← Quay lại trang sách

Chương 5

Mùa đông đến bắt đầu bằng ba trận lụt tháng 10 . Người Huế nào cũng biết câu: ông tha mà bà chẳng tha, sinh ra trận lụt 23 tháng 10 . Năm nào cũng như năm nào, lụt 23 tháng 10 thường có 3 trận lụt lớn nhỏ, mồng 3, 13, và 23 . Tháng có nhiều ngày nước tràn lên bờ nhiều nhất, và song Huong Giang vừa mo8"i mùa thu lặng lờ, hiền lành như dải lụa, bỗng quằn quại, cháy siết, và lúc nào cũng sãn sàng tràn ứ .

Khung cảnh Huế bắt đầu thay đổi, những cây sâu đưọc chú ý vì sự trơ trọi, thảm thương của nó . Ngoài những cây sầu đông, còn phải nói tới những cây bàng, cây vông đồng, chúng cũng trơ trụi thảm thưo8ng hong kém . Mùa mưa lụt ướt át nướcc hảy từ đầu tới chân . Khổ nhất là con đường từ Huế về Vỹ Dạ, hong đọi lụt lội, chỉ cần có mưa là nước dâng lên, qua Đập Đá muốn qua đập phái lội nước . Nhiều hôm tui hong đi xe đạp được, phải đi bộ từ sáng thật sớm, buổi trưa ở lại trường hoặc về ăn cơm ở nhà 1 con bạn ở Bến Ngụ . Nhiều hôm nước nga6.p quá, qua đập đá phải đi đò, quần áo ướt như chuột lột . Tuy vẫn những buổi đi học rất vui . Tôi quen thêm 1 số bạn bè, mùa đông, hầu hết con gái dọc con đường về thôn Vỹ Dạ đều quen biết nhau vì những buổi lội nước . Đi học bọn tôi họp lại di từng đoàn, di học phải thật sớm để có thì giờ đứng coi những người cất rớ dọc theo 2 bên bờ sông. Mùa nước lụt này cá nhièu và là mùa cá béo mập, ngon nhất . Các rớ cá ớ dọc hai bên sông rớ được nhiều cá diếc, con nào con đó cũng dầy ứ cả một bụng trứng và mỡ . tôi nhìn hong no mắt những lưới cá đầy những con cá diếc vẩy xanh, loáng bạc nhảy lon xon trong lưới, hay những mẻ toàn cá cấn cá mại, mầu tra9"ng bạc, hoặc màu đỏ hồng ở sườn và bụng . Loại cá này nhỏ li ti, cũng bụng đầy mỡ, kho mặn ăn với cơm nóng trong những ngày mùa đông ngon hong thể tả .

Tụi bạn tôi ở phố hong còn những buổi đi đò qua sông Hương nữa, mà phải qua cầu Tràng Tiền .

Ban ngày, các nữ sinh tới trường trễ vì dậy muộn, hoặc dậy sớm thì ham lội nước, ham coi rớ cá, hay đi lượm trái phượng khô rụng xuống, hoặc phải đi bộ những chặng đường xa quá . Tuy dị có điều châm chế được là học sinh đi trễ cô giáo cũng đi trễ, cô giáo và học trò đều phảii lội nước như nhau, đều ướt át như nhau .

Gia đình tôi vẫn hong có gì thay đổi, chừng đó bộ mặt, chừng đó sự gây gổ, kèn cựa nhau . Anh Toan vẫn say sưa với mối tình cô hàng xóm, chị Thảo đều đều gặp anh Đương tại nhà . Có điều 2 ông bà đã chính thức hơn, tôi mệt hơn . Trời mưa, anh Đương tới là chị Thảo sai tôi đi mua lạc rang, hay đi rang bắp, sai đi pha bình trà nóng . Khổ hơn là chị sai đi mưo8.n bài, mượn sách, tôi phải đội mưa đội gió đi cả 1-2 cây số tới nhà bạn chị mưo8.n về cho chị .

Ban đêm tôi hong còn thắc mắc về việc dì Tường ra vưỜn nữa . Trời mưa, vườn đầy nước, chú Đặng sợ mưa ưỚt hong dám ra ngoài, mà dì T, tôi chắc cho vàng, nửa đêm cũng hong dám mò ra thăm chú .

3 đứa chúng tôi buồn hơn . Lệ, Quyên và tôi chỉ còn gặp nhau ở lớp học . Hong đứa nào chịu khó lội nước đi thăm nhau ngày chÚ hật ha lò dò đi sớm đón nhau đi học nữa . Tôi phải nhập bọn với Toan Ánh đi học cùng đường và nghịch nước, coi rớ cá, hoặc trò chuyện . Trời mưa đi học 1 mình buồn chít đi được .

Có thêm điều nữa là mùa đông tới tôi siêng năng viết thư cho Vịnh nhiều hơn . Mối tình của chúng tôi, tuy mới chỉ là những lá thư nhưng đã gắn bó, thề nguyền . Vịnh hứa sẽ về thăm tôi mùa Xuân . Nhưng chuyện đó còn quá xa, vì mùa đông ớ Huế rất dài dù người ta vẫn nói rằng đời người rất ngăn . Chàng gửi về cho tui nhiều bài thơ nói về mùa Đông . tôi cũng làm được một ít bài thơ, nhưng thấy quá thua chàng, tôi hong dám gửi dăng trong tuần báo học sinh họ nữa .

Chuyện của tôi thì tương đối êm đềm nhưng về phía chị Thảo bỗng nhiên bị xáo trộn . Một buổi chiều đi học về, vào ngày trời lụt, trận lụt cuối tháng 10, quyền hạn của bà Trời, ông tha mà bà chẳng tha, sinh ra trận lụt hai ba tháng 10 đó . Tôi đi học vễ một mình, bọn con Toan Ánh về trước, bỏ rơi tôi . Đang lội nước, tôi nghe chị Đông Sương gọi:

- Phù Dung . Chị nhờ chút nì .

Chị Đông Sương mặt áo mưa màu tím nhạt, đi tới gần tôi và giúi vào tay tôi một lá thư:

- Về đưa giùm cho chị Thảo nghe .

Tôi muốn hỏi thư gì nhưng chị Sương đã cưỜi duyên rồi bó đi . Sợ ướt thư, tôi vội bó thư vào cặp . Về nhà tôi đưa cho chị Tháo, chị coi xong gắt ầm lên:

- Lần sau nó đưa tau cấm mi mang về . Đồ con ngựa Thượng Tứ .

Tôi không hiểu chị rủa ai ? Rủa tôi hay rủa chị Sương ? Nhưng nét mặt chị hầm hầm . Vài ngày sau tôi mới biết được chuyện giữa hai người đẹp trường Đồng Khánh . Chị Sương có kép chính, nhưng có lẽ vì giời mư gió, kéo trở chứng, đi theo tán chị Thảo . Chị Sương nổi sùng viết thư cay chua với chị Thảo tôi, nghi cho chị Thảo đã có chồng sắp đi hỏi mà còn tán trai . Chị Thảo giận lắm, mối thù của họ càng ngày càng đào sâu thêm mãi . Chuyện gì rồi cũng tung ra hết, mọi người đều biết, chị Thảo đỏ mặt mồi khi bị ai hỏi đến:

- Mình thèm cái mặt mo nớ . Có con Sương nó mê thằng đó chớ mình thèm vô . Nó tưởng ai cũng như nó, bạ ai cũng mê .

- Tụi nó đồn là thằng nó tán mi mà .

- Nó tán là quyền của nó . Nó bỏ con Sương cũng quyền của nó . Con nớ thấy ai giàu là hớp liền . Cái mặt nó để rồi tụi bây coi, sau nì có chồng có con cũng bỏ chông bỏ con chạy theo danh vọng với tiền . Nghe thằng nớ kỹ su bên Tây về tưởng ham lắm . Thằng nớ cho tau cũng đập .

Đó là câu trả lời của chị Thảo tôi mỗi khi nghe bạn bè đả động tới chuyện ghen tương bóng bẩy của người đẹp Đông Sương . Tuy nhiên tôi hiêu rằng, hong có lửa thì sao có khói . Mỗi lần thấy anh Hoạch theo tán, chị Thảo tôi cũng làm duyêN lắm, và đôi khi chị còn có vẻ khuyến khích anh theo đuổi nữa . Có lẽ vì sự đồn đại nguy hiểm nên bên anh VĐương đeo riết . Đang giữa mùa đông, bên nhà trai xin dạm hỏi . Ba má tôi bằng lòng liền . Chị Thảo đã lớn, đẹp nữa, để lâu trong nhà lắm tiếng dị nghị . Hơn nữa bên anh Đương cũng giàu, coi môn đăng hộ đối rồi . Thấy anh Đương cuống quít lo làm đám hỏi vì sợ chị Thảo mê người khác, tôi bỗng thấy anh Đương càng xuống giá hơn . Một buổi tôi nghe lóm anh chị nói chuyện:

- Răng Thảo để thằng nó theo tán hoài rứa . Nó có con Sương rồi, coi chừng là đồ sở khanh .

Chị Thảo không vưa, cười nhạt :

- Anh trước cũng theo tán nó chớ bộ, rồi sau thấy em hơn nó .

- Nói rứa tội anh, anh chơ mới theo, đang thời ky chọn lựa . Em mà thèm so bì với Sương à .

- Thì bây chừ Hoạch cũng đang lựa chọn .

- Bộ em mê nó .

- Còn lâu, em không mê ai hết .

Giọng chị Thảo có vẻ giận . Anh Vĩnh ĐƯơng xuống giọng năn nỉ liền . Tôi chán ngán . Mối tình môn đăng hộ đối đó, mối tình lừa lọc, nghi kỵ . Chị Phương Thảo vẫn chưa yên chỗn, cìn muốn vung vít một thời gain nữa . tôi biết . Nhưng sao chị cũng bằng lòng để cho dạm hỏi vội vàng . Buổi làm đám hỏi chị Thảo, mặc dù trời mưa tu8` sáng tới chiều, cũng linh đình lắm . Nhà trai đem tới mấy mâm cau, trầu, cũng có bà mối, ông tơ, bà nguyệt mặc áo thung xanh . Có cúng trình tô? tiên . Và cựa nhất vân là tôi, phải bỏ học hai ngày, một ngày dọn dẹp nhà cửa, một ngày đi chia trầu cau, bánh trái . Chị Thảo ở lỳ trong nhà, mă"c bận rộn làm dáng và trang điểm . Tôi thấy anh Vĩnh Đương hý hửng ra mặt, mbắt được cô vợ nổi tiếng hoa khôi, còn điều gì hãnh diện hơn nữa . Cả mấy ngày bận lo đám hỏi chị PhưƠng Thảo, không ai nhớ tới chú Đặng hết . Ngay buổi chiều khi đi chia trầu cau về, tôi lấy một hộp bánh quế đem ra cho chú Đặng . Tôi gõ cửa mãi mới nghe tiếng chú:

- Đứa mô đó ?

Tôi đã cầm ống khóa ở tay, nhưng sợ chú đang nổi cơn điên, tôi dò hỏi:

- Chú mần chi trong đó rứa ?

- Mần chi mộ . Đang cải nhau với mấy con rệp . Lạnh bất chết mà rệp cũng bò lên cắn .

Thấy cơn điên của chú không có vẻ chi nguy hiểm . Tôi đẩy cửa bước vào . Nhưng không may cho tôi, chú Đặng đã rình chực ở cửa, vừa thấy tôi vào, chú tung mình chạy ra ngoài mưa . Tôi vội bỏ hộp bánh xuống giường, đuổi theo chú, chiếc nón tôi bị gió lật ra đằng sau, rơi mất . Tôi đội mưa, chạy theo chú . Chú đặng chạy ra phía bờ sông, tôi vừa đuổi vừa năn nỉ:

- Chú ơi, chú đừng chạy, cháu nói chuyện ni cho nghe nì .

- Không, tau chạy cho giãn chân . Mấy bửa ni tụi bây giam tau hoài . Bộ tau điên tàng chi mà nhốt tau .

- Tôi bật khóc:

- Chú, đừng chạy nữa . Chú ơi .

Nhưng chú Đặng đâu thèm nghe tui nói . Đầu óc chú, đầu tóc tui đã ướp nhẹp . Nước mưa như chảy từ đỉnh đầu xuống chân ròng ròng . Mấy lần tôi chụp hụt được chú, mvà mấy lần tôi xuýt té vì đất trong vườn ướt, trơn như bùn .

- Chú .

- Đừng kêu tau chơ . Để tau đi kiếm con Tường .

Nghe tên dì T, tôi dọa:

- Chú vô nhà gặp dì T, dì trói chú cho coi .

Chú Đặng nghe tôi nói, chạy hơi chậm lại:

- Đừng, đừng trói tau .

Tôi chụp được tay chú:

- Chú Đặng, chú trở về không ai trói chú mô . Vô nhà người ta trói chú lại .

Chú ĐẠng đã chạy vào gần tới hè nhà . Chú đứng lại nghe ngóng:

- Người ta mô mà đông dữ rứa ?

Câu hỏi chú tỉnh bơ như 1 người hết sức bình thường .

Tôi mừng rỡ:

- Chú về nhà chú di rồi cháu nói cho nghe .

Chú Đặng dỗi như trẻ con:

- Không, nói chừ nì .

- Người ta đến đông lùng bắt chú đó .

Chú Đặng níu lấy tay tôi, rung rẩy:

- Tau mần chi mà bắt tau . Hỉ ? Tau mần chi ...

- Người ta nói chú điên, chú hay phá quá .

Cả người chú Đặng co lại, chú sợ hãi ra mặt :

- Tau mần chi mô, tau mà điên mô . Điên chi mà điên ...

Tôi thương hại chú, nói lại:

- Cháu chọc chú đó chơ hong phải mô . Hôm ni cháu đem bánh cho chú . Đi, về ăn .

- Bánh chi rứa ?

- Chú không biết chi hết há ? Bửa ni đám hỏi chị Thảo . Chị Thảo sắp lấy chồng ...

- Đám hỏi há ?

- Dạ .

Chú Đặng đứng im không nhúc nhích . Tôi kéo chú:

- Đi về chú .

- Không về .

Tay chú bỗng mạnh mẽ khác thường, chú hất tay tôi ra .

- Mi đi đi . Bửa ni đám hỏi con Thảo há ? Không phải mô . Đám hỏi con TưỜng .

CHú đưa cả hai bàn tay ôm mặt, tóc tai chú ướt nhẹp, rũ cả xuống trán:

- Đừng bắt nó đi . Đừng giết nó .

Tôi chưa hiểu chuyện gì thì chú Đặng đã rú lên:

- Đừng bắt nó, đừng bắt nó . Đừng làm đám hỏi .

Rồi chú vùng bỏ chạy . Tôi hốt hoảng đuôi theo . Lòng rối bời không hiểu tại sao chú nghe ra đám hỏi chị Thảo là dì Tường . Tại sao chú rú lên rồi ôm đầu chạy . Chết tôi rồi, chú lại chạy về phía nhà . Tôi cuống quít rượt nhanh theo, nhưng làm sao tôi chạy nhanh bằng 1 người điên đang tức giận được . Chú Đặng đã bướOc vô thầm nhà . Nhà vẫn còn đông khách và anh Đương đang mặc áo the đen ra trình diện bà con . Bữa cơm thân mật hai gia đình đang bày . Chú Đặng chạy xồng xọc vào . Mẹ tôi, ba tôi, rồi cả dì Tường xúm tới giữ lại . Nhưng không kịp nữa . Ầm một tiếng, bao nhiêu thức ăn trên bàn đổ xuống đất hết, bát đĩa vỡ tứ tung . Tiếng vỡ làm chú Đặng tỉnh lại đôi chút, chú ngẩn ngơ nhìn mọi người, chú trông thấy dì T, và chú ôm mặt:

- Trời ơi, đừng làm đám hỏi . Đừng, đừng bắt cóc nó .

Anh Đương mặt xanh như tràm . Họ hàng hai bên nhốn nháo . Mẹ tôi bắt đầu la lối, dày vò ba tôi :

- ông ơi là ông ơi, ông coi em ông . Nó giết cả nhà .

Chị thảo cũng chạy ra, chị quắc mắt nhìn tôi:

- Con Dung nó thả chú Đặng ra đó mạ

- Mi chết với tau . Mi có đem nhốt thằng khốn nạn lại không Dung .

Tôi không biết làm sao hơn, chạy tới cầm tay chú Đặng, tôi bị chú tát một cái vào mặt đau điếng:

- Đừng đụng vô tau . Đừng bắt cóc người ta . Bớ làng nước, bớ làng nước ...

Tôi ôm mặt lùi lại . Tiếp theo là những tiếng ly tách tiếp tục vỡ nữa . Không ai dám đụng tới chú Đặng sau khi chú tặng tôi một cái tát . Ba tôi, sau tiếng kêu của mẹ tôi cũng chạy ra, ôm chú Đặng, nhưng ba tôi sức lực bao lăm, chú chỉ vặn mình một cái là ba tôi lảo đảo . Tôi giữba tôi lại cho ông khỏi té, rồi lại la9n vào giữ chú Đặng . Nhưng tôi cũng chỉ chộp được áo chú, chiếc áo cũ chú rách sọc một miếng . Khuôn mặt chú Đặng dữ tợn, đôi mắt đỏ kè . Chú vừa đi vừa kêu:

- Mô, thằng rễ mô . Tau đi tìm thằng rễ, tau đi tìm thằng rễ .

Đang lúc cả nhà lúng túng, vài người chạy ùa ra sân sỢ chú Đ lên cơn dữ, dì Tường bỗng xuất hiện . Dì từ dưới bếp đi el^n, hôm nay dì cũng diện lắm, áo hồng, má hồng . Tôi thấy dì vẫn còn đẹp, đẹp dịu dàng, hồn hậu khác hẩn vẻ sắc sảo của chị Thảo . Dì rẽ mọi người đi thẳng tới gần chú Đ, gỡ tay tôi ra:

- Dung bỏ ra, để cho dì .

Dì Tường sẽ làm gì chú Đ? Dì Tường thì chú Đ coi ra chi đã chớ ? Tôi nghĩ thầm, tuy nhiên cũng buông tay lùi lại . Trong tay tôi còn miếng vải áo rách của ông chú . Dì Tường đưa tay chỉ vô mặt chú:

- Chú có ra sau nhà không ?

Chú Đ đang hung hăng, trông thấy dì Tường chú sửng người lại . Rồi chú nhìn dì Tường với đôi mắt hết sức tò mò như lấy làm lạ lắm . Rồi chú lùi lại, đưa tay ra trước:

- Mi, mi, lại mi nữa .

Dì Tường nắm tay chú kéo mạnh :

- Đi ra sau nhà .

Thấy chú Đ trở nên ngoan ngoãn, chị Tường tiến tới xỉa xói:

- Tự nhiên ba điên ba phá tán . Đi ra đi .

Anh Đung kéo tay chị Thảo, nhưng không kịp nữa, chú đã nắm được một nắm tóc của chị .

- Tau giết mi chừ .

Dì Tường hoảng hốt tới gỡ . Mẹ tôi la lên:

- Con Tường có bảo nó bỏ tóc ra không ? Trời ơi, đồ khốn nạn .

Dì Tường đưa tay tát bốp vào má chú Đ . Cái tát làm chú sửng sờ buông tóc chị Thảo ra . Rồi chú lại ngó dì Tường chằm chặp . Dì Tường lôi chú:

- Đi ra .

- Đám hỏi ai ? Đám hỏi mi há ?

- ừ, đó đi ra không ?

- Mi định ăn thịt tau ?

Nói xong, chú ôm mặt, khóc nức lên rồi lủi thủi di ra . Ngoài trời, cơn mưa vẫn nặng hạt, nhưng chú không ướt thêm được nữa đâu vì áo quần, tóc tai chú, vần còn sũng nước . Những người đang đứng ở hàng hiên chạy vội vào, mẹ tôi nhanh tay khép chặt cửa lại . Dì Tường mở cửa băng ra sân với chú Đ. còn tôi, tôi như bị chôn chân o8? giữa nhà . Mẹ tôi quay lại, bao nhiêu giận dữ đổ lên đầu tôi :

- Con ranh, mi ở cửa để thằng khốn nạn vô phá, tau đập mi chết . Mi giết cả nhà ...

Mẹ tôi định sấn lại, nhưng tôi yên trí vì đã có bao nhiêu người giữ bà lại .

Anh Đương kéo tôi:

- Dung vô nhà đi, kẻo mạ thấy mạ giận chừ .

- Thôi mà chị, nó dại dột . Chuyện bất ngờ ...

- Phúc đúc qúa, may mà cô chi đó làm cho ông nớ sợ bỏ chạy, tui sợ bất chết .

Mỗi người một câu . Mẹ tôi hong biết đã hạ cơn giận chút nào chưa, tay bà vẫn vuốt ngực:

- Thệit khổ quá trời, tui mô dè .

Anh ĐưƠng tỏ ra là một người thích ứng với hoàn cảnh . Anh quay mời:

- Dạ thưa mấy bác mấy chú, dạ xin mấy bác mấy chú vui lòng bỏ qua ...

Ba tôi hét mọi người dọn lại bàn ghế, anh Đương thì lăng xăng mời người ngày người nọ . Chị Tháo xấu hổ bỏ chạy vô buồng khóc . Tôi cũng rút lui vào phòng sau đó . Lòng tôi đầy ăn năn . Lồi tại tôi, tôi đã hong dè chú Đặng lên cơn dữ dội như thế . Tự nhiên tôi cho chị Thảo, hôn nhân của chị như có điềm bất tường . Dù chị khkông thương tôi, ghét bỏ tôi, nhưng với ngày vui của đời chị, chị gặp chuyện buồn phiền, tôi không khỏi áy náy, thương thầm .

Vậy rồi đám hỏi của chị Thảo cũng qua được . Buổi tối hôm đó, sau khi khách về hết, ba má tội đại náo một trận ra gì . Lại bát đĩa bể, lại nói với nhau những lời hỗn láo, xóa hết tình nghĩa . Chị Thảo kêu trời . Anh Toan bỏ đi, không biết đi đâu . Tôi đoán anh trút tâm sự buồn phiền đó với Toan ánh ở một góc quán nào đó . Còn di Tường thì tôi hong thấy mặt gì, tôi cũng hong xuống bếp, sợ gặp mẹ tôi . Gặp bà, tôi dám bị ăn năm bảy cái tát lắm .

Chị Thảo khóc chán, ra ngồi giữa bàn xõa tóc tai rũ rượi . Mẹ tôi ngồi bên khuyên nhủ, vừa khuyên chị Thảo vừa mượn cớ nguyền rủa ba tôi, nói hành nói hạ gia đình bên chồng . Nào tôi khổ từ ngày bước chân về làm dâu . Nào gia thế tôi thua chi ai, tại tôi ngu về làm dâu nhà ni mới mạt . Nào nhà ba tôi thiếu phúc đức . Tôi thì trăm điều hơn giận, ba tôi phải gánh hết .

Cho mãi tới tối, mẹ tôi chừng đã mỏi miệng không đủ sức phát thanh nữa mới đi nghỉ . Trời mưa, bà chẳng đi đâu được nên phải vào buồng riêng nằm . Ba tôi vào phòng đọc sách . Tôi mới mò xuống bếp . Nơi chiếc ngựa gỗ trải chiếc chiếu hoa, dì Tường đang nằm quay mặt vào vách . Tôi tới bên dì, ngồi xuống:

- Dì Tường .

- Dung đó há ?

Dì không quay lại . Tôi nghe giọng dì có vẻ khác thường . Hình như dì đang khóc hay vừa mới khóc xong . Tôi đặt tay lên vai dì :

- Dì . Cháu xin lỗi dì .

Tôi tự thấy có lỗi trong vụ lộn xộn vừa xảy ra, vì chính tôi đã mở cửa, đã để sổng chú Đặng ra khỏi căn nhà nhỏ của chú . Tôi hy vọng sau khi nghe câu nói đó dì Tường sẽ quay lại . Nhưng không, dì nằm im, có phải dì muốn tỏ sự lạnh nhạt hay ghét bỏ tôi đó hong ? Tay tôi ấn sâu vào thịt vai dì Tường:

- Dì, cháu xin lỗi dì .

- Cháu có lỗi chi mà xin .

- Cháu đã thả chú Đặng ra .

- Cháu có biết cháu thả chú Đặng khi chú nớ đang điên hong ?

Tôi lặng thinh, dù tôi có gật đầu hay lắc đầu dì Tường cũng hong trông thấy . Mà sao dì cũng hong thèm quay lại nữa . Tôi muốn đứng dậy bỏ lên nhà . Nhưng cái dáng nằm buồn thảm của dì làm tôi trạnh lòng thương . Tôi nói:

- Cháu đem bánh ra cho chú Đặng .

- Chớ hong phải mi muốn phá con Phương Thảo há ?

Chết tôi rồi, dì Tường cũng hiểu lầm tôi, . Chắc dì cho rằng tôi nóng mắt vì chị Thảo có người tới làm lễ hỏi . Trời ơi, tôi mà nóng mắt, ghen tỵ vì tôi hong có người như anh Vinh Đương thương yêu . Trong một phút, tôi nghĩ rất nhanh đến Vịnh . Chỉ nghĩ tới Vịnh là lòng tôi chứa chan thương mến, tôi khoan dung với tất cả mọi người . Tôi hong giận vì ý nghĩ quá đen tối của dì ấy . Tôi nói:

- Dì đừng hiểu lầm cháu tội nghiệp . Cháu thấy trong nhà ai cũng vui, mà chú Đặng bị giam ngoài vườn . Cháu muốn chú cũng chung vui với ngày vui nhất đời của chị Thảo . Cháu đem bánh cho chú, cháu hong ngờ khi nghe tin chị Thảo sắp lấy chồng, chú nổi điên, chú hét lên, rồi chú nói dì sắp lấy chồng . Chú điên chú nói lung tung , bậy bạ .

Dì Tường bỗng quay lại . Tôi thấy nơi khóe mắt dì những giọt nước mắt chưa khô, hình như dì khóc từ lâu lắm rồi:

- Mi nói chi . Mi nói chi mà chú Đặng nói tau lấy chồng ?

- Chú nói điên điên tàng tàng mà dì . Cháu nói chị Thảo, chú cười rồi chú nói là dì, chú nói lung tung .

- Chú ấy có điên thiệt không ?

Tôi sửng người, dì Tường như tỉnh táo hẳn . Giọng dì bỗng dịu dàng hơn:

- Thôi chuyện lỡ rồi, Dung đi ngủ đi .

- Cháu muốn dì đừng hiểu lầm, đừng giận cháu .

- Không, dì mô có giận .

Tôi muốn làm thân thêm để hỏi dì về việc dì tát tai chú Đặng . Mà sao dì đánh chú chú có vẻ sợ hãi ? Tôi leo lên tấm phản gỗ, nằm bên dì, kéo chăn đắp nửa người:

- Dì cho cháu ngủ với dì, dì hí .

Dì Tường ngồi hẳn dậy, tóc dì xổ tung:

- Thôi, Dung lên đi . Để dì ngủ .

Và dì nói như nói với một mình dì:

- Dì ngủ một mình quen rồi, ngủ một mình thật dễ chịu .

Tôi không chịu ngồi dậy, tôi đưa tay kéo dì xuống:

- Dì nằm với cháu . Hay dì cho cháu nằm chơi với dì một chặp . Dì nhớ hong, hồi trước dì cho cháu ngủ với dì hoài . Trời mưa là hai dì cháu trùm mền vui ghê .

Dì tường vẫn chưa chịu nằm . Nhưng tôi thấy dì bớt hằn học . Chắc dì cũng đang nhớ những ngày mưa lạnh năm cũ . Dì hay cho tôi rúc trong chăn với dì . Hai dì cháu ăn bắp rang, đậu phọng, hay cơm khô rang chín . Nhiều lúc hai dì cháu nghịch như trẻ con , lấy chăn trùm kín mít chơi trò ông ọ, hay kể chuyện đời xưa . Dì Tường kể chuyện đời xưa dở ẹc, cho nên tôi thích chơi trò ông ọ hơn . Hai dì cháu dọa nhau rồi nằm cười khúc khích . Mới đó mà ngày tháng trôi mau quá . Ngày trước các trò chơi còn có chị Thảo nữa . Ba dì cháu chơi trò công chúa, lấy khăn cột tay áo làm tay trụng, lấy giầy màu dán lên tấm chăn làm áo choàng hoàng tử . Hoặc trùm kín mền chơi trò đuổi bắt . Mới ngày nào đó, mau quá dì Tường ơi . Tôi tìm bàn tay dì Tường cầm chặt . Nhưng tay dì lạnh ngắt . Dì Tường không nhớ gì hết, hay dì nhớ lại, mà xúc động làm lạnh ngắt tay chân ?

- Dì nằm xuống với cháu đi dì .

Dì Tường nằm xuống . Tôi muốn gợi chuyện nhưng không nói được tiếng nào . Vẻ im lặng củ dì như muốn xa lánh . Tôi cũng nhìn thấy khoảng xa lạ đó, nó vẫn ngăn đôi chúng tôi, dù chúng tôi tay đang trong tay, hơi ấm đang dần truyền sang nhau . Gió ở ngoài vườn thổi mạnh và mưa rào rào . Tôi nghĩ tới chú Đặng . Sau vụ buổi chiều chú có nhớ gì không nhỉ ? Và Vịnh, Vịnh ơi, Vịnh có biết Phù Dung của Vịnh đang bị giam trong một lối sống tối đen như mực không ?

- Dung nì . Lên nhà đi kẻo mạ thấy mạ chửi chừ .

- Khi chiều mạ chửi cháu qúa rồi, mạ hết hơi rồi .

- Còn con Thảo nữa . Dung tránh mặt nó đi chơ nó khó chịu lắm .

- Việc chi mà khó chịu . Cháu lỡ chớO bộ cháu muốn chú Đặng phá chị Thảo hay răng ?

- Khi hồi nó xuống dưới bê"p ni, nói nói hành nói tỏi dì .

Tôi thấy ghét chị Thảo tệ . Hồi nãy tôi vừa thương chị đó, thương vì thấy mình có lỗi, nhưng nay tôi ghét chị thật dễ dàng . Chị Thảo có đủ một trăm nết xấu . Đáng đời anh Vĩnh Đương .

- Mà dì có chi mà chị nớ hành hạ dì ?

Giọng dì Tường hơi nghẹn:

- Phù Dung còn nhỏ không biết, chị Thảo ghét dì, chửi dì cũng có lý do .

Tôi không bỏ lỡ dịp:

- lý do chi ? Bộ chị Thảo ghen chi với dì há ?

- Dung không biết mô . Mà dì cũng không nên noái .

Dì Tường quay lưng lại . Tôi biết có hỏi thêm cũng vô ích, mà nằm bên dì thật buồn hiu . Tôi buồn bà chui ra khỏi chăn, xỏ chân vào đôi dép . Tôi khua chân thật mạnh để gây sự chú ý của dì, mong dì giữ lại . Nhưng dì không nói gì hết . Những bước chân của tôi trở nên hậm hực vô lý, cứ thế, lết lên nhà trên .

Sau một ngày đủ chuyện xáo trộn, căn nhà im vắng lạ thường . Mọi người đang ngậm tăm, phong kín nỗi lòng riêng của mình trong chỗ nằm riêng . Giờ này mẹ tôi còn ức, chị Thảo còn hằn học, chú Đặng còn nhớ gì không nhỉ ? Và ba tôi, chắc chán nản đầy mình .

Tôi biết đêm tối sẽ không còn chuyện gì xảy ra . Qủa đúng như vậy, sáng hôm sau tỉnh dậy, trời vẫn còn mưa, và căn nhà tôi đang ở cũng buồn kín như không có chuyện gì đã xảy ra hết .

Tôi lại cắp sách tới trường . Vẫn chừng đó bạn bè, vẫn bàn ghế đó, vẫn nỗi ướt át của đường đi, của sân trường . Cỏ như không mọc nổi vì mưa qúa dữ dội, tàn nhẫn, những qủa phượng mới xanh đó đã đen thẫm, khô cằn . Sương Thu, sau khi cùng tôi làm xong đặc san mùa thu, quen biết tôi hơn, kéo tôi tới góc vắng, vì cô giáo chưa tới, Sương Thu lôi ra một lá thư, những dòng nhòe nước mưa .

- Mình mới nhận được thư của một đàn anh văn nghệ, ông ni hồi trước bạn của chị mình .

- Có chi lạ không ? ông ni mình không biết .

Tôi liếc tên người gửi đề trên phong bì, tên một người hoàn toàn xa lạ . Sương Thu cười:

- Nguyễn văng Bành là Thế Linh đấy . Viết trong tờ học sinh đó .

Tôi à lên một tiếng . Trong tờ tuần báo Vịnh vẫn gửi về cho tôi, tôi thường thấy những bài thơ ký tên Thế Linh . Sương Thu cầm tay tôi:

- ấy quen với ông VỊnh há ?

- Vịnh mô ?

Tôi chột dạ nhưng làm bộ ngơ ngác . Sương Thu bấm tay tôi:

- Làm bộ hoài . Anh Thế Linh noái nì . Anh viết trong thư .

Rồi làm ra vẻ quan trọng, Sương Thu nói:

- ấy biết hong, ông ni hồi trước mê chị mình . Có về ở trong nhà, nhưng chừ chị mình đi lấy chồng, ông nói ông thương mình . Buồn cười quá .

- Rứa ấy có thương lại hong ?

- Xì, ai mà thèm .

Tôi hong tin lời Sương Thu, thành tích lăng nhăng, văn nghệ văn gừng của mấy chị em nó cả thành phố đều có lời đồn . Nhưng việc thương yêu là của nó, ăn nhằm gì tới tôi . miễn là lá thư đó hong phải của Vịnh viết tán nó . Tôi quay đi :

- Ừ, hong thèm thì thôi . Nhưng chuyện ông Vịnh mô đó là bày đặt đó nghe .

Tiếng cười của Sương Thu bám sau gáy tôi:

- Xí, giấu đầu lòi đuôi rồi bạn ơi .

Và Sương Thu chìa lá thư ra đọc: Cháu có biết Phù Dung không . Phù Dung chắc học cùng lớp với cháu . Cháu biết không, chú có một tên bạn, nó mê cô Phù Dung rồi, con gái xứ Huế ghê lắm . Nhưng hắn cũng giấu rất kỹ . Cô ấy chắc phải đẹp, phải nết na hiền lành lắm . Đâu, cháu kể về cô ấy cho chú biết với nhé .

Sương Thu ngừng đọc . Tôi xấu hổ vì sự dự đoán của những ngưỜi ở xa . Tôi hong đẹp chút nào, chắc chắn thế . Nhưng tôi vẫN hãnh diện vì tâm hồn tôi trong sáng, ngay thẳng, tôi hãnh diện khi tôi muốn được làm người tử tế, muốn được thương yêu hiền hòa, muốn cho và đón nhận sự độ lượng .

Tôi bỏ Sương Thu lại góc lớp với lá thư của nó . Tôi cần nói chuyện với Cẩm Lệ và Đỗ Quyên . tôi tới ngồi giữa hai bạn . Đỗ Quyên đang vẫy vầy vạt áo dài cho mau ráo nước, còn Cẩm Lệ đang lục cặp tìm tòi gì đó . Tôi choàng tay qua vai hai bạn .

- Sáng ni có đi coi lưo8"i cá hong ?

Đỗ Quyên vặn mình, vẫn cái dáng điê>u ra6"t đàn ông của nó:

- Mưa bắt chết . Tau ướt như chuột lột .

Thấy CẨm Lệ hong nói gì, tôi quay sang bạn:

- Răng, Lệ có ướt nhiều hong ?

Quyên cười:

- Người ta oai lắm, sáng ni người ta đi xích lô .

- Rứa có anh chàng mô đi xe đạp đằng sau gạc - đờ - co không ?

- Có mấy con chuột cống .

Vẫn giọng đùa của Quyên . Tôi đang định kể cho bạn nghe về đám hỏi của chị Tháo, nhưng thấy Lệ buồn bã aqu", tôi lo lắng:

- Hình như mi có chiện chi buồn há .

Lệ gật đầu:

- ừ, ba tau noái sắp đổi vô Sài gòn . Cả nhà sắp đi .

- Đổi đi SG lận .

- Ừ

- Nói khỉ mô ?

- Túi qua, túi qua tau nghe tau khóc quá .

- Khỉ, đã đi mô mà khóc . Biết mô có sự tay đổi .

Lệ lắc đầu:

- Hong thay đổi mô . Ba tau đã viết thư nhờ chú tau mướn nhà ở trong đó rồi . Mạ tau dợi trong đó trả lời là đi .

- Rứa nhà ngoài ni ?

- Để cho chị tau . Hai vợ chồng chị tau ở .

Tôi cầm tay Lệ hong biết nói gì . CÀng lớn lên càng mất mát dần nhiều thứ . Bộ ba chúng tôi sắp tan rã . Một đứa lìa đàn bay tới phương trời xa Quyên còn ngơ ngác:

- Bộ đi thiệt há ?

- Tau có nói giỡn mô .

Đến lượt Quyên sửng sốt:

- Chi lạ rứa . Đi răng được mà đi .

Tôi cầm tay Lệ, tưởng như sắp xa nhau đến nơi:

- Lệ . Mi đi tụi tau buồn lắm .

Lệ cúi đầu:

- Chắc gần tết tau đi . Ba má tau đang sắp đặt .

- Tê"t há, còn lâu mà .

Quyên kêu lên mừng rỡ . ngày tháng của đời học sinh đâu có mấy chốc, vậy mà nghe từ giờ tới tết, chỉ còn có hơn tháng nữa, Quyên đã tưởng thời gian còn quá dài . Cả tôi cũng vậy . thôi còn ngày nào bên nhau ta cố vui, cả tôi, cả Quyên tới một tuổi nào đó, dù có còn gần bên nhau, trông thấy nhau hằng ngày vẫn xa cách, như tôi với chị Thảo chá hạn .

Nhưng rồi chúng tôi cũng khuây khỏa nỗi buồn bằng câu chuyện đám hỏi chị Thảo . Chúng tôi có hẳn hai giờ đồng hồ để trò chuyện vì cô giáo không tới trường . quyên nghe xong chiệnd dấm cái đụi vào vai tôi đau điếng:

- Mi ngu lắm . Chiện rứa mà hong biết chi hết há ?

Tôi mở lớn tôi mắt:

- Răng, mi nói chi ? Chiện ra răng ?

Thấy cả tôi và Lệ trố mắt nhìn, Quyên cười:

- Thiệt ngu như bò . Tau đoán nhất định hong sai là hai ông bà đó mê nhau .

- Hai ông bà mô ? Anh Đương và chị Thảo ??

- Đô `ngu .

- Ba mạ tau -

Quyên che miệng cười:

- Ngu ơi là ngu . Tau muốn nói ông chú điên của mi với bà dì ế chồng củ ami . Chắc trước đó có chiện tình rồi .

Tôi cãi:

- nói bậy, mần chi có chiện đó . Chú tau điên mà .

- Thì điên . Nhưng biết mô có kỳ chú mi hong điên, mê bà dì của mi . Tau hỏi tại rang dì Tường ở góa ?

- Hong ai đi nói thì ở góa chớ bô .

- Xì . Dì Tường mô có xấu, đến chừ nếu dì muốn vẫn có người ưng .

Lệ hùa theo:

- ừ , dì Tường mi đẹp, nưỚc da trắng bóc rứa . Mi thấy hong, dì nớ luôn luôn buồn, chắc dì có tâm sự .

Tôi vẫn hong thể tin được:

- Tụi bây chỉ tưởng tưỢng .

- Tưởng tượng rứa mà trúng, còn mi mới ngu như bò .

tôi ngu như bò ? Tôi có ngu hong ? Chắc tôi ngu như bò là đúng rồi, sao tôi hong nghĩ gì hết, hong đoán gì hết cả vậy . Thấy tôi trầm ngâm, Quyên hỏi:

- Rứa dì Tường hong tâm sự chi với mi hết há ?

- Ừ .

Quyên nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Được, để tau điều tra, tau hỏi cho . Chiện chi cũng ra hết . Vài hôm nữa tau sẽ cho mi biết kết quả .

Nghĩ tới việc lũ bạn tôi kéo tới nhà để dò xét dì Tường, rồi chị Thảo, rồi anh Toan . Hai bộ mặt đáng ghét đó tha hồ mà mắng tôi, tôi le lưỡi rụt đầu:

- Thôi mơi .

- Để tau

- Mi qua nhà mà tò mò, bà Thảo bà chửi chế t.

- Tau thèm qua nhà, tau đi hỏi là biết .

Nghe Quyên nói thế tôi hong có ý kiến gì . Những ngày gia đình xáo trộn, tôi có nơi để nghĩ đến . Càng buồn về gia đình, càng c^ đơn tôi càng nghĩ tới Vịnh và yêu chàng nhiều hơn lên . tình yêu cứ càng ngày càng chồng chất lút đầu lút mặt tôi lúc nào tôi hong biết nữa . Chỉ biết rằngk hi tôi nghĩ tới chàng thì tình yêu tràn ngập, ở đâu cũng có hình ảnh chàng, bên tai tôi, trong trí tóc tôi luôn luôn nghe những lời chàng nói, dù chỉ nói trong những lá thư .

Tôi hon còn giấu giếm gì hai bạn nữa, tôi hay tâm sự về vịnh với bạn . Đỗ Quyên và CLệ thỉnh thoảng cũng được đọc những lá thư chàng gửi về cho tôi, và chính Vịnh, đôi lúc cũng gửi lời thăm hỏi rất kỹ hai cô bạn rất thân của tôi nữa .

Đời sống cứ thế mà trôi qua mãi, tưởng cũng đủ cho tôi sống hạnh phúc . tôi hong quan tâm tới việc dì Tường, chú Đặng hay chị Thảo . Chị Tháo coi như đã ra khỏi gia đình từ ngày có đám hỏi . mẹ tôi quấn quít lấy chị hơn, lo cho chị đủ thứ . và hình như chị thảo cũng biết là chị đã xa cách các em, chị thường tỏ ra thân ái với tôi hơn . Nhưng tôi, tôi thấy tất cả đều giả dối . Chi cố thương yêu, tử tế với tôi bơi chị biết chị hong còn ở trong gia đình này bao ngày nữa, nhờ vậy sự bướng bỉnh của tôi hong làm chị khó chịu . tôi thường trách tôi: Dung ơi, mi vô lý lắm, sao mi hng chịu mở rộng lòng thương yêu gia đình, thương yêu chị Thảo hơn . Chị Thảo sắp xa mi rồi đó . VÀ tôi cố gắng gần gụi thương yêu chị . Nhưng sau đó tôi lại thấy xí hổ vì mình đã giả dối . Dung hong giả dối đưỢc , Dung ưa sống rất thật, ưa phơi hết thói hư tật xí của mình . Hong, nghĩ vậy hong đúng, tội cho Dung, vì dung có rất nhiều tính tốt nữa chứ . Những tính tốt đó, đôi khi bị những tính xí che phủ đi, mà người đời hình như chỉ nhìn nhau qua những tính xí . Giữa tôi và chị Thảo hong có gì, nhưng giữa dì Tường và chị Thảo bỗng xảy ra vô số chiện . Chị Thảo hay g("t gỏng với dì Tường, hình như chị cố tình để gây gổ, làm khó khăn với dì . Dì câm nín chịu đựng .

rồi một việc bất ngờ nữa xảy ra, Quyên điều tra chưa, có kết quả gì thì tôi tình cờ phát giác được bí mật của dì với chú .

Buổi tối hôm đó cả nhà đi ngủ hơi sớm, anh Toan hong biết bực chiện gì hong dạy tôi học . tôi cũng chẳng lấy thế làm buồn . Trời lạnh, bên ngoài mưa gió, tôi muôn được trùm kín chăn nằm nghỉ ngơi và tưởng tượng . Nhưng ba mẹ tôi đã có chiện ớ nhà ngoài, thường thường ba má tôi cài nhau tôi hong chú ý, chiện xảy ra thường như cơm bữa . Nhưng tiếng cãi nhau mồi lúc một nhỏ rồi trở thành tiếng xì xầm xui giục sự tò mò của tôi . tôi trở dậy, rón rén đi ra đứng sau bức màn . Thật cảm động, í tkhi tôi thấy ba mẹ tôi ngồi đối diện với nhau nói chiện đàng hoàng như thế, hay ít nhấ,t cũng đang nhìn rõ mặt nhau . Giá ba mẹ tôi thương yêu nhau, hiểu nhau và mỗi tối ngồi với nhau như thế để bàn soạn những chiện về gia đình thì chúng tôi hạnh phúc biết mấy . Tôi lặn gngười và chỉ phập phồng lo sợ mẹ tôi hay ba tôi nói to lên một tiếng, cảnh êm đềm kia bị xóa mất trước mặt tôi . Ba tôi, mái tóc hầu như đã bạc hết, cái đầu luôN luôn cúi xuống, dáng cằn cỗi chịu đựng . Má tôi, tóc lấm ta6"m muối tiêu, luôn luôn cố ngước lên, bà muô"n ngẩn mặt lên cao để mọi người còn nhìn thấy mình, tiếng bà như càng về già càng ho hơn, chắc nịch hơn, chắc cũng chỉ sợ hong ai nghe ba `nói nữa .

Tim tôi đập thình thịch khi nghe giọng má tôi cất lên:

- hí, chừ ông tính răng ?

Vẫn cái dáng chịu đựng, ba tôi nói, giọng nhỏ vừa đủ nghe:

- Tính răng chừ, tui cũng rối hết sực

- Tui tính bàn với ông nên đem chú ấy nhốt vô trong nhà thưo8ng . Để ở nhà dễ sinh chiện lắm .

- thì để thủng thẳng ...

- Hong thủng thẳng chi hết . ông có nghe tui hong thì bảo:

- mẹ tôi cùng giọng củ akẹ uy quyền trong gia đình, cái gịng đó đã bao lần làm ba tôi co người lại .

- Thì bà tính răng cũng được .

- Tính răng cũng được, ông nói răng nghe dễ quá . Chú ấy là em ông, em ông mới hó chó em tui thì dễ rồi .

- Thì tuỳ mình .

Co lẽ lâu lắm ba tôi mới gọi mẹ tôi bằng tiếng mình êm ái đó . Nhưng tội cho ba tôi, má tôi chả còn đủ tình thu8O8ng để xúc động nữa . tình nghĩa đã bay đâu mất, bây giờ chỉ còn sự ràng buộc khó chịu vì bổn phận đó thôi . Bà nhăn mặt:

- Tùy mình . ông làm như ông thương tui lắm .

- Thì tui khi mô hong thương mình, quí mình .

- Tui hong khiến ông thương, chỉ mong ông biết thu xếp việc gia đình . Đàn ông chi mà một chút cũng phải vợ lo, ông hong biết xí hổ há ?

- Thì mình có cho tôi toàn quyền mô . Cái chi mình cũng cản . Nh chiện thằng Đặng với con Tường . Khi xưa mình đừng tàn ác với hai đứa, bây chừ có phải chúng nó hạnh phúc hong ?

Tim tui như ngừng đập . Một tếng kêu vỡ òa trong đầu óc cùng một tia sáng chói lòa . Chiện hong còn bí mật nữa . Tôi có trấn tĩnh mình để nghe mẹ tôi trả lời:

- Tui cấm . Mắc mồ tổ tui hay răng tui cấm . Có điều tại tụi nó tự ái, rồi thằng nó điên .

- Chớ hong phải tại bà bắt nhốt con Tường trần truồng với thằng ở trong buồng làm thằng Đặng quẩn trí à . Thôi bà ơi, chiện xưa rồi, bà cho nó qua đi, đừng nói tới nữa .

Mẹ tôi đưa tay như định đấm bàn, nhưng rồi bà gượng lại được:

- À, ông đổ tiếng ác cho tui há . Được, tui ác, đã ác cho ác luôn . tui nhất định gửi chú ấy đi nhà thưO8ng đin . Còn con Tường tui tính rồi .

Ba tôi hong còn nhỏ nhẹ được nữa:

- Hừ, bà tính, còn tui là cức, tôi vất đi .

Mẹ tôi dịu giọng, bà nhìn quanh quất:

- Xì, nho nhỏ cho với . Bộ ông mún tụi nó nghe hết hay răng đây . Con Tường tui gả cho thầy thâm làm bên Toà án . Thầy Thâm góa vợ, có mấy đứa con cũng đã lớn .

Ba tôi bỗng cương quyết:

- Hong, em bà bà mún mần chi thì mần . Em tui vẫn cứ ở đó .

- Bộ ông điên há . Tui nói là tui làm .

Tay ba tôi run run , bàn tay đặt trên bàn, những ngón tay luôn luôn lay động . Mẹ tôi tiếp:

- ông đừng tưởng tui sợ ông . ông cho rằng tui sợ tụi nó biết . Đến tuổi lớn tui chẳng sợ nữa . Tụi nó biết cũng chẳng sao . Con Thảo sắp về nhà chồn g, con Dung cũng đã lớn, tui cũng să"p gả chồng . Chỉ có thằng Toan, thằng đó lì lì chiện chi nó hong biết . ông cứ nói với tụi chúng đi . Chừ ông la thì la đi .

Ba tôi hong la, tôi có cảm tưởng ba tôi đang mọc rễ ở chiếc ghế đang ngồi . tôi hong nhìn rõ mặt ông, nhưng tôi biết khi giận, mặt ba tôi tái xanh và nuốt nước miếng ực ực . Má tôi cười ggằn:

- Ngày mai tui đi lo việc gửi chú Đặng vô nhà thương .

- Bà hong có quyền .

Tôi hong hiểu sao chiện gì ba tôi cũng nhường cho mẹ tôi quyết định hết, ông hong xía vô hay để tâm . Chỉ có việc gửi chú Đặng vô nhà thương điên, ông lại hogn chịu . Trái lời mẹ tôi, có lẽ đây là lần thứ nhất . Trong đời ông đã bao nhiêu chiện ông nhường nhịn vợ rồi . Ba tôi ngồi yên một lúc rồi lên tiếng:

- Con Tường biết bà gả nó chưa ?

- Chưa

- Chưa thì chắc chi nó chịu ?

- Hong chịu mà được à ? Tui vặn cổn . Em tui chơ phải ai .

- hừ, bà khi mô cũng độc quyền, bà tưởng ai cũng sợ bà hết . Chiện chồng con mô phải chiện giỡn . Tui cho là con Tường sẽ phản đối .

- Tui hong cần biết . Nó phải đối kệ nó .

- Được rồi, bà cứ làm . Còn tui, tui cương quyết hong để thằng Đặng đi mô hết . Bà đã làm hỏng đời hai đứa, bà nên nhơn đạo một chút .

- À, thì ra ông đổ lỗi cho tôi phải hong ? Trời ơi, hong có tôi em ông có đã chết trôi mất xác ra biển đông rồi

Ba tôi nghiến răng, tay ông vung lên rồi hong để làm gì hết :

- May mà nó hong chết, nó chế tnó bắt bà le lưỡi, làm ma đầu đường xó chợ . Đồ tàn ác, đồ độc địa .

- Giỏi hỉ ? Tui cấm ông nói lớn, ông biết chưa ? ông tưởng tôi sợ ông há ? Con này mà, con này đâu có lạy lục ai, chẳng qua bị ép mà lấy ông chơ con này mô có thèm .

Tôi tưởng sau cơn giận dữ đến chau mày nghiến răng, ba tôi sẽ còn đà để dạy mẹ tôi một trận . Chính tôi, đứng sau bức màn tôi cũng nóng ran cả hai tai, máu cũng hâm nóng bừng bừng . Tôi nắm chặt hai bàn tay và hai bàn tay cứ chực bung tới trớc . Ba tôi sẽ bung tay giùm, ba sẽ tát mẹ m^.t cái . Rồi chiện gì xảy ra sau đó cũng được . Tôi hối tiếc cho cuộc đời làm vợ của mẹ tôi, cuộc đời làm chồng của ba tôi . Họ sống với nhau như một sự trả nợ, họ hong bao giờ thương yêu được nhau, và làm khô? nhau, tự làm khổ mình cho tới lúc chết . ôi, tôi đã nghĩ ba mẹ tôi bằng tiếng họ xa lạ . Tim tôi thắt lại và ruột tôi như bị ai bức ra từng sợi .

Khổ tha6n ba tôi, ông cũng chỉ can đảm tới chừng đó . Má toi đã đứng dậy, dùng hổ như con cọp cái:

- Tôi hoi bây cừ ông muốn chi ? Mún chi, giỏi thì nói tui nghe .

Có lẽ ba tui vừa thở dài rất nhỏ, vì giọng nói của ông dịu hắn:

- Thôi mà bà, tui xin bà .

- Xin xỏ chi . ở nhà ni hong ai được quyền nói hành nói tỏi tui hết .

- Thôi mà bà . BÀ muốn làm gì đó thì làm .

Ba tôi lặng lẽ đứng dậy, bước đi . tôi vội thụt lùi đi vào trong nhà sợ ba tôi nhìn thấy .

Trong nhà trở lại yên lặng . Chắc dì Tường không biết chiện sẽ xảy ra trong gia đình ngày mai . Tôi phải cho dì biết để đối phó . Tôi sẽ đứng về phe dì Tường . Bây giờ thì tôi hiểu chiện rồi, mối tình của dì Tường với chú Đặng xẩy ra bao năm về trước, đến bây giờ vẫn còn đủ sức gây ra những thảm cảnh lớn . Những lời đối đáp giữa ba mẹ: Dì Tường bị gài nằm ngủ với một người đàn ông để cho chú Đặng trông thấy, nào chú Đặng nhảy xuống tự tử ? Chú Đặng đã nhảy khú sông nào ? Có phải là nơi cái bến sông thơ mộng mà mùa thu vừa rồi tôi đã ngồi đó hàng giờ không chán ? Mẹ tôi, người đã nặn tôi ra bằng chính máu người, tâm hồn và thể xác người, người đã cưu mang tôi chín tháng trong bụng, người đã đau đớn rặn đẻ ra tôi lại có thể mang một tâm hồn độc địa như thế . ôi, tôi thất vọng biết chừng nào .

Tôi đi lần xuống bếp . ở trên nhà, ngọn đèn bỗng tắt phụt, căn nhà hòan toàn tìm trong bóng tối . Mẹ tôi cũng đã đi ngủ . Tôi mò mẫm rờ vào vách, dựa vào cột nhà đi lần xuống bếp . tôi va chân vào một cục gì cứng nhắc, cha6n tôi đau đến tê dại, cái cụng cứng đó là chân gỗ nơi tấm phản ngựa dì Tường nằm . Có tiếng động nhe, và giọng dì Tường hơi hoảng hốt:

- Ai đó ?

Tôi rối ríot:

- Cháu, cháu là Dung đây dì .

- Ủa, có chuyện chi rứa . Bật điện lên đi .

Tôi đã ngồi xuống đu8ợc mép bộ ngựa gỗ:

- Thôi dì, đừng bật điện . Cháu có chiện muốn nói với dì .

- Mai hãy nói hong được há ? Nửa đêm nửa hôm nói rì rầm mạ mi biết được chửi cho . Đi lên ngủ đi .

Tôi ôm chầm lấy dì Tường, tôi rúc vào chăn với dì . Dì Tường xô nhẹ tôi ra:

- Dung dị quá hí . có chiện chi rứa ? Chiện chi thì thủng thẳng mà nói chơ .

Tôi vẫn không buông dì:

- Dì ơi, cháu thương dì ghê . Em thương dì ghê .

Khi nào tôi thương dì quá tôi vẫn dùng tiếng em, tiếng em như ngày nhỏ tôi hay xưng để nhõng nhẽo với dì . Dì Tươ`ng ngồi dậy, tôi rị dì nằm xuống và vẫn ôm dì chặt cứng:

- Dì đừng ồn mạ biết mạ đánh chết cháu chừ .

- Răng rứa . Mơi bị mạ la há ? Dì nghe ai nói chi ồn ào trên nhà . Mạ la há .

Tôi làm thinh, dì xoa tay lên tóc tôi:

- Tội nghiệp, răng cứ bị mạ la hoài . Dì nói nhịn mạ đi cho qua chiện . Nhịn mạ chơ nhịn ai mà sợ xấu .

- Hong phải mô dì . Cháu có chiện muốn nói .

- Bộ hong phải mạ la há ?

- HOng .

- Rứa mạ to tiếng với ai trên nhà rứa ?

- Mạ với ba . Mà mạ với ba la nhau vì dì .

- ôi dà, chiện cũ như trái dất, khi mô cũng chừng đó chiện .

Có lẽ dì cho chiện ba mẹ tôi cãi nhau vì dì hay vì ai trong nhà này là chiện hết sức thường, đâu có gì để dì lưu tâm . chiện đó xảy ra hàng bữa, nghe hoài đã nhàm tai rồi, và nạn nhân là ba , ba bánh chịu thì chịu, trong nhà ai điên chi mà gánh đỡ . Có lẽ dì dã nhắm mắt muốn ngủ nên di `nói:

- Chiện đó thường quá mà, có chi quan trọng mô . Thôi Dung đi ngủ đi .

Tôi lắc đầu, bàn tay của dì Tường biết cái đầu tôi lúc lắc vì tay dì còn đặt trên tóc tôi:

- Răng mi bướng rứa, hong đi ngủ thì thức đi, tau ngủ .

Có thật dì Tường hong mún nghe mún biết gì hong ? Chiện quan trọng lắm, lát nữa dì sẽ năn nỉ tôi, van lơn tôi tôi mới nói cho mà nghe . Tôi níu tay dì:

- Cháu có chiện mún nói thật mà . Dì biết hong, ba mạ vừa nói về dì .

- Kệ ba mạ cháu . Dì mô có thèm biết.

- Cháu biết hết chiện rồi, chiện dì với chú Đặng ...

Dì Tường ngồi ba6.t dậy, dì lôi tôi dậy theo . Tiếng động ầm ầm trên tấm ngựa gỗ làm cả hai dì cháu hoảng hốt . giọng dì tường nhỏ, xúc động:

- Hí, răng cháu biết ? Mà cháu biết ra răng ?

- Cháu biết chiện của dì với chú . mạ với ba vừa nhắc lại, cháu nghe được .

dì Tường thả lỏng vai tôi ra, trong bóng tối tôi hong làm sao nhìn thấy mặt dì, tôi cũng hong đoán được khuôn mặt di `lúc đó ra sao nữa . Nhưng chắc là phải ghê gớm lắm .

- Ba mạ mi nói ?

Và dì ngã xuống như một thân cây gãy . Dì kéo tấm chân trùm kín mặt . Tôi yên lặng ngồi bên dì . Có nên nói thêm nữa hong ? Còn chiện đáng cho dì Tường biết tôi chưa nói kia mà . Dì Tường, dì Tường . Tôi muốn kêu mấy lần nhưng tiếng nói nghẹn ở họng .

- Dì Tư?