← Quay lại trang sách

- 10 -

Con biết không,

Ở mỗi giai đoạn của cuộc đời, chúng ta sẽ có những bận lòng riêng. Khi đó, chúng ta sẽ thấy những thứ mình lo lắng có thể lớn bằng trời biển, có thể dành cả mấy ngày để trằn trọc, bâng khuâng nghĩ suy, nhưng lúc vượt qua được rồi, nhìn lại mới thấy hóa ra nó chẳng phải là thứ đáng cho mình lưu tâm.

Năm bảy tuổi, nỗi bận lòng của con chỉ đơn thuần là ngày mai vào trường học có bạn bè chơi chung không, cô giáo sẽ dạy con những gì, bài tập kiểm tra tuần trước con được bao nhiêu điểm và bạn ngồi kế bên hôm nay có chịu chia cho con cục kẹo như đã hứa hôm qua không. Tất cả buồn vui của những tháng ngày đó chỉ đơn giản như cây kem đầy sắc màu, cầm trên tay một hồi thì tự khắc tan chảy.

Năm mười tuổi, nỗi bận lòng chỉ là không biết tuần sau có để dành đủ tiền để mua cuốn truyện tranh yêu thích hay không, mà lỡ đủ tiền thì biết nó có ngưng xuất bản không, hay nhân vật chính trong đó có đánh thắng tên trùm gian ác chưa. Còn nếu đáng lo hơn chút nữa là cuối tuần này mẹ có cho mình tiền đi chơi điện tử không. Những nỗi lo này chỉ gom trọn trong việc con có tìm được niềm vui từ những công cụ giải trí của tuổi thơ hay không mà thôi.

Năm mười lăm tuổi, nỗi bận lòng trong con là làm sao để được đi chơi cùng bạn bè ở khắp nơi mà không phải xin phép ba mẹ. Trong mắt con, bạn bè là trên hết và gia đình chỉ là rào cản để con được vươn ra thế giới bên ngoài. Mà thế giới khi đó với con chỉ nhỏ như lòng bàn tay, thứ gì con cũng biết, cũng hay, còn ba mẹ lạc hậu rồi, xưa cũ rồi, không theo kịp đám người trẻ như con đâu. Để rồi khi xin đi chơi không được, con ngồi dỗi hờn ở góc phòng, tấm tức khóc, hóa ra thế này chẳng nặng bằng mấy lời mẹ la.

Năm mười tám tuổi, bận lòng tự hỏi, phải chọn trường nào để học, ngành nào sau này ra trường dễ kiếm việc làm để nuôi thân, nuôi ba mẹ. Ngành nào cho mình cơ hội thăng tiến cao, được đi công tác khắp nơi trên thế giới. Rồi con còn phải đấu tranh giữa đam mê và con đường ổn định. Con có thể thích vẽ, mê ca hát, yêu viết lách, có khả năng chụp hình… nhưng rồi những nghề đó lại thiên về sáng tạo, đoạn đường thành công sẽ rất khó để xác định và đi đến cùng. Con sẽ phải tự đấu tranh coi sẽ đi theo con đường mình ham muốn hay đi tìm sự ổn định theo mặt bằng chung xã hội.

Năm hai mươi tuổi, bận lòng của con là người yêu thích điều gì, muốn coi phim ở đâu, hay ăn tại quán nào. Cả thế giới của con khi đó chỉ còn ngập tràn một màu hồng của yêu thương, của những hẹn hò, nhớ mong vụng dại, để rồi một thời gian sau, bận lòng đổi thành làm sao để quên đi bóng hình người cũ. Con sẽ mất một thời gian dài vùi lấp mình trong nỗi đau, đi tìm sự an ủi, đồng cảm từ đám bạn thân hay một hình bóng mới. Rồi giai đoạn đó cũng qua nhanh thôi, khi con nhận ra, không có người ta mình vẫn sống, mà thậm chí còn có thể sống tốt hơn những ngày xưa cũ.

Năm hai mươi hai tuổi, bận lòng cầm tấm bằng đại học trong tay, tự hỏi mớ kiến thức có được suốt bốn năm trời giờ dùng vô đâu thì hợp. Rồi khi con bước chân vào chỗ làm, con lại nhận ra tốt nghiệp cũng chỉ là một cột mốc mang tính đánh dấu giai đoạn, còn quá trình học của bản thân thì chưa bao giờ ngưng nghỉ. Con chỉ là chuyển tiếp từ trường học sang một ngôi trường vĩ đại hơn là trường đời. Mà trường học, nếu con sai chỉ bị thầy cô cho điểm kém, còn trường đời nếu sai con sẽ trả giá bằng những tháng ngày long đong thất nghiệp.

Năm hai mươi lăm tuổi, bận lòng chênh vênh giữa những nhàm chán lặp lại qua ngày. Ba năm từ khi tốt nghiệp đến nay, con đã làm gì và được gì. Nhìn ra chung quanh, bạn bè có đứa đang du lịch ở trời xa nào đó, có đứa vừa mở cửa hàng bán quần áo tự thiết kế sau nhiều tháng năm mày mò mở bán trên mạng, còn mình, vẫn là cắm mắt vào màn hình công ty đủ bốn mươi giờ một tuần. Con lại thấy với mớ kiến thức lèng phèng nắm trong tay, giờ kiếm tiền không phải việc quá khó khăn, nên sẽ muốn vùng dậy, bay nhảy, đổi một môi trường mới để tự hỏi bản thân có thể đi được bao xa. Rồi tự lúc muốn đi, lại phải băn khoăn suy nghĩ, liệu môi trường mới có tốt hơn nơi hiện tại, lại chênh vênh trong đắn đo, suy nghĩ.

Đến năm ba mươi, con loay hoay nhận ra sức khoẻ không còn như trước, nỗi sợ mơ hồ để cuống quít hoàn thành những giấc mơ cho gia đình dang dở. Sẽ có ngày con chở ba sau xe, nhận ra sao ba nay đã nhẹ hơn xưa nhiều lắm. Sẽ có ngày con ôm mẹ vào lòng, thấy sao hồi nhỏ ôm không hết vòng tay, mà giờ còn dư ra một khoảng. Ba mươi, tự hỏi đã đứng trên đỉnh của con dốc đời, chỉ một bước sẽ bắt đầu đi qua bên kia triền dốc, nên chân chỉ dám bước chầm chậm, thấu hiểu rằng đổi cả thế gian cũng sẵn lòng để mong được nụ cười ba mẹ.

Mà khi đó rồi, con cũng đã được nửa đời người, lại tự băn khoăn không biết còn bao nhiêu cái mười năm để bận lòng những nỗi rất riêng. Mà có người, trót sinh nhằm cung cô quạnh, nên bận lòng này cũng xin cất cho mỗi mình mình vương mang.

Con ngủ đi con, đớn đau ngoài kia, mình ba chịu được rồi.