Chương 10
Coraline bước lên cầu thang nằm ngoài tòa nhà để lên căn hộ tầng thượng, nơi mà trong thế giới thực của nó vốn là chỗ ở của ông già khùng trên gác. Con bé đã có lần lên đây cùng mẹ thật khi bà đi quyên góp cho hội từ thiện. Hai mẹ con đứng trên ô cửa để ngỏ đợi ông già khùng râu rậm tìm chiếc phong bì mẹ Coraline đã bỏ lại; lúc này căn hộ bốc mùi thuốc lá sợi, mùi thức ăn lạ và cả những thứ có mùi pho mát hăng hăng kì quái mà Coraline không thể xác định được là gì. Con bé không muốn tiến vào sâu hơn thêm một bước nào.
“Mình là nhà thám hiểm,” Coraline nói to, nhưng những âm thanh phát ra từ miệng nó dường như bị bóp nghẹt và chết lặng giữa không gian mù mịt. Con bé đã xoay xở thoát ra khỏi căn hầm, không phải sao?
Đúng là nó đã xoay xở được. Nhưng nếu Coraline có thể chắc chắn được về một điều gì đó, thì điều ấy chính là căn hộ này sẽ còn tồi tệ hơn nhiều.
Con bé đã lên đến tầng trên cùng của căn nhà. Hồi trước căn hộ cao nhất này từng là phòng gác mái của ngôi nhà, nhưng thời đó đã xưa lắm rồi.
Coraline gõ lên cánh cửa sơn xanh. Cửa bật mở, và con bé bước vào trong.
Chúng ta có mắt, chúng ta có dây thần kinh
Chúng ta có đuôi, chúng ta có răng
Ngươi sẽ nhận được tất cả những gì ngươi xứng đáng
Khi chúng ta từ bên dưới trèo lên
Ít nhất cũng phải có đến một tá giọng nói nhỏ xíu đang thì thào hát trong căn hộ tối đen với phần mép mái thấp đến nỗi Coraline gần như chỉ giơ tay lên là chạm vào được.
Những con mắt đỏ rực rọi thẳng vào con bé. Nhưng đôi chân hồng hồng tí hon lon ton dạt hết ra xa khi con bé bước đến gần. Những bóng hình tối sẫm hơn lướt qua bóng đồ đạc.
Mùi ở đây kinh hơn nhiều so với căn hộ tầng thượng của ông già khùng trong thế giới thật. Nó có mùi thức ăn (mà theo Coraline là thức ăn không ngon, nhưng con bé biết đây chỉ là chuyện khẩu vị: nó không thích gia vị, thảo mộc hay những thứ lạ miệng). Nơi này bốc lên thứ mùi không khác gì tất thảy đồ ăn thức uống ngoại lai trên thế giới đã bị bỏ mặc cho thối rữa hết.
“Cô bé,” một giọng nói lạo xạo vang lên từ căn phòng xa xa.
“Phải,” Coraline nói. Mình không sợ, con bé thầm nhủ, và khi nghĩ như thế, con bé biết điều đó là sự thực. Nơi này chẳng có thứ gì làm nó sợ hãi hết. Những thứ này - thậm chí cả cái sinh vật dưới hầm - đều là ảo ảnh, là những thứ do mẹ khác tạo ra bằng sự bắt chước ghê rợn những con người đích thực, sự vật đích thực ở đầu bên kia hành lang. Bà ta không thể tạo ra bất kỳ thứ gì thực hết, Coraline kết luận. Bà ta chỉ có thể vặn vẹo, sao chép và bóp méo những thứ vốn đã tồn tại sẵn.
Và rồi Coraline bất giác nhận ra nó đang tự hỏi tại sao mẹ khác lại đặt quả cầu tuyết lên bệ lò sưởi phòng khách; vì trong thế giới của Coraline, cái bệ ấy vốn trống trơn.
Vừa tự hỏi mình điều đó, con bé đã ngay lập tức hiểu ra câu trả lời.
Rồi giọng nói vừa nãy lại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Coraline.
“Đến đây nào, cô bé. Ta biết cháu muốn gì, cô bé ạ.” Giọng nói đó nghe lạo xạo, rin rít, khô khốc. Nó khiến Coraline nghĩ đến một loại côn trùng khổng lồ đã chết nào đó. Thật ngớ ngẩn, con bé biết vậy. Làm sao một thứ đã chết, hơn nữa lại là một con côn trùng chết, có thể nói được?
Con bé bước qua mấy căn phòng trần vừa thấp vừa dốc, cho tới khi đến căn phòng cuối cùng. Đây là phòng ngủ, và lão già khùng trên gác khác đang ngồi ở tận đầu bên kia phòng, giữa bóng tối gần như đen đặc, người ních trong áo choàng và mũ. Khi Coraline bước vào, ông ta liền lên tiếng. “Chẳng có gì thay đổi hết, cô bé ạ,” ông ta nói, giọng nghe như tiếng lá khô xào xạc trên vỉa hè. “Mà nếu cháu làm được tất cả những gì cháu đã thề thốt thì sao nào? Rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Chẳng có gì thay đổi hết. Cháu sẽ về nhà. Cháu sẽ buồn chán. Cháu sẽ chẳng được ai để ý. Sẽ không ai lắng nghe cháu, không lắng nghe một cách thật sự. Cháu quá thông minh và quá lặng lẽ để người ta có thể hiểu được. Thậm chí họ còn chẳng gọi đúng tên cháu nữa.”
“Ở lại đây với chúng ta đi,” giọng nói phát ra từ hình người ở đầu bên kia căn phòng. “Chúng ta sẽ lắng nghe cháu, sẽ vui chơi với cháu và cười cùng cháu. Mẹ khác sẽ xây dựng những thế giới hoàn chỉnh cho cháu thám hiểm, và đêm đêm sẽ phá bỏ nó khi cháu đã khám phá hết rồi. Ngày hôm sau sẽ luôn luôn tươi sáng hơn, thú vị hơn ngày hôm trước. Cháu còn nhớ hộp đồ chơi không? Sẽ thú vị biết bao nếu một thế giới được xây dựng y như thế và tất cả là dành cho cháu?”
“Thế liệu có những hôm trời u ám ẩm ướt mà tôi chẳng biết phải làm gì, chẳng có gì để đọc hay xem; chẳng có nơi nào để đi mà ngày thì cứ dài lê thê mãi mãi không?” Coraline hỏi.
Từ trong bóng tối, người đàn ông trả lời, “Không bao giờ.”
“Thế liệu có những bữa ăn kinh khiếp với những món ăn tự chế có tỏi, ngải giấm và đậu tằm không?” Coraline hỏi.
“Mỗi bữa ăn đều sẽ mang đến niềm vui thú,” giọng nói thì thào phát ra từ dưới mũ của lão già. “Không một thứ gì đi qua môi cháu mà không làm cháu cảm thấy tuyệt đối sung sướng.”
“Và tôi có thể đeo găng tay xanh Day-Glo và đi ủng vàng Wellington có hình con ếch chứ?” Coraline hỏi.
“Ếch, vịt, tê giác, bạch tuộc - cháu muốn gì cũng được. Mỗi sáng thế giới này sẽ được dựng mới cho cháu. Nếu ở lại đây, cháu có thể có bất cứ thứ gì cháu muốn.”
Coraline thở dài. “Thật ra ông chẳng hiểu gì hết, đúng không?” con bé nói. “Tôi không muốn mình muốn gì có nấy. Chẳng ai muốn thế cả. Không thật sự muốn. Nếu tôi muốn thứ gì cũng có thì còn gì thú vị chứ? Thế đấy, và điều ấy chẳng có ý nghĩa gì hết. Rồi sao nữa?”
“Ta không hiểu,” giọng nói thì thầm kia đáp lại.
“Tất nhiên là ông không hiểu rồi,” con bé nói, giơ hòn đá có lỗ ở giữa lên mắt. “Ông chỉ là một bản sao kém chất lượng do bà ta tạo ra bắt chước ông già khùng trên gác.”
“Giờ thậm chí còn chẳng được như thế nữa,” giọng nói không cảm xúc thì thầm đáp lại. Một luồng ánh sáng bừng lên từ dưới chiếc áo mưa của người đàn ông, ở chỗ ngang tầm ngực. Nhìn qua cái lỗ trên viên đá, ánh sáng đó nhấp nháy, trắng xanh như một vì sao. Con bé chỉ ước có cái que hay thứ gì đó để chọc vào người ông ta; nó không muốn tiến gần thêm một chút nào về phía người đàn ông lờ mờ không rõ nét cuối căn phòng.
Coraline dợm một bước về phía người đàn ông, nhưng ông ta đổ sập xuống. Những con chuột đen thui lao ra từ ống tay áo, từ dưới áo choàng và mũ, hàng chục hàng chục con, những đôi mắt đỏ rực trong bóng tối. Chúng kêu chít chít, chạy tán loạn. Chiếc áo choàng bay phấp phới rồi nặng nề rơi xuống sàn nhà. Cái mũ lăn lông lốc vào góc phòng.
Coraline với tay lật chiếc áo choàng. Áo rỗng tuếch, nhưng sờ vào có cảm giác nhờn nhờn. Bên trong chiếc áo chẳng có dấu hiệu nào của viên bi thuỷ tinh cuối cùng. Con bé quét mắt khắp căn phòng, nhòm qua cái lỗ giữa viên đá, và thấy sát sàn nhà, gần cửa ra vào có thứ gì đó nhấp nháy sáng rực lên như một ngôi sao. Nó bị con chuột đen to nhất đàn cặp ở hai chân trước. Bắt gặp ánh mắt Coraline, con chuột bèn lẩn đi mất dạng.
Lũ chuột từ đủ mọi ngóc ngách trong các phòng dõi mắt nhìn khi Coraline chạy đuổi theo con chuột kia.
Thật ra, chuột có thể chạy nhanh hơn người, nhất là với những đoạn ngắn. Nhưng một con chuột đen to tướng bận giữ viên bi bằng cả hai chân trước thì đâu phải đối thủ của một cô gái đang chạy với lòng quyết tâm (ngay cả khi cô gái đó khá nhỏ bé so với độ tuổi của mình). Những con chuột đen nhỏ hơn chạy qua chạy lại như con thoi cố gắng đánh lạc hướng Coraline, nhưng con bé không mảy may để ý, mắt vẫn dán chặt vào con chuột giữ hòn bi lúc này đang phóng thẳng nhắm ra ngoài căn hộ, tiến về phía cửa ra vào.
Cả kẻ chạy lẫn người đuổi đều đã ra đến đầu cầu thang bên ngoài toà nhà.
Coraline vẫn kịp quan sát thấy ngôi nhà đang tiếp tục biến đổi, càng lúc càng không rõ hình dạng và trở nên dẹt hẳn đi ngay cả khi con bé đang lao xuống dưới cầu thang. Giờ đây nó khiến con bé nghĩ đến một bức ảnh chứ không phải ngôi nhà đích thực. Nhưng rồi Coraline chỉ biết cuống cuồng lao xuống cầu thang để đuổi theo con chuột, chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác, chắc chắn con bé đang đuổi sát sạt rồi. Coraline chạy rất nhanh - quá nhanh là đằng khác, con bé phát hiện ra điều này khi lao xuống nhịp cầu thang, chân nó mất đà trượt đến trẹo cả xương, và con bé bổ nhào xuống nền xi măng.
Đầu gối trái của Coraline trầy cả da, còn trên cánh tay vung ra để hãm cú ngã ấy giờ lòng bàn tay là một mớ da trầy xước lổn nhổn sạn cát. Con bé cảm thấy hơi đau, nhưng nó biết chẳng mấy chốc cơn đau sẽ dữ dội hơn nữa. Con bé phủi hết đám sạn cát khỏi lòng bàn tay rồi quỳ gối đứng dậy nhanh hết mức, biết rõ mình đã mất dấu con chuột và giờ thì chậm quá rồi, và Coraline bước nốt những bậc thang cuối cùng dẫn xuống tầng trệt.
Coraline đảo mắt tìm kiếm khắp xung quanh, nhưng con chuột đã lặn mất tăm, mang theo cả viên bi.
Chỗ lòng bàn tay bị trầy giờ đau nhói, còn từ đầu gối con bé, máu nhỏ từng giọt xuống cái ống quần pyjama đã rách toạch. Tình trạng lúc này cũng tệ hại chẳng kém gì hồi mùa hè khi mẹ Coraline tháo mấy cái bánh phụ khỏi xe đạp của con bé; nhưng hồi đó, với tất cả những vết trầy da rách thịt đó (đầu gối nó chi chít sẹo), con bé đã có cảm giác thành công. Con bé đã học được một điều, đã làm được một việc mà nó vốn không biết phải làm như thế nào. Giờ thì Coraline chẳng cảm thấy gì khác ngoài nỗi mất mát lạnh lùng. Con bé đã thất hẹn với những đứa trẻ ma đó. Con bé đã thất hẹn với cha mẹ. Con bé đã thất hẹn với bản thân, thất hẹn với tất cả mọi thứ.
Coraline nhắm mắt lại, thầm ước mặt đất sẽ nuốt chửng lấy nó.
Có tiếng ho.
Con bé mở mắt ra và nhìn thấy con chuột. Nó đang nằm trên con đường lát gạch ở chân cầu thang, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt - mà lúc này đang nằm cách phần cơ thể còn lại khoảng vài phân. Những sợi ria mép cứng đờ, mắt trợn thô lố, hàm răng nhe ra, để lộ ra những chiếc răng vàng sắc nhọn. Một vòng tròn máu ướt đẫm ánh lên quanh cổ nó.
Bên cạnh con chuột bị cắn đứt đầu đó chính là chú mèo đen, khuôn mặt dương dương tự đắc. Một chân chú ta yên vị trên hòn bi thuỷ tinh màu xám.
“Tôi nhớ có lần đã nói không phải lúc nào tôi cũng thích chuột,” mèo ta nói. “Tuy nhiên có vẻ như cậu đang cần cái này. Hy vọng cậu không phiền khi tôi tham gia cùng.”
“Tớ nghĩ,” Coraline nói, cố gắng lấy lại hơi thở, “tớ nghĩ cậu có lẽ… đã nói… câu gì đó đại loại như thế.”
Mèo nhấc chân ra khỏi viên bi, để nó lăn về phía Coraline. Con bé nhặt viên bi lên. Trong đầu Coraline, giọng nói cuối cùng thì thầm khẩn thiết.
“Bà ta nói dối cô đấy. Bà ta sẽ không bao giờ thả cô đi, giờ bà ta đã có cô rồi. Cơ hội bà ta thả chúng ta ra cũng chẳng nhiều hơn khả năng bà ta thay tâm đổi tính đâu.” Tóc gáy Coraline dựng ngược hết cả lên, và con bé biết giọng con gái đó đã nói sự thật. Coraline bỏ hòn bi vào túi áo choàng cùng với những viên bi kia.
Giờ con bé đã có đủ cả ba viên bi.
Tất cả những gì nó cần làm là tìm thấy cha mẹ mình.
Và, Coraline bất ngờ nhận ra, chuyện này cũng chẳng mấy khó khăn. Con bé biết chính xác cha mẹ nó đang ở đâu. Nếu lúc trước con bé dừng lại để suy nghĩ thì có lẽ nó đã biết được nơi mà cha mẹ nó vẫn ở suốt từ đầu cho đến giờ. Mẹ khác không thể tạo nên được thứ gì. Bà ta chỉ có thể làm biến dạng, bóp méo và thay đổi.
Mặt lò sưởi trong phòng khách nhà con bé hoàn toàn trống trơn. Nhưng, ngay khi con bé hiểu được điều này thì con bé cũng hiểu ra một chuyện khác.
“Mẹ khác. Bà ta không định giữ lời hứa. Bà ta sẽ không để chúng ta đi,” Coraline nói.
“Tớ sẽ chẳng ngạc nhiên nếu bà ta làm thế đâu,” con mèo thừa nhận. “Tớ đã nói rồi mà, chẳng có gì bảo đảm là bà ta sẽ chơi đẹp.” Rồi mèo ta nghênh đầu. “Này… cậu nhìn thấy chứ?”
“Cái gì?”
“Nhìn phía sau kìa,” con mèo nói.
Căn nhà giờ còn duỗi phẳng ra hơn cả lúc trước. Nó không còn giống một bức ảnh nữa - mà giống một bức vẽ, một bức phác thảo nguệch ngoạc bằng than chì trên giấy xám.
“Dù chuyện gì đang xảy ra đi nữa,” Coraline nói, “thì cũng cám ơn cậu vì đã giải quyết hộ con chuột. Tớ đoán mình sắp đến nơi rồi, đúng không? Vậy nên nếu cậu đi vào trong đám sương mù hoặc đến bất cứ nơi đâu thì tớ sẽ, ừm, tớ hy vọng sẽ gặp được cậu ở nhà. Nếu bà ta để cho tớ về nhà.”
Lông con mèo dựng hết lên, đuôi chổng ngược như cái chổi quét ống khói.
“Sao vậy?” Coraline hỏi.
“Chúng biến mất rồi,” con mèo nói. “Chúng không còn ở đó nữa. Những lối ra vào nơi này. Chúng xẹp lép rồi.”
“Như vậy không ổn à?”
Con mèo hạ thấp đuôi xuống, giận dữ quất bên này quật bên kia. Từ sâu trong cổ họng nó bật ra một tiếng gầm gừ khe khẽ. Con mèo đi vòng quanh cho đến khi quay lưng lại với Coraline, và rồi, từng bước một, cứng đơ như que củi, con mèo giật lùi cho đến khi hích vào chân Coraline. Con bé đưa tay xuống vỗ vỗ con mèo và có thể cảm nhận được tim con vật đang đập thình thịch. Mèo ta đang run bần bật không khác gì chiếc lá khô quay cuồng trong bão tố.
“Cậu sẽ không sao đâu,” Coraline nói. “Mọi thứ sẽ ổn thôi. Tớ sẽ đưa cậu về nhà.”
Con mèo lặng thinh không nói.
“Đi nào, anh bạn mèo,” Coraline nói. Nó lùi một bước về phía cầu thang, nhưng con mèo vẫn ở yên tại chỗ, trông rất tội nghiệp và, thật kỳ lạ, có vẻ nhỏ bé hơn trước.
“Nếu con đường duy nhất rời khỏi nơi này là vượt qua mụ ta,” Coraline nói, “vậy thì chúng ta sẽ đi đường đó.” Con bé quay trở lại chỗ con mèo và cúi xuống bế nó lên. Con mèo không hề kháng cự. Nó chỉ run bần bật. Con bé đặt hai chân trước của con mèo lên vai mình và đưa một tay xuống phía dưới đỡ lấy mông con mèo. Con mèo khá nặng, nhưng chưa đến mức không bế nổi. Nó đưa lưỡi liếm lòng bàn tay con bé, đúng chỗ vết thương đang nhỏ máu.
Coraline leo từng bậc cầu thang một, lại tiến thẳng về phía căn hộ của mình. Con bé cảm nhận được rõ rệt những viên bi đang va vào nhau lách cách trong túi áo, cảm nhận được viên đá có mắt và con mèo đang ép mình sát vào người nó.
Coraline đến bên cửa ra vào căn hộ của nó - giờ thì chỉ còn là một bức hình cánh cửa nhỏ như thể do một đứa trẻ nguệch ngoạc thành - rồi áp bàn tay vào đẩy ra, có phần chắc mẩm tay mình sẽ xé toạc cánh cửa, để lộ khoảng không gian phía sau không có gì ngoài bóng tối và những vì sao rải rác.
Nhưng cánh cửa bật tung ra, và Coraline bước sang phía bên kia.