Chương 10
Khi sửa soạn xong xuôi, chuẩn bị đi ngủ, nó nằm trên nệm và suy nghĩ về mọi việc.
Nó nghĩ về những gì cần bỏ vào túi lưu niệm. Vài bức ảnh này, cúp thắng giải đánh vần này, mớ sách về khoa học tự nhiên, con gấu bông, bức tượng đất sét của Crenshaw mà nó đã nặn hồi lớp Hai nữa. Và cả cuốn sách sờn rách – “Một cái hố là để đào”.
Nó nghĩ về Crenshaw và cái ván lướt sóng.
Nó nghĩ về những viên kẹo dẻo tím.
Nhưng phần lớn, suy nghĩ của nó trôi dạt về những dấu hiệu mà nó nhận thấy.
Nó là đứa rất biết quan sát, đấy là kĩ năng có ích cho một nhà khoa học tương lai. Và nó đã quan sát được thế này:
Những đống hóa đơn chất chồng.
Bố mẹ thì thầm với nhau.
Bố mẹ tranh luận với nhau.
Đồ vật thì bị đem bán, cả cái bình trà bằng bạc của bà ngoại cho mẹ, và cả máy tính xách tay cũng bị bán.
Điện bị cắt suốt hai ngày nay vì nhà nó chưa thanh toán tiền điện.
Đồ ăn chẳng có gì nhiều ngoài bơ lạc, mì phô mai, và mì ăn liền.
Mẹ nó lục lọi dưới gầm ghế để tìm những đồng 25 xu.
Rồi đến bố nó lục lọi gầm ghế để tìm những đồng 10 xu.
Mẹ nó đem giấy vệ sinh từ chỗ làm về.
Chủ thuê nhà đến và lắc đầu nói “Tôi rất tiếc” nhiều lần.
Nó không thể hiểu nổi. Mẹ nó làm đến ba công việc bán thời gian. Bố nó thì có hai công việc nữa. Bạn sẽ nghĩ rằng như vậy cũng phải bằng lương của hai công việc chính thức, nhưng có vẻ không phải như vậy.
Mẹ từng dạy âm nhạc ở một trường cấp hai cho đến khi họ hủy hợp đồng, và giờ thì bà làm bồi bàn ở hai nhà hàng, còn làm thu ngân ở hiệu thuốc nữa. Mẹ muốn tìm một công việc dạy nhạc khác, nhưng mãi vẫn chưa thấy chỗ nào tuyển.
Sau khi bố phải nghỉ việc trong ngành xây dựng, bố bắt đầu sửa chữa đồ gia dụng. Bố nhận sửa những vật dụng nhỏ, nhưng nhiều lúc ông không khỏe và phải hủy lịch hẹn. Bố còn làm gia sư dạy ghi-ta nữa. Ông dự định sẽ đi học bổ túc ngành lập trình.
Nó có thể thấy bố mẹ đang lập kế hoạch để thu xếp mọi việc ổn thỏa, bởi các bậc phụ huynh lúc nào cũng có kế hoạch mà. Nhưng khi nó hỏi kế hoạch của bố mẹ là gì, thì họ lại nói rằng có thể trồng “cây tiền” ở sân sau, hoặc mở ban nhạc rock và giành giải Grammy.
Nó không muốn phải rời bỏ căn hộ này, nhưng nó cảm thấy sớm muộn nhà nó cũng phải chuyển đi, cho dù chẳng ai nói gì về việc đó. Nó biết mọi thứ sẽ diễn ra thế nào. Nó đã từng trải qua những chuyện này trước đây rồi.
Thật là tệ, bởi nó rất thích nơi này, cho dù cả nhà mới sống ở đây được có vài năm. Khu mà gia đình nó ở có tên là Làng Thiên Nga. Dù chẳng có con thiên nga thật nào, nhưng trên mỗi thùng thư đều vẽ một con, và bể bơi công cộng cũng có hình thiên nga sơn dưới đáy nữa.
Nước ở cái bể ấy lúc nào cũng ấm. Mẹ nói đó là do ánh mặt trời, nhưng nó thì nghi là có ai tiểu bậy vào trong bể.
Mọi con đường ở Làng Thiên Nga đều chỉ vỏn vẹn hai từ thôi. Đường nhà nó là Trăng Thanh. Có các đường khác tên là Chim Ngáy, rồi Gỗ Ẩm, và Thung Nắng. Trường nó – Tiểu học Thiên Nga, chỉ cách có hai dãy nhà. Trong trường chả có tí gì dính líu đến thiên nga.
Làng Thiên Nga không phải một khu cao cấp gì, mà chỉ là một tiểu khu cũ kĩ đơn giản thôi, nhưng nơi đây rất thân thiện. Đây là nơi mà bạn có thể ngửi thấy mùi bánh kẹp xúc xích và hăm-bơ-gơ mỗi cuối tuần, với đám trẻ lái xe đồ chơi trên vỉa hè và dựng quầy bán nước chanh chỉ với 25 xu một cốc. Là nơi có những tình bạn để đời, như nó và Marisol ấy.
Bạn sẽ không nghĩ đây là nơi mà người ta phải lo lắng, đói khổ, hay buồn bã.
Cô thủ thư ở trường nó thường nói, không thể đánh giá một cuốn sách qua bìa ngoài. Có lẽ với cái tiểu khu này cũng thế. Có lẽ bạn không thể kết luận gì về nơi đây qua những con thiên nga đẹp đẽ kia.
j