Chương 7
Nó không nhớ chính xác cảm xúc của mình vào cái lần đầu tiên gặp gỡ Crenshaw.
Chuyện đã từ lâu quá rồi.
Và nó thì không nhớ được rất nhiều chuyện xảy ra hồi còn nhỏ.
Nó không nhớ mình đã được sinh ra như thế nào, hay đã tập đi ra sao. Cả cái hồi còn đóng bỉm cũng chả có tí kí ức gì, mà vụ bỉm biếc này có lẽ cũng chả phải thứ người ta muốn nhớ đâu.
Kí ức là thứ thật kì lạ. Nó nhớ chuyện mình từng bị lạc trong siêu thị hồi bốn tuổi, nhưng lại không tài nào nhớ nổi bố mẹ đã tìm thấy mình bằng cách nào. Nó chỉ biết là lúc ấy họ vừa khóc vừa kêu gào gọi tên nó khắp nơi, bởi vì bố mẹ kể lại như vậy.
Nó nhớ lần đầu tiên em gái nó được đưa về nhà. Nhưng không nhớ chuyện mình đã cố đặt con bé vào hộp để gửi lại bệnh viện.
Bố mẹ nó rất thích kể với mọi người chuyện này.
Nó còn chẳng hiểu tại sao Crenshaw lại là một con mèo mà không phải là chó hay cá sấu, hoặc khủng long bạo chúa ba đầu gì gì đó.
Khi cố gắng hồi tưởng lại cả cuộc đời mình, nó có cảm giác như đang lắp ghép bộ đồ chơi Lego mà thiếu đi những mảnh quan trọng nhất vậy, mấy mảnh như kiểu rô-bốt tí hon hoặc bánh xe tải quái vật ấy. Cứ tưởng tượng rằng bạn đang cố hết sức để lắp ghép mọi thứ lại với nhau, nhưng bạn biết thừa mình sẽ chả thể lắp được giống như hình mẫu trên bao bì, thế đấy.
Vào lần gặp mặt đầu tiên đó, đáng lẽ nó phải tự nhủ với mình rằng, Trời, một con mèo đang nói chuyện với mình, đây rõ ràng chẳng phải chuyện hay xảy ra ở mấy trạm nghỉ trên đường cao tốc.
Nhưng nó chỉ nhớ được mình đã nghĩ rằng, thật tuyệt vời khi có một người bạn có cùng sở thích ăn kẹo dẻo tím như mình.
g