← Quay lại trang sách

Chương 13

Nó nhìn cậu mèo. Cậu ta nhìn lại nó.

Nó phi vào phòng tắm, đóng sập cửa, và khóa lại.

“Meo,” cậu ta nói. Nghe hơi giống một câu hỏi.

Nó không “meo” lại. Nó không nói gì hết.

Nó nhắm mắt và đếm từ một đến mười.

Khi nó mở mắt ra, cậu mèo vẫn còn đấy.

Nhìn gần trông Crenshaw có vẻ to ra. Cái bụng trắng của cậu ta nhô lên khỏi đám xà phòng trông hệt một hòn đảo tuyết. Cái đuôi khổng lồ vắt trên thành bồn tắm.

“Cậu có viên kẹo dẻo tím nào không?” Cậu mèo hỏi. Râu của cậu ta dài và dày, nhìn y như mấy sợi mì Ý chưa nấu mọc ra từ mặt.

“Không.” Nó lẩm bẩm với chính mình.

Aretha cào cào vào cửa.

“Không phải lúc này, bé con,” nó nạt.

Cô chó rên rỉ.

Crenshaw chun mũi. “Tôi ngửi thấy mùi chó.”

Crenshaw đang cầm một con vịt nhựa của Robin. Cậu ta xem xét con vịt thật cẩn thận, rồi cọ nó lên trán. Mèo có tuyến mùi ở xung quanh tai, và khi chúng dụi đầu vào cái gì đó, thì cũng tương tự như viết, “ĐÂY LÀ CỦA TÔI” thật to lên đấy.

“Cậu chỉ là tưởng tượng thôi,” nó nói bằng giọng quả quyết nhất có thể. “Cậu không có thật.”

Crenshaw gắn một bộ râu bằng bong bóng xà phòng lên mặt.

“Tớ đã tạo ra cậu hồi bảy tuổi,” nó nói, “như thế nghĩa là giờ tớ cũng có thể làm cậu biến mất”.

Crenshaw có vẻ chẳng thèm chú ý. “Nếu cậu không có viên kẹo dẻo tím nào,” cậu ta nói, “thì kẹo màu đỏ cũng tạm chấp nhận được”.

Nó nhìn vào gương, mặt nó tái mét và đẫm mồ hôi hột. Nó vẫn có thể thấy hình ảnh phản chiếu của Crenshaw trong gương. Cậu ta đang làm một bộ râu xà phòng tí hon cho con vịt nhựa.

“Cậu không tồn tại,” nó nói với con mèo trong gương.

“Tôi xin phép được phản đối ý kiến của cậu,” Crenshaw lên tiếng.

Aretha lại tiếp tục cào cửa.

“Được rồi,” nó lầm bầm. Nó khẽ mở cửa để chắc rằng không có ai ngoài hành lang đang nghe lén.

Nghe lén nó nói chuyện với một con mèo tưởng tượng.

Aretha xộc vào phòng như thể đang có một miếng bít tết khổng lồ thơm ngon đợi trong bồn tắm. Nó lại khóa cửa vào.

Khi đã vào được, Aretha ngồi im re trên tầm thảm lót, trừ cái đuôi. Đuôi của cô chó đang ve vẩy giống y lá cờ trong một ngày đầy gió.

“Tôi khá là bối rối, không hiểu vì sao mà gia đình cậu lại cảm thấy cần phải nuôi chó,” Crenshaw nói, mắt nhìn cô chó đầy dò xét. “Sao không nuôi mèo nhỉ? Hoặc một con gì đó cao quý một tí ấy? Hoặc phải kiêu sa, có phẩm chất một chút?”

“Cả bố lẫn mẹ tớ đều dị ứng lông mèo,” nó nói.

Nó đang trò chuyện với người bạn tưởng tượng của mình.

Nó tạo ra cậu ta vào năm lên bảy tuổi.

Cậu ta đang ngồi trong bồn tắm nhà nó.

Cậu ta có chòm râu bằng xà phòng.

Aretha nghiêng đầu, đôi tai cho thấy cô chó đang cảnh giác. Khi hít hít không khí, mũi cô chó khẽ run lên.

“Cút ra, đồ quái vật hôi hám,” Crenshaw hạ lệnh.

Aretha đặt móng chân to đùng lên thành bồn và tặng Crenshaw một nụ hôn ấm áp đầy nước dãi.

Cậu mèo khè một tiếng dài và chậm rãi. Nghe giống tiếng bánh xe bị xì lốp hơn là tiếng một con mèo giận dữ.

Aretha cố hôn thêm cái nữa. Crenshaw liền hất một quả bóng xà phòng về phía cô chó. Cô chó ngoạm quả bóng xà phòng ăn ngon lành.

“Tôi chẳng thể nào hiểu được lũ chó,” Crenshaw nói.

“Cậu không có thật,” nó lặp lại.

“Cậu vẫn là đứa nhóc cứng đầu như thế nhỉ.”

Crenshaw xả nước khỏi bồn và đứng dậy. Bong bóng bị cuốn đi theo những xoáy nước. Khi ướt sũng, nhìn cậu ta chỉ to bằng một nửa kích thước bình thường. Mớ lông xù ướt nước xẹp xuống, khiến nó nhìn rõ được cái xương chân mảnh khảnh của cậu ta. Nước chảy từ trên người xuống chân cậu ta, nhìn hệt như cơn lũ chảy qua một cái cây.

Cậu ta có dáng rất đẹp.

Nó không hề nhớ rằng Crenshaw lại cao hơn cả nó. Dù từ năm bảy tuổi đến giờ nó đã cao lên khá nhiều, nhưng cậu ta cũng cao lên à? Người bạn tưởng tượng mà cũng phát triển nữa sao?

“Làm ơn đưa tôi khăn tắm,” Crenshaw lên tiếng.

m