Chương 9
Bên ngoài, thế giới đã trở thành một đám sương mù dị dạng cuốn xoáy, đằng sau chẳng có một hình thù hay bóng dáng nào, trong khi đó ngôi nhà dường như hết vặn vẹo lại duỗi thẳng ra. Coraline có cảm tưởng như ngôi nhà đang cúi xuống chằm chằm nhìn nó, cứ như thể đây không phải thực sự là ngôi nhà mà chỉ là một hình dung về ngôi nhà thôi - và con bé tin chắc người có cái hình dung này không phải người tốt đẹp gì cho cam. Cánh tay con bé vẫn còn dính thứ mạng nhầy nhụa, và Coraline cố hết sức chùi cho thật sạch. Những ô cửa màu xám của ngôi nhà nghiêng nghiêng xiên nghiêng xẹo thành những góc kì lạ.
Mẹ khác đang đứng đợi con bé trên bãi cỏ, hai tay khoanh trước ngực. Hai con mắt cúc áo màu đen của bà ta chẳng biểu hiện gì hết, nhưng đôi môi mím chặt lại trong cơn giận dữ lạnh lùng.
Khi nhìn thấy Coraline, bà ta liền chìa bàn tay dài ngoằng trắng bệch ra, một ngón tay cong vào. Coraline bước đến cạnh bà ta. Mẹ khác không nói gì.
“Tôi tìm được hai rồi,” Coraline nói. “Vẫn còn phải tìm một linh hồn nữa.”
Nét mặt mẹ khác không hề thay đổi. Có lẽ bà ta không nghe thấy Coraline nói gì.
“Thôi được, tôi chỉ nghĩ là biết đâu bà muốn biết,” Coraline nói.
“Cảm ơn, Coraline,” mẹ khác lạnh lùng nói, và câu nói không phát ra từ miệng bà ta. Nó đến từ đám khói mù, từ màn sương, từ căn nhà và bầu trời. Bà ta nói, “Con biết ta yêu con mà.”
Và, cho dù bản thân không muốn công nhận điều này, Coraline vẫn gật đầu. Đó là sự thật: mẹ khác yêu nó. Nhưng bà ta yêu nó theo cái cách một kẻ keo kiệt yêu tiền, một con rồng yêu kho vàng của mình. Trong đôi mắt cúc áo của mẹ khác, Coraline biết rằng nó chỉ là một vật sở hữu, không hơn. Một con vật cưng mà ta phải khoan thứ, một con vật cưng mà lối cư xử của nó giờ không còn giúp người ta tiêu khiển nữa.
“Tôi không muốn tình yêu của bà,” Coraline nói. “Tôi không muốn bất kỳ thứ gì từ bà.”
“Thậm chí một bàn tay giúp đỡ cũng không hay sao?” mẹ khác hỏi. “Rốt cuộc, con đã làm tốt đến thế cơ mà. Mẹ nghĩ có lẽ con muốn một lời gợi ý nho nhỏ, để giúp đỡ con trong phần còn lại của hành trình săn lùng kho báu.”
“Tôi đang tự mình làm rất tốt,” Coraline nói.
“Phải,” mẹ khác nói. “Nhưng biết đâu con muốn vào trong căn hộ trước nhà - căn hộ trống ấy - để ngó qua một cái, con sẽ nhìn thấy cánh cửa khóa và để rồi xem con sẽ ở đâu nào?”
“Ồ.” Coraline ngẫm nghĩ một hồi. Rồi con bé nói, “Có chìa khóa chứ?”
Mẹ khác đứng đó trong đám sương mù xám xịt của cái thế giới đang trôi bồng bềnh. Mái tóc đen của bà ta dập dờn quanh đầu như thể chúng cũng có suy nghĩ và dự định của riêng mình. Đột nhiên bà ta bật lên một tiếng ho từ sâu trong cổ họng, rồi há miệng ra.
Mẹ khác đưa tay lên và nhấc khỏi lưỡi chiếc chìa khóa cửa ra vào nhỏ bằng đồng.
“Đây,” bà ta nói. “Để vào trong được thì con cần thứ này đấy.”
Bà ta thảy chiếc chìa khóa sang phía Coraline với vẻ thờ ơ, và không kịp nghĩ xem mình có muốn hay không, con bé đưa một tay ra chộp lấy. Chiếc chìa vẫn còn hơi ẩm ướt.
Một cơn gió lạnh buốt tạt vào cả hai, và Coraline rùng mình nhìn sang phía khác. Đến lúc quay nhìn về chỗ cũ thì nó chỉ còn lại một mình.
Ngập ngừng, con bé bước đến cửa ra vào của ngôi nhà, đứng lại trước cánh cửa dẫn vào căn hộ trống không. Cũng như mọi cánh cửa khác, cửa này được sơn màu xanh sáng.
“Mụ ta chẳng có ý định tử tế gì với cô đâu,” giọng nói ma thì thầm vào tai con bé. “Chúng tôi không tin mụ ta muốn giúp cô. Đây chắc là trò bịp thôi.”
Coraline nói, “Phải, cậu nói đúng, tớ cũng nghĩ vậy.” Rồi con bé tra chìa vào ổ khóa rồi xoay.
Cánh cửa lặng lẽ mở ra, và Coraline lặng lẽ bước vào trong.
Căn hộ này có tường màu trắng đục. Ván lát sàn bằng gỗ không được trải thảm bám đầy bụi, vẫn còn in dấu vết và hoa văn của những tấm thảm cũ.
Không có món đồ nội thất nào ở đây, chỉ có vết tích những chỗ từng đặt đồ đạc. Chẳng có gì để trang trí các bức tường; trên tường chỉ có những hình chữ nhật không tiệp màu với xung quanh, chứng tỏ đây từng là nơi treo tranh ảnh. Không gian lạnh ngắt như tờ, đến nỗi Coraline tưởng như có thể nghe thấy cả tiếng bụi dật dờ trong không khí.
Con bé nhận ra nó hơi sợ sẽ có thứ gì đó đâm bổ vào người mình, vậy là nó cất tiếng huýt sáo. Coraline nghĩ nếu huýt sáo thì nó sẽ khiến mọi thứ có muốn nhảy vào nó cũng khó hơn.
Đầu tiên nó đi khắp lượt căn bếp trống trơn. Rồi nó đi qua một phòng tắm vắng hoe, chỉ có độc một cái bồn tắm bằng gang, và bên trong bồn tắm là một con nhện chết to bằng con mèo con. Căn phòng cuối cùng con bé xem xét có vẻ như từng được dùng làm phòng ngủ; Coraline có thể hình dung ra cái khoảnh bụi hình chữ nhật trên mặt sàn đó trước kia hẳn từng đặt một cái giường. Rồi con bé nhìn thấy một thứ, và nó mỉm cười, kiên quyết. Nằm kẹt giữa mấy tấm ván sàn là một vòng tròn kim loại to tướng. Coraline quỳ gối, đưa cả hai tay nắm cái vòng lạnh toát rồi mắm môi mắm lợi giật mạnh lên.
Ì ạch, cứng đơ và nặng khủng khiếp, một tấm sàn hình vuông có bản lề nâng lên: đó là một cánh cửa lật. Cửa đã được nhấc lên, và xuyên qua khoảng trống đó, Coraline chỉ có thể nhìn thấy một màu tối đen. Con bé thò tay xuống dưới, chạm vào một công tắc điện lạnh ngăn ngắt. Con bé khẽ bật công tắc, không quá hy vọng sẽ có tác dụng, nhưng đâu đó bên dưới nó, chiếc bóng đèn bật sáng, một ánh sáng vàng mỏng mảnh tỏa ra từ chiếc lỗ dưới sàn. Con bé có thể nhìn thấy những bậc thang chạy xuống dưới, nhưng ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Coraline thò tay vào trong túi, lôi viên đá có mắt ở giữa ra. Con bé nhìn căn hầm xuyên qua viên đá, nhưng không thấy gì. Nó lại bỏ viên đá vào túi.
Từ dưới lỗ bốc lên mùi đất ẩm, và cả thứ khác nữa, một mùi hăng hắc như mùi giấm chua.
Coraline thả người xuống cái lỗ, cảnh giác nhìn cái cửa lật. Cánh cửa nặng đến mức lỡ mà sập xuống thì con bé dám chắc nó sẽ vĩnh viễn bị giam trong bóng tối dưới đó. Con bé giơ cao tay chạm vào cửa, nhưng cánh cửa vẫn ở yên vị trí cũ. Rồi con bé quay về phía bóng tối bên dưới và bước xuống cầu thang. Trên bức tường dưới chân cầu thang có một công tắc điện khác bằng kim loại đã gỉ sét. Nó ấn cho đến khi công tắc bật xuống đánh tách, và một bóng đèn không có tán chụp, treo lủng lẳng dưới sợi dây mắc trên trần nhà thấp, bật sáng. Ánh sáng leo lét tỏa ra thậm chí không đủ cho Coraline xác định được thứ gì đã được vẽ trên những bức tường hầm bong tróc. Những bức tranh có vẻ chỉ là bản phác thảo. Có hình những con mắt, con bé có thể nhìn thấy thế, và có những thứ chắc là quả nho. Phía dưới chúng còn những thứ khác nữa. Coraline không dám chắc đây là tranh vẽ người.
Ở góc phòng có một đống đồ bỏ đi: những hộp các tông chất đầy giấy mốc meo, bên cạnh là các núi rèm rách rưới.
Đôi dép lê của Coraline giẫm lạo xạo ngang qua nền nhà xi măng. Giờ đây cái mùi khó chịu đã trở nên kinh khủng hơn. Con bé vừa dợm bước quay đi thì nhìn thấy có bàn chân thò ra từ dưới đống rèm.
Con bé hít một hơi thở sâu (trong đầu nó chỉ quay cuồng toàn mùi rượu chua và bánh mì mốc) rồi kéo tấm vải ẩm ướt ra, để lộ thứ gì đó có kích cỡ và hình dáng giống một con người.
Dưới ánh sáng lờ mờ, con bé phải mất mấy giây mới nhận ra đó là gì: thứ đó nhợt nhạt và căng phồng như một ấu trùng, chân tay gầy guộc, lẻo khà lẻo khoẻo. Mặt nó gần như chẳng có đường nét nào mà sưng phồng lên như một cục bột nở.
Sinh vật đó có hai chiếc cúc áo màu đen to tướng ở nơi lẽ ra vốn là hai con mắt.
Coraline buột miệng kêu lên, một âm thanh kinh hoàng đột ngột, và như thể nghe thấy tiếng con bé mà tỉnh giấc, sinh vật đó bắt đầu ngồi dậy. Coraline đứng chết lặng. Sinh vật đó quay đầu cho đến khi cả hai con mắt cúc áo màu đen chĩa thẳng vào con bé. Một cái miệng há ra trên khuôn mặt không có miệng, một chùm sợi dài nhợt nhạt bám vào đôi môi, và một giọng nói không còn, dù chỉ là hơi hơi, giống giọng cha nó, thì thầm, “Coraline.”
“Được rồi,” Coraline nói với sinh vật từng là cha khác của nó, “ít ra ông cũng không nhảy xổ vào tôi.”
Hai bàn tay khẳng khiu như cành cây của sinh vật đưa lên trên mặt, đẩy đẩy một mẩu đất sét nhợt nhạt trên đó, làm thành một thứ trông giống như cái mũi. Sinh vật không nói gì.
“Tôi đang tìm cha mẹ tôi,” Coraline nói. “Và linh hồn bị đánh cắp của một trong những đứa trẻ khác. Họ có ở dưới này không?”
“Dưới này chẳng có gì hết,” sinh vật nhợt nhạt đó nói, vẻ mập mờ. “Chẳng có gì ngoài bụi bặm, ẩm ướt và sự lãng quên.” Sinh vật này có màu trắng, to và căng phồng. Thật gớm guốc, Caroline nghĩ, nhưng cũng thật đáng thương. Nó giơ hòn đá có lỗ ở giữa lên trên mắt, rồi nhìn xuyên qua đó. Chẳng có gì. Sinh vật nhợt nhạt kia đã nói thật với nó.
“Thật tội nghiệp,” con bé nói. “Tôi cá là bà ta bắt ông xuống đây để trừng phạt ông vì đã nói quá nhiều với tôi.
Sinh vật lưỡng lự, rồi gật đầu. Coraline không hiểu nổi sao có lúc nó lại tưởng tượng ra cái thứ giống như ấu trùng này giống với cha nó được chứ.
“Tôi rất tiếc,” con bé nói.
“Bà ta không hài lòng,” sinh vật từng là cha khác nói. “Không hài lòng chút nào hết. Cô đã chọc tức bà ta. Và khi tức giận, bà ta sẽ trút lên đầu tất cả những người khác. Cung cách của bà ta là thế đấy.”
Coraline vỗ vỗ cái đầu trọc lóc của sinh vật này. Da nó dính dính như bột mì ấm. “Tội nghiệp,” con bé nói. “Ông chỉ là món đồ bà ta tạo ra rồi sau đó vứt bỏ.”
Sinh vật này gật lấy gật để; khi nó gật, con mắt cúc áo bên trái rơi ra và lóc cóc lăn trên sàn xi măng. Sinh vật này đờ đẫn ngó nghiêng xung quanh với con mắt còn lại, như thể đã lạc mất con bé. Cuối cùng nó cũng nhìn thấy Coraline, và, dường như phải ráng hết sức, sinh vật nọ lại mở miệng và nói với giọng khẩn cấp, ướt át, “Chạy đi, cô bé. Rời khỏi nơi này đi. Bà ta muốn ta làm hại cô, giữ cô ở đây mãi mãi để cô không bao giờ kết thúc được cuộc chơi và bà ta sẽ thắng. Bà ta đang dồn hết cách ép ta làm hại cô. Ta không thể chống lại bà ta.”
“Ông có thể,” Coraline nói. “Hãy dũng cảm lên.”
Con bé nhìn quanh: sinh vật từng là cha khác đang chắn giữa nó và cầu thang dẫn lên trên, thoát khỏi căn hầm. Coraline bắt đầu men theo bức tường hướng về phía cầu thang. Sinh vật nọ vặn vẹo thân hình không xương cho tới khi con mắt độc nhất của nó lại chĩa thẳng vào con bé. Giờ con mắt dường như to hơn và tỉnh táo hơn. “Than ôi,” nó nói, “ta không thể.”
Và nó đột ngột lao ngang qua căn hầm tiến về phía Coraline, cái miệng không răng há toang hoác.
Coraline chỉ có khoảng thời gian đúng bằng một nhịp tim để phản ứng lại. Con bé chỉ nghĩ ra được hai thứ để làm. Hoặc nó có thể kêu thét lên rồi chạy trốn, và sẽ bị cái sinh vật như cái kén khổng lồ kia đuổi quanh căn hầm tối tăm, đuổi cho đến khi nó bắt được con bé. Hoặc con bé có thể làm một điều khác.
Vậy là con bé làm điều khác đó.
Khi sinh vật đó tiến đến chỗ Coraline, con bé liền giơ tay ra nắm lấy con mắt còn lại của nó, rồi lấy hết sức giật mạnh.
Trong một thoáng, chẳng có gì xảy ra. Rồi cái cúc áo đứt và bay khỏi tay con bé, đập đánh cạch vào bức tường trước khi rơi xuống sàn căn hầm.
Sinh vật kia đứng chết trân. Nó quay phắt cái đầu nhợt nhạt lại, há miệng toang hoác và gầm lên điên cuồng giận dữ. Rồi, đột ngột, sinh vật đó lướt tới chỗ Coraline vừa đứng.
Nhưng Coraline không còn đứng ở đó nữa. Con bé đã lặng lẽ hết mức nhón gót leo lên những bậc thang dẫn nó thoát khỏi căn hầm mờ tối với những bức tường ngổn ngang tranh phác thảo. Tuy nhiên con bé không thể rời mắt khỏi sàn nhà bên dưới, nơi có một sinh vật nhợt nhạt đang lắc lư, quằn quại, săn lùng nó. Rồi, như thể vừa được chỉ cách vạch đường, sinh vật đó ngừng di chuyển, cái đầu không mắt nghiêng sang một bên.
Nó đang dò tiếng mình, Coraline nghĩ. Mình phải khẽ khàng hơn. Con bé bước lên một bậc nữa, nhưng chân nó trượt trên bậc cầu thang, và sinh vật nọ đã nghe thấy.
Sinh vật nghiêng đầu về phía con bé. Cái đầu lắc lư một lúc, dường như đang tính mưu xét kế. Rồi, nhanh như một con rắn, sinh vật này bò về phía cầu thang và bắt đầu lao lên, tiến đến chỗ con bé. Coraline quay người cuống cuồng chạy nốt nửa tá bậc thang cuối cùng, chui lên sàn phòng ngủ bụi bặm. Không dừng lại, con bé kéo cánh cửa lật nặng nề về phía mình, rồi thả ra. Nó đổ sập xuống kèm theo tiếng thình thình, như thể có một thứ gì đó rất lớn đang nện vào cửa. Cánh cửa lật trên sàn rung lên bần bật, nhưng vẫn không suy chuyển.
Coraline hít một hơi thở sâu. Nếu trong căn hộ này có bất kỳ đồ đạc nào, dù chỉ là một cái ghế thì chắc chắn con bé đã kéo nó chắn trên cánh cửa sập, nhưng chẳng có gì hết.
Con bé cố thoát khỏi căn hộ đó nhanh hết mức nhưng không hề chạy, rồi khóa cánh cửa ra vào lại phía sau. Con bé bỏ chìa khóa dưới tấm thảm chùi chân. Rồi nó bước xuống lối đi dành cho xe vào.
Con bé có phần mong rằng mẹ khác đang đứng đợi nó bước ra, nhưng khắp không gian chẳng có gì ngoài sự im lặng và vắng tanh vắng ngắt.
Coraline muốn về nhà.
Con bé ghì chặt lấy người, tự nhủ mình thật dũng cảm và gần như đã tin vào điều đó, rồi đi vòng sang mặt bên của ngôi nhà trong màn sương mù xám xịt vốn không phải sương mù, và tìm đường leo lên cầu thang.