Chương 9
Nó yêu bố mẹ, và phần lớn thời gian nó cũng yêu cả em gái mình nữa. Nhưng gần đây họ khiến nó thấy khó chịu.
Robin còn nhỏ tuổi, nên dĩ nhiên là con bé sẽ khá phiền phức. Con bé sẽ nói mấy câu kiểu, “Anh Jackson ơi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu một con chó cưới một con chim ạ?”. Hoặc con bé sẽ hát bài “Bánh xe trên xe buýt” ba nghìn lần liên tục. Hoặc lén lấy cái ván trượt của nó để làm xe cấp cứu cho búp bê. Mấy vấn đề vụn vặt với em gái ấy.
Bố mẹ nó thì phức tạp hơn. Rất khó giải thích rõ ràng, đặc biệt là khi nó biết điều này nghe có vẻ khá tốt đẹp, nhưng bố mẹ luôn nhìn vào mặt tích cực. Kể cả khi mọi chuyện rất tệ, và gần đây thì những chuyện tồi tệ xảy ra thường xuyên hơn, thì họ vẫn đùa cợt được. Họ cư xử rất ngớ ngẩn. Họ giả vờ là mọi thứ vẫn ổn.
Đôi lúc nó rất muốn được đối xử như một người trưởng thành. Nó muốn bố mẹ nói cho nó biết sự thật, kể cả sự thật ấy chẳng mấy tốt đẹp gì. Nó hiểu rất nhiều chuyện. Nó biết rõ cả những chuyện mà bố mẹ cho rằng nó chưa hiểu được.
Nhưng bố mẹ nó lại là những người lạc quan. Họ nhìn một cốc nước và cho rằng đó là cái cốc đầy một nửa, chứ không phải vơi một nửa.
Nó thì không như thế. Các nhà khoa học không được lạc quan hay bi quan gì hết. Người làm khoa học chỉ quan sát thế giới theo đúng bản chất của nó. Họ sẽ nhìn một cốc nước và đo được rằng cốc đang chứa 30ml nước, đại khái thế, và chỉ thế thôi.
Như bố nó chẳng hạn. Từ hồi nó còn nhỏ bố đã bị ốm, ốm rất nặng. Bố đi khám và phát hiện ra ông bị đa xơ cứng. Phần lớn thời gian ông vẫn rất khỏe, nhưng đôi lúc bệnh trở nặng thì ông phải dùng gậy chống, bởi việc đi lại trở nên quá khó khăn.
Cái hồi phát hiện ra mình bị đa xơ cứng, bố nó ra vẻ rằng chuyện này chẳng có gì to tát cả, cho dù ông đã phải bỏ việc trong ngành xây dựng. Bố bảo ông đã phát chán với việc nghe tiếng búa chan chát cả ngày. Rằng ông muốn giày của mình phải sạch sẽ bóng loáng chứ không dính đầy bùn nữa, xong rồi ông liền viết ngay một bài hát với cái tên “Đôi giày xanh lấm bùn”. Bố nói rằng bố có thể làm việc ở nhà, rồi gắn biển “Văn phòng của ngài Thomas Wade” lên cửa phòng tắm. Mẹ nó gắn một tấm biển ngay cạnh với dòng chữ “Tôi thà đi câu cá còn hơn”.
Thế đấy.
Đôi khi nó rất muốn hỏi bố mẹ xem liệu sức khỏe của bố có tốt lên không, hay vì sao nhà nó chẳng bao giờ có đủ thức ăn, hay tại sao bố mẹ cứ cãi vã suốt như thế.
Nó còn muốn hỏi, tại sao nhà nó không sinh một đứa con là nó thôi.
Nhưng nó không hề thốt ra những câu hỏi đó. Không bao giờ nó hỏi gì nữa.
Mùa thu năm ngoái, cả nhà nó tham gia một bữa tiệc gia đình nhỏ trong khu phố, Aretha đã nuốt một cái bỉm dùng một lần. Cô chó phải nhập viện hai đêm liền cho đến khi thải được cái bỉm ra ngoài.
“Ăn vào, rồi lại thải ra,” bố nói lúc cả nhà đi đón cô chó. “Đó là vòng tuần hoàn của cuộc sống.”
“Vòng tuần hoàn của cuộc sống tốn kém quá nhỉ,” mẹ vừa nhìn hóa đơn vừa trầm ngâm. “Có vẻ tháng này nhà mình lại trả tiền thuê nhà chậm rồi đây.”
Khi quay về xe, nó quay ra hỏi bố mẹ rằng liệu nhà mình có đủ tiền sinh hoạt không. Bố bảo nó không cần lo lắng, rằng đây chỉ là một chút khó khăn tài chính thôi. Bố nói rằng đôi lúc, thật khó để lên kế hoạch cho mọi việc, trừ khi ta có quả cầu pha lê và biết xem bói tương lai, rằng nếu bố mà quen ai có quả cầu pha lê thì chắc chắn ông sẽ mượn về dùng.
Mẹ thì nói gì đó về việc trúng xổ số độc đắc, và bố bình luận ngay là nếu nhà nó trúng độc đắc, bố sẽ mua xe Ferrari, mẹ thì muốn có xe Jaguar, thế là nó tự hiểu rằng bố mẹ đang muốn đổi chủ đề.
Sau lần đó, nó không bao giờ hỏi những câu hỏi khó nữa.
Bằng cách nào đó, nó hiểu rằng bố mẹ không muốn trả lời nó những câu thực tế đầy khốc liệt.
i