có nhắc đến Heracles, Flamma và Inter-Core Ballistics, tất cả đều liên kết với nhau. Chúng tôi có thể tóm chúng ngay bây giờ và cố gắng khiến chúng phát điên lên. Chúng tôi đang định làm thế. Ngay hôm nay. Muốn mời anh tham gia cùng; hai trong số những kẻ được nhắc đến là McCoy và Moore, những kẻ mà anh muốn bắt để phục cuộc điều tra vụ của Smalls mà anh đang làm.”
“Không có ý xúc phạm - nhưng FBI đúng là quá nhanh, quá nguy hiểm,” Rae nói.
“Tôi hiểu mà, nhưng cô nói đúng. Đối với chúng tôi thế này đúng là nhanh thật,” Chase đáp. “Chúng tôi gặp chút rắc rối. Hai trong số những tài liệu quan trọng nhất, những vụ án rõ ràng nhất, sẽ bị áp đặt quy chế thời hiệu trong vòng vài tuần. Rất tiếc nhưng đành chịu thôi. Thế nên hôm nay chúng tôi sẽ tóm McCoy và Moore cùng ba tên nữa, thẩm vấn riêng từng tên một, dùng các lời khai của chúng, nếu có, để mở cuộc tấn công vào Heracles, Flamma và Inter-Core vào sáng mai. Nói thẳng nhé, chúng tôi đang tính đến khả năng buộc tội giết người, mục tiêu các anh đang theo đuổi, để ép những kẻ chúng tôi bắt ngày hôm nay khai ra vụ buôn lậu súng ống. Hiện chúng tôi đang đợi cả lệnh bắt lẫn lệnh khám xét căn hộ của chúng.”
Lucas: “Chờ đã... Bà đừng hứa cho chúng hưởng luật miễn trừ đấy nhé.”
“Không. Với vấn đề này thì không, gần như là không bao giờ,” Chase đáp. “Tuy nhiên các tài liệu này mở ra khả năng toàn bộ vụ buôn bán vũ khí phi pháp này sẽ bị giám sát cực kì chặt chẽ. Chúng ta đang nói đến hàng trăm, có thể là hàng ngàn người đã bỏ mạng.”
“Ôi Chúa ơi,” Lucas đáp. “Bà có cho Mallard biết tất cả chuyện này không?”
“Có, và ông ta đứng về phe chúng ta,” Chase đáp. “Ông ta nghĩ tất cả các anh rất tuyệt vời, nhưng có nói một câu và tôi xin trích nguyên lại, “Đưa tôi chỗ súng, mẹ kiếp Davenport.” Từ đó là ông ta nói, không phải tôi.”
Lucas nói, “Tôi hiểu, nhưng vẫn phải phản đối cô mấy chuyện”. “Chúng tôi sẽ nói chuyện với giám đốc của anh,” Chase nói.
“Còn tôi sẽ nói chuyện với Thượng nghị sĩ Smalls,” Lucas đáp.
Chase nói, “Lucas, làm ơn, nghe tôi - mà không, tôi đề nghị anh - nếu anh muốn phản đối lại quy trình này cũng được. Nhưng làm ơn đừng làm gì cho đến ngày mai. Xin anh đấy! Chúng tôi đang giám sát cực kỳ chặt chẽ mấy tên này, đã có kế hoạch bắt giữ sau khi chúng hết giờ làm việc vào chiều hoặc tối nay, để chúng không kịp cảnh báo cho đám người ở Heracles. Chúng sẽ yêu cầu gọi luật sư, nhưng khi bắt đầu thẩm vấn, chúng tôi sẽ tận dụng những gì mình có để tấn công Heracles. Nếu anh công khai toàn bộ chuyện này trước khi chúng tôi xin được lệnh, các văn phòng Heracles tối nay sẽ đốt pháo ăn mừng đấy. Anh đợi thêm một ngày nữa cũng có chết đâu”.
Lucas suy nghĩ rồi đáp, “Thôi được rồi. Tôi sẽ không nói chuyện với bất kỳ ai cho đến khi cuộc tấn công của bà xong xuôi”.
“Cảm ơn anh. Chúng tôi... biết ơn anh. Trong vòng một tiếng hoặc hơn sẽ có người gọi cho anh khi chúng tôi chuẩn bị tấn công.”
“Bà sẽ tham gia các vụ bắt bớ chứ? “
“Không, tôi chỉ quan sát thôi.”
“Hẹn gặp bà tại đó,” Lucas nói.
Bob nói, “Tốt rồi, ta có thể làm gì đó. Những người này... tôi nghĩ chúng ta chẳng cần chuẩn bị nhiều lắm. Có thể nhét gì đó vào xe tải, nhưng về cơ bản là mặc thường phục thôi”.
Rae gật đầu. Lucas nói, “Mang khẩu Glock của cậu đi”. “Tôi còn ôm khẩu Glock đi ngủ cơ mà,” Bob nói.
Hai tiếng sau, trợ lý của Chase gọi, bảo rằng bà ta đang trên đường đến giám sát một nhóm theo dõi hành tung của McCoy để chuẩn bị bắt giữ. “Chúng tôi tin rằng McCoy sẽ rời Heracles vào khoảng bốn giờ chiều, và sẽ liên tục giám sát hắn cho đến khi có thể đón lõng hắn. Anh được thoải mái theo dõi. Bà ta biết anh còn rất quan tâm đến Kerry Moore, nhưng chúng tôi không thể định vị hắn. Tối nay chúng tôi sẽ thi hành các lệnh khám xét tại cả hai căn hộ của chúng.”
“Bây giờ Chase đang ở đâu?” Lucas hỏi.
“Sắp đến rồi. Bà ta sẽ có mặt trong xe liên lạc ở góc đại lộ Wilson và phố North Veitch. Nếu anh ngoặt ở góc phố trên đường Veitch, chúng tôi đã dành chỗ đỗ xe cho các thành viên trong nhóm.”
Lucas lái xe, với Rae ngồi ghế hành khách, Bob ngồi ghế sau. Bình thường Lucas không thích đi cùng xe với các sĩ quan hành pháp, vì lúc nào cũng thế, tất cả mọi người đều sẽ muốn đến những nơi khác nhau. Trong trường hợp này, họ là một nhóm quan sát hơn là hành động, thế nên không có khả năng họ phải tách nhau ra.
Trên đường đi, Lucas nói, “Trợ lý của bà ta nói rằng họ dự kiến McCoy sẽ rời công ty vào khoảng bốn giờ. Tôi nghĩ họ đang tiến hành giám sát bằng điện tử hay sao đó”.
“Tôi tự hỏi Moore đang ở đâu,” Rae đáp. “Hy vọng không nằm trong hố rác.”
“Thậm chí đừng nghĩ thế,” Lucas nói.
Xe cộ đã đông nghịt khi họ băng qua sông Potomac tiến vào Arlington. Họ rẽ ngoặt ở góc phố Wilson trên đường North Veitch và trông thấy một dãy những chiếc sedan to và hai chiếc Chevy Yukon đỗ bên phải con phố, một người đàn ông mặc complet vẫy tay với họ từ chỗ đỗ xe rộng rãi ở đằng xa. Lucas tấp xe vào lề, xuống xe và trình thẻ: “Cảnh sát Tư pháp Mỹ đây, chúng tôi tới gặp bà Jane Chase”.
Ông ta gật đầu, rồi nói, “Được rồi. Chiếc Yukon trắng”.
Chase đang ngồi trên ghế hành khách, Lucas, Bob và Rae ngồi hết trên hàng ghế thứ hai còn trống. Lucas hỏi, “Tình hình sao rồi?”.
“Chúng tôi đang theo dõi năm tên: Luther Franklin, Ray Shelve, Arnold Buckram cùng hai tên mà các anh quan tâm, Kerry Moore và John McCoy. Tôi rất lo lắng về tên Moore; chúng tôi đã hỏi vài người hay tám chuyện ở Heracles, hình như họ cũng chẳng biết hắn đang ở đâu.”
“Bà đang theo dõi Heracles à?”
Chase quay sang liếc nhìn anh, rồi nói, “Chúng tôi có... vài nguồn tin mà”.
“Hy vọng là hắn chưa ngỏm,” Bob nói. “Chúng mà giết cả McCoy lẫn Moore, cảnh sát tư pháp chúng tôi sẽ nhức mông thực sự đấy, trời ơi.”
Chase ngoảnh nhìn qua vai mình. “Gì cơ? Nhức mông á? Đó có phải là thuật ngữ bên tư pháp không đấy?” Dấu hiệu hài hước đầu tiên.
Tài xế chiếc Yukon là một đặc vụ trẻ tuổi nghiêm túc đang đeo tai nghe earbud20*, khiến Lucas tự hỏi liệu các đặc vụ có dùng các thiết bị theo dõi khác tối tân hơn. Cậu ta nói, “Franklin sắp rời Heracles, McCoy sẽ đi về cùng hắn... Chúng đang nói chuyện... Chúng sắp tách nhau ra. Ben đi với Franklin, Clark đi với McCoy”.
chu Thich: 20* Loại tai nghe nhét trong, phần củ loa chỉ có thể bám vào vành tai.
Chase nói với Lucas, “McCoy sẽ gặp luật sư của hắn tại quán cà phê Corner Bakery. Hắn hẹn gặp vào chiều nay và sẽ đi bộ từ văn phòng mình, như thể hắn không muốn bị nghe trộm. Chúng tôi có kế hoạch tiếp cận cả hai tên cùng một lúc. Ra tay bắt giữ McCoy và trao thư an ninh quốc gia21* cho luật sư của hắn”.
chu Thich: 21* Trát hành chính do chính phủ Hoa Kỳ ban hành để thu thập thông tin cho mục đích an ninh quốc gia. Thư này không yêu cầu sự chấp thuận trước từ thẩm phán.
“Tôi không hiểu thế nghĩa là gì,” Lucas nói.
“Nó giống như án lệnh cấm tiết lộ. Lệnh này sẽ không cho phép ông ta mách nước cho Heracles, trong trường hợp ông ta có ý định đó. Về mặt hành chính chúng tôi có thể làm thế, tuy nhiên phải được đích thân giám đốc phê chuẩn. Đó là lý do tại sao hôm nay chúng tôi bị muộn. Phải mất một lúc lâu việc này mới xong. Viên luật sư - có tên là Roy Bunch - có thể thách thức điều này tại tòa, nhưng vào lúc ông ta làm thế chúng tôi đã nuốt gọn Heracles rồi. Bunch có chuyên môn rất rộng bao gồm cả một số luật hình sự, và chúng tôi hy vọng ông ta sẽ đồng ý đi cùng McCoy khi chúng tôi tóm hắn.”
“Quàn cà phê này ở đâu vậy?” Bob hỏi.
Chase lấy ngón cái chỉ qua vai mình. “Ở góc phố... Có một quán Dunkin' Donuts bên kia đường, quanh góc phố khác... Các anh biết đấy - vẫn còn thời gian hưởng thụ khi làm cảnh sát mà.” Dấu hiệu hài hước thứ hai.
“Tôi có thể ghé qua làm hai chiếc bánh nhân thạch,” Bob nói. Rae: “Có lẽ anh sẽ làm thế.”
Tay đặc vụ trẻ thì thầm, “McCoy đang ngồi trong xe. Hắn tiến thẳng về hướng này”.
Chase: “Hắn sẽ không có chỗ đỗ xe. Ngay sau khi hắn đến góc phố, một trong số các xe của ta sẽ rút đi nhường chỗ cho hắn. Khi hắn xuống xe, chúng ta sẽ ập vào bắt. Tiếp theo chúng ta xuống góc phố tìm luật sư của hắn. Nếu ông ta chưa tới, chúng ta sẽ chờ. Tuy nhiên văn phòng của ông ta ngay bên kia đường, thế nên ông ta sẽ có mặt đúng giờ”.
“Vẫn còn kịp ăn bánh chứ?” Bob hỏi.
Chase: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Nghiêm túc mà. Tôi sẽ lấy một túi rồi đợi ở góc phố. Bà có thể vẫy tay khi hắn đến gần. Rae có thể đợi phía đầu kia dãy phố. Phòng trường hợp hắn bỏ trốn và thoát được người của bà. Hắn là một tên khá cứng đầu đấy.”
“Hắn sẽ không thoát khỏi tay chúng tôi đâu,” Chase nói. “Chắc chắn hắn cũng không thoát được tôi hoặc Rae,” Bob nói.
Chase nói, “Sao cũng được”. Bob và Rae xuống xe, sau khi ra ngoài Rae nói với Bob, “Phần tôi bánh sô cô la nhé”.
“Không vấn đề.”
Họ tách nhau ra, nhanh chóng tránh xa khỏi xe Yukon. Nhìn hai người đi xa, Chase nói, “Nghiêm túc đối với họ cũng khó nhỉ”.
Lucas đáp, “Nếu xảy ra chuyện, McCoy sẽ không thoát được đâu. Họ làm nghề này để kiếm sống mà. Rae khởi đầu là cầu thủ bóng rổ tại UConn. Có bằng lịch sử nghệ thuật. Bob là võ sĩ đấu vật ở bang Oklahoma và đứng thứ ba giải NCAA ở đại học, tức là cậu ấy chỉ thua có một trận. Cậu ấy còn có bằng công tác xã hội nữa”.
“Rõ rồi,” bà ta nói.
Họ ngồi im lặng trong vài phút, nhìn Bob bước tới góc phố tay xách một túi bánh Dunkin' Donuts. Cậu ta xuôi xuống phố North Veitch xa đến nỗi không thể nhìn thấy từ chiếc xe trên phố Wilson, rồi đứng đợi. Đầu kia dãy phố, Rae đang ngồi trên nắp capo một chiếc Mustang.
Tay đặc vụ trẻ lên tiếng, “Hắn xuất hiện rồi”.
Một trong hai chiếc xe trước mặt họ, chiếc sedan lập tức rời chỗ. Chase nói, “Vào việc thôi”.
Một chiếc Toyota 4Runner ngoặt ở góc phố, di chuyển chậm rãi. Chase nói, “Hắn đấy”.
Nhận ra chỗ đỗ xe còn trống, McCoy đánh xe vào đó. Một lúc sau, khi hắn vừa xuống xe, các đặc vụ FBI trên mấy chiếc xe cả đằng trước lẫn đằng sau hắn cùng lúc nhảy xuống. Nhìn thấy họ, McCoy lặp lại chính xác những gì Lucas đã làm khi bị trấn lột bên ngoài tiệm may: chạy bán sống bán chết.
Một đặc vụ FBI lực lưỡng cố gắng chặn hắn lại trên phố, nhưng McCoy tung hỏa mù hai lần, rồi tung ra cú đấm giáng trúng mặt tay đặc vụ - cũng giống hệt như Lucas đã làm - không chút chần chừ, hắn quay đầu chạy về phía đại lộ Wilson, về phía Bob, theo sau là một nhóm đặc vụ FBI.
Bob đang đứng đó, môi trên hẵng còn dính vết đường bột, trên tay là chiếc bánh cắn dở. Chẳng buồn chú ý gì đến cậu ta, McCoy cố gắng chạy ào qua.
Bàn tay rảnh rang còn lại của Bob vung ra, giáng quả thôi sơn vào ngực hắn. McCoy ngã sấp mặt thành một đống trên vỉa hè, bàn chân nặng nề của Bob dẫm lên đầu hắn.
Ở ghế trước, Chase đáp, “Quả nhiên”.
Vài giây sau, đám đặc vụ FBI tụ lại, hai người trong số họ cúi xuống người McCoy, bẻ quặt hai tay hắn ra sau lưng, còng lại rồi kéo hắn đứng dậy.
Bob vẫn cầm miếng bánh cắn dở trên tay. Chase nói, “Tôi sẽ không bao giờ gây lộn với người về nhất đâu”.
“Đúng rồi đấy,” Lucas nói.
Lucas, Chase, Rae và tay đặc vụ trẻ tuổi đi bộ đến quán cà phê ở góc phố. Rae ăn nốt chiếc bánh sô cô la của cô, tay đặc vụ mang theo một phong bì. Tất cả cùng nhìn vào trong quán, Chase nói, “Ông ta đấy. Đang đứng xếp hàng đó”.
Luật sư của McCoy là người mảnh khảnh, hói đầu, nửa phần tóc còn lại bạc trắng, cắt ngắn. Ông ta đeo kính gọng vàng, mặc complet xám nhàu nhĩ, tay xách chiếc cặp đựng tài liệu. Ông ta kiên nhẫn xếp hàng sau hai người phụ nữ đang thảo luận về thực đơn với nhân viên đứng quầy. Chase giật giật tay áo ông ta, trình thẻ rồi nói, “Ông Bunch phải không? Tôi là Jane Chase đặc vụ FBI. Chúng tôi có thể nói chuyện với ông vài phút không?”.
Bà ta dẫn ông ta rời khỏi hàng người. Bunch hỏi, “Có chuyện gì thế?”.
Chase đáp, “Chúng tôi đã bắt giữ thân chủ của ông là John McCoy, đang tạm giữ anh ta trong chiếc xe đỗ ở góc phố. Chúng tôi xin gửi ông thư an ninh quốc gia.” Tay đặc vụ trẻ trao phong bì cho ông ta.
“Tôi biết nó nghĩa là gì,” Bunch nói khi nhận phong bì. “Nhưng tại sao?”
“Bởi vì thân chủ của ông bị tạm giữ vì vấn đề an ninh quốc gia. Chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu ông có thể quá bộ tới góc phố cùng chúng tôi, cho anh ta biết về các quyền của mình và tư vấn về việc anh ta nên làm tối nay. Chúng tôi muốn mang anh ta đi thẩm vấn.”
“Làm sao bà biết chúng tôi sẽ gặp nhau? Các người nghe lén tôi à?”
“Chúng tôi đã xin được lệnh nghe lén điện thoại của McCoy. Một trong các cuộc gọi của anh ta là vào số của ông. Nhưng thực sự chúng tôi không hề theo dõi ông.”
“Tốt hơn là không nên thế,” Bunch nói. Rồi ông ta tiếp lời, “John đâu?”.
“Ngay góc phố kia thôi,” Chase đáp, “như tôi đã nói. Ông có muốn uống cốc cà phê trước khi nói chuyện với anh ta không?”.
Bunch nhìn xuống đôi giày suy nghĩ, cuối cùng gật đầu. “Cũng được. Tốt hơn tôi nên uống một tách cà phê.”