Chương 12
Đoạn đường rừng chưa có người đi nên rậm rịt và còn nhiều cây cổ thụ. Lành xung phong đi trước mở đường. An húc đầu vào lùm cây dũi dũi tạo thành một cái lỗ rồi chui qua. Tom đi theo sau, người nhỏ hơn càng dễ lọt. Lành kềnh càng không đi theo lối An mở được, đôi khi cái sừng bị vướng vào một sợi dây leo, mãi mới dứt ra được. Cả bọn chật vật quá, bao lâu mới được vài trăm mét. Lành bảo:
- Tớ đã có cách, để tớ đi trước.
Lành chọn chỗ chỉ có bụi cây lúp xúc, cứ thế xông pha. Những cây nhỏ bẹp dí dưới chân Lành. Cả bọn đi theo Lành. Đột ngột Lành dừng lại không đi tiếp nữa, rồi thốt lên đầy kinh ngạc:
- Cái gì đây, chúng ta đi lạc vào thiên đường rồi.
Minh mệt lử phải nắm lấy đuôi Lành mà đi, vừa đi vừa nhắm mắt ngủ gà ngủ gật. Nghe Lành nói bèn mở choàng mắt ra và lách lên phía trước. Òa, cả một khoảng trời chói chang trước mặt, không một tán lá rừng nào che phủ. Òa, sao lại có loài hoa đẹp thế này ư? Màu hồng màu trắng màu tim tím, mơn mởn, rung rinh. Minh chạy ùa đến vườn hoa, không phải vườn, rừng hoa. Minh ngắm từng bông. Bông nào cũng đẹp quá. Tại sao hoa đẹp thế này mà trong vườn nhà mình mẹ không trồng nhỉ? Cũng không có vườn nhà ai trong bản trồng, nếu trồng thì mình phải nhìn thấy rồi chứ. Minh ngắm hết những bông hoa thì phát hiện ra khi những cánh hoa rụng xuống thì trên cuống hoa kết một quả to tròn như quả táo. Quả non thì màu xanh, quả già thì chảy ra nhựa màu đen đen. Minh ngắt một quả đã chín nhựa chảy ra màu đen đen đưa lên mũi ngửi, lại còn định đưa vào mồm nhấm thử. Lém Lỉnh ở đâu chạy vụt đến cướp lấy quả trên tay Minh:
- Khẹc khẹc khẹc, không ăn được đâu, trái độc đấy.
Minh đứng ngẩn tò te. Lành, An và Tom cũng đứng ngẩn người ra không hiểu sao. Lém Lỉnh vỗ hai tay vào nhau cười khẹc khẹc rồi lại gãi đầu. Ra vẻ quan trọng một tí.
- Khẹc khẹc khẹc. Đây là cây hoa thuốc phiện đấy.
- Ồ, Phù dung. Lành ra điều hiểu biết.
- Khẹc khẹc khẹc, Minh đang cầm quả thuốc phiện đấy, cái nhựa đen đen kia ăn vào là ốm đấy. Không được ăn đâu.
Thì ra đây là cây thuốc phiện. Minh đã biết vì sao cây hoa đẹp thế này nhưng cả bản bây giờ không có ai trồng nó rồi. Cha cũng bảo đừng ai trồng nó, cô giáo cũng bảo đừng ai trồng nó nữa mà. Không ai trồng thì sẽ không có thuốc phiện nữa đâu. Không có thuốc phiện thì sẽ không có ai phải nghiện thuốc phiện. Vậy người nào vào rừng sâu để trồng thuốc phiện thế này thì không phải người tốt rồi. Minh nói với các bạn:
- Cây thuốc phiện là không tốt đâu, chúng ta phá nó đi thôi.
- Tiếc thật đấy, hoa đẹp biết nhường nào. Lành tiếc rẻ.
- Thực ra cây thuốc phiện không xấu đâu. Nhựa của nó dùng để chữa bệnh đấy. Hoa đẹp của nó để ngắm mà. Nhưng mà vì con người chỉ thích dùng cái tính xấu của nó thôi, thì bảo nó xấu. An nói.
- An giỏi quá, sao bạn biết điều ấy. Tom hỏi.
- Thì tớ nghe những người hút mật của tớ nói chuyện với nhau vậy mà.
- Người xấu trồng cây này thì phải phá nó đi thôi, tớ ghét người xấu lắm.
Nói rồi Lành bước vào rừng hoa thuốc phiện, nó lồng lên đạp ngã hết những bông hoa.
Minh đứng ngẩn ngơ nhìn thảm hoa đẹp đẽ nhường ấy trong chốc lát bị đè nát dưới chân của Lành. Mặt Minh tái nhợt vì nó chưa được kiểm chứng cái xấu của cây thuốc phiện, chỉ mới được nghe nói thôi. Cái đẹp rờ rỡ nó vừa được ngắm nhìn khiến tâm hồn nó hào hứng, thơ thới. Nó chỉ muốn hát váng lên, nó chỉ muốn nhảy múa và bay lên. Nó muốn ôm vào lòng tất cả, những bông hoa, Lành, An, Tom và Lém Lỉnh. Và nó buồn, lòng nó tan nát. Những giọt nước mắt lăn xuống má nó. Lém Lỉnh chạy vội đến đám hoa chưa bị Lành giẫm nát ngắt cho Minh một bông màu hồng, một bông màu trắng một bông màu tím. Ba bông tuyệt đẹp đưa cho Minh:
- Khẹc khẹc khẹc, đừng khóc bạn ơi. Bạn buồn chúng tớ cũng buồn lắm.
Xong nhiệm vụ Lành đến bên cạnh Minh, nó nằm phủ phục dưới chân Minh.
- Tớ xin lỗi cậu, tớ ghét lũ người xấu.
Minh đã qua cơn xúc động, ngồi xuống cạnh Lành:
- Bạn làm đúng mà, bạn không có lỗi gì đâu. Tớ chỉ thương những bông hoa đẹp quá.
- Bạn có muốn nghe câu chuyện buồn của tớ không?
- Ừ bạn kể đi cho nhẹ lòng, Tom ơi, An ơi, Lém Lỉnh lại đây nghe chuyện của Lành.