Chương 9
Minh kiếm những cành củi to hơn bắp chân chất vào bếp lửa. Củi to thế sẽ cháy được lâu hơn. Chó no bụng nằm duỗi bốn chân bên cạnh lửa ngủ, thi thoảng còn sủa mê, rồi lại còn giật mình nữa chứ. Mỗi lần thế Minh lấy tay vuốt ve chó lại ngủ yên. Gấu cũng nằm gần lửa ngủ. Gấu cũng ngủ mê rống lên ầm ĩ. Rống to quá bèn thức giấc. Thở dài một cái lại ngủ tiếp. Khỉ gà gật bên cạnh Minh. Chỉ có Minh không sao ngủ được. Minh lo lắng cho em Thu. Đã ba ngày rồi, không biết em Thu thế nào, em có ốm không? Em gái ơi, em đừng có ốm đấy anh đang đến cứu em đây.
Minh nhìn chó đang ngủ, cứ thắc mắc mãi vì sao chó lại sứt mõm như vậy, lại nhìn sang gấu, tại sao gấu lại mất bàn tay. Chó lại ngủ mơ, nấc nấc mấy cái liền. Minh đến bên cạnh chó, nằm xuống ôm chó vào lòng:
- Ngủ ngoan đi, ở bên cạnh tao mày sẽ không bị hành hạ đâu. Tao thề đấy.
- Gâu gâu gâu, Minh có muốn nghe chuyện của tôi không?
- Chó kể đi, kể hết chuyện đau lòng sẽ nhẹ đi đấy.
- Gâu gâu gâu… Tớ là giống chó Bulldog, tên tớ là Tom, em trai tớ tên là Terry. Chúng tớ được mua về từ một trang trại bên nước Anh. Chúng tớ được huấn luyện để chăn cừu. Khi về Việt Nam chúng tớ mới được hai tuổi. Chúng tớ được chủ chăm sóc kỹ lưỡng. Chúng tớ được ăn ngon, được tắm táp hàng ngày. Chúng tớ được nô đùa trên một bãi cỏ xanh mượt rất đẹp. Buổi tối chúng tớ được ngủ trên đệm. Hai anh em chúng tớ rất hạnh phúc và rất yêu ông chủ. Mỗi lần ông chủ đến vuốt ve tớ, tớ cảm động lắm, tuyền khóc. Em trai tớ cũng vậy.
Rồi một ngày ông chủ mang về một người huấn luyện chó. Hai anh em tớ bảo nhau:
- Hết những ngày thơ ấu rồi, bây giờ chúng ta sắp thành người lớn. Làm người lớn thì phải học một số kỹ năng. Hai anh em ta cố gắng học hành để không phụ công ông chủ đã nuôi chúng ta nhé.
Hai tháng sống cùng cha mẹ ở trang trại chó chúng tớ đã từng biết một chú chó Bulldog phải học những gì? Chúng tớ phải học thuộc những hiệu lệnh. À, để tớ giải thích cho cậu biết đã chứ nhỉ. Tên gọi Bulldog của chúng tớ xuất phát từ hình dáng bên ngoài có vẻ đầy sức mạnh như con bò tót. Vì hình dáng bề ngoài của chúng tớ rất hầm hố vững chắc và có vẻ rất dữ dằn, lúc nào cũng có vẻ sẵn sàng chiến đấu. Nhưng thực chất chúng tớ hiền lành, thân thiện với con người. Và nói thật với cậu bí mật của chúng tớ, chúng tớ rất lười học tập. Chúng tớ chỉ thích ăn ngon, nằm ngủ và được vuốt ve. Chúng tớ đặc biệt thích được chơi với em bé. Vì những thuộc tính đó nên tớ bảo em Terry:
- Anh em mình phải chịu khó học hành. Ông chủ rất tốt với chúng mình như vậy mà. Ông đã không quản đường xa, lại còn phải bỏ bao nhiêu tiền để đưa chúng mình về đây. Ngày nóng ông cho anh em mình nằm điều hòa, ngày rét cũng được nằm điều hòa.
- Em biết, nhưng anh cũng đừng mít ướt thế chứ.
Hai anh em chuẩn bị tinh thần cho việc học tập thật nghiêm túc.
Người dạy chó xích cổ tớ bằng một cái xích rất to, rồi cột vào gốc cây. Lúc ấy tớ rất đói. Tớ bèn nằm xuống mặc dù lần đầu tiên tớ bị xích như thế. Tớ nằm im để nhìn và nghe hiệu lệnh. Em Terry không bị xích cổ mà được cho ăn một đĩa thức ăn toàn là xúc xích thơm ngon. Tớ thèm quá nước dãi chảy thề lề. Tớ cố gắng nằm im nhưng không thể được. Tớ đứng dậy sủa ầm ĩ và giằng sợi xích căng ra khiến nó xiết vào cổ tớ đau đớn. Tớ bắt đầu nóng nảy. Tớ nhảy chồm chồm. Người dạy chó tháo xích cho tớ. Tớ lao như điên đến đĩa ăn của Terry. Terry đang ăn ngon có kẻ vào tranh ăn bèn gầm gừ. Rồi nó biết đấy là anh nó và cũng đã no bụng nên nó để lại phần thức ăn cho tớ. Ngày hôm sau thì đến lần Terry bị xích cổ và tớ thì được ăn. Tớ cũng học cách của Terry hôm trước, tớ nhường phần ăn cho nó. Hôm sau tớ và Terry bị bỏ đói cả ngày. Sau đó tớ bị xích và Terry được ăn, lượng thức ăn rất ít. Khi được thả ra tớ lao vào chỗ thức ăn. Terry quyết liệt bảo vệ đĩa thức ăn. Hai đứa gầm lên rổi nhảy bổ vào cắn xé nhau. Roi trên tay người dạy chó quất xuống lưng hai đứa và những tiếng hò hét kích động:
- Cắn chết nó đi, cắn chết nó đi.
Số ngày bị nhịn đói tăng dần. Một ngày, hai ngày, ba ngày rồi một tuần. Khi được thả xích thay vì lao vào đĩa thức ăn thì tớ và Terry lao vào cắn xé nhau. Đến khi hai đứa không cần đến xích không cần đến đĩa thức ăn nữa chỉ cần hiệu lệnh:
- Lao vào cắn chết nó đi.
Lập tức hai đứa lao vào cắn xé nhau.
Khi đã thuần thục với hiệu lệnh hai đứa được mang vào những cuộc chọi chó. Hai đứa không phải chọi với nhau nữa mà chọi với các đối thủ khác. Mỗi lần chọi xong thân hình chúng tớ tả tơi, máu chảy ròng ròng. Lũ ruồi muỗi cứ bám theo hút máu, đau đớn ngứa ngáy vô cùng. Tớ lần lượt thắng hết đối thủ này đến đối thủ khác. Terry cũng thế. Ông chủ thu về bội tiền. Sau mỗi trận thắng chúng tớ lại được ăn ngon. Chúng tớ hết mình phục vụ ông chủ. Bản năng thú của chúng tớ cũng ngày càng trỗi dậy.
Một lần tớ gặp phải một đối thủ ngang sức ngang tài. Nó là giống chó ngao Tây Tạng. Nó đớp ngon một phát mất nửa mõm của tớ. Đau không thể chịu nổi tớ chạy thẳng một mạch vào rừng. Rồi tớ gặp cậu
Nước mắt chó chảy đầm đìa xuống mặt.
- Lúc nãy xuống suối bắt cá tớ mới nhìn thấy cái mặt mình dưới suối, trông gớm ghiếc làm sao. Tớ, một loài đẹp đẽ nhất hành tinh mà giờ trông như quỷ thế này. Tớ chẳng muốn sống nữa.
- Tom, cậu vẫn rất đẹp trai, tớ thề đấy. Cái mõm sứt của cậu nhìn rất cá tính. Cậu ngủ đi, đừng mơ ác mộng nữa nhé. Có tớ ở bên cạnh cậu sẽ không bị ai bắt nạt nữa đâu. Ngủ đi Tom.