← Quay lại trang sách

Chương 11

Cuối cùng nó cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng đến khoảng mười một giờ nó lại tỉnh giấc. Nó buồn đi vệ sinh, và khi đi xuống hành lang, nó nhận thấy bố mẹ vẫn còn đang thức. Nó có thể nghe tiếng nói chuyện trong phòng khách.

Họ đang bàn về những nơi nhà nó có thể chuyển tới, nếu không trả nổi tiền thuê nhà.

Giả sử nó không thể trở thành một nhà động vật học, thì dám chắc nó sẽ là một gián điệp xuất sắc cho mà xem.

Mẹ nó nhắc tới nhà ông bà nội, ông Joe và bà Gladys. Ông bà sống trong một căn hộ ở New Jersey. Bố bảo nhà đấy chỉ thừa có một phòng ngủ thôi, và ông tuyên bố luôn, “Anh không thể sống cùng nhà với bố được. Ông ấy là người cứng đầu và trì trệ nhất cái hành tinh này đấy”.

“Làm sao cứng đầu bằng anh được,” mẹ nói. “Chúng mình hoàn toàn có thể mượn tiền từ người nhà mà.”

Bố dụi mắt, “Chúng ta có người họ hàng nào giàu có cơ à, sao anh chưa được gặp nhỉ?”.

“Anh nói cũng đúng,” mẹ đồng tình. Rồi mẹ hỏi về người cháu của bố ở Idaho, nhà có một trang trại, mẹ của chị ấy ở Sarasota cũng có một căn chung cư, và cả chú Cal bạn thân của bố người đang sống ở Maine trong một chiếc xe tải du lịch nữa.

Bố hỏi lại mẹ, rằng ai trong số những người đó sẽ chịu cho hai người lớn, hai đứa trẻ, và một con chó thích gặm đồ đạc ở nhờ chứ. Hơn nữa, bố nói, bố không muốn nhận sự bố thí của người khác.

“Anh có hiểu rằng nhà mình không thể nào sống trong xe van thêm một lần nữa hay không?” Mẹ hỏi.

“Anh hiểu,” bố nói. “Chúng ta không thể sống như vậy được.”

“Aretha đã to lên nhiều lắm rồi. Nó chiếm trọn một ghế đấy anh.”

“Nó lại còn hay xì hơi nữa.” Bố thở dài. “Ai nói trước được? Biết đâu Chủ nhật này có ai đó mua lại ghế cũ của Robin với giá triệu đô la thì sao.”

“Hẳn rồi,” mẹ lên tiếng. “Cái ghế còn có ngũ cốc Cheerios kẹt bên trong nữa cơ mà.”

Rồi họ im lặng.

“Mình nên bán cái tivi đi,” sau một hồi thì mẹ cất lời. “Em biết nó cũng khá cũ rồi, nhưng vẫn được chút tiền.”

Bố lắc đầu, “Mình có phải người tối cổ đâu em”. Bố bấm điều khiển bật tivi, trên ấy đang chiếu một bộ phim đen trắng cũ.

Mẹ đứng dậy, “Em mệt quá”. Bà khoanh tay trước ngực nhìn bố. “Nghe này,” mẹ nói. “Không có một chút chút vấn đề gì với việc nhờ giúp đỡ cả, Tom ạ.”

Giọng mẹ nhỏ và chậm rãi. Đây là giọng mẹ hay dùng ngay trước lúc cãi vã. Ngực nó thắt lại. Nó cảm thấy không khí quanh nó cũng ngưng lại luôn.

“Rất có vấn đề đấy,” bố nó bật lại. “Vì điều đấy có nghĩa là chúng ta đã thất bại.” Bố cũng đang dùng tông giọng khác – sắc bén và mạnh mẽ.

“Chúng ta đâu có thất bại. Chúng ta đang cố hết sức có thể mà.” Mẹ bực bội kêu lên. “Cuộc sống là những điều vẫn diễn ra trong lúc anh đang bận rộn lên kế hoạch, Tom à.”

“Thật à?” Bố lớn tiếng. “Giờ thì chúng ta lại đem mấy câu trích dẫn trong bánh quy may mắn ra làm lẽ sống à? Em nghĩ mấy câu sáo rỗng đó sẽ giúp kiếm thức ăn để bỏ vào miệng các con chắc.”

“Ừ, thế từ chối nhờ người khác giúp thì hẳn là có ích đấy.”

“Chúng ta đã nhờ rồi, Sara. Chúng ta đã mò đến mấy nhà hàng xin ăn nhiều đến nỗi anh chẳng buồn đếm nữa. Và cuối cùng thì, đây là vấn đề của anh… của cả hai ta,” bố hét lên.

“Chuyện sức khỏe không phải là lỗi của anh, Tom à. Và việc em bị cho thôi việc cũng không phải lỗi của anh.” Mẹ phẩy tay vào không khí. “Ôi trời, tranh cãi thì ích gì chứ? Em đi ngủ đây.”

Nó lỉnh vào phòng tắm khi mẹ lao ra hành lang. Mẹ đóng sập cửa phòng ngủ, mạnh đến mức có cảm giác như cả căn nhà rung lên vậy.

Nó đợi vài phút để chắc rằng không có ai ngoài hành lang. Khi nó quay trở lại phòng, bố vẫn ngồi thừ trên ghế, nhìn chằm chằm vào con ma màu xám đang chuyển động trên màn hình.

k