- 15 -
Con của ba,
Có lần trên một chuyến xe về nhà, ba mệt mỏi thả người lên ghế, vô tình nghe được trên radio phát ra một câu hỏi… “Bạn còn được gặp họ bao nhiêu lần trong đời?”
Khi con đã lớn khôn, trưởng thành, bước chân vào guồng cuộc sống với những tất bật lo âu và khi con chưa lập gia đình, những mối quan hệ chung quanh con thường chỉ còn gom về trong bốn mối quan hệ chính, đồng nghiệp, bạn bè, người yêu và gia đình.
Đồng nghiệp là những người dù muốn hay không con cũng phải gặp họ gần như mỗi ngày và thường trong những lúc quan trọng nhất của cuộc đời, con lại ít khi nhớ đến họ. Bởi mối quan hệ đồng nghiệp đôi khi không phải xuất phát từ sự tự nguyện của đôi bên mà đa phần vì mưu cầu cuộc sống. Đơn giản mà hiểu thì chỉ khi con chọn một công ty để bước chân vào làm thì mới xuất hiện những mối quan hệ đồng nghiệp, chứ không phải vì có sẵn đồng nghiệp rồi mới chọn công ty.
Đôi khi những người đồng nghiệp sẽ vì những chuyện rất buồn cười và lợi ích cá nhân để đẩy con ra xa. Ba ví dụ, khi con vào làm một công ty có văn hóa không tốt, gồm chỉ những người lười nhác, ngồi đó qua ngày để nhận lương, không cần chăm chỉ, không cần nỗ lực để nâng bản thân lên tầm cao mới… con thì ngược lại, với tuổi trẻ bùng nổ, luôn cố gắng siêng năng để làm tốt những việc được giao, thậm chí hăng hái vẽ ra những việc mới có thể làm để mang đến những thứ mới lạ. Những người được gọi là đồng nghiệp chắc chắn sẽ không thích thú gì con. Thậm chí khi con không động chạm gì đến họ, họ cũng sẽ không thích con, vì khi cấp trên nhìn xuống, sẽ thấy rằng con đang siêng năng, họ đang lười nhác và vì cạnh tranh quyền lợi, họ cần phải tách con ra khỏi tập thể.
Con thấy đó, mối quan hệ đôi khi thường xuyên và mang tính chất lặp lại nhiều nhất cũng chưa chắc gọi là vững bền. Chỉ cần con nghỉ việc ở một công ty, thì những người đồng nghiệp cũ sẽ dần quên mất con, hoạ hoằn thay họ sẽ gọi điện cho con trong trường hợp… cần mời đám cưới.
Bạn bè là mối quan hệ khá phức tạp nhưng lại thường mang đến cho con nhiều niềm vui.
Những người bạn có thể gắn kết với con ở từng giai đoạn trong cuộc sống, có người vẫn thân thiết với đám bạn cấp ba, có người thân với bạn đại học, có người thân nhau nhờ những nhóm bạn chơi chung, giới thiệu để biết và thấy hợp tính nhau để hẹn hò tụ tập mỗi khi rảnh.
Bạn bè có khi mỗi tuần con được gặp họ một lần, nhất là vào những dịp cuối tuần, khi con chán ngán với những gương mặt đồng nghiệp đã phải gặp trong suốt năm ngày kia. Những lần gặp gỡ bạn bè, chủ yếu chỉ là những câu chuyện dài lê thê về những thứ khùng điên đã trải qua cùng nhau trong suốt năm tháng dài tuổi trẻ. Những dự định cho tương lai, những chuyến đi mới, những người yêu đã thành cũ, những trăn trở cho một ngày mà tất cả sẽ không còn có thể mãi rong chơi.
Đâu đó trong buổi café nói cười rôm rả, có tiếng thở dài len lén, một đứa nói chắc năm sau phải cưới vì ba má hối quá, với lại đàn bà nên có con trước ba mươi để tốt cho mình mà cũng tốt cho cả con. Lúc đó, đám còn lại tự hiểu được rằng, những buổi café định kỳ hàng tuần sẽ vắng đi một đứa, rồi cũng tự băn khoăn đến khi nào mình mới được làm người vắng mặt.
Những lần gặp bạn bè rồi cứ vậy thưa dần khi từng người có nỗi bận tâm riêng lúc đã lập gia đình, những kẻ còn lại sẽ tiếp tục đi những đoạn hành trình dù rằng kẻ đi cùng nay đã không còn ai.
Người yêu, là người ba tin rằng con sẽ muốn gặp họ nhiều nhất, thậm chí là mỗi ngày đều phải gặp thì mới thoả nhớ nhung.
Bất kỳ ai lúc bắt đầu yêu, cũng háo hức chuyện được nhìn thấy nhau mỗi ngày. Sáng thức dậy thì quờ quạng cầm cái điện thoại lên nhắn tin chúc nhau buổi sáng vui vẻ, trưa đi ăn cơm cũng ráng chụp hình món ăn gởi qua thông báo mình đang ăn gì rồi còn cảm thán ôi ước gì có ấy ngồi ăn chung. Tối nếu không bận rộn thể nào cũng lăng xăng chạy qua đón đưa nhau đi ăn gì đó, đi café gì đó, đi coi phim gì đó, bất chấp rằng cái việc món ăn không ngon, café chán òm, phim thì dở ẹc nhưng vẫn cứ thấy vui vì quan trọng nhất là được nhìn thấy mặt người kia.
Có đứa còn cao tay hơn, khi vừa chở người yêu về nhà lại vòng ra quán café gần đó, nhắn tin rằng cũng mới về nhà đây, rồi đẩy đưa, lả lơi một chút, nói là ôi sao mà nhớ quá, hay chạy sang nhìn mặt một chút nha. Đứa nhận được tin thì như mở hội trong lòng, mà mặt thì bày đặt õng eo, thôi, mới về, đường xa lắm, đừng qua, mắc công lắm mà. Vậy mà chừng mười phút sau đã thấy đứa kia đứng trước cửa nhà, kêu ra nhìn một cái rồi về ngủ. Hỏi sao nhà thì xa mà chạy nhanh quá vậy, trả lời là vì nhớ quá nên chạy bất chấp thời gian.
Mấy trò mèo trong tình yêu cỡ đó mà giết được cả trăm người, lần nào áp dụng với ai thì cũng đổ, cũng ngã, cũng lao đao. Nhưng nói là vậy, chứ thật ra trong lòng bất kỳ kẻ đang yêu nào cũng có mong muốn được nhìn thấy mặt nhau càng nhiều càng tốt, cho đến khi chán rồi tìm gương mặt khác để nhìn.
Còn với ba mẹ, con hãy tự hỏi sẽ còn gặp được nhau bao nhiêu lần?
Nếu một người con đi học, đi làm xa quê, mỗi năm chỉ về nhà được hai lần vào những ngày lễ, Tết và ba mẹ còn có thể ở nơi đó chờ chúng ta được ba mươi năm nữa trong đời, vậy tổng số lần gặp gỡ chỉ là tầm sáu mươi. Một con số hữu hạn và nhỏ bé so với số lần chúng ta được gặp gỡ những con người trong các mối quan hệ khác.
Có lần trong ngày lễ Vu Lan, ba đọc được dòng trạng thái của một người bạn, vỏn vẹn mấy câu mà làm ba suy nghĩ mãi, “Cài trên áo hoa hồng trắng, mới hiểu được tiếc nuối của những ngày cài hoa đỏ.”
Chúng ta rồi sẽ trưởng thành, quay cuồng trong những mối quan hệ xã hội ngoài kia để kiếm sống mà quên đi rằng, ba mẹ cũng phải chịu quy luật bào mòn của thời gian. Chúng ta có thể biết rằng nước hoa mùi nào đang thịnh hành, đôi giày nào nổi nhất hiện nay, cô ca sĩ kia có bài hát gì mới, cậu diễn viên nọ đã tham gia bao nhiêu phim… nhưng nếu bất thình lình được hỏi, lần cuối cùng ba mẹ mua một bộ quần áo cho bản thân họ là khi nào, rất ít người trả lời được.
Thời gian trao cho chúng ta sự thông tuệ, nhưng đồng thời tàn nhẫn nhắc nhở rằng khoảng thời gian cho đến ngày chia xa những người thân yêu nhất đang dần dần bị rút ngắn lại. Mà chúng ta vốn dĩ đâu sợ cái chết, chỉ là sợ cảm giác chia xa.
Vì vậy, những ngày còn được gần gũi, gặp mặt người thân, hãy yêu thương, trân trọng họ hết lòng, đừng để đến một ngày, phải nghẹn ngào thốt lên, “Con không lớn nữa, ba mẹ cũng đừng già đi nữa…”
Con ngủ đi con, đớn đau ngoài kia mình ba chịu được rồi…