Bánh xe số phận
Một nút bí mật được nối với văn phòng riêng của Harold S. Smith. Lão già Smith làm việc sau những cánh cửa dày gấp đôi và có nhiều tầng khóa so với bình thường, thông ra bên ngoài nhờ đường dây điện thoại nối với các lối đi được bảo đảm an ninh, nơi đó có cả một đội quân an ninh đang xem xét kỹ lưỡng hoạt động của sòng bài qua những tấm gương đơn chiều. Smith giữ cho mình tỉnh táo bằng hàng tá tách cà phê nóng trong ngày. Ông ta không về nhà trong suốt nhiều ngày. Những kẻ chia bài tại sòng bạc được lệnh phải thông báo cho Smith bất cứ khi nào có ai đó thắng quá nhiều và quá nhanh. Những trò gian lận ngày càng tinh vi hơn, Smith luôn biết rõ điều đó. Một trò gian lận gần đây nhất ở câu lạc bộ là dân cờ bạc đánh dấu những lá bài bằng một loại mực đặc biệt chỉ có thể thấy được dưới ánh sáng hồng ngoại. Và người chơi bịp sẽ đeo một loại kính đặc biệt có thể nhìn thầy những điểm đánh dấu ấy.
Và sau đó xuất hiện ESP (tri giác ngoại cảm). Smith hoài nghi rằng có kẻ nào đó đã sử dụng khả năng ngoại cảm của mình để thắng bài.
Smith đã tiến hành một cuộc nghiên cứu dài lâu về may rủi. Ông ta tin rằng có một sức mạnh cao hơn có khả năng điều khiển trạng thái dao động thường xuyên của vận may. Ông gọi sức mạnh này là "Quý Bà May Mắn". Vì quả thật, bánh xe số phận đã đưa gia đình ông ta đến với giàu sang. Cha của Smith, ông Raymond I. Smith, còn được biết đến với biệt danh "Pappy", đã rời Vermont theo tiếng gọi của chốn thị thành. Pappy tổ chức trò chơi quay số tại các lễ hội. Tỉ lệ cược phụ thuộc vào các con số được chọn. Khi con số được chọn xuất hiện, người chơi thắng một con dao nhíp.
Qua nhiều năm tháng làm việc và nhờ vào bản tính tằn tiện, Pappy đã gây dựng được một gia tài. Tuy bản thân không phải là người ưa cờ bạc, nhưng ông ta đã đem tài sản dành dụm cả đời đầu tư vào thị trường chứng khoán. Sự sụp đổ của thị trường năm 1929 khiến Pappy đường như mất hết tất cả.
Với bản chất là một trò chơi hoàn toàn dựa trên may rủi, việc kinh doanh trò chơi quay số của Pappy là vi phạm pháp luật. Nhưng trước khi bị cảnh sát tống giam, Pappy cần kiếm đủ tiền để trả nợ và chuyển tới thành phố lân cận. Khi bang Nevada hợp pháp hóa đánh bạc, Pappy nhìn thấy cơ hội ổn định làm ăn sinh sống. Kết hợp với đứa con trai 26 tuổi mà ông ta từng bỏ rơi, hai cha con mua một phòng đánh bạc ở thành phố Reno với giá 500 đô la. Và sòng bạc của hai cha con bắt đầu mang tên Câu lạc bộ Harolds từ năm 1936.
-——--oOo-—--
Câu lạc bộ Harolds mang phong cách của miền Viễn Tây. Nhân viên ăn mặc như những gã chăn bò. Câu lạc bộ cũng trưng bày "Bộ sưu tập súng lớn nhất thế giới", nào là súng lục derringer, súng ngắn, súng trường, đại bác, súng máy hay bất cứ loại súng nào khiến người ta đổ máu. Và hỏa lực hùng mạnh này đã phát huy tác dụng vào một buổi sáng năm 1937. Harold hay tin một băng đảng định tới chiếm sòng bạc. Bọn tội phạm có tổ chức đã chiếm được ít nhất một câu lạc bộ tương tự tại Reno và đồng thời kiểm soát hoàn toàn nạn mại dâm trong thành phố. Vào khoảng 10 giờ sáng, khi câu lạc bộ vắng khách, bảy tên lưu manh ập vào và ngang nhiên đập phá bàn ghế.
Smith móc một khẩu 38 nạp đầy đạn dưới bàn roulette ra. Ông ta lên tiếng: "Tụi bay không được phép tung bất cứ hạt xí ngầu nào ở đây, quay lại và cút ra khỏi cửa nhanh!". Smith vừa dứt lời, bọn cướp quay đi khỏi căn nhà và không bao giờ trở lại phá rối câu lạc bộ nữa.
Càng về già, Pappy càng trở nên bất an về thế hệ kế nghiệp. Harold, đứa con trai trùng tên với sòng bạc, lại là một kẻ nghiện rượu và lệ thuộc vào bài bạc. Hắn ta có thể chè chén và đánh bạc hàng tuần lễ, ăn mặc như một gã cao bồi, cưỡi ngựa và bắn súng. Những sòng bạc thì luôn sẵn lòng cho Harold nợ thêm. Họ không trông đợi gì hơn ngoài việc có quyền kiểm soát Câu lạc bộ Harolds, đối thủ lớn nhất và thành công nhất của họ. Pappy lo lắng rằng Harold sẽ thế chấp cổ phẩn của hắn trong câu lạc bộ để đánh bạc.
Bản thân Pappy cũng không nắm giữ cổ phần trong câu lạc bộ mà chỉ hưởng lương. Câu lạc bộ Harolds chỉ có ba cổ đông là Harold, người vợ trước của hắn, Dorothy và anh trai của hắn, Raymond.
Từ nhỏ, Harold đã không ưa gì Raymond. Đến khi bước vào tuổi trung niên, mỗi lần nhớ tới chuyện ngày xưa Raymond đã bắt hắn phải ăn phân gà trong một lần ẩu đả thì máu trong người Harold lại sôi lên. Harold đặc biệt hối hận khi quyết định cho Raymond hưởng một phần ba số cổ phiếu trong câu lạc bộ để trả ơn Raymond đã giúp đỡ hắn trong khi hoạn nạn. Nằm mơ Harold cũng không ngờ rằng một phần ba quyền sở hữu ấy lại đưa Raymond trở thành một triệu phú.
Harold có thể tự an ủi bản thân rằng cho đến khi ly dị, hắn ta sẽ nắm giữ số cổ phiếu nhiều gấp đôi so với Raymond. Dorothy, vợ hắn, là một người dễ xiêu lòng trước những người đàn ông trong quân ngũ. Thời chiến, thành phố Reno tràn ngập những kẻ như thế. Trong tình thế ấy, cha con nhà Smith ra sức tận dụng ngành công nghiệp thứ hai của Reno. Dorothy cũng đã có được căn nhà, những đứa trẻ và một nửa số cổ phiếu của chồng cô.
Dorothy và Raymond cũng như lão già Pappy đều để ý đến thói rượu chè của Harold. Năm 1949, Pappy nảy ra một giải pháp. Đó là quyền chọn cổ phiếu. Gia đình Smith thúc ép Harold phải ký vào một văn bản cho phép Pappy mua toàn bộ cổ phiếu của Harold với giá 500.000 đô la bất cứ khi nào trong khoảng thời gian năm năm tới nếu hắn mang cổ phiếu của mình ra bán. Giá trị của số cổ phiếu vượt xa con số ấy, có thể đạt đến 8 triệu đô la. Do đó, điểm mấu chốt là Harold sẽ không bao giờ rao bán cổ phiếu của mình, trừ khi hắn bị tâm thần. Và thậm chí, khi đó, quyền cổ phần có giá trị pháp lý cao hơn hành vi mua bán của một tên say rượu với một người khác.
Hoàn toàn có thế xem cuộc thử nghiệm mưu mẹo về vấn đề tài chính gia đình trên là một thành công. Harold chẳng bao giờ đem tài sản kế thừa của mình ra đánh cược. Và quyền chọn cổ phiếu cũng hết hiệu lực và không còn giá trị gì nữa vào năm 1954.
Lúc nào Harold cũng cảm thấy điên lên vì bị đối xử như một đứa trẻ con vô trách nhiệm. Hắn bắt đầu uống Miltowns, một loại thuốc an thần có khả năng trở nên vô cùng nguy hiểm nếu được pha với rượu. Hành vi của hắn cũng trở nên bất thường hơn. Vào ngày 9 tháng 8 năm 1956, hắn thấy có một con bướm đêm cứ bay quanh quẩn trong phòng mình. Thay vì bị ánh đèn cuốn hút, nó tránh được. Điều này khiến Harold có ấn tượng như thể đó là hiện thân của một đấng siêu nhiên. Bác sĩ đã khuyên Harold đến bệnh viện St. Mary's để kiểm tra. Mãi đến khi y tá đến dùng nhiệt kế đo thân nhiệt của mình thì hắn ta mới biết chính xác mình đang ở đâu. Đó là khu dành cho bệnh nhân tâm thần.
Sau lần suy nhược thần kinh ấy, Harold đã thề rằng sẽ không đụng đến một giọt rượu nào nữa trong bốn năm. Và hắn đã giữ được lời thề. Và cho đến khi lời thề đó hết hiệu lực, hắn ta lại ăn mừng bằng một cuộc ăn chơi chè chén linh đình kéo dài suốt mười ba ngày đêm. Rồi, Smith lại thề sẽ không uống rượu trong thời gian sáu năm tiếp theo. Hắn vẫn đang còn giữ được lời thề ấy thì một tiếng chuông vang lên báo hiệu rằng có gì đó đang xảy ra trên sàn nhà sòng bạc.