PHẦN 2: BÀI XÌ DÁCH 5 Chuỗi hạt ngọc trai
Tháng Giêng năm 1961, Hội Toán học Mỹ họp phiên họp mùa đông tại Washington. Ed Thorp có mặt để trình bày nội dung tập tài liệu Shannon đã đệ trình lên Viện Hàn lâm Quốc gia. Nhưng vì xấp tài liệu này phải dành cho Viện Hàn lâm Quốc gia nên Thorp đã đặt cho nó một đề tựa: " Công thức của vận may: một chiến lược chiến thắng khi chơi bài Xì dách" (Fortune's Formula: A Winning Strategy for Blackjack.''
Tựa đề ấy đã khiến một phóng viên hãng tin AP tại Washington phải lưu tâm. Thorp đồng ý cho anh ta thực hiện một cuộc phỏng vấn và chụp ảnh ngay tại buổi họp. Sáng ngày 21 tháng Giêng, một bài viết đặc biệt đã xuất hiện trên trang bìa tờ The Boston Globe và nhiều tờ báo khác ở Mỹ.
Các con bạc trên toàn nước Mỹ bắt đầu gọi điện đến khách sạn nơi Thorp ở với yêu cầu có được bản sao tập tài liệu này. Một số người còn muốn mua trọn gói phương pháp đánh bạc của Thorp hoặc yêu cầu được hướng dẫn riêng một số thủ thuật. Nhiều người khác lại muốn cung cấp tiền cho Thorp đánh bạc và yêu cầu chia lợi nhuận khi chơi thắng.
Những bức thư tín cứ tiếp tục ập đến khi Thorp trở về nhà. Vivian ghi lại những lời nhắn, sau đó cô bảo như thế là quá đủ rồi và từ chối trả lời. Chính mối liên hệ phản xạ có điều kiện giữa tiếng điện thoại reo và các xung đột trong gia đình đã ảnh hưởng xấu đến cô con gái bé bỏng của Thorp. Bất cứ khi nào chuông điện thoại reo, cô bé đều khóc òa lên.
Tại MIT, Thorp và bộ phận của mình có chung một nhóm thư ký sáu người. Thorp nhận được thư hỏi về phương pháp chơi bài xì dách nhiều hơn thư của tất cả các trợ giảng môn Toán khác hỏi về những công trình nghiên cứu của họ. Trường đại học đã nói với Thorp rằng họ không muốn ban thư ký phải làm việc với các loại thư từ liên quan đến chuyện đánh bạc thêm chút nào nữa. Tổng cộng, Thorp đã nhận được hàng ngàn lá thư.
Thorp thảo luận tình trạng này với Shannon. Thorp muốn nhận một trong số nhiều lời đề nghị ấy. Chắc chắn sẽ rất thú vị nếu áp dụng thử phương pháp chơi bài xì dách tại một sòng bạc thật. Shannon đề nghị Thorp hãy sử dụng công thức của Kelly để quyết định xem nên đặt cược bao nhiêu. Thorp đọc lại bài báo năm 1956 của Kelly và ngay lập tức nhận ra sự liên quan. Bài báo nói rằng việc đặt cược bao nhiêu phụ thuộc vào mức độ ưa thích quân bài ấy. Dù trên lý thuyết, công thức của Kelly bảo vệ được người chơi khỏi phá sản nhưng cả Shannon và Thorp đều nhận ra rằng trong khi đánh bạc, vẫn còn có rất nhiều biến cố. Họ cũng nhất trí rằng Thorp cần chắc chắn người cung cấp tài chính cho mình có thể chấp nhận mất đi số tiền anh ta bỏ ra. Một số lời đề nghị ẩn chứa màu sắc bi thương, tuyệt vọng.
Thorp đã quyết định rằng, lời đề nghị tốt nhất chính là lời chào mời có giá trị cao nhất. Một nghiệp đoàn của hai doanh nhân New York giàu có đã đề nghị mức tiền 100 ngàn đô la để đánh cược tại các sòng bạc ở bang Nevada. Thorp gọi đến số điện thoại trong lá thư và yêu cầu được nói chuyện với Emmanuel Kimmel.
Vào một ngày Chủ nhật tháng Hai năm 1961, một chiếc Cadillac đậu trước căn hộ của Thorp ở Cambridge lúc nửa đêm. Lái xe là một cô gái trẻ, tóc vàng, đẹp rạng ngời, khoác một chiếc áo lông chồn vizon. Ngồi cạnh cô ta cũng là một cô gái tóc vàng và cũng khoác áo lông chồn. Cho đến khi hai người phụ nữ ấy rời khỏi xe, người ta mới nhận thấy, có một ai đó ngồi giữa họ. Người đó là "Manny" Kimmel.
Kimmel là một người đàn ông đứng tuổi, nhỏ thó, cao khoảng 5 feet 5 6 . Ông khoác một chiếc áo làm bằng len ca-sơ-mia, gương mặt hồng hào, đầu tóc bạc phơ. Ông ta giới thiệu hai người phụ nữ tóc vàng đó chính là hai cô cháu gái của mình. Trông ông không có vẻ gì như đang đùa cả.
Những bộ áo khoác lông chồn vizon làm bằng len ca-sơ-mia là sự lựa chọn đúng đắn để đối phó với thời tiết khắc nghiệt. Kimmel than thở rằng tuyết ở New York đã làm ông tiêu tốn hết 1.5 triệu đô la. Khi được hỏi tại sao, ông trả lời rằng mình đang sở hữu 64 bãi đậu xe. Và chúng đã bị tuyết bao phủ trong suốt hai ngày nay.
Tôi hy vọng anh đang tập luyện, Kimmel nói. Thorp trả lời rằng, đúng là anh đang tập luyện. Kimmel rút ra một cỗ bài và bắt đầu chia bài cho Thorp.
Mục đích khi chơi thể loại bài xì dách là người chơi phải lấy được những quân bài sao cho số điểm nhiều hơn so với của người chia nhưng không được vượt quá 21. Bài của người chơi nào có số điểm vượt quá 21 sẽ thua.
Trong sòng bài, có thể có từ 1 đến 6 người chơi. Đầu tiên, mỗi người chơi lần lượt đặt cược và được chia hai lá bài lật úp xuống. Người chia cũng chia cho mình một lá, nhưng để ngửa mặt lên. Đối với những lá số (từ 2 đến 9), giá trị số điểm tương ứng với số in trên mỗi lá. Những lá 10 và lá Tây (Bồi, Đầm, Già) đều được tính là 10. Còn những lá át được tính là 1 hoặc 2, sao có có lợi nhất. Nếu bạn có được một lá có số điểm là 10 và một lá át trong lần chia đầu tiên, đó là "xì dách". Người chơi nào có được xì dách sẽ thắng, trừ khi người chia cũng có xì dách thì xem như hòa. Khi đó, người chơi phải trả tiền cược và nhận tiền thắng cược theo tỉ lệ 3:2.
Ngược lại, nếu không có xì dách trong lần chia đầu tiên, người chơi có một lựa chọn khác là yêu cầu được chia thêm bài, mỗi lần một lá. Mỗi lá bài chia thêm như thế được để ngửa mặt lên. Người chơi có thể tiếp tục yêu cầu chia thêm miễn là tổng số điểm vẫn nhỏ hơn 21. Một khi tổng số điểm vượt quá 21, họ sẽ thua. Như thế, mánh lới là ở chỗ làm sao biết khi nào nên dừng. Quyết định được đưa ra dựa trên quân bài ngửa của người chia. Không như người chơi, người chia luôn phải tuân thủ một chiến lược, họ phải rút thêm bài cho đến khi tổng số điểm đạt từ 17 trở lên.
Ví dụ như bạn đang có một lá Đầm và một lá 6 với tổng số điểm là 16. Tổng số điểm này không phải là cao. Nhưng khi rút thêm một lá nữa, bạn có nguy cơ phá sản (ví dụ như lá bài bạn rút thêm có giá trị là 10, khi này, tổng số điểm sẽ là 26). những nghiên cứu trên máy tính mách nước cho bạn phải làm thế nào đối với từng tổng số điểm và từng lá bài ngửa của người chia. Khi lá bài ngửa của người chia là 7, bạn sẽ có nhiều cơ may thắng hơn nếu tiếp tục rút thêm bài. Thông thường, khả năng thắng là 50:50.
Dường như Kimmel chỉ có hứng thú đối với việc xem xét xem phương pháp đánh giá của Thorp có hoạt động hay không. Ông ta không thèm quan tâm đến bài nghiên cứu của Thorp, và sau tất cả những gì Thorp có thể nói với ông, toán học là một thứ gì đó "không thể hiểu" được. Kimmel yêu cầu họ cùng nhau chơi bài.
Thorp sử dụng phương pháp "đếm 10", khác với phương pháp "đếm 5" được trình bày chi tiết trong bài báo. Mặc dù 5 có ảnh hưởng nhiều đến tỉ lệ cược hơn 10, nhưng có 16 lá bài có giá trị là 10 (đã tính các lá bài Tây) trong một bộ bài, vì vậy, sẽ dễ dàng xác định điều kiện thuận lợi hay bất lợi hơn. Họ cùng chơi bài cho đến hết ngày và tiếp tục chơi trong ngày hôm sau.
Kimmel nói rằng ông chỉ hỗ trợ tài chính cho Thorp với điều kiện, anh và cộng sự của mình phải chấp nhận giảm mức lợi nhuận được chia. Và Kimmel nói, mức giảm là 90%.
Thorp đồng ý điều khoản ấy. Anh thật sự muốn chứng minh quan điểm của mình hơn là kiếm nhiều tiền. Thorp cũng lo ngại về những trò bịp. Anh đi đến kết luận rằng chỉ có những người chia bịp bợm mới có thể đánh bại được phương pháp của anh. Kimmel, với tư cách là một con bạc giàu kinh nghiệm, cam đoan với Thorp rằng, ông là chuyên gia phát hiện những trò bịp.
Để ký kết giao kèo, Kimmel đút tay vào sâu trong túi áo len ca-sơ-mia của mình, rút ra một nắm trang sức. Rồi, ông chọn ra một xâu chuỗi ngọc trai và tặng nó cho Vivian.
- — --oOo- ——-
Mỗi thứ Tư hàng tuần, Thorp bay tới New York để chơi bài với Kimmel. Anh thắng liên tục khiến Kimmel bị thuyết phục bởi kỹ năng chơi bài của anh và sự xuất chúng của phương pháp đếm. Thỉnh thoảng, Kimmel cũng tặng quà Thorp, đó là một loại xúc xích Ý.
Và trong một lần gặp gỡ như thế, Thorp đã được yết kiến Eddie Hand, nhà tài trợ thứ hai của mình. Hand là một người đàn ông tóc sậm, thân hình chắc nịch, tuổi gần 50, cao chừng 5 feet 9 7 , thích loại trang phục giản dị, màu sáng và sặc sỡ. Ông ta sở hữu một công ty vận tải chuyên chở xe hơi và xe tải cho hãng Chrysler. Ông đã thương lượng rất nhiều với nghiệp đoàn xe tải. Giọng ông hay tức tối và cáu kỉnh. Và ông là mẫu đàn ông mà phụ nữ thường không cưỡng lại được.
Hand đã lập gia đình với "Gussie Moran lộng lẫy", một ngôi sao quần vợt của những năm 1940, người đã khiến Wimbledon phải sốc khi mặc bộ trang phục thi đấu phơi cả tua của chiếc quần lót bằng ren ra. Bản thân Hand cũng là một tay chơi quần vợt rất cừ. Có lần, Moran đã nói rằng, cô cảm thấy kinh ngạc khi Hand có thể vừa chơi quần vợt suốt ngày vừa làm tình suốt cả đêm.
Có một lần, Thorp có mặt cùng Hand trên một chuyến bay, khi đang đọc lướt tờ Time thì Hand đột nhiên phát điên lên trước tin một quý cô giàu có người Chi Lê tái hôn. Hand đã từng có quan hệ với cô ta.
Vẫn còn có rất nhiều điều ở Manny Kimmel mà Thorp không hiểu hết được.
Vào lúc ấy, Kimmel là một trong những tay cá ngựa thuê chuyên nghiệp hàng đầu tại New York. "Anh ta nhận cá cược thuê để đổi lấy những gì? - Mọi thứ", Eddie Hand đã quả quyết như thế trong một bài phỏng vấn. "Từ các sòng bạc, bóng đá, bóng chày đến đua ngựa, Manny luôn có cách thuyết phục người ta đặt cược. Và lúc nào ông ta cũng có thể tìm thấy một gã khờ."
Lãnh địa của Kimmel gồm tất cả các trường đua của vùng duyên hải phía Đông và nhiều trung tâm cá cược thể thao tại khách sạn El Rancho ở Las Vegas. "Ngày xưa, ở Saratoga, ông ấy thường xuyên dàn xếp đám dô kề", Hand giải thích. Dàn xếp đám dô kề ở đây có nghĩa là bố trí các cuộc đua. Kimmel chính là hiện thân sống cho những lý giải mới của John Kelly về tốc độ thông tin.
Những năm 1960, Kimmel đã nhận đánh cược cho ông vua dầu mỏ vùng Texas, H.L.Hunt, với số tiền lớn nhất từ trước tới nay. Hunt đã thắng được một mỏ dầu trong một ván bài xì phé. Dù đã là một tỉ phú, nhưng niềm đam mê mạo hiểm của ông vẫn còn mãnh liệt. Có một nguồn tin cho biết, ông từng cược một triệu đô la trong một trận bóng đá.
FBI đã theo dõi chuyện làm ăn của Kimmel trong nhiều năm liền. Trong bản hồ sơ ghi nhớ của FBI năm 1965, "Kimmel được biết đến như đồng minh suốt đời của nhiều tay trùm lưu manh nổi tiếng trên toàn thế giới. Ông ta tự nhận mình là một con bạc và kết giao với những con bạc nổi tiếng khác trên khắp nước Mỹ."
Trái với những gì mà bản thân hay giả vờ, Kimmel cũng hiểu biết khá nhiều về phương pháp đếm các quân bài. Kimmel có một con bạc thân thiết tên là Joe Bernstein. Năm 1960, Bernstein thường lui tới một câu lạc bộ của một đám lưu manh tại San Francisco. Hắn nợ một tay thuê cá ngựa $3.000 nhưng trong túi lúc đó chỉ có $1.500. Trong khi còn chần chừ không biết làm gì, Bernstein xem một ván bài xì dách. Anh ta nhận thấy rằng ba phần tư số quân số lá bài đã được chia mà vẫn chứa có một con Át nào xuất hiện. Bernstein quyết định đặt cược hai tụ, mỗi tụ 500 đô la. Hắn ta thắng cả hai (một trong số đó là xì dách), và có đủ tiền để trả hết nợ cho tay cá ngựa thuê kia.
Là một con bạc bẩm sinh, Bemstein cảm thấy mình đã khám phá được bí mật của cuộc đời. Không bao lâu, hắn ta nhận ra rằng, trường hợp xuất hiện toàn lá bài Át trong phần tư cuối cùng của bộ bài mà hắn ngẫu nhiên gặp phải là cực kỳ hiếm hoi. Sau vài ngày cố gắng khai thác ý tưởng đó trong may rủi, Bemstein gọi cho Kimmel đang ở New York nói về phát hiện quan trọng của mình. Bemstein và Kimmel đến Las Vegas và làm thí nghiệm với nhiều phương pháp đếm khác nhau. Và Kimmel nghe thấy nghiên cứu của Thorp. Một nhà toán học chính xác là những gì họ đang cần để phát triển một chiến thuật khả dĩ.
Kimmel không hề tiết lộ bất cứ điều gì về chuyện này cho Thorp. Ông cũng cho người điều tra thông tin về Edward và Vivian Thorp để chắc chắn rằng họ không phải là những kẻ lừa bịp.