- 7 -
Con của ba,
Khi ba mua được chiếc xe máy đầu tiên từ tiền đi làm tự kiếm được, ba dùng chiếc xe đó chở ông nội đi công chuyện. Giống bao nhiêu lần trước đó trong đời, như một hành động vô thức, ba đứng chờ ông nội bước lên ghế trước, còn mình sẽ ngồi đằng sau xe cho ông nội con chở giống như những ngày còn thơ dại.
Ông nội lúc đó mỉm cười, kêu thôi xe của mày thì mày chở ba đi, chứ ba chở mày cả đời cũng mệt rồi, phải cho ba nghỉ ngơi với chớ. Ông nội ngồi đằng sau, chốc chốc lại nhắc chạy chậm chậm thôi mày, tấp tấp vô lề mà chạy, giờ này xe đông đó, sao hồi nãy không chịu quẹo vô đường kia mà chạy đường này cho xa vậy con… Ba tự dưng thấy buồn cười mà vui, hình như trong mắt phụ huynh thì con cái mãi mãi không bao giờ đủ trưởng thành để đi con đường mà chúng muốn.
Lúc còn nhỏ, ba hay ngồi đằng sau để ông nội chở đi học trên chiếc xe đạp cà tàng, lộc cộc, có khi xúc sên giữa đường phải dừng lại sửa. Khi đó, ba từng hỏi rằng ông nội chở ba như vậy có mệt không, ông trả lời mệt chứ, vì chở cả cuộc đời của mình sau lưng. Đến giờ, khi được chở ông đằng sau, ba nhận ra xe cũng rất nặng, vì ba đang chở cuộc đời của ông, cuộc đời của bà và cả cuộc đời của chính ba sau lưng mình.
Rồi thời gian cứ tiếp tục trôi, ông nội ngày một lớn tuổi, ba thì đi làm xa, bận rộn với cuộc sống, vừa lo kiếm tiền để nuôi thân, vừa lo kiếm tiền phụ giúp ông bà nội. Khoảng thời gian về quê ngày càng ít lại, có khi một năm chỉ về được một, hai dịp lễ dài ngày, còn bình thường mọi tình cảm, quan tâm chỉ biết gởi qua những cuộc điện thoại. Trước đây ông bà mỗi lần cần nói chuyện thì gọi cho ba, chứ chưa bao giờ nhắn tin vì sự thật là không biết cách nhấn nút trên điện thoại. Dòng điện thoại đời cũ, muốn nhắn chữ “e” thì phải nhấn phím số 4 đến hai lần, những thứ phức tạp như vậy ông bà không thông thạo.
Nhìn cảnh đó, để ông bà thoải mái hơn, ba mua cho ông cái điện thoại thông minh, màn hình cảm ứng, đem về quê chỉ cho ông nội cách dùng. Người lớn tuổi, họ thường không nhạy bén với đồ công nghệ, nên để chỉ dạy họ một thứ gì mới phải tốn rất nhiều công sức, thời gian. Lần đầu chỉ xong, ông nội kêu biết rồi, để tao tự nhắn được. Ông nhắn chậm thật chậm, tỉ mẩn bấm từng nút trên bàn phím ảo của màn hình cảm ứng, đến cuối cùng cũng xong thì nhấn gởi nhưng… lộn người nhận. Bà nội thấy vậy, cười chọc quê, kêu hay quá, cái gì cũng biết rồi mà nhắn sai người, hay cố ý nhắn cho con nào mà giấu tui. Ông nội quê, giận lẫy, không thèm học cách nhắn tin nữa, trả luôn cái điện thoại lại cho ba.
Rồi chiều hôm sau về nhà, ba lại thấy ông nội đang ngồi cầm điện thoại nhấn từ từ, tập nhắn tin những câu dài với đầy đủ dấu. Ông còn cẩn thận chọn đúng tên người nhận rồi gởi đi vì sợ lầm như trước. Lúc nhắn xong cái tin, ông giơ điện thoại lên, mặt tự hào lắm, ai nói bà tui hông làm được, sau này tui ở nhà trước, bà ở đằng sau, hai đứa mình nhắn tin cho nhau cho nó vui nghen.
Ba nhìn cảnh đó, tự dưng nhớ ngày xưa quá đỗi, cái thời mà ba còn nhỏ, cũng đã từng háo hức khoe với ông nội, ba ơi, con tự làm được cái lồng đèn ông sao rồi nè, con giỏi hông ba? Vậy mà mới đó, mọi thứ đã thay đổi, vòng quay thời gian khiến người ta trưởng thành, còn các bậc sinh thành thì cứ như nhỏ lại trong mắt chúng ta.
Ngày còn nhỏ, trong mắt bất cứ đứa trẻ nào, ba mẹ cũng là những vị anh hùng với khả năng biết tuốt mọi chuyện. Chúng ta được dạy phải nghe lời ba mẹ mà không cần phải suy nghĩ nhiều rằng điều đó đúng hay sai. Ba mẹ luôn đúng, con cái nếu cãi lại thì con cái là người sai.
Lớn hơn một chút, khi bắt đầu được học tập, tiếp cận với thế giới bên ngoài, có những mối quan hệ bạn bè thân thiết, chúng ta thường rất ít khi nghe lời ba mẹ, cho rằng họ đang quá lạc hậu so với thời đại của chúng ta.
Ba mẹ không thể nào hiểu được vì sao con mê nhạc Hàn Quốc, ba mẹ sẽ chẳng thể nào thấy được chiếc quần jeans rách gối của con mặc là đẹp. Ba mẹ cũng sẽ không biết vì sao con lại có thể bật khóc khi gặp một người mình coi là thần tượng. Trong tâm trí ba mẹ, con luôn là một đứa trẻ dù có bao nhiêu tuổi chăng nữa. Nhưng trong mắt của những người làm con, ba mẹ sẽ già nua, lỗi thời và cổ hủ.
Rồi thêm sự phát triển của công nghệ, đôi khi chúng ta cáu gắt vì phải chỉ dẫn ba mẹ xài điện thoại đến mấy lần vẫn chưa được. Đôi khi chúng ta thầm nghĩ trong đầu rằng ba chẳng biết gì về những chiếc điện thoại thông minh đời mới hay mẹ thì chưa từng đặt chân đến những vùng đất chúng ta từng đi. Nhưng, chúng ta quên mất một điều rằng, cha mẹ là người đã hi sinh một phần đời thanh xuân của mình để cho chúng ta cơ hội được dùng điện thoại đắt tiền hay đặt chân đến những vùng đất vượt ra ngoài biên giới Tổ quốc.
Mẹ có thể không có tài khoản Facebook, không cần nhìn thấy hôm nay con đăng trạng thái vui hay buồn, nhưng vẫn có thể nấu cho con bữa cơm nóng, ngồi chờ đến ngày cuối tuần con về ăn, quên hết đi mệt nhọc bên ngoài. Ba có thể không biết hệ điều hành nào mới nhất cho điện thoại, nhưng ba chỉ cần nghe tiếng xe con chạy về nhà, đã biết bao lâu rồi con chưa đem xe đi bảo trì rồi tính chuyện đưa ra xưởng.
Ba mẹ có thể lỗi thời, lạc hậu so với con, nhưng hãy nhớ rằng tình yêu thương, lo lắng của ba mẹ dành cho con thì luôn luôn được cập nhật từng phút từng giây và hệ điều hành này không bao giờ rơi vào tình trạng hư hỏng.
Con của ba, rồi mai này con sẽ lớn khôn, sẽ đi trăm ngả, gặp được vạn người, hãy nhớ rằng lúc nào cũng sẽ có hai người ngồi chờ đợi con quay về vô điều kiện. Con sẽ có thể bước chân ra ngoài nhìn ngắm cả thế giới bao la, nhưng nếu có dịp, con hãy quay về đứng yên đó, mỉm cười thật tươi để ba mẹ có thể nhìn ngắm cả thế giới của riêng mình.
Con ngủ đi con, đớn đau ngoài kia mình ba chịu được rồi.