← Quay lại trang sách

Chương 10

Gru gru gru, tôi cũng muốn được kể lại câu chuyện của tôi. Có ai mở lòng nghe tôi nói không. Hức hức.

- Gấu phải không, đừng khóc, bạn của tớ, hãy kể hết chuyện của bạn ra đi. Tom đáp lại.

- Tớ xin lỗi bạn vì lúc ở suối đã sủa bạn, tớ chỉ sợ bạn đánh Minh.

- Tớ đến nằm bên cạnh bạn được không Tom?

- Đến đây gấu ơi, bạn nằm giữa nhé.

Khỉ bắng nhắng lên tiếng:

- Thế tôi nằm ở đâu?

- Cậu nằm trên lưng tớ hoặc gấu cũng được.

- Họ làm một cái chuồng bằng sắt rồi nhốt tôi vào đấy. Họ nấu cho tôi ăn một món sền sệt. Ban đầu tôi không thể ăn được. Ngày nào họ cũng mang thứ ấy ra, đói quá tôi phải ăn. Tôi cứ sống vật vã trong cái chuồng bé đó. Tôi nhớ rừng, nhớ bạn bè lắm. Không chỉ có mình tôi, một dãy chuồng nhốt 10 con gấu. Chúng tôi buồn thảm nhìn nhau qua các nan sắt. Ngày qua ngày cứ thế. Một hôm có những người khiêng về một cái máy gọi là máy siêu âm. Họ cho thuốc mê vào thức ăn của chúng tôi. Tôi đã ngủ say bí tỉ. Họ siêu âm cho từng con gấu, xem mật đã to chưa, có nhiều nước không. Rồi sau đó họ chọc kim tiêm qua lớp lông, lớp da, lớp mỡ, lớp thịt vào thẳng túi mật của chúng tôi để hút mật. Khi tỉnh dậy chúng tôi đau đớn lắm, cơ thể lại thiếu mật nên mệt nhọc. Chúng tôi không ăn uống được hàng tuần.

Quy trình lặp lại ba tháng một lần, chúng tôi lại bị đè ra hút mật. Sự đau đớn cứ triền miên trong cuộc sống của chúng tôi nhưng cũng không thể ngăn cản được sự sinh sôi của chúng tôi. Khi tôi muốn làm mẹ, họ đã cho tôi ghép đôi với một chú gấu đực. Tôi mang thai và sinh ra một chú gấu con rất xinh. Tôi yêu con tôi vô cùng. Hai mẹ con tôi sống hạnh phúc cùng nhau trong cái lồng chật hẹp đấy. Dù đang nuôi con nhưng cứ ba tháng họ vẫn đánh thuốc mê và chọc kim tiêm vào ngực tôi hút mật.

Khi con tôi đã lớn, họ mở lồng để bắt con tôi. Tôi nhớ đến sự đau đớn thể xác mỗi lần kim tiêm chọc vào ngực. Tôi sợ con tôi rồi cũng phải trải qua nỗi đau như thế. Tôi ôm chặt con vào ngực, nép vào góc chuồng. Tôi cương quyết không để người bắt con tôi. Người ta lấy gậy thọc mạnh vào người tôi, tôi vẫn ngồi yên lặng. Người ta bắt đầu dùng gậy đánh tôi, tôi vẫn ngồi yên lặng ôm chặt con vào ngực. Người ta nổi điên lên lấy điện chích vào người tôi. Tôi rất đau đớn nhưng vẫn ôm chặt con vào ngực cho đến khi ngất đi.

Tôi tỉnh dậy bởi một cơn đau đớn vô cùng. Người ta nghĩ tôi đã chết rồi nên định chặt lấy bốn bàn tay của tôi. Theo họ bốn bàn tay gấu như thần dược quý. Với họ cuộc sống của một con gấu không có ý nghĩa gì, họ chỉ cần mật gấu và tay gấu mà thôi. Họ đã cắt lìa một bàn tay của tôi. Tôi gầm lên một tiếng khủng khiếp. Họ bỏ chạy toán loạn. Vì thế tôi mới thoát được vào rừng. Tôi không biết được con tôi giờ sống chết thế nào. Hức hức.

- Khẹc khẹc khẹc. Khỉ vàng khóc nức lên.

- Gâu gâu gâu.

Minh cũng mặc kệ cho nước mắt rơi tới tấp xuống má, tối thế này thì ai nhìn thấy gì chứ.

Một lúc tiếng khóc ngừng lại. Tất cả đã bình tĩnh không xúc động nữa. Minh nói:

- Các bạn đã kể câu chuyện của các bạn rồi. Còn câu chuyện của tôi là thế này. Em gái tôi bị bọn người xấu bắt cóc. Tôi đang đi tìm bọn người xấu đó để đưa em gái về nhà. Các bạn hãy giúp tôi đi tìm em gái. Bây giờ khuya rồi chúng ta phải đi ngủ. Mai phải đi xa đấy.

- Khẹc khẹc khẹc. Mọi người ngủ đi, tôi gác cho. Khỉ vàng nhận nhiệm vụ.

Gấu, chó và Minh quắp lấy nhau chìm vào giấc ngủ.