← Quay lại trang sách

Tay chơi chắc thắng đầu tiên trong lịch sử

Quá trình cộng tác giữa Shannon và Thorp kết thúc sau chuyến đi Las Vegas. Trong tháng đó, Thorp nhận được một thư mời làm việc từ Khoa Toán của trường Đại học bang New Mexico. Thorp không chắc chắn liệu MIT có thay mới chức danh và kèm theo một khoản lương mới cho mình hay không đồng thời trường Đại học bang New Mexico lại đưa ra một mức lương cao hơn mức lương hiện tại của Thorp 50%. Như thế, áp lực về chi phí sinh hoạt sẽ giảm đi nhiều. Tiền bạc thực sự là một vấn đề dè nặng lên vai Thorp vì anh và Vivian đang cần phải nuôi sống gia đình. Thorp đã chấp nhận lời đề nghị và cùng Vivian đến ở tại một ngôi nhà trong nông trại ở Las Cruces, New Mexico.

Một giáo sư toán học phải chọn lựa, hoặc là xuất bản sách, hoặc là bị quên lãng. Lĩnh vực chuyên môn của Thorp là giải tích hàm. Anh đang công bố những bài nghiên cứu có tựa đề như: "Mối liên hệ giữa toán tử tuyến tính liên kết và trục liên hợp của nó". Việc xuất bản khiến anh trở nên nổi tiếng nhưng, điều đó xuất phát từ một sự tình cờ.

Mùa xuân nám 1961, một người bán sách đến Viện MIT. Thorp nhận ra rằng những gì anh miêu tả về phương pháp chơi bài xì dách của mình hoàn toàn có thể viết thành một cuốn sách. Người bán sách hối thúc Thorp hãy gửi bản thảo cho nhà xuất bản. Và anh ta đã làm như thế. Blaisdell, một nhà xuất bản nhỏ tại New York đã nhận in cuốn sách. Cuốn sách ra mắt thị trường vào mùa thu năm 1962 với tựa đề: "Đánh bại nhà cái" (Beat the dealer) và ngay lập tức trở thành một tác phẩm kinh điển trong mảng văn học về đề tài cá cược.

Nhà xuất bản Blaisdell bị Random House mua lại. "Đánh bại nhà cái" là một cuốn sách hay có tựa rất thu hút nhưng người chủ nhà xuất bản mới lại rất miễn cưỡng khi tiếp tục phát hành cuốn sách, Vì ông cho rằng nó quá thiên về toán học. Tuy nhiên, dù không nhận được nhiều hỗ trợ, quyển sách vẫn nằm trong danh sách những tác phẩm bán chạy nhất.

Thorp trở thành người nổi tiếng khi quảng bá cho cuốn sách của mình. Một chương trình trò chuyện truyền hình đã tạo ra cuộc tái ngộ giữa anh và kẻ thách thức Harold Smith (con). "Người đánh bạc có phương pháp" đã đe dọa Smith. "Chúng tôi đã gọi tắc xi đón họ tại phi trường".

Smith cố gắng chứng minh phương pháp của Thorp cũng như bao phương pháp truyền thống nhưng vô dụng khác. Lẽ ra ông không nên tin vào điều đó. Gia đình Smith thậm chí đã cấm hẳn các phương pháp đếm bài từ trước khi Thorp xuất hiện. Cũng như bao người khác kinh doanh trong lĩnh vực sòng bạc, họ có nhiều lý do để lo ngại. Các sòng bạc cũng đã thực thi những biện pháp gây khó khăn cho những người có ý định đếm bài.

Vào những ngày hoàng kim của mình, Harold Smith đã nhận được sự tín nhiệm từ các sòng bạc lớn ở bang Nevada. Đó là một cách thức tuyệt vời để nhận biết mọi người. Trong một mạng lưới xã hội đang vận hành trong lòng Nevada, Smith lúc nào cũng khác biệt so với những người xung quanh. Trong khi Thorp và Smith đối đầu với nhau hàng giờ, tin tức lan truyền rằng, người đàn ông đeo kính gọng sừng, mái tóc húi cua đã cùng với một Eddie Hand không thể nhầm với ai được đang thực hiện phương pháp đếm bài.

Trong một chuyến hành trình đánh bạc vào mùa đông năm 1962, Thorp dẫn theo một chuyên gia về bịp bài, Michael MacDougall, cựu điều tra viên của Ban Kiểm soát Tình hình Đánh bạc tại Nevada. Thorp đã học được từ MacDougall nhiều mánh khóe bịp bợm, nhiều hơn hẳn so với những gì anh học được ở Kimmel. Hai người đàn ông ở lại Las Vegas sáu ngày và Reno hai ngày. MacDougall kết luận rằng Thorp hoàn toàn không phải là một người hoang tưởng, mọi người xung quanh đang quyết tâm gặp anh cho bằng được. Có nhiều người chia bài giở mánh khóe chia lá thứ hai thay vì lá đầu tiên của bộ bài đang cầm trên tay, đó là một trò gian lận mà Kimmel đã chỉ cho Thorp khi họ ở Reno.

Trong ấn bản bổ sung năm 1966 của cuốn "Đánh bại nhà cái", Thorp đã mô tả chiến thuật "đếm điểm" hiệu quả hơn (mà vẫn còn được áp dụng rộng rãi vào ngày nay với tên gọi "cao-thấp"). Bạn cộng thêm một điểm (+1) cho một lá bài có điểm thấp (như 2,3,4,5 hoặc 6) và trừ đi một điểm (-1) cho các lá cao (lá 10 hoặc Át). Thực tế, áp dụng phương pháp này còn dễ hơn cả khi bạn nghe phổ biến luật của nó. Những lá thấp và cao có thể kết thành một đôi (hoặc tách riêng ra). Phương pháp này hiệu quả hơn phương pháp đếm 10 khi phán đoán tình trạng của bộ bài.

Một kết luận đáng ngạc nhiên của các nghiên cứu trên máy tính sau này và cũng được trình bày trong sách của Thorp đã khẳng định nhóm Baldwin đã tính toán sai lợi thế của nhà cái. Thay vì đưa ra mức lợi thế cho nhà cái là 0,62%, họ dự đoán mức lợi thế cho người chơi vào khoảng 0,1%- Và phép dự đoán ấy không dựa trên phương pháp đếm bài.

Và chiến thuật cơ sở của nhóm Baldwin cũng không đúng. Thorp đã cải tiến chiến thuật đôi chút và nâng lợi thế cho người chơi không áp dụng phương pháp đếm lên mức 0,13%. Như vậy, trong nhiều năm liền, các sòng bạc không hề hay biết họ đang kinh doanh một trò cá cược mà người chơi luôn có lợi thế.

Trong cuốn "Đánh bại nhà cái" của mình, Thorp đề cập đến hai nhà hỗ trợ tài chính cho mình dưới cái tên "Ngài X" và "Ngài Y" (Và cả Shannon cũng ít xuất hiện dù là dưới cái tên "một nhà khoa học nổi tiếng"). Sau thành công của cuốn sách, Kimmel giới thiệu với bạn bè mình rằng chính ông là người đạo diễn đứng sau phương pháp đếm bài đề cập trong cuốn sách. Khi Jack Newton -một người bạn đánh bài, lật tẩy Kimmel và hỏi vì sao Kimmel để Thorp viết về phương pháp của mình, Kimmel trả lời rằng: "Jack à; tôi không nghĩ rằng làm như thế sẽ kiếm được vài xu. Tôi tưởng những gì Thorp muốn làm là viết một cuốn sách mỏng, và cuốn sách ấy cũng chẳng nói lên nhiều điều, không ai tin những điều ghi trong đó. Nên tôi đã để anh ta tiếp tục và còn giúp anh ấy viết vài phần trong đó nữa."

Thorp không đồng tình với những phát biểu như thế. Anh vừa mới trao đổi với một nhà báo chuyên viết về đề tài cờ bạc, Peter Ruchman, rằng anh còn nhớ Kimmel là "một nhà tài trợ luôn lôi kéo mọi người về phe mình bất kể sự thật như thế nào. Bạn có thể hiểu được điều này khi nhìn vào lai lịch của ông ấy, đó là cách thức để tồn tại và thăng tiến." Năm 1961, nếu anh biết trước được Kimmel có dính líu với bọn du đãng thì "sẽ không có bất kỳ chuyến đi nào đến bang Nevada với Ông X và Y".

--0O0---

Thorp và cuốn sách của mình là nhân tố chính tạo nên hình mẫu anh hùng trong một tiểu văn hóa. Muốn giàu có nhưng không cần lao động? Thích giả tạo, phù phiếm và ánh đèn neon? Hàng ngàn người đã hưởng ứng trào lưu ấy. Tuy nhiên, những người chơi bài theo phương pháp đếm chính là những nhân vật thường xuyên sống trong cảnh cô đơn, vẻ hào nhoáng của họ đến từ sự giả tạo cũng như chính những đồng tiền đổ mồ hôi sôi nước mắt của họ vậy.

Một nhà báo đã viết thế này: "Các sòng bài mô tả một người chơi bằng phương pháp đếm bài điển hình là anh ta trẻ, nhìn lúc nào cũng nghiêm trang và sống nội tâm." Còn tay chơi áp dụng phương pháp đếm bài Arnold Snyder thì viết rằng: "Bước vào sòng bài với khả năng đánh bại nhà cái dù biết rằng sòng bạc sẽ làm mọi chuyện có thể để nhận biết và loại bỏ mối nguy cơ này khiến cuộc chạm trán theo kiểu James Bond đấu với Gián Điệp càng thú vị. Cảm giác không giống như những gì tôi còn nhớ về quá khứ, thời mà tất cả trẻ con trong khu phố thường chọn mặt bài ngửa để chia quân trong trò chơi 'cảnh sát bắt cướp'. Tôi đã quên mất cảm giác vui như thế nào khi trốn, lẩn tránh, chạy và nín thở rình rập".

Trong suốt nhiều năm, Thorp là thành viên của nhóm người ấy. Tạp chí Life (Cuộc sống) năm 1964 mô tả Thorp như sau:

Một chàng trai trẻ có khả năng thể hiện bản thân mình giống như hàng ngàn chàng thanh niên khác. Mái tóc màu sẫm chải chuốt, kính đeo gọng sừng, kiểu nói chuyện nhanh và hơi khác lạ, bộ com lê đen, tất cả bằng cách này hay cách khác đều là giả tạo cả; anh ta có thể là một người bán giày, một nhà điều hành trẻ tuổi hay một thợ sửa ti vi. Anh ta làm mọi thứ có thể dưới lớp vỏ nặc danh của mình. Anh ta sinh sống ở Nevada bằng nhiều tên giá khác nhau, đeo kính và thường ra sức ăn diện như một gã cắt tóc Los Angeles khi du lịch vậy.

Một mùa hè nọ, Thorp để ria mép. Hai ngày sau thành công của anh tại Las Vegas, tin tức bắt đầu lan nhanh. Tất cả con bạc có ria mép đều bị tình nghi. Thorp đến Hồ Tahoe và nhận thấy các sòng bạc nơi đó đều biết về một người đàn ông có ria mép.

Thorp khám phá ra rằng mình có thể sử dụng khả năng nhìn ngoại vi để thực hiện phép đếm trong khi mắt không rời khỏi người chia. Trên lý thuyết đâu đâu cũng có kẻ đang chực chờ rình rập nên mỗi lần đặt chân đến Nevada, Thorp khoác cho mình lớp vỏ nghèo khó, ăn sáng mà phải trả giá với người bán, ở trong những khu nhà trọ rẻ tiền. Anh rất giỏi chỉ những mánh khóe lường gạt khi đánh bạc và cũng học được cách rút lui nhanh chóng. Nhờ vào những thủ thuật trên, Thorp lại bắt đầu thắng lớn. Trước năm 1966, sau hàng tá lần lui tới Nevada, người ta bảo rằng anh thu về cho mình đến 25.000 đô la.

Theo những tiêu chuẩn của Las Vegas, chiến thắng của Thorp chỉ là chuyện vặt, nó thậm chí còn ít hơn một lần thắng cược của một con bạc mạnh tay. Chúng ta có thể tranh luận rằng liệu phương pháp đếm bài có phải là mánh lới lớn nhất từng được sáng tạo ra không. Không phải ai sau khi đọc qua cuốn sách của Thorp đều có thể áp dụng phương pháp một cách hữu hiệu để có thể mang về cho mình lợi thế cả. Đối với mỗi người thực hiện thành công phương pháp đếm, họ thấy xung quanh mình luôn có hàng trăm người chỉ đơn thuần nghĩ rằng họ có thể thực hiện thành công phép đếm.

Hiển nhiên là phương pháp đếm bài đòi hỏi người chơi tập trung cao độ hơn chứ không như công thức Kelly trừu tượng. Một bài miêu tả tiểu sử sơ lược của Thorp trên tạp chí Life năm 1966 có thế ấn bản đầu tiên đề cập đến phương pháp Kelly.

Một trong những nhân tố làm nên chiến thuật xuất chúng của Thorp ngày nay chính là việc ứng dụng phương pháp Kelly, một lý thuyết toán học quản lý nguồn vốn do các nhà khoa học thuộc phòng thí nghiệm Bell Telephone phát triển. Đây là nhân tố bảo đảm anh ta không thua cháy túi khi đánh bạc (dù trong những hoàn cảnh hết sức thuận lợi, người chơi có khuynh hướng cược cao luôn chắc chắn có nguy cơ thua sạch) và cũng đứa anh trở thành tay chơi bài chắc thắng đầu tiên trong lịch sử.

Tuy nhiên, đối với những người chỉ đọc cuốn sách của Thorp mà không chiêm nghiệm gì thêm, họ không hiểu được tầm quan trọng của phương pháp đặt cược theo khối lượng tiền hiện tại mình đang nắm giữ. Khi thế bài gay cấn, người chơi sẽ có một động lực tự nhiên thúc đẩy họ cược lớn hơn. Trong nhiều trường hợp và với nhiều người, đó là một sai lần phải trả giá đắt.