← Quay lại trang sách

Thành phố Reno

Kimmel không muốn đến Las Vegas. Ông bảo với Thorp rằng, tại Las Vegas, có quá nhiều người biết tới ông. Cho nên, trong suốt kỳ nghỉ mùa xuân của trường MIT, Thorp cùng bay tới Reno với Kimmel để tiến hành những thử nghiệm. Và lần này, Kimmel cũng đi cùng với hai cô gái trẻ. Họ nhận phòng tại khách sạn Mapes vào khoảng 2 giờ sáng. Eddie sẽ đến cùng họ trong vài ngày tới. Mapes là tòa nhà cao tầng đầu tiên tại bang Nevada cung cấp dịch vụ khách sạn siêu cao cấp dành cho khách vãng lai. Kimmel đã yêu cầu một dãy phòng rộng cho ông và hai người phụ nữ.

Sau khi thức giấc, Thorp và Kimmel lái xe đến một sòng bạc nhỏ ở ngoại thành. Hôm nay chỉ là một buổi tập dượt, những thử nghiệm thực sự chỉ được tiến hành khi Hand đến. Thorp chơi với những khoản cược tối thiểu và ăn được một ít tiền. Điều này càng tăng thêm niềm tin ở anh rằng anh có khả năng đếm các lá bài, tính toán mức độ cá cược và đánh bạc trong những tình huống thực tế.

Người đếm lá bài phải điều chỉnh tỉ lệ đặt cược theo cách kết cấu của bộ bài. Trong đa phần các trường hợp, chơi bài xì dách là một trò chơi năm ăn năm thua. Điều này có nghĩa tỉ lệ là 1 (so với 1). Công thức của Kelly về bất lợi/thuận lợi hoàn toàn quy về thuận lợi.

Tỉ lệ được lợi thay đổi phụ thuộc vào việc trong cỗ bài còn những lá gì. Tỉ lệ này có thể là dương, bằng không hoặc âm. Phương pháp của Kelly khuyên rằng trừ khi bạn có lợi thế dương, nếu không, đừng dại gì mà đặt cược. Rất dễ nhận ra Thorp đang rất lo ngại, anh ngồi ở bàn, quan sát chăm chú và thỉnh thoảng mới đặt cược. Rồi anh đi đến kết luận rằng anh phải đặt cược vào mỗi chân tụ bài, ít nhất cũng phải đặt mức tối thiểu.

Trong một tình huống thuận lợi tương đối, người đếm bài có 51% khả năng thắng. Cứ mỗi 100 đô la đặt cược, người chơi có hy vọng thắng 51 đô la và kết thúc ván với 102 đô la. Như vậy, tỉ lệ thuận lợi là 2% (nghĩa là lấy 2 đô la tiền lời chia cho 100 đô la tiền đặt cược). Khi cỗ bài rơi vào trường hợp tương tự thế này, công thức của Kelly khuyên nên đặt cược 2% tổng số tiền đang có.

Nhưng phỏng đoán này không chính xác vì những đặc điểm của quá trình phân cặp và nhân đôi tiền cược. Trong một số tình huống ít gặp, lợi thế thuộc về người chơi khi đặt thêm vào những khoản cược sẵn có. Việc này có tác dụng làm giảm mức cược tối ưu trong một chừng mực nào đó.

Sòng bạc ở ngoại thành này đóng cửa trong ba giờ để kỷ niệm ngày thứ Sáu tuần Thánh. Thorp và Kimmel lái xe về Reno, tìm kiếm những sòng bạc nhỏ để thực hành, Bởi vì luật lệ ở mỗi nơi đều có khác biệt đôi chút nên họ muốn chọn sòng bạc nào có luật lệ thuận lợi nhất.

Kimmel được biết đến tại sòng bạc mà họ chọn. Bản thân ông xin được phép không chơi, ông nói với Thorp rằng sẽ tốt hơn cả nếu người ta không nhìn thấy ông ấy xuất hiện tại đây. (Trong suốt chuyến đi, Kimmel luôn dừng lại tại những sòng bạc mà ông có người quen, nhưng không bên nào tỏ ra vui mừng để nối lại tình thân quen cả). Thorp chơi một mình cho đến hết ngày nhưng đa phần toàn gặp vận đen. Nhờ đặt cược ít nên khoản thua chỉ khoảng 100 đô la, nhưng điều này thực sự làm Thorp bực mình. Và anh không thèm đi ngủ.

Khoảng 5 giờ sáng, Thorp ngồi chơi bài, một mình một bàn. Và anh bắt đầu nổi quạu với người chia bài.

Tại sao tôi không thể chơi hai tụ? Thorp hỏi.

Đó là quy định ở đây. Anh nhận được câu trả lời.

Tám người chia bài khác đã cho tôi chơi hai tụ, như thế thật khó tin rằng đó là quy định ở đây.

Làm như vậy để anh không khiến những tay chơi khác túm tụm xung quanh.

Nhung có ai ở đây vào giờ này. Lý do của ông thật khó chấp nhận được.

Người chia bài chia với tốc độ nhanh nhất có thể. Còn Thorp cũng đếm nhanh như thế. Đột nhiên cỗ bài trở nên thuận lợi. Thorp bỏ qua vài lần đặt cược, rồi lúc sau, anh đặt 20 đô la một tụ. Trước khi cỗ bài được chia hết, anh đã bù được khoản lỗ 100 đô la.

-oOo--

Vào một buổi trưa thứ Bảy, Thorp dùng buổi điểm tâm muộn thịnh soạn với Kimmel. Kimmel kể một câu chuyện - câu chuyện đã từng làm hỏng phương pháp của Thorp. Nhờ sử dụng phương pháp đếm tại một khách sạn lớn, Kimmel đã thắng 13.000 đô la. Nhưng rồi, ông thua 20.000 đô la. Lý do là: người chia bài đã chơi bịp.

Sòng bạc đã đưa vào một "tay chia bài xuất chúng", một chuyên gia gian lận cờ bạc để chơi bịp cho sòng bạc. Người chơi bịp là một phụ nữ lạnh lùng, độ chừng bốn mươi tuổi với mái tóc đen đang ngả dần sang xám. Kimmel đã thấy cách thức cô ta chơi bịp. Khi đang chia bài cho chính mình, cô ta lén nhìn lá bài ở trên cùng. Nếu không hài lòng với lá bài ấy, cô ta sẽ chia lá bài thứ hai. Kimmel tưởng chừng như phương pháp đếm của mình đủ mạnh để qua mặt trò bịp này (Nhưng nó không thể). Kimmel từ chối rời khỏi bàn. Ông thua cạn tiền lời và thêm 7.000 đô la nữa. Kimmel yêu cầu gặp chủ sòng bài. Ông buộc tội người chia bài đã gian lận. Người chủ bào chữa rằng đêm hôm trước, có một gã nhà giàu đến từ Texas đã thắng hết 17.000 đô la. Và họ không có khả năng chịu thêm bất kỳ khoản thua nào nữa.

Sau bữa ăn, Thorp và Kimmel quay trở lại sòng bạc nhỏ phía ngoại ô mà họ đã chơi ngày hôm trước. Lần này, nhờ những khoản cược lớn hơn, Thorp đã thắng vài trăm đô la chỉ sau ít phút. Điều này kích thích sự thèm muốn của Kimmel. Ông ta ngồi vào cùng bàn. Sau 2 giờ, họ đã thắng 650 đô la. Sau đó, người chia bài đã thay đổi bộ bài sớm hơn, trước khi bộ bài cũ kịp hết. Đó là một điều tồi tệ. Việc thay bài sớm hơn đã xóa sạch sự tập trung vào các quân bài mà theo nhận định của phương pháp đếm bài, những sự tập trung ấy thường mang đến nhiều tiền. Khó lòng mà than phiền được

Thorp và Kimmel bỏ đi.

Tối hôm đó, Eddie Hand đến. Cuộc thử nghiệm chính thức được bắt đầu.

Lúc đầu, Kimmel và Hand đưa ra một ngân quỹ là 100.000 đô la. Thorp bảo họ hạ xuống chỉ còn 10.000 đô la. Với ngân quỹ 100.000 đô la, theo cách tính của Kelly, mức độ đặt cược sẽ vào khoảng vài ngàn đô la, cho dù là với một lợi thế trung bình. Thorp cảm thấy không thoải mái khi đặt cược với số tiền đó, dù gì thì nó cũng vượt quá giới hạn cho phép. Mười ngàn đô la là đủ để kiểm tra phương pháp ấy.

Nhằm đơn giản hóa vấn đề đi một tí, Thorp quyết định 50 đô la là khoản cược tối thiểu. Anh có thể tăng khoản cược này lên gấp đôi, tức 100 đô la nếu cỗ bài cho mức độ thuận lợi là 1%, và cược 200 đô la nếu thuận lợi đạt 2 phần trăm, và sau cùng, cược 500 đô (khoản cược tối đa vào năm 1961) nếu mức độ thuận lợi đạt, hay thậm chí vượt quá 5 %.

Kimmel rút ra một xấp tiền và đếm đưa cho Thorp 10.000 đô la. Thorp cùng Hand bắt đầu đánh bạc trong khi Kimmel bỏ đi một mình. Họ bắt đầu chơi tại Câu lạc bộ Harolds ở trung tâm Reno. Được điều hành bởi một gia đình ăn chơi có tiếng nhưng sòng bạc này lại nổi lên như một địa chỉ bình dân, áp lực thấp, khi mà đám chia bài thường đưa ra lời khuyên cho những con bạc non tay và chấp nhận chịu đựng những cơn bốc đồng của tầng lớp dân lao động Mỹ da đen. Người ta nói rằng, thỉnh thoảng người quản lý cấp một bước vào và trả lại 10% số tiền thua cược cho người thua nặng nhất và kết thúc bằng một lời khuyên chân thành rằng hãy rời khỏi thành phố ngay lập tức. Những tấm biển treo quanh sòng bạc nói rằng: KHÔNG AI LÚC NÀO CŨNG THẮNG CẢ. CÂU LẠC BỘ HAROLDS KHUYÊN BẠN NÊN MẠO HIỂM TRONG KHẢ NĂNG CỦA MÌNH.

Thorp và Hand ngồi vào bàn có khoản cược tối đa 500 đô la. Họ thắng 500 đô la sau mười lăm phút. Và, người chia bài phải nhấn một nút bí mật dưới sàn.