Chương 8
Vài giờ sau vụ phát hiện ra mấy viên kẹo dẻo bí ẩn lúc chơi bóng ngũ cốc, mẹ đưa cho nó và Robin mỗi đứa một cái túi nilon. Mẹ bảo đấy là cái túi lưu niệm của tụi nó. Chủ nhật này nhà nó sẽ mở một buổi chợ trời, và rất nhiều vật dụng trong nhà sẽ được đem bán hết, trừ một số đồ quan trọng như giày, nệm, và vài cái bát đĩa. Bố mẹ hy vọng có thể kiếm đủ tiền để trả ít tiền thuê nhà, và nếu được thì thanh toán cả hóa đơn tiền nước nữa.
Robin hỏi lưu niệm là gì. Và mẹ giải thích rằng đó là vật mà bạn rất yêu quý. Rồi mẹ nói thêm rằng chỉ cần cả nhà còn có nhau, thì những việc khác đều không quan trọng.
Nó hỏi đồ lưu niệm của bố mẹ là những gì. Mẹ trả lời rằng có lẽ mấy cây ghi-ta là thứ đầu tiên trong danh sách giữ gìn, và vài quyển sách, bởi vì sách lúc nào cũng là thứ quan trọng.
Robin khẳng định con bé sẽ giữ cuốn sách về Lyle của mình.
Quyển sách yêu thích nhất trên đời của em gái nó là “Ngôi nhà ở phía đông đường số 88”, nói về một con cá sấu tên Lyle sống cùng gia đình cá sấu. Lyle thích chơi trong bồn tắm và dắt chó đi dạo.
Robin thuộc làu làu từng từ của cuốn đó.
Vào giờ đi ngủ tối hôm đó, bố đọc quyển Lyle cho Robin nghe. Nó đứng cạnh cửa phòng con bé nghe tiếng bố. Bố mẹ, Robin, và Aretha cùng quây quần trên nệm. Cái nệm được trải thẳng lên sàn nhà, bởi vì phần thân giường đã được gỡ ra để chuẩn bị đem bán.
“Vào ngồi cùng mọi người đi nào, Jackson,” mẹ gọi. “Còn nhiều chỗ lắm này con.”
Cả bố và mẹ đều rất cao, còn cái nệm của Robin thì nhỏ xíu. Rõ ràng là chẳng còn tí chỗ nào nữa.
“Con ổn mà,” nó nói.
Nhìn gia đình mình quây quần như vậy, nó cảm thấy như mình là một kẻ ngoài luồng ấy. Như thể nó cũng ở cùng họ, nhưng lại không thể gắn bó với gia đình nhiều như ba người kia. Một phần cũng bởi nhìn mọi người khá giống nhau, tóc vàng, mắt xám, và trông rất tươi tắn. Tóc và mắt nó thì tối màu hơn, và đôi khi cả tâm trạng nó cũng u ám hơn nữa.
Khi được dọn sạch sẽ đồ đạc thì căn phòng nhìn chẳng giống phòng của Robin nữa. Chỉ còn mỗi cái đèn hồng, và vết bút đánh dấu chiều cao của con bé trên tường cho thấy con bé đã cao lên bao nhiêu. À, còn cả cái đốm đỏ trên thảm, do một lần con bé đánh đổ nước ép táo và việt quất ra. Khi ấy Robin đang tập đánh bóng chày và bị phấn khích quá độ.
“BÒM, BỌP, LÕM, BOM…” bố đọc.
“Không phải bom đâu bố,” Robin nói.
“Thế là bóp à? Hay bọp? Hay bép?”
“Bố đừng ngớ ngẩn thế nữa,” con bé chọc vào ngực bố. “Là ‘bõm’! ‘Bõm’ cơ!”
Nó bảo rằng nó không nghĩ cá sấu lại thích tắm. Nó từng đọc cả một thư viện sách về mấy loài bò sát rồi.
Và bố bảo nó hãy thuận theo em đi.
“Bố có biết rằng có thể giữ mõm của cá sấu ngậm lại chỉ bằng một sợi chun không?” Nó hỏi.
Bố cười. “Bố sẽ không trở thành người đầu tiên thử nghiệm giả thuyết đó đâu con à.”
Robin hỏi mẹ xem hồi bé nó có thích quyển sách nào không. Con bé không thèm hỏi thẳng nó, vì còn đang bận bĩu môi với câu nhận xét về cá sấu tắm bồn của nó.
Mẹ đáp, “Jackson rất thích cuốn ‘Một cái hố là để đào’. Con nhớ cuốn đó không Jackson? Chắc bố mẹ đã đọc nó cho con cả triệu lần ấy chứ.”
“Cuốn đó giống một quyển từ điển hơn là một câu chuyện tưởng tượng mẹ ạ,” nó nói.
“Một người anh là để giúp đỡ bạn,” mẹ trích dẫn một câu trong quyển sách.
“Một người anh là để làm phiền bạn,” Robin nói. Câu này thì không hề có trong sách.
“Một cô em gái là để dần dần khiến bạn phát điên,” nó trả treo.
Mặt trời bắt đầu lặn. Bầu trời có màu như một con hổ vằn, và sọc vằn là những đám mây đen.
“Con phải đi chuẩn bị cho buổi chợ trời đã,” nó nói.
“Này, con ở lại đi chàng trai,” bố bảo. “Bố sẽ đọc cuốn ‘Một cái hố là để đào’. Nếu chúng ta tìm thấy nó.”
“Con quá lớn để đọc cuốn đó rồi bố ạ,” nó từ chối, dù cho cuốn sách là thứ đầu tiên nó đặt vào túi đồ lưu niệm của mình.
“Đọc Lyle thêm lần nữa đi ạ,” Robin lên tiếng. “Đi mà đi mà đi mà đi mà.”
“Bố ơi,” nó hỏi, “bố có mua kẹo dẻo không ạ?”.
“Không hề.”
“Thế ở đâu ra mấy viên kẹo dẻo thế ạ? Trong mũ bóng chày của Robin ấy bố? Con chả hiểu nổi.”
“Hôm qua Robin tới tiệc sinh nhật của Kylie,” mẹ bảo. “Con yêu à, con lấy kẹo ở đó phải không?”
“Không ạ,” Robin đáp. “Kylie ghét ăn kẹo dẻo lắm. Mà em nói rồi còn gì, phép mầu đấy Jackson ạ.”
“Âm nhạc là phép mầu,” mẹ nói.
“Tình yêu là phép mầu,” bố nói.
“Con thỏ chui ra từ mũ là phép mầu,” đến lượt Robin nói.
“Bố nghĩ bánh vòng Krispy Kreme cũng là một loại phép mầu,” bố lên tiếng.
“Cả mùi của một em bé sơ sinh nữa,” mẹ phụ họa.
“Mèo con là phép mầu!” Robin reo lên.
“Chắc rồi,” bố gãi tai Aretha, “cả chó nữa”.
Và họ vẫn tiếp tục như vậy lúc nó đóng cửa lại.
h