Chương 17
Xin hãy cứu vớt lương tri
Xin hãy cứu vớt sự lương thiện.
Xin hãy cứu vớt sự lãng mạn…
Xin hãy cứu vớt bữa ăn của chúng tôi.
Ông quan ngồi trong quốc hội nói thế này: chưa bao giờ con đường từ bữa ăn đến nghĩa địa lại ngắn thế. Ông cứ nói chung chung thế nhưng không có những quyết sách đúng đắn để cứu lấy bữa ăn của người dân. Một ông quan khác còn đưa ra bằng chứng cụ thể, người nông dân trồng hai luống rau khác nhau trên cùng một thửa ruộng. Luống rau dành cho gia đình ăn thì không dùng hóa chất độc hại, luống rau để bán thì dùng đủ loại hóa chất độc hại, từ thuốc kích thích sinh trưởng đến thuốc trừ sâu không theo quy trình an toàn. Tại sao người ta đã tìm ra nguyên nhân mà không có biện pháp ngăn chặn. Tại sao? Tại sao? Hồi chiến tranh Mỹ rải chất độc màu da cam thì đi kiện Mỹ. Bây giờ chúng tôi biết đi kiện ai đây, khi đại dịch ung thư đang bủa vây lấy chúng tôi. Xin hãy cứu giúp chúng tôi.
- Khổ quá, bộ tộc nào mà khổ thế chú Võ ơi. Minh hỏi chú Võ.
- Minh ơi, chú có đề xuất thế này, chú không muốn tham gia dự án của cháu nữa đâu. Cho chú phụ trách việc chăn bò nhé.
- Sao vậy chứ?
- Chú đau đầu lắm. Nếu cứ đọc những lá đơn xin cứu giúp này chú sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, hóa điên hóa dại mà chết thôi.
- Chú, cháu cũng đang có nỗi niềm lắm. Cháu đã đọc hết những lời xin cứu giúp của bộ tộc này rồi. Nếu cứu giúp hết bộ tộc này thì phải xây dựng một công viên rộng 331.210 km2 chú ạ.
- Đúng thế mà, đúng thế mà. Thôi chúng ta hãy học tập các tiền nhân thế này nhé: mỗi chúng ta hãy lo cho chúng ta còn thượng để sẽ lo cho tất cả. An ơi, Lành ơi, Tom ơi, Terry ơi, Lém Lỉnh ơi mau ra suối tắm đi nào. Gột rửa sạch bụi bẩn đi thôi. Minh có đi tắm suối không?
- Tất nhiên. Thiếu cháu sẽ mất vui đấy.
Suối đầy nước trong veo. Tất cả mọi người cùng ào xuống suối. Chú Võ hét vang cả rừng oa oa oa. Rồi bỗng nhiên chú khóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng như trẻ nhỏ. Minh đến bên ôm chặt lấy vai chú.
- Chú, xin chú đứng quá xúc động nữa. Chúng ra sẽ sống vui vẻ cùng nhau mà.
Quả là cái ôm của Minh đã khiến chú kìm nén được cơn cảm xúc.
- Cháu hãy nghe câu chuyện của chú nữa. Chú dứt khoát phải kể ra.
- Vâng, cháu xin nghe câu chuyện của chú.
- Chú là một nhà báo, có thẻ nhà báo hẳn hoi. Chú thông minh, sống giản dị và minh bạch. Thú vui lớn nhất của chú là đọc sách. Cuộc sống của chú vừa đủ, không thừa thãi nhưng cũng không túng thiếu. Chú bằng lòng với cuộc sống của mình. Đôi khi cũng mơ mộng giá có nhiều tiền hơn một chút.
Cháu à, cháu à, cháu có biết ai là người đầu tiên viết về cái con giải mang điềm thịnh vượng đến cho đất nước không? Cháu có biết người đó là ai không? Là chú đấy, chú Võ đây này. Chú viết như một kẻ được lập trình: như thành thông lệ mỗi khi đất nước có một sự kiện quan trọng thì cụ rùa hồ thiêng lại nổi lên. Điều này khiến cho ngày trọng đại đó càng trở nên linh thiêng… Tay chú viết như thế nhưng cái đầu chú lại nghĩ, dân tộc nào còn tự đặt ra các con ma để tự trói mình trong sự sợ hãi thì sẽ không thể đi lên được. Tại sao chú làm thế cháu biết không? Trong tim trong óc của chú vô cùng yêu dân tộc của mình vì đó là tổ tiên, cha mẹ và gia đình của chú kia mà. Khi dân tộc của chú phát triển thì gia đình của chú cũng phát triển. Tại sao, tại sao? Vì viết như thế kia thì bài báo dễ được đăng ra trang nhất mà nhuận bút ở trang nhất thì nhiều hơn một ít. Hu hu hu.
- Chú ơi chú cứ khóc đi cho nhẹ lòng.
Nghe tiếng khóc của chú Võ bọn An, Lành, Tom, Terry, Lém Lỉnh bèn chạy vội đến. Chúng nghe tiếng khóc thảm thiết của chú Võ bèn thì thầm nói với nhau:
- Khổ thân chú quá, tớ bị hút mật cắt tay cũng không đau đớn thế này. An nói.
- Tớ bị mất mõm cũng không đau đớn thế này. Tom nói
- Tớ bị đánh gãy sừng chột mắt cũng không đau đớn thế này. Lành nói.
- Khi tôi mất mẹ tôi còn bé quá nên cũng không đau đớn thế này. Lém Lỉnh nói.
Rồi cả bọn kết luận: chú đau như thế chắc là bị cắt mất tim.