Chương 14
Nó đưa cái khăn tắm hình mèo Hello Kitty hồng đã bạc màu của Robin cho Crenshaw, ngón tay nó run rẩy.
Những luồng suy nghĩ lướt nhanh qua não nó như sấm chớp giữa mùa hè.
Mình có thể nhìn thấy người bạn tưởng tượng của mình.
Mình có thể nghe cậu ta.
Mình có thể nói chuyện cùng cậu ta.
Cậu ta đang dùng khăn tắm.
Khi trèo ra khỏi bồn tắm, Crenshaw túm lấy tay nó. Bàn tay của cậu ta thật ấm, mềm, và ướt, giống bàn tay của sư tử, từng ngón tay to như cà rốt mini.
Mình có thể cảm nhận được cậu ta.
Cảm giác rất thật.
Cậu ta có mùi như con mèo ướt.
Cậu ta có cả ngón tay.
Mèo thì làm gì có ngón tay nhỉ.
Crenshaw cố gắng lau người. Mỗi lần để ý thấy có túm lông nào không thẳng thớm, cậu ta dừng lại để liếm nó. Lưỡi cậu ta đầy những cái gai tí hon, nhìn như một miếng dán Velcro.
“Những thứ trên lưỡi cậu được gọi là mấu gai lưỡi,” nó nói, và ngay lập tức nhận ra đây chẳng phải lúc thích hợp để đàm đạo khoa học tự nhiên.
Crenshaw liếc vào tấm gương, “Ôi, trông tôi thật là thảm họa.”
Aretha liếm đuôi cậu mèo ra vẻ trợ giúp.
“Tránh xa ta ra, con chó này,” Crenshaw nói. Cậu mèo quẳng chiếc khăn tắm sang một bên và nó rơi lên người Aretha. “Khăn tắm chẳng giúp ích gì cả. Tôi cần một cái lắc mình kiểu mèo.”
Crenshaw hít một hơi thật sâu. Người cậu ta rung lên. Những giọt nước văng khắp nơi như pháo hoa pha lê. Khi rũ mình xong, lông cậu ta xù ra.
Aretha hất cái khăn tắm xuống đất, vẫy đuôi điên cuồng.
“Nhìn cái đuôi ngớ ngẩn đó xem,” Crenshaw bình phẩm. “Loài người cười bằng miệng, loài chó thì cười bằng đuôi. Dù sao thì cũng chỉ là sự vui mừng vô bổ.”
Nó kéo cái khăn ra xa Aretha. Cô chó giằng lại như đang chơi kéo co. “Thế mèo thì sao?” Nó hỏi. “Cậu không cười à?”
Mình đang nói chuyện với một con mèo.
Một con mèo đang nói chuyện với mình.
“Chúng tôi chỉ nhếch mép thôi,” Crenshaw đáp. “Chúng tôi có mỉm cười, nhưng hiếm lắm. Mèo là loài vui mừng một cách trầm tĩnh.” Cậu ta liếm móng và vuốt phẳng một mớ lông xù gần tai. “Chứ chúng tôi không cười phá lên.”
“Tớ cần phải ngồi xuống,” nó nói.
“Bố mẹ cậu đâu? Robin đâu? Lâu lắm rồi tôi chưa gặp họ.”
“Đang ngủ.”
“Thế để tôi đi đánh thức họ.”
“Không!” Nó gần như hét lên. “Ý tớ là… hãy tới phòng tớ. Chúng ta cần nói chuyện.”
“Tôi sẽ lỉnh vào phòng họ và đi trên đầu họ. Sẽ hài hước lắm đấy.”
“Không,” nó nói. “Cậu sẽ không đi trên đầu của bất kì ai hết.”
Crenshaw với lấy tay nắm cửa. Tay cậu ta trượt ra khi cố vặn nó. “Cậu giúp tôi được không?” Cậu ta hỏi.
Nó vặn cái tay nắm cửa. “Nghe này,” nó lên tiếng. “Tớ cần biết một chuyện. Mọi người có thể nhìn thấy cậu không? Hay chỉ có tớ thôi?”
Crenshaw gặm gặm một cái móng tay. Nó có màu hồng bợt, sắc như một mảnh trăng lưỡi liềm. “Tôi chẳng thể nói chắc chắn được, Jackson ạ. Lâu rồi tôi không làm việc.”
“Làm việc gì chứ?”
“Làm bạn cậu.” Cậu ta chuyển sang nhấm một cái móng khác. “Trên lý thuyết thì chỉ có cậu nhìn thấy tôi thôi. Nhưng khi một người bạn tưởng tượng được tự chủ một mình, và bị quên lãng, thì… ai biết được?” Giọng cậu ta dài ra. Cậu ta trề môi ra, còn giỏi hơn kiểu mà Robin vẫn hay làm nữa. “Cậu bỏ tôi lại cũng được một thời gian khá lâu rồi. Có thể mọi chuyện đã thay đổi. Biết đâu các nguyên lý vận hành của vũ trụ đã đổi mới đôi chút thì sao.”
“Hừm, thế lỡ cậu bị người khác thấy thì sao? Tớ không thể để cậu đi lại trong hành lang để tới phòng tớ. Nhỡ bố tớ tỉnh dậy tìm đồ ăn vặt, hoặc là Robin dậy đi vệ sinh, sẽ rắc rối lắm.”
“Con bé không có chậu xỉ ở trong phòng à?”
“Không. Con bé không có chậu xỉ.” Nó chỉ vào cái toa-lét.
“À, đúng rồi. Tôi bắt đầu dần nhớ lại mọi việc rồi.”
“Nghe này, chúng ta phải trở về phòng tớ. Cậu phải trật tự. Và nếu bất kì ai xuất hiện, thì, tớ không biết nữa, cứ đứng yên đấy. Giả vờ như cậu là thú nhồi bông ấy.”
“Nhồi bông á?” Cậu ta kêu lên đầy xúc phạm. “Xin lỗi đằng ấy nhé!”
“Cứ làm theo lời tớ đi.”
Hành lang tối thui, chỉ có ánh đèn từ nhà tắm hắt lên tấm thảm như những vệt bơ vàng. Dù thân hình to lớn nhưng Crenshaw di chuyển rất nhẹ nhàng. Chính vì điểm này mà loài mèo là bậc thầy săn bắt.
Nó nghe một tiếng rắc nhẹ phía sau mình.
Robin bước ra khỏi phòng.
Nó giật mình quay lại kiểm tra Crenshaw.
Cậu ta đông cứng lại. Mồm cậu ta há ra để lộ mấy cái răng, giống hệt mấy mẫu tiêu bản động vật bám bụi ở bảo tàng lịch sử tự nhiên.
“Anh Jacks à?” Robin nói giọng ngái ngủ. “Anh đang nói chuyện với ai thế?”.
n