Chương 11
Gâu gâu gâu, dậy thôi sáng rồi. Chó lấy chân vuốt vào mặt Minh. Nó bèn quay sang ôm vào người gấu ngủ tiếp. Gấu nằm im cho Minh ôm. Gấu nói với chó:
- Để cho bạn ấy ngủ thêm 5 phút nữa.
Chó xuống suối bắt cá. Khỉ đi hái ổi. Khỉ hái về một đống ổi mà Minh vẫn chưa tỉnh giấc. Khỉ bèn cầm một quả ném vào mặt Minh. Nó hoảng hốt ngồi bật dậy. Khỉ vỗ tay cười khoái trá.
Cả bọn lại men theo bờ suối mà đi. Chật vật nhất là gấu. Không còn sự đủng đỉnh oai vệ, gấu đi như người bị thọt chân. Vì thế cả bọn không thể đi nhanh được.
Đến những chỗ cây mọc chằng chịt không lách nổi người qua cả bọn phải xuống suối lội nước mà đi. Minh bước chân trên những hòn đá cuội tròn nhẵn. Nó bước rất cẩn thận chỉ sợ sảy chân ngã xuống đá, đau rồi không đi tìm em được. Nó bỗng nhìn thấy một vật đo đỏ dưới nước. Nó thò tay lấy lên. Tim nó đập mạnh hơn:
- Dép của em Thu.
Nó bỗng nhớ, còn một chiếc dép nữa nó nhặt được trong đêm đầu tiên đi tìm em. Nó vội tháo chiếc tay nải vẫn vắt trên vai xuống, thò tay vào để lấy chiếc dép. Hai chiếc dép khác màu và khác kiểu. Nó phán đoán:
- Chẳng lẽ chúng không bắt cóc một mình em Thu mà còn một bé nữa?
Sau sự phán đoán Minh bỗng yên tâm hơn, nếu có hai đứa chắc em Thu đỡ sợ hơn.
Cả bọn đi ngược dòng suối, nước hiền hòa trong vắt chảy róc rách. Minh vừa đi vừa ăn ổi, nó chăm chú nhìn vào từng bước chân. Gấu đã tìm ra cách đi đỡ vất vả hơn. Nó đi ra giữa dòng suối rồi bơi, dù thiếu một cánh tay để quạt nước.
Minh giật mình đánh thột khi thấy nước dưới chân không trong nữa.
- Dừng lại đi. Tất cả dừng lại không đi nữa. Minh nói dằn giọng nhưng không to.
Cả bọn đã hiểu tiếng nói của nhau nên nhất loạt không đi nữa mà đứng xung quanh Minh.
- Các bạn nhìn thấy gì lạ không? Tại sao suối lại đục. Không có mưa mà nước suối đục thế này thì dứt khoát là phía trên đang có người lội hoặc là có con gì đó đang tắm.
- Đúng rồi, Minh giỏi lắm.
- Có thế là bọn bắt cóc.
- Để tôi đi thám thính. Khỉ vàng lên tiếng.
Rồi nó thoắn thoắt nhảy lên một cành cây, loáng cái nó đã mất hút trong vòm lá. Không lâu sau nó quay lại.
- Đi tiếp thôi. Trâu đầm.
- Trâu đầm là sao? Chó hỏi.
- Là trâu đang tắm suối.
Cả bọn đi tiếp. Gấu có vẻ đã đói. Thi thoảng ngụp mặt xuống bắt cá. Chó chép miệng.
- Ăn ít thôi không thì béo như gấu đấy.
Cả bọn phì cười vì câu nói của Tom.
Quả nhiên đi một lát cả bọn gặp một con trâu đang vùng vẫy dưới suối. Thấy có người đi đến nhưng nó vẫn mặc nhiên tắm táp. Cả bọn tránh chỗ trâu đang tắm, đi tiếp.
- Đi đâu đấy cho tớ đi với.
Cả bọn dừng lại vì không biết có ai nói với theo. Minh quay người để tìm xem ai nói. Thì ra là trâu. Trâu đã lừng lững bước theo sau cả bọn. Trâu chỉ còn một sừng và một mắt. Minh nói với trâu:
- Đi tìm em bị bắt cóc đấy, trâu có đi cùng không?
- Cho mình đi cùng với nhé. Ở một mình buồn lắm.
Minh mệt quá, không lê nổi bước chân nữa. Khỉ vàng nói:
- Bạn Trâu ơi cho Minh cưỡi lên lưng đi.
- Không tớ không cưỡi lên trâu đâu. Minh phản đối.
Trâu đến bên Minh quì hai chân trước xuống.
- Bạn hãy lên lưng tớ. Nếu bạn ốm thì ai sẽ đi cứu em gái bạn.
Nghe Trâu nói thế Minh bèn trèo lên lưng trâu. Trâu đủng đỉnh bước đi. Cả bọn cắm cúi bước, không ai nói chuyện với ai. Có lẽ mọi người đang nghĩ về bọn bắt cóc trẻ em. Những người ấy sao xấu thế, họ không có con, có em hay sao? Những đứa trẻ đang sống trong gia đình của mình, hạnh phúc bên cha mẹ, anh em, ông bà, hàng xóm. Nay bị bắt ra khỏi gia đình. Bọn chúng bắt cóc trẻ em để làm gì chứ. Chúng không yêu thương trẻ em, vì có phải con của bọn chúng đâu. Khi trẻ em khóc chúng sẽ bực mình rồi đánh trẻ em thì sao? Khi trẻ em không muốn ăn chúng cũng không dỗ dành đâu, chúng sẽ để cho trẻ em bị đói. Chúng sẽ bắt trẻ em phải lao động nữa. Phải đi cứu trẻ em về cho bố mẹ thôi.
- Dừng lại đây, tôi có ý kiến. Trâu nói với cả bọn.
Gấu, chó và khỉ vàng đứng lại không đi nữa.
- Các bạn đã phát hiện ra dấu vết bọn bắt cóc chưa?
Cả bọn gãi đầu gãi tai.
- Tớ chỉ đi theo Minh thôi. Khỉ đáp.
- Tớ cũng thế. Gấu đáp
- Tớ cũng vậy. Chó đáp.
- Vậy Minh đã biết dấu chân của bọn bắt cóc chưa?
- Thật tình tớ cũng không chắc chắn lắm. Tớ chỉ đi theo sự phỏng đoán của tớ thôi.
- Vậy tớ xin có ý kiến thế này nhé. Bạn khỉ nhanh nhẹn nhất, bạn đi thám thính xem bọn bắt cóc đi về hướng nào? Và cách chúng ta bao xa. Sau đó chúng ta sẽ lên phương án cụ thể.
- Bạn Trâu nói đúng quá.
- Các bạn dừng chân nghỉ ngơi chút đi, tớ sẽ đi trinh sát. Khỉ vàng nhận nhiệm vụ.
Minh trèo từ lưng trâu xuống. Để tỏ lòng biết ơn trâu Minh ôm trâu vào ngực, một tay vuốt vuốt bên sừng bị cụt của trâu. Trâu cảm động chảy nước mắt. Minh lau những giọt nước mắt cho trâu. Xong nó đi vào bờ suối dứt một đám cỏ non đưa cho trâu. Trâu đưa lưỡi cuốn đám cỏ vào miệng. Gấu đã no nên nằm ngửa bụng trên một phiến đá mắt lim dim. Chó xuống suối săn cá. Chó bắt được một con cá măng dài mang đến cho Minh. Minh vuốt ve Tom:
- Tom ăn đi, tớ có ăn được cá sống đâu. Tớ vẫn có ổi trong túi đây rồi.
Minh lấy ổi trong đẫy ra ăn. Minh cố nuốt miếng ổi. Nó nhớ cơm và mèn mén lắm rồi. Đã bốn ngày nó không được ăn cơm ăn rau.
Mãi chưa thấy khỉ vàng quay về, cả bọn thấy sốt ruột rồi. Càng ngóng càng nóng ruột. Minh nghĩ, các bạn phải có tên cả chứ. Mình phải nghĩ cho mỗi bạn một cái tên.
- Tớ tên là Minh, bạn chó tên là Tom. Bạn trâu với bạn gấu đã có tên chưa nhỉ?
Gấu bẽn lẽn:
- Thì tên là gấu mà.
- Tên riêng cơ, tên của mình bạn thôi.
- Tớ chưa có.
- Tớ gọi bạn là An nhé.
- Tên hay đấy, tớ thích lắm.
- Trâu ơi bạn có tên chưa?
- Thì là trâu mà.
- Tớ biết rồi. Bạn tên là Lành nhé. Bạn có thích không?
- Tớ đồng ý.
- Chúng mình cùng đặt tên cho khỉ đi.
- Bạn ấy lém lỉnh lắm. An nói.
- Thế tên bạn ấy là Lém Lỉnh. Lành nói.
- Hay quá, tên rất hay. Khỉ vàng tên là Lém Lỉnh nhé.
Đúng lúc đó Lém Lỉnh quay về.
- Hình như có ai nói xấu tôi, từ xa tôi nghe thấy có người nhắc tên khỉ vàng.
Cả bọn cười váng.
- Cậu có tên mới rồi, không phải khỉ vàng nữa nhé.
- Bạn tên là Lém Lỉnh.
- Ôi tôi thích cái tên đó. Lém Lỉnh ấy giờ là tôi.
- Bạn đã biết được bọn nó đi đến đâu rồi, báo cáo đi.
- Báo cáo, tôi đã đi rất xa nhưng vẫn chưa nhìn thấy bọn người xấu đó. Nhưng tôi đã phát hiện ra hai đống tro. Nếu chúng ta cứ đi dọc theo bờ suối này thì sẽ gặp một đống tro. Đống tro này đã tắt từ lâu, tôi đã cho hẳn tay vào sờ như bạn Minh, nguội ngắt rồi. Xin hết.
- Thế còn một đống tro thứ hai ở đâu? Bạn mới báo cáo xong có một đống tro thôi. An lên tiếng.
- Ối tớ quên mất, cứ tưởng là đã nói xong. Lém Lỉnh bưng miệng cười khẹc khẹc.
- Lý ra bạn phải tên là Hậu Đậu nữa. Tom châm chọc.
- Đống tro thứ hai không ở cạnh bờ suối nữa, nó ở tít trong rừng sâu cơ, rừng sâu có cái núi thật cao chắn trước mặt ấy. Đống tro này cũng không còn ấm nữa đâu nhé. Minh này tớ bứt chuối mang về cho cậu đây.
- Lém Lỉnh giỏi lắm đấy. Minh khen bạn.
- Như vậy thì chúng ta sẽ đi thẳng đến đống tro cạnh bờ suối trước rồi rẽ vào sang đám tro thứ hai. Tom có ý kiến.
Trâu cười hi hí, nhe cả cái lợi mà không có cái răng nào ở hàm trước.
- Sao khôn thể hở Tom?
- Không đi như thế thì đi đường nào? Tom cãi.
- Không phải đi đường vòng thế đâu Tom ơi. Lành lên tiếng, rồi Lành lại nói thêm, bạn Tom của chúng ta vẫn còn bé mà, em út của cả bọn đấy. Chúng ta sẽ cắt rừng đến thẳng đám tro thứ hai.
- Các bạn thông minh thật đấy. Mình cám ơn các bạn lắm. Minh rơm rớm nước mắt.
- Lém Lỉnh đi trước dẫn đường đi.
Cả bọn bỏ suối cắt đường rừng theo Lém Lỉnh tiếp tục đi.