← Quay lại trang sách

- 13 -

Con của ba,

Hãy tập sống một cuộc đời đơn giản.

- Tập thói quen quên đi quá khứ đớn đau, chỉ giữ lại phút giây hạnh phúc.

Quá khứ là thể tổng hòa của niềm vui, hạnh phúc, nụ cười lẫn nước mắt, chia ly và niềm đau. Con người lại cứ có thói quen thường nhớ về những thứ làm họ khổ đau nhiều hơn những chuyện vui vẻ, đó là lý do khiến chúng ta cứ phải trầm luân trong bể khổ. Con nên tập thói quen giữ lại hạnh phúc, bỏ qua những nỗi ám ảnh buồn đau. Chúng ta, ai rồi cũng phải bước tiếp trên đường đời, có lý nào hành trang mang theo chỉ là nước mắt trộn trong nỗi đau?

- Bỏ qua chủ nghĩa hoàn hảo, hiểu rằng ai cũng có khuyết điểm và học cách chấp nhận.

Người xưa dạy “Nhân vô thập toàn”, trên thế gian vốn dĩ không tồn tại người không có khuyết điểm, con đừng nhọc lòng đi tìm. Nếu yêu thương một người, con sẽ tìm được cách để chấp nhận những điểm chưa hoàn hảo của họ, nếu được, cùng họ khắc phục, sửa chữa để cả hai cùng hoàn thiện. Còn cứ mãi muốn tìm kiếm một người hoàn hảo, con nên tự hỏi bản thân mình có thực sự hoàn hảo để xứng với người đó chưa?

- Học cách thứ tha cho lỗi lầm của người khác.

Không ai trên đời chưa từng phạm phải sai lầm. Người muốn sống một đời không sai phạm, chỉ khi kẻ đó không làm bất kỳ chuyện gì. Thấy một người làm sai, lên án họ là cần thiết, nhưng con cần phải tự hỏi bản thân nếu đó là sai thì đâu là đúng và chỉ cho người đó con đường nên đi. Để lên án người khác rất dễ, nhưng để đặt mình vào bản thân họ, tìm cách giải quyết vấn đề mới là điều hay. Tha thứ được cho ai thì cứ việc, nếu một đời chỉ sống bằng thù hận, ganh ghét, đời như vậy hoài phí lắm.

- Bớt lãng phí tiền bạc vào những món đồ không thực sự cần thiết.

Chiều chuộng bản thân là tốt, nhưng không có nghĩa rằng để sở thích lấn át hết những suy nghĩ khác. Thỉnh thoảng con có thể mua tặng chính mình một món quà đắt tiền, nhưng đó nên là một món cần thiết cho cuộc sống thường nhật. Nếu cứ mãi tiêu tốn cho những thứ không cần thiết, con sẽ phải vô cùng khổ đau khi nhận ra rằng sao mãi mà mình không dư dả tiền bạc như người khác.

- Nếu không thích việc gì, hãy nói rõ rằng mình không thích.

Người ta sẽ luôn đánh giá cao những người thành thật và thẳng thắn, nên nếu cảm thấy không thích một việc gì và được hỏi tới, con hãy nói rõ mình không thích đó. Không cần vòng vo, không cần lảng tránh, cuộc đời chúng ta không đủ thời gian cho những ấp úng, lững lờ, nên hãy cứ tập thói quen nói thật ý mình ra cùng nhau. Nhưng con cũng nên nhớ, chọn cách nói nhẹ nhàng, từ tốn để người nghe khỏi mất lòng.

- Ít online, ít chăm chú vào điện thoại, tập thói quen để gọi điện cho người thân thay vì nhắn tin.

Điều kỳ diệu của ngôn ngữ là dù cho cùng một câu nói nhưng từng sắc giọng biểu cảm sẽ cho ra những ý nghĩa khác nhau. Vì vậy, khi cần nói chuyện với ai, con hãy gọi cho họ, để nghe giọng nhau, để hiểu cảm xúc đối phương đang như thế nào mà chọn lời nói phù hợp, tránh tổn thương. Đừng chăm chú vào thế giới ảo mà đánh mất những mối quan hệ thực.

- Mỗi tuần cố gắng dành một ngày cho những đứa bạn thân.

Có một đám bạn thân là điều tuyệt vời của bất kỳ ai. Họ là những người có thể chẳng cho con được lời khuyên gì hữu ích ngoài việc ngồi đó cười vào mặt con, để con thấy chuyện khó khăn của mình sao nhỏ quá so với những niềm vui đang được nhận. Một buổi ngồi cùng bạn thân, nói về những điều cực kỳ ngu ngốc đã trải qua cũng là cách để con quên đi những mệt mỏi trong công việc của cả tuần vừa trải qua. Trân trọng họ và dành thời gian cho họ.

- Nếu có điều kiện, đi du lịch nhiều hơn.

Bước ra ngoài nhìn ngắm thế giới là cách chúng ta làm để không cảm thấy cuộc đời nhàm chán. Một trong những điều ân hận của cuộc đời ba, chính là tiếc nuối vì đã không thể đi du lịch nhiều hơn. Con nên đi, tìm hiểu những nền văn hóa khác nhau, gặp những con người thú vị khác nhau, để hiểu rằng ở bất kỳ đâu, cuộc sống cũng muôn màu muôn vẻ. Và đôi khi, đi thật xa là cách để nhớ cồn cào cảm giác muốn được về nhà.

- Bỏ bớt những đồ đạc cũ, cho lại những ai cần.

Thỉnh thoảng con nên dọn tủ đồ, rồi giật mình thấy tại sao mình lại có quá nhiều thứ đã lâu không dùng đến nhưng cứ để chất đó, chiếm hết khoảng không gian cho những thứ mới. Dù tiếc, nhưng con nên bỏ đi những thứ cũ, những thứ dù có để đó tiếp con cũng không có nhu cầu dùng, nếu được thì đem cho lại những người cần chúng hơn con. Chia sẻ cũng là cách để con thấy cuộc sống này thêm ý nghĩa. - Ăn mặc không cần cầu kỳ, đắt tiền, chỉ cần thoải mái là được.

Ngày nhỏ, con sẽ thường muốn mình mặc đồ thật đẹp, thật hoành tráng, nhưng lớn lên rồi con sẽ thấy, mặc đồ chủ yếu để chính bản thân mình tự tin chứ không phải cho thiên hạ khen chê. Đừng vì ánh mắt hay những lời khen đôi khi không xuất phát từ trái tim của người ngoài mà mặc một bộ đồ quá rộng hay quá chật, bản thân mình, phải là người thoải mái trước tiên.

- Tìm những điểm tốt đẹp của bất kỳ câu chuyện nào được nghe, con người nào được gặp.

Thế gian ngoài kia đầy rẫy những vệt tối để đem ra mổ xẻ, chỉ trích, nhưng để nhìn ra được những thứ tích cực lại là điều khó khăn hơn rất nhiều. Sống với thái độ và tư duy tích cực, là lúc con luôn có thói quen nhìn nhận bất cứ vấn đề gì từ nhiều khía cạnh tốt lẫn xấu. Chỉ khi làm được việc đó, con mới có thể thấy chính bản thân mình ung dung, tự tại, vì đã không còn nặng lòng ghét bỏ, thù hằn ai.

- Muốn hiểu ai đó, gặp và nói chuyện cùng họ thay vì nghe về họ qua người nọ người kia.

Để hiểu hết về một con người, đôi khi chính bản thân con sống cùng họ một thời gian dài cũng chưa chắc làm được, vậy thì tại sao con lại tìm hiểu người đó qua việc hỏi người này người kia, người ta có chắc rằng hiểu họ hơn chính bản thân con không? Mạnh dạn tiến tới bắt chuyện cùng người con muốn hiểu, tự con sẽ cảm nhận được rằng họ tốt hay xấu, đáng tin hay không nên lại gần.

- Trân trọng người yêu thương mình và vững lòng với lời khen chê của những kẻ không quen biết.

Đến thần phật, chúa trời còn có người tin người không, vậy nên con sẽ chẳng bao giờ sống một đời mà cả nhân loại đều yêu thương con. Những người thật sự quan tâm, họ sẽ cho con lời khuyên, hướng về con với muôn vàn thiện chí, còn những người ghét bỏ, dù con làm đúng họ cũng sẽ kiếm chuyện để trách móc, chê bai. Việc con làm, người thương con sẽ tự khắc thấy, tự khắc hiểu, con không có trách nhiệm phải đi giải thích với tất cả mọi người, nhất là những kẻ không thích con. Nhắm mắt với những người ghét con và đi tiếp về phía trước, đường của con còn dài mà.

- Ngày lễ lộc, cuối tuần hãy về ăn cơm với gia đình, nếu không thể, hãy gọi điện thoại và gởi lại lời chúc.

Càng lớn, con sẽ càng chán nản với cảnh chen chúc trong biển người để ra đường vui chơi ngày lễ lộc. Con sẽ cảm nhận được, bữa cơm bên gia đình là thứ quý giá nhất của những ngày lễ đông người. Trong không gian tuyệt đối an toàn của nơi gọi là nhà, con không cần lo lắng, không cần nặng đầu nghĩ suy, có thể ngồi coi phim, uống ly rượu nhẹ với ba, trong khi em con và mẹ chuẩn bị đồ ăn trong bếp.

Sau những tháng năm dài, con sẽ hiểu, thứ chúng ta cần là cảm giác bình yên của nơi gọi là nhà, chứ không phải cái tất bật, ồn ào ngoài đời kia.

Sống một đời dung dị, để hiểu, để yêu, để trân trọng từng phút giây sống, để đừng nuối tiếc bất kỳ điều gì trong quá khứ và mở lòng thoải mái với tương lai…

Con ngủ đi con, đớn đau ngoài kia mình ba chịu được rồi…