← Quay lại trang sách

Rudolph Giuliani

Một bài báo trên tạp chí Fortune năm 1984 viết: "Những đối thủ cạnh tranh của Boesky vẫn nói thầm với nhau về sự tính toán thời điểm vô cùng chính xác của ông ta và lời đồn đại về việc ông ta có những hợp đồng làm ăn với Kidder Peabody và First Boston. Boesky đã phủ nhận gay gắt rằng ông ta không hề sử dựng bất cứ thông tin nội bộ nào cả..."

Những gì báo chí đề cập về sự khuất tất của Boesky đã thu hút sự chú ý của một luật sư mới nổi ở Mỹ, đang làm việc cho quận Southern thuộc New York - Rudoph Giuliani. Giuliani đã nhanh chóng nổi tiếng như một người chiến đấu chống lại bọn tội phạm, được biết đến nhiều với tư cách kẻ thù của bọn tội phạm có tổ chức.

Giuliani xuất thân từ một gia đình có tiếng tăm không được tốt cho lắm. Một trong những người chú của anh là tay cá cược chuyên nghiệp và cho bọn tội phạm vay với lãi suất cắt cổ. Cha của anh -Harold - thì chuyên đi xiết nợ cho ông em. Harorld Giuliani là một người to lớn, vạm vỡ với cặp kính dày và gương mặt đầy mụn nhọt. Ông ta lớn lên trong thời kỳ suy thoái và không có nhiều cơ may tìm được việc làm hay giữ được công việc lâu dài. Ngày 2/2/1934, bị dồn vào bước đường cùng vì nghèo khổ, Harold trở thành đồng phạm của một vụ dùng súng uy hiếp và ăn cướp một người bán sữa. Sau đó Harold đã ngồi bóc lịch một năm ở Sing Sing.

Năm 1948, anh vợ của Harold là Leo D'Avanzo mở một nhà hàng và quán bar ở khu vực Flatbush của Brooklyn. Đây thực chất là bọn cho vay nặng lãi và cờ bạc trá hình. Có một căn phòng bí mật ở phía sau nhà hàng để bọn cá cược chuyên nghiệp và buôn lậu hoạt động. Leo đề nghị Harold đến làm việc cho mình. Với một cậu con trai 4 tuổi cần phải chăm sóc, Harold đã nhận lời. Ông ta trở thành người pha chế rượu ở nhà hàng và canh gác cho đám bài bạc ở phía sau. Những con nợ đến quán bar và đưa cho Harold những phong bì tiền. Đó là khoản tiền đã vay cộng với lãi kép, gồm 150% lãi suất hoặc cao hơn nữa. Nếu những con nợ không thực hiện nghĩa vụ của mình hàng tuần, Harold sẽ đi tìm họ. Ông ta nổi tiếng với hành động đánh đập những kẻ không trả nợ đúng hạn bằng gậy đánh bóng chày.

Bản thân thì như vậy nhưng Harold không muốn con trai cũng đi theo vết xe đổ của mình. Ông không làm việc cho Leo nữa mà chuyển đến Long Island, nhận làm bảo vệ cho trường trung học công lập Lynbrook. Con trai của Harold không những lớn lên bên một người cha làm ăn lương thiện mà còn được hướng theo ngành luật. Ở trường cao đẳng, "Rudy" Giuliani đã tâm sự với bạn gái mình về tham vọng trở thành tổng thống Hoa Kỳ đầu tiên là người Ý theo đạo công giáo. Thần tượng của anh ta là Tổng thống John F. Kennedy và vị Tổng chưởng lý Robert Kennedy. Ở trường Đại học New York, Giuliani có một tấm bia chơi phi tiêu trong phòng, ở giữa tấm bia đó là hình Richard Nixon.

Năm 1968, Giuliani tốt nghiệp với tấm bằng danh dự. Anh bắt đầu làm thư ký cho vị thẩm phán người Mỹ Lloyd MacMahon, người đã khởi tố Frank Costello vì tội trốn thuế. Với tư chất thông minh và cầu tiến, sự nghiệp của Giuliani tiến rất nhanh. Tháng 1-1981, chỉ một tháng sau khi thay đổi quyết định đăng ký vào Đảng Cộng hòa, Giuliani được tiến cử vào chức vụ phó tổng chưởng lý, vị trí cao thứ ba tại phòng tư pháp của Ronald Regan.

Đang làm việc tại Washington thì vị luật sư nhận được một quyết định từ Tòa án tối cao, quyết định đã làm thay đổi cuộc đời anh ta. Đó là vụ United States và Turkette, có liên quan trực tiếp đến Luật tội phạm có tổ chức RICO.

RICO là chữ viết tắt của "Racketeer - Influenced and Corrupt Organizations" (Các tổ chức thối nát và chịu ảnh hưởng của bọn xấu). Người soạn thảo RICO là giáo sư luật tại Notre Dame, ngài G.Robert Blakey, trước đây là phụ tá của Robert Kennedy. Tên viết tắt của bộ luật, RICO, gợi cho người ta nghĩ đến nhân vật Rico Bandello trong bộ phim về băng đảng Little Ceasar do Edward G. Robinson sản xuất năm 1931. RICO chính là câu trả lời cho tham vọng hợp pháp hóa hoạt động tội phạm của Longy Zwillman. Các luật sư tố tụng đã tìm ra tất cả các công ty hoạt động phi pháp nhưng lại không thể truy tố - ngay cả khi những công ty đó dùng vũ lực và tiền bạc mờ ám để chiếm lĩnh thị trường, vì thường những công ty này được che đậy rất khéo dưới lớp vỏ hợp pháp. Được Quốc hội Hoa Kỳ thông qua năm 1970, RICO hợp pháp hóa những sách lược còn chưa rõ ràng đã từng được sử dụng trong vụ gian lận thuế của Zwillman. Nó cho phép các luật sư tố tụng phong tỏa một cách hiệu quả hơn tài sản của những tổ chức mờ ám từ lúc công bố bản cáo trạng cho đến khi lời tuyên án chính thức được đưa ra, ngăn chặn tất cả các hoạt động kinh doanh của đối tượng cho đến ngày xét xử.

Càng ngày quyền lực của RICO càng mạnh mẽ hơn mà bước ngoặt chính là quyết định được đưa ra trong vụ United States và Turkette năm 1981. Những bị cáo trong vụ này bị buộc tội buôn bán ma túy, cố ý gây hỏa hoạn, gian lận. bảo hiểm và hối lộ. Lời biện hộ được đưa ra là vì chúng không hề núp dưới lớp vỏ bọc hợp pháp nào cả nên không phải là tổ chức mờ ám. Do đó, chúng không thuộc phạm vi điều chỉnh của RICO.

Tòa bác bỏ lời bào chữa này. Theo luật thì RICO có thể áp dụng cho bất kỳ doanh nghiệp nào, dù hợp pháp hay phi pháp.

Phán quyết cho thấy sự mâu thuẫn ngay trong bản thân bộ luật. Năm 1970, rõ ràng Quốc hội đã cho rằng có thể dễ dàng phân biệt giữa "những kẻ bất lương" và "băng đảng tội phạm". Tự thân chữ RICO cũng đã gợi cho người ta nghĩ đến những người Mỹ gốc Ý. Phiên tòa đã bác bỏ điều luật phân biệt giữa ý nghĩa đạo đức và ý nghĩa văn hóa của định nghĩa "những kẻ hoạt động phi pháp". Giờ đây RICO có thể áp dụng cho bất cứ tổ chức nào có những hoạt động được liệt vào danh sách những hoạt động phạm pháp.

Phán quyết nói trên đã trao cho công tố viên quyền từ định đoạt rất lớn trong việc áp dụng những hình phạt hà khắc của RICO. Trong số những công tố viên đó, không ai có thể sử dụng chúng tốt hơn Giuliani.

Trong thời gian diễn ra vụ United States và Turkette, Giuliani có đọc quyển sách “ Người đàn ông của danh dự(Man of Honor) , hồi ký của một mafia tên là Joe Bonnano. Cuốn hồi ký miêu tả rất chi tiết hoạt động bên trong của các băng đảng tội phạm. Sau này Giuliani đã viết: "Tôi luôn trăn trở về những phương pháp sử dụng RICO để kết tội những tổ chức mafia hoạt động dưới vỏ bọc các doanh nghiệp."

-——0O0——-

Ngày nay có thể hơi lạ tai khi nghe nói RICO thường được hiểu như một bộ luật dùng để truy tố những tay trùm xã hội đen chưa một lần tự tay bóp cò súng. Nhưng đúng là ban đầu RICO nhằm vào những kẻ bất lương trá hình chứ không phải những hoạt động phạm pháp hiển nhiên như buôn bán ma túy và giết mướn. Theo nhà văn chuyên viết tiểu sử Wayne Barrett, "Rudy quyết định RICO sẽ là thanh kiếm Excalibur 12 của mình."

Tháng 6 - 1983, Giuliani nhận một công việc mới, trở thành Ủy viên công tố tòa án Hoa Kỳ tại quận Southern. Bao quanh Manhattan, quận Bronx 13 và thủ đô truyền thông quốc gia nên quận này có lượng hồ sơ cao hơn bất cứ nơi nào trên nước Mỹ về bất cứ vấn đề gì. Ở tuổi 39, Giuliani là người trẻ nhất đảm nhiệm công việc này. Ông phải tiếp tục giải quyết một số vụ ở New York đang còn trong quá trình điều tra mà người tiền nhiệm để lại. Một trong số đó đã được báo chí nhắc đến dưới tựa đề - US và Turkette . Thật là một sự ngẫu nhiên đến khó hiểu khi nó có liên quan đến một trong số 500 công ty lớn nhất nước Mỹ, phát triển từ một băng đảng của Zwillman.

Năm 1973, Leonard Horwitz - một người môi giới cổ phiếu bước vào văn phòng của công ty truyền thông Warner tại Manhattan với 50.000 đô la Mỹ tiền mặt đựng trong một bao lớn. Horwitz muốn dùng Warner để công khai đầu tư vào nhà hát Weschester Premier. Nhà hát này vẫn đang trong quá trình xây dựng. Nó sẽ mang những vở kịch mang phong cách Vegas đến với vùng quê Tarrytown, ngoại ô New York.

Lời đề nghị này có chút rắc rối. Món tiền lớn mà Horwitz đem đến thực chất là tiền hối lộ cho Warner để Horwitz có thể mua một lượng cổ phiếu. Ngay lập tức, người ta chỉ Horwitz đến gặp Solomon Weiss. Trong đời sống riêng, đây là một người Do Thái trầm tĩnh, chăm lo cho con cái và có óc quan sát tỉ mỉ. Còn trong công việc, ông ta là một chuyên gia trong việc che giấu những khoản thu chi có vấn đề trong sổ sách kế toán. Weiss đã làm sổ sách giả cho những bãi đậu xe của Kinney, trong đó có nhiều khoản chi liên quan đến các nghiệp đoàn và Chính phủ trong nhiều năm.

Horwitz và Weiss đã đi đến một thỏa thuận trong đó Warner sẽ nhận được khoản tiền 50. 000 đô la Mỹ, đổi lại Warner sẽ phát hành séc để mua cổ phiếu của nhà hát. Horwitz đã biết rằng Warner luôn cần tiền mặt.

Tại sao một công ty lớn và hoạt động hợp pháp như Warner lại cần đến tiền mặt? Câu trả lời có thể liên quan đến bài xì dách. Steve Gross có thói quen đi nghỉ mát cùng với gia đình và bạn bè của mình. Khi nơi mà hắn chọn để nghỉ ngơi có sòng bạc, Gross thường hỏi những người đi cùng xem họ thích mua cái gì, sau đó hắn đi đến sòng bạc chơi bài xì dách một mình. Chỉ vài giờ sau, hắn rời sòng bạc với số thẻ đủ để mua tất cả những gì mọi người muốn.

Bạn bè của Ross ngờ rằng hắn đã dùng tiền để mua số thẻ đó, hắn nổi tiếng là một kẻ phóng tay. Có nhiều điều có thể chứng minh rằng còn lâu Ross mới đạt được đến trình độ bất bại trong trò xì dách để mang về những núi thẻ như thế.

Ross có một mức tín dụng (credit line) tại Ceasars Palace, Las Vegas. Từ ngày 1 đến ngày 3/6/1973, Ross đã thưa đứt 40.000 đô la tiền mặt trong trò xì dách. Khoảng thời gian và số tiền thua bạc đó khiến rất nhiều người nghi ngờ do nó xảy ra chỉ một thời gian ngắn sau khi Horwitz giao 50.000 đô la tiền mặt cho Warner.

Ross đã báo cáo với Hội đồng kiểm toán nội bộ của Warner rằng hắn có một chiếc va-li lưu trữ lại thông tin những lần thắng bạc, để ở trong văn phòng. Hắn nói rằng mình thường thắng được từ 60.000 - 90.000 đô la Mỹ trong trò xì dách bằng phương pháp đếm bài. Nhưng khi chính phủ hỏi tại sao hắn không tưởng thuật lại bất kỳ sự việc nào liên quan đến những vụ thắng bạc này trong mẫu khai báo thuế thu nhập thì được nghe giải thích rằng "đến cuối năm tôi mới biết mình có tiền lời."

Leonard Horwitz đã hợp tác với chính phủ và cung cấp những chứng cớ chống lại Solomon Weiss. Chiếu theo bộ luật RICO, Văn phòng công tố Mỹ khởi tố Weiss với tội kinh doanh bất hợp pháp trá hình, gian lận thư tín và khai man. Đây là lần đầu tiên RICO được dùng để chống lại một công ty lớn. lý lẽ được đưa ra cho việc sử dụng RICO trong trường hợp này là vì Warner từng có tiền sử hoạt động một cách phi pháp và sự thật là công ty có mối liên hệ chặt chẽ với Cosa Nostra. Người ta phát hiện ra Nhà hát Weschester Premier là công trình liên doanh giữa hãng Columbo và gia đình tội phạm Gambino - sau này đổi thành gia đình Genovese.

Cái tên Kimmel tiếp tục xuất hiện trong vụ khởi tố Weiss. Sau khi Weiss bị giam giữ vì tội xem thường tòa án do không chịu cung cấp quyển nhật ký của mình, một đám cháy rất đáng ngờ bốc lên trong văn phòng công tố nơi quyển nhật ký được gửi đến để đảm bảo an toàn. Khó mà tin rằng đám cháy này chỉ là ngẫu nhiên. Còn một sự trùng hợp khác nữa: Manny Kimmel có một người con trai khác, biệt danh Charles "Ngọn đuốc". Charles khai rằng hắn có biệt danh đó do sở hữu một nhà hàng đã bị cháy trụi ở New Jersey.

Weiss bị kết án. Trong suốt phiên tòa, bên nguyên đã ám chỉ người có tội thật sự chính là Steve Ross và một bản cáo trạng chi tiết hơn sẽ được thiết lập để luận tội hắn.

Họa vô đơn chí. Càng lúc Warner càng gặp nhiều rắc rối. Tạp chí The Wall Street Journal cho đăng một bài báo rằng Warner có mối liên hệ khăng khít với hoạt động tội phạm có tổ chức. Kỳ lạ là sự việc này lại liên quan đến chuỗi nhà hàng gia đình "Looney Tunes".

Đây là một dự án mới của Ceasar Kimmel được hắn rất "chăm chút". Ý định ban đầu của hắn là phục vụ bữa tối bằng phiên bản người máy Bugs Bunny, quỷ Tasmanian và người sao Hỏa Marvin. Nhưng những rô bốt này đã bị bỏ ngang do không thực tế sau khi Warner đã chi một khoản khá lớn để mua một nhà máy ở Connecticut nhằm sản xuất chúng. Cả Kimmel lẫn những người cộng tác với hắn đều không có kinh nghiệm kinh doanh nhà hàng. Họ mướn địa điểm ở tầng hai của một khu mua sắm - địa điểm chết cho một nhà hàng phục vụ theo kiểu ăn ngồi.

Kimmel đã bỏ ra số tiền đáng kinh ngạc lên đến 70 triệu đô la Mỹ để mở một loạt 11 nhà hàng. Tuy nhiên không một cái nào còn hoạt động sau ba năm. Liên tiếp những vụ chi tiền phóng tay như thế đã khiến một phóng viên tờ Journal nghi ngờ rằng đây là một tổ chức tội phạm trá hình. Và sau khi phóng viên này xới tung tất cả các thông tin, anh ta tìm ra được rằng trong số các đối tác của Kimmel có công tố viên Robert Petrallia ở New Jersey, người từng bị kết tội giả mạo thư từ.

Năm 1984, Ceasar Kimmel về hưu sớm. Hắn thừa hưởng từ cha mình niềm đam mê với giống ngựa đua thuần chủng và trở thành một người nuôi ngựa. những con ngựa đua của hắn có những cái tên thật khiếm nhã và buồn cười. Hắn đặt tên cho một trong số những con ngựa của mình là Flat Fleet Feet, một cái tên mà những người công bố tên chú ngựa trên đường đua phải vất vả lắm mới đọc được.

Sau khi Kimmel về hưu, Ross lại tham gia vào canh bạc khác. Ross yêu cầu Giuliani công bố rằng mình không còn là mục tiêu của vụ điều tra kinh doanh phi pháp trá hình nữa. Điều này sẽ giúp gia tăng giá trị cổ phiếu của Warner. Giuliani đòi hỏi một sự trao đổi. Nếu Ross tham gia vào cuộc thẩm vấn kín với những công tố viên và nếu những gì hắn khai không làm ai nghi ngờ thì Giuliani sẽ công bô.

Ross tham dự cuộc thẩm vấn. Tháng Hai năm 1985, Giuliani công bố chấm dứt cuộc điều tra về Rross. Không đủ bằng chứng để khởi tố Rross. Dù gì đi nữa, như thế cũng đã đủ "minh oan" cho Ross và hắn tiếp tục điều hành công ty của mình.